Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, Trác Dực Thần trở về phòng sau khi giao hồ sơ cuối cùng trong ngày cho tàng thư quán lưu trữ. Sau đó trở về phòng.

Nước nóng đã chuẩn bị sẵn, y cởi y phụ và tóc, sau đó dựa vào bồn, gột rửa mọi mệt mỏi trong cơ thể.

Đây là lúc y thấy thoải mái nhất.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo từ vai đến ngực y đưa tới, Trác Dực Thần chợt mở mắt, nắm lấy tay hắn, hơi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt có chút trêu chọc.

"Sao ngươi lại ở đây nữa!"

Ly Luân nắm tay y, đưa mặt về phía trước: "Ta muốn đi đâu thì đi, hiện tại ta muốn đến đây gặp ngươi."

Trác Dực Thần đỏ mặt vì hơi thở, hoảng sợ quay đầu lại, rút đôi bàn tay to lớn đang mò mẫm xung quanh ra: "Ngươi không để ta vào mắt, ngươi lại rời ngục giam quan yêu."

Ly Luân dang rộng hai tay đặt ở mép bồn, tựa hồ đang ôm ai đó trong tay, có vẻ hơi thất vọng: "Ồ, nhà lao của ngươi căn bản không nhốt được ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã cố ý mở cửa cho ta tới."

"...."

Thiếu niên không muốn nói gì, chỉ nhắm mắt lại, nghĩ rằng điều này sẽ đuổi được Đại yêu.

Ai ngờ hắn lại cắn một miếng không nhẹ cũng không nặng, theo dấu vết còn sót lại trên xương đòn cách đây không lâu.

Trác Dực Thần đau đớn hít một hơi: "Ngươi là chó sao, tùy tiện cắn người!"

Ly Luân ghé sát mặt lại: "Ta không tùy tiện cắn."

"..." Trác Dực Thần dùng sức đẩy hắn, mặc dù không có tác dụng, mắng: "Diễm quỷ ngươi vào chu kỳ động dục hay sao!"

Nghe vậy, Ly Luân sửng sốt, không ngờ mình sẽ bị mắng. Sau đó nhìn thấy Trác Dực Thần đang chuẩn bị lấy quần áo, hắn liền ôm lấy ném sang một bên, vui vẻ nhìn y.

Quả nhiên, thiếu niên liền tức giận trừng mắt:"Đưa cho ta!"

Ly Luân nửa ngồi ngồi ở mép bồn, nụ cười không hề giảm, nhìn thẳng vào y: "Sao không tắm đi, Tiểu Trác đại nhân?"

"Ngươi...!" Trác Dực Thần kìm nén sắc mặt đỏ bừng, vội vàng vùi thân thể vào trong bồn. Mở mắt không được nhắm cũng không xong: "Ngươi cứ như vậy nhìn ta, ta làm sao có thể tắm! Ngươi đi đi!"

Ly Luân vẫn bất động: "Ngươi lại hành động như tiểu cô nương? Ta có tất cả những gì ngươi có. Ngươi còn sợ nhìn ta sao? Tiểu Trác đại nhân."

Ly Luân luôn gọi y bằng chức danh, khiến y rất xẩu hổ khi nghe điều đó.

Giật mình hồi lâu, nước trở nên có chút lạnh lẽo, Trác Dực Thần cũng không có ý định ra ngoài.

Ly Luân sợ y lại bị cảm lạnh nên cúi xuống bế y ra.

Không ngờ có người túm lấy cổ, giữ vai khiến hắn ngã xuống bồn, liền bị sặc nước.

Khi hắn ngồi dậy, Trác Dực Thần đã mặc quần áo xong.

Tiểu Điểu có chút kiêu ngạo, khi kiêu ngạo sẽ dễ dàng bị cuốn theo, y hoàn toàn không nhớ tới thực lực của đối thủ, chỉ cúi người cười nói: "A, cây hòe cần phải bổ sung thêm nước sau khi ra ngoài một thời gian dài, ngươi từ từ uống."

Ly Luân cười nửa miệng, đột nhiên nắm lấy cánh tay Trác Dực Thần, lợi dụng trọng tâm không ổn định của y, kéo y vào trong bồn.

Nước khuấy động sóng.

Ly Luân ôm lấy gáy Trác Dực Thần hôn một cái, y mới tỉnh lại.

Mặt nước tĩnh lặng.

Trác Dực Thần ngơ ngác nhìn, đầu óc không kịp phản ứng nên chỉ ôm lấy vai Ly Luân để bản thân không bị ngã xuống nước.

Thấy vậy, Ly Luân càng thêm kiêu ngạo, trong mắt mang theo vẻ chiếm hữu, trực tiếp ấn người vào bồn, cướp lấy hơi thở từ trong miệng y.

Bị hôn.

Bị yêu hôn.

Trác Dực Thần muốn đẩy hắn ra, nhưng y không còn sức lực, cố gắng hết sức để chống cự, gần như ngạt thở trước khi được buông ra.

Y như cá ra khỏi nước, thở hổn hển, mắt đỏ hoe.

Ly Luân bị tát, nhưng hắn không hề tức giận, bởi vì trong mắt hắn, những hành vi này chỉ là tiếng vỗ cánh của một chú chim.

Hắn nắm lấy cổ tay Trác Dực Thần và hôn y lần nữa. Lần này mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều, như thể đang cố gắng chinh phục con mồi của mình.

Cuối cùng, cả hai "đánh nhau" trong bồn tắm, bồn bị linh khí tràn ngập và biến thành mảnh vụn.

"Đủ rồi!"

Ly Luân giả vờ im lặng, gấp quần áo lộn xộn trước ngực: "Đừng lớn tiếng như vậy, sau này có người nhìn thấy sẽ không tốt."

Trác Dực Thần lạnh lùng nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

Ly Luân ngồi trên mặt đất, quần áo có chút lộn xộn, trước ngực có một vết đỏ, cộng thêm bộ dáng giả vờ đáng thương, hắn tự tin nói: "Ta làm gì có. Yêu khế của ta lại nằm trong tay Tiểu Trác đại nhân. Trước mặt ngươi, ta chỉ là một tiểu yêu 'trói gà không chặt'. Ngươi nói nếu người khác phát hiện thì thấy ta ức hiếp ngươi hay ngươi ức hiếp ta đây?"

Hắn vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng bước chân.

Có người gõ cửa: "Đại nhân, người của ta nghe thấy tiếng ồn ào ở đây, lại không dám quấy rầy ngài. Không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Ly Luân nhướng mày nhìn Trác Dực Thần.

Một lúc lâu không nhận được phản hồi, người bên ngoài có chút sốt ruột, lại gõ cửa lần nữa: "Đại nhân?"

Trác Dực Thần tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Không sao đâu, chỉ là một con tiểu yêu không biết sống chết mà thôi, ta đã xử lý xong rồi, ngươi có thể đi."

Người ở ngoài cửa nghe được lệnh liền rời đi.

Tiểu yêu không biết sống chết nhìn y đầy tự hào.

Trác Dực Thần không để ý tới hắn, rót một tách trà thảo dược để làm dịu cơn tức giận của mình: "Ngươi vẫn không đi, có muốn ta tiễn ngươi không?"

Ly Luân đứng dậy: "Sao ta phải đi? Ta còn chưa cảm ơn ngươi."

Trác Dực Thần trừng mắt nhìn hắn: "Nói hết điều này đến điều khác, nếu ta không biết đây là ngươi, còn tưởng ngươi bị ai thay thế rồi."

Ly Luân ngồi xuống: "Ý ngươi là gì? Ngươi nghi ngờ ta sao?"

"Có người sẽ nghi ngờ hành động thiếu suy nghĩ của ngươi." Trác Dực Thần lau miệng, nhìn hình ảnh phản chiếu trong cốc, nhỏ giọng nói: "Trước đây ngươi không như thế này."

"Như thế nào? Trước là ta, hiện tại cũng là ta. Hơn nữa, con người có thể thay đổi, yêu quái cũng có thể thay đổi. Tiểu Trác đại nhân, ngươi cũng đã thay đổi."

Trác Dực Thần suy nghĩ một chút, thở dài: "Đúng vậy, nhưng đối với ta, ngươi càng khiến ta bối rối hơn. Có phải ngươi đã xảy ra chuyện gì không?"

Khóe miệng Ly Luân giật giật: "Không, ta thích ngươi, không được sao?"

Vân đạm phong khinh.

(Nguyên văn: 云淡风轻 - thờ ơ, lạnh nhạt không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)

Trác Dực Thần thu hồi ánh mắt, mím môi, không nói nữa. Lu Luân lại nói: "Không tin à, nếu không ta làm sao lại hôn ngươi?"

Nghe vậy, Trác Dực Thần rất tức giận: "Sao ngươi dám nhắc đến chuyện đó! Ngươi có biết thích là gì không?"

"Nếu ta không biết thì ngươi biết sao?"

"Ta..." Trác Dực Thần giậm chân: "Ngươi nhất định không hiểu!"

Không hiểu, chính là không hiểu.

Lập tức sắc mặt Ly Luân cứng đờ, vội vàng đi ra ngoài cũng không một lời chào.

Trác Dực Thần liếc nhìn hắn, tưởng hắn lại đi đâu đó vui chơi nên thở ra một hơi, cảm thấy tim đập thình thịch.

Cuối cùng, y chợt nhận ra điều gì đó và đuổi theo Ly Luân theo hướng hắn rời đi.

Hôm nay là thời gian nửa tháng, trước đây cứ nửa tháng lại phải rời đi, không biết mấy năm nay có thay đổi gì không.

Nhưng chắc chắn phải là một vấn đề lớn để khiến Ly Luân lần nào cũng về đúng giờ.

Lần duy nhất là năm đó tuyết rơi dày đặc, cũng là ngày phụ thân và ca ca qua đời, hắn lại trở về trong mưa gió.

....

Dựa theo tính tình của Ly Luân, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn nên ẩn mình thật kỹ, huống chi đây là Tập Yêu Ti.

Nhưng Trác Dực Thần chỉ cảm thấy như mình vẫn còn ở đây.

Vòng qua tuần tra thị vệ đi đến sau núi, cơ hồ không có người biết chuyện, tự nhiên cũng không có hộ vệ.

Nơi này từng là ngọn núi phía sau của Trác phủ, nhưng vì nhiều lý do khác nhau nên không thuộc phạm vi của Tập Yêu Ti. Trác Dực Thần đã lâu không vào đây, khi còn nhỏ y đã từng chơi ở đây với ca ca mình. Những ký ức đó khắc sâu trong lòng, dù chỉ một giây phút cũng không thể quên được.

Bây giờ cỏ dại mọc um tùm, trông có vẻ hơi hoang tàn.

Một tia sáng đỏ thoáng qua nhưng đã bị bắt lại. Trác Dực Thần dùng đèn lồng tìm kiếm và cuối cùng dừng lại bên bờ sông.

Ly Luân ngồi trên cỏ, nhìn không rõ nét mặt và động tác của hắn.

Trác Dực Thần đi tới phía sau vỗ nhẹ vai hắn, không ngờ hắn đột nhiên đưa tay bóp cổ y, họ cùng nhau ngã xuống bãi cỏ, chiếc đèn trong tay cũng rơi xuống.

"Ngươi... khụ..."

Trong đêm tối, trong mắt Ly Luân lóe lên một tia hồng sắc, nhưng hắn tựa hồ có chút ý thức, loại bỏ sức lực trong tay, xoay người ngồi xổm trên mặt đất.

Trác Dực Thần ôm ngực mình, run rẩy vì đau đớn và toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trác Dực Thần từ trên mặt đất đứng dậy, đi nhìn hắn. Y chưa bao giờ nhìn thấy Ly Luân trong tình trạng khốn khổ như vậy.

"Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"

Ly Luân cau mày, miệng không có chút máu, yên lặng đẩy Trác Dực Thần ra xa hơn.

Trác Dực Thần cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không rõ nguồn gốc, cảm thấy có nguồn năng lượng nào đó chảy qua người, y cúi người lại ôm lấy hắn.

Ly Luân rõ ràng là sửng sốt, không có phản kháng nữa.

Nỗi đau gặm nhấm trái tim ập đến hết lần này đến lần khác, và những cơn nóng từ yêu khí đó muốn xé nát sự tỉnh táo của hắn trước khi hắn bỏ cuộc.

Trác Dực Thần mơ hồ có thể đoán được, y biết tà linh trên thế giới luôn tìm ma quỷ làm vật chứa, đồng thời y cũng biết một chút về việc Ly Luân dựa vào cái gì để phá được cổng Côn Luân. Y cũng biết rằng Ly Luân chắc hẳn cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như Chu Yếm lúc phát điên.

Nhưng thực sự y không biết phải làm gì.

Và không tin điều đó xảy ra.

Trác Dực Thần buông một tay ra niệm câu ngôn, linh khí màu lam bao quanh đầu ngón tay, sắp chạm vào giữa lông mày Ly Luân.

"Đợi một chút--!"

Đáng tiếc lời này đến muộn, Trác Dực Thần cũng hạ quyết tâm thử một lần, y dùng ngón tay sờ lên lông mày, linh lực màu xanh truyền vào trong cơ thể Ly Luân, hắn thả lỏng lông mày, tựa hồ có chút tác dụng.

Nhìn người vừa hét lên, Triệu Viễn Chu từ đâu đi tới, đứng cách bọn họ không xa.

Ly Luân bất tỉnh.

Trác Dực Thần liếc nhìn Triệu Viễn Chu: "Sao ngươi lại ở đây?"

Triệu Viễn Chu sờ mũi: "Ta cảm thấy có gì đó không ổn, liền lại nhìn xem." Dù không cần nói ra nhưng gã cũng có thể đoán được rằng mình đã nhận ra có điều gì đó không ổn và làm cách nào để tìm ra nó.

Trác Dực Thần lại hỏi: "Vậy sao vừa rồi ngươi bảo ta đợi?"

Triệu Viễn Chu đáp: "Theo lý thì linh lực của con người không thể bị ma quỷ trực tiếp sử dụng. Ta sợ có tác dụng ngược nên hét lên. Nhưng bây giờ hình như có một ví dụ. Ngươi xem như ta không nói."

Hai người một bên trái một bên phải đưa Ly Luân quay lại.

Đóng cửa lại, ngồi đối diện nhau trong và ngoài.

Trác Dực Thần chỉ lặng lẽ uống trà.

Triệu Viễn Chu biết y có rất nhiều vấn đề, liền nói: "Ngươi nhất định có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta, ngươi biết gì hãy nói cho ta biết."

Nghe vậy, Trác Dực Thần đặt tách trà xuống nói: "Lúc trước hắn ở với ta, nửa tháng hắn mới rời đi một lần. Lúc đó ta cũng không hỏi nhiều vì hắn không muốn kể và ta cũng không muốn biết. Bây giờ xem ra hắn dường như bị cắn lại. Nhưng tại sao?"

Triệu Viễn Chu sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi ta chuyện khác, không ngờ ngươi lại thật sự quan tâm đến hắn."

Trác Dực Thần khẽ cau mày: "Vậy ngươi nghĩ ta nên hỏi cái gì?"

"Không có việc gì." Không hỏi cũng không sao, nhưng nếu hỏi thì khó trả lời. Triệu Viễn Chu rót trà, chậm rãi nói: "Lời ta nói có thể không chắc chắn, ngươi cứ nghe đi. Ly Luân đột phá phong ấn, hít vào rất nhiều linh khí, lại không thể dung hợp với chính mình. Lẽ ra ngày hôm đó hắn đã mất hết ma lực, và sau đó hắn có thể cảm thấy sức mạnh ma quỷ của mình đã tăng lên. Trên thực tế, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nhưng mọi việc hắn làm đều phải trả giá, đó là báo ứng mà hắn phải chịu."

"Báo ứng?"

"Ly Luân cưỡng ép mở cổng Côn Luân, là phòng tuyến cuối cùng ngăn cách giữa nhân tộc và yêu tộc. Ngươi có biết hậu quả sẽ ra sao không? Thần nữ Bạch Trạch chết và trật tự của Bạch Trạch Lệnh bị mất. Chỉ có nỗ lực tổng hợp của các vị Sơn thần mới có thể duy trì trật tự ở Đại Hoang, và hắn đã vỡ điều này."

Khi đó Trác Dực Thần còn nhỏ, còn chưa biết hết mọi chi tiết, còn nghi hoặc: "Sao lại mở ra?"

Triệu Viễn Chu nhìn vào mắt y: "Là vì ngươi."

Trác Dực Thần sửng sốt: "Ta?"

Triệu Viễn Chu uống trà một cách khéo léo, không trả lời thẳng: "Đây là chuyện giữa các ngươi, ta cũng không thể nói nhiều. Ngươi chỉ cần biết, hắn thà hại mình còn hơn hại ngươi. Trong quá khứ, hắn là một đại yêu rất bướng bỉnh và cáu kỉnh. Hắn luôn có chính kiến của mình".

"Ý ta là, nếu đến lúc phải lựa chọn, ta hy vọng ngươi có thể nhớ lại thân phận của mình và làm những gì ngươi nên làm. Ngươi không được mềm lòng, nếu không ngươi sẽ không thể cứu người khác, chính mình hoặc cả hắn."

Lời nói có phần khó hiểu, nhưng Trác Dực Thần lại hiểu: "Ý ngươi là ngươi hy vọng ta có thể giết hắn khi hắn làm hại người khác?"

Triệu Viễn Chu lắc đầu bổ sung: "Đều không phải. Vân Quang kiếm trong tay ngươi tuy là do tổ tiên truyền lại, nhưng nó là của ngươi, có nó trong tay, ngươi có thể giết chết tất cả tà linh trên thế giới. Ly Luân đã làm hại rất nhiều ngươi, ta cũng vậy, nhưng không ai có thể phân biệt được đúng sai. Ngoài ra, tà linh trong cơ thể hắn cũng là một vấn đề khó khăn, và chúng ta cần phải tìm cách giải quyết nó."

Trác Dực Thần tựa hồ cười mà không cười: "Ồ? Là thật? Vậy nói cho ta biết ngươi có thể làm gì?"

Triệu Viễn Chu suy nghĩ một chút: "Ta đơn giản, đợi hợp tác hoàn thành, ngươi có thể như đã hứa giết ta. Nhưng Ly Luân, ngươi hẳn là không muốn hắn chết."

Không đợi Trác Dực Thần phản bác, gã tiếp tục nói: "Thời cơ còn chưa đến, nói nhiều cũng vô ích. Sẽ có cách, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Nói xong, Triệu Viễn Chu uống ngụm trà cuối cùng rồi rời đi.

Trác Dực Thần cười khổ.

Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà ta không biết?

.....

Thiên Đô, Lãm Phương Hoa.

Trên bàn bày một dãy rượu ngon, Ly Luân muộn màng đến.

Hắn liếc nhìn một cái: "Không dễ dàng Tiểu Trác đại nhân mời ta uống rượu. Chẳng lẽ là Hồng môn yến?"

Trác Dực Thần đặt hai ly rượu đối diện nhau, một bên y, một bên hắn. Y rót từng ly một: "Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi. Hôm nay là chuyện riêng. Ta hỏi, ngươi thẳng vào trả lời."

Ly Luân cũng không để ý cái gì, chỉ uống một ngụm rượu: "Ngày hôm đó Triệu Viễn Chu có nói gì với ngươi không?"

Trác Dực Thần chỉ cười: "Hắn nói cái gì không quan trọng, ta là muốn nghe ngươi nói nhiều hơn."

Vừa dứt lời, Trác Dực Thần xấu hổ gãi đầu. Kỳ thật y còn có chuyện muốn nói, nhưng cũng có thể coi là chuyện riêng tư. Y hỏi: " Tại sao ngươi lại đến trấn Vân Thường? Và ngươi đã làm gì ở đó?"

"Ngươi thật sự là... ngươi muốn hỏi ta tại sao giết người đúng không? Kỳ thật cũng không có gì, bọn chúng chỉ là một số yêu quái không biết trời cao, không phải người cũng không phải yêu."

Nghe vậy, Trác Dực Thần dường như thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao ngươi không nói? Để bị hiểu lầm vô cớ."

Ly Luân nói hắn không quan tâm: "Ta nói thì sao, không nói thì sao? Con người và yêu quái từ xưa đến nay đều không có khả năng đồng cảm, nhưng có một số trường hợp, chẳng hạn như ngươi. Nhưng ta không phải là người tốt. Vốn ai cũng biết tiếng xấu của ta, sẽ không ai tin. Bọn họ cũng không hoàn toàn vô tội. Không có lý do gì cả, ta không thể chịu nổi những người đó. Cũng không phải ta giết họ vì họ là yêu quái."

"..." Trác Dực Thần nhất thời không nói nên lời: "Ngươi nói cái gì vậy, nhưng ngươi thật sự không có hại ai cả, cũng không tính..."

"Tiểu Trác đại nhân, đừng tự lừa dối mình." Ly Luân nói: "Ta không cần cái gọi là tẩy trắng. Ta làm ta nhận. Không làm thì ta không nhận. Tại sao ta phải giải thích cho những người không tin ta?"

"Ta tin tưởng ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết."

"Vậy thì sao? Tập Yêu Ti che giấu cho yêu? Hay là gì?"

"..." Đột nhiên nghĩ tới lời nói ngày đó của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần bất mãn lẩm bẩm: "Quả nhiên, ngươi thật cố chấp."

Ly Luân nói: "Ta biết loại đồ uống này không ngon lắm, ngươi đã nói như vậy thì nói tiếp đi, dù sao cũng không tránh khỏi, cho nên hôm nay ta sẽ kể cho ngươi nghe mọi chuyện. Hai mươi bốn năm trước, chính là chuyện ca ca ngươi hỏi ta trên đường. Sùng Vũ doanh đang bí mật bắt yêu và tiến hành thí nghiệm. Ta và Chu Yếm đã bắt được họ, bao gồm cả những người đang giả dạng Tế Thiện Đường để che đậy bên ngoài."

"Chu Yếm nói rằng ta đã giết người vô tội một cách bừa bãi. Ta nói rằng những yêu quái bị bắt cũng vô tội. Sau đó, bọn ta bất đồng quan điểm và chia tay nhau. Còn việc những người đó thực sự vô tội hay giả vờ vô tội, ta không có bằng chứng nào để chứng minh, chỉ cần ta đạt được mục đích của mình là được. Sau đó, ta đưa những tiểu yêu được giải cứu trở về Đại Hoang. Yêu quái luôn cho rằng bản chất con người vốn là xấu xa, còn con người cho rằng yêu quái vốn dĩ là xấu xa nên luôn coi thường nhau, ta biết điều đó, nhưng ta có thể làm gì được?"

"Vào thời điểm đó, tất cả những yêu quái muốn đến nhân giới đều cần phải đánh dấu Bạch Trạch lệnh trên tay để ngăn chặn sức mạnh và để tránh gây hại cho con người. Ngoại trừ những Đại yêu có thể đột phá, những tiểu yêu khác là không thể. Trong hoàn cảnh như vậy, những người đó thực sự đã bắt được yêu, và những yêu quái đó bị bắt vì chúng mất đi sức mạnh của mình để bảo vệ con người. Nếu muốn nói rằng những yêu quái đó đang gây hại cho thế giới, ta sẽ thừa nhận. Vậy ngươi nói ta cho biết, đâu là đúng, đâu là sai?"

Nhiều việc không đúng cũng không sai. Họ chỉ có quan điểm khác nhau và việc làm khác nhau, kết quả đương nhiên sẽ không giống nhau.

Không có đúng hay sai về những điều này, và chúng luôn không thể tránh khỏi.

"Ta tự phạt chính mình ba ly rượu." Trác Dực Thần uống ba ly rượu, y không có ý định nhắc tới những chuyện cũ này, cũng không thể phán xét: "Ta không có ý gì khác.. Ta chỉ muốn nói rằng ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng ta. Ta biết rằng chúng ta không gặp nhau một cách tình cờ."

"Có thể chúng ta đã quen nhau từ lâu, hoặc có thể ta giống một người bạn cũ của ngươi, nhưng ta không quan tâm, vì nhiều năm trước ta đã từng hỏi ngươi rằng, nếu ngươi tin vào số mệnh thì ta cũng vậy. Ta cũng biết có nhiều điều ngươi không tiện nói cho ta biết, điều đó không sao cả, một ngày nào đó ta sẽ biết, ta sẽ chờ ngày ngươi muốn nói. "

Những chiếc ly chạm vào nhau: "Ly này, vẫn như cũ kính túc mệnh."

Ly Luân biểu cảm không lộ ra ngoài, nhưng trong lòng đã vui vẻ rồi. Tiểu Điểu quả là Tiểu Điểu, miệng cứng lòng mềm.

Thật ra Ly Luân không sẵn lòng nhắc đến những chuyện phiền toái trong quá khứ mà chỉ có động cơ ích kỷ khi nhìn thấy Tiểu Điểu mềm yếu sẵn sàng tin tưởng mình.

Rốt cuộc, không ai có thể tin tưởng hắn vô điều kiện.

Ly Luân rót thêm một ly nữa: "Không chỉ là bạn cũ."

Là tình nhân.

"Ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi là hắn, quan hệ của chúng ta cũng không tầm thường. Nhưng ngươi là ngươi, ta thích hắn, ta cũng thích ngươi, tuy rằng nghe có chút thô lỗ, nhưng đó là sự thật." Ly Luân khóe miệng nhếch lên: "Dù sao hắn cũng chưa từng tát ta."

Trác Dực Thần mặt đỏ bừng: "Ta không phải, ngươi... ngươi..."

Ly Luân nhìn hắn: "Còn ta thì sao?"

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì.

Là ngươi cưỡng chế hôn ta.

Nhưng Trác Dực Thần không nghi ngờ lời Ly Luân nói, bởi vì ngay từ lần đầu gặp mặt, họ đã có cảm giác như được đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.

Cuối cùng, Trác Dực Thần đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Vậy làm sao có thể loại bỏ lệ khí ra khỏi cơ thể ngươi?"

Ly Luân sửng sốt: "Rất đơn giản, giết ta."

Trác Dực Thần vỗ bàn: "Không phải vậy. Triệu Viễn Chu nói còn có biện pháp khác."

"Giải pháp?"

"Ta không biết, hắn không nói rõ ràng."

"Vậy thì ta cũng không biết, chuyện đó chúng ta sẽ nói sau."

Trác Dực Thần im lặng.

Y e rằng sẽ chẳng ích gì nếu Ly Luân bị giết.

Sau khi lệ khí thoát ra ngoài, nó có thể tìm một vật chứa mới, lại không biết Vân Quang kiếm có thể cắt đứt lệ khí hay không.

Nếu không thì họ nên làm gì?

------

Dạo này bận quá, dịch xong đăng liền, chưa beta gì cả, mn đọc thấy có chỗ sai sót xin thông cảm ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro