Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Uyên đạo trưởng nghe Chu Nghiễm nói, trong lòng thầm cảm thấy Chu Nghiễm lỗ mãng, chưa hỏi kỹ càng mà đã đả thương đệ tử của mình, nhưng cũng không tiện ngay mặt trách mắng.

"Khi nghe Lâm trưởng lão bẩm báo, không ít trưởng lão và phong chủ có lòng nghi ngờ về tư chất của Mộ Dung sư điệt, nên đều đề nghị với ta tiến hành giám định lại."

Ông trầm ngâm nhìn Mộ Dung Ly, nói: "Tuy tụ linh thạch từ trước đến nay chưa từng sai lầm, những cái gì cũng có lần đầu. Mộ Dung sư điệt, ngay bây giờ chúng ta sẽ dùng một tụ linh thạch mới để kiểm tra tư chất của ngươi, ngươi có bằng lòng không?" Giọng nói của Thanh Uyên tuy ôn hoà, nhưng ngữ khí trong đó như thể là tuyệt đối không để cho Mộ Dung Ly nói không.

Mộ Dung Ly có điều hậm hực, hắn còn có thể từ chối sao, chỉ đành đáp: "Tất cả tuỳ theo trưởng môn sư bá định đoạt."

"Hảo!" Khoé miệng Thanh Uyên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, ra lệnh cho Chấp Minh đứng sau lưng: "Minh nhi, mang tụ linh thạch kia ra đây."

Sự lạnh lẽo trên gương mặt Chấp Minh từ lâu đã không còn tăm tích, cung kính nói: "Vâng." Rồi từ trong túi trong giới chỉ trên tay lấy ra một vật.

Mộ Dung Ly nhìn kỹ vật đó, nhận ra nó là một tấm bản hình chữ vuông, chiều dài bằng khoảng hai sải tay. Tấm bản kia dường làm bằng bạch ngọc, bên dưới còn có một trụ bằng gỗ đàn hương để giữ thẳng đứng, chất ngọc trong suốt xinh đẹp, nhìn là biết không phải vật tầm thường.

Chấp Minh mang tụ linh thạch đến trước mặt Mộ Dung Ly. Mộ Dung Ly và Chấp Minh cũng coi như có quen biết, mấy hôm trước còn vừa mở lòng với hắn, chấp nhận coi hắn thành như bằng hữu của mình, bèn mỉm cười với hắn.

Chấp Minh thấy nụ cười của Mộ Dung Ly, trong lòng sửng sốt, sự khó chịu trong lòng cũng giảm hơn phân nửa, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thần tình lạnh nhạt: "Mộ Dung sư đệ, ngươi dùng thần thức của mình đưa vào tụ linh thạch, màu sắc hiện lên trên tụ linh thạch sẽ tương ứng với tính chất linh căn của ngươi. Nếu là đơn linh căn sẽ chỉ có duy nhất một màu, song linh căn là hai màu riêng biệt, còn nếu là biến dị linh căn, thì hai màu sẽ chồng lên nhau."

Mộ Dung Ly gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu rõ. Hắn y theo lời Chấp Minh, đưa thần thức vào trong tụ linh thạch.

Tu linh thạch ban đầu yên tĩnh oánh nhuận như một khối hảo ngọc, cho đến khi thần thức của Mộ Dung Ly tiến vào, tu linh thạch bỗng bừng sáng, năm màu sắc tượng trưng cho ngũ hành kim mộc thuỷ hoả thổ luân chuyển trên bề mặt, tốc độ nhanh đến chóng mặt!

Mọi người đều biết tu linh thạch chính là đang trong quá trình kiểm nghiệm tư chất của Mộ Dung Ly, mấy chục cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào tụ linh thạch, hồi hộp chờ đợi.

Ngũ sắc luân chuyển trong một khoảng thời gian nhất định, rồi từ từ tan biến. Trong lúc Mộ Dung Ly còn đang ngơ ngác không hiểu gì, một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện ở chính giữa tụ linh thạch rồi dần dần lan ra xung quanh. Tụ linh thạch ngập chìm trong màu đỏ nóng rực, từ bạch ngọc biến thành một khối huyết ngọc, rực rỡ xinh đẹp tựa như hồng y trên người Mộ Dung Ly.

"Là đơn hoả linh căn!" Không biết là ai đột nhiên lên tiếng, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc, kéo tâm trí mọi người còn đang ngẩn ngơ quay trở về với thân thể.

"Mộ Dung tiểu tử này thế mà lại là đơn linh căn!"

"Chu phong chủ lần này quả là may mắn! Đã mấy vạn năm rồi Huyền Thiên đại lục không xuất hiện đơn linh căn!"

Âm thanh xì xào và cảm thán liền vang lên khắp Ngọc Tiên Điện. Những người ở đây hiện giờ cũng mang cảm xúc lẫn lộn, hầu hết đều vô cùng bất ngờ, nhưng người bất ngờ nhất ở đây phải kể đến Mộ Dung Ly!

Hắn cũng có nghĩ tới việc bản thân mình xuyên vào thân thể nguyên chủ sẽ thay đổi thuộc tính linh căn, nhưng hắn không ngờ được tư chất của hắn là đơn hoả linh căn, là thiên linh căn vạn năm khó gặp trong truyền thuyết!

Hắn đọc trong sách ở Tàng Thư Các, biết được những người thiên linh căn có tốc độ tu luyện nhanh gấp trăm ngàn lần tứ linh căn. Có điều, đã nói là truyền thuyết thì cũng không thể dễ gặp như vậy, mấy vạn năm nay, Huyền Thiên đại lục mới chỉ có hai thiên linh căn xuất hiện, một người chính là Địch Nghệ đan sư, đơn mộc linh căn tối thích hợp luyện đan.

Người còn lại tên thật là gì thì không ai biết, chỉ biết hắn thường được dân gian gọi là chiến thần Tuỳ Vân.

Chiến thần Tuỳ Vân là một truyền thuyết khác của Huyền Thiên đại lục. Không ai biết hắn từ đâu tới, chỉ biết được hắn là thuỷ linh căn và sử dụng một thanh kiếm có hình thù kỳ quái. Từ mấy vạn năm trước, người ta đã bắt đầu thấy bóng dáng của hắn trong các cuộc đại chiến.

Nam tử cao lớn, một thân khôi giáp, thanh kiếm dài hơn sáu thước, đi đến đâu là máu chảy thành sông đến đó. Sở dĩ hắn được xưng là chiến thần, là bởi vì phe nào có được sự giúp sức của hắn thì phe đó toàn thắng.

Cho đến ba ngàn năm trước, Tuỳ Vân bỗng biến mất, giống như một cơn gió thổi qua. Sự biến mất của hắn vô cùng đột ngột, giống như sự xuất hiện của hắn, trở thành một trong số những bí mật lớn nhất trên Huyền Thiên đại lục. Một số đồn rằng hắn đã chết trận, số khác lại nói hắn đã đến vị diện cao cấp. Cũng có lời nói là Tuỳ Vân giết nhiều người, sát nghiệp quá nặng, hình thành tâm ma nên sa chân vào ma đạo. Không biết sự thật thế nào, nhưng có một điều không thể thay đổi được, đó là Huyền Thiên đại lục đã mất đi một thiên tài đơn linh căn.

Từ khi Tuỳ Vân biến mất, Huyền Thiên đại lục chưa từng xuất hiện thêm một đơn linh căn nào. Thế nhưng bây giờ, ngay giữa Ngọc Tiên Điện trên Trung Ẩn Phong, một thanh niên hồng y với đơn hoả linh căn đang đứng, gương mặt mỹ lệ, đôi mắt phượng có phần mông lung, rất có thể sẽ trở thành truyền thuyết tiếp theo của Huyền Thiên đại lục!

Mộ Dung Ly bị sự thật trước mắt làm cho hoảng hốt, có phần bối rồi nhìn quanh, bỗng nhiên ánh nhìn của hắn chạm vào một đôi mắt sâu thẳm.

Ánh mắt của Chấp Minh nhìn hắn vô cùng ôn nhu, hàm chứa chút tiếu ý, giống như một hồ nước mùa thu êm đềm phẳng lặng, khiến cho những lo lắng trong lòng Mộ Dung Ly bất giác biến mất.

Kinh ngạc dần dần qua đi, những người ở đây tối thiểu cũng đã sống mấy ngàn năm, có bất ngờ nào mà còn chưa trải qua. Thanh Uyên đạo trưởng nhìn Chu Nghiễm đang ngồi im lặng, hỏi: "Chu sư đệ nghĩ thế nào về chuyện này."

"Lạc Vân môn từ trước tới giờ chưa bao giờ có một đệ tử đơn linh căn, nay lại xuất hiện, là phúc của bổn môn." Ánh mắt Chu Nghiễm nhìn về phía Mộ Dung Ly có chút phức tạp, có phần không tập trung đáp.

"Chưa bao giờ có một đệ tử đơn linh căn? Chu sư đệ lời này không hẳn là đúng rồi." Thanh Uyên nghe Chu Nghiễm nói, đột nhiên khẽ cười. Chu Nghiễm tuy không hiểu ý tứ của trưởng môn, nhưng vẫn cung kính nói: "Vậy mong trưởng môn sư huynh chỉ giáo."

"Mộ Dung sư điệt quả thật là đơn linh căn, nhưng cũng không phải là đơn linh căn đầu tiên của Lạc Vân môn." Trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Thanh Uyên nhìn về phía Chấp Minh ở đằng sau, nói: "Minh nhi, ngươi bước lên, cho bọn họ xem tư chất của ngươi."

Chấp Minh khẽ gật đầu, chậm rãi bước xuống nơi đang đặt tụ linh thạch. Ánh mắt của hắn như có như không lướt qua Mộ Dung Ly đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đưa thần thức vào tụ linh thạch.

Hiện tượng ngũ hành luân chuyển lại xuất hiện trên tụ linh thạch giống như khi Mộ Dung Ly kiểm tra. Sau khi ngũ sắc tản đi, một màu xanh lam xinh đẹp ngự trị toàn bộ bề mặt tụ linh thạch.

"Đơn thuỷ linh căn! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!?"

"Hôm nay Lạc Vân môn xuất hiện hai đơn linh căn trong truyền thuyết!"

Nhìn vào gương mặt xinh đẹp đang ngập tràn trong kinh ngạc của Mộ Dung Ly, Chấp Minh khẽ nhếch miệng cười, giọng nói nhẹ nhàng vang đến bên tai hắn: "Chúng ta hình như không khác nhau là mấy, A Ly có thấy vậy không?"

Thanh Uyên chờ cho tiếng ồn ào lắng xuống, mới lên tiếng: "Minh nhi là đơn thuỷ linh căn, điều này ta đã biết từ lâu nên lúc đầu mới thu nhận hắn làm đồ đệ, chỉ chờ thời có thích hợp để nói với các vị sư đệ..."

Ánh mắt ông nhìn về phía Chấp Minh ẩn chứ niềm tự hào: "Lạc Vân môn ta không chỉ có một, mà là hai thiên linh căn!"

Ông vừa dứt lời, đại điện liền ngập tràn trong tiếng chúc mừng của các vị trưởng lão.

"Cung hỉ trưởng môn sư huynh!"

"Thì ra Chấp sư điệt là đơn thuỷ linh căn, như vậy thắng trong thi đấu võ hệ cũng không có gì lạ."

"Hai thiên linh căn đồng thời xuất thế, Lạc Vân môn ta quả có phúc khí."

Thanh Uyên vuốt vuốt râu, mỉm cười nhận những lời chúc kia. Nhìn vào nụ cười trên gương mặt ông, đủ để thấy ông tự hào về Chấp Minh như thế nào.

Nam Yên Phong chủ Thanh Hư đạo trưởng đợi đến khi đại điện yên tĩnh, mới nhìn về phía Chu Nghiễm, chậm rãi nói: "Trong ngũ hành linh căn, thổ và mộc linh căn thích hợp trở thành đan tu, kim và hoả linh căn tối thích hợp trở thành võ tu. Thuỷ linh căn lại vô cùng đặc biệt, vừa thích hợp luyện đan lại vừa thích hợp luyện võ..."

"Mộ Dung sư điệt là hoả linh căn, trở thành đan tu mà tốc độ tấn cấp lại không thua gì Địch Nghệ đan sư, nếu hắn trở thành võ tu, chỉ sợ hiện giờ tu vi không chỉ dừng ở cấp hai."

Chu Nghiễm tuy không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã trầm xuống, hai tay trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh hằn lên, thân thể cũng đã có chút run rẩy.

Lưu Văn nhìn Chu Nghiễm tức giận như vậy, há lại có thể bỏ qua cơ hội chèn ép hắn, trong lòng đắc ý nói: "Thanh Hư sư huynh nói không sai, cho nên về tình hay về lý, Mộ Dung sư điệt cũng nên bái nhập một trong những vị trưởng lão võ hệ làm sư phụ, chứ không nên ở lại Tây Hoa Phong lãng phí khả năng của mình, Chu sư huynh có cảm thấy vậy không?"

Hai đơn linh căn xuất hiện, tất cả những người ở đây không ai là không muốn thu Mộ Dung Ly và Chấp Minh làm đệ tử. Ai mà lại không muốn có cơ hội trở thành sư phụ của một thiên linh căn, từng bước dẫn dắt hắn trở thành một truyền thuyết mới của Huyền Thiên đại lục chứ?

Có điều trong số hai người, Chấp Minh có thuỷ linh căn, thích hợp cả luyện đan lẫn luyện võ, trở thành đan tu hay võ tu đều thích hợp. Hắn đã bái trưởng môn nhân làm sư phụ, trở thành một đệ tử võ hệ, những người ở đây cũng không thể nói được thêm gì nữa.

Thế nhưng Mộ Dung Ly thì lại khác. Hắn là hoả linh căn, tối thích hợp để trở thành võ tu, nhưng lại đang làm đệ tử của Tây Hoa Phong, ngày ngày luyện đan. Mộ Dung Ly làm đan sư đã tấn cấp nhanh như vậy, nếu từ đầu đã là đệ tử võ hệ, chỉ sợ tu vi không chỉ dừng ở cấp hai.

Lạc Vân môn đương nhiên không thể lãng phí khả năng của một thiên tài như vậy, nhất định sẽ yêu cầu Mộ Dung Ly từ đan hệ chuyển sang võ hệ, vậy nên tất cả các trưởng lão võ hệ trong Ngọc Tiên Điện lúc này, đều đang đánh chủ ý lên hắn.

Không khí trong Ngọc Tiên Điện bỗng chốc trở nên căng thẳng. Mộ Dung Ly thu hết những gì xảy ra vào mắt, trong lòng vô cùng ác cảm với lời nói của hai vị phong chủ kia. Bọn họ nói như vậy chẳng phải là muốn ép buộc sư phụ hắn phải để hắn rời khỏi Tây Hoa Phong hay sao?

Chu Nghiễm thương yêu hắn, điều này Mộ Dung Ly rất rõ ràng, cho nên hắn cũng không thể đứng yên mà nhìn sư phụ mình chịu nhục, hắn đang định quỳ xuống trước mặt Thanh Uyên đạo trưởng, cầu xin được ở lại Tây Hoa Phong, thì một giọng nói truyền vào tai hắn: "Ngươi thực lòng muốn ở lại Tây Hoa Phong?"

Hai chữ "Chấp Minh" loé lên trong đầu Mộ Dung Ly, hắn quay sang nhìn người nọ, chỉ thấy hắn diện vô biểu tình, đôi mắt như đang nhìn về phía xa xăm, không có vẻ gì là vừa lên tiếng nói chuyện.

Hắn còn đang mơ hồ không rõ, giọng nói vừa rồi lại vang lên: "Không cần phải nhìn nữa, đúng là ta vừa dùng thuật truyền âm để nói chuyện với ngươi."

Mộ Dung Ly giật mình! Thực sự là Chấp Minh đang nói với hắn! Cái này là thuật truyền âm nhập mật trong tiểu thuyết Kim Dung sao?

Chấp Minh lại lên tiếng: "Nếu ngươi muốn ở lại Tây Hoa Phong, cũng không phải là chuyện khó."

"Ngươi có cách!?" Mộ Dung Ly kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên." Không biết có phải lỗi giác hay không, mà Mộ Dung Ly dường như cảm thấy Chấp Minh vừa tà mị cười một cái: "Ngươi nên nhớ, ngươi là đơn linh căn trong truyền thuyết, là Lạc Vân Môn cần ngươi, chứ không phải ngươi cần bọn họ, vậy nên ngươi hoàn toàn có thể tận dụng lợi thế của mình mà đặt điều kiện với bọn họ."

Mộ Dung Ly là người thông minh, nghe Chấp Minh gợi ý liền hiểu, hắn cũng không có ý định quỳ nữa, chỉ chắp tay nói với Thanh Uyên: "Bẩm trưởng môn sư bá, đệ tử có một yêu cầu quá đáng, mong sư bá chấp nhận."

Thanh Uyên đạo trưởng sau khi biết hắn là hoả linh căn, cũng khó có thể dùng cách đối xử với các đệ tử khác để đối xử với hắn. Chấp Minh thực ra nói không sai, Lạc Vân môn muốn môn phái lớn mạnh hơn bây giờ, thì thực sự cần đến sự trợ giúp của Mộ Dung Ly. Cũng giống như Thuỷ Tinh Các lúc trước chỉ là một phái nho nhỏ, từ sau khi có sự xuất hiện của Địch Nghệ, thì dần dần lớn mạnh, sánh ngang với Lạc Vân Môn và Thương Minh Phái trở thành một trong tam đại môn phái trên Huyền Thiên đại lục.

Lạc Vân Môn cần Mộ Dung Ly, những hắn thì không nhất thiết phải ở lại Lạc Vân môn. Với tư chất của hắn, chỉ cần vừa bước ra khỏi cổng lớn của Lạc Vân môn thôi là tất cả những môn phái lớn nhỏ trên Huyền Thiên đại lục sẽ không ngại bất chấp tất cả mà nhào vào giành giật hắn.

Bởi lẽ đó, Thanh Uyên mỉm cười với Mộ Dung Ly, vô cùng hoà ái nói: "Mộ Dung sư điệt có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại."

Mộ Dung Ly cũng không khách khí, đáp: "Ta muốn tiếp tục ở lại Tây Hoa Phong, làm đệ tử của Chu Nghiễm phong chủ."

Mọi người vô cùng sửng sốt, vô số những đạo nhãn quang liên tục bắn về phía Chu Nghiễm, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng không thiếu.

Thanh Uyên đạo trưởng trong lòng không khỏi bắt đầu cảm thấy Mộ Dung Ly không phân biệt tốt xấu, có chút tiếc sắt không rèn thành thép: "Mộ Dung sư điệt, ta biết ngươi và Chu phong chủ tình nghĩa không tầm thường, nhưng ngươi cũng đã biết tư chất của mình là hoả linh căn, thích hợp làm võ tu hơn đan tu. Ngươi là đan sư mà chỉ trong vòng chưa đến một tháng đã lên cấp hai, nếu ngươi trở thành võ tu, trong vòng không đến hai mươi năm đã trở thành cường giả cấp tám cũng không phải không có khả năng."

Thân thể hiện tại của Mộ Dung Ly mới có mười sáu tuổi, trong vòng hai mươi năm, có nghĩa là ba mươi sáu tuổi đã trở thành cường giả cấp tám, là cỡ nào doạ người? Có những kẻ dành cả đời tu luyện cũng không thể đạt được thành tựu như vậy, những người có tư chất tốt, muốn đạt được cấp tám cũng phải mất mấy ngàn năm, ngay đến các vị trưởng lão trong môn phái, khi trở thành cường giả cấp tám thì người trẻ cũng đã gần hai ngàn tuổi.

Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ly lạnh lùng như băng, có vẻ không chút động tâm trước những lời của Thanh Uyên đạo trưởng. Thanh Uyên thấy hắn cương quyết như vậy, không khỏi đối với đệ tử xinh đẹp này nảy lên một chút thiếu thiện cảm, định tiếp tục khuyên nhủ thì âm thanh trong trẻo của người kia đã vang lên: "Đệ tử trong lòng hiểu rõ các vị trưởng lão và phong chủ là muốn tốt cho ta, nhưng sư phụ đối với Mộ Dung Ly ân trọng như núi, nếu ta phụ lòng người, chẳng phải sẽ trở thành một kẻ bất nghĩa, làm sao còn xứng đáng để tu tiên?"

Hắn đứng giữa đại điện, bóng lưng thẳng tắp, gương mặt khuynh nhân, từng lời từng chữ thoát ra từ miệng hắn đều vô cùng dứt khoát.

Nghe những lời chân thành của đệ tử nhà mình, cho dù Chu Nghiễm là người từng trải cũng không khỏi cảm động. Hắn lúc đầu thu nhận Mộ Dung Ly hoàn toàn là vì vừa ý dung mạo của hắn, ngay đến về sau đối với Mộ Dung Ly để tâm hơn những đệ tử khác cũng không gì khác ngoài lý do ấy. Nhưng Mộ Dung Ly ngoại trừ gương mặt mỹ lệ, còn vô cùng chăm chỉ cần mẫn, thông minh đĩnh ngộ. Nhìn thấy hắn không ngừng cố gắng, bất chấp hạn chế trong tư chất, Chu Nghiễm không khỏi đối đệ tử này nổi lên một chút ý thương tiếc, bất giác cũng quan tâm đến hắn nhiều hơn.

Mục đích của hắn lúc đầu khi nhận Mộ Dung Ly làm đệ tử không hẳn là trong sáng, thế nhưng Mộ Dung Ly coi trọng như vậy, khiến cho Chu Nghiễm ngoại trừ cảm động, còn có chút hổ thẹn.

Chu Nghiễm đương nhiên không biết, Mộ Dung Ly kiếp trước thiếu thốn tình thương, cho nên kiếp này chỉ cần có người đối xử với hắn tốt một chút, hắn cũng luôn khăc sâu trong lòng.

Mộ Dung Ly như có như không liếc những người ngồi xung quanh, tiếp tục nói: "Thế nhưng tư chất của đệ tử không thích hợp làm đan tu, điều này là không thể chối cãi, cho nên đệ tử có một chủ ý này, mong trưởng môn sư bá và các vị trưởng lão xem xét."

Các phong chủ và trưởng lão thoáng nhìn nhau, thầm trao đổi ý kiến. Các vị trưởng lão võ hệ thấy ý tưởng nhận Mộ Dung Ly làm đệ tử cũng chưa hẳn là vô vọng, một người đã không kiềm chế được, thúc giục: "Mộ Dung sư điệt, có ý tưởng gì thì mau nói a!"

Khoé môi Mộ Dung Ly khẽ câu lên thành một nụ cười nhàn nhạt: "Tuy Mộ Dung Ly vẫn làm đệ tử của Tây Hoa Phong, sư phụ chỉ có một người là Chu Nghiễm phong chủ, nhưng sẽ chấp nhận đi theo một vị tiền bối trong võ hệ tu luyện."

Ý tưởng này nói ra, không chỉ những người của Lạc Vân Môn, mà ngay đến Chấp Minh đứng bên cạnh cũng rúng động. Hắn liếc nhìn Mộ Dung Ly, ánh mắt như có điểm suy ngẫm.

"Điều này sao có thể?!" Lưu Văn tính tình nóng nảy, tuy chuyện lần này không liên quan đến hắn nhưng vẫn không kiềm chế được mà xen vào: "Ngươi muốn một trong số những trưởng lão võ hệ dạy ngươi tu luyện nhưng lại không muốn gọi họ là sư phụ, yêu cầu này không phải quá coi thường Lạc Vân Môn hay sao?!"

Hắn ngầm thả ra uy áp của một cường giả, muốn áp chế Mộ Dung Ly. Mộ Dung Ly mới đầu còn có cảm giác không thở nổi, nhưng một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, một tia chân khí đi vào cơ thể hắn, đi vòng qua kỳ kinh bát mạch, áp lực trên cơ thể hắn bỗng chốc biến mất không còn tăm tích.

Hắn có chút kinh ngạc nhận ra, người thầm đang giúp hắn đối phó với uy áp của Lưu Văn, chính là Chấp Minh đứng bên cạnh. Trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt, Chấp Minh cho dù có đơn linh căn, cộng thêm tư chất trời cho, nhưng mới vào Lạc Vân Môn được hai năm, cho dù cần cù tu luyện đến mấy thì cao nhất cũng mới chỉ có thể lên được cấp sáu, sao lại có thể chống lại uy áp của Lưu Văn?

Không những là chống lại, Mộ Dung Ly có thể cảm thấy được, chân khí của Chấp Minh trong cơ thể hắn đang hoàn toàn áp chế lại chân khí phóng ra từ uy áp của Lưu Văn.

Điều này có nghĩa, tu vi của Chấp Minh thậm chí còn cao hơn cả Lưu Văn!

Một tiếng nổ mạnh vang lên trong đầu óc Mộ Dung Ly, khiến cho toàn thân hắn run rẩy. Hắn chợt cảm thấy, hình như bản thân đã biết được điều không nên biết.

Tay của Chấp Minh chỉ đặt nhẹ nhàng lên lưng Mộ Dung Ly, cộng thêm việc Mộ Dung Ly thân hình run rẩy, Thanh Uyên đương nhiên không ngờ tới việc Chấp Minh đang âm thầm giúp đỡ Mộ Dung Ly chống lại uy áp của Lưu Văn, chỉ nghĩ là Mộ Dung Ly bị uy áp khiến cho đứng không vững, Chấp Minh hảo tâm đỡ hắn.

Thanh Uyên biết rõ, nếu hai người phải chống lại uy áp của Lưu Văn thêm một lúc nữa thôi, rất có thể kinh mạch sẽ đứt đoạn mà chết. Ông đương nhiên không thể nhìn hai nhân tài tương lai của Lạc Vân Môn bị huỷ hoại ngay trước mắt, vội lên tiếng nhắc nhở: "Lưu sư đệ, việc gì phải làm khó tiểu bối?"

Lưu Văn bị trưởng môn nhân nhắc nhở, không cam lòng thu uy áp lại.

Bàn tay trên lưng Mộ Dung Ly âm thầm rời đi, hắn ổn định lại tâm thần, mới lạnh lùng nhìn Lưu Văn, nói: "Đệ tử đương nhiên hiểu được đạo lý này, nếu được bất cứ vị trưởng lão nào trong võ hệ chỉ dạy mà lại không gọi một tiếng sư phụ, quả là danh bất chính ngôn bất thuận."

Thanh Uyên đạo trưởng nghe đến đây, liền hiểu được trong lòng Mộ Dung Ly đã có sẵn chủ ý, không khỏi hứng thú hỏi: "Vậy Mộ Dung sư điệt nói xem, ngươi muốn theo ai tu luyện?"

Mộ Dung Ly khẽ mỉm cười, liếc mắt sang người bên cạnh, nói: "Đệ tử muốn đi theo Chấp sư huynh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro