4. Thần thú thứ 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"—Joon à. Lee Joon à."

Lee Joon đang ngồi trong phòng chờ sân bay với vẻ mặt trống rỗng. Đôi mắt anh như mất tiêu cự và vô hồn, một màu bạc trông như chúng chứa đầy sương mù.

Mẹ của Lee Joon bối rối nhìn con trai mình, rồi ngay lập tức vỗ vai anh.

"Đi nào. Đến giờ lên máy bay rồi."

".... Vâng."

Lee Joon bước vào trong sân bay cùng mẹ. Chiếc máy bay đến Hoa Kì đã được nhìn thấy qua cửa sổ.

Khoảnh khắc bước lên chiếc máy bay đó, sẽ không dễ dàng để quay trở lại Hàn Quốc. Nghĩ đến đó, không hiểu sao bước chân của Lee Joon trở nên nặng nề hơn.

"Ôi, đầu con. Cổng nào vậy mẹ?"

Mẹ của Lee Joon bắt đầu lục lọi trong túi xách. Lee Joon, người đang đứng nãy giờ, đột nhiên ngẩng đầu lên.

<Cổng 21>

Cổng.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy từ đó, trái tim anh thắt lại.

Đôi mắt trống rỗng của anh bắt đầu run rẩy dữ dội. Sự run rẩy bắt đầu từ vai anh và lần đến đầu ngón tay rồi đến ngón chân một cách bất lực. Và cuối cùng, Lee Joon không thể đứng vững được nữa và ngã xuống.

"Đúng rồi, là cổng 21. May mắn là nó ở ngay trước chúng...... Huh? Joon à?"

Bà ấy ngạc nhiên khi thấy con trai mình run như cầy sấy, bà giật mình vội nắm lấy vai Lee Joon.

"Con có ổn không? Joon à, Baek Lee Joon!"

"..... Phía sau."

Một hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống từ đôi mắt của Lee Joon.

"Con đã bỏ cô ấy lại."

"Lại nữa."

Mẹ Lee Joon thở dài ngao ngán.

Không giống như Hàn Quốc, các thợ săn được tuyển dụng một cách ngẫu nhiên khi khả năng độc đáo của họ được kích hoạt. Hoa Kì thì không.

Hơn nữa, cha của Lee Joon là một trung uý trong quân đội Hoa Kì. Nói chính xác, ông ta là một 'Đại tá huấn luyện' sắp được thăng cấp Đại tá, và ông ta cũng đã thức tỉnh với tư cách là một thợ săn.

Cậu con trai không chịu ở bên cha mình và nhất quyết ở lại Hàn Quốc. Ông ta giả vờ không để ý đến đôi tai đỏ hoe của con trai mình khi cậu ấy nói đùa rằng mình đang thích một cô gái. Tuy nhiên.

"Joon à."

Con trai bà gần như đã chết tâm kể từ khi nó đi đến cánh cổng cuối cùng của mình. Anh phát hoảng với những chú mèo lang thang và gần như bị mê hoặc khi nhìn thấy những người mặc quân phục thợ săn.

Lee Joon là một cậu con trai có trái tim mềm yếu. Không có gì khó hiểu khi tất cả các đồng nghiệp của anh ta đã bị tiêu diệt ngay trước mắt anh ta. Nếu biết như vậy, bà ấy đã đưa anh ấy sang Mĩ mặc cho anh ấy phản đối. Hối hận thì đã quá muộn.

Bà ôm lấy con trai mình, người đã phải vật lộn trong sự lo lắng và cảm giác tội lỗi của mình. Bà hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh của anh.

"Joon à, một lần nữa, đó không phải lỗi của con. Đó chỉ là tai nạn không thể tránh khỏi."

"N-Nhưng..."

"Ở Hoa Kì, hệ thống thợ săn an toàn và có tổ chức hơn ở Hàn Quốc. Hãy tạm gác cuộc sống thợ săn sang một bên, nghỉ ngơi vài tháng và bắt đầu lại trong một bang hội mà cha con sẽ sớm thành lập. Được không? Con không cần phải ép mình làm bất cứ điều gì ở đó."

Bà ấy đã nói điều tương tự như ngày hôm qua. Và thay vì trả lời, Lee Joon từ từ ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ.

<Cổng 21>

Tấm biển màu vàng trên đầu sáng rực lên như trách móc anh. Dường như anh vẫn nhìn thấy ngọn lửa của Eun Ha đã biến mất trong chớp mắt.

'Eun Ha.'

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Lee Joon vẫn không thể rời mắt khỏi nó.

***

Tí tách.

Lạnh quá.

Tí tách.

Có thứ gì đó lành lạnh chảy trên má cô.

Eun Ha gần như không thể mở mắt vì mí mắt nặng trĩu. Cô nhận ra mình đã mất ý thức và cố gắng đứng dậy.

"Á."

Và cô lại ngã xuống lần nữa. Vai phải của cô đang nhói lên. Đó không phải là một cơn đau nhói; cứ như thể cánh tay của cô ấy đã bị chặt đứt—

"....."

Eun Ha sau đó mới nhớ ra rằng mình đã bị mất cánh tay phải.

Tất nhiên, có vẻ như không thể khôi phục lại một cánh tay bị đứt lìa hoàn toàn ngay cả với khả năng tự phục hồi của thợ săn. Nhờ có ngọn lửa của cô, thật may là máu đã được cầm sớm.

Vùng da bị bỏng rất rát, nhưng nhờ khả năng tự phục hồi của thợ săn và thuốc mỡ từ bộ sơ cứu sẽ phần nào giải quyết được.

Nó sẽ để lại sẹo, nhưng nếu cô quan tâm đến những thứ như vậy, thì ngay từ đầu cô ấy đã không thổi bay cánh tay của mình bằng một quả bom pháo hoa.

Eun Ha loạng choạng đứng dậy. Cuối cùng khi cô đứng dậy được hoàn toàn, cô ấy có thể đi lại tốt hơn mong đợi. Sẽ thật kì lạ nếu nghĩ rằng đó là do khả năng tự phục hồi của người thợ săn.

Máu đã ngừng chảy, nhưng cô ấy đã mất rất nhiều máu và bị bỏng khá nặng.

'Mình đã nghĩ mình đang ở trong tình trạng tốt...'

Khoảnh khắc cô ấy chậm rãi bước đi với vẻ khó hiểu, cô ấy vấp phải thứ gì đó.

Đó là một chiếc ô màu đen.

Eun Ha từ từ chớp mắt.

[Xin chúc mừng! Bạn đã nhận được 'Chiếc ô thanh lịch' của 'Công chúa ngọn lửa đen']

Nếu trí nhớ của cô ấy đúng, có vẻ như nó được viết trong cửa sổ tin nhắn hiện ra ngay trước khi cô ấy bất tỉnh. Do dự một lúc, Eun Ha đưa tay ra và chộp lấy nó.

Tách.

Khuôn mặt của Eun Ha nhăn lại khi cô ấy mở chiếc ô. Thay vào đó, chiếc tất từ ba lô của Lee Joon sẽ hữu ích hơn.

"..... Tôi nên dùng cái này để làm cái quái gì đây?"

Eun Ha tặc lưỡi trong khi nhìn vào chiếc ô. Mặc dù cái tên 'Chiếc ô thanh lịch' không làm tăng sự kỳ vọng, nhưng khi mở nó ra thì cũng không khác gì mấy.

Chiếc ô màu đen được khắc rất nhiều hoa hồng đen trông rất phóng đại. Tuỳ thuộc vào hình dạng của chiếc dù, dây buộc xoắn thậm chí còn nặng nề hơn.

Những từ 'khá rác rưởi' dường như phù hợp với chiếc ô này.

'..... Tốt hơn hết là mình vẫn nên mang nó theo. Dù sao thì đây cũng là vật phẩm đầu tiên mình có.'

Sau khi đánh bại một con quái vật, hiếm khi có cơ hội rơi ra vật phẩm. Được biết, cấp độ càng cao và quái vật càng mạnh thì xác suất rơi đồ càng có giá trị và vật phẩm mà thợ săn nhận được thì càng cao cấp.

Trong trường hợp của con quái vật đột biến vừa bị giết, cấp độ là 68. Vì nó là chiến lợi phẩm từ một con quái vật như vậy đánh rơi nên nó phải có ích gì đó. Đó là phần thưởng để đổi lấy cánh tay phải của Eun Ha, vì vậy nó phải được sử dụng.

Trên đường trở về túp lều với chiếc ô, bất cứ khi nào Eun Ha cảm thấy đau ở vai, cô ấy lại nghĩ đến con quái vật khổng lồ đột biến đó.

'..... Nó nói rằng đó là con quái vật Namede đầu tiên. Rõ ràng, thông báo cho biết 'Bạn đã giết con quái vật Namede đầu tiên'. Chắc chắn sau đó nữa sẽ có con thứ hai rồi con thứ ba.'

Ngoài ra, sự tồn tại của con thứ hai và con thứ ba có nghĩa là khả năng cao là con trùm cuối vẫn đang tồn tại.

'Nếu mình đánh bại được con trùm cuối, mình có thể thoát khỏi nơi này.'

Hy vọng, mặc dù nhỏ bé như một con kiến, nó đã bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Chẳng mấy chốc, Eun Ha đã đến túp lều.

Vai cô ấy bị đau và cô phải lấy hộp sơ cứu ngay lập tức. Eun Ha mở mái lều, nhìn xung quanh rồi biến mất vào bên trong.

Ding!

Phía sau cô, một cửa sổ tin nhắn nhỏ xuất hiện.

[Thần thú 'Mèo lang thang trong bóng tối' giẫm lên bóng của bạn]

[Đôi mắt vàng đang nhìn kĩ vào túp lều]

Cửa sổ tin nhắn đột nhiên xuất hiện ở một nơi trống trải, khác với cửa sổ tin nhắn màu xanh thông thường.

Nhưng không ai biết nó xuất hiện ở đó vì ai và vì lý do gì.

***

Sau khi Eun Ha bị mất cánh tay phải, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng ngọn lửa chỉ bằng một tay. Nói cách khác, sức mạnh hủy diệt của cô ấy đã giảm đi.

May mắn thay, quái vật đột biến đã không xuất hiện kể từ đó. Nhưng cô không biết mình sẽ bị nhốt trong cánh cổng này bao lâu. Nó là cần thiết để bù đắp cho sức mạnh chiến đấu đang giảm sút.

Eun Ha chăm chú nhìn vào chiếc ô mà cô mới nhận được. Cho dù cô ấy có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, cô ấy vẫn có chút do dự khi chiến đấu với một thứ như vậy.

Tuy nhiên... Hẳn là nó phải hữu ích ở đâu đó. Nó rơi ra từ con quái vật Lv 68 nên nó không thể vô dụng được.

Sau khi tự an ủi bản thân, cô ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn con quái vật đối diện.

['Hắc hổ mắt đỏ' Lv 30 đang khiếp sợ]

['Hắc hổ mắt đỏ' Lv 30 đang sử dụng kỹ năng • Đợt phản công cuối cùng]

[Trong trạng thái tức giận/bối rối, sức tấn công của quái vật tăng lên rất nhiều]

Bây giờ không khó để đối phó với quái vật Lv 30. Nó có vẻ là vật thí nghiệm hoàn hảo để thử chiếc ô che nắng này.

Con hổ đen tiến đến gần Eun Ha và há to miệng. Những chiếc răng nanh sắc nhọn loé lên như muốn nuốt chửng cô chỉ trong một nốt nhạc.

Eun Ha theo phản xạ vung cây dù của mình. Cô ấy chỉ nghĩ đến việc đập con quái vật bằng nó như một cây gậy—

Aaah!

".... Huh?"

Vô tình, từ giọng nói trống rỗng phát ra từ môi cô. Con quái vật vừa lao đến đã biến mất không dấu vết.

[Quái vật đã bị tiêu diệt]

Babam—

Cùng với nhạc nền vui nhộn, một cửa sổ quen thuộc xuất hiện.

Eun Ha nhìn chằm chằm vào chân mình mà không thèm để ý đến cửa sổ tin nhắn. Trên sàn nhà chỉ còn một đóng tro tàn của con quái vật đột nhiên biến mất.

"....."

Eun Ha nhìn hết lần này đến lần khác vào đống tro tàn và cây dù, chớp mắt liên tục.

Rõ ràng, chiếc ô này không phải là một thứ bình thường.

***

Thời gian trôi đi, những nghi vấn dần biến thành chắc chắn.

Chiếc dù sắc bén hơn bất kỳ lưỡi kiếm nào và cứng hơn bất kì vũ khí cùn nào. Phần trên của chiếc ô đâm xuyên qua lớp da dày của con quái vật chỉ với một nhát đâm, và nếu cô ấy vung nó mạnh hơn một chút nữa, con quái vật sẽ biến thành tro bụi và biến mất không một dấu vết.

'Điều đó có nghĩa là chiến lợi phẩm rơi ra từ quái vật trên Lv 60 cũng ở các cấp độ khác nhau.'

Eun Ha nhìn chằm chằm vào chiếc ô trên tay. Đó là khoảnh khắc cô học được rằng không nên đánh giá dựa trên vẻ ngoài của một đối tượng. Với chiếc ô này, cô ấy có thể có cơ hội chiến thắng 'Quái vật Namede thứ hai'.

Eun Ha gập chiếc ô lại và tiến lại gần con quái vật đã ngã xuống. Không một chút do dự, cô đưa tay trái về phía con quái vật đang gầm lên như thể cầu xin tha chết cho nó.

Vù vù.

Ngọn lửa đỏ nhấn chìm con quái vật một cách mạnh mẽ.

'Mình không cần phải lo lắng cho bữa tối rồi.'

Tuy nhiên, thật không hợp lý khi di chuyển một thứ có kích thước như vậy cùng một lúc. Eun Ha đã phải cắt nó cho đúng kích cỡ phù hợp nhất.

Khi Eun Ha rút một con dao găm từ thắt lưng của cô ấy—

Ding!

[Thần thú 'Mèo lang thang trong bóng tối' đang nhìn chằm chằm vào bạn]

[Đôi mắt vàng đầy tò mò lấp lánh như những vì sao]

Eun Ha đông cứng trong tư thế rút con dao găm ra.

Cửa sổ tin nhắn mà Eun Ha thường thấy có màu xanh lam. Tuy nhiên cái hiện trước mắt cô ấy lớn hơn một cửa sổ tin nhắn thông thường và có màu vàng sáng lấp lánh.

"Gì vậy...."

Có lẽ là do Eun Ha không trả lời, một cửa sổ tin nhắn khác chồng lên cửa sổ trước đó.

[Thần thú 'Mèo lang thang trong bóng tối' hỏi đây có phải lần đầu tiên bạn nhìn thấy một thần thú không?]

'Thần thú'? Lúc đó, có một kỉ niệm chợt hiện về trong đầu.

'Tôi luôn tò mò.... Eun Ha, em đã kí hợp đồng với linh thú à?'

'Không.'

'Có thật không? Tại sao? Em thật mạnh mẽ. Tôi tất nhiên đã nghĩ rằng em đã ký hợp đồng với linh thú. Eun Ha, em sẽ rất hợp với con rồng trong 12 con giáp. Bởi vì nó mạnh nhất.'

Một cửa sổ tin nhắn màu vàng lại xuất hiện trước mặt Eun Ha.

Ding!

[Thần thú 'Mèo lang thang trong bóng tối' đề nghị bạn một hợp đồng. Bạn có đồng ý không?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro