Chương 57: Ngọc có tì vết, chuyện tốt nhiều ma(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Thành ngữ Trung Quốc, câu gốc là 美中不足,好事多魔, tức là "Điều tốt đẹp nào cũng có khiếm khuyết, chuyện vui nào cũng có rủi ro".

Tôi luôn không hiểu tại sao Universal lại coi trọng Lý Đồng đến vậy, cho dù là tình nhân của Phó Thời Vận cũng không thể nhận được phần ưu ái này.

Lý Đồng trong đoàn kịch căn bản là lấy tay che trời, đạo diễn Vương cũng không để vào mắt.

Đạo diễn Vương không phải là người tầm thường không dám động đến diễn viên. Phó Linh Sách là chị cả trong giới còn phải kính trọng ông đến thăm ban, ngay cả tôi khi còn là đỉnh lưu cũng không liên lạc nhiều với ông, mà ông cũng không nịnh hót lấy lòng người có địa vị như Tần Vị Ký.

Vậy mà ông lại ân cần với Lý Đồng như thế, thậm chí phá hỏng buổi quay cũng không đắc tội với cậu ta, chỉ dựa vào thân phận tình nhân của Phó tổng chắc chắn không đủ.

Tiểu Trần điều tra trên mạng mới biết Universal còn có một người quan trọng hơn cả.

Anh trai của Phó Thời Vận là Phó Thời Vu, có bằng tiến sĩ kinh tế tại một trường đại học danh tiếng, gia nhập đảng Dân chủ Trung Quốc khi đang học tiến sĩ. Người này chịu trách nhiệm về các công việc kinh doanh quốc tế, hầu như không xuất hiện trên bất kỳ tin tức nào ở trong nước. Nghe nói anh ta có mối quan hệ mật thiết với chính phủ. Người kinh doanh như Phó Thời Vận không ít, nhưng nếu có dính líu đến chính phủ thì không thể đắc tội.

Trong giới giải trí, những mối quan hệ phức tạp không phải là chuyện hiếm. Không ai biết Lý Đồng là người tình của Phó Thời Vận, Phó Thời Vu hay là của chung của hai anh em họ. Nhưng tôi biết chắc chắn không thể đắc tội Lý Đồng.

Tôi gánh không nổi hậu quả, thậm chí còn liên lụy đến Tần Vị Ký.

Tôi ngồi trên ghế lật kịch bản. Dù ngồi thẳng nhưng khi ho, tôi vẫn không nhịn được mà cong người lại. Một bàn tay đưa cho tôi cốc nước, tôi không ngẩng đầu lên, nghĩ là Tiểu Trần nên nhận lấy.

"Anh nên nghỉ ngơi hai ngày đi, mấy hôm liền đều ho khan rồi."

Tôi nghe thấy giọng nói của Lý Đồng liền ngẩng đầu lên, hai ngày nay cậu ta không ở trong đoàn phim, nghe nói là quay về Bắc Kinh vì lịch trình riêng.

"Nếu cậu an tĩnh đóng phim, đạo diễn Vương sẽ không chèn ép tôi, nhờ phúc cậu mà tôi được thức trắng hai đêm."

Lý Đồng ngồi xuống bên cạnh tôi, "Tôi đã xem phim của anh."

Tôi thờ ơ, tiếp tục lật kịch bản trong tay, "Tôi thay đạo diễn Chu cảm ơn cậu đóng góp cho phòng vé."

"Cảnh giường chiếu của thầy Tạ thật sự rất cuốn hút..."

"Từ khi ra mắt tôi đã đóng hai bộ đều có cảnh nóng, cả hai lần đều là cùng anh Tần." Tôi ngước mắt nhìn cậu ta, cười, "Diễn đúng bản chất đương nhiên cuốn hút."

Lý Đồng chống cằm nhìn tôi, "Đời này anh định sống dựa vào Tần Vị Ký sao?"

Bàn tay lật kịch bản của tôi ngừng lại, "Còn cậu định dựa vào ai?"

Lý Đồng ngạc nhiên một lát, ánh mắt nhìn tôi thay đổi, "Anh nghĩ sao?"

Tôi chậm rãi đóng kịch bản lại, "Cậu sẽ không sống chỉ để nhìn tôi thất bại thảm hại, đúng không?"

Lý Đồng cười, quay người đứng dậy. "Anh Tạ sao có thể thất bại được, tương lai của anh rất tươi sáng."

Điều tôi không nghĩ đến chính là một lời của Lý Đồng tiên đoán như thần.

Sau khi "Ở đây" ra mắt, doanh thu phòng vé một tháng tăng vọt lên hơn 3 tỷ mà vẫn chưa có dấu hiệu giảm, thậm chí bỏ xa một vài bộ phim khác trong mùa lễ xuân. Rất có khả năng đây sẽ trở thành quán quân phòng vé, ngay cả phim điện ảnh của đạo diễn Từ cũng không bắt kịp.

Hai bộ phim của Chu Không liên tiếp nổi tiếng, trong một đêm danh tiếng truyền xa.

Với tư cách là nhà đầu tư vào bộ phim này, giá trị thị trường của Sử Thi đã tăng vọt. 

Đối với tôi mà nói lại càng nhiều lợi ích.

Từ khi về nước đến nay, giá trị thương mại của tôi giảm mạnh, vị thế trong giới giải trí không cao không thấp. Nhờ bộ phim này, tôi không chỉ một lần nữa trở thành ngôi sao hàng đầu, mà tài năng của tôi còn được các chuyên gia trong giới công nhận hơn so với năm năm trước.

Nói cách khác, tôi đã không còn là một ngôi sao lưu lượng bị người ta chỉ trích nữa, mà trở thành một người có vị trí quan trọng trong giới.

Tất cả những điều này đều đến rất bất ngờ, nhưng phúc họa trong giới giải trí luôn xảy ra ngẫu nhiên.

Mà tôi vẫn được coi là kẻ may mắn trong giới giải trí.

Ngoài ra giá trị đầu tư của "Thanh Vân Án" cũng tăng lên.

Trên mạng còn cường điệu hóa diễn xuất của tôi, từ một An Đường úa tàn lại thấy được khát vọng sinh tồn, biến một nhân vật nhạt nhòa trở nên sống động, có cảm giác như đã sống qua một đời.

Tôi vẫn luôn như vậy, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.

Khi nổi tiếng trở lại, những thông tin tiêu cực trên mạng không ngừng nghỉ truyền ra, nhưng so với giá trị hiện tại của tôi thì những thông tin tiêu cực đó đã không quá đáng kể nữa.

Cơn sốt này kéo dài đến mùa hè, tin tức về tôi vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. Mấy tháng tôi quay chụp ở đoàn phim, không biết mình đã nổi bật thế nào trong giới giải trí.

Ai cũng nói sự thành công bất ngờ của tôi sau 5 năm không biết đã cướp đi thành quả mấy năm phấn đấu của bao nhiêu người trong giới.

Mọi người trong đoàn kịch quá chu đáo, khiến tôi không hề bị ảnh hưởng.

Tôi nhớ lại nhiều năm trước khi tôi mới nổi tiếng, lúc đó tôi còn đắc ý vì đã trở thành ngôi sao tương lai.

Đến ngày hôm nay, tôi chẳng còn đắc ý nổi nữa, ngày tôi bị cả mạng xã hội tẩy chay thì danh tiếng đã biến thành ô danh, không phải ai cũng có thể chịu đựng được cảm giác rơi xuống từ đỉnh cao.

Hợp đồng giữa tôi và Trần Niệm nhanh chóng hoàn thành, sắp đến ngày khai trương công ty, tôi giao nhiệm vụ tuyển dụng cho Trần Niệm. Trần Niệm cũng đăng lên Weibo thông báo nàng sẽ trở thành người đại diện cho tôi, người hâm mộ tuy có chút hoài nghi nhưng cuối cùng vẫn là tin vào mắt nhìn người của tôi.

"Anh Tạ, một vài nhãn hàng đã liên hệ quảng cáo, anh có muốn nhận không?"

Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, "Nhận, em chọn lọc cẩn thận, gần đây đang tương đối nhạy cảm. Những thương hiệu nước ngoài cần phải kiểm tra kỹ càng, đừng để dính dáng đến chính trị. Tốt nhất là em hãy lên lịch trình đến hết tháng sau khi đóng máy, đừng để bị người khác nắm thóp."

"Vâng ạ." 

Mới đầu Tiểu Trần vẫn chưa quen lắm, nhưng dạo gần đây nàng đã bắt kịp được với vị trí người đại diện này, rất nhiều chuyện nàng có thể tự quyết định mà không cần hỏi ý kiến của tôi.

"Em đã điều tra rồi, mấy tin tức tiêu cực nhắm vào anh đều là do Universal làm, còn có cả... Tinh Mộng..."

Tôi đột nhiên nổi tiếng đương nhiên đã chèn ép Lý Đồng, như vậy cậu ta sẽ khó mà nổi nhờ bộ phim lần này vì thế Universal sốt ruột.

Mà Tinh Mộng cũng có hoạt động hàng ngày, Chu Lận không chỉnh tôi mới là chuyện lạ.

"Tạm thời không cần để ý."

"Em sẽ nhanh chóng liên hệ với trưởng hậu viện hội của anh trên Baidu, người hâm mộ của anh quá phân tán, nếu không có người đứng đầu sẽ dễ gây chuyện."

Tôi cười, "Đại diện Trần cứ làm theo ý mình đi."

Đến tháng Sáu, doanh thu phòng vé vượt mức 5 tỷ, bộ phim được đề cử giải Phong Vân, mà tôi cũng được để cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ban tổ chức đã gửi lời mời tham dự lễ trao giải.

"Thanh Vân Án" cũng đóng máy, vào đêm diễn ra bữa tiệc đóng máy, tôi ngay lập tức đặt vé máy bay cho sáng hôm sau.

"Tiểu Tạ, chuẩn bị về nhà chưa?"

Tôi đang định nhắn tin cho Tần Vị Ký thì đạo diễn Vương mời tôi một ly rượu.

Tôi nhận ly rượu, cung kính cúi người, "Đạo diễn Vương, cảm ơn ông đã chăm sóc tôi mấy tháng qua."

Càng nổi thì càng phải khiêm tốn, đây là cách để tồn tại trong giới giải trí.

"Tiểu Tạ, cậu bất ngờ nổi tiếng nhưng không bấp bênh giống những người khác, rất có thực lực."

Tôi cười, "Ông biết rõ hơn ai hết rằng nếu tôi không nổi tiếng thì sẽ phải đối mặt với những gì mà."

Đạo diễn Vương nhìn tôi, vỗ vai tôi, "Vạn vật đều có quy luật, quy luật của ngôi sao lưu lượng chính là có nổi tất chìm, không ai có thể thoát khỏi. Tiểu Tạ, muốn gặp chuyện tốt phải gặp nhiều khó khăn."

Chuyện tốt nhiều ma.

Trong "Hồng Lâu Mộng" có câu "ngọc có tỳ vết, chuyện tốt nhiều ma". Trong cõi hồng trần, niềm vui rồi sẽ tan biến, con người cũng sẽ thay đổi, cuối cùng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Điều này càng đúng hơn trong giới giải trí.

Vì thế anh Tần, thầy Chu, và cả Giang Lăng đều không chúc mừng tôi. So với việc nổi tiếng, cái họ lo lắng hơn cả chính là tôi rồi sẽ có ngày suy tàn.

Tôi gật đầu, "Cảm ơn đạo diễn Vương đã nhắc nhở."

"Được rồi, nếu đang vội thì cứ về trước đi. Quay về nghỉ ngơi thật tốt, cũng chăm sóc cho Tần Vị Ký nữa đấy."

"Vâng."

Chào tạm biệt đạo diễn Vương, tôi chuẩn bị rời đi thì có tiếng gọi, "Anh Tạ."

Tôi quay lại, Lý Đồng đang đứng cách đó không xa nhìn tôi.

Tôi nâng ly rượu, cười nói, "Tạm biệt nhé."

Cậu ta đứng im tại chỗ, sau đó đi về phía tôi, "Ôm anh một cái được không?"

"Tạm biệt." Tôi nghiêng đầu cười, "Đừng làm chuyện dư thừa."

"Tôi không phải tình nhân của Phó Thời Vận."

Tôi nghi hoặc nhìn cậu tạ, sau đó bỗng nhiên nở một nụ cười, đặt ly rượu xuống. Tôi quay người bỏ đi, không nói một lời nào, dần biến mất khỏi tầm mắt của cậu ta.

Lý Đồng là diễn viên có tài năng nhưng đáng tiếc lại nhập diễn quá sâu.

Tôi quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, Tiểu Trần chạy vào, "Anh Tạ, thông tin chuyến bay của anh bị lộ rồi, bên phía sân bay gọi đến nói có rất nhiều cánh báo chí đã đến sân bay." 

"Ngày mai anh Tần còn định đến sân bay đón tôi mà..."

"Em đã đặt trước lối đi đặc biệt rồi, anh Tần không thể đến đón anh được đâu, nếu bị chụp lại sẽ gây ra chuyện lớn."

Dạo này người hâm mộ của Tần Vị Ký đang làm ầm ĩ. Họ nói rằng nhân vật Hứa Giang do Tần Vị Ký thủ vai, bề ngoài là nam chính nhưng thực tế lại có rất ít đất diễn, chẳng khác nào đang tự hạ thấp mình để làm vai phụ cho tôi. Weibo của đạo diễn Chu tràn ngập những bình luận của họ.

Cuộc tranh luận giữa hai phe hâm mộ đã không ít lần lên hotsearch.

Đội ngũ truyền thông chuyên nghiệp của Sử Thi cũng không thể ngăn chặn được cơn sóng gió lần này.

Nếu Tần Vị Ký đến đón tôi bị chụp được, chỉ riêng người hâm mộ cũng có thể làm loạn tận trời.

Tôi mở điện thoại ra đã làm ba giờ sáng, Tần Vị Ký có lẽ đã ngủ rồi.

"Sáng sớm mai anh sẽ gọi điện cho anh Tần."

"Anh Tạ, quay về Bắc Kinh, mỗi cử chỉ lời nói đều phải thật chú ý, có rất nhiều người đang quan sát anh."

Tôi gật đầu, "Tiểu Trần, căng thẳng không?"

Tiểu Trần cau mày, "Căng thẳng. Ngày hôm qua em dùng Weibo của anh đăng tin phim đã đóng máy, anh có biết có bao nhiêu lượt xem không? Chỉ riêng lượt thích đã hơn 10 triệu, sức ảnh hưởng của anh bây giờ có hơi nguy hiểm đó."

Thật sự rất nguy hiểm, lượng người hâm mộ càng đông càng khó kiểm soát, càng nổi tiếng thì càng thu hút sự chú ý của người khác.

"Đại diện Trần, lương khởi điểm không thể quá cao."

Tiểu Trần thấy tôi nói đùa cũng nở nụ cười, "Anh không sợ sao?"

Tôi khoanh tay dựa vào bàn, nghiêng đầu, "Không sợ, anh đã tự tin hơn trước nhiều rồi, hơn nữa..."

Hơn nữa,

Tôi muốn bù đắp cho hào quang đã mất, cho tôi, và cho cả anh Tần của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro