Chương 67: Mất đi ý chí sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cháu không thể đi được!" Quản gia vội vàng ngăn Tần Mộ Bạch lại.

"Nhưng cháu rất lo cho em ấy, cháu muốn đến tận nơi để xem." Tần Mộ Bạch luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, bây giờ nghe được Thẩm Thần xảy ra chuyện, cũng nôn nóng bất an.

Quản gia khổ tâm khuyên nhủ: "Nếu cháu đi qua đó thì cháu định làm gì? Hiện tại trong bệnh viện bên đều là người của Hoắc tiên sinh, cháu căn bản không có biện pháp đi vào thăm Thẩm tiên sinh. Hơn nữa cháu vừa xuất hiện, Hoắc tiên sinh khẳng định sẽ hoài nghi cháu cùng Thẩm tiên sinh có quan hệ, chờ say khi Thẩm tiên sinh khỏi bệnh, cháu có thể sắp xếp cho cậu ấy rời đi một cách an toàn sao?"

"Vậy đến lúc đó cháu sẽ tính sau." Tưởng tượng đến Thẩm Thần nằm ở phòng ICU hôn mê bất tỉnh, Tần Mộ Bạch không thể bình tĩnh được, nhất định phải đi ra ngoài.

Quản gia vội la lên: "Chẳng lẽ cháu muốn cùng Hoắc tiên sinh đối nghịch? Lão phu nhân nếu là biết cháu là vì Thẩm tiên sinh đối đầu với Hoắc gia, bà ấy nhất đính sẽ thất vọng về cháu."

Tần Mộ Bạch bước chân dừng lại, đứng ở trước cửa, tay đã nắm chặt lấy tay nắm cửa, cả bàn tay đều trở lên trắng bệch.

Quản gia lại khuyên nhủ: "Lão phu nhân cũng rất tốt bụng, biết cháu vẫn luôn giúp Thẩm tiên sinh, cũng không nói gì thêm. Nhưng cháu nếu là vì giúp Thẩm tiên sinh mà cùng Hoắc gia đối đầu, mặc dù lão phu nhân ngoài miệng không nói, trong lòng cũng khẳng định đối với Thẩm tiên sinh có ấn tượng không tốt."

Tần Mộ Bạch không nói tiếng nào, cũng không có đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu, anh nắm chặt tay, phẫn nộ mà nói: "Cháu thật không cam lòng! Dựa vào cái gì Thẩm Thần là một người tốt như vậy, lại bị Hoắc gia bọn họ làm khó dễ!"

Quản gia cũng thở dài nói: "Đúng vậy, Thẩm tiên sinh lớn lên rất tốt, lại có tài hoa, lão phu nhân khẳng định cũng rất thích cậu ấy."

Tần Mộ Bạch nghĩ, nếu là anh gặp được Thẩm Thần trước trước, nhất định sẽ không cho Thẩm Thần chịu nửa điểm ủy khuất.

Quản gia lại nói: "Cháu đừng có gấp, không được nôn nóng làm hỏng chuyện, ông đã cho người chú ý đến cậu ấy ở bệnh viện rồi, nếu có tin tức mới về Thẩm tiên sinh, ông lập tức nói cho cháu biết."

Bị quản gia khuyên bảo một hồi sau, Tần Mộ Bạch lấy lại được chút bình tĩnh, cười khổ nói: "Vì em ấy, cháu nhẫn nại một chút cũng được."

Tại bệnh viện tư nhân cao cấp Thụy Nguyên trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Lúc này đã là buổi tối 10 giờ, bóng đêm đen đặc như mực, nặng nề mà bao phủ cả thành phố.

Rất nhiều người đã chuẩn bị nghỉ ngơi, Hoắc Nam Phong lại gắt gao mà nhìn chằm chằm vào phòng ICU.

Ở nửa giờ trước, Tô Tiêu gạt hắn đi qua phòng thăm hỏi Thẩm Thần, bởi vì bên trong phòng ICU không cho phép ngồi xe lăn, cho nên Tô Tiêu được hộ sĩ đỡ đi vào. Kết quả không biết sao lại thành thế này, khi tới gần giường bệnh Tô Tiêu đột nhiên bị mắc chân, hơn nửa người ngã vào Thẩm Thần, dẫn tới Thẩm Thần lại lần nữa xuất huyết não bên trong!

Lúc này bác sĩ Trịnh đang làm kiểm tra lại cho Thẩm Thần, hộ sĩ ngồi ở một bên chú ý ghi rõ chỉ số, bao gồm các chỉ số cả về nhịp tim, lượng máu xuất huyết trong não.

Nếu máu xuất huyết quá nhiều, Thẩm Thần cần thiết lại phải làm phẫu thuật lại, loại bỏ máu bị xuất huyết ở bên trong.

Nếu xuất huyết nhẹ mà không kiểm tra kĩ càng sẽ dẫn đến kết quả nặng nề, nhẹ thì dẫn tới mất ngủ, mất trí nhớ, nặng thì khiến cho người bị biến thành thực vật, hoặc hơn nữa là mất mạng.

"Nam Phong ca ca, em không phải cố ý, em thật sự không cố ý muốn hại Thẩm Thần ca ca...... Em chỉ là quá lo lắng cho anh ấy, muốn đi vào nhìn anh ấy một cái."

Tô Tiêu cũng ở ICU cửa, ngồi ở trên xe lăn, nhu nhược thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào, hai mắt càng là hai mắt đẫm lệ mông lung, ủy khuất lại đáng thương mà nhìn Hoắc Nam Phong.

Đổi làm ngày thường, Hoắc Nam Phong nghe được tiếng khóc thảm thương này của cô, có lẽ sẽ thương tiếc cô một chút.

Lúc này hắn quay đầu lại, đôi mắt phiếm tơ máu lạnh như băng mà nhìn chằm chằm Tô Tiêu, giống như nhìn thấy tâm tư của cô.

Tô Tiêu tâm hoảng sợ, khuôn mặt nhu nhược đáng thương khuôn mặt hiện lên sự hoảng loạn, ngay sau đó lại giơ tay đi kéo tay Hoắc Nam Phong: "Nam Phong ca ca, anh hãy tin em đi......"

"Cút!" Hoắc Nam Phong đột nhiên hất tay cô ra, ánh mắt thế nhưng mang theo sát khí khiến người ta sợ hãi, "Nếu Thẩm Thần xảy ra chuyện gì, tôi cho cô chôn cùng em ấy."

Tô Tiêu trợn trừng mắt ngạc nhiên, ngơ ngác mà nhìn hắn, cảm giác lành lạnh lưng, gắt gao mà quấn quanh cổ cô, làm cô cảm thấy khó thở, phải thở dốc.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy Hoắc Nam Phong nói với thư ký Trần đứng bên cạnh: "Tìm người trông coi cô ấy, đừng để cô ấy ra ngoài làm loạn, đặc biệt là phòng ICU này!" Bí thư Trần gật đầu: "Vâng"

"Nam Phong ca ca em em.." Tô Tiêu luống cuống, gắt gao mà nắm chặt góc áo Hoắc Nam Phong, "Anh muốn đem em nhốt lại? Anh có phải vẫn nghĩ là em cố ý làm như vậy khiến Thẩm Thần ca ca bị xuất huyết não không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Hoắc Nam Phong mắt lạnh nhìn cô.

"Em, em không có! Nam Phong ca ca, em vẫn luôn coi Thẩm Thần ca ca là một người anh trai, tuyệt đối không có ý định hại anh ấy, anh không cần phải đem em nhốt lại......" Tô Tiêu một bên nức nở một bên lắc đầu, nước mắt ở hốc mắt trào ra, giống như phải chịu ủy khuất lớn mà không biết làm gì, một bộ dạng chân tay luống cuống.

Thoạt nhìn đã đáng thương lại vô tội.

Nhưng mà Thẩm Thần còn nằm trong phòng ICU, tình hình không rõ, Hoắc Nam Phong nào có tâm trạng đối phó cô.

"Câm miệng!" Hắn quát lên, "Tôi hiện tại không có tâm tình xử lý cô, cô tốt nhất cầu nguyện Thẩm Thần không có việc gì, nếu không kể cả có ông tôi bao che cho cô, tôi cũng tuyệt đối sẽ không sẽ bỏ qua cho cô!"

Tô Tiêu há miệng thở dốc, còn tưởng nói cái gì nữa, bí thư Trần đã muốn chạy tới nàng mặt sau, đẩy nàng xe lăn đi ra ngoài.

Trên hành lang chỉ còn lại có Hoắc Nam Phong một người, xuyên thấu qua ICU trong suốt cửa kính, hắn nhìn chằm chằm nằm ở bên trong Thẩm Thần, nhìn chằm chằm kia trương không hề huyết sắc gương mặt.

Hắn chưa bao giờ biết một người sắc mặt có thể trắng đến như vậy, còn trắng hơn cả tuyết, môi cũng không còn huyết sắc, nhìn rất yếu ớt, như là sắp không chịu được rồi.

Nôn nóng, khẩn trương, lo lắng, hối hận...... Giờ khắc này, rất nhiều cảm xúc cuồn cuộn mà đến, Hoắc Nam Phong chưa từng cảm thấy mình vô dụng như hiện tại.

Ở trước mặt sinh tử, những thủ đoạn hắn đã từng ở trên dùng ở thương trường đều mất đi tác dụng, trừ bỏ chờ đợi không hề có biện pháp nào khác, nhưng mà quá trình chờ đợi chính là dày vò nhất.

Như đã qua một thế kỷ, bác sĩ Trịnh rốt cuộc cũng đi ra, nói với Hoắc Nam Phong: "Đừng lo lắng, Thẩm tiên sinh chảy máu không nhiều lắm, đã ngừng rồi. Hơn nữa đại não tự có khả năng chữa trị, một chút xuất huyết lượng không quan trọng, nó sẽ xử lý được."

Hoắc Nam Phong tinh thần căng chặt, hỏi: "Em ấy khi nào có thể tỉnh lại?"

Trịnh bác sĩ cười nói: "Trước mắt thì Thẩm tiên sinh phục hồi không tồi, đêm nay rất có khả năng tỉnh lại."

Khuôn mặt tiều tụy của Hoắc Nam Phong trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một tia vui mừng.

Hắn hai mắt tơ máu che kín, hốc mắt lồi ra, bác sĩ Trịnh nhịn không được khuyên nhủ: "Hoắc tiên sinh, từ tối hôm qua đến bây giờ, anh đã thức một ngày một đêm. Tôi kiến nghị anh nên đi trước nghỉ ngơi một chút."

Hoắc Nam Phong kiên quyết nói: "Tôi muốn chờ em ấy tỉnh lại."

Hoắc Nam Phong ở bên ngoài phòng ICU một đêm, thẳng đến sáng sớm cũng không thấy Thẩm Thần tỉnh lại, nhịn một đêm cảm xúc, ở trước mặt Trịnh bùng nổ cảm xúc.

"Anh không phải nói em ấy sẽ tỉnh lại sao?" Hoắc Nam Phong nắm chặt tay, gắt gao mà nhìn chằm chằm bác sĩ Trịnh, đôi mắt một màu đỏ đậm, thoạt nhìn vừa sợ hãi lại thô bạo.

Trịnh bác sĩ muốn nói lại thôi.

Hoắc Nam Phong cả giận nói: "Có chuyện gì nói thẳng ra!"

Trịnh bác sĩ do dự một lát, nói: "Tôi đã loại bỏ hết máu trong não Thẩm tiên sinh, cũng đã cứu cậu ấy qua cơn nguy hiểm, không còn việc gì trở ngại nữa rồi. Người khác ở trong tình huống như cậu ấy, trừ phi chính cậu ấy không muốn tỉnh lại."

Hoắc Nam Phong ninh nhíu mày: "Có ý gì? Vì sao em ấy không muốn tỉnh lại?"

Bác sĩ Trịnh giải thích nói: "Chính là ngưởi bệnh không muốn trở lại hiện thực, không muốn tỉnh lại, trong tiềm thức sinh ra cảm xúc trốn tránh, cho nên không muốn tỉnh lại. Loại tình huống này không phải thuộc về y học, là vấn đề thuộc về tâm lý......"

"Không có khả năng!" Hoắc Nam Phong nói lớn, nắm lấy cổ áo của bác sĩ Trịnh, hiển nhiên hắn không thể nào chấp nhận được việc này.

"Em ấy chưa bao giờ muốn trốn tránh bất kỳ điều gì? Em sao có thể không muốn tỉnh lại!"

Bác sĩ Trịnh vội vàng trấn an nói: "Hoắc tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, tôi chỉ là nói có khả năng này thôi. Thẩm tiên sinh mới vừa làm phẫu thuật xong, còn chưa đến 72 tiếng đồng hồ, cho ý chí sống vẫn chưa được mạnh mẽ. Chờ cậu ấy khôi phục tốt một chút, tự nhiên sẽ tỉnh."

"Thật sao?" Hoắc Nam Phong trong mắt một lần nữa bốc lên một tia hy vọng, vội vàng mà nhìn chằm chằm bác sĩ Trịnh.

Bác sĩ Trịnh gật đầu: "Tôi dám khẳng định, Thẩm tiên sinh tuyệt không sẽ mất đi ý chí sống, cậu ấy là một người rất kiên cường."

"Đúng vậy, anh nói không sai, em ấy rất kiên cường, sao có thể từ bỏ được chứ." Hoắc Nam Phong xoay người, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Trần nằm ở trong phòng.

Kỳ thật đáy lòng hắn hiện lên một ý nghĩ, đó chính là: Thẩm Thần là bởi vì không muốn đối mặt với hắn mới không chịu tỉnh lại.

Từ lúc ly hôn đến bây giờ, Hoắc Nam Phong không phải không biết Thẩm Thần đối với mình căm hận cùng chán ghét, có đôi khi Thẩm Thần nhìn hắn bằng ánh mắt, lạnh lùng như đang nhìn một người không quen biết, không có quan hệ với mình.

Cái này làm cho hắn rất khó chịu, tính tình mỗi ngày càng táo bạo hơn, rất nhiều lần tức giận là tổn thương cậu, để Thẩm Thần có thể nói chuyện với hắn nhiều hơn.

Mấy câu cậu nói không hề vui vẻ một chút nào, luôn là khiến hắn tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng hắn lại vui vẻ chịu đựng, vì thế không ngừng dùng phương pháp ấu trĩ này ép Thẩm Thần nói với hắn.

"Hoắc tổng, anh nên đi uống thuốc" Thư ký Trần đi tới, đánh gãy suy nghĩ của Hoắc Nam Phong.

Sáng nay phía sau lưng Hoắc Nam Phong bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, khi bác sĩ kiểm tra cũng giật mình, không chỉ cho thuốc bôi bên ngoài, còn cho hắn thuốc uống, phòng ngừa miệng vết thương bị nhiễm trùng.

Hoắc Nam Phong hít thật sâu mà nhìn thoáng qua Thẩm Thần, lúc này mới trở lại phòng nghỉ dành cho người nhà bệnh nhân.

Hộ sĩ đang ở chỗ đó chờ sẵn, hộ sĩ đã chuẩn bị sẵn nhưng thứ cần thiết.

Thư ký Trần giúp Hoắc Nam Phong cởi áo ra, hộ sĩ nhìn thấy máu trên lưng hắn, nhíu mày nói: "Hình như bị nhiễm trùng rồi. Có phải không nghỉ ngơi tốt hay không?"

"Tôi không sao." Hoắc Nam Phong thanh âm nghẹn ngào đến lợi hại.

"Anh tròng mắt đều là tơ máu, này còn gọi là không sao, tôi thấy anh là đang mệt mỏi lắm rồi."

Hộ sĩ đối với người không quý trọng cơ thể mình rất không vừa lòng, mặc dù trước mắt người này là một người nổi tiếng Hoắc tổng tài.

Thư ký Trần nói: "Hoắc tổng, anh xem hộ sĩ đều nói anh phải nghỉ ngơi rồi. Anh cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, phu nhân cùng lão gia đều sẽ lo lắng."

Hoắc Nam Phong không kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn cậu một cái.

Thư ký Trần đành phải im miệng.

Hộ sĩ giúp Hoắc Nam Phong rửa lại vết thương, dặn dò lại lần nữa nói: "Uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi nhiều, không cho vết thương đụng đến nước. Miệng vết thương sẽ nhiễm trùng nghiêm trọng hơn, sẽ gặp nhiều rắc rối, cũng không phải là tôi hù dọa anh."

Hoắc Nam Phong không nói tiếng nào.

Thư ký Trần vội vàng cười nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ để ý , cảm ơn hộ sĩ, tôi nhất định sẽ nhắc nhở Hoắc tổng."

Sau khi hộ sĩ rời đi, thư ký Trần lại tận tình khuyên bảo Hoắc Nam Phong đi nghỉ ngơi, còn đem Thẩm Thần ra dọa hắn: "Thẩm tiên sinh tỉnh lại nếu là nhìn đến anh như vậy, sẽ bị dọa nhảy dựng lên."

Nói xong cậu đem máy ảnh trong điện thoại ra cho hắn soi gương.

Trong gương sắc mặt nam nhân biến thành màu đen, tròng mắt đỏ lừ, quầng thâm hiện lên, môi cũng trắng bệch, cằm râu cũng mọc lún phún.

Hoắc Nam Phong nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mày, nói: "Thẩm Thần nếu tỉnh, hãy nhớ báo cho tôi."

Thư ký Trần thấy hắn chịu đi nghỉ ngơi, lập tức nói: "Tôi đã rõ."

Hoắc Nam Phong đã không nghỉ ngơi hai ngày một đêm rồi, nằm lên giường liền ngủ.

Nhưng ngủ không quá sâu, trong mộng lặp đi lặp lại đều là gương mặt tái nhợt của Thẩm Thần, tràn đầy trào phúng nói: "Bác sĩ Trịnh nói không sai, tôi chính là không muốn tỉnh lại, bởi vì tôi chán ghét, không muốn nhìn thấy anh Hoắc Nam Phong, con tôi mất rồi, là anh hại chết, anh là hung thủ giết người!"

"Thẩm Thần!" Hoắc Nam Phong la lên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra, ngơ ngác vài giây, mới phát giác là mơ, hắn mới ngủ được có hơn hai mươi phút mà thôi.

Đang muốn ngủ tiếp trong chốc lát, thư ký Trần cửa cũng không gõ, vội vàng chạy vào: "Hoắc tổng, Thẩm tiên sinh tỉnh rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro