Chương 52: Anh đúng là cái tên biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốn vài nghìn để gọi món Nhật, hai người đều không ăn một chút nào.

Một người là không ăn, một người là không thích ăn, làm cho giám đốc tiệm đồ ăn Nhật cho rằng đầu bếp có vấn đề, sợ hãi ríu rít đến xin lỗi Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần.

Trở lại biệt thự, Thẩm Thần một thân mỏi mệt, vừa đói vừa mệt, gánh lắm mới đi tắm được.

Đợi tắm rửa xong ra ngoài, cậu nghe thấy Hoắc Nam Phong ở ban công gọi điện thoại: "...... Lần trước cậu chỉ chạm tay vào tuyến thể của cậu ấy, tôi không xử lí nữa, đừng làm cho tôi phải động đến. Nếu có lần sau, thì đôi tay của cậu chắc không cần đâu, đời này cậu cũng không cần làm bác sĩ nữa đâu."

Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm, Thẩm Thần không cần hỏi cũng biết Hoắc Nam Phong đang cảnh cáo ai.

Hoắc Nam Phong xưa nay làm việc đã như vậy, nhanh chóng lại tàn nhẫn, cùng kẻ điên giống nhau, ai chọc hắn là xui xẻo, Thẩm Thần có thể tưởng tượng ra bến đầu điện thoại bên kia Chu Ninh có bao nhiêu hoảng hốt.

Hoắc Nam Phong nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng khách, đem điện thoại ném ở trên sô pha, quay sang Thẩm Thần nói: "Để tôi gọi ở Ngọc Tường Viên cháo cho cậu. Cậu tối nay chưa ăn một chút gì, đừng để nửa đêm lại không ngủ được vì đói."

Thẩm Thần không nghĩ tới hắn lại chú ý đến lời nói bị bệnh dạ dày của cậu, trong lúc lòng lại không biết làm gì, sau một lúc lâu, cậu mới nhỏ giọng nói mà nói một tiếng cảm ơn.

Hoắc Nam Phong trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ sung sướng, giống vuốt ve một sủng vật mà sờ gáy Thẩm Thần: "Không cần phải nói cảm ơn, ở trên giường biểu hiện tốt một chút là được."

Câu nói này đem Thẩm Thần đem tâm trạng của Thầm Thần trùng xuống, trong đầu lại có một âm thanh vang lên nhắc nhở cậu: Cậu chỉ là tình nhân của Hoắc Nam Phong, đừng để bị mấy thủ đoạn này của hắn ta lừa gạt.

Cậu nhớ tới thời điểm trước kia Hoắc Nam Phong theo đuổi cậu, cũng không biết ở nơi nào nghe được khẩu vị của cậu, mỗi ngày ba bữa đồ đem đồ ăn đến cho cậu còn có cả tráng miệng, tất cả đều là món cậu thích ăn.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, không còn ai đối tốt với cậu như thế nữa, thế cho nên khi đó Hoắc Nam Phong đối xử tốt với cậu một chút, cậu liền đâm đầu vào hắn.

Mà nay Hoắc Nam Phong còn muốn dùng lại thủ đoạn này lừa cậu, Thẩm Thần lại không nghĩ mình lại mắc mưu một lần nữa.

Cậu cũng không mở miệng, ngồi ở trước bàn múc từng thìa cháo ăn, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi vừa dài vừa cong, thỉnh thoảng lại chớp một chút, nhìn rất ngoan.

Hoắc Nam Phong tuy rằng đối với Thẩm Thần như này rất vừa lòng, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp, giống như thường xuyên giương nanh múa vuốt, đột nhiên có một ngày thu hồi móng vuốt, rốt cuộc là ngoan thật hay giả vờ ngoan ngoãn?

Hắn vừa suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm Thẩm Thần, thẳng đến Thẩm Thần ăn xong cháo mới thu hồi tầm mắt.

Đêm nay Hoắc Nam Phong như cũ không về nhà cũ ngủ lại đây, khi ngủ bá đạo mà ôm Thẩm Thần, Alpha trong xương đều là sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Thẩm Thần ngủ không sâu, chỉ cần có một động tĩnh sẽ bừng tỉnh.

Nửa đêm, cậu bỗng nhiên có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình, như hổ rình mồi, như là dã thú hung mãnh.

Sự lạnh lẽo dần lan ra trong lòng, Thẩm Thần mở mắt ra nhìn, phát hiện Hoắc Nam Phong nghiêng người nhìn chằm chằm cậu.

"Anh không ngủ nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Thẩm Thần nhíu mày, sờ đến tủ đầu giường lấy điều khiển từ xa mở đèn lên, phòng đang tối bỗng chốc trở lên sáng bừng.

"Nếu cậu có thể sinh cho tôi một đứa con, tôi nhất định sẽ không ly hôn cậu." Hoắc Nam Phong bỗng nhiên không đầu không đuôi mà nói một câu, đôi mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm cậu.

Vẫn nhìn chằm chằm cậu không thôi.

Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Nếu cậu tính cách không tốt, tôi cũng đồng ý."

Thẩm Thần trong lòng nhảy dựng, hoài nghi Hoắc Nam Phong đang thử mình, lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt mà nói: "Đáng tiếc tôi không thể sinh, tôi cũng không nghĩ sẽ làm thế thân cả đời cho người khác."

Hoắc Nam Phong cong cong môi, ánh mắt cao thâm khó đoán, như cũ nhìn chằm chằm Thẩm Thần, giống như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì đó.

Thẩm Thần bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, đoán không ra Hoắc Nam Phong muốn làm gì, đành phải nói: "Anh tỉnh táo đi, tôi không phải Cố Tiêu."

"Tôi biết cậu không phải." Hoắc Nam Phong cười nhạo, bóp cằm Thẩm Thần, ánh mắt dừng ở trên mặt cậu một hồi lâu "Nhưng cậu có thể biến thành cậu ấy."

Đem cậu biến thành Cố Tiêu? Là dùng thủ đoạn chỉnh dung sao?

Thẩm Thần đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó nghĩ đến việc này trong lòng lập tức kinh hoàng không ngừng, nhịn không được nổi giận mắng: "Anh nằm mơ! Anh là kẻ điên sao!"

Cậu phẫn nộ mà đẩy tay Hoắc Nam Phong ra, bỏ chăn ra muốn xuống khỏi giường, bị Hoắc Nam Phong từ phía sau kéo lấy bả vai, bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn.

"Sợ sao?" Hoắc Nam Phong hơi thở ấm áp phả vào bên tai cậu, Thẩm Thần không khỏi mà run rẩy một chút.

"Yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm như vậy với cậu."

"Anh đúng là cái tên biến thái!" Thẩm Thần giận không thể kìm được, cả người đều run lên.

"Anh thích Cố Tiêu như vậy, đi mà tìm hắn ta đi! Anh không phải rất có năng lực sao? Anh đi tìm hắn, nói hắn sinh con cho anh. Anh muốn đem tôi biến thành Cố Tiêu cũng vô dụng, tôi vẫn là Thẩm Thần thôi!"

Thẩm Thần nói xong, Hoắc Nam Phong không có mở miệng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, trong phòng thoáng chốc im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại có tiếng thở dốc của Thẩm Thần.

Sau một lúc lâu, Hoắc Nam Phong mặt không biểu tình nói: "Cậu ấy đã chết rồi."

Thẩm Thần cứng đờ người, môi mấp máy, theo bản năng mà muốn nói xin lỗi.

Nhưng lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy buồn cười, chồng trước ở trước mặt mình nhớ về bạch nguyệt quang rất nhiều năm về trước, còn phát điên mà muốn đem cậu biến thành bạch nguyệt quang đó, người nên nói xin lỗi hẳn là Hoắc Nam Phong mới đúng.

Hoắc Nam Phong không được đến Thẩm Thần đáp lại, đột nhiên cảm thấy khó chịu, cảm thấy Thẩm Thần không thèm để ý chính mình, chất vấn nói: "Cậu không tò mò tôi và Cố Tiêu có chuyện gì sao?"

Cậu không có thời gian cùng tam trí để nửa đêm cùng Hoắc Nam Phong nhớ đến người cũ, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: "Ngại quá, tôi đối với chuyện của chồng trước không có hứng thú. Buông tay, anh không muốn ngủ nhưng tôi muốn."

Thẩm Thần muốn né tránh cánh tay đang để trên vai của mình, nhưng Hoắc Nam Phong ôm rất chặt, cậu giãy giụa hơn nửa ngày cũng không thoát ra được, ngược lại người mệt mỏi lại chính là mình.

Hoắc Nam Phong vặn bả vai Thẩm Thần khiến cho cậu đối diện mặt mình, vẻ mặt khó chịu lại hỏi: "Có phải tôi ở bên ai cậu cũng không để ý không?"

Thẩm Thần bị hắn làm cho bật cười: "Tôi và anh đã ly hôn rồi, tôi còn để ý làm gì. Vấn đề này anh hẳn là đi hỏi Tô Tiêu xem, cô ta yêu anh như vậy, khẳng định sẽ rất để ý đến các mối quan hệ của anh đó."

Hoắc Nam Phong nheo mắt lại, nhìn ra được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thần: Tôi không yêu anh, cho nên tôi không thèm để ý anh với ai yêu đương, cũng không có liên quan gì đến tôi cả.

Đột nhiên cảm thấy không thoải mái

Hoắc Nam Phong đen mặt hỏi: "Vậy cậu để ý ai? Là người ở trong Wechat sao?"

Thẩm Thần vốn dĩ định nói đúng, nhưng xuất phát từ trực giác của Omega đối với nguy hiểm, cậu cảm thấy nếu là gật đầu, Hoắc Nam Phong nhất định sẽ nổi điên!

Vì thế cậu mặt không cảm xúc nói: "Tôi không để ý ai cả, chỉ nghĩ đến làm một thiết kế sư tài giỏi thôi."

Hoắc Nam Phong tựa hồ không tin, lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, ước chừng nhìn chằm chằm một phút, lúc này mới mở miệng: "Cậu tốt nhất nhớ kỹ lời tôi nói, không được để Alpha khác đánh dấu cậu ngoài tôi, Nếu không thì"

Hắn lộ ra khuôn mặt ác độc: "Tôi sẽ làm gương mặt này của cậu biến thành của Cố Tiêu!"

Kẻ điên!

Thẩm Thần trong lòng tức giận mắng, kiềm chế lắm mới không vung tay đấm cho hắn một cái.

Bị Hoắc Nam Phong làm thức giấc, sau đó Thẩm Thần như thế cũng ngủ không được, trong đầu kêu loạn, nhưng thật ra Hoắc Nam Phong phía sau cậu lại ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoắc Nam Phong đã rời đi, Thẩm Thần tâm trạng mệt mỏi mà đi bệnh viện.

Đêm qua, cậu lừa Hoắc Nam Phong đã tiêm thuốc ức chế nửa năm vào rồi, kỳ thật là cậu chưa có thời gian nào để đi.

Nếu là tối hôm qua không lừa gạt Hoắc Nam Phong, Hoắc Nam Phong khẳng định sẽ lợi dụng thời cơ để phát ra tin tức tố làm cậu động dục, sau đó đánh dấu cậu, nếu thế thì cậu thật sự xong rồi

Bất quá Omega mang thai không thể cùng Alpha làm loại chuyện này.

Nhưng bởi vì mang thai, thời điểm mang thai bốn tháng cơ thể của Omega mang thai nhi sẽ an toàn hơn, thế cho nên Omega ở thời điểm này tinh thần luôn nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, càng cần Alpha trấn an.

Cho nên thời kỳ mang thai cần rất nhiều sự hoà hợp của Omega và Alpha để giúp đỡ lẫn nhau, rất nhiều Alpha bởi vì không thể chịu đựng được thời gian này mà ra ngoài kiếm người khác dẫn đến ly hôn.

Vì để Omega thuận lợi vướt qua được giai đoạn này, chuyên gia nghiên cứu y dược đã phát minh một loại thuốc ức chế chuyên dụng dành cho Omega, hôm nay Thẩm Thần tới bệnh viện chính là tiêm loại thuốc này.

Vào trong phòng tiêm, đại đa số Omega đều là chồng hoặc người nhà đưa đến, chỉ có Thẩm Thần một mình ngồi ở trên ghế dẫn tới không ít người quay lại nhìn cậu. Đại khái là ở trong mắt người khác, đã mang thai rồi mà không có ai đi cùng để giúp đỡ.

Thẩm Thần hơi cúi đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, liếc nhìn qua thấy Alpha khác đang chăm sóc Omega của mình, trong lòng rốt cuộc vẫn là sinh ra một tia hâm mộ.

Xếp hàng chờ thật lâu, chờ đến lúc cậu xong thuốc ức chế, đã là giữa trưa.

Tối hôm qua cậu cùng Tần Mộ Bạch hẹn nhau ở một nhà hàng Trung Quốc, Thẩm Thần lấy di động ra nhìn thời gian, hiện tại đi đến chỗ đó là đúng lúc.

Không nghĩ tới đi đến thang máy đến bệnh viện lại gặp phải A Lâm.

"Thẩm Thần!" A Lâm vừa mừng vừa sợ, hét to gọi cậu, làm cho không ít người quay lại.

Thẩm Thần vừa buồn cười lại bất lực, biết chính mình sẽ trốn không được, chờ lát nữa A Lâm nhất định sẽ đuổi theo cậu hỏi vì cái gì ở chỗ này.

Quả nhiên, A Lâm bước nhanh đi đến chỗ cậu, nhưng tư thế đi có điểm kỳ lạ, chân luôn đi khép vào, tay đợ say mông.

"Cậu dáng đi sao kỳ lạ vậy?"

"Cậu từ M thành đã quay lại rồi sao?"

Hai người tới gần nhau, đồng thời mở miệng.

A Lâm nhanh miệng hơn, cướp nói: "Tớ tối hôm qua ở một nhà hội sở thấy cậu cùng Hoắc Nam Phong, còn tưởng rằng nhìn lầm người, không nghĩ tới lại là cậu thật. Cậu vì sao lại trở về, lại còn không nói cho tớ. Còn có, cậu sao có thể cùng Hoắc Nam Phong ở bên nhau, hai người các cậu sẽ không hợp lại đi?"

Nhiều câu hỏi liên tiếp Thẩm Thần dở khóc dở cười, tâm tình lại cũng bởi vì A Lâm quan tâm trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, lắc đầu nói: "Không hợp lại."

A Lâm nghi hoặc: "Vậy các cậu......"

"Chính là cùng hắn ở hội sở gặp phải." Thẩm Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Cậu không nghĩ sẽ cho A Lâm biết chính mình bị Hoắc Nam Phong bắt lại, sợ cậu ấy lo lắng, thuần thục mà chuyền đề tài: "Cậu đi đường kỳ lạ lắm, chân bị thương sao?"

A Lâm không phải một người giỏi nói dối, vừa bị cậu hỏi, lập tức phẫn nộ mà nói: "Đm! Cậu không biết hôm qua mình thảm thế nào đâu, tớ bị một Alpha làm! Mông đau quá!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro