Chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi tỉnh!"
Ngô Thế Huân vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười mỹ lệ tựa thiên sứ, tâm có chút rung động.
"Ngươi vẫn chưa có về sao?" Y cho rằng Lộc Hàm sau khi tắm rửa sẽ rời đi.
"Ừm!"Lộc Hàm cười tủm tỉm hạ tay sờ trán của y "Còn có chút nóng, bất quá so với ngày hôm qua khá hơn nhiều rồi."
"Ngươi đêm qua không ngủ sao?"Ngô Thế Huân phát hiện dưới mắt Lộc Hàm xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.
Lộc Hàm gật đầu, "Ta sợ ngươi lúc ngủ lại phát sốt, nhưng may mắn là không có."
Nghe Lộc Hàm bảo cậu một đêm không ngủ vì trông chừng mình, nội tâm Ngô Thế Huân sinh ra một loại cảm giác kì quái chưa bao gờ có.
"Ngươi ngủ lâu như vậy hẳn sẽ đói bụng, ta đã nấu một chút cháo cho ngươi, bây giờ đi hâm nóng lại một chút là có thể dùng, ngươi chờ ta a."
Không đợi Ngô Thế Huân đáp lời, Lộc Hàm đứng dậy đi vào bếp.
Ngô Thế Huân nghi hoặc mà nhăn đôi mày lại, nhà y không có gạo thì lấy cháo ở đâu ra? Hắn vẫn luôn là ở bên ngoài ăn, cho nên trong nhà căn bản không có mấy cái loại lúa gạo gì gì đó.
Lộc Hàm rất nhanh đã bưng bát cháo nóng hầm hập lên, đỡ Ngô Thế Huân dậy, Lộc Hàm mỉm cười nói: "Ta uy ngươi!"
"Thứ này có thể ăn sao?" Nhìn bát cháo loãng trong tay Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lại nhăn mặt, biểu tình thập phần hoài nghi. Trước kia y có kết giao với một nữ nhân, nàng ta vì y mà nấu ăn, nhưng mà y mới chạm muỗng thì đã muốn ói hết ra, từ đó về sau y không bao giờ ăn bất luận thứ gì mà tình nhân làm cho.
"Ngươi nếm thử đi rồi sẽ biết!" Lộc Hàm cười yếu ớt, hắn mặc dù rất đần, không có năng khiếu gì, chỉ có duy nhất việc nấu ăn là không tệ lắm.
Ngô Thế Huân do dự liên tục, mới cắn răng ăn một ngụm. Nếu như là người khác, y dù chết cũng sẽ không ăn, nhưng đối mặt với nụ cười tươi như hoa Lộc Hàm, chẳng biết tại sao y không cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Cháo vừa vào miệng, nhãn tình của y lập tức sáng lên. Cháo này vừa thơm vừa bùi, ăn ngon dị thường, so với mấy nhà hàng lớn còn muốn ngon hơn. Hơn nữa trong cháo có một cổ hương vị ấm áp đặc biệt, làm cho người ta khi ăn thì đồng thời trong nội tâm sẽ dấy lên một cảm xúc thân thương.
"Ngươi bây giờ không nên ăn những thứ nhiều mỡ, chờ ngươi tốt lên nữa, ta lại làm mấy món bồi bổ ngươi." Lộc Hàm lại uy y một ngụm, cậu không có hỏi Ngô Thế Huân ăn có vừa miệng không, bởi vì nhìn biểu cảm của y cậu đã đủ biết rồi.
"Ngươi làm sao mà nấu cháo thế, nhà ta không có gạo cơ mà?" Ngô Thế Huân vừa ăn, một bên thắc mắc hỏi.
"Ta phát hiện nhà của ngươi một vật cũng không có, nên trở về nhà lấy, còn mang đến nhiều thức ăn cùng vật dùng hằng ngày nữa."
Ngô Thế Huân cái này mới phát hiện bộ đồ Lộc Hàm mặc trên người không giống hôm qua. Hắn cúi đầu trầm mặc một thoáng, mới mở miệng nói: "Ta sẽ không cảm ơn ngươi đâu."
Lộc Hàm cười gượng, cúi đầu nhìn bát cháo đã được y ăn hết từ bao giờ, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi!"
"Vì cái gì nói xin lỗi?" Trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nghi vấn.
"Ngày hôm qua ta hiểu lầm ngươi rồi, thật sự thực xin lỗi, mong ngươi tha thứ cho ta." Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của y, áy náy nói.
Ngô Thế Huân sửng sốt trong chốc lát, Lộc Hàm tiếp tục nói: "Ngày hôm qua ta trên đường trở về gặp Phác Xán Liệt , hắn đã nói cho ta hết thảy sự tình, kể cả chuyện của mụ mụ ngươi. Ta biết mình đã trách oan ngươi ."
MD! Lại là tên kia. Ngô Thế Huân hận không thể ăn thịt, uống máu Phác Xán Liệt ngay tức khắc. Hắn lạnh lùng cười cười "Ta nói ngươi như thế nào bỗng nhiên đối với ta tốt như vậy, nguyên lai là xuất phát từ áy náy ah! Còn dám nói ta đáng thương sao?"
Chuyện gia đình là điều làm cho tâm y đau nhất, là sỉ nhục của đời y, y hiển nhiên không thể chịu được khi người khác biết những việc này.
"Không, không phải. Ngươi không nên hiểu lầm, ta chiếu cố ngươi, là vì ta thật sự quan tâm ngươi, không hề có nguyên nhân khác." Lộc Hàm lập tức giải thích, hắn không rõ Ngô Thế Huân như thế nào đột nhiên trở mặt nhanh như vậy.
"Ngươi quan tâm ta? Ta phi! Ta có đáng thương cũng không cần ngươi tới quan tâm. Ta sớm điều tra biết được, ngươi là đồ con hoang, là cái tên nhân yêu đáng ghét, đáng hận đến nỗi thân sinh mẫu của ngươi cũng chán ghét. Ngươi so với ta càng đáng thương hơn!" Tối mất mặt vì để người khác biết, Ngô Thế Huân thẹn quá hoá giận giật chén cháo trên tay Lộc Hàm ném xuống đất.
Sự thật mà hắn sợ người ta biết nhất bị nói ra, Lộc Hàm khóc cười nói: "Ta là so ngươi càng tuổi thân, càng đáng thương,là một cái ngoại nhân không phải người, một cái kẻ mà cha không muốn mẹ không thương ." Cậu không trách Ngô Thế Huân, bởi vì lời y nói tất cả đều đúng.
Nhìn những giọt nước mắt bi thương của cậu, lòng y bỗng nhói lên, đây là lần đầu tiên y biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Y chỉ là quá. . . Cho nên mới không lựa lời nói để mà tổn thương cậu, y thật tâm không muốn đối với cậu làm ra những điều như thế.
"Bởi vì như thế, cho nên ta mới hiểu được cảm nhận của ngươi. Ta không phải là đồng tình với ngươi, càng không phải thương hại ngươi, ta là đau lòng vì ngươi. Nói như vậy ngươi có thể sẽ cảm thấy rất buồn cười, nhưng tất cả đều là tấm lòng tâm huyết của ta." Lúc Ngô Thế Huân ngủ, cậu nhìn kỹ lại toàn bộ căn nhà này, hát hiện cái nhà này so với nhà của cậu còn lạnh hơn, còn tịch mịch hơn, này làm cậu có thể tưởng tượng được cuộc sống cô đơn trước đây của y.
Nghe vậy, Ngô Thế Huân tức khắc bị chấn trụ. Lộc Hàm nói là đau lòng vì y? Có vô số người đã từng nói yêu y, nhưng mà chưa từng có người nào nói là đau vì y! Trái tim cứng rắn băng lãnh của y lúc này đột nhiên dần mở ra. Hình như có thứ gì đó đã thấm vào sâu trong đó rồi. . .
Lộc Hàm chùi nước mắt trên mặt, ngồi xổm xuống đem mấy mảnh vỡ nhặt lên, quay người ly khai phòng ngủ. Lúc cậu bước đến cửa phòng, liền nghe được ba chữ, mặc dù thanh âm của Ngô Thế Huân rất nhỏ nhưng cậu nghe rất rõ ràng, liền ngay lập tức nín khóc mà mỉm cười.
"Không sao! Ta đi múc thêm cháo cho ngươi." Lộc Hàm tung tăng như chim sẻ mà chạy tới phòng bếp. Cậu biết rõ Ngô Thế Huân nói ra được ba cái chữ kia khó khăn như thế nào. Nên cậu rất cao hứng, cực kì cao hứng a!
"Đồ đần!" Ngô Thế Huân liếc mắt, chỉ là câu xin lỗi thôi mà cậu có thể cao hứng như vậy, bất quá đây vẫn là lần đầu y hướng người khác nói câu này.
Nhìn bàn thức ăn phong phú ngon miệng trước mắt, Ngô Thế Huân phi thường vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hoa nằm trên đùi Lộc Hàm, mặt của y lập tức so với Trương Phi còn muốn đen hơn. "Cái con phá cẩu này tại sao lại được ăn cơm cùng chúng ta, ghét muốn chết!"
Ngô Thế Huân chỉ vào tiểu hoa giận dữ hét, tâm tình siêu cấp khó chịu. Cẩu thì nên ôm chén cút sang một bên ăn mới đúng, nhưng mà cái phá cẩu này vậy mà cùng bọn họ một chỗ ăn, Lộc Hàm còn xé thịt uy nó, sự thật có khi nào trớ trêu như vậy a!
"Tiểu hoa một mình ăn, sẽ tịch mịch, ngươi cho nó ngồi cùng chúng ta ăn đi!" Tiểu Hoa lập tức ủy khuất mà đối Lộc Hàm kêu vài tiếng, Lộc Hàm an ủi mà sờ lên đầu của nó. "Ngươi lập tức bảo nó đi ra bên ngoài ăn đi, bằng không thì ta lập tức làm thịt nó."
Thấy thế, Ngô Thế Huân càng thêm bùng lửa, hận không thể đem Tiểu Hoa làm thịt, cái con chó chết này cư nhiên dám hướng Lộc Hàm làm nũng cơ đấy.
"Nhưng mà. . ." "Đừng bắt ta lập lại lần nữa!" Ngô Thế Huân nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp dọa người. Lộc Hàm biết rõ đây là điềm báo y sắp tức giận, không dám nói thêm cái gì, lập tức thả thêm thật nhiều thịt trong chén Tiểu Hoa, xong đem Tiểu Hoa ôm đi ra ngoài.
Tiểu Hoa thương tâm mà uông uông kêu, lại làm cho Lộc Hàm rất khổ sở, nhưng mà cậu không dám vác lưng mà cải ý của quan quân, cậu sợ Ngô Thế Huân trong cơn giận thực sự sẽ thịt Tiểu Hoa.
Lộc Hàm đem tiểu hoa an trí tốt, lại trở về phòng ngủ tiếp tục hầu hạ Ngô Thế Huân ăn cơm. Ngô Thế Huân mặc dầu đã hạ sốt rồi, nhưng mà đầu vẫn như cũ choáng váng không thôi, bốn chân vô lực, chỉ có thể một mực ở một chỗ.
"Cho ta thêm chén nữa." Ngô Thế Huân đem cái chén không đưa cho Lộc Hàm, không có Tiểu Hoa tâm tình của y trở nên thiệt tốt a. "Ngươi ăn khỏe thật a, này cũng là chén thứ ba rồi!" Đem chén cơm đầy đưa cho Ngô Thế Huân, Lộc Hàm chịu không được cảm thán, chính cậu ăn nhiều nhất cũng chỉ được hai chén nhỏ.
"Nói nhảm, ta lớn lên so ngươi cao lớn hơn, đương nhiên có thể ăn nhiều hơn ngươi." Nhưng thật ra là bởi vì Lộc Hàm nấu ăn quá ngon, so với đầu bếp của khách sạn năm sao còn ngon hơn, làm cho Ngô Thế Huân đã ăn một lần thì càng muốn ăn thêm, y bình thường căn bản ăn không hết nhiều đồ như vậy.
"Ra là như thế!" Lộc Hàm không biết nguyên nhân ẩn bên trong cứ thế mà cảm thấy lời Ngô Thế Huân nói đầy đạo lý.
"Cái này ăn cũng không tệ, buổi tối cứ làm giống như thế. Đúng rồi còn có thịt kho dưa chua, thiên tằng thịt*, thổ đậu ti**, toàn bộ đều làm thêm một ít." Ngô Thế Huân vừa ăn cơm, bên cạnh phân phó nói.
"Hảo!" Biết Ngô Thế Huân thích đồ ăn hắn làm như vậy, Lộc Hàm phi thường cao hứng. Ngô Thế Huân không những đem tất cả đồ ăn toàn bộ quét sạch, mà còn chưa thỏa mãn mà ôm lấy chén đĩa lên liếm sạch sẽ.
"PHỤT!" Lộc Hàm nhịn không được cười ra tiếng, không thể tưởng được Ngô Thế Huân lại đồng dạng như một hài tử tham ăn vậy. Trông thật đáng yêu a.
"Cười cái gì cười? Muốn bị đánh ah!" Ngô Thế Huân không có ý tứ mà quát. "Ngươi đánh ta, ta sẽ không làm thức ăn ngon cho ngươi được rồi!" Bởi vì chuyện ban sáng, khoảng cách giữa Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đã vô tình được kéo gần lại không ít, Lộc Hàm bây giờ đã biết cùng y nói đùa.
"Dám uy hiếp bổn thiếu gia, xem ta như thế nào chỉnh ngươi." Ngô Thế Huân buông chén đĩa, đem Lộc Hàm kéo đến trên giường, cù nách cậu.
"Ah. . . Ha ha. . . Ngưa ngứa, cứu mạng ah. . . Ha ha. . ." Lộc Hàm bị hắn khiến cho cười đến thở không ra hơi.
"Nếu không cầu xin ta sẽ không tha ngươi!" Ngô Thế Huân cũng đột nhiên muốn khi dễ hắn, nhằm điểm mẫn cảm của Lộc Hàm mà tiến công.
"Ha. . . Ta. . . Cầu ngươi tha ta, đừng gãi rồi. . . Ha ha. . ."
"Muốn ta bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."
"Được!" Lộc Hàm liền vội vàng gật đầu.
"Ta là ai?" Ngô Thế Huân rốt cục dừng lại, đặt Lộc Hàm trên người y, vừa nghịch tóc của cậu.
"Ngô Thế Huân." Cái này còn phải hỏi sao?
"Sai, ta là chủ nhân của ngươi, lão công của ngươi, nam nhân của ngươi."Ngô Thế Huân như trừng phạt mà hung ác vỗ xuống cái mông nhỏ nhắn của Lộc Hàm, Lộc Hàm lập tức mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Bảo ta lão công!" Âm thanh từ tính trầm thấp gợi cảm truyền vào tai Lộc Hàm. Ngô Thế Huân rất muốn nghe Lộc Hàm gọi mình như vậy. Cặp mắt thâm thúy của Ngô Thế Huân như biển cả sâu thẳm như có năng lực mê hoặc lòng ngươi làm cho Lộc Hàm như bị thôi miên, khe khẽ gọi: "Lão công."
Gọi xong, Lộc Hàm lập tức quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân" bắt lấy mặt của cậu, đặt ngay trước mặt y, nói:"Lão bà thực nghe lời!"
Đầu Ngô Thế Huân ngày càng rủ xuống thấp hơn, nhìn đôi môi mỏng gợi cảm của Ngô Thế Huân dần dần tiến tới, Lộc Hàm trở nên bồn chồn, tim đập mạnh, ngượng ngùng mà nhắm nghiền hai mắt, chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt sẽ làm hòa hợp thể xác và linh hồn của hai người đến.
"Ha ha, ngươi làm gì? Ta chỉ là thấy mặt ngươi có chút bẩn, muốn giúp ngươi phủi thôi mà!" Nam nhân bỗng nhiên cười ha ha, đặt tay lên má phấn hồng của Lộc Hàm xoa nắn.
"Ta đi xem Tiểu Hoa ăn xong chưa!" Lộc Hàm lập tức mở mắt ra, thẹn đến muốn chui xuống đất, cậu liền đẩy Ngô Thế Huân ra nhảy xuống giường, chạy trối chạy chết.
"Ha ha ha! Lão bà, ngươi chậm một chút, coi chừng té." Nam nhân cố ý kêu lên, tiếng cười ác liệt lại khiến cho Lộc Hàm hận không thể chết ngay tại chỗ cho xong.
Ngô Thế Huân nằm lăn xuống giường cười đến bụng đều đau, y cuối cùng báo được mối thù, buổi sáng bị Lộc Hàm khiến cho mất mặt đã không nói. Không hảo hảo khi dễ cậu, y trong lòng thật sự không thoải mái. Bất quá cái kia bé thỏ trắng thật sự rất đáng yêu, rất thiện lương, y trước kia đối với cậu như vậy ác liệt, cậu cư nhiên đối với y tốt như vậy, còn nói đau lòng vì y nữa.
Ngô Thế Huân quay đầu nhìn bát đĩa trên bàn, trong nội tâm nổi lên một tia điềm mật, ngọt ngào. Cái thanh âm lão công kia thật sự là êm tai ah!
Đứng ở ngoài hành lang, Lộc Hàm khuôn mặt đỏ đến muốn cháy rồi sao. Thật sự là không còn mặt mũi nhìn người mà, cậu cứ như một tên mê gái vậyy, lòng tràn đầy chờ mong mà đợi Ngô Thế Huân đến hôn cậu, còn. . . Còn gọi Ngô Thế Huân là lão công nữa. . .
Thực sự muốn điên lên rồi! Lộc Hàm càng nghĩ càng ngượng ngùng, làm sao bây giờ?
Bởi vì sự tình đó, Lộc Hàm cả buổi trưa đều trốn tránh Ngô Thế Huân, nhưng mà đến bữa tối, cậu không thể không đem thức ăn đến trong phòng Ngô Thế Huân để cho y ăn.
"Từ trưa đến giờ ngươi làm cái trò gì thế hả? Như thế nào không tới chiếu cố ta, ta là người bệnh đấy!" Ngô Thế Huân đối với chuyện cậu tránh gặp mặt y tương đối bất mãn. Bất quá. . . Ha ha! Ngô Thế Huân trong mắt hiện lên một đạo khủng bố tà quang. Y nhất định sẽ chỉnh tốt bé thỏ trắng không biết nghe lời này.
"Ta. . . Ta. . . Ta ở chỗ Tiểu Hoa, nó không thoải mái." Đối mặt với lời chất vấn của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm nghĩ nửa ngày mới xuất ra mấy lời nói dối vụng về này.
"Vậy sao?" Ngô Thế Huân hừ lạnh. Nói dối mà cũng không biết suy nghĩ nữa. Chính y rõ ràng nguyên buổi trưa đều nghe tiếng kêu hưng phấn của con cẩu thối nát kia, cậu lừa ai ah! Bất quá Ngô Thế Huân cũng không có vạch trần cậu.
"Tranh thủ thời gian ăn cơm đi, đây là măng non xào ăn rất ngon, ngươi nếm thử xem." Lộc Hàm rất hiếm khi nói dối, liền chột dạ mà tranh thủ nói sang chuyện khác.
"Hảo!" Ngô Thế Huân bắt đầu chuyên tâm ăn cơm, không nói gì thêm. Phải ăn no, mới có khí lực để "Làm việc" chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro