Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này hóng Đại Mộng quá nên là mới mò đi đọc truyện lại. Và lại có fic dịch cho mọi người đây!!!

-----

Đại Mộng Quy Ly|Ly Luân × Trác Dực Thần/Băng Di

Băng Di là nguyên thân của Trác Dực Thần, occ, đừng lo lắng về chi tiết

Chương này nói về Ly Luân và Băng Di

.....

Đại Hoang là nơi ma tộc phát triển, nằm sâu trong núi Côn Luân.

Tuy không hơn gì thế giới bình thường nhưng nơi dây quanh năm như mùa xuân, có hương vị đặc trưng.

Từ xa xưa đến nay, vô số đại yêu đã được sinh ra ở đây. Bởi vì nhân tộc và yêu tộc cùng tồn tại trong một cõi nên có rất nhiều rắc rối. Thần nữ Bạch Trạch mang theo Bạch Trạch Lệnh để quản lý hai tộc, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Ngoài ra, cũng có một số vị thần núi canh giữ họ để ngăn chặn cổng Côn Luân mở ra, vì vậy hai tộc thực sự rất hòa hợp.

Gió xuân ấm áp, dưới ánh nắng, mái tóc xoăn màu lam trên lưng Băng Di tỏa sáng rực rỡ. Y đang cầm một cành hoa hái ở đâu đó trên tay, có lẽ y thấy nó đẹp nên không thể bỏ xuống...

Đây là Hòe Giang Cốc, cực bắc của Đại Hoang, Băng Di sẽ đến đây hai ngày một lần. Nó không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng ở đây có một cây hòe cao chót vót, có thể mang lại bóng mát khi trời nóng, rất thích hợp để ngủ.

Hôm nay Băng Di lại đến đây như thường lệ, có lẽ cây hòe to quá rậm rạp, xung quanh không có hoa cỏ gì sống sót. Băng Di cảm thấy có chút cô đơn nên đã trồng những bông hoa xinh đẹp vừa hái ở bên cạnh.

Nhìn thành quả lao động của mình, Băng Di mỉm cười, vén vạt áo lên, từng bước đi đến gốc cây, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Thật thoải mái.

Không biết qua bao lâu, Băng Di cảm thấy cơ thể rất nặng nề, có chút thở hổn hển. Cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú to lớn của ai đó. Hiển nhiên bị xúc phạm, y cau mày, đưa tay đẩy: "Ngươi là ai? Ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, thật thô lỗ."

Nam nhân cười khúc khích vài tiếng: "Ngươi nằm ở chỗ này, còn hỏi ta là ai?"

Đầu Băng Di bắt đầu hoạt động, đôi mắt lập tức mở to, đứng dậy nhảy xuống: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý ngủ trên người ngươi, ta chỉ cảm thấy... Ừm..."

Nó có vẻ không đúng cho dù có nói gì đi nữa.

Đúng vậy, cây hòe cao chót vót này chính là người trước mặt. Hắn thở dài phàn nàn: "Xin lỗi thôi là được sao? Ngươi đã ngủ ở đây bao lâu rồi, ngươi đã hấp thu bao nhiêu yêu lực từ ta? "

Băng Di nhếch môi: "Vậy ngươi không thể trách ta, ngươi nói ta hút yêu lực của ngươi, vậy tại sao ngươi không đứng lên nói cho ta biết sớm hơn? Bây giờ ngươi đã biết mặc cả rồi. Hảo Ly Luân, ngươi thật vô lý."

Ly Luân tức giận cười: "Đó là bởi vì ta bình thường không ở chỗ này, chỉ cảm giác được có người hút yêu lực của ta, mỗi lần trở về đều không bắt được ai. Ai bảo ngươi lần này nằm ở đây! Tiểu Băng Long, là ai vô lý đây?"

"Ai là Tiểu Băng Long! Dù sao ta cũng là đại yêu, là đại yêu! Ngươi làm như vậy, khiến ta không còn thể diện nữa!"

Chắc là vì tức giận nên Băng Di đứng dậy, có chút cáu kỉnh gãi gãi đầu. Y cũng biết mình hơi vô lý, liền phá quán tử phá suất.*

(Nguyên văn: 破罐子破摔 - ngụ ý chuyện đã bị phá hỏng rồi thì cứ mặc nó tiếp tục)

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Nghe vậy, Ly Luân hắng giọng, như đang thực sự nghĩ đến vấn đề này: "Ta sẽ không làm khó ngươi, miễn cưỡng để ngươi làm người theo ta trong nửa tháng."

"Bao lâu? Nửa tháng? Ngươi đang nằm mơ sao?"

"Một tháng." Thấy y muốn phản bác, Ly Luân lập tức lên tiếng trước.

"Không được chơi xấu! Nếu nuốt lời, ngươi chính là một con chó con!"

Băng Di há miệng hừ một tiếng, coi như là thỏa hiệp, thấp giọng lẩm bẩm: "Cây hòe thối, đợi ta đập nát ngươi ra đất, rồi tìm được gốc rễ của ngươi nhổ lên..."

Đối phương cũng là một đại yêu, tu vi rất cao, huống chi là thính giác. Ly Luân cảm thấy buồn cười, chợt nhìn thấy một nắm hoa mới trồng bên cạnh cây hòe, thương xót nói: "Quên đi, vì mục đích trồng hoa cho ta, chỉ nửa tháng thôi."

Sắc mặt của Băng Di được cải thiện rõ rệt.

Chỉ có nửa tháng thôi, chứ đừng nói đến một đại yêu có tuổi thọ vô tận, cho dù là con người cũng không thành vấn đề.

....

Nhưng trong khoảng thời gian này, Ly Luân thật sự cảm thấy khác hẳn những ngày trước, không còn nhàm chán nữa mà thay vào đó là không khí sống động.

Thuyết phục rằng là tiểu ngân ban, nhưng trên thực tế, họ là bạn chơi. Ly Luân trước đây luôn ở bên Chu Yếm, nhưng gần đây Chu Yếm luôn thích xuống nhân gian.

Ly Luân đã đến nhân gian vài lần cùng với Chu Yếm. Hắn cảm thấy chỉ có nhiều người hơn, nhiều đồ vật hơn, nhưng không có gì khác biệt, rất nhàm chán nên hắn không đến đó nhiều, đặc biệt là sau khi kết bạn với Băng Di, hai người thường xuyên ở bên nhau.

Ngay cả Chu Yếm cũng nói rằng hắn đã thay đổi và dường như cười nhiều hơn.

Tổ tiên của Băng là Hà Thần. Hà Thần đã chiến đấu với Ưng Long hàng vạn năm trước, cắt sừng của nó và rèn nó thành Vân Quang kiếm, được truyền lại cho đến ngày nay.

Thật thú vị khi nói rằng mọi thế hệ chủ nhân của Vân Quang kiếm này đều là một đại yêu nhưng lại được tôn sùng như một vị thần, vì đã tiêu diệt những yêu quái như những vị thần khác.

Ly Luân chế nhạo điều này.

Khi trăng lặn, Băng Di và Ly Luân đang ngồi trên cành cây hòe, nhìn lên các vì sao, trong tay cầm rượu nấu từ hoa hòe, nghe nói là một công thức được tìm thấy ở nhân gian.

Các vò rượu va vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

Ly Luân kể lại câu chuyện của hắn và Chu Yếm. Cả hai đã quen nhau từ lâu, họ cùng nhau luyện tập, cùng nhau chơi đùa, hai người đứng dưới trời đất lập lời thề bảo vệ Đại Hoang. Đây có lẽ là tinh thần của tuổi trẻ.

Bây giờ đã mấy vạn năm tuổi, Đại Hoang vẫn là hoang vu như cũ.

Đột nhiên, Ly Luân nhìn Băng Di có chút say, hỏi y: "Vậy ngươi trước đây từng đi Đại Hoang sao? Tại sao trước đây ta chưa từng gặp qua ngươi?"

Nếu đã từng thấy ai đó ưa nhìn như y, có lẽ hắn đã biết y cả triệu năm rồi.

Băng Di cảm thấy đầu nặng trĩu, nghiêng đầu dựa vào vai người bên cạnh: "Lúc đó ta tu luyện cả ngày, hiếm khi ra khỏi hàn băng. Vân Quang kiếm là do tổ tiên ta truyền lại. Ta đã phải tốn sức rất nhiều để nó nhận ta làm chủ nhân."

Y lại thấp giọng thì thầm điều gì đó, Ly Luân hoàn toàn không nghe rõ.

Chỉ cần nhớ một câu: Giá như lúc nào cũng được như thế thì thật tuyệt.

Ly Luân chậm rãi nhếch khóe miệng, làm động tác "suỵt" với Chu Yếm, người đang đến muộn từ phía dưới.

Chu Yếm thấy vậy, ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ như không nhìn thấy gì, lẩm bẩm: "Hảo tiểu tử, ngươi cư nhiên đã thông suốt rồi."

Vì vậy, gã không còn cách nào khác ngoài việc uống một mình với chai rượu.

Không lâu sau, Ly Luân tìm thấy gã, nhặt một cái vò rượu khác dưới đất lên, mở nắp, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Ngươi có muốn quay lại không?"

Chu Yếm tức giận nói: "Ta không thể làm gì được. Ta sẽ quay lại xem hai người tình cảm như thế nào."

Ly Luân thúc khuỷu tay gã: "Không biết nói thì câm miệng đi."

Chu Yếm cười nói: "Được, uống đi, uống đi."

....

Không biết nửa tháng đã trôi qua bao lâu, nhưng Ly Luân và Băng Di vẫn ngày ngày dính lấy nhau, luôn cùng nhau ức hiếp những yêu quái khác.

Nhìn thấy bọn họ chất đống "chiến lợi phẩm" trên bàn, Chu Yếm khóe miệng co giật, không khỏi phàn nàn: "Ta đã nói hai ngươi đại yêu còn ức hiếp tiểu yêu khác. Các ngươi thật sự không biết xấu hổ."

....

Trong nhiều tháng, ba đại yêu biết rõ mình và kẻ thù, những thứ khác đều không quan tâm.

Ly Luân nói: "Đó chỉ là trêu đùa. Cái gì gọi là bắt nạt?"

Băng Di đồng ý: "Đúng vậy hầu tử, ngươi đừng quên lần trước ngươi xuống nhân gian đã tiêu tiền mua những thứ đồ như thế nào."

Chu Yếm tức giận nói: "Không phải khỉ, là vượn, là vượn trắng!"

Điều gã phải thừa nhận là số tiền này quả thực là do hai người đó thu thập, khi Chu Yếm xuống nhân gian, họ chỉ cho gã năm lượng.

Chu Yếm sờ mũi, lặng lẽ đưa một túi tiền, bị phát hiện liền cười nói: "Ta là người thẳng thắn, chúng ta cùng đi đi."

Tam yêu liền xuống nhân gian.

Ly Luân nhìn dấu vết Bạch Trạch trên cổ tay mình, vẫn chưa quen: "Xuống núi phải đóng dấu lại, phiền toái."

Chu Yếm quay đầu lại liếc hắn một cái: "Dù sao chúng ta quá mạnh so với con người, lại sợ yêu quái làm hại người, cho nên mới phải đánh dấu Bạch Trạch lên người, để trong nhân giới, yêu quái không thể còn sử dụng ma lực của mình và không còn sợ làm tổn thương người khác nữa".

Đám đông tràn ra đường, Ly Luân nghiêng đầu nhìn, sửng sốt: "Băng Di?"

Chẳng trách lại yên tĩnh như vậy, Băng Di không biết từ lúc nào đã biến mất.

Chu Yếm vừa mới mua một túi đồ ăn, vừa quay người đã nhìn thấy bóng lưng Ly Luân đang đi về, đành phải đuổi theo.

Ly Luân khó hiểu cáu kỉnh, càng lo lắng thì càng có nhiều người.

Nhưng may mắn thay, mái tóc xoăn màu lam của y rất rõ ràng, nên cách đó không xa Ly Luân đã nhìn thấy.

Chu Yếm tóc trắng theo sát. Và không ai tò mò khi thấy bọn họ, vì mọi người đã quen với việc yêu quái từ núi Côn Luân đi xuống rồi.

Lúc này Băng Di đang ngồi trong gian hàng, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Ly Luân đi tới, vội vàng hỏi y: "Ngươi sao vậy?"

Băng Di lắc đầu: "Cảm giác có chút không thoải mái."

Những lời này khiến hai người họ sợ hãi, yêu không sinh bệnh, huống hồ là đại yêu.

"Đừng cau mày, không có gì nghiêm trọng đâu." Băng Di lắc lắc cánh tay Ly Luân, nhìn Chu Yếm cũng đang lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ hơi nóng, trong người ta cũng không có yêu lực, cứ từ từ là sẽ ổn thôi. Dù sao ta cũng là người thuộc về nước, chắc là mặt trời gắt quá."

Sau khi cảm giác được phía trên đầu mát lạnh, Băng Di chỉ phương hướng: "Ta tìm một chỗ nghĩ tạm một lát. Ta muốn ăn bánh quế ở con hẻm bên kia. Lần trước tới đây ta mới để ý, đi mua cho ta một cái đi."

Chu Yếm liếc nhìn Ly Luân: "Để ta đi."

"Không, bánh quế thơm chỉ là một trong số đó thôi." Băng Di kéo hai người lại, hạ giọng nói: "Thật ra, bên đó ngoài bánh quế, ta cũng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng ta không thể chỉ ra đó là điều gì. "

Ly Luân và Chu Yếm nhìn nhau: "Được rồi, vậy ngươi ngồi ở đây."

"Được rồi, khi nào ta thấy khỏe hơn, ta sẽ qua tìm ngươi."

Sau khi nhìn hai người rời đi, Băng Di lập tức thở hổn hển. Y đột nhiên đứng dậy, nhưng tầm mắt tối sầm, cảm thấy choáng váng, may mắn thay có một cây cột nên đã không ngã xuống đất.

Y hỏi ở đâu có nước, rồi chạy ra hậu viện. Ở đó có một cái thùng lớn chứa đầy nước, Băng Di nhanh chóng tạt mấy vốc nước lên mặt, có nước liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Băng Di đuổi Ly Luân và Chu Yếm đi vì sợ họ nhìn thấy y thảm hại như vậy, và còn một lí do nữa là góc ngõ kia quả thực có vấn đề.

Không chần chừ nữa, Băng Di tạt thêm vài tia nước nữa rồi đuổi theo.

Con đường này rất kỳ lạ, không có nhiều người, càng đi, mùi máu càng nồng.

Băng Di có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, y gặp một nhóm người đang chạy trốn tứ phía. Khi y đến gần hơn, liền nhận ra họ là yêu quái!

Trên người bọn họ ít nhiều đều có vết thương, nhìn rất kinh khủng.

Cách đó không xa, bên ngoài Tế Thiện Đường máu chảy như sông, những người chết bên trong đều là con người.

Băng Di bước lại gần, nhìn thấy Ly Luân và Chu Yếm đang cãi nhau, sau đó Chu Yếm vẻ mặt bình tĩnh, vẫy tay áo rời đi.

Y đi về phía Ly Luân: "Chuyện gì thế này..."

Ly Luân quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, nói gì đó không mạch lạc: "Ngươi cũng cho rằng ta sai phải không?"

"Ah?"

"Nơi này xác thực có vấn đề." Ly Luân gần như nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe.

"Có một ngục tối tên Tế Thiện Đường ở Sùng Vũ. Họ gọi là Tập Yêu, nhưng lại lén lút sử dụng yêu quái để làm thí nghiệm."

"Ta sẽ giết tất cả những người đó. Chu Yếm nói, những người đó không đáng chết, chỉ có những người ở trại Sùng Vũ mới đáng chết. Hắn nói ta không phân biệt được thiện và ác".

Hắn càng nói càng hưng phấn "Lần nào xuống núi, chúng ta đều phải đóng dấu Bạch Trạch vì sợ làm người khác bị thương. Dấu ấn bị phá vỡ vào thời điểm quan trọng, nhưng vẫn có cơ hội sống sót, nhưng những tiểu yêu đó thì sao? Chúng chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết!"

Băng Di nhìn vào nơi tối và thấy nhiều yêu quái đã tắt thở, trông như thể chúng đã bị tra tấn đến chết vậy.

Vì mối liên hệ thân xác giữa những người cùng chủng tộc, Băng Di đã âm thầm rơi nước mắt. Y trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chuyện này rất khó phán đoán, y chỉ có thể tiến lên nắm lấy Ly Luân với bàn tay đang run rẩy. Băng Di nhìn đám tiểu yêu vừa mới trốn thoát bên kia: "Đi thôi, trước tiên đưa họ trở về Đại Hoang."

Ly Luân không nói gì dọc đường cho đến khi quay lại và nhìn thấy Chu Yếm.

Hai người vô tình nhìn nhau, làm bùng lên một tia lửa điện.

Ly Luân muốn giả vờ như không nhìn thấy, lại bị Chu Yếm ngăn lại.

Hai người bắt đầu trò chuyện một cách bất thân thiện, Băng Di cố gắng hết sức để đóng vai trò là người hòa giải ở giữa.

Ai biết được y sẽ lại nghẹn ngào.

Ly Luân nói: "Ta chỉ không thể nhìn thấy đồng loại của ta bị họ bắt nạt như vậy. Những người đó xứng đáng với những gì họ đáng phải có. Không phải ngươi nói muốn cùng ta bảo vệ Đại Hoang sao? Đó là cách ngươi bảo vệ sao?"

"Có rất nhiều biện pháp bảo vệ, đó là người của Sùng Vũ doanh làm, họ cùng người khác có quan hệ gì? Ngươi đang bừa bãi giết hại người vô tội!"

"Giết người vô tội một cách bừa bãi? Những tiểu yêu đã chết đó có vô tội không? Ngươi có dám nói rằng chúng không có liên quan gì không?"

"Tất cả những gì ta biết là ngươi dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Yêu quái phân biệt thiện và ác. Con người cũng vậy, ngươi không thể giết bất cứ ai ngươi nhìn thấy."

"Không ai từ Sùng Vũ doanh có thể trốn thoát."

"Luôn có người không tham gia, ngươi vẫn là quá cực đoan."

"...."

"...."

Miệng Băng Di mở ra khép lại, nhưng lại không nói một lời.

Cuối cùng, hai người thậm chí còn đánh nhau.

Ly Luân cười lạnh, đưa ra câu nói cuối cùng: "Ta sinh ra không phải người lương thiện, cũng không cần ngươi dạy ta cách cư xử."

Nhìn bóng lưng hắn tức giận rời đi, Chu Yếm nhất thời không nói nên lời.

Băng Di muốn nói gì đó nhưng lại bị chặn lại.

Chu Yếm nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu."

(*Nguyên văn: 道不同不相为谋 - Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.)

Cách bảo vệ chỉ khác nhau.

Sau đó Chu Yếm cũng rời đi.

Băng Di trong gió hỗn loạn, mắng: "Hai người này nhất định có bệnh!"

Giá như lúc đó y đi cùng họ.

....

Sau đó Chu Yếm vẫn thường xuyên đến nhân gian, nhưng thường xuyên không thấy Ly Luân.

Băng Di tìm kiếm xung quanh, cuối cùng đi tới Hòe Giang Cốc, nhìn thấy Ly Luân đang nằm trên cành cây ngủ trưa, dưới gốc cây còn có một đống vò rượu rỗng.

Ly Luân không mở mắt: "Cái gì, ngươi cũng tới trách ta?"

Băng Di hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"

Ly Luân thờ ơ: "Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp."

(Cây này và câu Chu Yếm phía trên khi nói với Băng Di đều giống nhau, đều là 道不同不相为谋)

Băng Di ậm ừ: "Hai người đều có lý do giống nhau."

....

Trên thực tế, cơ thể của Băng Di đã có vấn đề từ sớm.

Chắc là sau khi ra khỏi Hàn băng.

Nhưng ngẫm lại, y là một đại yêu, lớn lên ở Đại Hoang nên sẽ không có vấn đề gì.

Vậy nên chỉ có thể có điều gì đó không ổn với sức mạnh của y.

Băng Di thường ngủ trên cây hòe ở Hòe Giang Cốc. Theo Ly Luân, y đã hấp thụ sức mạnh yêu ma không thuộc về mình.

Vấn đề này dù nhỏ cũng không hề tầm thường, dù lớn cũng sẽ không dẫn đến mất mạng.

Ở Đại Hoang được núi Côn Luân phù hộ, nhưng ở nhân gian thì linh lực rất thưa thớt và có rất nhiều người tu tiên, nên sau khi họ đến rồi đi thì không còn gì cả. Không có sự bảo vệ, hai ma lực trong cơ thể Băng Di giao chiến kịch liệt, gây ra hàng loạt khó chịu.

Ngày hôm đó gặp được Ly Luân, Băng Di nói cho hắn biết, hắn sẽ ẩn cư một thời gian, chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.

Băng Di thiền định trong Hàn băng, ngày đêm lật từng cuốn sách và thay đổi kỹ thuật của mình lần lượt, có lẽ không lâu nữa y sẽ phát điên.

Y nằm bất lực trên mặt đất, nhắm mắt lại và trầm ngâm, lặp lại những trang sách đã đọc trong đầu.

Đột nhiên, một từ đọng lại trong tâm trí.

"Đúng là trời không tuyệt đường người, ta quả nhiên là rất thông minh!"

Y khoe khoang đến nỗi vui vẻ ra ngoài chia sẻ niềm vui với Ly Luân.

Mọi thứ đã thay đổi bên ngoài.

.....

Chỉ trong vòng nửa tháng, Đại Hoang đã không còn là Đại Hoang như trước nữa.

Ly Luân bị phong ấn bởi Thần nữ Bạch Trạch và Chu Yếm. Tại Hòe Giang Cốc, Ly Luân biến hình và lớn lên, cũng là nơi họ gặp nhau.

Băng Di không thể tin được. Trên đường đến Hòe Giang Cốc, y nghe tin Bạch Trạch đã bị Chu Yếm giết chết.

Chính Chu Yếm đã mất kiểm soát và giết chết họ.

Y nghe nói Ly Luân và Chu Yếm lại xảy ra một cuộc tranh chấp khác, họ không tôn trọng Thần nữ và thậm chí còn đến nhân giới để giết tất cả mọi người.

Để duy trì sự ổn định của hai tộc, Thần nữ và Chu Yếm đã phong ấn Ly Luân.

Tất cả điều này nghe có vẻ khó tin.

Hiện tại Đại Hoang hổn loạn, một người phạm tội, cả tộc bị vạ lây. Thần nữ Bạch Trạch ngã xuống, Bạch Trạch Lệnh bị thất lạc, lũ yêu không còn phải đóng ấn khi xuống nhân gian. Một số vị Sơn Thần hợp tác để đóng cổng Côn Luân, sau đó nơi này mới bình yên trở lại.

Chu Yếm biến mất và Ly Luân bị phong ấn trong một thời gian, Băng Di trở thành một trong số ít những đại yêu có thể thượng thoại ở Đại Hoang.

Y và Sơn Thần ngồi đối diện nhau và chơi hơn chục ván cờ. Cả hai đều lơ đãng và ván cờ đi vào ngõ cụt.

Cuối cùng, Anh Chiêu cuối cùng cũng xác nhận: "Đây là cách duy nhất?"

Băng Di: "Đây là cách duy nhất."

Anh Chiêu đứng dậy chấp tay như một lời đa tạ Băng Di: "Đây là một hành động đại nghĩa, ta rất xấu hổ về bản thân mình."

Băng Di vội vàng lảo đảo bước ra, giơ tay đỡ người kia đứng dậy: "Trưởng bối, thật xấu hổ, việc này ta làm là vì chính mình." Y nhìn về phía bắc: "Ta muốn gặp hắn."

Anh Chiêu biết chính xác Băng Di đang nói đến ai nên chỉ nói: "Cứ đi đi, có lẽ hắn sẽ nghe lời ngươi."

...

Hòe Giang Cốc không còn náo nhiệt như trước nữa, bởi vì có một đại yêu đang bị nhốt ở đó.

Băng Di đến bên cây, cây hoa do chính tay mình trồng đã khô héo.

Y nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt chuyển sang màu xanh lam, giữa lông mày xuất hiện một vết xanh.

Trong khoảnh khắc, toàn thân y biến thành hư không ở trong trận pháp.

Ở đây không có ánh sáng, khắp nơi đều có sự hình thành và rào cản, điều này cho thấy rất nhiều tâm huyết đã được đặt vào đó.

Ly Luân bị mắc kẹt trong ma nhãn của trận pháp, tứ chi bị trói yêu khóa chặt lại, khiến hắn không thể cử động.

Trông hắn giống như một cây hòe sắp héo úa.

"Ly Luân." Băng Di nhẹ giọng gọi.

"Sao ngươi lại ở đây?" Ly Luân mở mắt ra, tràn ngập sát ý.

Băng Di không trả lời, y bước về phía trước, cho đến khi chỉ cách Ly Luân một bước chân.

Ly Luân quay đầu đi, khi hắn nhìn lại lần nữa, vẻ mặt ngưng trọng trong mắt đã biến mất, như sợ hù dọa Băng Di.

"Thật khó coi." Băng Di bỗng nhiên cười lớn.

"Ngươi trách ta." Ly Luân nói.

"Ta không trách, ta chỉ là nghĩ ngươi sẽ đợi ta trở về cùng nhau giải quyết." Băng Di lắc đầu: "Ta muốn cứu ngươi."

"Cứu ta?" Ly Luân đột nhiên cười lớn, "Ta bị phong ấn vì 'tác loạn'... tại sao?"

"Không có lý do gì, chỉ là vì ta muốn thôi." Băng Di đến gần hắn, áp mặt vào một bên, nhỏ giọng nói: "Ta đã xem qua cổ thư cùng tiền lệ, và thấy rằng có một cách để thanh lọc lệ khí của ngươi. Nó có thể không có ích gì cho ngươi, nhưng ta nghĩ ít nhất nó sẽ không khiến ngươi quá khó chịu."

"... Có cách gì?"

"Song tu."

"?" Ly Luân quay đầu nhìn y. Hai hơi thở tản ra một chỗ, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Đáng tiếc trong cổ thư không nói chi tiết, ta chỉ có thể làm theo những gì ta biết. Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chết cùng ngươi." Băng Di giơ tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Ly Luân, quét đến xương quai xanh của hắn: "Cho nên, ngươi phải kiên nhẫn hơn một chút."

Nụ hôn đến bất ngờ. Băng Di đặt một tay lên vai Ly Luân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, tay còn lại đặt lên thắt lưng hắn.

Ly Luân nhịn không được nở nụ cười trên môi, dùng tay nắm lấy sợi xích, bẻ gãy, xiềng xích trói yêu cũng đứt.

Băng Di còn chưa kịp kinh ngạc, Ly Luân một tay ôm lấy sau đầu y, một tay ôm lấy eo, tạo ra một cái đệm mềm từ không trung, ấn y hôn một cái.

Ly Luân to lớn đến mức có thể hoàn toàn bao phủ Băng Di, không để sót một kẽ hở nào. Nụ hôn của hắn xa lạ, đơn giản và thô bạo. Trong lúc nhất thời, Băng Di không thể cưỡng lại được, đặt tay lên ngực hắn, nhưng lại không thể đẩy hắn ra.

Nhìn thấy người bên dưới sắc mặt đỏ bừng, gần như tắt thở, Ly Luân mới buông ra.

Băng Di không khỏi rơi nước mắt.

Ly Luân hoảng sợ một lát: "Sao lại khóc?"

"Thần nữ đã chết."

"Ngươi phải nói điều này vào lúc này?"

"Là Chu Yếm giết."

"..."

"Hắn ta mất kiểm soát rồi."

"... "

"Ta cũng không muốn thấy ngươi mất khống chế." Băng Di khịt mũi, dùng tay ôm chặt quần áo trên ngực Ly Luân: "Ma lực trong cơ thể ta có thể chuyển hóa thành năng lượng thanh tẩy, có thể hóa giải một phần lệ khí của ngươi."

Băng Di lại nói, như sợ người bên cạnh không đồng ý: "Để ta giúp ngươi, được không?"

"Đó là yêu cầu không thể."

Băng Di lại lâm vào thế khó xử: "Nhưng ta không biết làm thế nào..."

"Nó không quan trọng."

Ly Luân nghiêng người về phía trước nói những lời cuối cùng:

"Giao cho ta, Băng Di đại nhân."

.....

Mỗi ngày trong tháng tiếp theo, Băng Di đều đến Hòe Giang Cốc để thanh tẩy lệ khí của Ly Luân.

Sự chờ đợi nhàm chán trong pháp trận cũng trở nên có ý nghĩa.

Hôm nay, sau khi thám thảo chuyện tình cảm bình thường kết thúc, Băng Di nằm trên đệm mềm suy nghĩ hồi lâu: "Ta muốn rời đi một lát."

Ly Luân đặt tay lên eo y, nói: "Bao lâu?"

Băng Di quay đầu nhìn hắn: "Đừng hỏi ta đi đâu, làm gì?"

Ly Luân: "Nếu ngươi muốn nói cho ta biết, tự nhiên sẽ nói cho ta biết phải đi mất bao lâu?"

"Ta không biết..." Băng Nghi lập tức mất tự tin: "Ta sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể."

"Chờ ngươi."

Khi rời đi, Băng Di trở lại nhân gian.

Còn về mục đích...

Trừ ác yêu, bảo vệ Đại Hoang và chuộc tội.

Đó cũng là vì bản thân y, để sau này y có thể sống thoải mái hơn.

...

Hòe Giang cốc không có phân biệt ngày đêm, nhưng cũng biết đã trải qua bao lâu.

Đã lâu lắm rồi, thời gian không thể đo lường được, thật là đau khổ.

Ly Luân gần đây tức giận không ổn định, rất có thể hắn sẽ cố gắng hết sức để đè nén, hắn không thể để cho nỗ lực của Băng Di trở nên vô ích.

Nhưng hắn lại cảm thấy bất an, những lời Băng Di nói ngày hôm đó vừa giống như lời chia tay, vừa giống như...

Bất lực, Ly Luân phát ra một tia ý thức và nhìn thấy một tiểu yêu. Một chiếc lá hòe xuất hiện sau tai tiểu yêu đó.

Ly Luân chạy tới hỏi thăm, hắn bắt được tiểu yêu và hỏi: "Ngươi có biết Băng Di đi đâu không?"

Tiểu yêu được hắn hỏi liền sửng sốt: "Ngươi không sao chứ? Ngươi quên Băng Di cách đây không lâu đã bị mấy trận giông bão từ Côn Luân đánh chết sao!"

Nhịp tim như ngưng đọng.

Ly Luân vội vàng hỏi thêm nhiều người, sau đó đến nhân gian hỏi thăm xung quanh. Họ ở rất xa và không biết tình hình cụ thể. Chỉ nói rằng ngày hôm đó ở Côn Luân, bầu trời tối tăm khác thường, truyền đi rất xa, sau này mới nghe nói có một đại yêu chết ở đó.

Sét đánh giữa trời quang.

Trong phút chốc, Hoè Giang cốc sụp đổ, núi non nứt ra, ma pháp trận sáng ngời.

Với một tiếng động lớn, mặt đất rung chuyển.

Anh Chiêu ở phương nam xa xôi lập tức bật dậy, hai mắt như muốn nổ tung: "Ly Luân!"

Chiếc áo choàng đen thêu vàng kêu xào xạc trong gió, đại yêu vừa búng ngón tay, những vết nứt trên mặt đất lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, lóe lên ánh sáng đỏ kỳ lạ, và thế giới đổi màu.

Khi Anh Chiêu và các vị Sơn Thần khác chạy tới Hòe Giang cốc, nơi này đã trở nên vô cùng rộng lớn.

Ngay cả cây hòe cao chót vót cũng không còn, chỉ còn lại một cái hố khổng lồ.

"Kết thúc rồi, kết thúc rồi..." Anh Chiêu lúc này đang hoảng sợ, ông nghĩ đến điều gì đó và lập tức chạy lên đỉnh núi Côn Luân.

Anh Chiêu vừa chạy vừa hét lên: "Ly Luân phá phong ấn, cổng Côn Luân mở ra, và tất cả yêu quái chạy trốn xuống nhân gian--"

"Nguy hiểm!"

Sự sụp đổ của dãy núi Côn Luân đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Chu Yếm... không.

Triệu Viễn Chu nhìn thanh âm, lập tức đập bàn, cau mày, đập vỡ tách trà trong tay.

Đây có phải là những gì ngươi gọi là bảo vệ vùng Đại Hoang? Ly Luân.

Hôm nay kẻ buồn, người vui.

Bi là cổng Côn Luân đã mở và yêu quái có thể tùy ý ra vào nhân giới, đó là sự hỗn loạn.

Hỉ là Tập Yêu Ti, tiểu công tử, Trác Dực Thần - con trai thứ của Trác phủ được sinh ra.

Khi nghe tin tiểu công tử ra đời, Vân Quang kiếm của tổ tiên Trác gia không ngừng vang lên.

Họ không biết rằng Vân Quang kiếm này thuộc về tiểu công tử.

------

Có thể nói là đọc chương này mọi người chắc chắn sẽ không hiểu tại sao Ly Luân bị trừng phạt, rồi lí do Băng Di chết,.... Những chi tiết này sẽ được giải đáp trong những chương sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro