Ly do de khoc ki 4: Khong gi la qua muon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý do để khóc - Kì 4 : Hãy nhanh lên

04/06/2009 14:00:00

Việt đang dắt xe thì Vân tiến lại gần nói nhỏ: "Việt à, hôm nay đèo Vân về được không'... Biết không thể từ chối, Việt gật đầu. Không phải Linh ngồi sau nữa mà là Vân...

Bingo

Lý do để khóc: Kì cuối - 1,2,3,4... không có gì là quá muộn

Lý do để khóc - Kì 3 : Có phải mình đã tìm thấy

Lý do để khóc - Kì 2 : Cuộc hẹn đầu tiên

"Lý do để khóc" - Kì 1 : Tao rất lấy làm tiếc

2h chiều. Linh đang ngủ và mơ thấy James Blunt thì chợt có tiếng chuông điện thoại. Chị bí thư Đoàn trường gọi nó, có việc gì đó liên quan đến số sắp tới của nội san trường thì phải. Dù buồn ngủ díp mắt nhưng Linh vẫn phải miễn cưỡng cố lê lết đến trường.

A, Linh đến rồi đấy à, có việc mới cho em hôm nay đây - chị thấy nó, mừng quýnh.

Sao đấy chị ? Vội lắm ạ ?

Uh, chị bận quá quên biến mất cái khâu ảnh cho số tới. Bây giờ giao cho em lo phần này nhé. A, quên mất chưa giới thiệu, đây là Dũng, bạn chị. Chiều nay em sẽ đi săn ảnh với anh ấy- chị bí thư vừa nói vừa chỉ một anh đang đứng ngó gì đó qua cửa sổ.

Em chào anh ạ- Linh chào và tò mò nhìn "đồng nghiệp" tạm thời của nó hôm nay. Và nó giật mình khi 'đồng nghiệp" ấy quay lại. Anh con trai mà nó gặp ở bến xe bus.

Ơ.... Em này...- Dũng cũng bất ngờ không kém.

Thế là hai người biết nhau trước rồi hả, tốt, hợp tác cho tốt nhé, ảnh số này phụ thuộc vào hai người đấy- chị bí thư cười sung sướng.

Linh rụt rè ngồi đằng sau Dũng. Trước giờ nó chỉ ngồi đằng sau Việt nên coi đó là điều dĩ nhiên, giờ nó thấy lạ lạ, và không được thoải mái lắm.

Đi xe một chút thôi, đến nơi chúng ta sẽ đi bộ- Dũng thủng thẳng.

Phần còn lại của buổi chiều, Linh cầm tờ giấy ghi những chủ đề những bức ảnh, Dũng thỉnh thoảng ngó vào tờ giấy một chút, suy nghĩ, rồi lại đi, chốc chốc lại đưa máy lên, nheo mắt. Nhiều lúc Dũng đi nhanh kinh khủng, Linh chạy theo mà không kịp.

Em mà đi chậm thế là sẽ bỏ lỡ nhiều pose đẹp lắm đấy.

Anh đi nhanh quá cũng sẽ bỏ qua nhiều thứ cho mà xem.

Dũng nhún vai , dừng lại chờ Linh đi đến cạnh.

Em tưởng anh làm gì về bên thiết kế cơ mà..

Ờ, nhưng mà anh cũng thích nhiếp ảnh nữa. Chị Thủy nhờ nên anh giúp thôi.

Em cũng thích nhiếp ảnh lắm ^^ - Linh cười, nụ cười hiếm hoi trong buổi chiều mệt mỏi này.

Đi đến Nhà thờ lớn, Dũng bảo Linh dừng lại, ngồi xuống một quán café nhỏ ven đường trông khá đơn sơ chỉ gồm vài chiếc ghế gỗ.

Anh hay uống ở đây lắm à ?

Sao ? Uh- Dũng trả lời, khẽ đưa máy ảnh lên về phía tượng Đức mẹ Maria.

Linh thấy ở Dũng có một cái gì đó lạ vô cùng, và nó tò mò muốn tìm hiểu. Trong lúc Dũng gọi café, Linh cầm chiếc máy ảnh lên xem những bức ảnh chụp được hôm nay. Những pose hình rất lạ, và Linh phải thừa nhận là chúng đều rất đẹp, mà nếu không nhanh thì không bao giờ có thể "chộp" được.

'Tách'- khung cảnh Linh ngồi tần ngần nhìn chiếc máy ảnh đã được chụp lại.

Anh hay mang hai máy ảnh trong người thế hả, mà sao anh thích đi chụp lén thế nhở ?

Không mang hai máy ảnh thế nhỡ một máy có vấn đề thì sao? Đây là máy du lịch thôi. Mà chụp lúc người ta không để ý ảnh mới tự nhiên chứ.

.......

À, cái máy nghe nhạc hôm trước dùng có tốt không?

Em đổi lấy tiền mặt rồi.

Hả ?

Uhm. Rồi cho luôn một đứa bé ăn xin em gặp ở công viên hết rồi.

Vậy hả....

Linh lại im lặng. Nó cầm lấy cốc café. Café đen cũng có vị ngon của nó, không kém gì mocha hay cappu mà nó vẫn thường uống. 5h chiều, chuông nhà thờ ngân vang....

Một ngày 3 tiết khác, Việt và Linh vừa tan lớp học. Dạo này hai đứa vẫn ngồi cạnh và vẫn nói những câu bâng quơ, nhưng có một không khí là lạ bao trùm, Việt và Linh đều thấy không được thoải mái như mọi khi. Nhưng hôm nay, ngay khi Việt vừa trèo lên xe định đi thì Linh chạy lại níu tay áo :

Hôm nay mày đi chỗ này với tao một tí.

Đi đâu ?

À, vào hiệu sách ý mà. Tao cần mua mấy quyển sách. Với lại cũng có chút chuyện.

Việt gật đầu. Vừa đến hiệu sách, Linh sà vào góc bán những cuốn dạy nhiếp ảnh căn bản. Việt thấy lạ :

Mày mua mấy quyển đấy làm gì ?

Tao thích thì tao mua. Từ xưa tao đã mê nhiếp ảnh rồi mà.

Ơ hờ, trời sắp sập rồi.

Đừng có nói linh tinh - Linh quay lại, nghiêm mặt khiến Việt lạnh cả người- thật ra cũng có lí do khác, đối tượng số 3 đã xuất hiện.

Việt nhìn Linh dò xét, ánh mắt không khỏi lo lắng.

Oh, mọi chuyện không như lần trước đâu. Tao không phải là con ngốc, mà lần này đối tượng không-giống-James Blunt. Mà tao cũng tìm hiểu qua chị bí thư rồi, an toàn - Linh nháy mắt.

Cái đấy là do mày quyết định , nhưng mày biết 2 đối tượng đầu tiên của mày thế nào rồi đấy...

Oh thôi, đừng nhắc lại hai đứa đấy nữa, không tao lại điên lên đấy.

Không phải chuyện đùa đâu. Hôm trước tao lại gặp Đức ở quán điện tử, hắn thấy tao tự nhiên lại bắt chuyện. Hắn bảo nếu sớm biết mày có võ kiểu đó thì không bao giờ hắn dây vào.

Sao thế ?

Cái thằng số 1 của mày , hắn là bạn của Đức và đã nhờ Đức....

Linh thấy mọi chuyện sao lộn xộn quá thể. Nó đăm chiêu không nói gì.

Thế nên giờ mày phải cẩn thận, đừng để chuyện gì xảy ra nữa nhé.

Uhm....cả chuyện mày với Vân nữa, đừng tưởng tao không biết nhớ. Tiến tới đê, Vân được lắm đấy...

Buổi chiều hai hôm sau, vừa thấy Linh ló mặt vào chị bí thư đã tóm lại :

Linh, lại có việc cho em đây..

Dạ - Linh xịu mặt.

Cô chả thích quá đi chứ lại...này đến chỗ nhóm anh Dũng làm việc lấy ảnh về cho chị nhé. Anh ấy bảo xong rồi đấy. Địa chỉ đây- chị bí thư vừa nói vừa cười, đưa cho Linh một tấm card. Một văn phòng của một nhóm thiết kế.

Văn phòng nhỏ cheo leo trên tầng 4 của một tòa nhà, không hiểu sao khi nhìn thấy nó Linh cứ nghĩ đến cái chuồng chim trên các tháp đồng hồ. Nó vừa mở miệng hỏi đã nhận được một câu trả lời mà nó không hề ngờ đến. Dũng ốm, hiện đang nghỉ ở nhà. Các anh làm ở đó ném cho nó một mẩu giấy có điạ chỉ , không những thế còn nhờ vả đưa hộ tập tài liệu. Linh chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì có một anh trông có vẻ là trưởng nhóm hỏi nó :

Em có phải cái em trong bức ảnh không?

Ảnh nào ạ....

À không. Thôi em đi đi.

Linh cúi chào, lại tiếp tục cuộc hành trình...

"Thật là rắc rối, mình luôn dính vào rắc rối"- Linh vừa đi vừa tự nhủ- "đầu tiên là đến văn phòng, rồi đến nhà, haizzz". Lẩm bẩm một mình một lúc khi nó dừng lại thì nó đã đang đứng trước một căn nhà lớn với cánh cổng sắt cao và giàn hoa ti gôn hồng li ti. Linh với tay ấn chuông.

Chị hỏi ai ạ ? - Khuôn mặt của một đứa nhỏ ló ra, hỏi.

Uhm , chị tìm anh Dũng lấy ảnh với đưa cho anh ấy tài liệu.

Chị là chị Linh đúng không ?

Ơ đúng rồi...

Con bé mở cửa, vừa kéo Linh vào vừa nói :

Anh ấy vừa uống thuốc đang ngủ rồi. Anh ấy bảo thể nào chị cũng đến, ảnh anh ấy để trên phòng ấy.

Hả ?- " Hết nhà rồi đến phòng, ôi mẹ ơi"

Linh gật đầu với đứa nhỏ rồi cầm tập giấy lên tầng 2 , vào căn phòng mà cô bé chỉ. Nó bước qua một cây cầu nhỏ bằng đá cẩm thạch bắc ngang qua con suối nhân tạo. Những con cá vàng kì cục bơi thanh thản trong làn nước trong. Căn nhà lớn với kiến trúc và nội thất kì lạ nhưng tông màu trầm lại khiến Linh thấy ấm áp (!). Phòng của Dũng đây rồi, không rộng lắm , thậm chí rất đơn giản so với tổng thể ngôi nhà ,và cũng chả có nhiều đồ đạc: bàn vẽ, máy tính, giá đĩa, giá sách, cửa sổ cao với rèm cửa màu nâu nhạt. Điều Linh thấy thích thú nhất là những bức tranh và ảnh treo rất nhiều trên tường, và mỗi cái thường có một dòng ghi chú nhỏ ở dưới. Linh tỉ mẩn lần theo từng bức tranh lúc là một góc phố, lúc là một bà lão gánh rong, và nó dừng lại. Có một cô gái đang nhìn nó. Cô gái với đôi mắt lạnh và nụ cười bí ẩn quen vô cùng. Cô gái đang ngồi trên một chiếc ghế sắt, bên cạnh là những bụi hồng gai. Bức tranh ấy được treo chính giữa, và Linh nhìn thấy dòng chữ với nét chữ nghiêng nghiêng : " On a cloudy day"

Linh đặt phong bì đựng tài liệu lên bàn thì thấy có một phong bì khác , bên ngoài ghi : " Ảnh cho Linh". Linh cầm lên và mở ra ngó, những bức ảnh mà nó với anh đã chụp chiều hôm đó, đặc biệt, bức ảnh của Linh được gắn một mẩu giấy nhỏ : "ảnh bìa". Tất cả đã được chuyển màu trắng đen, và lần đầu tiên nó thấy chính mình 'lạ" như thế. Và Dũng kia rồi ,nằm trên giường ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Linh nhớ lại lần Dũng ngủ gục trên vai nó mà tự cười một mình. Nó đặt tay lên trán anh và thấy vẫn nóng hầm hập. Đúng lúc con bé con mang khăn lạnh lên, Linh cầm khăn đặt lên trán Dũng, cố gắng nhẹ nhàng hết mức để anh ta không tỉnh giấc. Bất chợt... Dũng nắm lấy tay Linh. Hơi nóng từ bàn tay nhanh chóng truyền sang cho nó. Linh sửng sốt, tưởng anh ta đã tỉnh.

Này, này, anh bỏ tay em ra - Linh khẽ lay Dũng

Vân à.... - giọng Dũng nhỏ dần trong cơn mê.

Linh hơi bất ngờ. Nó rút tay, và nhìn lại lên tường. Phải rồi, làm sao quên được đôi mắt và nụ cười kia chứ....

.......................................

Tiệc sinh nhật CLB. Quán café thường ngày giờ đây đông đúc lạ. Cũng như mọi bữa tiệc sinh nhật khác với bóng bay, với ruy băng, với sâm panh và bánh sinh nhật. Việt thấy đa số toàn người lạ, chỉ có Vân là quen. Vân vẫn như mọi khi, bí ẩn và quyến rũ trong chiếc váy tím sẫm. Mọi người say sưa cười nói trong tiếng nhạc ồn ào.

Kéo dài suốt từ buổi chiều, đến 8h tối thì tiệc tan. Việt đang dắt xe thì Vân lại gần nói nhỏ :

Việt à, hôm nay đèo Vân về được không...

Biết không thể từ chối, Việt lặng lẽ gật đầu. Không phải Linh ngồi sau nữa, chỉ có Vân. Vân không hề nói gì, chỉ khẽ khàng dựa vào lưng Việt...

Vào nhà mình chơi nhé ! - Vân năn nỉ khi Việt dừng xe trước cổng nhà Vân.

Ơ thôi...

Không có thôi gì cả. Ít nhất cũng vào uống cốc nước đã. Chỉ có em gái mình ở nhà thôi, đừng ngại- Vân kéo tay Việt. Việt luống cuống bước theo không kịp trả lời.

Việt ngồi xuống một chiếc ghế sắt thanh mảnh ở ngay hiên nhà, trước mặt nó là một chiếc bàn tròn với một đĩa những bông hoa kì lạ không rõ giống gì. Một cô bé chạy ra bật đèn hiên, đặt trước mặt nó một tách trà sóng sánh :

Trước giờ mới có anh Dũng đến đây - con bé nhìn Việt lạ lẫm.

Thu, không nói linh tinh. Em lên nhà xem Hannah Montana đi !

Thật hả chị, hí hí mọi khi tối chả bao giờ được xem tivi- cô bé con sung sướng chạy tót lên trên lầu. Vân ngoái nhìn theo em, rồi lại nhìn Việt.

Uống trà đi chứ, mình không cho thuốc mê đâu mà sợ.

Hiên nhà ngay giáp vườn, Việt có thể thấy hương hoa hồng gai nhè nhẹ trong không khí. Một không gian thật khác lạ, nó có cảm tưởng mình đang ở một chốn nào đó ở châu Âu chứ không phải ở Hà Nội.

Nhà Vân lạ nhỉ ?

Sao mà lạ, mình thích thế này lắm- Vân thì thầm, và cô nhẹ nhàng đặt lên bàn một bộ bài.

Haha, lại định bói cho mình hả?

Không phải bói tú lơ khơ như mọi lần đâu, đây là bài Tarot đấy. Chính xác hơn nhiều.

Ồ, cái Linh nó mà biết Vân còn bói bài Tarot thì..

Bí mật, đừng nói với ai nhé, không các bạn ấy lại sang tìm mình, mệt lắm. Giờ Việt chọn 10 quân bài đi, rồi đặt vào mấy vị trí này nhé- Vân vừa nói vừa xòe bài thành một dải trước mặt Việt.

Để làm gì thế ? Mình không thích bói bài lắm...

Không sao, cứ chọn đi, mình có việc cần đoán một chút.

Chiều ý Vân, Việt tần ngần chọn 10 quân bài , xếp thành hàng như Vân chỉ. Vân chăm chú lật từng quân. Việt chỉ thấy những hình người, rồi những thanh kiếm, những chiếc cup mà chả hiểu mô tê gì.

Đúng như mình dự đoán- Vân cười thỏa mãn. Vẫn nụ cười huyền bí không ai hiểu nổi ấy.

Đoán gì ?

Thế này thì Vân không thể thích Việt được rồi, chán thật đấy- Vân thu những quân bài lại, nhìn thẳng vào Việt, đôi mắt đen lành lạnh.

Mình không hiểu.....

Haha- Vân phá lên cười- Vân đùa chút thôi. Vân hỏi thật nhé, Việt rất thích Linh phải không ?

Sao Vân lại hỏi thế ?- Việt sững người.

Không trả lời cũng được, Vân biết rồi. Chưa cần đến những quân bài, chỉ cần thấy cách Việt nhắc đến Linh, cách Việt nhất định muốn Vân họp ban thiết kế ở quán café chiều hôm ấy thôi.- Vân nói một lèo.

.....

Mình bảo nhé, nói với Linh đi, nói ngay đi, đừng chần chừ nữa - Vân tự nhiên nghiêm mặt lại, chiếu thẳng ánh mắt lạnh ấy vào Việt.

Ơ....thật ra mình thấy......

Nếu không nhanh lên, thời cơ sẽ qua đấy. Việt nhớ quân bài ở vị trí này lúc nãy không- Vân chỉ vào trung tâm chiếc bàn- nó nói thời điểm hoàn hảo đã đến, và nếu không nhanh, tất cả sẽ vụt qua , không bao giờ níu lại được đâu.

Nhưng ....

Nhanh lên, đừng để mọi chuyện xảy như mình. Chỉ tại mình quá chần chừ mà đã mất tất cả - Vân nói nhanh , cố che giấu cảm xúc của mình- gọi cho Linh đi. Mình nghĩ giờ này cô ấy đang cần cậu đấy, một quân bài đã nói thế. Có lẽ cô ấy đã nhận ra rồi....

Vân tiễn Việt ra đến tận cổng. Trước khi phóng đi, Việt ngoái lại :

Mình nghĩ tất cả chưa kết thúc đâu. Luôn có một cơ hội, nhất là cho Vân.

Vân tần ngần đóng cổng. Một giọt nước mắt lăn trên gò má, và nụ cười lạnh chỉ có một người hiểu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen