Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ngọc đứng chết trân tại chỗ, tay chân lạnh buốt.

Cơn thịnh nộ ban đầu của anh vốn đang bùng cháy trong lồng ngực liền biến thành kinh ngạc và hoang mang khi nhìn thấy gương mặt của gã đang nằm đè lên người Giản Tùy Anh. Anh mờ mịt mở to hai mắt, cả trái tim đập mạnh đến nỗi cơ hoành trong lồng ngực đều phát đau. Bước từng bước cứng ngắc vào trong phòng, Lý Ngọc thậm chí còn tự hỏi có phải do bản thân hôm qua cả đêm đều không ngủ nên hiện tại trước mặt mới xuất hiện ảo giác hay không.

Giản Tùy Anh lúc này cũng không màng đến cơn đau từ phía sau gáy, hắn đẩy Tiểu Lý Ngọc vẫn còn đang sững sờ bất động ra, nghiêm giọng lại: "Còn không mau đứng dậy khỏi người tôi?!"

Tiểu Lý Ngọc giật mình bừng tỉnh, luống cuống tay chân mà đứng lên khỏi người Giản Tùy Anh.

Thành thật mà nói, tuy rằng cậu đã biết sớm muộn rồi cũng sẽ phải gặp "bản thân mình" nhưng đột nhiên chạm mặt với chính mình lớn hơn vài tuổi này, Tiểu Lý Ngọc ít nhiều vẫn có chút bối rối.

Cảm giác này thật sự là quá mức kỳ diệu, cùng một người nhưng ở thời gian và không gian khác nhau ấy thế mà lại có thể gặp nhau theo kiểu này. Bọn họ giống như hai người xa lạ quen thuộc nhất, khi ánh mắt chạm vào nhau, toàn bộ đều là cẩn thận thăm dò người kia.

Gió lạnh sộc đến đập vào cánh cửa thật mạnh, một tiếng rầm vang lên đập thẳng vào dây thần kinh hiện đang vô cùng nhạy cảm của cả ba người, da đầu Giản Tùy Anh tê rần, đột nhiên rùng mình một cái.

Hai hàng lông mày của Lý Ngọc nhíu chặt xuống, ánh mắt dán chặt lên người Tiểu Lý Ngọc đang bày ra dáng vẻ ngơ ngác, sắc mặt lạnh lùng đánh giá người kia từ trên xuống dưới, trên mặt tràn đầy vẻ đề phòng và địch ý.

Giản Tùy Anh có chút dở khóc dở cười, vở kịch này của cuộc đời hắn quả thật vở trước so với vở sau lại càng kịch tính, này mẹ nó đúng là một cuộc chạm trán xưa nay chưa từng có trong lịch sử. Hắn hít một hơi lạnh, cảm giác cú ngã vừa rồi đã kéo tê hết cả thắt lưng của mình rồi, miệng chửi một tiếng, hét lên.

"Em mẹ nó còn không mau kéo anh dậy!"

Cả hai Lý Ngọc đều dừng lại, gần như là cùng lúc cúi người xuống đưa tay ra. Hai đôi mắt giống nhau như đúc chạm vào nhau giữa không trung, ngón tay thon dài gọn gàng của Tiểu Lý Ngọc bất giác run lên dưới ánh nhìn lạnh lùng xa xăm của Lý Ngọc đang lăm lăm nhìn cậu, không hiểu sau lại chột dạ mà rụt tay lại.

Giản Tùy Anh không chú ý đến khoảnh khắc hai người va chạm ánh mắt, hắn dựa vào sức của Lý Ngọc, đỡ eo đứng lên. Vốn những lời giải thích trong miệng đã đảo qua một vòng nhưng khi ra đến nơi lại biến thành câu hỏi: "Không phải em bảo đến tối nay mới về được hay sao?"

Lý Ngọc mấp máy môi nhưng lại không trả lời.

Anh cả đêm không chợp mắt nổi, Giản Tùy Anh qua điện thoại nói không rõ ràng, Bạch Tân Vũ cũng ấp a ấp úng. Trái tim Lý Ngọc như bị treo lên, cả người bồn chồn lo lắng, không làm sao chờ đến tận tối được.

Tưởng tượng đến việc Giản Tùy Anh có thể xuất hiện những tình huống xấu, mà anh lại không ở bên cạnh, Lý Ngọc liền gấp gáp đến sứt đầu mẻ trán. Anh đổi vé máy bay về Thượng Hải ngay trong đêm đó, ngay cả hành lý cũng không thèm dọn đã vội vàng thông báo cho trợ lý ở Thâm Quyến một tiếng rồi đi thẳng ra sân bay, một giây cũng không lãng phí mà chạy về Bắc Kinh.

Kết quả hôm nay vừa về đến nhà, mở cửa còn có một "bất ngờ lớn" như vậy đang chờ đợi anh.

Hai mắt Lý Ngọc đã nổi rõ quầng thâm, mệt mỏi nhắm mắt lại, vừa định nói gì đó thì ánh mắt đột nhiên thay đổi. Anh nâng khuôn mặt của Giản Tùy Anh lên xoay lại, dùng ngón tay dè dặt chạm vào vết rách ở khóe miệng của Giản Tùy Anh, ánh nhìn sắc bén bắn ra từ con ngươi đầy lạnh lùng, giọng nói cũng bị đè thấp xuống.

"Sao lại thế này?"

Giản Tùy Anh đã sớm đem chuyện này quẳng đi mất nhưng trong khoảnh khắc khi nhìn vào đôi mắt âm trầm của Lý Ngọc, biểu tình liền có chút bối rối mà nghiêng nghiêng đầu, như là muốn chửi mấy câu thô tục nhưng lại thôi, có một vài phần bất đắc dĩ, do dự không muốn giải thích nhiều.

Sắc mặt Lý Ngọc có chút khó coi, quay đầu nhìn gương mặt có chút ngây ngô, non nớt hơn mấy phần so với mình, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, Lý Ngọc không khỏi bất ngờ khi chạm phải ánh mắt quen thuộc từ sâu trong trí nhớ của mình. Hầu kết của anh nhấp nhô lên xuống như muốn ép chặt những suy nghĩ hoang đường đang điên cuồng trỗi lên trong lòng, nghiến chặt răng hàm, thu lại ánh mắt.

"Vậy em đổi câu hỏi." Hô hấp của Lý Ngọc càng lúc càng nặng nề " 'Nó', là ai?"

Câu hỏi này mẹ nó hỏi thật là vô cùng đúng trọng tâm, Giản Tùy Anh ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nhếch khóe miệng: "Là 'vịt' (*) mới anh tìm về đấy."

(*) Vịt/ 鸭子: Từ lóng bên Trung, ý chỉ trai bao.

Lý Ngọc nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, anh kinh ngạc quay đầu, đồng tử đều co rút, còn chưa kịp mở miệng nói bất kỳ điều gì thì đã bị Giản Tùy Anh táng cho một cái ở sau đầu.

"Đi ra ngoài một chuyến rồi lúc về cũng quên mang theo não về à? Mẹ nó nói vậy mà em cũng tin? Nhìn cái mặt đấy của cậu ta mà còn hỏi đấy là ai nữa à?"

Giản Tùy Anh thật là tức nói không nên lời, đẩy Lý Ngọc ra, miệng còn lẩm bẩm một câu chửi người thô tục, xoa xoa vết sưng trên đầu rồi đi ra sofa một mình buồn bực ngồi xuống.

Lý Ngọc bất động sững sờ nhưng ánh mắt vẫn theo bản năng quan sát từng cử động của Giản Tùy Anh, cho đến khi hơi ấm dần quay về trên mười đầu ngón tay lạnh buốt, anh mới tìm về được chút lý trí thiếu chút nữa là nổ tanh bành.

Hai con người chỉ cách nhau có vài tuổi vẫn đang trầm mặc mà đối đầu với nhau, Tiểu Lý Ngọc thấy được chính mình trong tương lai, trên khuôn mặt biểu tình mười phần phức tạp. Một mình trong cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, gương mặt tương tự trước mắt đáng nhẽ phải là niềm an ủi lớn nhất đối với cậu, nhưng nhìn thấy sự động chạm thân mật đầy quen thuộc giữa Lý Ngọc và Giản Tùy Anh, Tiểu Lý Ngọc lại cảm thấy, có lẽ người xa lạ và mờ mịt nhất đối với cậu bây giờ là chính bản thân mình trong tương lai.

"Lý Ngọc, xin chào." Hai mắt Tiểu Lý Ngọc u ám, dây thanh quản từ trong cổ họng khô khốc hơi rung lên, mang theo một chút khàn khàn không rõ ràng: "Tôi cũng là Lý Ngọc."

Một làn khói thuốc lượn lờ quấn quanh không gian rộng rãi sáng sủa của phòng khách, Giản Tùy Anh ngồi dựa vào sofa gẩy tàn thuốc, Lý Ngọc đã sớm lấy lại được bình tĩnh, mặc dù mọi chuyện xảy ra trước mắt vẫn không thể tin nổi, nhưng chuyện đến bây giờ anh cũng phải chấp nhận sự thật rằng bản thân đang ở cùng một không gian với chính mình trong quá khứ.

Kế hoạch ban đầu của Giản Tùy Anh vốn là trước sẽ nói chuyện rõ ràng với Tiểu Lý Ngọc, như vậy vào buổi tối khi Lý Ngọc trở về, hai người sẽ không đến mức luống cuống tay chân. Kết quá không ai nghĩ đến lại quậy thành một trận như thế này, ba người lúng ta lúng túng ngồi cùng nhau, dường như có chút không thích hợp.

Tiểu Lý Ngọc dùng giọng điệu trầm ổn bắt đầu kể lại "ngày hôm trước" của cậu, ba người đều suy nghĩ xem rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu mà lại tạo thành cục diện như hiện tại. Nhưng mà thời điểm khi nghe nhắc đến "Party tốt nghiệp", Lý Ngọc và Giản Tùy Anh biểu tình đều đồng loạt cứng đờ, ánh mắt hai người chạm vào nhau, tràn ngập những cảm xúc chua chát và hoang đường.

Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng buổi tối hôm đó đã xảy ra sự việc gì, ký ức của hai người vẫn còn nguyên vẹn.

Sắc mặt Lý Ngọc có chút mất tự nhiên, há miệng thở dài, tựa như muốn gọi "Giản ca", lại bị ánh mắt sắc bén của Giản Tùy Anh cắt ngang.

Nhìn hai người lúc này dù không tính là ngọt ngào nhưng tương tác lại vô cùng tự nhiên hài hòa, Tiểu Lý Ngọc nhíu mày, cảm thấy trong người có chút không thoải mái.

Cậu đã sớm thấy được trên tay Lý Ngọc và Giản Tùy Anh đều có một đôi nhẫn dành cho nam giới, kiểu dáng tương tự nhau, bên trên là viên kim cương đơn giản nhưng khó vỡ, dường như giống với mối quan hệ của hai người họ, người khác vừa nhìn vào đã hiểu ngay.

Nhưng tất cả những điều này quá khó tin đối với Tiểu Lý Ngọc. Mới một ngày trước đó, cậu còn cự tuyệt sự theo đuổi đánh chết không buông của Giản Tùy Anh, hơn nữa sự kiên nhẫn của cậu đối với người đàn ông này đã cạn kiệt, chán ghét đã lên đến cực điểm nhưng đến ngày hôm sau cậu lại phát hiện rằng bản thân mình trong tương lai sẽ trở thành người yêu của người này, thậm chí đã đến mức sớm công khai trở thành gay, không một chút giấu giếm điều đó.

Nếu không phải đang trực tiếp ngồi ở đây, đánh chết cậu cũng không tin vào việc này.

Lý Ngọc nhạy bén bắt được ánh mắt phức tạp và chần chừ của Tiểu Lý Ngọc, anh nheo mắt rồi tặng cho Tiểu Lý Ngọc một cái nhìn đầy cảnh cáo. Mà Tiểu Lý Ngọc lại mím chặt môi, trong lòng cảm xúc đang dâng trào, trong nhất thời cũng không rảnh để so đo.

Ba người ngồi buồn bực cả buổi cũng không thể tìm ra được nguyên nhân nguồn gốc của sự việc này, Tiểu Lý Ngọc xuất hiện không hề có một dấu hiệu nào, căn bản không thể giải thích theo lẽ thông thường.

Cuối cùng, Giản Tùy Anh trước mắt bỏ cuộc, hắn duỗi lại thắt lưng, bày ra bộ dạng giặc đến thì tính sau, nhấc chân đạp vào chân Lý Ngọc, nói rằng mình đói bụng rồi.

Cả một căn phòng nặng nề bị bộ dáng bình thản lười biếng của Giản Tùy Anh đánh tan, Lý Ngọc thấy cũng không còn cách nào khác, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tiểu Lý Ngọc vẫn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng hai người một lúc, khi quay đầu lại thì vô thức dừng ở tấm ảnh chụp chung ở phía tủ trưng bày, sắc mặt liền trở nên u ám.

Một bữa cơm trưa hết sức nặng nề trôi qua, Lý Ngọc sau khi rửa bát quay lại thì nhìn thấy Giản Tùy Anh nằm trên ghế sofa, dường như đang ngủ say rồi. Lý Ngọc vào trong phòng mang một cái chăn lông ra, cúi người đắp lên cho hắn, lúc này mới phát hiện vạt áo của Giản Tùy Anh đang mở rộng, vô tình để lộ ra một vết máu bầm tím ở trên bụng.

Lưng Lý Ngọc cứng đờ, theo bản đăng đưa tay chạm vào một chút. Phần da thịt ở eo với những đường cong tinh xảo của Giản Tùy Anh hơi nóng lên, trong khi ngón tay của Lý Ngọc lại lạnh lẽo như đá. Lần chạm này dường như làm đau hắn, Giản Tùy Anh cau mày trở mình, miệng lẩm bẩm một câu gì đó nhưng cũng không tỉnh lại.

Tiểu Lý Ngọc đi ra từ phòng khách, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lý Ngọc.

Mặc dù là cậu không muốn thừa nhận nhưng cậu có thể nhìn ra được, chính mình trong tương lai đối với Giản Tùy Anh là kiểu tình cảm vô cùng sâu sắc, tuyệt đối không phải đơn giản là vui chơi qua đường. Cậu vốn dĩ còn nghĩ rằng bản thân mình không theo khuôn phép nề nếp cưới vợ thành gia thì cũng sẽ ở bên một người giống như Giản Tùy Lâm.

Ít nhất...

Ít nhất không nên là Giản Tuỳ Anh.

Tiểu Lý Ngọc hắng giọng, nghĩ muốn thu hút sự chú ý của Lý Ngọc. Cậu đang khẩn trương muốn cùng "chính mình" nghiêm túc nói chuyện, mọi chuyện trong tương lai hết thảy đối với cậu mà nói là quá kỳ quái, làm cho cậu vô cùng bất an.

Lý Ngọc cẩn thận đắp chăn cho Giản Tùy Anh, anh quay đầu lại, gương mặt không cảm xúc mà nhìn thoáng qua Tiểu Lý Ngọc, con người đen nhánh không thấy ánh sáng, như là đang ẩn giấu từng gợn sóng ngầm cuồn cuộn ngập trời, nuốt chửng mọi cảm xúc đang phơi bày ra ngoài.

Lý Ngọc không nói gì, chỉ hất cằm ra hiệu cho Tiểu Lý Ngọc theo sau.

Hai người một trước một sau cùng đi lên tầng, Lý Ngọc đẩy cửa mở ra phòng tập thể hình ở tầng hai, sải bước vào trong.Trong phòng, rèm cửa mở rộng, ánh sáng ấm áp tràn ngập, ánh nắng mùa đông xuyên qua ô cửa sổ kính lớn rọi vào trong phòng, phủ lên các dụng cụ thể thao và bao cát quyền anh một tầng ánh sáng nhợt nhạt dịu dàng.

"Đóng cửa vào."

Lý Ngọc đứng ở trong phòng, giọng điệu lạnh lùng.

Tiểu Lý Ngọc nghe lời đóng cửa, xoay người còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị một đấm hung ác của Lý Ngọc nện thẳng lên mặt.

Khuôn mặt y như đúc kia bây giờ đáng sợ đến lạnh toát, màu đỏ tươi ở hốc mắt như sắp trào ra máu, hai bên má đều co giật, Lý Ngọc như đang đè nén phẫn nộ và hận ý vô biên.

Không, chỗ, xả, giận.

——————

Tiểu Lý Ngọc cần được dạy dỗ, tôi tin chắc rằng dù là Lý Ngọc ở bất kỳ thời điểm nào thì cuối cùng cũng đều sẽ yêu Giản ca.

Cái Tiểu Lý Ngọc cần là thời gian, sau đó cậu sẽ tự mình nhận ra

.

.

.

.

—— cậu không tranh nổi với Đại Lý Ngọc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro