Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
-Tiểu cô, chờ ta. Chờ Sở Ca với.
Một tiểu hài tử mặc cẩm bào tím cứ đuổi theo một cô nương khoảng chừng 17 tuổi.
-Sở Ca, chúng ta đi thăm mẫu thân con. Con nhanh chân lên một chút.
-Tiểu Cô, vì sao mẫu thân chết?
A Lạc Tình nhìn đứa nhỏ ánh mắt đầy dịu dàng.
-Sở Ca, con hỏi câu này không mệt sao? Năm nay con cũng 8 tuổi rồi. Có đôi khi không biết đỡ đau khổ hơn.
A Lạc Sở Ca cúi đầu ủ rủ. Từ lúc có ý thức hiểu biết thì nàng đã biết nàng không có mẫu thân như bao người khác. Chỉ có tiểu cô A Lạc Tình nuôi nàng lớn lên. Phụ thân nàng lúc trước là tướng quân tài ba, khi lấy mẫu thân nàng là trưởng công chúa Tống Quân Sở Tuyết. Thì ông đã không rong ruổi xa trường nữa. Mà hạnh phúc bên mẫu thân nàng. Nhưng từ khi mẫu thân mất 8 năm nay từ lúc sinh nàng ra thì nàng rất ít khi gặp phụ thân. Phụ thân cũng không lên triều nữa mà cứ vài tháng lại ra ngoài.
-Tiểu cô, phụ thân con khi nào về?
-Phụ thân con hai ngày nữa sẽ về! Vì có buổi đi săn nên phụ thân con phải đến tham dự.
A Lạc Tình dắt tay Sở Ca bước đến một mộ phần đã phủ đầy cỏ xanh.
-Quỳ xuống
-Sở Ca bái kiến mẫu thân!
-Đại tẩu, muội đưa Sở Ca đến thăm tẩu đây. Chắc tẩu vui lắm nhỉ. Sở Ca năm nay cũng 8 tuổi rồi. Nó càng lớn càng giống tẩu, rất đẹp đúng không?
A Lạc Tình sắn tay áo, đôi tay trắng nõn nhổ từng ngọn cỏ dại. Đại tẩu, tỷ phải phù hộ cho Sở Ca và phụ thân nó.
-Sở Ca, con có trách mẫu thân con đã cho con cải nam trang không?
Sở Ca nhẹ nhàng lắc đầu. Bản thân cảm thấy giả nam trang lại thích hợp hơn làm một nữ nhân.
....
Hai năm sau, A Lạc Sở Ca 11 tuổi.
Thánh chỉ đến
A Lạc Sở Ca đang ăn cơm trưa thì lại nghe tiếng the thé của công công trong cung. Nghe mà làm nàng muốn nuốt luôn cái chén cơm.
-A Lạc Tình tiếp chỉ!
A Lạc Sở Ca và A Lạc Tình phất áo quỳ xuống.
A Lạc Sở Ca trong lòng lo lắng. Sao thánh chỉ lại là cho tiểu cô?
-Phụng thiên thừ vận, hoàng đế chiếu viết. A Lạc Tình học thức hiểu rộng, là tài nữa hiếm có. Nay trẫm phong A Lạc Tình làm Liễu phi. Khâm thử
A Lạc Sở Ca cả người run lên. Mặt mày tái nhợt, tai nàng ù lên. Nàng có nghe lầm không.
-Tiếp chỉ
-Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
-Không được! bản thế tử không cho phép.
A Lạc Sở Ca hất bay thánh chỉ. Quân lính thấy vậy liền tuốt đao chỉ về A Lạc Sở Ca.
-Vĩnh An thế tử đây là muốn khi quân?
-Phải thì sao! A Lạc Sở Ca ta còn sống ngày nào sẽ không để các ngươi đưa tiểu cô của ta vào tử cấm thành đó!
-Bắt thế tử lại!
A Lạc Tình lạnh lùng nói. Quân lính trong phủ liền tóm lấy A Lạc Sở Ca. A Lạc Sở Ca mắt đỏ lên.
-Buông bản thế tử ra, buông ra!
-Sở Ca, kháng chỉ là chu di cửu tộc. Con muốn nhìn cả tộc A Lạc chết hay sao? Muốn cả tộc ta bị người thoá mạ là phản thần tặc tử sao?
A Lạc Sở Ca thôi không vùng vẫy nữa, nàng mím môi hai hàng nước mắt lăn trên mặt.
-Ba ngày sau kiệu sẽ đến rước. Chúc mừng liễu phi nương nương.
A Lạc Sở Ca vùng ra chạy thật nhanh.
Rầm
-Phụ thân! Tại sao người chỉ biết thờ ơ! Đó là tiểu muội của người! Vì sao?
A Lạc Tuấn vẻ mặt lạnh lùng mà lau kiếm. Ông không hé răng nửa lời. Chính vì điều đó đã làm cho A Lạc Sở Ca điên tiết lên.
-Phụ thân! Người đây là như thế nào? Tiểu cô sắp phải gả cho một lão già rồi!
A Lạc Tuấn ném thanh kiếm xuống dưới chân A Lạc Sở Ca. A Lạc Sở Ca nghi hoặc nhìn A Lạc Tuấn.
-Nhặt kiếm lên! Đấu với ta!
-Nếu con đánh thắng người! Người phải cứu tiểu cô!
A Lạc Tuấn không nói gì, ông cầm kiếm gỗ mà đánh tới. A Lạc Sở Ca dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi. Nên đỡ đòn liền chật vật.
-Yếu như vậy thì đừng có mở mồm đòi này đòi kia!
-Con liều mạng với người!
A Lạc Sở Ca bật dậy chém tới. Nhưng cuối cùng bị đá bay ra xa mấy thước.
Cứ thế người nhào lên liền bị đánh cho không thương tiếc. A Lạc Sở Ca chống tay muốn đứng dậy nhưng nàng làm gì còn sức. A Lạc Sở Ca phun ra búng máu, ánh mắt nàng đỏ lên nhìn A Lạc Tuấn.
-Phụ thân! người bảo con yếu hèn? Vậy còn người! người thì mạnh mẽ hơn ai? Ha ha, người không bảo vệ được thê tử của mình! Bây giờ cả muội muội của mình cũng không bảo vệ được! Người mới là kẻ thất bại!
A Lạc Sở Ca gằn giọng nói từng chữ một, từng chữ cứ như con dao cứa vào lòng A Lạc Tuấn.
Ông nắm lấy cổ áo của A Lạc Sở Ca kéo nàng hỏng khỏi mặt đất.
-Ngươi có tin ta giết ngươi không?
-Phụ thân! người chỉ là một thằng hèn!
-Ngươi thì biết cái gì! ngươi lấy tư cách gì mà chất vấn ta!
-Vậy người lấy tư cách gì mà dạy dỗ con? Từ khi mẫu thân mất người đã mấy lần đến viếng mộ? Người đã ôm con được ngày nào hay chưa? Phụ thân! người xứng làm trượng phu làm phụ thân con sao?
A Lạc Sở Ca hai tay nhỏ cầm lấy cổ tay của A Lạc Tuấn, nàng nắm thật chặt. Trên trán nổi cả gân xanh.
-Ha ha, A Lạc Sở Ca! Trong người ngươi là chảy dòng máu của ta! Ngươi vĩnh viễn là con của A Lạc Tuấn này! Đi! Ta đưa ngươi đến mộ mẫu thân ngươi.
-Đại ca! Người không thể!
-Tiểu Tình! Nó lớn rồi! Phải để nó biết!
A Lạc Tuấn lôi A Lạc Sở Ca đi. Hạ nhân ai nấy đều tránh xa nhất có thể.
A Lạc Sở Ca bị ném phịch xuống đất. Trước mộ bia lạnh lẽo của Tống Quân Sở Tuyết, cũng chính là mẫu thân nàng.
-Ngươi nhìn cho kỹ! Mẫu thân ngươi vì sao lại nằm ở đây? Nghe cho kỹ đây! Là Tống Quân Gia Chính giết chết! Là hắn giết chết mẫu thân ngươi! Ngươi nhìn ta xem! 10 năm người không ra người quỷ không ra quỷ. Đều là một tay Tống Quân Gia Chính ban cho! người mà ngươi gọi là cửu cửu là kẻ hại ngươi mồ côi. Bây giờ ngươi trách ta không xứng làm phụ thân làm trượng phu. Vậy cửu cửu ngươi xứng làm đệ đệ của mẫu thân ngươi không? Hả?
A Lạc Sở Ca té phịch xuống đất. Tai nàng như ù đi. Một ngày nhận hai tin tức lớn. Đủ làm cho con người ta đau đớn đến tận tâm can.
-Sở Ca! Có tiểu cô ở đây! Đừng sợ!
A Lạc Tình ôm lấy A Lạc Sở Ca vào người.
-Muội tránh ra!
A Lạc Tuấn cầm lấy cổ áo A Lạc Sở Ca kéo nàng đứng lên.
-Vậy ngươi chọn bên nào? Ngươi sẽ giết cửu cửu của ngươi hay là để yên?
A Lạc Sở Ca cả người run lên. Giọng điệu của A Lạc Tuấn như một cái hầm băng phả ra hơi lạnh làm con người ta rét run.
-Ca!
-Con..con
-Ha ha, hoàng đế ban ngươi danh Vĩnh An là muốn ngươi đời đời an nhàn. Vậy thì người cứ làm một kẻ nhàn tản đi!
A Lạc Tuấn bỏ lại một câu liền dùng khinh công rời đi. Chỉ còn lại hai người ở đó.
Ba ngày
Trong ba ngày A Lạc Sở Ca đều ở lăng mộ A Lạc gia. Nàng không gặp ai cả, không ăn không uống. Áo bào nhăn nhúm cả người tiều tuỵ. Xa xa nàng nghe thấy tiếng kèn đưa dâu. Nhưng nàng nghe vào cứ như kèn tang vang vọng.
A Lạc Sở Ca đột nhiên bật dậy, nàng chạy thật nhanh.
-Tiểu Cô!
Một tiếng gọi vang vọng cả phủ. A Lạc Tình bước chân ngừng lại. Trên người nàng mặc giá y đỏ tươi, đầu che khăn hỉ. A Lạc Sở Ca từng bước bước tới.
-Chúng ta đây đã không thể thực hiện ước hẹn! mà ước hẹn đó cũng chỉ là một sai lầm! Ta mãi mãi là tiểu cô của con.
-Phải! vĩnh viễn là tiểu cô là mẫu thân thứ hai!
A Lạc Sở Ca vén tà áo hai chân thẳng tắp quỳ xuống.
-Một lạy này con cảm ơn những năm người dưỡng dục.
-Lạy thứ hai con cũng cảm ơn những năm tháng hạnh phúc người cho con
-Lạy thứ ba là tiễn người 10 dặm hồng trang
-Sở Ca! Con nắm tay đưa ta lên kiệu được không?
A Lạc Tình nhẹ nhàng nói.
-Được
A Lạc Sở Ca nhẹ nhàng nắm tay A Lạc Tình từng bước tiến về phía kiệu. Trăm ngàn cảm xúc đau đớn tận tâm can. A Lạc Sở Ca cắn môi để bản thân không rơi một giọt lệ nào.
-Sau này có thời gian thì vào cung thăm ta!
-Nhất định!
Kiệu nâng lên, đoàn người rời đi. A Lạc Sở Ca vẫn đứng đó nhìn về phía kiệu. A Lạc Tình! Đoạn duyên này từ đây đã không còn. Người đã thành của kẻ khác.
A Lạc Tuấn ánh mắt ưu thương nhìn đoàn kiệu rời xa. Ông ôm lấy ngực mình. Phun ra một búng máu đen.
-Tuyết nhi! ta xin lỗi nàng! chắc có lẽ ta không trụ được nữa. Ca nhi chắc phải tự lực rồi.
-Tướng quân! người...
-Tĩnh Minh! Sau này ngươi giúp ta trông nom Sở Ca! Dù sao nó cũng là đứa con duy nhất của Trưởng công chúa. Hoàng đế sẽ không thể đụng đến, nếu không ông ta sẽ bị người người phẫn nộ, sẽ mang danh hôn quân.
-Thuộc hạ hiểu rõ.
A Lạc Sở Ca cầm kiếm chém mạnh lên thân cây.
-Sở Ca, lại đây!
A Lạc Sở Ca nhìn A Lạc Tuấn. Đã 1 tháng rồi, lần này hai người mới gặp nhau.
-Phụ thân!
A Lạc Tuấn đột nhiên kéo nàng lại ôm vào lòng.
-Con có hận phụ thân không?
-Thưa không ạ!
-Tốt! Con là một đứa trẻ ngoan.
Vừa dứt lời,  A Lạc Sở Ca liền cảm thấy bản thân không di chuyển được. Nàng trừng lớn mắt nhìn A Lạc Tuấn.
A Lạc Sở Ca cảm thấy cả người nóng rang, sau đó lại lạnh đến thấu xương.
-Tập trung
A Lạc Sở Ca cảm thấy kinh mạch trong người như muốn đứt đoạn.
A Lạc Sở Ca đau đớn đến muốn lăn lộn. Nhưng nàng không cử động được. Chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. Khoảng 1 nén hương mọi thứ mới dừng lại.
Phốc
-Phụ thân! Phụ thân!
-Sở Ca, đừng khóc! Phụ thân đã trao ... hết tất cả..cho con. Có võ công sẽ ...giúp con an toàn hơn. Nhớ đừng bao giờ lộ ra...khụ, con phải giả vờ như mình...chỉ là..một...kẻ.vô dụng.
A Lạc Sở Ca nhìn người cha mái tóc bạc trắng cả người tiều tuỵ mà trái tim nàng như tan nát. Một lần, hai lần, ba lần. Nàng chịu đủ rồi.
-Phụ thân! hài nhi không hiểu? Vì sao? vì sao phải như vậy!
-Đừng khóc! Nghe..kỹ đây...ta muốn con an an bình bình mà sống!
A Lạc Tuấn mỉm cười xoa đầu A Lạc Sở Ca.
-Phụ thân! Đừng bỏ con! Sở Ca không muốn! Không muốn
Bàn tay xoa đầu nàng bỗng trượt khỏi. Trên môi A Lạc Tuấn là nụ cười. Ông nhắm mắt như là ngủ say.
-Khônggggggggg!
Đoá hoa sen trong hồ vừa nở bỗng dưng héo rũ. Người trong phủ tiến tới thấy vậy đều đồng loạt quỳ xuống.
-Tướng quân! chúng tôi thề chết bảo vệ tiểu thế tử!
A Lạc Sở Ca cứ ôm lấy thi thể A Lạc Tuấn. Nàng không cho ai đụng vào cũng như tiến lại gần.
-Tĩnh Minh tướng quân! Như vầy phải làm sao?
-Để ta!
Bốp
A Lạc Sở Ca bị đánh cho bất tỉnh. Nàng không cam lòng, vì cái gì mà nàng lại mất tất cả.
....
Sau khi A Lạc Tuấn chết được bố cáo thì thánh chỉ cũng đến. Người đến là thái tử Tống Quân Gia Luật.
-Nay trẫm tỏ lòng tiếc thương cùng A Lạc phủ. Trẫm cũng sẽ tiễn tỷ phu đi một đoạn cuối cùng. Còn Vĩnh An thế tử nay phong Vĩnh An vương. Đời đời cha truyền con nối. Hưởng bỗng lộc như các vương tử khác. Hưởng quyền lợi như các vương tử khác. Khâm thử.
-Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tối đó A Lạc Sở Ca mới tỉnh lại. Nàng chân trân chạy đến từ đường. Một chiếc quan tài lãnh lẽo. Hạ nhân đang đốt giấy tiền.
-Tiểu Vương gia, ngài mang giày vào!
-Ta không tin! ta không tin!
Bốp
Một cái tát tai vang dội. A Lạc Sở Ca nhìn người vừa tát mình.
-Tiểu cô!
Một giọt nước mắt lăn xuống. Nàng không muốn khóc, nhưng cứ thấy người này nàng lại không thể không yếu đuối một lần.
-Sở Ca! phụ thân con đi rồi!
A Lạc Sở Ca ôm lấy A Lạc Tình. Nàng lạnh, thật lạnh. Lòng nàng đã nguội lạnh rồi.
-Phải! Ông ấy bỏ con rồi!
...
Áo tang trắng muốt. Cả hai quỳ mãi ba ngày. Ba ngày này văn võ bá quan đều đến viếng. Người dân ai cũng tiếc thương. Một vị tướng đem an toàn cho dân, chống giặc ngoại xâm. Hôm nay lại ra đi trẻ như vậy. Để lại một tiểu vương gia chỉ mới 11 tuổi.
Sau ba ngày
Kèn tang vang vọng. Lòng người não nề. A Lạc Sở Ca tay ôm bài vị, đầu đội khăn tang. Ánh mắt vô hồn bước đi. Cảnh tượng này mấy ai kiềm được lòng.
A Lạc Sở Ca đưa tay sờ quan tài lần cuối.
-Phụ thân! con sẽ bảo vệ tiểu cô. Người an nghỉ đi, chắc người rất vui khi được gặp mẫu thân nhỉ! Vĩnh biệt người.
. Trong khi lễ tang, A Lạc Tình ngã bệnh, sau đó được chuẩn đoán là có thai. Hoàng đế vui mừng nên chiếu cáo thiên hạ cùng vui. A Lạc Sở Ca mặc áo trắng cười chua chát. Đã có thai rồi. A Lạc Sở Ca vì có tang nên không thể vào. Nàng viết một bức thư gửi đi.
-Tiểu cô! chúc mừng người đã sắp làm mẫu thân!
Chỉ một dòng ngắn ngủi như vậy. Nhưng A Lạc Tình thấy được cảm xúc của A Lạc Sở Ca khi viết bức thư này.
-Tiểu vương gia khoẻ không?
-Thưa ngài ấy vẫn vậy! chỉ có điều ngài ấy ít nói hơn.
-Ừm, trở về đi! nhớ chăm sóc nó!
-Nô tài tuân mệnh.
ngày 23/10 Liễu phi hạ sanh một tiểu công chúa. Hoàng đế sau khi liễu phi có thai liền đi sủng hạnh người khác. Lần này lại sinh một công chúa nên ông ta cũng chả quan tâm gì.
-Bệ hạ, không xong rồi! Liễu phi nương nương băng huyết sắp không xong rồi!
Cùng lúc đó tại Vân Cẩm cung.
-Ma ma, nếu bổn cung qua không được! ngươi phải chăm sóc cho nó.
-Nương nương! người sẽ bình an mà!
-Bản thân ta ta biết rõ. Ta phải chờ hoàng thượng ban tên cho nó! Còn có, ta phải chờ Sở Ca đến.
Hoàng thượng giá lâm
A Lạc Tình gượng người dậy. Tiểu công chúa vừa sinh ấy vậy mà không hề khóc nháo. Chỉ an tĩnh nằm đó.
-Ái phi, nàng sao rồi?
-Hoàng thượng! Thiếp cuối cùng cũng chờ được người đến. Ngài nhìn xem, đây là con chúng ta.
-Lớn lên chắc chắn nó sẽ đẹp giống nàng. Nàng xem, trên vai nó ấy vậy mà lại có hình hoa lan. Nàng muốn đặt tên con là gì?
-Đặt là Cát Ly..được..khô..ng?
-Được, quả là môt cái tênn hay.
Lúc A Lạc Sở Ca đến thì A Lạc Tình đã nhắm mắt. Vĩnh viễn không mở ra.
Phịch
-Xin lỗi! con đến trễ rồi!
-Tiểu Vương gia, nương nương đã chờ người rất lâu. Nhưng mà lại không chờ đến lúc gặp người.
-Tiểu Cô, xin lỗi! xin lỗi!
A Lạc Sở Ca quỳ gối lếch tới. Nàng nắm lấy bàn tay còn chút hơi ấm của A Lạc Tình. Đã từng thề bảo vệ tiểu Cô nhưng nàng lại thất hứa một lần nữa.
-Tiểu Vương gia, người không thể ở lâu được. Mời về phủ!
-Bản vương muốn gặp tiểu công chúa!
-Mời đi hướng này!
Đó là lần gặp đầu tiên của một đứa 12 tuổi và một đứa mới sinh. Tống Quân Cát Ly nhỏ bé trong lòng A Lạc Sở Ca.
-Nó tên gì?
-Thưa là Cát Ly! danh hào Vĩnh Lạc công chúa.
Ly này là không phân ly hay là ly biệt đây?
......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro