Không Muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHÔNG MUỘN <<phần 1>>

🌹 Tác giả: Thần Minh Thiếu Nữ / 神明少女

🌹 Ảnh: 遇见ai

🌹 Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬

__________

Trước cửa phòng b.ệnh, tôi nghe tiếng quát của người chồng bị mất trí nhớ sau vì gặp ta.i nạ.n giao thông:

"Đi rồi, tôi hoàn toàn không kết hôn, càng đừng nói đến liên hôn không có cơ sở tình cảm!"

"Tình nguyện nữa chứ? Cô ta là thần tiên chốn nào hả?"

Khoảnh khắc im lặng, cửa phòng b.ệnh mở, mọi người nhìn nhau, máy đo nhịp tim đổ chuông báo động.

Người đàn ông khi nãy còn kêu gào nay lại đỏ mặt, lắp bắp: "Chào em, kết hôn đúng không?"

Tôi: "?"

1

Sau khi bộ phim điện ảnh được quay trên núi đóng máy, vừa lên mạng, tôi liền được báo người chồng mới kết hôn của mình gặp tai nạn giao thông, hiện đang hôn mê.

Tuy tôi và anh ta là liên hôn gia tộc không có cơ sở tình cảm, nhưng trên danh nghĩa anh ta vẫn là chồng của tôi, tôi từ chối lời mời bữa tiệc đóng máy, mua vé máy bay chuyến gần nhất bay về.

Lúc chạy đến b.ệnh viện, bạn tôi Mạnh Cửu An nhìn tôi với biểu cảm phức tạp: "Tin tốt là anh ta tỉnh rồi. Còn tin xấu, n.ão anh ta bị ch.ấn th.ương."

Tôi: "N.ão bị ch.ấn th.ương?"

"Haizz, không biết phải nói thế nào nữa, tự vào vào xem đi, nhưng mà Ninh Ninh, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Nhìn thái độ của cậu ta, tôi tự giác chuẩn bị tâm lý người chồng mới cưới của mình đã biến thành tên ngốc, mãi cho đến khi nghe được tiếng quát của anh ta ở trong phòng b.ệnh.

"Kết hôn?"

"Cái gì? Giang Thịnh, cậu lặp lại lần nữa xem!"

"Ai kết hôn?"

"Điên rồi, tôi hoàn toàn không muốn kết hôn, càng đừng nói với tiệc liên hôn không có cơ sở tình cảm!"

"Đùa gì vậy, tôi vừa có tiền vừa có nhan sắc vừa có sự nghiệp mà lại thấy luẩn quẩn?"

Giang Thịnh im lặng, rất lâu sau mới lên tiếng: "Anh Mộ, anh đừng có nói thế, ngày xưa hai nhà liên hôn là do anh chủ động thúc đẩy, là anh cam tâm tình nguyện, chẳng qua anh quên rồi thôi. Anh bớt nói lại đi, coi chừng sau này hối hận đấy."

"Không tin!" Kỷ Từ Mộ nhếch mép cười, "Còn tình nguyện, cô ta là thần tiên ở đâu hả?"

Mạnh Cửu An không chịu nổi nữa, như lo Kỷ Từ Mộ sẽ nói tiếp tục nói bậy, vội mở cửa.

Tôi còn đang trầm tư suy nghĩ, đến khi hoàn hồn thì đã đối diện với ánh mắt của Kỷ Từ Mộ. Trên mặt anh ta vẫn còn nét tức giận và bực bội, chúng tôi nhìn nhau, không ai mở lời trước.

Thấy tôi, Giang Thịnh thở phào: "Anh Mộ, chị dâu tới rồi, anh từ từ nói chuyện đi."

Kỷ Từ Mộ không trả lời mà nhìn tôi chằm chằm.

Bị anh ta nhìn, tôi thấy không được thoải mái, hơn nữa còn nghe những câu khi nãy, nhất thời tôi không biết mình nên làm gì.

Tuy đã kết hôn nhưng tôi và anh ta không quá thân.

Trước khi kết hôn lịch trình của tôi dày đặt, kết hôn được hai ngày tôi phải về đoàn phim, thời gian sau đó luôn ở phải trên núi, tín hiệu trên núi không tốt, tôi và anh ta không có liên lạc gì.

Trước đây chúng tôi không thường hay ở riêng với nhau, lúc anh ta chưa mất trí nhớ chúng tôi không có chủ đề gì để nói, huống chi là bây giờ.

Bầu không khí trong phòng im lặng một cách đáng sợ, tôi thử lên tiếng trước: "Anh ổn không?"

Tôi đang định hỏi thăm tình hình của anh ta thì máy đo điện tim lại đột nhiên đổ chuông cảnh báo.

Tôi giật mình, theo bản năng nhìn Kỷ Từ Mộ, người đàn ông khi nãy còn kêu gào nay đã không còn nét tức giận trên gương mặt, ngoại trừ sắc mặt quá hồng hào ra thì không có gì bất ổn cả.

"Chỗ nào khó chịu à?"

Tôi giơ tay sờ trán anh ta, không khỏi lo lắng. Nhìn con số bất thường trên thiết bị kiểm tra, tôi cũng căng thẳng theo.

"Có thấy khó thở không?"

Kỷ Từ Mộ cứ nhìn tôi chằm chằm, nét hồng hào trên gương mặt như lan rộng đến cổ và tai khiến anh ta trông như... Đang xấu hổ.

Tôi do dự, định ấn nút ngay giường b.ệnh gọi y tá thì đột nhiên anh giữ tay tôi lại, khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh ta sáng lấp lánh, con số trên màn hình thiết bị tiếp tục tăng vọt.

Tôi sợ tim anh ta đập nhanh quá sẽ dễ đột tử: "Kỷ Từ Mộ, anh..."

Tôi còn chưa nói hết câu, anh ta đã lắp bắp ngắt lời: "Chào em, kết hôn đúng không?"

Nghe anh ta nói vậy, không chỉ tôi, ngay cả Giang Thịnh và Mạnh Cửu An hoảng loạn định gọi bác sĩ cũng sửng sốt.

Tôi: "???"

Anh ta đang nói sảng cái gì vậy?

Giang Thịnh nhíu mày.

Mạnh Cửu An im lặng.

...

Vì chỉ số thông báo trên thiết bị quá bất thường, chúng tôi không thể không cắt ngang câu chuyện, khăng khăng gọi bác sĩ tới.

Kỷ Từ Mộ bị bắt làm kiểm tra toàn thân, chắc chắn anh ta không sao chúng tôi mới yên tâm. Sau khi y tá mang dụng cụ đi, bác sĩ nói với tôi.

"B.ệnh nhân có thể tỉnh lại thì không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ ch.ấn đ.ộng n.ão cần nằm viện quan sát mấy ngày, còn về vấn đề mất trí nhớ..."

Bác sĩ chỉ vào CT n.ão bộ: "Ở đây có h.uyết khối chèn ép dây th.ần k.inh, tôi sẽ kê th.uốc thúc đẩy quá trình tan h.uyết kh.ối."

Tôi ghi nhớ những điều cần chú ý và kiêng kỵ rồi về phòng b.ệnh, vừa mở cửa, tôi liền đố mặt với ánh mắt trông mong của Kỷ Từ Mộ.

Thấy tôi quay lại, anh ta giấu đi dáng vẻ uể oải khi nãy, hai mắt sáng lấp lánh, nếu phía sau có cái đuôi nói không chừng bây giờ đã vẫy điên cuồng như cánh quạt.

Nhớ tới tin xấu Mạnh Cửu An thông báo, tôi cúi đầu.

Thôi, chỉ là quên ký ức mấy năm nay, tình hình vẫn tốt hơn tôi tưởng tượng.

Thấy tôi không nói gì, Kỷ Từ Mộ dường như nhớ lại lời mình buột miệng nói khi nãy, anh ta sờ mũi, thái độ không được tự nhiên.

"Thật ra khi nãy anh muốn hỏi bọn họ gọi em là chị dâu vì chúng ta đã kết hôn sao? Anh bị ch.ấn đ.ộng n.ão nên nói năng không được rõ lắm, nhưng chắc em sẽ hiểu đúng không?"

Tôi còn chưa trả lời, Giang Thịnh dựa vào cửa cảm thán: "Đ.iên rồi, tôi hoàn toàn không muốn kết hôn!"

Mạnh Cửu An cũng thọc vào một câu: "À mà chị dâu là thần tiên đúng không?"

Tôi: "..."

"Chào em, kết hôn đúng không?"

"Ha ha ha ha..."

Thấy sắc mặt Kỷ Từ Mộ bắt đầu tối sầm, hai người hóng chuyện kia vội bỏ trốn.

Tôi: "..."

Trong phòng chỉ còn mỗi tôi và Kỷ Từ Mộ, bầu không khí khá xấu hổ.

Ở giới giải trí tôi từng đóng vô số vai diễn, trải qua rất nhiều cảnh tượng, rất nhiều thời điểm tôi đều có thể thản nhiên đối mặt, nhưng bây giờ đối diện với chồng mình sau khi mất trí nhớ tính cách đảo ngược, tôi lại không biết phải thế nào.

Kỷ Từ Mộ nhìn tôi, dè dặt nói: "Anh quên chuyện của mấy năm nay rồi, bây giờ ký ức của anh chỉ dừng ở năm mười chín tuổi, trước đó anh chưa từng yêu đương. Khi em chưa tới, anh cứ tưởng Giang Thịnh nói anh đã kết hôn là để đùa anh. Không phải anh cố tình quên em đâu. Bà xã? Em đừng giận mà."

Không thể ngờ Kỷ Từ Mộ trầm tính chững chạc đêm tân hôn lại thẹn thùng đỏ mặt như bây giờ.

"Bà xã..."

Tôi hoàn hồn, tuy không thoải mái với cách xưng hô này nhưng nghĩ đến việc nếu không có sự cố gì liên hôn thương nghiệp sẽ không kết thúc, tôi chỉ đành cố chấp nhận.

Tôi vội ngăn cản không cho anh ta xuống giường: "Em không giận, anh ngồi yên đó đi, đau đầu không?"

"Có."

"Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi ít nhất là một tuần."

Kỷ Từ Mộ tranh thủ nắm lấy tay tôi, híp mắt cười: "Bà xã, em đang quan tâm anh sao? Bà xã tốt quá! Anh mới nghe Giang Thịnh nói rồi, cậu ta bảo em đang ở trên núi đóng phim, vừa nhận được tin là bay về liền. Chắc bà xã yêu anh lắm, xin lỗi vì để em lo lắng."

Tôi: "..."

Cái người khi nãy gọi tôi là bà xã còn lắp bắp nay càng gọi càng thuận miệng.

Nghĩ đến việc ký ức của hắn dừng lại ở năm hai đại học, tôi lại lặng lẽ quan sát anh ta.

Vẫn là khuôn mặt ấy, có điều ánh mắt lại mang đến cảm giác rất khác.

Không biết sau khi tốt nghiệp đại học lập tức phải tiếp quản công ty anh ta đã trải qua những gì mà biến một thanh niên nhiệt tình trở thành một ông chủ điềm đạm chững chạc.

"Bà xã mệt rồi đúng không?"

Nói rồi anh ta nhích sang một bên, vỗ vị trí trống bên cạnh.

"Em có muốn lên đây nằm ngủ một lát không, anh sẽ không quấy rầy em đâu."

"Không cần, em ngủ trên máy bay rồi, em không mệt, nhưng mà anh đấy, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi thật nhiều."

Kỷ Từ Mộ ngoan ngoãn nằm xuống: "Bà xã, tình cảm của chúng ta chắc chắn rất tốt đúng không? Thế nên mới gặp em anh đã thấy vui lắm."

"Hả?"

Câu hỏi này phải trả lời thế nào đây?

Tôi có nên nói với anh ta cả hai ở bên nhau chưa đến ba ngày không?

Nụ cười trên mặt Kỷ Từ Mộ phai đi: "Bà xã, anh nói gì sai à?"

Để tránh sau này anh ta nhớ lại sẽ thấy xấu hổ, tôi chỉ thuật lại đơn giản chuyện của chúng tôi, anh ta ngơ ngác lắc nghe, trên khuôn mặt lộ rõ sự tiếc nuối và mất mát.

Nhưng chỉ một lúc sau anh ta đã bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn tôi: "Tuy anh đã mất trí nhớ, nhưng anh tin cảm xúc sẽ không gạt anh. Bà xã, trước đây chắc chắn anh rất thích em."

Tôi: "???"

2

Tôi đương nhiên sẽ không tin lời của bệnh nhân mất trí nhớ. Kỷ Từ Mộ bị ch.ấn đ.ộng n.ão, phụ huynh hai nhà đều đang ở nước ngoài, tôi canh giờ hợp lý đi gọi điện cho họ.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, nhìn vào phòng bệnh VIP, là một người vợ trên danh nghĩa, tôi quyết định ở lại.

Kỷ Từ Mộ có vẻ rất cảm động, nắm chặt tay tôi nói chuyện, có điều anh ta gặp tai nạn, vừa mới tỉnh dậy, trước đó lại bị kích động, mới nói một lúc đã thiếp đi.

Gần đây đóng phim nên tôi đã có thói quen dậy sớm, buổi sáng khi tỉnh dậy vẫn còn rất sớm, tôi ra ngoài đọc kịch bản, đột nhiên cửa phòng bệnh mở, tôi ngẩng đầu thì đối mặt với biểu cảm hoang mang lo lắng của Kỷ Từ Mộ.

"Sao vậy?"

Thấy tôi, Kỷ Từ Mộ thở phào, anh ta đi đến ngồi xuống cạnh tôi: "Bà xã, anh nằm mơ, cứ tưởng hôm qua gặp được em chỉ là một giấc mơ thôi."

Tôi sững sờ, vội nói sang chuyện khác: "Anh thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa?"

Kỷ Từ Mộ nghiêng đầu tựa vào vai tôi, tay vòng qua ôm eo tôi: "Chắc là do vừa mới tỉnh dậy đã sợ hãi quá, bây giờ có hơi chóng mặt."

Tôi: "..."

Thôi.

Anh ta bị ch.ấn động nã.o, bây giờ ấu trĩ cũng có thể thông cảm được.

"Em đỡ anh về phòng bệnh nghỉ ngơi nhé."

Anh ta lập tức từ chối: "Không cần, nằm ở bệnh viện cả ngày rất khó chịu. Bà xã, em cứ bận việc của em đi, không cần lo cho anh đâu, anh ngồi đây với em là được rồi, anh hứa sẽ không làm phiền em."

"Thế thì tùy anh."

Kỷ Từ Mộ im lặng một lúc lâu, dè dặt hỏi: "Bà xã, chắc em sẽ không chê anh đấy chứ?"

Tôi lặng lẽ nhìn anh chủ động nắm lấy tay mình, cứ có cảm giác... Yêu đương thời đi học.

Có điều cũng không khó chấp nhận.

"Không đâu."

Nghe đáp án của tôi, anh ta dường như vui lên một chút: "Bà xã, em yêu anh nhiều thật đấy!"

Tôi: "?"

Đâu ra kết luận này vậy?

Tôi nghiêng đầu ngắm Kỳ Từ Mộ, thật khó liên hệ khuôn mặt này với cụm từ lụy tình.

Thôi, anh ta nói gì thì là cái đó vậy.

...

Ở bệnh viện gần một tuần, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì lớn, có thể về nhà nghỉ ngơi, chúng tôi làm thủ tục xuất viện.

Trong một tuần này tôi và Kỷ Từ Mộ đã thân với nhau hơn, cảm giác mất tự nhiên trước đó cũng đã biến mất.

Không biết có phải vì anh ta mất trí nhớ hay không, anh ta và cái người tôi nhờ thám tử điều tra trước khi kết hôn hoàn toàn trái ngược.

Từ lúc ở chung, tôi phát hiện anh ta không hề lạnh lùng mà ngược lại còn rất dính người.

Về đến nhà, anh ta đi dạo khắp nơi, dường như rất bất mãn: "Bà xã, em có cảm thấy nhà của chúng ta quá lạnh lẽo không?"

"Có à?"

Vì tính chất công việc, bình thường tôi không hay ở nhà, với tôi chỉ cần có nơi ở thoải mái là được, vậy nên tôi không hề chú ý trong nhà có trang bị cái gì.

"Lạnh lẽo thật mà, trong nhà không có gì cả, anh cũng không thấy ảnh cưới của chúng ta, và còn... Thôi không sao, chúng ta chỉ mới kết hôn, tương lai còn dài, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để trang trí tổ ấm."

Kỷ Từ Mộ hào hứng lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai, tôi chỉ lặng lẽ nghe, thấy ánh mắt anh ta tràn ngập hy vọng, tôi lịch sự không nói gì làm mất hứng.

Cảm giác này...

Tôi đã quay rất nhiều bộ phim, từ đô thị hiện đại đến cổ đại dân quốc, tiên hiệp huyền huyễn, mọi kịch bản tôi đều đã diễn, vậy nên có thể xem là đã trải nghiệm hết các kiểu tình yêu.

Tôi cứ tưởng những việc vụn vặt ngày thường sẽ không khiến mình có quá nhiều cảm xúc, ngờ đâu...

Thật mới lạ.

Có lẽ do Kỷ Từ Mộ là chồng hợp pháp của tôi, cũng có thể do khuôn mặt anh tuấn của anh ta, tôi thật sự không thể từ chối người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng lại ỷ vào việc mất trí nhớ mà làm nũng.

KHÔNG MUỘN <<phần 2>>

🌹 Tác giả: Thần Minh Thiếu Nữ / 神明少女

🌹 Ảnh: 遇见ai

🌹 Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬

__________

3

Sau khi mất trí nhớ, Kỷ Từ Mộ lấy cớ cần nghỉ ngơi, phủi tay ném mọi việc ở công ty cho phụ huynh nhà họ Kỷ và các thư ký trợ lý, tranh thủ thời gian rảnh rỗi kéo tôi trải nghiệm cuộc sống tân hôn.

Tôi vừa đóng một phim điện ảnh xong, trừ những lúc phải đi chụp ảnh tạp chí và làm hậu kỳ cho phim, thời gian còn lại tôi mặc cho anh ta sắp xếp.

Thời điểm Mạnh Cửu An gọi điện nói muốn mở tiệc chúc mừng Kỷ Từ Mộ xuất viện, tôi và Kỷ Từ Mộ đang đi dạo trung tâm thương mại, anh ta đang lựa áo ngủ tình nhân.

Sau khi rõ thời gian và địa điểm, Kỷ Từ Mộ mới thò qua nói một câu: "Đúng là đáng thương, mấy tên độc thân các cậu không có vợ nên suốt ngày chỉ có thể tụ tập giết thời gian, không như tôi..."

Tôi nhanh nhẹn đưa di động ra xa, quả nhiên ngay giây sau bên kia toàn tiếng mắng chửi.

Kỷ Từ Mộ tỏ ra vô tội: "Bà xã, cậu ta mắng anh."

Đầu bên kia di động im lặng hai giây, ngay sau đó tiếng gầm gừ lớn hơn: "Sao không mắng được hả? Ch.ết tiệt!"

Tôi: "..."

4

Khi tôi và Kỷ Từ Mộ đến nhà hàng thì mọi người đã có mặt. Chuyện Kỷ Từ Mộ mất trí nhớ không rêu rao ra ngoài, người ở đây đều là bạn bè thân thiết.

Vừa thấy Kỷ Từ Mộ, Mạnh Cửu An liền ám chỉ: "Trước đây khi nghe nói mình đã kết hôn không biết ai la lối, bây giờ bày đặt khoe mẽ!"

Giang Thịnh rung đùi: "Cậu ta muốn diễn vở kịch nhất kiến chung tình để rồi cuối cùng tự vả mặt mình, cậu còn mong cậu ta biết kiềm chế à?"

Kỷ Từ Mộ không hề để bụng: "Đầu óc tôi bây giờ chỉ mới mười chín tuổi, yêu đương nồng nhiệt thì có sao? Mấy cậu tự giữ mình thì có ích lợi gì, không phải từng tuổi này vẫn chưa có vợ hả?"

Tôi: "..."

Thấy mọi người nghiến răng nghiến lợi, tôi đột nhiên mong chờ đến khi anh ta nhớ lại tất cả.

"Nè, đừng có ỷ mình mất trí nhớ mà muốn làm gì thì làm."

Mọi người đùa giỡn đều có chừng mực.

Vui vẻ ăn uống xong, mọi người ở lại chơi trò chơi nói chuyện, tôi ra ngoài gọi điện cho người đại diện.

Tôi mới cúp máy định quay lại thì bị một người ngăn cản: "Tang Ninh, lâu rồi không gặp."

Tôi nhìn người đàn ông đối diện: "Xin lỗi, anh là..."

Anh ta mỉm cười: "Quên giới thiệu, tôi là bạn của Kỷ Từ Mộ, tên Thạch Lộ Nhân, hôn lễ của hai người tôi có đến tham dự."

Bạn bè thân thiết của Kỷ Từ Mộ đều đang ở trong phòng tiệc, người này tự xưng là bạn, rốt cuộc là bạn gì chứ!

Tôi gật đầu: "Chào anh."

Thạch Lộ Nhân bước lên một bước: "Tang Ninh, tôi là người hâm mộ của cô, tôi vốn không định quấy rầy hai người nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy cô có quyền biết việc này."

Thái độ muốn tốt cho tôi của hắn làm tôi tò mò: "Vậy sao?"

"Tang Ninh, Kỷ Từ Mộ gặp tai nạn giao thông không phải tin tức bí ẩn gì cả, nhưng cô có biết tại sao anh ta lại gặp tai nạn không?"

Vấn đề này tôi đúng là không biết, nghe đâu là do xe trượt bánh nên xảy ra tai nạn.

"Anh biết à?"

Thạch Lộ Nhân hạ giọng: "Tôi biết nhà họ Tang và nhà họ Kỷ liên hôn thương nghiệp, có lẽ cô không biết quá nhiều về Kỷ Từ Mộ. Thời đại học Kỷ Từ Mộ thích một người, không biết vì nguyên nhân gì mà họ không ở bên nhau, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, Kỷ Từ mộ vẫn nhớ nhung cô gái đó."

Thời đại học?

Tôi theo bản năng nghĩ đến việc Kỷ Từ Mộ chỉ có ký ức đến năm hai đại học, cái tên này...

Tôi nhìn Thạch Lộ Nhân, dù hắn có ý tốt nhắc nhở hay có mục đích riêng thì tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với con người này.

"Thời buổi này có ai nhớ mãi không quên một người chứ, hơn nữa anh cũng đã nói hôn nhân của chúng tôi là liên hôn, tôi cũng không để bụng việc này, anh còn việc gì khác không?"

Không ngờ tôi sẽ có thái độ như thế, Thạch Lộ Nhân sững sờ: "Nhưng nếu anh ta có mục đích riêng thì sao?"

Tôi nhướng mày, ra hiệu đối phương nói tiếp.

"Tận mắt tôi nhìn thấy màn hình di động của anh ta thời đại học để hình cô gái đó. Mà cô gái đó rất giống cô." Có lẽ sợ tôi không tin, anh ta vội nói tiếp, "Hơn nữa sở dĩ anh ta gặp tai nạn là vì hôm đó anh ta nghe được tin của cô gái kia, định đi tìm cô ấy, kết quả xe chạy quá tốc độ nên bị trượt bánh."

"Theo anh nói thì đây là bí mật, mà đã là bí mật thì làm sao anh biết?"

Thạch Lộ Nhân hơi do dự: "Có người kể tôi nghe, tôi không tiện tiết lộ."

Xem ra bên cạnh Kỷ Từ Mộ có người không kín miệng, thế này thì không tốt lắm.

Thấy tôi vẫn thản nhiên bình thường, Thạch Lộ Nhân sốt ruột: "Tang Ninh, tôi là fan của cô, tôi sẽ không lừa cô đâu. Tôi biết việc này rất khó chấp nhận, nhưng anh ta thật sự không có ý tốt, anh ta chỉ coi cô là thế thân thôi."

Tôi: "..."

5

Lúc Kỷ Từ Mộ ra tìm tôi thì Thạch Lộ Nhân đang định đi trước.

Không ai nói gì cả, Kỷ Từ Mộ như bị đụng trúng, lảo đảo đi tới, trùng hợp làm sao lại ôm lấy tôi.

"Bà xã, anh bị người ta đụng trúng, đau quá."

Tôi: "..."

Cái tên thích diễn này!

Thạch Lộ Nhân nhíu mày, trên mặt như viết rõ ba chữ "đồ th.ần k.inh", sau đó tức giận bỏ đi.

Thấy người ta đã đi rồi, tôi đẩy Kỷ Từ Mộ ra: "Uống r.ượu à?"

Kỷ Từ Mộ phủ nhận: "Không có."

Tôi lặng lẽ nhìn cho đến khi anh ta chột dạ chớp mắt: "À."

Kỷ Tử Mộ giật mình: "Bà xã? Có phải bà xã giận rồi không?"

Tôi hỏi lại: "Anh đã làm gì sai sao? Sao em phải giận?"

"Anh uống rư.ợu..."

"Uống thì uống thôi." Tôi đưa tay giúp anh ta chỉnh lại cổ áo, "Đều là người trưởng thành, uống vài ly thì có sao, không ch.ết được."

Kỷ Từ Mộ há hốc mồm.

Thấy anh ta sững sờ ngốc nghếch, tôi bật cười. Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi vào trong chào mọi người rồi về trước.

Trên đường về, Kỷ Từ Mộ vô cùng im lặng, anh ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, tôi tò mò mấy lần nhìn sang nhưng không chủ động hỏi.

Về đến nhà, nhớ ngày mai có buổi quay quảng cáo, tôi nhờ dì giúp việc nấu canh giải rư.ợu cho Kỷ Từ Mộ rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc tôi trở ra, Kỷ Từ Mộ đang ngồi ở sô pha, có lẽ vì mới tắm xong, tóc anh ta vẫn còn ướt, trên người thì mặc áo tắm lỏng lẻo để lộ cơ ngực.

Tôi thoáng nhìn một cái rồi dời đi ngay, ngồi xuống trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.

Qua gương tôi nhìn thấy Kỷ Từ Mộ ở phía sau, anh ta không ngờ tôi lại thờ ơ như vậy, vội cúi đầu nhìn chính mình.

Tôi cố nhịn cười, bỗng nhớ tới lời Thạch Lộ Nhân nói.

Có lẽ câu chuyện của hắn không phải tin đồn vô căn cứ, nhưng độ chính xác sẽ không quá cao.

Còn về sự thật thì... Tôi nhìn Kỷ Từ Mộ hoài nghi nhân sinh trong gương, bây giờ sự thật hình như không quan trọng lắm.

Có điều tôi đương nhiên sẽ ghi nhớ, chờ Kỷ Từ Mộ khôi phục ký ức chắc thú vị lắm đây.

Lúc này, Kỷ Từ Mộ nhìn mấy cái chai lọ của tôi: "Bà xã, con gái vất vả thật đấy. Hay là để anh bôi giúp em nhé, em chỉ cần nằm là được."

"Anh có biết mấy chai mỹ phẩm này là gì không?"

"Anh có thể học mà."

Tôi đột nhiên đến gần Kỷ Từ Mộ, khoảng cách gần đến nổi tôi có thể rõ hàng lông mi của anh, lúc này tôi mới phát hiện hàng lông mi của anh vừa dày vừa dài.

Tôi không nhịn được mà đưa ngón trỏ khảy nhẹ, khi rút tay về thấy yết hầu anh cứ lên xuống, tôi nhướng mày: "Thế anh định sao đây?"

Thấy anh hoang mang, tôi tiếp tục trêu chọc: "Nằm xuống cho anh bôi kem giúp đấy? Nằm ở đâu? Trên đùi anh hả? À, em hiểu rồi, như thế anh có thể nhân lúc em không chú ý hôn em đúng không."

Nhân lúc anh chưa hoàn hồn, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh: "Giống thế này nè."

Cảm nhận Kỷ Từ Mộ đang cứng đờ, tôi bật cười, lại giơ tay mở rộng áo tắm, sờ cơ bụng của anh ta.

"Dáng người đẹp lắm, tiếp tục phát huy."

Dứt lời, tôi đứng dậy về phòng, bỏ mặc một mình anh đỏ mặt sững sờ.

Nếu không phải anh mất trí nhớ, đầu óc chỉ đang mười chín tuổi, tôi thật sự không dám trêu anh như vậy.

Xem thái độ của anh, chơi vui thật đấy!

6

Quay quảng cáo xong vừa hay gặp Lục Gia Hi ở studio bên cạnh đi ra, tôi và anh ta đã hợp tác mấy lần, quan hệ khá tốt.

Chúng tôi tiện đường cùng nhau ra ngoài, trùng hợp lại gặp Kỷ Từ Mộ đang ôm hoa tươi đứng chờ.

"Bà xã, anh tới đón em về nhà."

Lục Gia Hi cười nói: "Xem ra tình cảm hai người rất tốt. Lúc em kết hôn anh đang ở nước ngoài đóng phim, mãi đến khi xem hot search mới biết em đã kết hôn, để hôm khác anh sẽ tặng quà bù cho em."

Trong giới giải trí tôi khá kín tiếng, tuy nhiên tôi không muốn giấu fans việc mình kết hôn, nên khi đó chỉ đăng ảnh tờ giấy đăng ký kết hôn lên Weibo, ai ngờ sau này hai nhà đăng video hôn lễ vẫn lên hot search.

Tôi không khách sáo: "Vậy cảm ơn nhé, hôm khác mời anh bữa cơm, em đi trước đây."

"Được."

Xe đi xa rồi Kỷ Từ Mộ mới dời mắt đi, tôi hỏi: "Sao lại nhìn người ta thế? Trông lưu luyến như vậy, anh thích anh ta à?"

"Làm gì có chuyện đó, bà xã đừng đùa như vậy!" Kỷ Từ Mộ xụ mặt, "Anh chỉ hơi ghen thôi. Anh ta được đóng nhiều phim với em. Bà xã, em nhìn anh đi, gương mặt này của anh vào giới giải trí được không?"

"Sao thế? Anh định bỏ mặc công ty hả?"

Kỷ Từ Mộ tủi thân: "Anh cũng muốn làm nam chính của em."

Trông anh ta vô cùng đáng thương, tôi không nhịn được mà giơ tay xoa đầu anh. Tóc anh rất dày, sờ lên rất thoải mái.

"Anh vốn dĩ là nam chính mà. Bọn họ chỉ là nam chính trong phim, còn anh mới là nam chính trong cuộc sống của em."

Kỷ Từ Mộ rất dễ dỗ dành, chớp mắt đã vui trở lại.

"Bà xã, em nói rất đúng, bọn họ chỉ là khách qua đường thôi, anh mới là nam chính thật sự."

Tôi đồng ý cho có lệ: "Ừ."

"Bà xã, em yêu anh lắm đúng không?"

"Ừ ừ ừ, yêu anh, yêu anh."

KHÔNG MUỘN <<phần 3>>

🌹 Tác giả: Thần Minh Thiếu Nữ / 神明少女

🌹 Ảnh: 遇见ai

🌹 Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬

__________

7

Những ngày sau đó tôi không có lịch trình, vậy nên Kỳ Tử Mộ đã lên kế hoạch chuyến du lịch hai người cho chúng tôi.

Tuy bây giờ ký ức của Kỷ Từ Mộ dừng lại ở tuổi mười chín, thích làm nũng, dùng ngôn ngữ trà xanh, nhưng ở nhiều khía cạnh anh ta vẫn đáng tin cậy.

Tôi và anh ta ra ngoài chơi một tháng, sau khi về tôi đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói huyết khối đã nhỏ đi rất nhiều, còn về trí nhớ chắc phải đợi huyết khối tiêu hoàn toàn mới có thể khôi phục.

Vấn đề này tôi không suy nghĩ nhiều, nhưng còn Kỷ Từ Mộ từ khi rời khỏi bệnh viện anh ta cứ im lặng, giống như có rất nhiều tâm sự.

Về đến nhà, anh ta liền chui vào phòng làm việc, đờ đẫn ngồi tựa lưng vào ghế.

Tôi không vào quấy rầy, nhưng tôi ra ngoài chạy nhảy bơi lội rồi về vẫn không thấy anh ta ra, chỉ đành cắt trái cây mang vào.

"Anh sao vậy? Từ lúc ở bệnh viện đã khác thường, có phải nhớ ra gì rồi không?"

Kỷ Từ Mộ do dự rất lâu mới mở lời: "Bà xã, có phải em thích anh lúc chưa mất trí nhớ hơn đúng không?"

Tôi: "???"

Gì nữa đây?

"Từ lúc anh mất trí nhớ, mọi người đều bảo anh thay đổi rất nhiều, nói anh hoàn toàn trái ngược với khi chưa mất trí nhớ. Anh không nhớ trước đây mình thế nào, cũng không biết bản thân từng trải qua chuyện gì mới biết thành người mà mọi người miêu tả, anh chỉ biết anh bây giờ mới là con người chân thật nhất. Anh không nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ra sao, nhưng nghe họ nói khi ấy em không từ chối liên hôn với anh. Em có vẻ rất quan tâm khi nào anh sẽ lấy lại ký ức, bà xã, em thích con người anh ngày xưa hơn sao?"

Tôi: "..."

Tôi giơ tay sờ trán Kỷ Từ Mộ, chắc chắn anh ta không sốt.

"Kỳ Tử Mộ, sở dĩ tôi quan tâm khi nào anh khôi phục trí nhớ là vì trong đầu anh có huyết khối, tôi quan tâm đến sức khỏe của anh."

"Thế thì bà xã, nếu anh lấy lại ký ức, quên đi những chuyện trong thời gian mình mất trí nhớ, trở về làm Kỷ Từ Mộ của ngày xưa, em có nhớ anh của bây giờ không?"

"Kỷ Từ Mộ, em không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, nhưng dù là anh trưởng thành trước khi mất trí nhớ hay trẻ con của bây giờ, dù ở giai đoạn nào thì anh vẫn là anh. Có lẽ lúc này anh rất hoang mang về con người của mình, nhưng về bản chất, anh vẫn là anh mà."

Khóe mắt Kỷ Từ Mộ ửng đỏ: "Không giống."

Nhất thời tôi không theo kịp mạch suy nghĩ của anh ta, cảm thấy anh ta chỉ đang để tâm vào việc vụn vặt.

Im lặng hai giây, tôi trả lời: "Anh muốn có được đáp án đến vậy hả? Thế thì nói cho anh biết, cả hai em đều không thích."

Kỷ Từ Mộ ủ rủ: "Đây là câu nói thật lòng của em sao..."

Tôi: "..."

Tôi mềm lòng, vội giơ tay lau nước mắt cho anh ta: "Đừng khóc."

"Bà xã..."

Tôi lấy di động ra quay phim: "Nếu muốn khóc thì bây giờ có thể bắt đầu rồi."

Tương lai để anh ta xem lại hình ảnh của lúc này chắc chắn sẽ rất thú vị.

Trong màn hình, Kỷ Từ Mộ uất ức đáng thương gọi: "Bà xã!"

8

Kỷ Từ Mộ đơn phương ch.iến tr.anh lạnh với tôi.

Thật ra chỉ là lúc ăn cơm không ngồi cạnh tôi nữa, trước khi ngủ cũng không khăng khăng đòi ôm tôi mà tủi thân quay đi...

Tôi cũng mừng vì có thêm không gian riêng, tranh thủ đọc kịch bản, dù gì thì đã nghỉ ngơi một thời gian rồi, cũng nên về lại đoàn làm phim thôi.

Trước ngày tôi về đoàn làm phim, không biết Kỷ Từ Mộ làm gì, anh ta mang người đầy mùi rượu vào phòng làm việc, chẳng nói chẳng rằng, cứ ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nổi hết cả da gà, chỉ đành buông cuốn kịch bản xuống: "Không vui à? Chờ em dỗ anh đúng không?"

Hai mắt anh sáng lên: "Được... Được sao?"

"Không được."

"Bà xã, anh đau đầu."

Người thì toàn mùi rượu, uống nhiều thế không đau đầu mới lạ!

Tôi đang định nhắn tin nhờ dì giúp việc nấu canh giải rượu cho anh thì lại nghe anh nói: "Nếu tối nay bà xã có thể ôm anh ngủ, anh chắc chắn sẽ không ngất đi."

Tôi: "..."

Cái tên này!

Thấy tôi im lặng, anh ta vội chạy đến gần ngồi xổm, vùi đầu vào lòng tôi, lẩm bẩm: "Bà xã, em đừng có mặc kệ anh mà."

Tôi xoa tóc anh rồi nâng mặt anh lên: "Rốt cuộc là ai mặc kệ ai, ai cáu kỉnh với ai hả? Nhà người ta thì toàn là con gái như thế, còn nhà chúng ta thì ngược lại, bao nhiêu việc đều do anh làm. Kỷ Từ Mộ, em không ngờ anh có tố chất làm trà xanh vậy luôn đấy!"

"Bà xã anh say rồi, anh chóng mặt."

"À, nhưng người say chẳng bao giờ nói mình say. Kỷ Từ Mộ, anh đừng hòng mượn việc uống chút rượu mà giả say ở đây!"

Kỷ Từ Mộ không nói gì, chỉ trông mong ngước nhìn tôi.

"Nói đi, anh lại muốn làm gì?"

"Anh muốn..."

Tôi lập tức bịt miệng anh lại: "Anh còn dám nói mình muốn hả! Mặc kệ anh muốn gì, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai em phải đến Hoành Điếm, còn anh đến công ty, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa."

Kỷ Từ Mộ: "..."

9

Sức khỏe của Kỷ Từ Mộ đã hoàn toàn bình phục, có điều ký ức vẫn mãi chưa lấy lại.

Ban đầu phụ huynh nhà họ Kỷ bảo hắn cứ nghỉ ngơi, không cần lo lắng việc trên công ty, nhưng xưa nay công ty do giao cho hắn, là người quản lý, hắn mãi không quay về làm việc sẽ khiến bên ngoài dấy lên những đồn đoán, bất lợi cho sự phát triển của công ty.

Tuy mất trí nhớ, nhưng có lẽ do tài năng bẩm sinh, nhờ sự giúp đỡ của bố Kỷ, Kỷ Từ Mộ nhanh chóng tiếp nhận lại mọi việc của công ty.

Tôi quay phim ở Hoành Điếm cũng rất thuận lợi, buổi tối hoặc có thời gian rảnh Kỷ Từ Mộ đều video call cho tôi.

Khoảng thời gian trước ngày nào cũng ở bên anh, bây giờ phải đột nhiên xa nhau, tôi thật sự thấy không quen, cũng có hơi nhớ mong, có điều tôi đương nhiên sẽ không nói cho Kỷ Từ Mộ biết kẻo anh lại đi khoe khoang.

Cuộc sống cứ bình thường như vậy cho đến một hôm tôi vừa làm việc xong thì nghe trợ lý bảo phải đến đồn cảnh s.át.

Sự việc rất đơn giản, Kỷ Từ Mộ muốn cho tôi một bất ngờ, anh liên lạc với người đại diện và trợ lý lấy được thẻ phòng của tôi, định chờ tôi trong phòng.

Không khéo là hôm đó trong đoàn làm phim có diễn viên xin nghỉ, phân đoạn của tôi bị đẩy lên trước.

Càng không khéo hơn là biết tôi làm việc khuya Kỷ Từ Mộ đi mua đồ cho tôi, lúc về khách sạn vô tình bắt gặp fan cuồng trà trộn trốn trong toilet.

Hai bên k.ích đ.ộng đ.ánh nhau, trước đây Kỷ Từ Mộ có học võ, hơn nữa anh còn thường xuyên tập luyện, khi tức giận lên đối phương đương nhiên không phải đ.ối th.ủ của anh.

Sau đó người ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, sợ xảy ra án mạng nên vội báo cảnh sát.

Vừa biết tin người đại diện lập tức chạy đi giải quyết, khi tôi tới nơi thì mọi việc đã rõ ràng.

Người chịu trách nhiệm trong vụ việc này đương nhiên là fan c.uồng tự ý xông vào khách sạn đột nhập phòng người khác b.ất hợp pháp, Kỷ Từ Mộ ra tay có chừng mực, theo kết quả kiểm tra thương tích cho thấy Kỷ Từ Mộ chỉ ph.òng vệ chính đáng.

Việc khởi tố và giải quyết với khách sạn sau đó đã có người đại diện và luật sư xử lý, chắc chắn Kỷ Từ Mộ không sao, tôi mới thở phào.

Nếu không phải Kỷ Từ Mộ lén tới để cho tôi bất ngờ, tôi thật sự không dám tưởng tượng bản thân sau khi về phòng sẽ xảy ra chuyện gì.

Có lẽ nhận ra tôi đang sợ hãi, Kỷ Từ Mộ duỗi tay ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng ấm áp mang đến cảm giác rất đáng tin cậy: "Không sao, đừng sợ."

Tôi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh: "Anh... Hồi phục trí nhớ rồi?"

KHÔNG MUỘN <<phần 4 - Hoàn>>

🌹 Tác giả: Thần Minh Thiếu Nữ / 神明少女

🌹 Ảnh: 遇见ai

🌹 Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬

__________

10

Thật kỳ lạ!

Rõ ràng tôi từng nói dù ở giai đoạn nào, anh vẫn là anh.

Nhưng khi anh thật sự lấy lại trí nhớ, đối mặt với anh đã hoàn toàn bình phục, tôi lại thấy không được thoải mái.

Không thể nói là khó chịu, chỉ là không tự nhiên như đối mặt với anh lúc trước.

Vì mới đánh nhau, tay Kỷ Từ Mộ có hơi trầy da, tôi cúi đầu bôi thuốc cho anh, anh cũng không chủ động nói gì, trong phòng hết sức im ắng.

Không biết có còn fan biết địa chỉ của phòng kia hay không, tôi và Kỷ Từ Mộ không quay lại đó, sau khi nhờ trợ lý mang quần áo và đồ dùng tới, căn phòng lại rơi vào sự im lặng.

Kỷ Từ Mộ cúi đầu nhìn tôi, tôi chăm chú bôi thuốc cho anh, không hề ngẩng đầu.

Bầu không khí hết sức kỳ lạ, bôi thuốc cho anh xong tôi muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí xấu hổ nhưng bỗng dưng phát hiện khoảng cách giữa chúng tôi quá gần nhau.

Tôi định lùi lại, tay nắm cổ tay anh vô tình nhận ra mạch đập bất thường. Tôi kinh ngạc nhìn anh, ngay giây sau đến gần hơn, tôi nghe tiếng tim anh đập thình thịch.

Nhớ tới tiếng chuông cảnh báo ở bệnh viện, tôi theo phản xạ hỏi: "Anh... Anh không sao chứ?"

Kỷ Từ Mộ thản nhiên trả lời: "Không sao."

Tôi lùi lại đứng dậy, thấy tai anh đỏ ửng, cảm giác xa lạ mới được xua tan một ít.

Tôi đi rót nước cho anh, không trêu anh nữa.

Một lúc sau, anh chủ động nói: "Em còn nhớ câu hỏi anh hỏi khi anh mất trí nhớ không? Hình như anh đã hiểu... Suy nghĩ của anh lúc đó rồi."

Tôi giật mình, giữ im lặng.

Thấy tôi không trả lời, anh mỉm cười: "Lúc đó anh không nhớ quá khứ của chúng ta, cũng chưa quen em, càng không có ký ức của mấy năm nay. Khoảng thời gian đó với anh như một giấc mơ vậy, tỉnh lại rồi tất cả đều biến mất. Không giấu gì em, thời điểm đó anh chưa trưởng thành, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ trẻ con, thậm chí khi đọc báo cáo kiểm tra sức khỏe anh còn nghĩ liệu có phải mình không hề mất trí nhớ chỉ là năm 25 tuổi vô tình gặp ta.i n.ạn, nên anh của 19 tuổi xuyên không đến tương lai hay không. Thời điểm đó anh sợ hãi, không biết người em thích là ai, lo một ngày nào đó tỉnh dậy sẽ xuyên không về lại, sợ tỉnh dậy anh sẽ không còn đoạn ký ức đó, sợ sẽ không còn gặp lại em..."

Tôi kinh ngạc, không ngờ anh sẽ nói như vậy, cũng không ngờ khi mất trí nhớ anh lại nghĩ thế.

Nhớ đến câu trả lời của mình lúc đó, tôi chột dạ.

"Hình như là... Ông trời biết anh nhút nhát nên cho anh về thời điểm mình dũng cảm nhất, dùng con người thật của mình đối mặt với em. Bây giờ nhớ lại hình như là trong họa được phúc."

Giọng anh rất dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với kiểu tủi thân làm nũng trước đó nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Tôi nhìn anh, hỏi ra hoài nghi trong lòng: "Anh nhớ lại từ khi nào vậy? Chắc không phải là lúc đánh nhau đụng đầu nên nhớ lại đấy chứ?"

"Không phải, là lúc lấy lời khai ở đồn cảnh sát. Cảnh sát hỏi anh là gì của em, tại sao lại xuất hiện ở đó, trả lời xong anh đột nhiên nhớ lại tất cả."

Kỷ Từ Mộ nhìn tôi, ngay khi tôi tưởng anh còn gì nữa muốn hỏi thì anh lại nói: "Mệt rồi thì ngủ đi, anh tháo trang sức bôi kem dưỡng da cho em."

"Anh biết làm à?"

"Hồi phục trí nhớ không có nghĩa là quên hết những gì xảy ra khi mất trí nhớ, cũng đâu phải anh mới giúp em lần đầu."

Tôi ngáp một cái, nghe thế thì nhắm mắt lại: "Vậy nhờ anh."

"Yên tâm ngủ đi, có anh ở đây."

11

Vì ngủ quá trễ nên khi thức dậy đã là chiều hôm sau, Kỷ Từ Mộ ngồi ở sô pha gần đó làm việc với laptop, thấy tôi đã tỉnh, anh hỏi: "Đói bụng không? Để anh gọi đồ ăn nhé."

Tôi lặng lẽ nhìn anh, đột nhiên có một suy nghĩ, nếu vẫn chưa nhớ lại, bây giờ chắc anh vẫn nằm bên cạnh tôi, thấy tôi tỉnh sẽ liền như con cún cọ vào người, làm nũng gọi bà xã.

Kỷ Từ Mộ đặt laptop sang một bên, đi tới, duỗi tay sờ trán tôi: "Mệt à?"

Tôi muốn nói không sao thì bỗng dưng nghĩ đến một việc khác.

"Đúng rồi, tối qua mệt quá nên quên còn một việc."

"Việc gì?"

Tôi khoanh tay ngồi dựa vào đầu giường, liếc xéo anh: "Nghe nói người nào đó gặp t.ai n.ạn giao thông là vì nhận được tin của tình đầu, k.ích đ.ộng đuổi theo nên mới đi quá tốc độ. Em còn nghe nói mình chỉ là thế thân của tình đầu người ta, liên hôn chỉ là cái cớ."

Thấy thái độ của anh từ hoang mang đến kinh ngạc rồi hoảng loạn, tôi cười thầm, thì ra con người này lại có bộ mặt thật như vậy.

Không biết ai khi nãy ngồi bên sô pha cứ nhìn về phía này, vừa thấy tôi tỉnh liền giả bộ bận rộn.

Cho anh giả bộ đấy!

Nói về diễn xuất thì tôi nhận được vô số giải thưởng đây này!

"Bà xã, em nghe anh giải thích đi, anh không có."

Tôi lạnh lùng: "Không có gì? Anh nghĩ em sẽ tin à?"

Bây giờ mọi sự bình tĩnh thong dong khi nãy của Kỷ Từ Mộ đều không còn, dáng vẻ sốt ruột tủi thân muốn giải thích thật sự rất giống với khi mất trí nhớ.

"Anh không biết ai nói với em việc này, nhưng đây không phải sự thật. Thế thân của tình đầu gì chứ, không có! Nếu hỏi anh ai là tình đầu thì chính là em đấy, anh chỉ thích em thôi, đâu ra thế thân. Nói hươu nói vượn, chắc chắn có kẻ ghen tị với chúng ta! Còn về ta.i n.ạn, đúng là anh biết tin của em, nhưng đó là vì anh nghe nói chỗ em đóng phim xảy ra động đất, anh gọi điện cho em không được, người đại diện và trợ lý của em cũng mất liên lạc. Anh sợ em gặp chuyện gì nên mới chạy tới, kết quả... Bà xã, anh giải thích hết rồi đấy, em đừng hiểu lầm anh."

Thấy anh như vậy, tôi chỉ muốn bật cười, sự thật quả nhiên giống như tôi đoán.

Không phải tôi đoán đâu, chủ yếu là vì Thạch Lộ Nhân tiết lộ chuyện này với tôi không đúng thời cơ lắm.

Nếu hắn ta nói cho tôi nghe trước khi Kỷ Từ Mộ gặp ta.i n.ạn mất trí nhớ, có lẽ tôi sẽ nghi ngờ, nhưng tiếc là vừa hay lại sau t.ai n.ạn giao thông.

Tạm thời không bàn đến việc có tin con người Kỷ Từ Mộ hay không, cũng không nói đến việc sau khi mất trí nhớ ký ức của Kỷ Từ Mộ chỉ dừng ở thời đại học, tôi nhớ hôm đó ở bệnh viện Giang Thịnh có nói cuộc liên hôn này là anh thúc đẩy, chính anh tình nguyện.

Lúc ấy tôi quan tâm đến sức khỏe của anh nên không để ý câu này, về sau bình tĩnh lại, tôi phát hiện trong đây có quá nhiều nội dung, lại kết hợp với thái độ của Kỷ Từ Mộ ngay lúc đó thật sự khiến người ta phải nghi ngờ.

Tôi gọi điện cho bố và anh trai, nhận được câu trả lời, tôi càng khẳng định suy đoán của mình.

Hơn nữa tôi còn vô tình nhìn thấy hình nền điện thoại của anh, nếu còn không hiểu thì tôi đúng là kẻ ngốc.

Liên hệ tất cả chi tiết lại, đáp án lập tức trở nên sinh động.

Tôi không nói lúc anh mất trí nhớ vì không cần thiết, dù sao anh cũng không nhớ, hơn nữa anh vừa tỉnh lại đã nói thích tôi, biết ai đó thích thầm mình còn giả bộ cũng thú vị lắm.

Kỷ Từ Mộ sững sờ, không ngờ tôi lại có thái độ như vậy: "Bà xã? Em tin anh không?"

Thấy tôi không trả lời, khóe mắt anh ửng đỏ: "Hay là em không hề quan tâm? Cũng đúng thôi, trước đó em đã nói em đều không thích."

Tôi không ngờ trò đùa của mình như boomerang bây giờ bay ngược lại về phía mình, vội giải thích: "Không có, anh đừng nói bậy, em tin anh."

Tôi giơ tay nựng mặt anh: "Không ngờ anh lại thích thầm em đấy."

Đẹp trai, dáng người chuẩn, môn đăng hộ đối, thích tôi, không tề không tệ, xem ra ánh mắt của tôi không tệ.

Kỷ Từ Mộ: "..."

12

Lúc ăn cơm tôi mới mở di động, có tin nhắn người đại diện gửi.

Gần Hoành Điếm vốn có nhiều paparazzi, chuyện hôm qua tôi đến đồn cảnh sát đã được lên hot search.

Không biết kẻ nào mua tin nói tôi bị cảnh sát đưa đi là vì phạm tội gì đó.

Có người tung clip tôi kéo Kỷ Từ Mộ ra khỏi đồn cảnh sát, tuy chỉ có vài giây nhưng đã tin đồn đã ngập trời.

[Anh chàng đẹp trai thần bí kia là ai vậy? Tuy chị của em nắm tay anh nhưng mong anh dời con mắt khỏi người chị của em đi, chị ấy là hoa đã có chủ rồi!]

[Khoan đã, hình như anh chàng kia là anh rể mà chị ấy công bố trong video hôn lễ đúng không?]

[Nói nhỏ này, nghe đồn bọn họ chỉ liên hôn không có tình cảm phải không?]

[Phóng to video lên hình như là anh rể thì phải!]

[Tạm thời bỏ qua việc này đi, nghe đâu tối qua có fan cuồng theo đuôi. Nguy hiểm quá!]

[Nhấn mạnh lần nữa, fan cuồng không phải fan!]

"Tuy phòng làm việc đã trả lời thông tin trên mạng nhưng fans của em vẫn rất lo cho em, còn tin đồn giữa em với Kỷ tổng nữa, hay là em lên tiếng đi..."

Tôi vừa xem bình luận vừa nghe điện thoại của người đại diện, ngẩng đầu lại bắt gặp Kỷ Từ Mộ đang nghiêng đầu uống nước, làm như không nghe thấy.

Tôi khẽ cười, nói vài ba câu với người đại diện rồi cúp máy.

Kỷ Từ Mộ đặt cái ly xuống, tỏ ra thuận miệng hỏi: "Cần anh làm gì không?"

Tôi nhìn anh chằm chằm, nhìn đến khi tai anh đỏ bừng, mới nói: "Không cần."

"À." Kỷ Từ Vọng thất vọng trả lời.

Tôi cúi đầu che giấu nụ cười của mình. Con người này rõ ràng rất quan tâm nhưng cứ thích giả bộ thản nhiên thôi.

Nghe nói có fan cuồng xuất hiện, đạo diện chủ động điều chỉnh lại lịch đóng phim, cho tôi nghỉ ngơi hai ngày.

Ăn xong, tôi ngồi ngoài sô pha xem kịch bản, Kỷ Từ Mộ ngồi cạnh làm việc với laptop, nhưng mấy lần nhìn sang tôi đều phát hiện anh không hề tập trung vào màn hình.

Cảm giác tôi đang nhìn anh, anh nhìn qua, hỏi: "Sao vậy?"

"Em đang rảnh, anh..."

Tôi còn chưa nói hết câu, anh đã cướp lời: "Anh xử lý hết công việc rồi, mấy ngày này anh có thể ở bên em."

Tôi gật đầu, nhích qua ngồi bên cạnh anh, lấy di động ra mở camera: "Chụp hình chung có để bụng không?"

Hai mắt Kỷ Từ Mộ rực sáng, chủ động cầm lấy điện thoại: "Để anh chụp cho."

Ảnh chụp rất đẹp, tôi nhìn ngắm một lúc rồi đăng Weibo kèm dòng trạng thái.

Đừng lo, không sao, tôi rất tốt, mọi người nên theo đuổi thần tượng một cách lý trí. (PS: Không thần bí, là người nhà) - Kèm hình ảnh.

Đăng hình xong, tôi hỏi Kỷ Từ Mộ: "Bây giờ chụp ảnh chính diện chung rồi, vui không?"

Kỷ Từ Mộ ngơ ngác nhìn tôi, híp mắt mỉm cười: "Vui. Bà xã, em yêu anh lắm đúng không?"

"Kỷ Từ Mộ, anh vui một mình anh đi!"

13

Kỷ Từ Mộ khăng khăng ở bên tôi cả quá trình quay phim còn lại, may mà thời đại này internet và giao thông đều tiện lợi, dù làm việc online cũng rất hiệu quả.

Ở bên nhau lâu dần, chúng tôi không còn xa lạ như khi anh mới hồi phục trí nhớ.

Con người anh vốn là người nhiệt tình hoạt bát, chẳng qua sau khi tiếp quản công ty, anh dần trở nên trầm tính hơn, lăn lộn trong thương trường nhiều khiến anh dần quen với việc khéo léo đưa đẩy.

Anh có đoạn ký ức của thời điểm mất trí nhớ, vậy nên ở chung với nhau lâu anh đã hoàn toàn thả lỏng bản thân trước mặt thôi.

Bình thường nếu có người ngoài anh vẫn giữ hình tượng trưởng thành trầm tính, nhưng chỉ có hai chúng tôi anh lại trở nên ấu trĩ dính người.

Có điều, cảm giác này cũng không tệ.

...

Quay xong bộ phim thì đã vào thu, Kỷ Từ Mộ nói muốn dẫn tôi đến một nơi.

Tôi dựa vào người Kỷ Từ Mộ chợp mắt cho đến khi xe dừng lại.

Xuống xe, tôi kinh ngạc nhìn rừng phong đỏ bạt ngàn: "Anh dẫn em về trường của anh làm gì?"

Nhìn rừng phong đỏ, tôi bỗng nhớ đến một việc.

"Em nhớ năm hai đại học mình từng đến đây quay phim ngắn, đạo diễn bộ phim đó còn được giải thưởng nữa." Tôi kéo Kỷ Từ Mộ đi về phía trước, "Em nhớ hình như là ở đây."

"Đúng vậy, là ở đây."

"Sao anh lại..."

Còn chưa nói hết câu, tôi chợt nhớ đến hình nền di động của Kỷ Từ Mộ, bối cảnh hình như cũng chụp ở đây.

"Kỷ Từ Mộ, em còn chưa hỏi anh, anh thích thầm em từ lúc nào vậy?"

Lúc mất trí nhớ ký ức dừng ở năm mười chín tuổi, anh không nhớ tôi, vậy nên yêu đơn phương là việc của sau này.

Tôi quay phim ngắn ở đây vào năm hai đại học, khi đó chắc anh sắp tốt nghiệp rồi.

Tôi vừa cố suy nghĩ vừa quan sát anh: "Chắc không phải lúc em quay phim ngắn vừa hay anh về trường, nhất kiến chung tình với em, lén chụp ảnh của em, sau đó bắt đầu kiếp sống thích thầm đấy chứ?"

Kỷ Từ Mộ dở khóc dở cười: "Quả nhiên là em không nhớ. Hôm đó em với bạn quay phim, anh đúng là chỉ đi ngang qua, nhóm của em thiếu người nên bạn của em đã kéo anh, nhờ anh đẩy xe hỗ trợ người quay phim. Anh đâu phải người trong nghề, vốn định từ chối, ngờ đâu... Khi nhìn thấy em anh liền quyết định ở lại."

Thời gian quay ngược lại, tôi dần nhớ ra một vài chi tiết.

"Cái gì? Cái tên đầu trắng kia là anh?"

"Ai mà không có thời kỳ nổi loạn chứ!"

Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng khi ấy trong đầu tôi chỉ có kịch bản, hoàn toàn không chú ý đến bên hậu trường, ngoại trừ chàng trai nhuộm trắng cả đầu ra thì không còn ký ức nào khác.

Tôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Từ Mộ, cố gắng liên kết hình ảnh anh trong hai giai đoạn với nhau: "Không sao, anh rất đẹp trai!"

"Khi đó em với bạn em mắng anh là người không đàng hoàng, vừa hay anh vẫn chưa đi xa nên nghe thấy hết."

"Thật không vậy? Em mất lịch sự vậy à?"

Nhìn biểu cảm của Kỷ Từ Mộ, tôi dần nhớ ra một vài việc.

Đó là lúc kết thúc buổi quay chuẩn bị ra về, bạn tôi nói học viện điện ảnh của tôi tuy rằng có nhiều anh chàng đẹp trai nhưng nghe đâu ai cũng ăn chơi, vậy nên muốn yêu đương thì đến trường khác tìm.

Nhìn cô bạn mặc sức tưởng tượng về bạn trai tương lai, tôi thuận miệng: "Muốn tìm anh chàng đẹp trai nhưng không ăn chơi nào dễ như vậy! Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn, nói không chừng cậu lại gặp cái người không đàng hoàng bằng cái tên đầu trắng khi nãy đâu."

Hình như tôi từng nói thế thật.

Tôi nghiêm túc: "Đúng vậy, em bất lịch sự, em xin lỗi."

Có điều...

"Kỷ Từ Mộ, chắc anh không có vấn đề gì đấy chứ, em đã mắng anh không đàng hoàng sao anh còn thích em?"

Kỷ Từ Mộ thở dài: "Hết cách rồi, cũng tại vì bị sắc đẹp quyến rũ."

Tôi: "Vấn đề này đúng là không ai biết trước, nhưng ít nhất anh rất thành thật, còn khiêm tốn. Vậy nên hôm nay anh dẫn em đến đây để ôn lại kỷ niệm hả?"

"Thật ra là để bù đắp tiếc nuối thanh xuân." Kỷ Từ Mộ nắm tay tôi đi về phía trước, "Thời đi học anh không thể hiểu được tại sao các đôi tình nhân lại thích nắm tay nhau đi dạo, anh còn cảm thấy hành động này rất nhàm chán. Bây giờ nghĩ lại, nếu khi ấy anh và em ở bên nhau, chắc anh sẽ thấy rất thú vị."

"Thôi đi, thế tại sao khi đó anh không theo đuổi em?"

"Tại người nào đó nói trước mắt chỉ muốn đóng phim, không muốn yêu đương."

Từng nói nhiều quá, tôi không biết mình nói câu này lúc nào mà lại bị anh nghe thấy.

Có điều, mọi thứ hình như đều không còn quan trọng.

Kỷ Từ Mộ cũng nghĩ như tôi, anh nắm tay tôi thật chặt, nghiêng đầu mỉm cười: "Cũng may, bây giờ vẫn chưa muộn."

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hauhuoc