edit | Kinh Mộng [M]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: joyestin
Edit: Yue
Độ dài bản edit: 4827 từ
——

Cậu lại nằm mơ thấy ánh mắt ấy ở trong giấc mộng.

Ánh mắt lạnh như băng, quyết tuyệt, chán ghét mà vứt bỏ.

Lý Ngọc bừng tỉnh từ trong mơ, chạm được thân thể ấm áp bên người.

Đó là một giấc mộng, giấc mộng khiến từ trong sâu thẳm linh hồn của cậu run rẩy, khiến mỗi lần nhớ tới cậu đều như rơi vào trong chốn lạnh lẽo.

Ánh mắt trong mơ ấy lại đến từ người bạn đời của cậu, từng khiến cậu tuyệt vọng, khiến cậu tan nát cõi lòng.

Lý Ngọc nhìn Giản Tùy Anh vẫn đang say ngủ bên mình, lông mày nhướng cao, lông mi thật rậm, sống mũi cao, cực kì anh tuấn, cũng đẹp vô cùng.

Mà môi hắn mỏng như dao, nói ra lời lẽ cũng sắc như dao.

Cậu cúi người, đặt một nụ hôn lên phiến môi mỏng mềm mại kia.

Hôm qua Lý Ngọc và Giản Tùy Anh mới trở về từ tiệc vui của Giản Tùy Lâm ở nhà cũ. Mặc dù trong sâu thẳm họ chẳng hề muốn tham gia, nhưng cũng không thể không nể mặt nể mũi, thêm nữa là bọn họ không thể kết hôn, nên hôn lễ của Giản Tùy Lâm trở thành một sự kiện cực kì long trọng đối với nhà họ Giản.

Toàn bộ quá trình, Giản Tùy Anh cau mày nhìn ba hắn cùng người đàn bà kia bận tới bận lui, khách lui tới toàn những lời nịnh nọt tâng bốc chẳng biết thật hay giả, lại thêm có Lý Ngọc cực kì vất vả chịu đựng tính tình hắn, nên cũng đi theo đến tận cuối cùng. Chốn huyên náo xô bồ khiến lòng người nảy sinh phiền não. Lúc rời đi còn nghe có người trêu cô dâu cùng Giản Tùy Lâm thật có tương phu thê quá, vẻ ngoài đúng chuẩn là người nhà họ Giản.

Lý Ngọc âm thầm nắm tay thành quyền.

Cậu và Giản Tùy Lâm cũng từng muốn giết chết đối phương. Giữa bọn họ đã từng có nhiều quá khứ tốt đẹp biết mấy, nhưng đến bây giờ nhìn mặt nhau thôi cũng thấy ngứa mắt.

Xưa kia từng là bạn bè, từng mê luyến không rõ ràng, rồi mong muốn ngây thơ được bảo vệ cậu ta, hết thảy cứ như một trò đùa, cứ mù quáng như vậy, rồi cứ thế bị người ta lừa gạt. Đó là những khoảnh khắc ngu xuẩn nhất cuộc đời của Lý Ngọc cậu.

Cho đến khi cậu thực sự biết đến Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Lâm nói không sai, anh hai nó đúng là có ma lực khiến người ta chìm đắm, bởi vì không thể có một ai cưỡng lại được sức hút của hắn.

Mà lời nhắc nhở nửa thật nửa đùa này của Giản Tùy Lâm, lại từ kinh nghiệm cá nhân của chính nó, là lời chân thật nhất nó từng nói với cậu.

Cậu bị mối tình đầu của mình đùa bỡn và lợi dụng mà không hề hay biết, cho đến khi chứng kiến điều mình trân trọng nhất bị phá hủy tan tành mới hiểu Giản Tùy Lâm không được bình thường. Cậu chưa từng nghĩ tới, và cũng không hề để tâm điều ấy.

Sau này mới hiểu được, từ sự mất khống chế của Giản Tùy Lâm mới ngộ ra, Giản Tùy Anh đại khái chỉ từng nghiêm túc với một mình Lý Ngọc cậu, bởi vì chỉ khi một người thật lòng thích một ai đó, mới có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng thật sự.

Cậu biết rằng, không có được người đàn ông này sẽ khiến người ta nảy sinh đố kị mà mất lý trí.

Mà cậu cũng từng một mực hẹp hòi, nhìn hắn chỉ thấy chướng mắt, khiến cậu chưa hề cân nhắc chuyện nghiêm túc qua lại với Giản Tùy Anh.

Cũng là mãi sau đó mới muốn chiếm đoạt, chỉ là Giản Tùy Anh cũng không tốt với Giản Tùy Lâm. Giản Tùy Lâm dù gì cũng có một gia đình, một mái nhà hoàn chỉnh, quan tâm đến cha mẹ mình. Còn Giản Tùy Anh thì sao? Hắn chỉ có một thân một mình, còn phải gồng gánh cả một đại gia đình há miệng chờ sung.

Lý Ngọc nhớ tới party sinh nhật Giản Tùy Lâm cách đây rất lâu về trước, cậu chỉ biết mỗi việc Giản Tùy Anh chẳng thèm quan tâm đến Giản Tùy Lâm, nhưng lại không nhận ra Giản Tùy Lâm được cha mẹ ruột yêu thương, còn Giản Tùy Anh cô độc tịch mịch. Khi đó cậu chưa từng cảm thông cho nỗi cô đơn của Giản Tùy Anh. Có ai thật lòng quan tâm đến sinh nhật của hắn đâu? Đám người kia không phải chỉ nhân danh nghĩa sinh nhật để tìm đường hợp tác, bạn bè thì lợi dụng sao? Là cha của hắn, người đã được Giản gia bồi dưỡng đủ mánh lới kinh doanh nhưng sau đó lại trở mặt vô tình? Đám họ hàng mặt đầy hóng hớt? Hay là đứa em trai khong phải vô tình thì chính là quá toan tính kia? Coi như người quan tâm đến hắn chỉ có mỗi ông nội hắn, thêm cả ông nội của Lý Ngọc đi, ông lại cảm thấy sinh nhật của con cháu, nhất là con trai, cũng chẳng mấy quan trọng.

Đèn đuốc kia chói mắt vạn nhà, mẫu từ tử hiếu, sẽ khiến anh em bạn bè của Giản Tùy Anh tôn trọng ư?

Cậu hối hận mình không thể bước vào cuộc sống của Giản Tùy Anh thật sớm.
Lý Ngọc nhớ lại mấy bức hình lẻ tẻ cậu cất được của Giản Tùy Anh, lúc mười một, mười hai tuổi là có sự chênh lệch lớn nhất. Trong thời khắc ấy, có một thời ánh mắt của thiếu niên khi có lúc sáng rực như ánh lửa mặt trời, rồi khi lại giăng đầy sương mù u buồn trầm lắng. Cậu nhớ lại lúc nhỏ mình gặp thiếu niên Giản Tùy Anh thật tốt đẹp biết mấy, nhưng rồi lại bị nước mắt của Giản Tùy Lâm dập tắt tâm tình.

Nếu như từ đầu bọn họ không dây dưa chuyện tay ba, nếu như bọn họ chỉ là quen biết theo lẽ thường, phải chăng cũng sẽ từ sự tình cờ quen biết ấy mà lâu ngày sinh tình, tu thành chính quả? Sẽ chẳng có những vết thương và những tổn thương trong lòng, chỉ có những ưu phiền và ngọt ngào của tuổi trẻ ư?

Chỉ là đời không có hai chữ 'nếu như'. Sự thức tỉnh muộn màng của cậu đã khiến cả hai cùng làm nhau khổ sở, là ác mộng lớn nhất khiến cậu nửa đêm bật dậy.

Cũng may, bây giờ bọn họ cũng đủ hạnh phúc rồi.

Lý Ngọc không khỏi ôm chặt lấy Giản Tùy Anh bên người.

Thi thoảng, Lý Ngọc phát hiện Giản Tùy Anh cũng không thật muốn rời xa gia đình, bởi vì mỗi lần cậu theo hắn trở về nhà bố mẹ cùng nhau ăn cơm, hắn đều sẽ bất giác lộ ra vẻ mặt đầy dịu dàng.

Bây giờ mẹ Lý Ngọc cực kì thích Giản Tùy Anh. Trước hết, dẫu Giản Tùy Anh là gay, hắn vẫn rất hấp dẫn phái nữ bởi vẻ ngoài mê người và cách nói chuyện dí dỏm; thêm nữa là Giản Tùy Anh cũng cảm thấy bà ngoại trừ là dì hắn, bên ngoài dù gì cũng là phụ nữ, nên đối với mẹ Lý phải nói là ân cần đến phá lệ; thứ ba là Giản Tùy Anh cũng dùng thân thế thê thảm của mình đánh động mẹ cậu, khiến bản năng người mẹ của bà trỗi dậy, chắc vậy, nên cứ nhìn hắn, bà lại trìu mến lắm.

Có lần Lý Ngọc nghe mẹ kể, trong vòng thành phố này đều thực ra biết chuyện Giản Tùy Anh với ba hắn thôi, dù sao ông ngoại Giản Tùy Anh cũng là máu mặt. Hai nhà thông gia cuối cùng khiến cả dư luận sôi nổi, bèn nói với cậu: "Không cần biết có tiền hay không, cuộc sống hai người vẫn là quan trọng nhất. Đứa nhỏ họ Giản này từ bé đã không có mẹ, mà cũng hiếu thuận với mẹ y như con vậy. Mẹ có thể cảm nhận được nó vô cùng nhớ nhung có một mái nhà, hai đứa sau này ngày qua ngày dựa dẫm vào nhau, con phải chăm sóc nó thật nhiều vào."

Cậu nhận ra mẹ chỉ hi vọng cậu có thể sống thật êm đẹp, thuận buồm xuôi gió, mà cậu cũng muốn cùng người mình thương bạc đầu giai lão, vĩnh viễn hòa thuận.

Cậu chỉ hận không thể cùng hắn lớn lên, ngay cả dù có cỡ tuổi anh cả Lý Huyền, cậu cũng sẽ không cho phép mình bỏ qua mỗi phút mỗi giây của Giản Tùy Anh, sẽ có thể bù đắp thiếu hụt nội tâm của hắn thật sớm.

Nhưng sau khi nghe những lời phân trần như muốn móc tim móc phổi ra của cậu, Giản Tùy Anh lại nói, "Thôi nào, trước nay anh với anh trai em cũng không qua lại nhiều, ông Lý nhà cậu là tinh anh trong giới tinh anh, coi thường mấy người xuất thân tay lấm chân bùn như bọn anh mới phải chứ."

Lý Ngọc cũng cảm thấy bó tay toàn tập.

Lý Huyền trêu, cậu cưới về một đứa em dâu lợi hại thật đấy.

Giản Tùy Anh liền huỵch toẹt là gia đình quan văn nhà Lý Huyền là một giuộc xấu bụng cả thôi, lại liếc đểu Lý Ngọc.

Không may là Lý Huyền với Giản Tùy Anh vốn dĩ vẫn luôn giả vờ giả vịt trò chuyện với nhau, nay vừa thấy mặt là đã kịch liệt khẩu chiến. Tỷ như Giản Tùy Anh với thân thích của hắn xúm lại giục Lý Huyền kết hôn, Lý Huyền sẽ đáp trả, lẽ nào hắn muốn có chị dâu sớm đến vậy? Đến độ khiến Giản Tùy Anh đùng đùng tức giận, trút lên cả Lý Ngọc mới hả. Sau đó lúc ăn tất niên, hai người bọn họ anh tới tôi đi để người ta nhìn vào thấy Lý gia là một đại gia đình vui vẻ hòa thuận nồng nhiệt, thậm chí hội xuân đêm giao thừa nhàm chán cũng biến thành mừng vui dạt dào.

Bọn họ đã trải qua năm đầu tiên bên nhau tại nhà Lý Ngọc.

Bởi vì nhà Lý Ngọc có cả ba lẫn mẹ, nhất là lười đối phó với một nhà ba người của ông già hắn, cho nên hắn vừa ung dung vừa ngượng nghịu bước chân vào cửa nhà Lý Ngọc.

Lý Ngọc vẫn nhớ cậu với Giản Tùy Anh dây dưa một năm rồi cãi vã chia tay, năm thứ hai cũng ầm ĩ chia tay, như vậy qua được đến năm thứ ba này bình an vô sự này, quả thật không hề dễ dàng.

Đêm giao thừa, Giản Tùy Anh cũng cùng già trẻ trên dưới nhà họ Lý chung sống vui vẻ. Hắn muốn, thậm chí có bản lĩnh để mọi người thích hắn, khiến người ta không tài nào dời mắt khỏi hắn.

Tỷ như hồi xưa anh em nhà Giản ăn tết, trừ đến đảo Tần Hoàng thăm ông nội hắn, không thì toàn là cứ vậy mà trôi qua, thế mà tới nhà cậu lại có thể vụng về lăng xăng cùng trộn bột nhồi sủi cảo, đến mức sau đó trên cằm cũng dính bột mì, khiến Lý Ngọc vừa cảm thấy hắn vừa đáng nể vừa đáng yêu, trong lòng tan chảy hết.

Lý Ngọc không nhịn được mỉm cười, thuận tay bóc một quả quýt rồi chờ hắn nhả hột, nhìn đầu lưỡi đỏ au của hắn thè ra, nhân lúc không ai phát hiện thơm trộm một cái.

Sau cũng lại thấy Giản Tùy Anh hiếm thấy khẩn trương, lúng túng, xấu hổ.
Đêm đó bọn họ uống nhiều rượu, cho nên nghỉ lại qua đêm ở nhà cậu. Ở trên địa bàn của cậu thế này, khắp nơi đều là hơi thở cuộc sống và dấu tích quá trình lớn lên của Lý Ngọc. Cậu muốn để Giản Tùy Anh dung nhập đời sống của mình, muốn chiếm lấy hắn làm của riêng từ trong ra ngoài, cũng để hắn đóng dấu bản thân.

Lý Ngọc đè Giản Tùy Anh làm trên chính giường mình.

Lý Ngọc vẫn nhớ cậu vô cùng hưng phấn đặt Giản Tùy Anh ở trên giường, đưa đẩy đến nỗi chiếc giường cũ của cậu kêu cót két như sắp sập đến nơi. Mà Giản Tùy Anh ở dưới thân cậu, do rượu cồn vừa phóng túng vừa ngang tàng, không hề giữ mồm giữ miệng mà dùng chất giọng đàn ông đầy từ tính ngâm kêu. Thanh âm kia quả thực quá ư dễ nghe, khiến cậu không tài nào khắc chế dục vọng của chính mình, chỉ biết không ngừng nghỉ xâm lược, đòi hỏi, mặc cho mình sa vào sâu trong cơ thể Giản Tùy Anh.

Mà tiếng pháo bên ngoài lại át đi điên cuồng và kịch liệt trong phòng ngủ, khoái cảm cũng bùng nổ như pháo hoa, cuối cùng Lý Ngọc ôm chặt Giản Tùy Anh, để cho hắn chỉ thuộc về mình, để mình chỉ thuộc về hắn.

Sáng sớm mùng một, tâm tình Lý Ngọc thoải mái dễ chịu, bận bịu tới lui phục vụ Giản Tùy Anh, nhà Lý không muốn hỏi chuyện riêng của con trẻ nhưng cũng đoán được bảy tám phần. Đầu tiên là vì thanh danh của Giản Tùy Anh ở ngoài, hỏi sợ đôi bên cùng khó xử, nhưng biểu hiện của Lý Ngọc lại càng khiến mẹ Lý càng cảm thương Giản Tùy Anh. Trích lời mẹ Lý, đứa nhỏ Giản này vẫn rất có lòng thương người, lớn tuổi lại chịu nhường nhịn Lý Ngọc, quan trọng nhất là vẻ ngoài đẹp đẽ như thế, lại còn để ý con trai mình. Ngoại trừ giới tính nam ra, thật sự hiếm có khó tìm, tìm đâu cũng không thấy một đứa con dâu hoàn mỹ như vậy. Hơn nữa anh lớn Lý Huyền chưa kết hôn, quả thực coi Giản Tùy Anh như con dâu, chẳng qua Lý Ngọc cũng dặn mẹ là Giản Tùy Anh sĩ diện lắm, dù thế nào cũng không được biểu hiện lộ liễu quá. Mẹ Lý cũng tán thành chuyện gì mình nắm rõ mới là thật, những lời người khác đàm tiếu là giả dối hết.

Sau đó Giản Tùy Anh với Lý Ngọc đi chúc Tết họ hàng hai bên, làm Giản Tùy Anh cứ nói mãi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhận nhiều bao lì xì đến vậy.

"Không phải anh bảo là nếu em đã cưới anh về nhà, là để em chịu trách nhiệm với anh, không thì anh sẽ quậy tung cả nhà em lên à? Anh nhìn xem, người nhà em đối tốt với con dâu mới tốt biết bao."

"Cút cút cút, đây rõ ràng là con rể mới."

Được thôi, chỉ cần là anh với em, bất kể như nào cũng thấy ổn.

Trong bóng tối, Giản Tùy Anh đều đều thong thả hô hấp, không chút nào phòng bị.

Lý Ngọc nhớ lại hai người đã ở trên cái giường này lần đầu tiên sau khi họ làm hòa, trong chớp mắt Giản Tùy Anh bị cậu tiến vào có biết bao khổ sở và cứng ngắc, cậu hiểu cảm giác đó, cậu cũng muốn chôn vùi thứ chuyện không cách nào xóa nhòa nhưng cũng không thể nào giải quyết kia đi, cậu muốn hắn sau này chỉ nhớ đến cậu, chỉ nhớ lại chuyện vui.

Lý Ngọc vuốt ve khuôn mặt, rồi cổ, ngực, cánh tay hoàn mỹ của Giản Tùy Anh, cảm giác dục vọng của mình đã tự ngẩng cao. Cậu áp chế Giản Tùy Anh, nghe hắn khó chịu khẽ hừ một tiếng. Lý Ngọc không ngừng hôn lên gò má của hắn, đồng thời dùng ngón tay không ngừng xoa ấn bên trong hậu huyệt của Giản Tùy Anh, khiến huyệt nhỏ kia từng chút mềm ra. Giản Tùy Anh hé môi, một tiếng rên khẽ vô cùng tràn ra từ khuôn miệng, khiến trong lòng Lý Ngọc hơi ngứa ngáy.

Cậu nóng lòng muốn chen vào trong thân thể này, xoa nắn mấy cái, rồi chậm rãi đẩy cái của mình vào. Giản Tùy Anh lại cau mày trong cơn mơ, cũng không tỉnh lại, chỉ nhẹ nhàng phát ra một tiếng kêu rên.

Lý Ngọc dùng biên độ nhỏ cắm rút, Giản Tùy Anh còn đang say ngủ vừa giống như phối hợp, vừa giống muốn tránh thoát, cơ thể giãy giụa không ngừng, làm Lý Ngọc phải ôm hắn thật chặt vào lòng, chặt đến nỗi gió thổi không lọt, hôn lên mỗi tấc da thịt của hắn.

Đầu vai của Giản Tùy Anh vẫn còn lưu lại dấu răng của đêm trước, Lý Ngọc cảm thấy thú tính của mình toàn là do Giản Tùy Anh thức tỉnh. Cậu đánh dấu Giản Tùy Anh như thể dã thú, từ khi cậu lạc lối ở Bắc Hải đến bây giờ, người đàn ông này tựa như một cục nam châm, thay đổi tuyến đường của người khác.
Giản Tùy Anh rên rỉ một cách vô thức, không tự chủ được mà bấu lấy eo của Lý Ngọc, mà Lý Ngọc cũng vì âm thanh đầy khiêu gợi này phát ra lực độ không thể không chế được, biên độ cắm rút càng ngày càng lớn, cuối cùng cũng đánh thức Giản Tùy Anh.

Cả người Giản Tùy Anh nóng ran, mở hai mắt ra.

Hắn còn chưa tỉnh hẳn, nên có vẻ dễ bảo hiếm thấy, nheo mắt như một con mèo, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo nạt người, giương nanh múa vuốt.

"Anh Giản... Anh Giản..." Lý Ngọc nhìn thần sắc mơ hồ của Giản Tùy Anh, không nhịn được tàn nhẫn va chạm hai cái.

"Ư... A! Lý Ngọc!"

Đôi tay có thể một bên cầm bóng rổ của Lý Ngọc không ngừng được quạt gió thổi lửa trên người Giản Tùy Anh, đùa bỡn trước ngực của hắn, xoa nắn bờ eo, bao giữ hai đùi thẳng tắp, ngay cả phần đàn ông của hắn.

Giản Tùy Anh cũng bị sự săn sóc của Lý Ngọc làm cho dần dần thanh tỉnh, thân thể vô cùng khó nhịn, "Đệt, Lý lão nhị, không phải trước đây nửa đêm em cũng phịch anh ở phòng khách lâu đến vậy ư?! Em uống phải thuốc kích dục đấy à? ? A? ! A ——" Lý Ngọc bỗng dưng rút 'lão nhị' của mình ra, Giản Tùy Anh không khỏi lạc cả giọng. Lý Ngọc lật người hắn quay về phía mình, nghiêng người đè lên người Giản Tùy Anh, không tiếp tục luân động ở hai bên đùi dính dớp của Giản Tùy Anh nữa, cũng không tiến vào. Cậu đã học được cách nhẫn nại, từ lâu đã chẳng còn là xử nam đói khát khó nhịn lúc xưa rồi. Cậu vì Giản Tùy Anh mà trở thành một người đàn ông, cũng học được cách trở thành một người đàn ông.

"Em ——" Thoắt cái, Giản Tùy Anh đã tức đến đỏ mặt, Lý Ngọc không ngừng trưởng thành, ở mọi phương diện. Cậu đã sớm không còn là cậu bé chỉ đơn thuần đẹp nữa, mà là tiến vào cuộc sống của hắn, mang đến cho một người chẳng bao giờ dựa dẫm vào người khác như hắn sự chống đỡ và bảo vệ của người đàn ông. Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau trong cả công việc và cuộc sống, đồng thời cũng cho nhau những trải nghiệm và khoái cảm bùng nổ nhất trong tình dục.

"Đ* anh đi."

Cả khuôn mặt Giản Tùy Anh chôn vùi trong gối mềm, nghiêng mặt qua một bên, lộ ra một bên mắt liếc cậu, vừa là mệnh lệnh, nhưng dường như cũng mang thẹn thùng rón rén, phong lưu bất tận giữa chân mày và trong ánh mắt. Lý Ngọc cảm thấy máu toàn thân từ trên xuống dưới đều như sôi trào, tách hai chân Giản Tùy Anh ra, lần nữa đẩy phần cứng rắn của mình vào trong thân thể khiến cậu nóng lòng khát vọng này.

"Hức a..."

Môi Giản Tùy Anh nhiễm sắc đỏ tươi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hai chân trắng sáng trong bóng tối, cũng tản ra mỹ cảm khôn cùng.

Lý Ngọc nhớ lại những bức ảnh được rửa từ phim cùng sắc màu độc đáo của thời xưa. Có một tấm Giản Tùy Anh diện quần đùi, rồi gương mặt tươi mới, đẹp xinh xảo của hắn, ánh mặt trời chiếu lên làn da của hắn như thể trong suốt vậy, lúc híp mắt giống như mèo con, hai chân trắng nõn đung đưa. Đôi chân ấy nhìn ngon miệng lạ thường, dường như lúc nào cũng có thể khơi dậy góc khuất ẩn giấu trong cậu.

Mà lúc này hai chân ấy nằm gọn trong lòng bàn tay của Lý Ngọc, mặc dù không phải là vẻ trẻ trung ở trong hình kia, nhưng lại thon dài và khỏe đẹp, càng khiến cậu rung động.

Cậu lấp đầy thân thể Giản Tùy Anh, và sau này nhất định cũng sẽ đong đầy cả đời người của hắn.

Cậu bỏ lỡ thiếu niên xinh đẹp với nụ cười xán lạn tựa ánh mặt trời ấy, và cả thiếu niên trong mắt chất chưa u buồn lạc lõng kia. Bất kể là thiếu niên ấy có bày ra vẻ mặt ương bướng và khinh miệt, rồi sự gồng mình ngụy trang mạnh mẽ khiến Lý Ngọc đau lòng; cậu bé ấy cuối cùng cũng vui lên, trên mặt toát ra vẻ kiên cường, rốt cuộc thật sự trở nên bất khả chiến bại.

Cậu thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Song ngay tại phòng khách của ngôi nhà này, không ngờ cậu vẫn gặp được hắn.

Lý Ngọc hồi tưởng đêm trước ở ghế sa lông này, Giản Tùy Anh đưa lưng về phía cậu, ngồi trên người cậu, một tay Lý Ngọc kìm chặt hông, một tay nâng hai đùi hắn, chóp tính khí không ngừng rỉ ra dưới động tác đâm rút không ngừng ra vào của Lý Ngọc, dâm mỹ mà phóng đãng. Lúc không chịu được, hắn sẽ nhoài người về phía trước, bờ lưng và vòng eo trắng như tuyết đổ rạp, khiến Lý Ngọc mê mệt, không thể nào tự kiềm chế.

Người đàn ông này cũng đẹp tựa loài mèo vậy, cũng lười biếng, ưu nhã, mà cũng có thể gây chết người giống mèo.

Buổi trưa ngày đó trước kì thi tốt nghiệp trung học bình thường đến vậy, lúc cậu ngồi nói chuyện với Giản Tùy Lâm trên ghế sô pha này, thế nào mà nghĩ được mình sẽ cùng người đàn ông gọi là Giản Tùy Anh này sớm nắng chiều mưa dây dưa cả đời chứ?

Lý Ngọc chỉ thấy vui mừng. May mắn thay, Giản Tuỳ Anh đã đem lòng nhớ thương mình, khiến mình dẫu có quẩn quanh một hồi, sau này vẫn có được người đàn ông này.

Cậu thật lòng muốn cùng Giản Tùy Anh không thể tách rời.

Lý Ngọc nắm lấy bắp chân Giản Tùy Anh, liếm một đường đến mắt cá chân và cả ngón chân của hắn, xúc cảm ấm áp từ nơi được liếm kia truyền đến chỗ xương sống của Giản Tùy Anh một trận tê dại, khiến hắn nhũn nhão như bùn, chỉ có thể để mặc cho Lý Ngọc tùy ý đùa bỡn. Ánh mắt Lý Ngọc sâu hun hút, từ lúc cậu quen biết Giản Tùy Anh đến giờ, đều tỉ mỉ để ý đến từng cử chỉ của hắn, mà ngón chân cũng là điểm mẫn cảm của Giản Tùy Anh. Cậu ngậm lấy nó, Giản Tùy Anh khó nhọc giãy dụa, gò má đong đầy tình dục, mang cho cậu cảm giác thỏa mãn vô hạn.

Phải chiếm làm của riêng cậu! Chiếm làm của riêng cậu! Không ngừng chiếm làm của mỗi mình cậu mà thôi!

Cuối cùng dường như Giản Tùy Anh không chịu đựng nổi loại ân ái vừa dày đặc vừa ngột ngạt này, hắn hét lên chói tai và khóc nghẹn ngào, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt. "Bà xã... Bà xã... ngoan." Bấy giờ Lý Ngọc mới dỗ hắn. Cậu thích nhìn Giản Tùy Anh bị mình thao đến độ không ngừng kêu khóc, ánh mắt rời rạc, chỉ có thể dựa dẫm vào mình.

"Lý Ngọc... Lý Ngọc! Ư, ư!"

Lý Ngọc vẫn không chịu dừng lại, mà còn càng mãnh liệt va chạm thân dưới Giản Tùy Anh.

Ngón tay hai người đan chặt, mảnh kim loại ngón áp út cụng vào nhau, hôn đến độ Giản Tùy Anh mất hết dưỡng khí.

Nếu cậu bỏ lỡ Giản Tùy Anh, thì cậu sẽ ra sao đây. Cậu không dám nghĩ.

Động tác của Lý Ngọc càng lúc càng nhanh, khiến Giản Tùy Anh không còn cách nào chịu nổi nữa mà đạt cao trào, đồng thời để dịch thể của mình rót vào bên trong Giản Tùy Anh, cũng không vội rút ra. Bọn họ đổ rạp lên nhau, thoải mái thở dốc.

Giản Tùy Anh khó chịu giãy dụa để Lý Ngọc rút ra ngoài. Lý Ngọc cạ chóp mũi mình lên chóp mũi của Giản Tùy Anh, nhẹ nhàng cắn lên dái tai của hắn, làm nũng nói: "Anh Giản, để em ở bên trong anh đi, sáng dậy em tẩy rửa cho anh."

Giản Tùy Anh vô cùng mệt mỏi, ngay cả ngón tay cũng không muốn nhấc lên, đầu óc đã quay mòng mòng từ lâu. Hắn thất thần nhìn Lý Ngọc, rồi lập tức mơ màng buồn ngủ chìm vào mộng say.

Trong màn đêm, lông mi của Giản Tùy Anh dài như rèm quạt, và mỗi lần quay mặt trông vẫn thật hoàn mỹ.

Lý Ngọc hôn lên ấn đường của hắn, lần nữa hài lòng tiến vào giấc ngủ.

Anh Giản, Tùy Anh, em yêu anh.

Ác mộng cuối cùng cũng đã qua rồi.

【Bổ sung】 Kẻ xấu

Giản Tùy Lâm được đỡ lên giường tân hôn khắp nơi đều rực đỏ.

Cô dâu là khuê nữ nhà quan chức, cao ráo sáng sủa, mạnh mẽ năng nổ, cố chấp theo đuổi y tận cùng.

Y không cách nào cự tuyệt, nguyên nhân chỉ có mình y biết, bởi vì cô đôi lúc có góc độ rất giống người kia.

Y không yêu cô gái này, cũng từng thẳng thắn với cô, nhưng cô vẫn kiêu ngạo tự tin rằng y nhất định sẽ yêu mình.

Một điểm này cũng có chút giống người kia. Đôi khi, y chỉ muốn ngậm hột thị mà sống chung với cô, thậm chí tự hỏi nếu là y cùng với người ấy thì tốt biết mấy, không màng chướng ngại luân thường đạo lý, không có chướng ngại về giới tính, chỉ có hạnh phúc, hơn nữa sẽ có người nhà chúc phúc, thậm chí sinh con đẻ cái.

Y nghĩ, y kết hôn thế này, nói không chừng người đó sẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không hề có một ai phát hiện, thậm chí là anh ruột y. Trong thời điểm hôn lễ, chỉ có duy nhất người bạn đã từng thân nhất đời của y khẽ biến sắc khi nhìn đến dung nhan của cô dâu.

A.

Y cũng coi như là những nhị đại kia kết hôn sớm, y còn nghĩ có khi cũng có khi nỗi lo của anh trai y sẽ được san sẻ, thậm chí còn khiến vợ mang thai thật nhanh.

Cả đời này y cũng không quên được thời khắc toàn thân người nọ đỏ au nằm dưới thân mình.

Y chỉ có những thứ này, y chỉ có thể dùng điều này đạt được khoái cảm, dẫu chỉ biết vẫn là trống rỗng vô hạn.

Đôi mắt y nhìn chằm chằm vào khắp nơi không chỗ nào không có chữ hỷ chói mắt, nở nụ cười.

Y còn trẻ như vậy, lại cảm giác như thể suốt đời đều bị đày đọa trong địa ngục.

——

Link fic gốc: archiveofourown.org/works/19317181

Bản edit chưa có sự cho phép từ tác giả. Vui lòng không mang đi đâu khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro