Bỗng dưng bị sếp bế bỏ chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BỖNG DƯNG BỊ SẾP BẾ BỎ CHẠY]
*Tên do editor đặt

Tác giả: 晚安兔
Văn án + đề cử : Ổ Xà Lơ
Tài trợ raw: Blooming gõ truyện tình
Edit: Mèo Lười Và Cá Muối
=========================

1.

Sáng xin nghỉ phép, tới tối lại bị làm mất mặt. Người duy nhất làm mất mặt tôi hôm nay chính là người sếp suốt ngày ra vẻ lạnh lùng của tôi, Giang Tự.

Sau một ngày làm khùng làm điên cùng các chị em vào cuối tuần, tôi thấy đầu hơi choáng váng.

Hôm sau, khi vừa thức dậy, tôi liền đi đo nhiệt độ cơ thể của mình. Quả nhiên, nhiệt độ cơ thể tôi đã tăng vọt lên 40 độ.

Hôm nay chắc chắn tôi không thể đi làm nổi. Vì vậy dù tôi đang rất nhức đầu nhưng tôi vẫn cố gửi một tin nhắn WeChat cho giám đốc hành chính.

[ Chóng mặt, xin nghỉ một ngày. ]

Gửi tin nhắn xong. Vì đầu đau dữ dội nên tôi đã dứt khoát trùm chăn kín mít rồi ngủ luôn.

Không ngờ, tới nửa đêm đột nhiên có tiếng gõ cửa vội vã. Tôi cứ tưởng là cô bạn thân đến đưa thuốc cho mình.

Vừa mở cửa, một người đàn ông đột nhiên lao vào, ôm chặt tôi rồi rên rỉ.

"Lâm Vãn Vãn, em không thể gả cho người khác được."

Tôi: ?

Ai mà to gan vậy? Tôi đang bệnh mà còn phải đối phó anh ta nữa hả?

Tôi đẩy anh ta ra.

Tôi thề nếu không phải do tôi bị bệnh nên sức yếu hơn bình thường, thì tôi đã nhảy lên đá anh ta một cái xong gọi cảnh sát ngay rồi.

Tôi dần bình tĩnh lại. Khi nhìn rõ mặt người này, tôi run lên vì sợ hãi.

Người vừa ôm tôi… chính là Giang Tự.

Người sếp cao lãnh mới được bổ nhiệm tới của công ty tôi. Lúc nào cũng nghiêm túc, nói một là một, hai là hai. Và là một người mắc bệnh sạch sẽ cực nặng.

Hay thật.

Anh ta cũng là nam thần mà tôi từng theo đuổi suốt ba năm khi còn học đại học.

2.

Người đàn ông trước mặt tôi có đôi mắt đỏ ngầu, như thể anh vừa mới khóc.

Tôi sợ hãi, hít một hơi thật sâu.

Tôi chỉ bị sốt, chóng mặt rồi ngủ vài tiếng thôi mà công ty đã phá sản rồi hả?

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, thì Giang Tự đã bước lên một bước, nắm lấy bả vai tôi.

Lông mày anh ấy nhíu lại, khóe mắt hơi cụp xuống, trong mắt anh hiện lên những cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu được. Hình như anh đang dùng ánh mắt nói với tôi điều gì đó. Nhưng mà tôi không thể hiểu được.

Trong mắt anh, tôi chỉ nhìn thấy hình bóng ngây thơ của tôi.

Giây tiếp theo.

Tôi thậm chí còn đang mang đôi dép vịt nhồi bông của tôi.

Được anh ta vác lên vai.

Tôi: ?

3.

Về chuyện tôi sốt 40 độ rồi bị một người đàn ông vác lên vai chạy năm trăm mét trong một đêm đầu xuân. Sau đó làm mất một chiếc dép của tôi.

Tôi không muốn nhắc đến nữa.

Dù sao thì cuối cùng tôi đã bị ném vào một chiếc Maybach.

Giang Tự tựa người vào ghế sau, hai tay anh giữ lấy vai tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh. Ngũ quan tinh xảo của Giang Tự lúc này như bị bóp thành quả bóng, cả người run rẩy, giống như một con thú nhỏ đang phát cuồng.

“Lâm Vãn Vãn, tôi tuyệt đối không cho phép, em, kết hôn với người khác!”

“Muốn lập gia đình thì đừng cưới người khác, nhất định phải gả cho tôi.”

Gần quá, tôi thầm ngâm nga một giai điệu trong lòng.
(好熟悉,我在心里默默哼出了旋律 - tui ko bt dịch vậy đúng không nữa huhu)

“Em chỉ có thể gả cho tôi thôi!”

Giang Tự nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, gằn từng âm một, như muốn cắn chếc tôi.

Tôi: Cái gì? Tôi nằm không ở nhà rồi tự nhiên có một ông chồng từ trên trời rơi xuống?

Năm đó lúc tôi theo đuổi anh ta, anh ta có như này đâu.

Hồi đó tôi chạy theo anh ta.

Thổ lộ tình cảm của mình với anh ta không biết bao nhiêu lần, cả công khai lẫn trong bí mật.

Trà bưng, nước rót rồi viết thư tình. Lần nào anh ta cũng từ chối.

Lý do từ chối mỗi lần đều là khác nhau.

Sao lần này khi tôi bị bệnh, anh ấy lại muốn cưới tôi?

Do anh ấy bị bệnh hay là do tôi đang sốt nên ảo giác vậy.

Đang định tự tát vào mặt mình thì…

Có một cái gì đó.

Bất ngờ dán vào môi tôi!

Chớt tịt. Tôi bị cưỡng hôn.

Nhưng tôi đang bị sốt, cả người nóng như lò lửa.

Anh ấy áp sát lấy tôi, mút mút liếm liếm.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng chịu thả tôi ra. Tai Giang Tự đỏ bừng, anh dịu dàng vuốt ve gò má tôi. Ánh mắt trìu mến khiến tôi chết chìm trong trong đó.

“Vãn Vãn, em vẫn như xưa, hơi tí là đỏ mặt.”

Anh zai à.

Tôi đỏ mặt là vì tôi đang bị sốt.

4.

Virus sẽ không buông tha cho bất kì ai ăn nói ngang ngược.

Và nó cũng sẽ không bỏ qua cho người nói chuyện nhỏ nhẹ.

Giang Tự luôn nói ra đủ thứ lời lạnh lùng.

Đôi môi hóa ra lại… mềm mại như vậy.

Tôi lặng lẽ kéo rèm giường nhìn Giang Tự đang ngồi ở giường bên cạnh. Anh ấy dựa lưng vào giường bệnh, tay phải sờ trán, tay trái đang truyền dịch.

Anh ấy vẫn mặc bộ vest được may đo cẩn thận lúc đi làm.

Áo khoác vest được vứt sang một bên, anh ấy chỉ mặc áo ghi-lê và áo sơ mi.

Bởi vì sốt.

Hai chiếc cúc áo sơmi dưới ghi-lê được tháo ra, lờ mờ lộ ra phần xương quai xanh trắng nõn.

Tóc Giang Tự hơi ướt, sắc mặt ửng hồng. Đôi mắt có phần đờ đẫn.

Lúc này tôi đang cau mày nhìn phía trước, suy nghĩ về cuộc đời.

Phải, bởi vì anh ấy đã hôn tôi.

Tôi bị nhiễm virus cúm.

Không lâu sau khi chở tôi về nhà, anh ấy bị sốt cao. Cuối cùng, tôi phải gọi 120 đến đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Giang Tự hiện đang cùng tôi bị sốt, nằm trong bệnh viện truyền dịch.

Tôi thật sự sắp cười đến chếc rồi. Nhìn cái bộ dạng ấm ức của anh ấy kìa.

Chả biết tại sao mà tôi lại cảm thấy dường như cơn sốt của mình đã đỡ hơn, bây giờ tôi cảm thấy rất là sảng khoái.

5.

Trong lúc tôi đang đắc ý.

Điện thoại đột nhiên rung lên hai lần.

Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng, không biết ai lại nhắn cho tôi lúc muộn như vậy.

Tôi bấm vào thì thấy đó là tin nhắn của nhóm, trụ sở đã đưa ra thông báo khẩn cấp trong đêm.

[Kể từ bây giờ, nhân viên công ty chúng tôi phải nộp đơn xin nghỉ phép bằng văn bản. Không được phép nộp đơn xin nghỉ bằng cách để lại tin nhắn trên bất kì phần mềm trò chuyện nào. Xin hãy yêu cầu nghỉ phép bằng lời nói hoặc các phương tiện khác. Xin thông báo. — Bộ phận hành chính của Tổng công ty]

Tôi cầm điện thoại lên và tự hỏi, ngày hôm qua chẳng phải là vẫn có thể gửi à?

Tôi bấm vào xem tin nhắn đã gửi cho giám đốc điều hành.

Không biết thì không sao, vừa biết tôi lập tức bị sốc.

Đáng lẽ tôi phải nhắn: “Tôi chóng mặt, xin phép nghỉ một ngày.” thì lại nhắn thành “Lần đầu tiên cưới chồng, xin nghỉ một ngày.”

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi chợt ngộ ra.

Tôi cảm thấy mình không hề sốt, mà ngược lại còn là cảm giác lạnh như băng.

Nếu là vì nguyên nhân này, vậy vừa nãy Giang Tự nói cái gì mà kết hôn rồi còn gả cho anh ta, tôi đột nhiên đều hiểu hết.

Hehehehe! Anh ta tưởng tôi sắp lấy chồng, vì vậy đêm hôm mới chạy tới đây cướp hôn.

Thì ra là vậy. Tôi thực sự sẽ khóc đến chếc mất.

Cuộc hôn nhân này là do ý trời.

Cuối cùng tôi cũng hốt được củ bắp cải* này về nhà rồi sao?
(*ý chỉ nam9 đoá)

Đồng thời tôi cũng thấy rất may là tôi không đánh lộn thành cúng tuần*.
(*là cúng 7 ngày 1 lần cho đến lúc đủ 49 ngày cho người chếc á)

Nếu không chắc anh ta sẽ đến mấy cái đạo quán ngay trong đêm để mà cứu tôi quá.

6.

Tôi lại kéo rèm ra nhìn anh, Giang Tự dường như cảm thấy tôi đã tỉnh nên anh quay mặt về hướng ngược lại.

Trông hệt như một thiếu nữ e thẹn, không dám nhìn tôi.

Ôi, một người đàn ông đắm chìm trong ham muốn.

“Ờm…Giang tổng, hồi nãy anh nói kết hôn với anh là có ý gì? Tôi bị đau đầu nên nghe không rõ.”

Tôi ngập ngừng hỏi anh.

Anh ấy quay lưng về phía tôi, im lặng một hồi. Tôi đoán trong lòng anh ấy đang đấu tranh rất kịch liệt.

"Àa, cái đó có khi là ảo giác do tôi sốt cao. Xin lỗi anh, Giang tổng."

Tôi lặng lẽ liếc nhìn thoáng qua, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì.

"Nếu không còn gì thì tôi đi đây. Cơn sốt của tôi cũng đã đỡ rồi nên tôi sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa ạ. Ngài bị ốm nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục sức khỏe. Tôi đi đây, tôi thật sự sẽ đi đó."

Tôi giả vờ đứng dậy và thu dọn đồ đạc của mình.

“Khụ khụ”

Giang Tự ho nhẹ làm gián đoạn hành động của tôi.

"Tôi muốn uống nước."

"Trên bàn có nước, anh có thể tự lấy uống nha."

Anh ấy giơ cánh tay đang cắm ống truyền dịch lên.

"Tôi không thể tự uống được."

Được rồi, xem như là tôi đã truyền dịch xong, tôi cầm nước đưa tới trước mặt cho anh ấy.

Anh trở lại với thái độ lạnh lùng, xa cách như người lạ giống trước đây.

"Anh không thể bắt tôi đút cho anh ăn được…”

“Này cô phải giúp tôi ăn, tôi không có tay.”

Không có tay? Vậy thì tay phải của anh là gì?

Giang Tự lại dấu tay ra sau lưng.

Nếu tôi không nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đến mức tôi phải theo đuổi suốt mấy năm này, thì tôi chắc chắn sẽ đấm anh ta một cái.

Tôi cho anh ấy uống mấy ngụm nước. Anh ấy cứ dùng ánh mắt khổ sở nhìn tôi.

Vẫn tiếp tục giả vờ à.

Hừ.

Đâu rồi? Cái bộ dạng như mất tôi là mất cả thế giới đâu rồi hả?

Lại còn…hôn tôi nữa chứ.

Nghĩ đến đây, tai tôi lại đỏ bừng.

Hai chúng tôi cứ lôi kéo giằng co, không ai chịu dừng lại.

Khi chúng tôi giằng co được một lúc.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc như một quý bà, lặng lẽ bước vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy tôi, bà giật mình.

Sau đó bà ấy tỉ mỉ nhìn tôi một vòng và ôm lấy tôi.

"Đây là con dâu ngoan của ta sao?"

Sau đó bà quay người lại, thay đổi sắc mặt, hung hăng nói với Giang Tự: "Giang Tự, ta nghe nói con đã hôn con dâu của ta đến phát sốt!?"

Giang Tự ngồi trên giường với vẻ mặt ấm ức.

"Mẹ ơi, chính là con dâu của mẹ hôn con khiến con phát sốt."

? ? ? Đúng là một mớ hỗn độn. Tại sao tôi lại phải hôn anh rồi khiến anh phát sốt?

Rõ ràng là do anh mà...

7.

Việc tôi trở thành con dâu nhà họ Giang chỉ vì bị sốt kể ra là cả một câu chuyện dài.

Đại khái là lúc giám đốc hành chính của công ty nộp bảng chấm công trước khi tan làm.

Giang Tự "vô tình" thấy tôi vắng mặt, nên liền "tình cờ" hỏi  tại sao tôi không đi làm.

Giám đốc đã nói rằng tôi kết hôn, phải xin nghỉ một ngày.

Ngày hôm đó, Giang Tự, người nổi tiếng với chứng mặt liệt, lần đầu tiên thể hiện sự hoảng hốt trước mặt mọi người.

Đầu tiên là anh ấy sửng sốt tại chỗ mười giây, sau đó cầm bình hoa lên uống một ngụm nước, rồi cuối cùng là đi vào nhà vệ sinh nữ.

Sau đó... Tôi không biết anh ấy đã trải qua cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt như thế nào.

Tôi nghe nói anh đã gọi cho bố mẹ mình.

Nói rằng anh sắp làm một việc lớn. Nếu mà không thành công thì anh cũng không thiết sống nữa. Nhờ vậy mà xảy ra vụ cướp hôn lúc đầu.

Bây giờ, ba chúng tôi đang nhìn nhau trong phòng bệnh.

Không khí có chút ngượng ngùng khó xử.

Nếu đã hiểu rõ đó chỉ là sự hiểu lầm thì giờ tôi có thể rời đi rồi.

Tôi đứng dậy, cố gắng mỉm cười.

"Dì ơi, cơn sốt của Giang tổng hẳn là đã đỡ hơn rồi. Nếu mọi chuyện đã ổn rồi thì con xin phép đi trước ạ."

"Không." Cả hai bọn họ gần như nói cùng một lúc.

"Hả?"

Giang Tự nháy mắt với mẹ anh ta.

Dì Ngô lập tức kêu lên một tiếng.

"Ôi chao, canh gà hầm đang nấu ở nhà ta quên tắt lửa. Ta phải trở về để xem, Vãn Vãn, con dâu yêu dấu của ta. Con vừa mới hạ sốt, thân thể còn yếu, đừng quá bận tâm. Trước tiên con cứ cùng Tiểu Tự nghỉ ngơi ở bệnh viện đi đã. Bác về hầm cho con chút canh gà để bồi bổ thân thể nhé."

Giang Tự cũng thuận thế mà nằm xuống giường.

"Tôi thấy không khỏe, vừa đói vừa khát còn đầu thì đau."

Hai mẹ con này có biết rằng kỹ năng diễn xuất của họ thực sự rất là tệ không?

Thôi quên nó đi.

Sau khi tiễn mẹ Giang Tự đi.

Tôi ngồi xuống ghế, vắt chéo chân.

"Giang Tự, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi theo đuổi anh ba năm. Anh lần nào cũng đều từ chối tôi. Bây giờ là đang diễn cái gì?”

8.
Giang Tự ngồi dậy.

Anh vươn tay ra muốn ôm lấy tôi. Nhưng cánh tay anh bị ống truyền dịch kéo lại. Anh bất đắc dĩ buông tay xuống.

Đợi đến khi anh ấy ngẩng đầu lên.

Mắt anh đã đỏ hoe rồi.

"Vãn Vãn, xin lỗi."

"Xin lỗi vì điều gì?" Tôi có chút khó hiểu.

Anh ấy vẫn im lặng.

Cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra.

Mẹ của Giang Tự mở hé cửa ra một khe nhỏ. Bà nhét một thứ gì đó vào từ khe hở đó, rồi lại nhanh chóng đóng lại.

Tôi nhặt nó lên nhìn.

Hóa ra là…

Mẹ Giang Tự ném vào một quyển nhật ký có khóa.

Tôi quay đầu lại xác nhận qua ánh mắt với Giang Tự.

Cuốn nhật ký này được đem đến để cho tôi coi.

"Mật khẩu, 52055."

!!!

Ngày 5 tháng 5 chính là sinh nhật của tôi.

Tôi mở cuốn nhật ký ra, bên trong chữ viết rất đẹp, được viết dày đặc đầy từng trang.

Tôi thích anh ấy ba năm, nên đương nhiên là nhận ra chữ của Giang Tự.

"Ngày 22 tháng 5 năm 2015, trời nắng.
Hôm nay trong trận thi đấu cờ vây ở trường, tôi đã thi đấu với một bạn nữ trong lớp. Cô ấy cổ vũ cho tôi trước mặt cả lớp, tôi đã nháy mắt mấy lần để cô ấy đừng gọi tên tôi. Nhưng cô ấy hình như không hiểu ý của tôi. Cô ấy có chút ngốc nghếch, nhưng lại là ngốc một cách rất đáng yêu..."

Tôi nhớ ra rồi, lúc này tôi cho rằng Giang Tự chán ghét tôi. Nếu không thì bạn nghĩ tại sao anh ấy lại trợn trắng mắt với tôi chứ.

Nhật ký của nam sinh đúng là ngắn gọn, xúc tích.

Vừa nhàm chán vừa thấy mê mê, tôi mỉm cười bất lực rồi lật sang trang tiếp theo.

"Thứ Hai, ngày 15 tháng 6 năm 2015, trời mưa.
Hôm nay trời mưa, tôi ở thư viện lại gặp được cô gái ấy. Rõ ràng cô ấy mang theo ô nhưng lại lén giấu ô trong túi xách, xong lại chạy tới hỏi tôi có thể đưa cô ấy về ký túc xá không. Tôi thật sự rất muốn đưa cô ấy về, nhưng tôi không thể. Vì thế tôi đã từ chối cô ấy. Tôi biết cô ấy rất thất vọng, tôi cũng vậy."

Nhìn đến đây ngón tay tôi siết chặt một chút. Lần đó ở thư viện đúng là tôi đã giấu ô vì muốn dùng ô của Giang Tự. Không ngờ anh ấy lại từ chối tôi. Sau đó, tôi dầm mưa chạy về ký túc xá khóc rất lâu.

Tôi tiếp tục lật.

"Thứ Sáu, ngày 22 tháng 7 năm 2016, trời quang mây tạnh.
Thi xong môn cuối cùng nên chúng tôi được nghỉ. Tôi luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, đã lâu không nhìn thấy cô gái đó. Tôi… có lẽ tôi nhớ cô ấy rồi."

"Khụ khụ, phía sau, em… đừng đọc." Giang Tự giả vờ bình tĩnh, nhưng tay cầm ly nước lại run rẩy. Anh nâng ly, ba lần chạm môi mà không uống.

9.

Cuốn nhật ký rất dày, mỗi trang đều viết đầy tâm sự thời niên thiếu của anh.

Hóa ra.

Anh ấy cũng thích tôi.

Thậm chí là còn sớm hơn khi cả tôi thích anh.

Lý do tại sao anh lại từ chối tôi nhiều lần như vậy chính là…

Giang Tự mắc bệnh tim bẩm sinh.

Anh ấy sợ mình không thể mang đến tương lai cho tôi nên hết lần này đến lần khác từ chối tôi.

Thật ngớ ngẩn.

Anh ấy có lậm ngôn tình quá không vậy.

Bệnh tim thì không xứng đáng có được tình yêu sao?

Kể cả khi mắc bệnh tim thì vẫn có thể yêu, ok?

Anh ấy sợ anh ấy không thể cho tôi tương lai.

Nhưng điều mà anh không biết là tương lai của tôi lúc đó chỉ có anh mà thôi.

Anh ấy chính là tương lai mà tôi luôn mong nhớ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã đặt tên cho hai đứa con của chúng tôi luôn rồi.

Năm thứ ba đại học Giang Tự chưa học đã rời đi.

Có tin đồn nói rằng anh đã ra nước ngoài để học nghiên cứu sinh.

Thực tế là ra nước ngoài để phẫu thuật tim.

May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Giang Tự nghỉ ngơi một năm, thân thể hồi phục không tệ, chỉ là khả năng miễn dịch rất yếu.

Nếu không thì cũng sẽ không đổ bệnh chỉ vì hôn tôi.

Tôi nhìn Giang Tự đang ngủ trên giường bệnh.

Cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.

Giang Tự, anh nợ tôi ba năm, anh lấy cái gì để trả cho tôi đây.

Sau khi phẫu thuật thành công.

Anh tiếp tục học tập ở nước ngoài. Sau đó anh từ chối lời đề nghị của các công ty nước ngoài và kiên quyết chọn về nước.

Anh đã viết trong nhật ký của mình rằng sẽ quay lại và tìm cô.

10.

Tôi tuyệt đối không bao giờ ngờ rằng cốt truyện của cuốn tiểu thuyết cổ trang tôi đọc khi còn nhỏ lại xảy ra với mình.

Nhìn Giang Tử đang ngủ say bên cạnh, những cảm xúc trong tôi lẫn lộn cả lên.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh ấy.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi chưa gặp lại anh ấy lần nào.

Bốn năm.

Anh đã gầy đi rất nhiều.

Vẻ trẻ trung, ngây ngô trên gương mặt đã không còn mà thay vào đó là sự lạnh lùng, né tránh người lạ. Đường nét của khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng trở nên thanh tú hơn theo thời gian.

Chắc hẳn anh đã kiệt sức. Lông mày nhíu lại, râu lún nhún xuất hiện ở khóe miệng.

Tôi kéo chăn đắp lên cho anh.

Có vẻ như động tác hơi mạnh, đôi mắt đẹp của Giang Tự khẽ run, từ từ mở ra.

Bàn tay đang đắp chăn cho anh ấy của tôi cứng đờ giữa không trung. Bầu không khí có chút tế nhị…

"Em……"

"Em đọc hết rồi. Em hiểu. Anh không cần xin lỗi, em có thể hiểu được. Em không trách anh. Dù sao sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất, sức khoẻ là mạng sống. Không có sức khoẻ làm gì cũng không được. Núi còn xanh, sợ gì hết củi đốt*. Chữa khỏi là tốt rồi, quay trở về cũng là tốt rồi. Em biết, anh vì em mà quay trở lại, còn đặc biệt đến công ty chúng ta. Em hiểu tâm ý của anh. Nhưng mà có thể cho em một chút thời gian, để em suy nghĩ kỹ hơn được không?" Tôi nói một hơi những suy nghĩ của mình.
(*thành ngữ nói về việc từ bỏ hay nhẫn nhịn điều gì rồi sau này sẽ giành/ kiếm lại)

Giang Tự nghiêng đầu nhìn tôi.

Trong mắt anh có hai phần khiếp sợ, ba phần ấm ức, năm phần đau khổ.

Một hồi lâu sau, anh nghiến răng:

"Lâm Vãn Vãn, em ép ống truyền dịch của tôi."

11.

Vào ngày đầu tiên đi làm lại sau khi khỏi bệnh, tôi đã nghe được năm tin đồn về tôi ở công ty, chính xác là tin đồn về "chúng tôi".

Buổi sáng, tôi còn chưa ngồi nóng ghế đã bị đồng nghiệp Hứa Lỵ kéo qua một bên.

​"Lâm Vãn Vãn, cô cuối cùng cũng đi làm. Tôi muốn kể cho cô nghe một số tin đồn hót hòn họt, cô có muốn nghe không?"

Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

"Giang tổng mới tới kia, cô có biết không? Chính là cái người rất cao, rất đẹp trai ấy. Cô đổ bệnh không có ở đây cả tuần nay, anh ấy cũng không có ở đây. Nghe nói là trở về để đi cướp hôn, trời ạ! Thật không ngờ Giang tổng bình thường nói chuyện không quá mười chữ lại dũng cảm như vậy! Vì tình yêu mà cướp hôn! Trời ạ! Thật là lãng mạn quá đi~ Không biết là cô gái nào có thể khiến cho anh ta làm ra chuyện như vậy."

Tôi gật đầu phụ họa.

“Đúng vậy, không biết là cô gái nào."

"Giang tổng đẹp trai như vậy, cô gái đó phải xinh đẹp bao nhiêu mới xứng với anh ta nhỉ."

Vừa nghe những lời này tôi vội vàng nói đỡ.

“Đúng vậy, chắc phải đẹp lắm ý.”

Một giờ sau, trong nhà vệ sinh tôi lại nghe thấy một phiên bản khác.

“Giang tổng của chúng ta thật sự rất đáng thương. Nghe nói cô gái đính hôn với anh ta gả cho người khác. Tuần trước, không phải anh ta không tới công ty sao? Trở về để cướp hôn đó. Cũng không biết cướp thành công không nữa. Thật là thảm quá! Không ngờ người ưu tú như vậy cũng sẽ gặp phải loại chuyện thế này. Thật là sốt ruột quá đi mất.”

"Đúng, đúng, tôi cũng từng nghe qua. Phụ nữ đúng là một lũ cặn bã, đứng núi này trông núi nọ. Đây có khác gì là một chân đạp hai thuyền đâu?"

Buổi trưa lúc đi ăn cơm tôi nghe được phiên bản thứ ba.

"Giang tổng và mối tình đầu của mình ở nước ngoài đã yêu xa suốt năm năm. Vốn đã nói rằng năm nay cô gái từ nước ngoài trở về sẽ kết hôn. Kết quả cô gái xoay người muốn gả cho người khác. Giang Tự mất hết lý trí, tức giận chạy tới hiện trường hôn lễ để cướp hôn."

Mấy người đồng nghiệp của tôi bàn tán như thể họ đã chứng kiến mọi chuyện vậy á.

Người nói, người kể rất rõ ràng.

Nếu tôi và Giang Tự không cùng nằm bệnh viện ba ngày thì chắc tôi đã tin cmn luôn rồi.

Thật vất vả mới chịu được đến lúc tan làm. Tôi đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà.

Nhưng lại bị một giọng nói ngăn lại.

"Lâm Vãn Vãn, xuống dưới lầu chờ tôi."

Tôi như nổ tung ngay tại chỗ.

Nổ banh xá c tôi.

Và cả những đồng nghiệp của tôi.

12.

Giang Tự mặc âu phục màu xám đậm.

Đôi giày da thủ công của Ý được đánh bóng loáng.

Nút áo sơ mi bên trong âu phục của anh được cài đến tận trên cùng.

Sau khi khỏi bệnh, sắc mặt anh vẫn có chút tái nhợt. Anh nghiêng tay cởi khuy nút kim loại trên cổ tay áo, sau đó giơ tay lên chậm rãi nhìn đồng hồ.

"Mười phút sau, em xuống lầu là vừa đẹp."

Nói xong không quá thuần thục nhếch khóe miệng, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ.

"Chờ tôi."

Tôi sững sờ tại chỗ, ngơ ngác trả lời "Ừ".

Giang Tự chân trước vừa vào thang máy.

Sau lưng tôi liền nổ tung.

“U là trời, Lâm Vãn Vãn, cô quen Giang tổng hả?”

“Lâm Vãn Vãn, tại sao Giang tổng lại bảo cô chờ anh ta, chuyện gì đây?”

“Lâm Vãn Vãn, mấy ngày không gặp, cô quen biết Giang tổng từ lúc nào vậy?”

“Lâm Vãn Vãn, anh ta không phải có vị hôn thê muốn cưới sao? Cướp được chưa? Nói cho chúng tôi biết một chút đi.”

“……”

Tôi chen lấn qua đám đông.

"Tôi và Giang tổng đương nhiên là bạn đại học. Anh ấy bảo tôi chờ anh ấy có thể chỉ là có việc thôi, tôi nghỉ cả tuần trước mà, không chừng là có chuyện công việc muốn hỏi tôi. Về việc anh ấy cướp hôn, tôi không biết, tôi một chút cũng không biết."

Nói xong tôi vội vàng chạy đi, sợ ở lại lâu thêm một giây nữa sẽ bị lộ tẩy.

13.

11 phút sau.

Tôi ngồi trong chiếc Maybach của Giang Tự.

Hai cúc áo sơ mi của anh bị cởi ra, để lộ xương quai xanh mịn màng bên trong.

Giang Tự nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi, ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh lướt qua tóc tôi.

Anh chàng này giỏi thật đấy.

Ở công ty cài cúc áo đến tận trên cùng mà ở với tôi thì trong đầu chỉ nghĩ đến việc cởi nó ra.

Ngoài ra… cái âm mưu muốn đụng chạm thân thể nhưng vẫn bày đặt lịch sự của anh làm má tôi nóng bừng.

Lâm Vãn Vãn! mày đúng là không ra gì. Gần 30 tuổi rồi mà vẫn xao xuyến vì mấy trò trêu chọc này à.

Cứ tưởng rằng bản thân sẽ không còn cảm giác gì với anh ấy.

Nhưng ba tháng trước, tại buổi họp của công ty gặp lại anh.

Tim tôi vẫn bị lỡ nửa nhịp.

Anh là giám đốc điều hành mới của công ty.

Du học sinh, giàu có, độc thân, đẹp trai.

Chưa đầy ba tháng sau khi gia nhập công ty, khắp trong công ty đã lan truyền đầy những câu chuyện về anh.

Anh vẫn chói lóa như vậy, chỉ đứng yên một chỗ cũng đã khiến người ta không nhịn được mà liếc mắt nhìn mấy cái.

Quả nhiên lúc còn trẻ không nên gặp những người quá đẹp đẽ, tuyệt vời. Nếu không quãng đời còn lại cũng không muốn đón nhận ai khác nữa.

"Cuối tuần đến nhà tôi ăn cơm được không?" Giang Tự cẩn thận nhìn tôi một cái.

"Như vậy không ổn lắm."

"Mẹ tôi muốn đãi em một bữa. Bà nói lần trước tôi bị cúm và sốt, em đã đưa tôi đến bệnh viện nên muốn cảm ơn em đã chăm sóc cho tôi."

"Không cần cảm ơn, việc đó tôi tiện tay làm thôi."

"Mẹ già rồi, sức khỏe không tốt, không chịu được đả kích. Đời này bà không có mong muốn gì lớn, chỉ muốn cùng con dâu ăn một bữa cơm ngon." Giọng điệu Giang Tự dịu lại, giống như là một chú chó con đang xin ăn.

Ê từ từ!

Con dâu?

"Con dâu cái gì! Anh đừng có mà nói năng lung tung."

"Ngày 25/7/2016, lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm với anh. Tôi nói muốn làm bạn gái của anh và cưới anh."

“Nhưng anh đã từ chối tôi.”

“Tôi…” Giang Tự im lặng trầm mặc.

Anh quay đầu lại, nhưng hốc mắt thì đã đỏ hoe: "Xin lỗi. Vãn Vãn, khi đó trong lòng anh cũng nghĩ nếu không phải là em thì anh sẽ không cưới. Nếu như... anh còn có thể sống, trong lòng anh chắc chắn sẽ nói một ngàn, một vạn lần."

Tôi bịt miệng anh: "Anh nói cái gì vậy, phì phì phì, ăn nói lung tung. Tôi đồng ý với anh là được chứ gì, cuối tuần… đi thì đi.”

“Thật sao?” Mắt anh ấy lại sáng lên ngay lập tức.

"Ừm, thật đấy."

14.

Rất nhanh đã đến cuối tuần, Giang Tự đã sớm ở dưới lầu chờ tôi.

Tôi trang điểm nhẹ, rồi lên xe của anh ấy.

Còn chưa đi vào cửa.

Mẹ của Giang Tự đã đi ra đón.

Dì Ngô đối xử với tôi rất nhiệt tình và tốt bụng, dường như dì rất thân thuộc với tôi, mới gặp tôi một lần mà cứ như đã quen biết tôi rất nhiều năm.

Nhìn thấy sự nghi hoặc của tôi, Giang Tự ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: "Mẹ tôi đọc thuộc làu làu nhật ký của tôi, chuyện của em bà ấy đều biết hết.”

"Này này này xấu hổ quá đi mất!"

“Bởi vì khi đó, tôi cho rằng tôi sẽ không thể ra khỏi phòng phẫu thuật. Nên đã dặn dò mẹ tôi, nếu tôi không xuống được bàn phẫu thuật thì hãy mang cuốn nhật ký đến đưa cho em.”

Nói tới đây anh nở nụ cười: “Thật may, vì tôi còn có thể tự tay đưa nó cho em.”

"Không phải anh tự tay đưa, rõ ràng là mẹ anh ném vào."

"Khụ khụ, chẳng phải do tôi bị sốt sao. Cuốn nhật ký vẫn luôn ở trong xe của tôi." Anh chớp mắt, đôi mắt đầy ranh mãnh, "Tôi đã nghĩ tối hôm đó cướp hôn xong sẽ đem nhật ký cho em xem. Nhưng thật tốt quá, lần đó không cần phải cướp hôn."

Đêm đó, mẹ Giang Tự đã nói với tôi rất nhiều điều.

Về tôi, về Giang Tự, về căn bệnh của anh ấy, về trái tim của anh ấy, về sự hối tiếc và hy vọng của anh ấy.

Mẹ của Giang Tự đã nói xin lỗi tôi rất nhiều lần.

Bà hiểu được tuổi thanh xuân của con gái quý giá cỡ nào. Cho nên nếu bây giờ tôi không thích Giang Tự thì cũng không sao, bọn họ sẽ không bắt ép tôi một cách vô đạo đức. Nhưng nếu tôi còn thích, bà hy vọng tôi có thể cho Giang Tự một cơ hội. Không thích cũng không sao, tôi dù sao cũng có cuộc sống của riêng mình.”

Tôi cúi đầu.

“Dì à, con cần suy nghĩ thật kỹ.”

Dì Ngô sờ tay tôi: "Được rồi, hãy nghe theo trái tim mình con nhé."

15.

Trên đường Giang Tự đưa tôi về nhà.

Hai chúng tôi im lặng không nói gì.

Anh nhíu mày, ánh mắt âm u, xe chạy đến một tiệm trà sữa thì dừng lại.

"Em có muốn uống trà sữa không? Trà sữa trân châu khoai môn yêu thích của em?"

“Được.”

"Vậy đợi tôi trong xe nhé, tôi đi mua cho em."

“Ừ, không cần khoai môn, chỉ cần trân châu thôi.”

“Được.”

Năm phút sau, Giang Tự đã cầm một cốc trà sữa.
“Trước kia em thích khoai môn nhất, sao bây giờ lại không cần khoai môn nữa. " Anh cắm ống hút cho tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đúng vậy, chỉ cần trân châu*.”
(*này là bã thả thính đó mấy bà, trân châu (啵啵) đồng âm với (么么) trong moaz moaz moaz (么么哒) á, ý bã là muốn hôn đó mà ổng có hiểu đâu :))) )

Tôi kéo cổ áo anh xuống.

Hôn anh một cái.

“Chỉ cần, trân châu.”

16.

Ok ok.

Tôi đã đồng ý làm bạn gái của Giang Tử.

Nhưng có tôi có điều kiện.

Không công khai.

Chứ anh ấy vừa mới tới công ty ba tháng, tôi đã câu tổng giám đốc đi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất khó nghe.

Hơn nữa…

Hai tháng trước, khi công ty điên cuồng truyền tin đồn về anh.

Tôi cũng nói xấu anh, huhu.

Tôi vỗ ngực nói với Hứa Lỵ, mấy loại người vừa yếu đuối vừa tao nhã như Giang Tự, cho dù có trần trụi đứng ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Ôi, tôi ngờ mình sẽ bị tự vả nhanh như vậy.

17.

Tôi luôn cẩn thận khi ở công ty, sợ vô tình bị bắt gặp, dù sao công ty cũng nghiêm cấm chuyện tình cảm nơi công sở.

Nhưng Giang Tự... dường như càng ngày càng không kiềm chế được.

Thỉnh thoảng anh ấy lại chạy đến bộ phận của tôi.

Vì vậy tôi bảo anh ta đừng đến bộ phận của chúng tôi nữa.

Anh ấy rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng anh ấy lại bắt đầu yêu cầu tôi đến văn phòng của anh ấy vì nhiều lý do khác nhau.

Ví dụ như hôm nay.

Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc.

Tôi vừa mở máy tính.

Giám đốc đã vội vã chạy tới, vừa vỗ ngực, vừa thở hổn hển: "Lâm Vãn Vãn, Giang tổng bảo cô xuống phòng làm việc của anh ấy.”

Nghe nói là Giang tổng.

Các nữ đồng nghiệp xếp hàng trước sau, không hẹn mà cùng quay đầu lại.

Tôi giả vờ bình tĩnh.

Những suy nghĩ thực sự bên trong là: la hét, vặn vẹo, gầm rú, bò trong bóng tối, biến thành một con khỉ, đu dây leo xô ngã những con khỉ khác đang ăn chuối bên đường…

Nhưng tôi vẫn phải giữ bình tĩnh.

Tôi gõ bàn phím mà không ngẩng đầu lên: "Xin lỗi giám đốc, hiện tại tôi không rảnh, tôi bận lắm."

Mười phút sau.

"Lâm Vãn Vãn, Giang tổng yêu cầu cô mang báo cáo tài chính quý trước đến cho anh ấy."

"Báo cáo tài chính là việc của bộ phận tài chính, tôi không hiểu rõ lắm, xin lỗi."

“Lâm Vãn Vãn, Giang tổng bảo cô in bảng chấm công tháng trước ra cho anh ấy."

"Bộ phận hành chính có trách nhiệm điểm danh, xin lỗi, đây không phải việc của tôi."

"Lâm Vãn Vãn, Giảng tổng bảo cô pha cho anh ấy một cốc cà phê, thêm sữa không thêm đường."

"Xin lỗi giám đốc, tôi không biết pha cà phê."

"Lâm Vãn Vãn, điều hòa trong phòng làm việc của Giang tổng bị hỏng, anh ấy muốn cô vào xem."

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Giữa những lời thì thầm to nhỏ của đồng nghiệp.

Tôi đứng dậy.

Đi vào văn phòng của Giang Tự.

​18.

Sau đó, tôi phải trả giá bằng việc trao cho anh mười nụ hôn thật lòng trong một tuần.

Dưới ánh mắt hóng hớt của các đồng nghiệp.

Tôi chỉ có thể giải thích là tôi đi sửa điều hòa, hồi học đại học tôi chọn chuyên ngành sửa chữa cơ điện.

Hứa Lỵ kéo tôi sang một bên thần bí nói: "Lâm Vãn Vãn, cậu phải tránh xa Giang Tự ra một chút."

Tôi: "Sao vậy?"

“Cậu không phát hiện ra Giang tổng đang muốn tán tỉnh cậu sao?”

Lòng tôi căng thẳng, chuyện đó rõ ràng đến như vậy hả.

"Anh ta không phải có một vị hôn thê mới cướp hôn sao? Bây giờ lại đột nhiên muốn tán tỉnh cậu, xem ra nhân phẩm của anh ta thật sự không được tốt lắm. Chúng ta đều bị bề ngoài của anh ta lừa rồi, còn tưởng rằng anh ta rất chung thủy." Hứa Lỵ vừa châm chọc vừa lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

Tay tôi run rẩy, luôn miệng phụ họa: "Đúng vậy, chắc là muốn tán tỉnh tớ rồi.”

“Cậu cũng phát hiện ra đấy thây!! " giọng Hứa Lỵ cao hơn quãng tám.

Tôi vội vàng ấn cô ấy ngồi xuống.

"Không... Tớ thật sự vào sửa điều hòa, tớ và anh ấy là bạn học đại học, anh ấy biết tớ có thể sửa chữa một số thiết bị điện đơn giản."

“Thật sự là như vậy sao? Tớ học không tốt đâu, Lâm Vãn Vãn, đừng có mà coi tớ là kẻ ngốc đấy nhé." Hứa Lỵ bán tín bán nghi.

"Biết rồi biết rồi, chính là như vậy mà." Tôi đột nhiên có một chút chột dạ, sau này sẽ giải thích với cậu ấy sau vậy.

19.

Cứ như vậy, chúng tôi đã lặng lẽ ở bên nhau suốt hai tháng trời mà không một ai hay biết.

Sự xuất hiện của Tống Thanh Nguyệt đã phá vỡ hình ảnh trốn tránh lẫn nhau của chũng tôi.

Tống Thanh Nguyệt là quản lý của bộ phận quan hệ công chúng.

Cô ta tuổi không lớn lắm, cỡ hai mươi sáu tuổi, cao 168, có khí chất 0.8*.
(cú tui chứ tui cung ko biết nó có nghĩa ntn)

Đúng rồi, khí chất 0.8, cô ấy là kiểu sát thủ giếc chếc trái tim của bao chàng trai, duyên dáng nũng nịu, ăn nói nhẹ nhàng.

Trước đó được phái ra nước ngoài đi khảo sát nửa năm.

Hôm nay là ngày kết thúc khảo sát trở về nước.

Người giống chim hoàng yến như cô ta, trong công ty đương nhiên là không thể thiếu chuyện kể về cô.

Người ta đồn rằng cô ấy có nhiều bạn trai đến mức đếm không hết. Trước khi kết hôn, cô ấy phải đặt ít nhất hai bàn cho đám bạn trai cũ của mình. Trong số những người bạn trai cũ ấy, tôi nghe nói còn có cả thần tượng nổi tiếng của một nhóm nhạc nào đó, một tinh anh luật sư nổi tiếng, nha sĩ hàng đầu của một bệnh viện hạng ba nào đó, còn có một tài tử 985 thành danh từ trẻ..

Tóm lại, lịch sử tình trường của chị gái, là loại trình độ có thể xuất bản được thành sách.

Chúng tôi đã gửi bài viết ẩn danh trên diễn đàn công ty nhiều lần.

“Tống quản lý, cầu xin cô xuất bản sách đi, truyền thụ một chút bí quyết cua nam."

Tống Thanh Nguyệt là người rất tốt, mỗi lần từ nước ngoài trở về đều mang cho chúng tôi một ít quà nhỏ.

Cô ấy là người thân thiện, gia thế hình như cũng rất tốt. Thật sự là một bạch phú mỹ*. Nhưng cô chưa bao giờ ra vẻ kiêu ngạo ở trước mặt chúng tôi.
( *cô gái đẹp, giàu và có làn da trắng)

Thực ra tôi khá thích cô ấy, nếu... cô ấy không phải là tình địch của tôi.

Từ ngày đầu tiên Tống Thanh Nguyệt trở về.

Tôi rơi vào trạng thái bất an.

Tống Thanh Nguyệt hẳn là loại người mà tất cả đàn ông đều thích, làn da trắng xinh đẹp, đôi chân dài, mái tóc xoăn gợn sóng ngang eo càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của cô. Mặc trang phục làm nổi bật dáng người, cô lắc lư bước đi, ồi ôi, quả thực chính là người tình trong mộng.

Tôi bắt đầu cảm thấy không tự tin về mối quan hệ của mình với Giang Tự.

Bởi vì……

Năm ngày sau khi Tống Thanh Nguyệt trở về, tổng cộng cô đã đến văn phòng của Giang Tự tám lần. Thay bảy bộ quần áo trong năm ngày, mỗi ngày xịt một mùi nước hoa khác nhau.

Tôi thừa nhận.

Khi cô ấy bước vào lần thứ tám.

Tôi đã hoảng sợ.

Bởi vì tôi vô tình tìm kiếm được tài khoản weibo của Tống Thanh Nguyệt.

Cô ấy đã đăng một bài viết trên weibo vào tối qua.

[Tôi sẽ cua được anh trong vòng một tháng.]

20.

"Anh" này nhất định là Giang Tự.

Tôi có thể chịu đựng được điều này không? Tất nhiên là không rồi!

Vì thế Tống Thanh Nguyệt cố tình trẹo chân ở trước mặt Giang Tự, tôi cũng liền trẹo chân theo.

Tống Thanh Nguyệt làm đổ lên người Giang Tự một ly cà phê, tôi liền làm đổ lên người anh một ly sữa.

Tống Thanh Nguyệt đem “nhầm” ảnh của mình bỏ vào trong văn kiện đưa cho Giang Tự. Tôi cũng đem ảnh chụp nhan sắc cấp điểm mười của mình bỏ vào trong văn kiện đưa cho Giang Tự.

Một tuần sau.

Giang Tự ấn tôi vào ghế phụ lái, hỏi với vẻ mặt nghi hoặc:

"Vãn Vãn, gần đây có phải anh chọc giận em không."

"Sao anh lại nói vậy?"

"Trong năm ngày đi làm, em đã làm gãy chậu hoa xanh tốt trong văn phòng anh một lần, đổ sữa vào người anh hai lần, cố tình vấp chân anh ba lần, in nhầm tài liệu bốn lần. Vãn Vãn, có phải em hết yêu anh rồi phải không?"

Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy: “Tại sao Tống Thanh Nguyệt mỗi ngày đều tới văn phòng của anh?”

“Cô ấy đến để báo cáo công việc với anh.”

“Báo cáo công việc có cần phải báo cáo bốn, năm lần một ngày không?”

"Đúng vậy. Vãn Vãn, em là đang nhắc nhở anh. Rõ ràng có thể nói luôn một lần mà cô ấy nhất định phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Cô ấy còn đổ cà phê lên người anh, vấp chân anh, sao chép sai tài liệu, chẳng lẽ. . . " Giang Tự trầm ngâm.

"Đúng! Cô ấy chính là muốn..."

"Chẳng lẽ cô ấy muốn nghỉ việc à?!"

Tôi chưa kịp nói xong thì Giang Tự đã ngắt lời tôi với vẻ tự cho là đúng, thậm chí còn cho rằng mình rất thông minh và đã nhìn thấu sự thật.

"Không được đâu, cô ấy có rất nhiều nguồn lực khách hàng trong tay. Để anh đi nói chuyện với giám đốc nhân sự, yêu cầu cô ấy chú ý đến nhất cử nhất động của Tống Thanh Nguyệt một chút. Không thể để mất bất kỳ khách hàng nào của công ty…" Giang Tự vẫn lẩm bẩm, cảm thấy mình đã phát hiện ra một chuyện lớn.

Thôi bỏ đi.

Tôi không hiểu nổi thế giới của trai thẳng.

21.

Trong những ngày tiếp theo.

Các đồng nghiệp của tôi đã bắt đầu bí mật đặt cược.

Cược Tống Thanh Nguyệt có thể cua được Giang Tự trong mấy ngày.

Tôi: "Mọi người đều nhìn ra Tống quản lý có tình ý với Giang tổng hả?"

Các đồng nghiệp: "Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.”

Tôi: "Chẳng phải Giang tổng đã có vị hôn thê rồi sao? Làm như vậy có phải là có chút không thích hợp không?"

Các đồng nghiệp: "Lần trước không cướp hôn thành công, Giang tổng thậm chí còn không đeo nhẫn.”

Tôi đã giác ngộ.

Đúng rồi, nhẫn.

Vì thế buổi tối tôi dự định rủ Giang Tự đi dạo phố, tiện thể mua cho anh ấy một chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út. Như vậy là có thể biểu thị anh ấy đã có chủ.
 
Rồi tìm một cơ hội để công khai thôi.

Nói rằng chúng tôi bắt đầu hẹn hò trước khi đi làm nên không được tính là chuyện tình công sở.

22.

Buổi chiều lúc sắp tan ca, tôi nhắn tin cho Giang Tự rủ anh ấy tối nay cùng nhau đi dạo phố.

Kết quả là anh ấy bất ngờ từ chối tôi.

Anh nói công việc còn có một chút chuyện cần xử lý. Tối nay anh ấy phải tăng ca, còn gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc nhìn rất tội nghiệp.

Phải, anh ấy luôn bận rộn mà.

Không sao cả, vậy thì hôm khác đi mua sau.

Tôi vừa tan ca liền chạy về nhà chuẩn bị thể hiện tài nấu nướng, làm một bữa tối thịnh soạn chờ anh ấy tăng ca xong tới chỗ tôi ăn cơm trước rồi về.

Kết quả là sự chờ đợi của tôi kéo dài đến tận tám giờ tối.

Tôi không biết liệu anh ấy đã tăng ca xong chưa.

Nhưng sợ anh ấy đang bận, tôi cũng không dám gọi điện thoại. Tôi cứ chờ, chờ cho đến chín giờ tối, anh ấy vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.

Thật hiếm khi anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi.

Không hiểu sao trong lòng tôi lại nổi lên cảm giác bất an.

Nhưng tôi nghĩ tôi nên tin tưởng anh ấy.

Tôi bỏ cơm tối vào trong hộp giữ nhiệt.

Tùy ý mặc một đại một bộ quần áo, bắt taxi đi thẳng đến công ty.

Đến dưới tòa nhà, tôi nhìn vào công ty.

Đèn trên tầng 18 dường như đã tắt.

Giang Tự đã rời đi rồi sao?

Vậy anh ấy đi đâu, sao vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh, giọng của chị tổng đài báo bận vang lên.

Lúc chuẩn bị đi, tôi lại nhìn về phía công ty một lần nữa.

Không đúng, tầng 18, hình như loáng thoáng có chút ánh sáng.

Tôi quay người chạy về phía công ty.

Không biết tại sao, khi sắp đến nơi.

Tôi cố ý...

Nhẹ bước chân.

23.

"Giang tổng, anh nhanh lên một chút."

!!!

Giọng nói dịu dàng mà hờn dỗi, là Tống Thanh Nguyệt.

“Ừm." Một giọng nam trầm thấp khác vang lên, là Giang Tự.

"Nhanh một chút." giọng nói của Tống Thanh Nguyệt mang theo chút gấp gáp không thể nhịn được.

"Được, rất sẵn lòng."

Tôi bịt miệng lại, không thể ngừng run rẩy.

Đúng là anh, giọng nói của Giang Tự, cho dù là cháy thành tro tôi cũng nghe ra được.

Họ thực sự đã đâm sau lưng tôi trong văn phòng…

Thật không thể tin được, người đàn ông hôm qua vẫn còn ôm tôi, gọi tôi là cục cưng.

Hôm nay lại nói với người phụ nữ khác rất sẵn lòng.

Ha ha.

24.

Tất nhiên tôi cũng không phải là dạng dễ bị bắt nạt.

Tôi cổ vũ bản thân mình.

Tôi thầm nghĩ trong lòng.

Không có việc gì, không có việc gì, nhìn thấy hình ảnh gì cũng không cần hoảng hốt. Tôi có thể buông anh ta một lần, là có thể buông anh ta lần thứ hai. Đàn ông mà, cũ không đi mới không đến. Tôi hẳn là đã lấy được sự quyết đoán của Tống Thanh Nguyệt, một năm đổi ba bạn trai, không mang hình dáng trùng lặp.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Lấy điện thoại di động ra, bật toàn bộ đèn của công ty lên.

Tôi cũng muốn nhìn xem hai người bọn họ ở chỗ này làm ra loại chuyện xấu xa gì.

Ngay khi đèn bật.

Tôi mơ hồ.

Giang Tự và Tống Thanh Nguyệt cũng mơ hồ.

25.

"Hai người các người, ngồi xổm trên mặt đất làm gì vậy?" Tôi là người đầu tiên đặt câu hỏi.

Giang Tự phản ứng tương đối nhanh.

Anh nhanh chóng chạy đến chỗ bộ điều khiển đèn và tắt đèn.

Sau đó anh ấy kéo tôi ngồi xổm xuống đất.

Tôi:? ? ?

Giang Tự kéo tôi đến bên cạnh họ.

"Suỵt, Lưu tổng vừa mới rời đi không lâu, nếu thấy đèn văn phòng sáng lên, anh ấy nhất định sẽ quay lại." Tống Thanh Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, nghịch nghịch chiếc laptop đặt trên sàn. “Bản sao sẽ hoàn thành trong mười phút nữa, tiếp tục kiên trì nhé.”

"Các người làm gì ở đây?" Tôi cũng học cách hạ thấp tông giọng của mình.

Giang Tự đặt hai chân dưới mông tôi: “Nếu ngồi xổm thấy mệt, thì có thể ngồi lên đùi của anh.”

"Mấy người tém lại coi, đừng bắt tôi ăn cơm chó" Tống Thanh Nguyệt cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút ghét bỏ.

Mười phút sau, máy tính hiển thị rằng các tập tin đã được chuyển giao.

Tống Thanh Nguyệt cầm ổ cứng.

"Giang tổng, cảm ơn, hợp tác vui vẻ,”

"Hợp tác vui vẻ." Giang Tự cũng cười hưởng ứng.

"Này, hai người đang làm gì vậy." Tôi không thể kiềm chế được nghi hoặc trong lòng.

"Khi về anh sẽ kể lại cho em, ngoan nhé." Giang Tự xoa xoa đầu tôi.

26.

Tục ngữ có câu, cuộc chiến thương mại đơn giản nhất, thường chỉ cần lấy được hồ sơ vi phạm pháp luật của đối phương, là có thể làm cho đối phương cả đời không thể trở mình được.

Trong hai tháng này, Tống Thanh Nguyệt giả vờ đầu hàng Lưu tổng, muốn bắt lấy điểm yếu của Giang Tự. Giang Tự cũng hùa theo hắn, thậm chí còn cố ý lộ ra sơ hở, đợi đối phương buông lỏng cảnh giác lại một lưới bắt hết.

Đào hố mấy tháng, Lưu tổng cuối cùng cũng ngã.

Giang Tự và Tống Thanh Nguyệt đã thu hồi được tổn thất hơn trăm triệu của công ty, cũng thuận lợi lật đổ Lưu thị.

Là một nhân viên nho nhỏ, cuộc đấu đá giữa những lãnh đạo cấp cao này đương nhiên tôi không thể hiểu nổi rồi.

Tóm lại không bao lâu sau, công ty đã thay đổi.

Mà cái bài weibo Tống Thanh Nguyệt đăng, cũng không phải là để chỉ Giang Tự, mà là mục tiêu mới của cô, một ca sĩ dân ca, đương nhiên, cô nàng lại một lần nữa thành công.

27.

Trong bữa tiệc cuối năm của công ty.

Với tư cách là giám đốc mới, Giang Tự sẽ lên sân khấu phát biểu.

Tôi ngồi dưới sân khấu, nhìn anh ấy rạng rỡ ở bên cạnh sân khấu.

Tôi tự tay chọn cho anh một bộ âu phục màu xám đậm, phối hợp với cà vạt nền tím.

Tôi nhìn anh, anh đang cúi đầu ấn điện thoại, một lúc sau, điện thoại của tôi rung lên hai lần.

“Vãn Vãn, anh sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.”

??? Tôi gửi ba dấu chấm hỏi.

Lời chưa kịp nói xong, người dẫn chương trình đã mời Giang Tự lên sân khấu phát biểu.

Hàng trăm người trên khán đài chăm chú nhìn anh, các nữ đồng nghiệp trong công ty cũng đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh.

Chỉ thấy Giang Tự sửa sang lại vạt áo, sau đó đảo mắt qua đám đông nhìn về phía tôi.

"Cảm ơn mọi người đã đề cao tôi và cho tôi cơ hội đứng ở nơi này. Về mặt chính thức, tôi sẽ không nói gì thêm. Tôi đứng đây hôm nay vì muốn cảm ơn một người. Chính là cô ấy, vì đã luôn giúp tôi giữ vững con người thật của mình. Cô ấy là dũng khí của tôi, là tín ngưỡng và là ánh sáng của tôi..."

Khúc sau Giang Tự nói rất nhiều, tôi cũng không nghe rõ.

Khi tầm mắt mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi chỉ nghe thấy tiếng mình tim đập.

Giang Tự ở trước mặt mọi người, đi tới bên cạnh tôi.

Hứa Lỵ đứng bên cạnh tôi đang tự ấn nhân trung của mình. Tống Thanh Nguyệt tách tách chụp ảnh gửi cho bạn trai mới của cô ấy. Ngay cả người quản lý luôn tỏ ra hung dữ của tôi cũng mỉm cười.

Họ cùng nhau đẩy tôi về phía Giang Tự.

Giang Tự nhìn về phía tôi, đáy mắt rực sáng.

Khi đến trước mặt tôi, anh lấy chiếc nhẫn kim cương ra, quỳ một gối xuống đất.

"Lâm Vãn Vãn, anh chờ ngày này rất lâu rồi. Từ bảy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy em, đến tận bây giờ, mỗi một ngày của anh đều mong chờ ngày này, em, nguyện ý gả cho anh không?"

Tôi cảm thấy mình không thể thở nổi.

Trong tiếng la lớn của mọi người.

Tôi thốt ra câu: "Em đồng ý."
________________________________

Phiên ngoại:

Ngày đầu tiên chính thức trở thành vị hôn thê của Giang Tự.

Tôi kéo anh đi cùng với lòng đầy lo lắng.

"Đây có được coi là chuyện tình chốn công sở không? Không phải bị công ty cấm sao? Có ảnh hưởng đến công việc của anh không? Anh vừa được thăng chức mà."

Giang Tự hôn trán tôi một cái: “Sau này, đều do anh quyết định.”

Giang Tự luôn nói rằng tim anh đã phẫu thuật, không thể vận động mạnh.

Tôi thường chạm vào vòng eo cay đắng của mình để suy nghĩ về cuộc sống.

Anh ấy gọi đây là không thể vận động mạnh?

Cái tên Giang Tự này có vẻ đã hiểu lầm ý nghĩa của chữ “vận động mạnh” rồi.

Còn chưa kịp hoàn hồn, thì một giây sau, nụ hôn của anh ấy lại rơi xuống môi tôi.

Này, tôi nói, tôi mới là người đã từng phẫu thuật tim à?

(Hoàn toàn văn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hauhuoc