Phòng y tế play☺️☺️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm đến tới phòng y tế, đem giáo y đuổi đi xong, lập tức đem Lộc Hàm ném tới trên cái giường trắng.

"Ừm. . . Ah ừm. . . Nhanh lên .....cho ta. . . Thật là khó chịu. . ."Thân thể tuyết trắng xinh đẹp mềm mại dâm đãng đến khó nhịn ở trên giường mà giãy dụa uốn éo như rắn vậy. Bởi vì bị nam nhân vừa rồi tà ác đùa bỡn, Lộc Hàm hiện tại đầu óc đã như bị vất đi, cậu hiện tại cứ như một con thú cái,thầm nghĩ bị nam nhân cuồng mãnh mà thao!

"Đem chân mở ra!" Bị dâm xà trước mắt trêu đến máu nóng trong người, Ngô Thế Huân nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, thanh âm khàn khàn mà ra lệnh.

Lộc Hàm lập tức nghe theo mà đem hai chân mở ra, cậu cho rằng nam nhân sẽ trực tiếp nhào lên công thành đoạt đất,để cho cậu thỏa mãn. Nhưng y không có làm như vậy, mà là bắt lấy mầm mống nhỏ nhắn đã đứng lên từ bao giờ.

"Ngươi giống như thật sự rất khó chịu, tiểu côn thịt đều cứng rắn như vậy rồi!" Ngô Thế Huân dùng kỹ xảo cực phú xoa lấy mộng thịt nhỏ (aka côn thịt), còn dùng móng tay đâm vào lổ nhỏ ở trên.

"Ừm. . . U-a..aaa. . ."Lộc Hàm cắn môi, thoải mái được nhiều hơn là đau đớn. Hảo bổng, giống như muốn lên thiên đồng dạng! Nhưng mà mộng thịt nhỏ càng thoải mái, hoa viên ở dưới không được ai an ủi càng thấy trống rỗng, rất muốn có cái gì đâm đi vào khiến nó sảng khoái.

"Tiểu lẳng lơ, tại đây không có người ngươi có thể thỏa sức mà kêu!" Thấy Lộc Hàm cố nén rên rỉ, Ngô Thế Huân tà tà cười cười, hung hăng gảy mộng thịt nhỏ của cậu

"Ah. . . Ừm. . . Ah ah. . ." Lộc Hàm rốt cuộc đè nén khoái cảm trong cơ thể không được, lớn tiếng mà rên rỉ lấy.

Như nguyện ý nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân tăng tốc khuấy động mộng thịt nhỏ của cậu hơn, Lộc Hàm rất nhanh đến được cao trào chuẩn bị giải phóng, nhưng mà Ngô Thế Huân lại bỗng nhiên bóp nhặt gốc rễ của cậu.

"Mau buông ra, để cho ta bắn. . ." Lộc Hàm bất mãn kêu lên.

"Bắn sớm như vậy có cái gì thú vị!" Ngô Thế Huân lạnh lùng cười cười, từ bên trong túi quần xuất ra một dây vải bằng gấm màu xanh da trời, đem mộng thịt nhỏ đỏ tía của Lộc Hàm buộc chặt lại, xong còn ở trên mắt ngựa thắt thành một cái nơ bướm xinh xắn. Y hôm nay có tâm trạng tốt a, hảo muốn dạy dỗ món đồ chơi nhỏ đáng yêu của y.

"Ô. . . Ngươi làm cái gì thế. . . Nhanh cởi bỏ. . ." Dục vọng phát tiết điên cuồng không chỗ giải quyết, Lộc Hàm mộng thịt nhỏ trướng sắp nổ.

"'Đại muội muội' đều ẩm ướt thành như vậy, ngươi thật là tao! Ta hiện tại sẽ tới chơi lẳng lơ muội muội này của ngươi!" Ngô Thế Huân đẩy ở bên trong hoa huyệt đã sớm ướt nhẹp, chạm vào phần thịt lồi lên ở bên trong.

"Ô ô. . . Ngươi muốn điều gì đều được, nhưng ngươi trước cởi bỏ, để cho ta bắn. . ." Lộc Hàm đau nhức đến xanh cả mặt, khóc cầu khẩn nói. Nhưng mà vô luận cậu như thế nào cầu khẩn, Ngô Thế Huân đều không giải khai cái nơ ra.

Ngô Thế Huân hung hăng mà xoan nắn hoa hạch trước mắt, hoa hạch lập tức tựu xông huyết mà bắt đầu ngạnh lên."Tiểu khả ái, ta hôm nay dạy ngươi một chuyện thú vị!"

Ngô Thế Huân đùa bỡn hoa hạch, đồng thời lại duỗi thân hai ngón tay vừa thô vừa lớn tiến vào hoa huyệt của Lộc Hàm , ở bên trong mà lần mò chạm đến hoa tâm mẫn cảm của cậu.

"Đừng như vậy chơi. . . Thật kỳ quái. . . Ah. . ." Chưa bao giờ bị đùa bỡn như thế, Lộc Hàm toàn thân sợ run, sung sướng mà cong người lên. Ngô Thế Huân khiến cho cậu vừa đau lại ngứa, bên trong hoa huyệt như có một đám kiến tại chỗ đó mà ra sức cắn vậy, cậu vì ngứa như sắp điên rồi, nhưng mà đồng thời lại khoái cảm điên người không nói nên lời.

"Rất thoải mái a! Còn có thoải mái hơn đấy!" Ngô Thế Huân trong lúc vô tình trông thấy trên mặt bàn bên cạnh bày đặt một lon cola, trong mắt lập tức hiện lên một tia hưng phấn. Ngô Thế Huân cầm chai cola qua , phát hiện Cola là đã ướp lạnh, cười đến tệ hơn nữa.

Lộc Hàm chợt phát hiện Ngô Thế Huân đem ngón tay rút khỏi, mà thay vào đó lại là một cái đồ vật lạnh như băng vậy. Cúi đầu xem thử, Lộc Hàm phát hiện Ngô Thế Huân cư nhiên đem Cola cắm vào hoa huyệt của cậu cứ như cắm hoa vào bình cảnh vậy!

"Ngươi làm gì? Nhanh lấy ra đi!" Lộc Hàm lập tức hoảng sợ mà kêu to, nam nhân này nhất định là biến thái siêu cấp, có ai lại đem Cola bỏ vào chỗ đó của cậu cơ chứ.

"Ta muốn uy 'Đại muội muội' ăn Cola!" Ngô Thế Huân hơi nâng tay cầm chai cola lên, nhanh chóng có một chất lỏng lạnh vô cùng chảy vào bên trong hoa huyệt của Lộc Hàm.

"Ah ──" Lộc Hàm khó chịu mà ngửa đầu kêu to, Cola là đồ uống chứa axit cacbon, tính kích thích phi thường mạnh, bên cạnh đó còn được ướp đá, cho nên uy lực kia khó có thể tưởng tượng. Cola lạnh thật giống như mấy ngàn cái kim châm vậy, hung ác mà công kích tới vách tường yếu ớt của cậu cùng hoa tâm, làm cho vách tường ban đầu đầy lửa nóng bây giờ lại vừa đau vừa lạnh.

"Bảo bối, dễ uống sao? Uống nhiều vào, bắt nó toàn bộ uống hết!" Ngô Thế Huân đem chânLộc Hàm gác ở trên vai, đem Cola toàn bộ đổ vào.

"Ngươi điên rồi, ta sẽ chết. . . Ô ô. . ." Nước Cola toàn bộ hướng hoa huyệt mà chảy về ở chỗ sâu trong, Lộc Hàm sợ hãi mà lớn tiếng kêu khóc. Nam nhân này tuyệt đối là ác quỷ, cậu hôm nay nhất định sẽ bị y đùa chết.

Bộ dáng thống khổ của Lộc Hàm làm cho nam nhân càng thêm vô tư tàn sát bừa bãi, y một bên toán tâm toàn lực mà chèn ép Lộc Hàm, một bên cầm chai cola dùng sức đút vào hoa huyệt của cậu.

"Ah ah. . . Cứu mạng ah. . . Mẹ. . . Cứu ta. . ." Lộc Hàm đau đến toàn thân phát run, không ngừng kêu rên. Bụng của cậu nhanh bị áp phát nổ, hoa huyệt cũng nhanh bị chai cola làm lạn, phần thịt lồi bên trên (ở đây là muốn nói cái tiểu côn thịt của ẻm) đã trướng đau đến không còn cảm giác rồi.

"Lại bị lão tử làm đến gọi mẹ, thật sự là đáng yêu chết!" Ngô Thế Huân hưng phấn mà cười to, "Yên tâm, ngươi bây giờ càng đau nhức, đợi lát nữa sẽ càng thoải mái." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng mà Ngô Thế Huân lại càng thêm tàn nhẫn mà chà đạp Lộc Hàm.

Lúc Lộc Hàm cho rằng sẽ bị cái cảm giác thống khổ cùng với bị xé rách này tra tấn mãi mãi, Ngô Thế Huân lại đột ngột dừng lại rút chai cola ra, cũng cởi bỏ thịt lồi bị buột băng gấm.

"Ah ──" Lộc Hàm điên cuồng mà co rút kêu khóc, đại lượng tinh dịch cùng nước ngọt không thể phân biệt từ mầm mống của cậu cùng hoa huyệt lao ra, cái loại cảm giác được phóng thích sau một thời gian dài mang lại cho cậu sự sảng khoái không tả được, cậu đã nhận được cao trào chưa bao giờ đạt được.

"Tiểu lẳng lơ, rất thoải mái a! Nhìn ngươi lẳng lơ đến dạng này cơ mà!" Ngô Thế Huân cười tà buông chân Lộc Hàm ra, thưởng thức bộ dáng tuyệt diễm lúc cao trào của cậu.

Lộc Hàm chịu không được cái cuồng nhiệt khoái cảm đột ngột kia, rất nhanh trước mắt trở nên tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà Ngô Thế Huân sao lại có thể như vậy buông tha cậu, tức giận mà nhăn đôi mày kiếm lại, y cởi quần nâng chân của cậu lên lại, eo hổ động một vọt lên đi vào bên trong.

"Tiểu tiện nhân, ngươi sướng rồi, nhưng lão tử còn không có thoải mái đây này!"

"Ah ah. . . Ừm. . ." Lộc Hàm vừa ngất lập tức vì cơn đau mà tỉnh lại, nhận cái loại tra tấn giày vò này, cậu khí lực cầu khẩn cũng không có, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.

"Tiểu tiện nhân, ngươi bên trong lạnh quá, là vì uống Cola sao? Bất quá ta rất nhanh sẽ khiến nó nóng lên." Ngô Thế Huân mới mặc kệ tình trạng của thân thể cậu, điên cuồng mà làm lấy Lộc Hàm, dũng mãnh mà lách vào chỗ sâu bên trong hoa huyệt. Chỉ bằng một cái chọc vào vậy mà làm đến chỗ sâu nhất ở miệng tử cung, Lộc Hàm lập tức đau đến nghẹn ngào mà kêu thảm thiết.

"Mẹ kiếp, đó là cái gì? Sẽ không phải là tử cung a!" Ngô Thế Huân vốn là sững sờ, chợt kinh hỉ mà cười nói: "Nếu như ngươi có tử cung, ngươi có phải hay không cũng có thể sanh con!"

Lộc Hàm cảm thấy thẹn mà nhắm mắt lại. Đúng vậy, cậu có tử cung, Bác Sĩ từng nói qua cậu có nguyên vẹn hai bộ khí quan của nam và nữ, cậu có thể như những nữ nhân bình thường, đồng dạng sanh con dưỡng cái.

"Ta thật sự là nhặt được bảo vật rồi!" Gặp phản ứng của cậu, nam nhân cười đến rất tà khí. Ha ha! Về sau có thể có càng nhiều cách chơi dạy dỗ Lộc Hàm, bất quá bây giờ y muốn trước hảo hảo hưởng thụ cái thân thể kỳ diệu này trước đã.

Ngô Thế Huân dã man mà hướng miệng tử cung điên cuồng làm, giống như muốn đem tử cung đâm nát! Lộc Hàm bị hắn khiến cho hai chân run rẩy, điên cuồng mà hét chói tai.

"Mẹ kiếp, làm chết ngươi cái này tao hóa, đùa chơi chết ngươi tao muội muội. . ." Ngô Thế Huân hưng phấn mà tại hoa huyệt mất hồn đâm vào rút ra, trong miệng không ngừng phun ra những lơi dâm uế.

"Ah. . . Ừm. . . U-a..aaa ừm. . . Ah. . ." Hoa huyệt đau nhức đến tê rần dần dần cảm nhận được một cổ khoái cảm quen thuộc, Lộc Hàm nhịn không được mà kêu vài tiếng yêu kiều, hai tay chủ động ôm lấy bả vai của nam nhân.

"Thật sự là dâm đãng, bị đối đãi thô bạo như vậy cũng có thể có cảm giác!" Tiếng kêu vui thích đó lại để cho Ngô Thế Huân chọc vào càng sâu, sâu đến đỗi như muốt phá hư hoa huyệt, tàn bạo mà đong đưa thắt lưng.

Đang lúc Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân chìm đắm trong bể dục, say mê mà hưởng thụ khoái cảm Ngô Thế Huân mang đến, chợt nghe cửa sổ ngoài truyền tới âm thanh trời mưa, hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn, phát hiện trời chẳng biết từ lúc nào đã chuyển biến như vậy. Nguyên lai bầu trời trong xanh lúc này đang đổ một cơn mưa rào lớn.

Nguy rồi! Tiểu Hoa! Lộc Hàm lập tức tỉnh táo lại, bối rối mà đẩy Ngô Thế Huân ở trên ra, gắn gượng mà vận động thân thể vô lực, tùy tiện mà nhặt quần áo xuyên vào, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vừa làm được một nửa lại bị người ta đẩy ra, vô luận là ai cũng sẽ nổi trận lôi đình, Ngô Thế Huân đều nhanh muốn lên cơn điên rồi. Mẹ kiếp, tiện nhân kia đến giờ lên cơn sao? Y còn chưa có làm xong đâu!

"Mẹ kiếp, Lộc Hàm, ngươi đi đâu? Ngươi cho quay lại đây cho lão tử!"

Ngô Thế Huân nhảy xuống giường kéo quần, nộ khí trùng thiên mà đuổi theo. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro