Chương 60: Điềm báo sinh non (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe giọng điệu hắn chắc chắn như vậy, Thẩm Thần không khỏi mà nhớ tới lần đó bị Tô Tiêu đổ oan ăn cắp vòng tay, Hoắc Nam Phong cũng là như thế này, không phân rõ đen trắng đã buộc tội cậu ăn trộm.

Nhưng cậu chiếc vòng tay kia như thế nào cũng không biết!

Cậu không rõ Hoắc Nam Phong vì cái gì mà năm lần bảy lượt mà cho rằng cậu lấy trộm đồ, chẳng lẽ ở trong mắt người này, cậu chính là tên tiểu nhân đê tiện lại tham lam.

"Tôi nói, tôi không có lấy ảnh của Cố Tiêu." Thẩm Thần mặt vô cảm xúc nói "Hoắc Nam Phong, muốn buộc tội người khác ăn trộm, trước tiên phải lấy bằng chứng ra trước."

"Bằng chứng? Ha!" Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là trào phúng.

"Mấy ngày hôm trước Tiêu Tiêu nhờ cậu thiết kế nhẫn cưới giúp sao, cậu muốn đổi bằng tấm ảnh. Bằng chứng này có đủ hay không? Nếu không phải cậu ghen ghét Cố Tiêu, ghen ghét tôi đem cậu biến thành thế thân của cậu ấy, cậu muốn lấy ảnh để làm gì? Hả?"

Nói xong chữ cuối cùng, Hoắc Nam Phong đã cực kỳ tức giận, tay cũng tăng thêm vài phần lực, bóp cằm Thẩm Thần như muốn trẹo.

Thẩm Thần nhắm mắt, cố nén đau, từng câu từng chữ mà nói: "Tôi lặp lại lần nữa, tôi không có lấy ảnh chụp Cố Tiêu! Mấy ngày nay anh đều không ở đây, ngày hôm qua hơn nửa đêm mới lại đây......"

"Đúng vậy, tối hôm qua tới đây trong ví tiền còn có kia bức ảnh, sáng nay lên đã không thấy tăm hơi." Hoắc Nam Phong lạnh lùng mà đánh gãy lời Thẩm Thần nói.

Vừa rồi hắn đi về phòng ngủ lấy quà cho Thẩm Thần, nhìn thấy chiếc ví của mình đặt trên bàn lại rơi xuống, nhặt lên mới phát hiện không thấy ảnh đâu.

Nếu không phải Thẩm Thần động đến, nó như thế nào sẽ rơi trên mặt đất, vừa lúc ảnh chụp Cố Tiêu lại biến mất...... Mặc kệ có hay không có bằng chứng xác thực, Thẩm Thần tuyệt đối không thoát khỏi nghi ngờ. Một

Nhìn Hoắc Nam Phong càng ngày càng chắc chắn, càng lúc ánh mắt càng tức giận, Thẩm Thần bỗng nhiên lộ ra một nụ cười châm chọc.

"Đúng vậy, anh nói phân tích sai, ảnh chụp là tôi lấy. Tôi lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét Cố Tiêu, tôi chán ghét phải làm thế thân của hắn, cho nên tôi đem ảnh chụp của hắn ném ở thùng rác ngoài biệt thự rồi......"

"Cậu chờ lấy" Hoắc Nam Phong không đợi cậu nói xong liền trầm khuôn mặt bước đi ra ngoài, sợ muộn một bước dì lao công liền sẽ đem ảnh Cố Tiêu vứt đi.

Thẩm Thần thu hồi khóe môi châm biếm, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở trong phòng khách.

Trên bàn bát cháo còn bốc hơi, cậu lại hết muốn ăn, chỉ cảm thấy trong lòng vướng bận cái gì, khó chịu thở dốc, hận không thể lập tức thoát khỏi lồng giam này mà bay nhảy! Đúng vậy, đối với cậu mà nói, biệt thự xa hoa này cũng chỉ là lồng giam.

Bị bắt ở đây mỗi ngày, cậu đều phải chịu đựng Hoắc Nam Phong giẫm đạp. Từ thân thể đến tôn nghiêm, từ nhân cách đến tâm lý, một lần lại một lần bị Hoắc Nam Phong dẫm đạp xuống chân, chưa từng được coi trọng.

Ở trong mắt Hoắc Nam Phong, cậu giống như một người đặc biệt xấu xa: Ăn cắp, ghen ghét, giả thanh cao, lòng dạ hẹp hòi...... Cậu cũng không biết hoá ra mình lại có nhiều khuyết điểm như vậy.

Nửa giờ sau, bộp một tiếng vang lớn, cánh cửa bị Hoắc Nam Phong mạnh mẽ đẩy ra, không khí đáng sợ bắt đầu bao quanh lấy Thẩm Thần.

Thẩm Thần phục hồi lại tinh thần, thấy Hoắc Nam Phong bộ mặt dữ tợn, biểu tình thô bạo, trong lòng lạc trừng một tiếng, không khỏi mà sau này lui hai bước.

"Ảnh chụp Cố Tiêu rốt cuộc ở nơi nào?" Hoắc Nam Phong rống giận, trán cùng trên cổ gân xanh đều nổi hẳn lên, giống như một dã thú phát điên, đi lên liền bóp lấy cổ Thẩm Thần!

Rất hiển nhiên, Hoắc Nam Phong ở thùng rác không tìm được bức ảnh, liền đi lên tìm Thẩm Thần tính sổ.

"Hự, bộp" Thẩm Thần bị bóp cổ đẩy về phía sau ngã vào sofa.

Hoắc Nam Phong thuận thế đè ép xuống dưới, hai mắt tràn đầy tơ máu, thân hình cao lớn che mất ánh đèn tạo thành bóng râm, đem cậu bao phủ trong đó.

"Buông ra!" Thẩm Thần dùng sức bẻ cánh tay hắn ra khỏi cổ mình, trong cổ họng gian nan mà nói ra mấy chữ, "Tôi...... Tôi không biết......"

"Không biết? Xem ra cậu là muốn tìm cái chết!" Hoắc Nam Phong cười lạnh, ánh mắt lạnh băng lại thô bạo, hắn đem Thẩm Thần bóp cổ từ trên sô pha túm lên! Sức lực Alpha thời điểm này cực kỳ mạnh mẽ, làm cho Thẩm Thần là Omega hoàn toàn không có khả năng chống cự, trừ bỏ giãy giụa cũng chỉ có thể giãy giụa.

Cậu thậm chí cảm giác được hai chân giống như không chạm mặt đất, mặc dù liều mạng mà gỡ tay Hoắc Nam Phong, không khí trong lồng ngực hít vào cũng khó khăn. Cậu sẽ chết sao?

Thẩm Thần đôi mắt trừng to lên, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt không tự giác mà chảy ra. Cậu trừng mắt khuôn mặt lãnh khốc của Hoắc Nam Phong, ở đối phương nhìn thẳng vào đồng tử của mình...

Không nghĩ tới Hoắc Nam Phong thế nhưng lại vì một bức ảnh của Cố Tiêu lại muốn giết cậu!

Hoá ra mạng cậu còn không bằng một tấm ảnh!

Thẩm Thần khóe môi chậm rãi cười một nụ cười thảm, ở trước mặt Hoắc Nam Phong lặng lẽ nhắm mắt lại, đôi tay cũng không vùng vẫy nữa, chậm rãi bỏ xuống dưới.

Giây phút cậu nhắm mắt lại, Hoắc Nam Phong sắc mặt biến sắc, đột nhiên đem người thả mạnh xuống, động tác thô bạo mang theo một tia hoảng sợ không dễ phát hiện, giống như sợ đem Thẩm Thần bóp chết mất.

"Cút đi——"

Thẩm Thần bị hắn hắt ra đập vào bàn, bụng vừa lúc va vào cạnh bàn thủy tinh sắc nhọn, đồ vật trên bàn đổ vỡ tung toé tạp nên âm thanh rất lớn. Thẩm Thần che lại bụng gắt gao mà cuộn tròn trên mặt đất, đau đến không nói được, chỉ hít thở từng chút một rất khó khăn, sắc mặt so với giấy còn trắng hơn

"Đừng giả chết!" Hoắc Nam Phong ngồi xổm xuống kéo tóc Thẩm Thần lên, buộc cho Thẩm Thần phải ngẩng đầu lên "Cậu đem ảnh chụp Cố Tiêu giấu ở nơi nào?"

Thẩm Thần không có trả lời, chỉ là thở phì phò, nước mắt không ngừng mà từ khóe mắt rơi xuống, rớt trên sàn nhà, rất mau liền hình thành một vệt nước nhỏ.

Đau quá! 

Cậu chầm chậm bình tĩnh lại, cơ hồ muốn ngất xỉu, bụng lại càng đau hơn, giống như có người cầm dao đâm vào vật, toàn thân chịu không được mà run rẩy.

Hoắc Nam Phong thấy dáng vẻ này của Thẩm Thần, nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia do dự, nhưng vẫn là hung tợn mà nói: "Bớt giả vờ đáng thương! Không đem ảnh Cố Tiêu giao ra đây, tôi sẽ không bỏ qua cậu!"

Thẩm Thần há miệng thở dốc, muốn nói mau đưa tôi đi bệnh viện, tôi trong bụng có con của anh...... Nhưng cậu thật sự quá đau, không nói thêm được chữ nào.

"Cậu nói cái gì? Ảnh chụp ở nơi nào?" Hoắc Nam Phong nhíu mày, tiến đến trước mặt cậu, muốn nghe rõ lời cậu nói.

Thẩm Thần trong mắt hiện lên một mạt trào phúng, giương miệng, dùng khẩu hình miệng mà phát ra chữ: "Đốt."

"Cậu!" Hoắc Nam Phong giận tím mặt

Đúng lúc này, điện thoại bị ném ở một bên đột nhiên vang lên.

Là của Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong nhìn thoáng qua, nhìn đến là Hoắc lão gia tử gọi, liền bỏ qua Thẩm Thần, đứng lên tiếp điện thoại: "Ông nội"

Di động bên kia truyền đến giọng của Hoắc lão gia tử có chút lo lắng: "Tiêu Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ, bị làm cho sợ không ít, cháu chạy nhanh tới bệnh viện Thụy Nguyên thăm nó đi." Hoắc Nam Phong nói: "Vâng, cháu biết rồi."

Ngắt điện thoại xong, nhìn thoáng qua còn thấy Thẩm Thần nằm trên mặt đất, Hoắc Nam Phong cảm thấy khó chịu, muốn đem người kéo lên.

Nhưng lại nghĩ đến bức ảnh, rốt cuộc vẫn là bực bội, liền không quản Thẩm Thần, đi thẳng ra ngoài.

Trong phòng khách lập tức an tĩnh, trên mặt đất chỉ còn một mảnh hỗn độn, cái ly, bình hoa, tạp chí...... Đều là vừa mới từ trên bàn rơi xuống.

Thẩm Thần cong người lại, che bụng, cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân đều không có sức lực, một lát sau mới đỡ một chút.

Ngồi dậy, nửa người dưới cảm thấy ẩm ướt, cảm giác dính dính .

Thẩm Thần sắc mặt lại trắng thêm vài phần, bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, vội vàng cúi đầu đi xem, nhìn đến chỗ quần một màu đỏ máu ghê sợ.

A thành tại bệnh viện Thụy Nguyên .

Bệnh viện Thụy Nguyên là một bệnh viên tư lập cao cấp, Tô Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ địa điểm vừa lúc ở gần đây, cho nên vừa mới xảy ra đã được người đưa đến đây.

Lúc Hoắc Nam Phong đến phòng bệnh, Tô Tiêu chính là đang năm trên giường bệnh chân trái bị bó thạch cao rất dày, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt hồng hồng.

Hoắc lão gia tử cùng Hoắc phu nhân ở một bên chăm cô, trên mặt đều là biểu tình đau lòng, thấy Hoắc Nam Phong tiến vào, Hoắc lão gia tử thậm chí trách cứ hắn như thế nào lại tới muộn mới lại đây.

Tô Tiêu lại nói: "Hoắc gia gia, ông không cần trách cứ Nam Phong ca ca. Cháu chỉ là bị thương một chút, không có gì đáng ngại, Nam Phong ca ca còn nhiều việc quan trọng."

Hoắc lão gia tử hừ một tiếng, đối Hoắc Nam Phong nói: "Tiêu Tiêu nói giúp cháu rồi, cháu cũng đừng chỉ lo công việc, hai ngày này cháu ở lại bệnh viện chăm sóc nó đi."

"Vâng." Hoắc Nam Phong ngồi ở trước giường bệnh, ôn nhu mà cầm Tô Tiêu tay.

Tô Tiêu lộ ra gương mặt ngượng ngùng tươi cười.

Hoắc lão gia tử có ý cho hai bọn họ không gian riêng, liền không có ở phòng bệnh lâu, Hoắc phu nhân cũng là có ý như vậy, đỡ Hoắc lão gia tử đi về trước.

Hoắc Nam Phong nhìn mặt Tô Tiêu tái nhợt, không biết như thế nào, bỗng nhiên nhớ tới khi mình rời đi Thẩm Thần còn nằm trên mặt đất, sắc mặt so với Tô Tiêu hiện tại còn trắng hơn, không có một chút huyết sắc.

Ngay sau đó lại nghĩ đến Thẩm Thần ngã va vào bàn trà, giống như rất mạnh, đồ vật trên bàn đều ngã xuống.

Lúc này bình tĩnh lại, Hoắc Nam Phong càng nghĩ lại càng hoảng hốt

Hắn tùy ý nói với Tô Tiêu vài câu, lấy cớ muốn đem công việc hai ngày này giao cho thư kí, cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh.

Hắn đứng ở cuối hành lang gọi cho Thẩm Thần gọi, muốn xác nhận một chút Thẩm Thần có ổn hay không, nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc cũng không có người nghe.

Hoắc Nam Phong giữa mày nhíu chặt lại, tâm tình bực bội lại áp lực, trở lại phòng bệnh nói với tô Tiêu tập đoàn có chút việc gấp, hắn trở về xử lý một chút.

Tô Tiêu ôn nhu nói: "Không sao, công việc quan trọng, em ở một mình cũng được."

"Anh tìm cho em một hộ sĩ." Hoắc Nam Phong nói, "Chờ anh xử lý xong công việc, lập tức lại đây chăm em."

"Vâng." Tô Tiêu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nhưng mà Hoắc Nam Phong chân trước vừa đi, sau lưng Tô Tiêu trên mặt nhu tình liền biến mất không còn một mảnh, ngược lại lại hiện lên ánh mắt oán độc.

Cô nắm chặt tay, lẩm bẩm: "Nam Phong ca ca, anh khẳng định là đi đến chỗ Thẩm Thần. Anh có thể làm vậy với em sao... Không, nhất định là tên khốn kia quấn lấy anh."

Nói tới đây, gương mặt kiều tiếu bỗng trở nên có chút vặn vẹo, oán hận mà nghĩ: "Thẩm Thần, anh không phải có khuôn mặt giống với Cố Tiêu kia sao? Thế nhưng lại dám cùng với tôi tranh Nam Phong ca ca, tôi nhất định phải cho anh biết tay."

Hoắc Nam Phong lái xe chạy về biệt thự, vừa vào cửa liền kêu tên Thẩm Thần, không có tiếng đáp lại, phòng khách, phòng ngủ, ban công, toilet cũng không thấy Thẩm Thần.

Hắn lại lấy ra gọi cho Thẩm Thần, gọi đến cuộc gọi thứ ba, rốt cuộc có người tiếp.

Là một nữ nhân.

"Xin chào, tôi là hộ sĩ bệnh viên Thụy Nguyên, Thẩm tiên sinh thân thể không thoải mái đang làm kiểm tra, tôi giúp cậu ấy giữ điện thoại một lát. Xin hỏi, anh muốn nói gì ạ?"

Nghe đến đây, tim Hoắc Nam Phong thắt lại, gấp gáp nói: "Cậu ta nơi nào không thoải mái?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro