Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này không có thứ gì bốc đồng mà không gây ra hậu quả cả.

Kết quả của việc dùng yêu lực phá vỡ phong ấn và nhận phải yêu khí là sự đau đớn gặm nhấm trái tim.

Nửa tháng một lần, sẽ có một ngày, yêu lực của Ly Luân tiêu tán, trong lòng hắn như có lửa đốt, hắn cũng sẽ trở về Hòe Giang cốc vào ngày này để tránh phiền toái không cần thiết.

Mỗi khi cơn đau qua đi, hắn sẽ cảm thấy đan điền của mình trôi chảy và ma lực của hắn dường như mạnh hơn trước một chút, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Có lẽ dạo này tâm trạng hắn rất tốt nên phản ứng dữ dội này chỉ kéo dài chưa đầy nửa ngày. Ly Luân chỉnh trang lại bản thân, có chút xấu hổ chạy đến Trác phủ vào lúc hoàng hôn. Trong phủ có rất nhiều người, nhưng sân của tiểu công tử lại rất trống trãi, Trác Dực Thần nằm ở trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn cây hồng trong sân, không biết đang suy nghĩ gì.

Ly Luân đi dưới mái hiên, chỉ có một cửa sổ ngăn cách hắn: "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Một ngày không gặp như ba mùa thu, ngươi lại nhớ ta?"

Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, Trác Dực Thần vừa rồi trông như một bông hoa héo lập tức ngồi thẳng dậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: "Là ngươi."

Nghe được giọng điệu hưng phấn của y, Ly Luân cúi người đến gần Trác Dực Thần: "Gặp lại ta, ngươi rất vui sao?"

Trác Dực Thần trực tiếp phá cửa, đi đến trước mặt hắn, có chút ủy khuất nói: "Phụ thân và ca ca đều bận rộn, ở nhà không có ai bằng tuổi ta. Những người ở bên ngoài..." Y từ từ hạ giọng, cúi đầu với vẻ mặt buồn bã như sắp khóc.

"Họ nói rằng gia đình ta luôn phải đối mặt với yêu quái và họ không muốn chơi với ta vì họ sợ một ngày nào đó ta sẽ biến thành yêu quái."

Ly Luân cau mày, có chút tức giận. Quả nhiên, những người đó không phải là người tốt, nếu như hắn biết được là ai nói, hắn đều sẽ giết sạch. Ly Luân quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Trác Dực Thần: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, ngươi đang bắt yêu để tiêu trừ họa hại cho dân chúng. Trong lúc bọn họ đang tận hưởng việc này, bọn họ lại coi thường ngươi, cho rằng bản thân họ là thứ gì đó tốt đẹp."

Ly Luân ghét Sùng Vũ doanh vì thí nghiệm với yêu quái, cũng ghét Tập yêu ti vì bắt quỷ. Nếu Triệu Viễn Chu ở đây bây giờ mà nghe được lời nói của hắn, gã sẽ sợ hãi và nghi ngờ rằng Ly Luân đã bị ai đó nhập vào.

Khi nói những lời này, Ly Luân cảm thấy có gì đó không đúng, làm sao có thể nói lời này với một thiếu niên là con người? Lỡ như sau này hắn báo thù giang hồ thì sao? Nhưng sau đó hắn nghĩ, liệu họ có thể làm việc này cùng nhau không, Ly Luân lại không nhịn được cười.

Cuối cùng, sau mấy lần đấu tranh tư tưởng, hắn vẫn nghiêm túc nói: "Không phải bọn họ không muốn chơi với ngươi, mà là ngươi không muốn chơi với bọn họ. Không phải ai cũng xứng đáng ở cạnh Trác công tử. Gia đình của ngươi. Phụ thân và ca ca của ngươi bắt được yêu là một... điều tốt, ngươi nên... tự hào."

Ly Luân cố gắng nói ra những lời khen ngợi trong lòng mình: "Chúng ta có duyên như vậy, sao không đi cùng ta!"

Trác Dực Thần sửng sốt: "Ngươi đi đâu vậy?"

Ly Luân vốn muốn nói ta sẽ đưa ngươi trở lại Đại Hoang, nhưng hắn cũng nghĩ tới nơi đó có yêu trú ngụ, làm sao một phàm nhân mười hai tuổi như Trác Dực Thần có thể đến ở, nên hắn đã thay đổi chủ đề: "Ý ta là, ngươi có muốn đi đâu không, ta đi cùng ngươi?"

Dường như chưa có ai nói với Trác Dực Thần điều này trước đây. Mẹ y luôn nói, Tiểu Thần muốn đi đâu ta cũng sẽ cùng con đi. Nhưng mẹ y lại qua đời vì bạo bệnh không lâu sau đó và y không bao giờ nghe thấy điều này nữa.

Trác Dực Thần mím môi, ngập ngừng thì thầm: "Thật sao?"

Ly Luân duỗi ngón út ra, nói: "Ta sẽ không lừa ngươi."

Ai có thể ngờ rằng sẽ có người cười nhạo hắn và nói: "Ta không muốn. Đồ Đại yêu, sao còn làm trò trẻ con ngoéo tay? Ta không muốn!"

"..." Nụ cười ngưng động.

"Ta đã hơn ba vạn tuổi, ta là tổ tiên của các ngươi."

"Ta không có tổ tiên như ngươi."

"Này! Tiểu tế tử." Ly Luân đột nhiên nổi giận, nắm lấy cánh tay Trác Dực Thần, vỗ vào mông y: "Ta nói cho ngươi biết, ta là yêu ăn thịt trẻ con, ngươi đừng có trêu chọc ta."

"Ta không tin. Ngươi ăn hồng đi." Trác Dực Thần cười bỏ chạy, lấy một quả hồng trong đĩa ra ném vào người Ly Luân.

Cuối cùng, y nhìn Ly Luân ăn hồng đỏ, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng Đại yêu há miệng đầy máu, nuốt một ngụm trẻ con, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trác Dực Thần ực một tiếng, lại lùi lại một bước: "Ngươi không thực sự ăn thịt trẻ con phải không? Ta đã nói với ngươi rằng ca ca ta rất mạnh, ngươi nên cẩn thận..."

Ly Luân tức giận nhìn y cười: "Ca ca của ngươi? Ồ, ca ca của ngươi lợi hại như vậy, Trác phủ này được hắn bảo vệ rất tốt, để ta tùy tiện đi vào."

"..."

Đột nhiên nhớ tới tên mình, Trác Dực Thần hỏi: "Lần trước chúng ta gặp nhau, ngươi đã rời đi trước khi ta kịp hỏi tên."

"Ly Luân." Với gương mặt đã sống hơn ba vạn năm, hắn nói đầy mong đợi: "Sao ngươi không gọi ta là ca ca, ta sẽ ban cho ngươi một điều ước."

"Ca chỉ có thể là ca ca của ta, ta sẽ không gọi người khác là ca ca." Thiếu niên một chút cũng không có bị cám dỗ, ngược lại kích động, liên tục nhảy vào người Đại yêu.

"Lão Ly?"

(á ~~ trâu già gặm cỏ non)

"... Cẩn thận ta ăn thịt ngươi thật đấy."

"Ngươi nói ngươi ăn thịt trẻ con, nhưng ta không còn là trẻ con nữa, sẽ hơi khó ăn."

Ly Luân dự định quay lại báo thù, cũng muốn đặt cho Trác Dực Thần một cái tên, đã có người gọi y là Tiểu Trác, Tiểu Thần, hắn muốn nghĩ ra một cái tên chỉ có mình hắn gọi.

Vì vậy, Ly Luân nói: "Tiểu Điểu."

Trác Dực Thần nghi hoặc chỉ vào chính mình: "Ta?"

Ly Luân khoanh tay trước ngực, trong lòng cảm thấy vui mừng: "Ríu rít khó chịu. Chỉ có loài chim mới làm được điều này thôi phải không?"

Trác Dực Thần tức giận trừng mắt: "Ta sợ ngươi không biết nội tình."*

(Nguyên văn: 那你怕不是鞋底子. Mình không hiểu nghĩ câu này, online chờ cứu)

"--Da mặt dày, vô liêm sỉ."

Chắc chắn, miệng ta còn mới, dùng tốt.

Ly Luân bỗng nhiên quay lưng lại, đi vào nhà rót một tách trà.

Trác Dực Thần hét lên mấy lần cũng không có phản ứng, nghĩ Ly Luân đang tức giận nên nghiêng người nhìn mặt hắn.

Ai biết vừa mới nắm lấy cánh tay hắn, Ly Luân liền phun ra một ngụm nước, không nhịn được cười nữa, sau đó Trác Dực Thần cũng cười theo.

Thị nữ ở biệt viện khác nghe được nơi này náo động, nghi hoặc đi tới: "Công tử, nơi này xảy ra chuyện gì sao?"

Nghe được thanh âm, Trác Dực Thần theo bản năng che miệng Ly Luân: "Không có gì, ta nghe thấy rồi, ta muốn nghỉ ngơi."

Thị nữ dừng lại, ngừng quấy rầy và lui xuống. Ly Luân bỏ tay ra, oán giận nói: "Sao thế, ta không thấy ai cả?"

Hắn chỉ nói đùa thôi, nhưng Trác Dực Thần lại hoảng hốt, nhanh chóng giải thích: "Không, không, tuyệt đối không! Đã muộn như vậy, ta sợ bọn họ sẽ gặp rắc rối..."

Dường như dù Ly Luân có nói gì đi nữa, Trác Dực Thần cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Ly Luân nói: "Ta hiểu rồi. Lần sau vào bằng cửa chính."

...

Trác Dực Thần sau đó biết được rằng Ly Luân không đối xử với người khác như đối xử với mình.

Ly Luân chỉ để lộ một chút tiếng cười trước mặt y.

Bình thường khi nhìn người khác, hắn có vẻ mặt lạnh lùng. Cho dù là cười, cũng vẫn là giễu cợt.

...

Trong ngục tối của Trùng Vũ doanh, một nhóm tiểu quỷ bị xiềng xích ép vào ngục tối, yêu lực của chúng đã cũng bị khống chế.

Người đứng đầu ở đây luôn đeo mặt nạ khi nhìn thấy mọi người, vì sợ bị nhận ra.

Lúc này có một thị vệ đi vào báo cáo kết quả hôm nay, nhưng trên mặt lại có vẻ phiền muộn: "Thưa ngài, lần này bắt yêu ồn ào khá lớn, nếu người đó biết được, e rằng sẽ lại xảy ra thảm kịch."

"Biết thì biết, hắn dám đến thì cứ đến." Người đeo mặt nạ nhìn con dao sáng loáng, rất hài lòng: "Thật là một bi kịch, đó chỉ là cái chết của một số người không đáng kể. Hơn nữa, chúng ta đang bắt yêu và loại bỏ cái hại cho dân chúng. "

"Nhưng Ly Luân dù sao cũng là Đại yêu, hắn còn có thể mở được cổng Côn Luân..."

"Yêu là yêu, dù mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn là yêu. Nếu chúng ta không đối phó được yêu quái, chẳng phải sẽ không có bộ phận săn yêu sao?" Trong lòng suy nghĩ một lát: "Nghe nói mười hai năm trước, vì cái gọi là 'bi kịch', Ly Luân và Chu Yếm mỗi người một ngã. Như vậy, chúng ta và Hòe quỷ vẫn chẳng phải vẫn có khả năng hợp tác?"

"Đại nhân thật sáng suốt."

Bi kịch mười hai năm trước đề cập đến sự việc ở nhân giới khi Ly Luân giết chết mọi người trong Tập yêu ti và thả yêu bị bắt để nghiên cứu. Đối với những người ở Sùng Vũ doanh, đây chỉ là một đống đồ vật vô dụng, nhưng những đồ vật này, trong những điều kiện nhất định, có thể biến chúng thành đồ vật có sẵn.

Điều họ không hiểu rõ là Tế Thiện đường vốn nhất định sẽ yểm hộ họ...

Thị vệ nghĩ tới điều gì đó, bổ sung: "Ly Luân luôn đến Trác phủ."

"Để mắt đến hắn."

Sùng Vũ doanh và Tập yêu ti chưa bao giờ xử lý chúng, và việc một số người cung cấp thông tin làm như vậy là điều bình thường.

.....

Thiên Đô phồn hoa, nhưng Trác Dực Thần mấy lần cũng không ra ngoài. Thực ra y cũng thích chơi đùa, nhưng lại không bao giờ vui vẻ, cũng không có ai đưa y đi nên cũng không đi nhiều. Người trò chuyện cùng y nhiều nhất không phải là gia đình mà là cây hồng ở trong phủ.

Và hôm nay Trác Dực Thần đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Ly Luân đưa tiểu công tử ra ngoài trước bình minh. Viết trước bản thân sẽ ra ngoài một ngày, Trác Dực Thần mừng đến cả đêm không ngủ.

Họ uống loại rượu nổi tiếng khắp nhân giới, đồng thời lên điểm cao nhất để ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ của Thiên Đô.

Họ cũng ra ngoại thành để ngắm núi non, nước biếc, trời xanh mây trắng.

Ngay lúc Ly Luân đang định dẫn Trác Dực Thần đến góc ngõ mua bánh quế thơm thì một hàng dài người đã xuất hiện trước mặt hắn.

Người đứng đầu yêu cầu những người bảo vệ phía sau quay lại trước, trong khi anh lặng lẽ nhìn thiếu niên và yêu quái đang tiến về phía mình.

"Ca."

Trác Dực Thần nhìn thấy ca ca mình từ xa, y vẫy tay vui vẻ mà không chú ý đến vẻ mặt của những người xung quanh.

Trác Dực Hiên nhìn thấy, sắc mặt hơi dịu đi, từng bước một bước vào.

"Ca, lần này ta đã nhớ ra việc hỏi tên hắn. Hắn tên..."

Chưa kịp vui vẻ giới thiệu bạn mình với ca ca thì Trác Dực Thần đã bị kéo sang một bên, rồi nhìn cả hai đánh nhau.

Đây là lần đầu tiên Trác Dực Hiên thực sự sử dụng Vân Quang kiếm trước mặt Trác Dực Thần.

Thanh kiếm đó được người phàm gọi là Trảm yêu thần kiếm. Dưới Vân Quang, không một tội ác nào có thể thoát khỏi!

Dù sao trên đường cũng không có ai, nếu ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ tránh xa.

Một là niên khinh đại kiệt suất, một là đại yêu trẻ nhất Đại Hoang. Cuộc chiến giống như cuộc chiến giữa các vị thần. Người đến và kẻ lui, mỗi bước di chuyển trông có vẻ chết người, nhưng không ai một bị thương cả.

Không biết qua bao lâu, Ly Luân trước tiên dừng lại. Mũi Vân Quang kiếm dừng cách cổ hắn một tấc.

Hơi thở của Trác Dực Thần ngưng trệ, khi hai người dừng tay lại, y nhanh chóng kéo Ly Luân lùi lại vài bước, thấp giọng hỏi: "Ca, huynh đang làm gì vậy?"

Ly Luân chỉ nói: "Thật nhàm chán."

Trác Dực Hiên tra kiếm vào vỏ, biết đối phương còn chưa cố gắng hết sức, càng tức giận hơn: "Hòe yêu Ly Luân, ngươi có biết tội của mình không?"

Ly Luân chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Trác thống lĩnh, chỉ vừa gặp ta liền gán cho ta tội danh? Vậy tại sao ngài không nói cho ta biết ta có tội gì?"

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Ly Luân vẫn nghĩ về những tội lỗi gần đây của mình.

Chẳng lẽ bảo bối đệ đệ đã bị bắt cóc?

Trác Dực Hiên nói: "Mười hai năm trước, ngươi..."

"Dừng lại, không cần phải nói." Ly Luân thở dài: "Lại là chuyện này. Con người các ngươi có trí nhớ thực sự tốt."

Giọng điệu của hắn có vẻ khinh thường.

Trong lòng vị thống lĩnh trẻ tuổi của Tập yêu ti bùng lên một ngọn lửa không rõ ràng: "Ngươi thật sự không biết ăn năn hối cãi. Tất cả phụ nữ già yếu và trẻ em trong Tế Thiện Đường, và hơn ba mươi người đã chết dưới tay ngươi. Mười hai năm trước ta không bắt được ngươi, dựa theo đúng luật, mười hai năm sau ta sẽ đích thân bắt ngươi!"

"Ồ, đúng vậy, mười hai năm trước, Trác thống lĩnh còn là một đứa bé, những thứ này ngươi chưa tận mắt nhìn thấy, ngươi không nên vội vàng kết luận."

"Hiện tại ngươi còn kiếm cớ biện minh!"

"Ta không biện minh, cũng không nói mình không giết người. Trác thống lĩnh, ta e rằng ngài chưa hoàn thành được nhiệm vụ nên mới gán tội cho ta."

"Ta chỉ muốn một lời giải thích."

"Giải thích? Chẳng lẽ nói Tập yêu ti của các người đã ra lệnh bắt ta mười hai năm trước nhưng vẫn chưa bắt được? Hôm nay tình cờ gặp được ta, muốn bắt ta về lập công?"

"Ngươi muốn giải thích thì ta sẽ cho ngươi một lời giải thích. Ta đã giết người. Tế Thiện Đường chỉ là vỏ bọc, có một ngục tối nơi yêu ma được thí nghiệm. Ta tình cờ nhìn thấy, và sự việc chỉ đơn giản như vậy."

Trác Dực Hiên tay cầm Vân Quang kiếm tức giận đến run lên: "Những người đó đều là nhân môn ôn hòa, làm sao như những lời ngươi nói."

Ly Luân sắc mặt lạnh lùng: "Vậy ngươi muốn cái gì ở ta? Việc lũ tiểu yêu bị giết cũng là sự thật, vậy tại sao ngươi lại không nhắc đến chuyện đó! Bây giờ nhìn lại, ta thực sự muốn giết bọn chúng và tất cả những người ở Sùng Vũ doanh! Nếu không thể quản lý tốt mọi người, thay vào đó, đừng khuyên ta nên sống tử tế, rất đạo đức giả!"

Người và yêu không bao giờ có thể đồng cảm với nhau.

Trác Dực Thần nghe vậy thì bối rối, y đứng giữa khuyên nhủ: "Người ác có lỗi, yêu quái cũng có lỗi. Đó đều là chuyện đã xảy ra mười hai năm trước. Dù sao thì ai cũng nhất quyết theo quan điểm của mình và không ai lắng nghe người kia, vậy tại sao không quên nó đi."

Trác Dực Hiên cau mày: "Quên đi?"

Ly Luân cũng cau mày: "Vậy ngươi muốn thế nào? Yêu đã chết, người cũng chết, dù có đáng chết hay không thì họ cũng đều đã chết."

"..."

Trác Dực Thần không ngừng nháy mắt với Ly Luân. Buông tay hắn ra, trầm giọng nói: "Chúng ta đi nhanh thôi."

Y còn chưa bước ra ngoài thì một nhóm người khác đã đến.

Người đứng đầu là Chân Mai từ Sùng vũ doanh, gã bước tới một mình và có vẻ ngạc nhiên. Chân Mai nhìn Ly Luân rồi nói với Trác Dực Hiên: "Thật trùng hợp, hóa ra là Trác thống lĩnh."

Ly Luân lập tức biết chuyện gì đang xảy ra.

Y đoán rằng Sùng Vũ doanh muốn làm điều gì đó nên đã nói cho Trác Dực Hiên tin tức rằng Trác Dực Thần và Ly Luân đang ở cùng nhau. Đồng thời thúc đẩy Trác Dực Hiên bằng cách nói bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của anh.

Y tự hỏi làm sao mà vị thống lĩnh trẻ tuổi và đầy triển vọng Trác Dực Hiên lại có thể cực đoan như vậy.

Trác Dực Hiên gặp Chân Mai tuy rằng không muốn đối phó với gã, nhưng anh vẫn có lễ nghi cơ bản: "Chân đại nhân, quả thực là trùng hợp."

Chân Mai có lẽ xuất hiện vì Tập yêu ti không bắt được Ly Luân, gã giả vờ hỏi một cách tùy tiện: "Ta nghe thấy tiếng đánh nhau. Ta nghĩ Trác thống lĩnh lại gặp phải đại yêu. Ta chỉ đến đây khi không còn nghe thấy âm thanh gì, ta cũng muốn chúc mừng Trác thống lĩnh, nhưng lại không rõ tình hình bây giờ thế nào."

Ly Luân đã chuẩn bị sẵn sàng để giết Chân Mai.

"Xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể thấy rõ..."

Còn chưa kịp tập trung sức lực, Trác Dực Thần và ca ca nhìn nhau, lập tức hiểu ra. Y kéo cánh tay Ly Luân xuống, nghe Trác Dực Hiên nói tiếp:

"Ngươi nhìn rõ, nơi này không có yêu, Chân đại nhân có thể là nghe lầm."

Chân Mai không ngờ Trác Dực Hiên lại che chắn cho Ly Luân, sắc mặt lập tức thay đổi. Chỉ vào Ly Luân hỏi: "Không biết vị này là?"

Trác Dực Thần trừng mắt nhìn Chân Mai: "Đây là bạn của ta, ngươi cũng muốn xử lý sao?"

Trác Dực Hiên nói: "Đúng vậy, bạn của đệ đệ ta. Đây là chuyện trong nhà, dù có cãi vã nhỏ cùng không cần phiền Chân đại nhân đích thân can thiệp, phải không? Dù sao thì Sùng Vũ doanh cũng rất bận."

Nghe vậy, sắc mặt Chân Mai trở nên biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói đồng ý, sau đó xoắn tay áo rời đi.

Sắc mặt của Ly Luân có chút khó coi.

Trác Dực Hiên nói: "Một tấc quy một tấc. Nếu quá khứ không thể truy tìm, cũng không có cách nào phán xét, vậy thì không sao cả. Nếu sau này ngươi tiếp tục làm ác, ta sẽ đến bắt ngươi, cho dù có Tiểu Thần bảo vệ, ngươi cũng sẽ không có khả năng thoát."

Ly Luân nói: "Vậy ta phải cảm ơn ngươi, từ nay về sau ta làm chuyện xấu sẽ chỉ tránh mặt ngươi."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro