Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4
Ngày 15 lễ tế diễn ra
Tất cả các hoàng tử công chúa từ 6 tuổi trở lên đều phải đến chùa tế bái. Lễ tế được một nửa thì lại bị quấy rối.
-Bệ hạ, dân Tây thành đang náo loạn! Sắp đánh vô đây rồi ạ.
-Sao có thể? Nơi đó bị phong toả rồi mà!
Hoàng đế không ngờ là dân chúng lại kéo được đến đây.
-Lập tức ngăn lại! Nếu để họ lây bệnh dịch thì tất cả sẽ chết mất.
Dân chúng quần áo rách rưới, sắc mặt vàng vọt nhưng không biết lấy đâu ra sức mạnh mà xô ngã cả binh lính.
-Hoàng đế sẽ bị trời phạt! Hoàng đế phải thoái vị nhường ngôi! Trời thần đang phẫn nộ.
Bỗng nhiên trong đám người lại có kẻ đẩy ngã binh lính cầm đao nhào vào.
-Hôn quân chịu chết đi!
Phập
Người đàn ông cầm đao ngực ghim một mũi tên, ông ta trợn mắt mà ngã xuống đất.
-Hồi cung!
-Hoàng thượng có chỉ, ai dám náo loạn nữa thì sẽ như người này!
Nhưng mà lời nói không hề có tác dụng. Binh lính hộ tống hoàng tộc đi đường khác, nhưng không đi được bao xa thì lại có binh lính bao vây.
Thái tử mỉm cười dẫn đầu.
Hoàng đế nhìn thái tử cư nhiên lại mặc long bào.
-Ngươi dám mặc long bào trong khi trẫm còn sống? Ngươi đây là muốn tạo phản sao!
Hoàng đế phẫn nộ quát lên.
-Phụ hoàng, dân chúng đang náo loạn, con chỉ muốn thực hiện ước nguyện của họ, người thoái vị làm thái thượng hoàng! Con kế ngôi làm hạ hoả lòng dân!
Thái tử nhẹ nhàng nói.
-Ngươi..
Bịch bịch
Phốc
Hoàng đế nhìn qua các hoàng tử công chúa đột nhiên nôn ra máu rồi ngã xuống. Mặt ông tái mét tay run run chỉ về thái tử.
-Ngươi độc cả huynh đệ tỷ muội sao? Ngươi có còn là người không? Hả!
-Là phụ hoàng ép con! Con là thái tử, đã 30 rồi vẫn là thái tử. Năm xưa người cũng bức tử tiên hoàng đấy thôi. 20 tuổi người lên ngôi! Nếu không nhờ có Trưởng công chúa thì phụ hoàng cũng chỉ là một hoàng tử mà thôi! Người đừng tưởng con không biết người muốn lập Ngũ đệ làm trữ quân! Người muốn phế trưởng tử là con đây.
Thái Tử phẫn nộ gào lên. Hắn đã hơn 30, vậy mà vẫn ngồi cái ghế thái tử. Nhưng cái ghế đó nay đã lung lay. Hắn đã tới đường cùng rồi!
-Ngươi còn dám nói! Ngươi còn dám chất vấn trẫm! Là bản thân ngươi không chịu cố gắng, trẫm đã tha thứ dạy dỗ ngươi! Ngươi bên trẫm gần 30 năm, ngươi đã học được gì? Không! ngươi không xứng với trữ quân! Trẫm biết kẻ độc chết Liễu quý phi là ngươi! Nhưng ngươi là con trẫm, nhưng mà trẫm sai rồi! Đáng lẽ trẫm nên giết ngươi để đền mạng cho nàng ấy!
-Phụ hoàng! Mời người về cung!
-Hộ giá
Tiểu Đức tử hô lên nhưng chả có cấm quân nào động đậy. Nhiêu đó đủ biết tất cả đã bị thu mua rồi.
-Về thôi!
....
Hoàng cung
Hoàng đế ngã rạp dưới đất nhìn từng thi thể trước mắt.
-Phụ hoàng nên đưa ngọc tỷ ra rồi! Người còn chần chừ thì lại có thêm một người chết thôi!
-Chúng nó là đệ đệ, muội muội của ngươi!
-Sống chết đều nằm trong tay người!
-Ha ha, vậy thì ngươi giết hết đi! Huynh đệ ngươi còn giết được thì khi ngươi có giang sơn, bách tính của trẫm đều sống kiếp lầm thang sao? Để chúng nó bồi táng theo trẫm đi!
Hoàng đế bò tới ôm lấy từng thi thể nhuốm đầy máu.
-Nhưng mà vẫn còn một đứa có thể làm người giao ngọc tỷ ra.
-Ngươi..
-Người đâu! đi bắt tiểu công chúa Vĩnh Lạc tới đây!
-Tuân lệnh
Sau một nén hương binh lính lại tay không trở về.
-Người đâu?
-Chúng thuộc hạ đã tìm nhưng không thấy ai cả.
Đột nhiên phía bên ngoài lại vang lên tiếng đánh nhau. Thái tử cầm kiếm lao ra ngoài. Phía dưới kia là máu chảy đỏ nền, thây người ngã rạp. Nguyên một đội quân lớn mặc giáp đen bao vây khắp nơi.
-Thái tử mưu phản! giết huynh hại đệ! Là một kẻ loạn thần tặc tử. Bức vua thoái vị. Nay Vĩnh An vương ta thay trời hành đạo.Giết
Vừa nghe hiệu lệnh binh lính liền lao lên chém giết. Cấm quân bỗng nhiên chĩa mũi kiếm về phía thái tử.
-Các ngươi!
-Đều là kế hoạch của ngươi! Ngươi mới là loạn thần tặc tử!
A Lạc Sở Ca cả người mặc y phục chính thống dành cho vương gia, ánh mắt lạnh lùng nhìn thái tử đang bị áp dưới đất.
-Đưa xuống đi!
A Lạc Sở Ca vào tới điện Tuyên chính. Nàng lạnh lùng nhìn hoàng đế đầu tóc bạc trắng đang ôm lấy mấy cỗ thi thể kia.
-Năm xưa ông có khóc thương như vậy đối với mẫu thân ta không?
Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn, sau đó ông cười thật to.
-Ha ha, thì ra đây là quả báo! Chỉ là ta cầu xin ngươi tha cho Ly nhi.
-Tất nhiên! con bé dù sao cũng là muội muội của ta! Chỉ là ông còn một thứ phải làm rồi mới chết được!
A Lạc Sở Ca ném xuống đất một tấm di chiếu. Trên đó vẫn chưa viết chữ nào.
Nàng tiến tới bàn mài mực chấm bút.
-Viết đi, nhường ngôi cho A Ly!
-Ngươi! Không phải ngươi muốn cái ngôi này sao?
Hoàng đế kinh ngạc nói.
-Nếu ta ngồi thì có khác gì tạo phản. Viết đi, A Ly ngồi lên thì sẽ không ai làm hại nó!
Hoàng đế biết không phải chỉ có nhiêu đó. Nhưng mà nếu không Ly nhi của ông phải làm sao?
Hoàng đế cầm bút viết di chiếu, sau khi viết xong ông chỉ cảm thấy lòng mình càng nặng nề.
A Lạc Sở Ca tiến đến ngai vàng ấn vào một cái nút liền có một cái ngăn hiện ra.
-Ngươi biết ngọc tỷ ở trong đó?
A Lạc Sở Ca không nói gì chỉ dùng ngọc tỷ đóng dấu.
-Được rồi! Ông nên nhắm mắt rồi!
A Lạc Sở Ca nhét một viên thuốc vào miệng Hoàng đế.
-Là ta có lỗi với mẫu thân con! Là ta chấp mê bất ngộ mẫu thân con mới chết như vậy.
-Vậy thì ông xuống dưới mà tạ lỗi với bà ấy.
A Lạc Sở Ca nhẹ nhàng nói.
-Chăm sóc Ly ..nhi.    Giúp..ta..c..hăm nó!
Hoàng đế tay nhẹ nhàng trượt khỏi vạt áo của A Lạc Sở Ca.
Một ngày biến động trôi qua, máu nhuộm tử cấm thành. Bình minh cũng dần hé lên. Cả kinh thành nghe tiếng chuông gõ liền biết hoàng đế đã băng hà.
Chưa bao giờ có tranh chấp mà tất cả hoàng tử công chúa đều vong mạng như vậy. Thái tử bị phán tử hình chém đầu thị chúng. Con gái niệm tình còn nhỏ nên chỉ giáng làm thứ dân, lưu đày biên ải. Trong hoàng tộc chỉ còn một tiểu công chúa sống.
...
Ngày hôm sau
-Cút.. ta không mặc! ta không mặc
Rầm xoảng
Tống Quân Cát Ly phẫn nộ hất hết mọi thứ trên bàn. Chỉ mới ngủ một giấc mà đã chết hết rồi. Chết hết rồi.
-Bản cung muốn gặp phụ hoàng! Tránh ra
-Thưa hoàng thượng đã băng hà rồi! Người nên mặc tang phục thôi!
Tống Quân Cát Ly thân hình nhỏ bị nắm lại, quần áo trên người bị lột ra, sau đó thay vào là tang phục.
Tống Quân Cát Ly cũng không vùng vẫy nữa. Ở nơi đặt quan tài đế vương bao đời đã đầy ấp văn võ bá quan. A Lạc Sở Ca cũng mặc đồ tang.
Tống Quân Cát Ly ngã xuống đất, mắt nhìn chằm chằm cái quan tài trước mắt. Chỉ mới ngủ một đêm mà đã mất hết.
-Tiểu công chúa mau quỳ lại tiên đế đi!
Lễ bộ lên tiếng nói.
Tống Quân Cát Ly biết đây là sự thật, không phải là dối trá. Ngai vàng đó nhuốm đầy máu.
Lễ tế hai ngày, tiên đế được an táng với tiên hậu. Các hoàng tử công chúa khác cũng được táng vào hoàng lăng. Tống Quân Cát Ly mỗi nấm mồ đều rải một nắm đất.
Hoàng đế băng hà cả nước để tang 100 ngày. 100 ngày sao tuyên bố di chiếu.
-Chậc, cả hoàng triều đều chết hết. Còn ai mà làm tân đế chứ.
-Vẫn còn Vĩnh An Vương đấy thôi! Dù sao đó cũng là nhi tử của Trưởng công chúa.
-Ngươi không biết triều ta có luật lệ là nhà ngoại không được kế ngôi sao?
-Vậy thì không lẽ triều ta không vua? Dù sao vẫn hơn cho người ngoài đăng cơ. Hoàng tộc nhà ngoại thì sao? Cũng mang nửa dòng máu hoàng gia mà.
-Mà, các người cứ bàn tán chuyện hoàng gia coi chừng bị chém đầu đấy!
Chuyện ai đăng cơ bây giờ là câu chuyện ở trà lâu tửu quán.
Hoàng cung
Tống Quân Cát Ly ôm lấy cây quạt mặt mày bi thương.
-Hoa nhi, có thể kể lại chuyện ngày đó không?
-Công chúa! Người đừng như vậy nữa. Người còn bé nên ăn ngủ để cơ thể phát triển. Bây giờ khuya rồi.
Tống Quân Cát Ly thân hình đã bé nếu không ngủ nữa thì chắc lớn không nổi.
-Khụ khụ.
-Đó, người thấy chưa! Lại ho rồi!
Tống Quân Cát Ly không nói gì. Một đứa bé thì sức chịu đựng rất yếu. Nên rất nhanh liền ngã bệnh. Tối đó Tống Quân Cát Ly sốt cao, mơ mơ màng màng ôm lấy chỗ phát ra hơi ấm.
-A Ly, xin lỗi!
A Lạc Sở Ca ôm thấy thân hình bé nhỏ vài ngực mà dỗ. Nàng chưa từng mong Tống Quân Cát Ly thông minh như vậy, hiểu chuyện như vậy. Thà làm một đứa trẻ bình thường suốt ngày thích vui chơi, ăn kẹo. Chứ cứ như vầy sớm muộn gì cũng nát.
A Lạc Sở Ca ôm Tống Quân Cát Ly ngủ đến sáng trắng.
-Ca ca!
Tống Quân Cát Ly dụi mắt nhìn gương mặt người đang ôm mình ngủ.
-A Ly của ca dậy sớm thế! Muội đang bệnh, ngủ thêm chút đi!
A Lạc Sở Ca ôm Tống Quân Cát Ly vào lòng.
-Ca ca! Chỉ còn ca ca, muội chỉ còn một mình ca.
Tống Quân Cát Ly khóc lên. Bây giờ A Lạc Sở Ca mới thấy bộ dáng trẻ con của Tống Quân Cát Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro