Chương 1 : Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tuy rằng bây giờ đã là cuối mùa thu, nhưng những cơn nắng gắt vẫn tùy thời mà 'tàn sát' khắp nơi, khiến cho thời tiết trở nên nóng bức như mùa hè.

Trường Cao Trung Lam Ngọc với nguồn tài chính hùng hậu mỗi gian phòng đều được bắt điều hòa, cho nên học sinh ở đây ngay cả một chút cũng không cảm thấy nóng. Trong phòng lớp 2D, chủ nhiệm lớp Vương lão sư đang ở trên bục giảng bài hăng say đến nước giãi tung bay khắp nơi, nhưng đại bộ phận học sinh đều không thèm nghe, bọn hắn cũng không phải ngủ, mà là nhìn thiếu niên ngồi bên cửa sổ rồi sau đó lại xì xào bàn tán.

Thiếu niên lớn lên thập phần thanh tú, thanh nhã như hoa u lan, nhưng điều làm cho người kinh ngạc chính là trong thời tiết nóng nực như vậy, cậu cư nhiên đem mình trùm kín lại như bánh chưng vậy. Mặc dù là có điều hòa đó, nhưng suy cho cùng vẫn là do ăn mặc quá dày, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên lấm tấm mồ hôi.

Nóng quá! Lộc Hàm đưa tay lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu vừa vặn thấy ánh mắt quái dị của mọi người dành cho mình, lập tức lại cúi đầu xuống.

"Phanh ──" Một tiếng vang lớn bỗng nhiên vang lên, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, nguyên lai cửa phòng học bị một nam sinh một cước đá văng, đi vào là một người cao lớn suất khí, nhưng toàn thân tản ra khí tức thô bạo. Thiếu niên đó nhuộm một đầu tóc vàng, bấm rất hiều lỗ tai, ăn mặc thập phần sành điệu, so với mấy minh tinh trên màn ảnh còn muốn chói mắt hơn.

"Ngô Thế Huân ──" Trông thấy thiếu niên, các nữ sinh lập tức phát ra tiếng thét chói tai đầy hưng phấn.

Cao Trung Lam Ngọc vốn là trường quý tộc, nơi có đầy đủ các thiết bị dạy học tiên tiến cùng đội ngũ giáo viên đầy kinh nghiệm và trình độ cao. Có thể trở thành học sinh của trường này không phải thiên tài thì cũng là con nhà giàu. Trong phần đông số học sinh đó, nổi tiếng nhất là nam sinh với bối cảnh gia đình đầy bí mật, còn nghe đâu đó hắn là con cưng của một nhà chính trị đang hô phong hoán vũ ngoài xã hội: Ngô Thế Huân

Ngô Thế Huân hội tụ đầy đủ các yếu tố cần có của một tiểu bá vương: ngang ngược bá đạo, cứng đầu ương ngạnh, thường xuyên gây chuyện sinh sự, là tên bạo quân nổi tiếng của Cao Trung Lam Ngọc. Mà nhà trường vì thân thế của hắn, chỉ có thể mắt nhắm một con mở một con, mặc hắn xằng bậy khắp nơi.

So về gia thế cùng danh sách gây tội ác của Ngô Thế Huân, chuyện phong lưu tình sử còn khiến hắn nổi hơn. Ngô Thế Huân mặc dù chỉ mới là học sinh cấp 3 nhưng lại phi thường đào hoa, thường xuyên đồng thời một cước đạp tới mấy cái thuyền. Nhưng hắn vẫn một mực nam nhân không thích nữ nhân không thương, phóng đãng không kể được, biết rõ kết cục thảm thương đó nhưng vẫn có vô số nữ sinh theo đuổi hắn.

"Ngô Thế Huân , ngươi đến rồi!" Vương lão sư buông sách giáo khoa, vẻ mặt nịnh nọt đến trước mặt hắn .

Ngô Thế Huân đối với Vương lão sư thậm chí ngay cả nhìn cũng không buồn, chỉ là liếc mắt xuống đám học sinh bên dưới. Vương lão lập tức xấu hổ cười trừ, quay người đối học sinh bên dưới nói: "Các em, đây là Ngô Thế Huân đồng học, bởi vì đã xảy ra một chút lí do ngoài ý muốn, cho nên Ngô Thế Huân  sẽ chuyển vào lớp chúng ta."

Nghe vậy, trong phòng học lập tức một mảnh xôn xao, mọi người đều biết cái kia "Ngoài ý muốn" là cái gì, hôm trước Ngô Thế Huân đem chủ nhiệm lớp hắn  đánh đến trọng thương, phải nằm viện. Hiệu trưởng thế nhưng cũng chỉ cho hắn  lỗi nặng, sau lại an bài y chuyển lớp, không nghĩ tới Ngô Thế Huân  vậy mà lại chuyển vào lớp 2D.

Nhìn thấy bạo quân nổi tiếng của trường, Lộc Hàm  sợ hãi mà nghĩ: người này thật giống hệt như trong 'truyền thuyêt' về hắn, thoạt nhìn hảo hung dữ, thật đáng sợ a! Chính mình phải cách xa hắn một chút, ngàn vạn không thể trêu chọc hắn!

"Ngô Thế Huân , ngươi đã đến lớp chúng ta. . ." Vương lão sư vừa mới nói có một nửa, liền phát hiện Ngô Thế Huân đã đi xuống bục giảng từ lúc nào.

Đứng ở trước mặt Lộc Hàm, Ngô Thế Huân hung hăng càn quấy kêu lên: "Này, bổn thiếu gia muốn ngồi chỗ này, cút ngay!" Hắn vẫn luôn thích ngồi ở nơi có cửa sổ.

Lộc Hàm nhát gan sửng sốt một chút, liền ngay tức khắc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nhường chỗ cho hắn.

"Mẹ kiếp, biến thái!" Đánh giá thoáng qua Lộc Hàm một phát, Ngô Thế Huân nhíu mày mắng.

Lộc Hàm đối với từ "Biến thái" này dị thường mẫn cảm, không khỏi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngô Thế Huân.

"Mẹ kiếp, cái ánh mắt đó là ý gì hả?" Ngô Thế Huân giận tím mặt, chưa có ai dám nhìn hắn như vậy.

Ngô Thế Huân một cước đem Lộc Hàm  đá ngã, lực của hắn thật sự rất mạnh, Lộc Hàm đau đến xanh cả mặt. Ngô Thế Huân thoả mãn mà cong khóe môi, lần nữa dùng chân dẫm tay Lộc Hàm.

"Cho ta đổi chỗ!" Ngô Thế Huân quay đầu đối Vương lão sự sợ đến cháng váng ngạo mạn nói, xong khinh bỉ nhìn Lộc Hàm vì đau mà vẫn chưa đứng dậy được, mới ngâm nga hát quay người rời khỏi lớp.

"Lộc Hàm , ngươi không sao chớ!" Đợi Ngô Thế Huân đi rồi, Vương lão sư mới dám tiến lên nâng Lộc Hàm dậy."Ah ── ngươi chảy máu rồi!" Vương lão sư phát hiện đầu Lộc Hàm thế nhưng chảy máu.
Lộc Hàm  vừa muốn mở miệng nói chuyện, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh ──

### ### ###

Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều ánh lên màu vàng nhu hòa.

Tắm dưới những tia nắng còn sót lại, Lộc Hàm kéo lê thân thể mệt mỏi đi ở trên đường cái, sắc mặt trắng như tờ giấy, không có lấy một tia huyết sắc. Thật là xui xẻo! Không nghĩ tới lại sẽ chọc thiếu niên hư hỏng Ngô Thế Huân  kia nổi giận, hại đầu mình phải may vài mũi.

Bất quá trong cái rủi cũng có cái may, bởi vì bị thương, Vương lão sư để cho cậu ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, cái này với cậu đương nhiên là một tin quá tốt rồi. Mình ở trong mắt mấy học sinh ở trường như quái thai, thường xuyên bị bọn họ chỉ trỏ, có khi còn có thể bị bọn họ bài xích, khi dễ, cho nên cậu không thích đi học.

Sợ vết thương trên đầu gây chú ý người khác, bị người ta dị nghị, Lộc Hàm đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua mũ đội lên, che vết thương lại, mới bắt taxi về nhà.

Nhà Lộc Hàm thuộc khu biệt thự cao cấp ── Lan Hương viên, Lan Hương viên áp dụng kiến trúc Trung Hoa cổ điển, hoàn toàn đem văn hóa Trung Hoa hòa nhập vào đó.

Phong cảnh Lan Hương Viên vừa đặc biệt, lại thơ mộng như vẽ, thuộc loại biệt thự cao cấp nhất, mỗi căn hộ đều phải hơn hàng tỷ đồng, đương nhiên người có thể ở trong này hẳn phải rất giàu có.

Vào căn hộ được trang trí không khác gì hoàng cung xa hoa, ấy thế nhưng trông lại chẳng giống nơi có người ở, Lộc Hàm đáy mắt hiện lên một tia cô đơn. Căn hộ tuy phi thường mỹ lệ, nhưng mà thường xuyên chỉ có một mình cậu ở, mụ mụ là người thân duy nhất của cậu, bởi vì công tác nên rất bận rộn, hiếm khi về nhà.

Nhớ tới mẫu thân, Lộc Hàm  nhịn không được cười khổ. Cậu cũng hơn một tháng không nhìn thấy mụ mụ đi! Mụ mụ cậu là điển hình của người công việc cuồng, nàng đem tất cả thời gian cùng tinh lực toàn bộ đặt ở sự nghiệp, căn bản không có thời gian quan tâm đứa con trai này, cậu cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mụ mụ rốt cuộc có cái tư vị gì.

Thở dài một tiếng, Lộc Hàm cưỡng chế nỗi khổ trong lòng. Không thể oán trách mụ mụ, mụ mụ đối cậu như vậy là quá tốt rồi. Người có thân thể quái dị không trọn vẹn như cậu, mụ mụ không có đem cậu ném đi, ngược lại còn để cho cậu trải qua một cuộc sống tiện nghi đầy đủ, chính mình phải cảm thấy đủ mới đúng, không thể hy vọng những cái điều hão huyền kia nữa! Vì cái cuộc đời gọi là trường nhạc, cậu phải hảo hảo ghi nhớ mấy lời này. . .

Lộc Hàm nhìn đồng hồ trên tường, vừa vặn sáu giờ, nên làm cơm tối rồi! Buông túi sách, Lộc Hàm đi vào phòng bếp bắt đầu làm cơm. Bởi vì sợ bị người phát hiện bí mật của mình, cho nên trong nhà không có kêu người giúp việc, cậu từ nhỏ sinh hoạt tự gánh vát, tự mình chiếu cố chính mình.

"Lộc Hàm !"

Lộc Hàm  đem cơm nấu xong, đang rửa rau, chợt nghe một đạo âm thanh lạnh như băng. Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào ở đấy đã xuất hiện một người cao nhã hoa lệ, tướng mạo thập phần diễm lệ, tuyệt sắc mĩ nữ gợi cảm vô cùng. Chỉ là tức giận làm khí chất trên người nàng trở nên uy nghiêm không nói nên lời, làm cho người ta trong lòng run sợ.

"Mụ mụ!"

Nữ nhân trước mắt xinh đẹp không gì sánh được, so nữ thần còn muốn đẹp hơn ba phần đúng là mẫu thân Lộc Hàm, tổng giám đốc tập đoàn hoa hồng, người trên thương trường làm cho người ta vừa mới nghe tên thôi đã sợ hết vía – Lộc Nhã.

Lộc Nhã dù đã sang tuổi 30, nhưng khi nhìn vẫn trông phi thường trẻ, chỉ giống hơn hai mươi tuổi là cùng, nếu như không nói tuyệt đối sẽ không có ai tin  nàng vậy mà sẽ có con trai lớn như Lộc Hàm.

"Mụ mụ, ngươi trở về rồi!" Lộc Hàm lập tức đứng lên, trong lòng có chút kinh hoảng. Mụ mụ hôm nay làm sao sẽ đột nhiên trở về? Ngàn vạn không thể để cho nàng phát hiện vết thương trên đầu, bằng không thì với mụ mụ tính cách, không chỉ có không đau lòng cậu bị thương, ngược lại còn có thể trách cậu nhu nhược yếu đuối, để cho người ta bắt nạt. May mắn cậu mang mũ, bằng không thì nhất định chết chắc!

"Ừm!" Lộc Nhã lạnh lùng mà hừ một tiếng, cho dù là ở trước mặt nhi tử, Lộc Nhã vẫn là biểu tình băng sơn vạng năm như cũ không thay đổi.

Lộc Nhã chậm rãi đi đến nhi tử trước mặt, Lộc Nhã cao đến 180 cm, nàng so với nam nhân bình thường còn cao hơn. Lộc Hàm 168 cm đứng trước mặt nàng không khỏi trở thành một quả bí lùn. Bởi vì cao lớn, trên người Lộc Nhã mang theo sự áp bách không nói được, nhượng Lộc Hàm nhịn không được có chút run rẩy.

"Ngươi làm sao ăn mặc thành như vậy?" Lộc Nhã nhìn nhi tử, nhăn mày, rõ ràng là không vui.

Lộc Hàm trầm mặc không nói, trong mắt chợt lóe lên bi thương. Cậu biết rõ mẫu thân là người thập phần duy mĩ, chán ghét cả những điểm nhỏ nhặt không vừa mắt, kể cả cách ăn mặc của cậu nữa. Nhưng là cậu cũng là bị bất đắc dĩ thôi a! Chẳng lẽ nàng quên bí mật của cậu rồi sao?

"Lập tức đi thay đồ đi!" Lộc Nhã giương giọng ra lệnh.

"Vâng!" Lộc Hàm luôn luôn sợ hãi mụ mụ, ngay tức khắc gật đầu, rời khỏi phòng bếp đến phòng ngủ.

Đến phòng ngủ, Lộc Hàm cũng không có lập tức thay quần áo, mà là quyết định tắm rửa trước. Cho dù cậu rất sợ mỗi lần tắm rửa, nhưng vẫn sợ chính mình một thân mồ hôi sẽ làm mụ mụ khó chịu hơn.

Tiến vào phòng tắm mở vòi nước,Lộc Hàm thở dài đem quần áo cỡi ra, thân thể cậu hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, tuyệt không giống thân thể của nam sinh, mà là của nữ sinh. Sau khi cởi tất cả ra, bây giờ trước ngực cậu chỉ còn lại dây buộc ngực chỉ có con gái mới mang. Lộc Hàm lại là một tiếng thở dài, cố lấy dũng khí đem buộc ngực thoát ra, một đôi vú mượt mà tức thời bắn ra. tuy rằng vú cậu cũng không phải rất lớn, cùng thiếu nữ trong thời kì phát dục giống nhau.

Nhìn bờ vú tuyết trắng, Lộc Hàm chán ghét cau mày. Đây chính là điều chứng minh cậu là yêu quái, cũng chính là nguyên nhân mặc kệ trời có bao nhiêu nóng bức cậu đều không thể không mang đồ thật dày . Từ lúc bước vào thời kì trường thành, thân thể của cậu tựu phát dục giống như con gái, nếu như không mặc rất dầy, liếc cũng có thể thấy được thân thể của cậu có vấn đề.

Nếu như là cái  một cái nữ sinh chân chính thì cũng tốt, có điều. . . Run rẩy đem quần lót cởi ra, Lộc Hàm cúi đầu nhìn hạ thể của mình, đôi mắt đáng yêu bịt kín tầng một hơi nước. Phía dưới của cậu là mầm xanh non nớt, mà bên dưới mần xanh đó lại là hoa huyệt mà chỉ nữ nhân mới có.

Ngoại trừ mẫu thân thì người bên ngoài không ai biết, cậu là một cái song tính nhân, một cái quái vật bất nam bất nữ. Cậu không rõ vì cái gì lão thiên gia lại cho hắn thân thể như vậy. Chính vì thân thể này, cậu vĩnh viễn đều cảm giác mình kém hơn người ta một bậc. Mỗi ngày đều sống rong sự sợ hãi, sợ người khác phát hiện cậu là quái vật. Cậu thường xuyên cảm thấy có lẽ đã chết sẽ tốt hơn , bởi loại người như cậu căn bản không nên tồn tại. . .

Nước mắt bất tri bất giác bi thương theo hốc mắt rơi xuống, Lộc Hàm lập tức chùi đi. Không thể khóc, mụ mụ hiếm khi về nhà, chính mình phải vô cùng cao hứng, mau chóng tắm rửa sạch sẽ, làm mấy món sở trường cho mụ mụ nếm thử.

Ấy thế nhưng cậu biết vô luận chính mình làm như thế nào, mẫu thân vẫn chán ghét cậu, đối với cậu không hài lòng, nhưng mà cậu một mực cố gắng mong muốn tạo ra niềm vui cho nàng. . .

Hết Chương 1 (1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro