Chương 74: Hắn đuổi tới rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ phòng khám của bác sĩ đi ra ngoài, Thẩm Thần trong lòng vừa phiền vừa loạn, cảm xúc cũng rất sa sút, đi theo một đám người đi ra thang máy, thiếu chút nữa đụng vào một người khác ngồi xe lăn. "Mắt cậu để đâu rồi?" Người ngồi ở trên xe lăn chân đang bó thạch cao, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, ngẩng đầu không vui vẻ mà trừng mắt liếc Thẩm Thần một cái.

Hắn ta trông rất xinh đẹp, khuôn mặt nho nhỏ, trắng trẻo, thần thái cùng khí chất đều cao ngạo thanh lãnh, giống như là một thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ.

Nếu không nhìn đến khí chất mà chỉ nhìn đến nhan sắc, cậu ta nhìn giống Thẩm Thần y như hai anh em sinh đôi!

Thẩm Thần khiếp sợ mà nhìn hắn ta, trong đầu nháy mắt nhảy ra một cái tên: Cố Tiêu.

Bởi vì gần đây bị cảm nhẹ, Thẩm Thần tới bệnh viện lại đeo khẩu trang, lúc này trên xe lăn tiểu thiếu gia không thấy được mặt Thẩm Thần, trừng mắt nhìn cậu một cái liền đi vào thang máy.

Chờ Thẩm Thần lấy lại được phản ứng, thang máy đã dừng ở tầng 3.

Nghĩ đến vị tiểu thiếu gia chân đang bó thạch cao, Thẩm Thần nhìn đến bảng chỉ dẫn các tầng được dán ở thang máy, lầu 5 là khoa chỉnh hình, mấy phút sau thang máy đã dừng ở tầng 5.

Lúc này thang máy đã mở cửa, Thẩm Thần bước ra ngoài đi mấy bước cậu đột nhiên cảm thấy mình lại còn đuổi theo người ta thật buồn cười.

Tìm được vị kia tiểu thiếu gia thì thế nào? Chẳng lẽ muốn hỏi đối phương anh có phải là Cố Tiêu hay không? Anh có biết Hoắc Nam Phong không, hắn ta rất yêu anh đó? Anh có biết hắn ta lấy tôi làm thế thân cho anh ba năm không?

Quả thực là tự rước lấy nhục.

Thẩm Thần đứng ở cửa thang máy một hồi, người bên trong thang máy không kiên nhẫn mà thúc giục cậu: "Cậu rốt cuộc có vào hay không?"

Thẩm Thần lắc lắc đầu, xoay người hướng về phía cửa ngoài bệnh viện, nghĩ thầm: Nếu đã rời khỏi thành phố A, rời khỏi Hoắc Nam Phong, chuyện quá khứ tốt nhất không nên nhớ lại nữa.

So với việc đi tìm tiểu thiếu gia kia hỏi xem cậu ta có phải là Cố Tiêu hay không, còn không bằng làm như chưa bao giờ gặp được, như vậy mới có thể triệt để không liên quan đến Hoắc Nam Phong.

Nghĩ là nghĩ như vậy, trở lại chung cư, nhìn kết quả kiểm tra trong tay, lại nghĩ đến bác lời của người bác sĩ kia, Thẩm Thần vẫn là có chút khó chịu.

"Chẳng lẽ thật sự phải đi về tìm Hoắc Nam Phong?" Thẩm Thần nhìn chằm chằm kết quả kiểm tra thấy tin tức của mình hỗn loạn, nhịn không được mà tự nói chuyện một mình.

Không, không được, cậu tuyệt không thể trở về tìm Hoắc Nam Phong, như vậy cho bé con có sinh ra được sẽ bị Hoắc gia cướp đi.

Nói đến việc ích kỷ, cậu liều mạng giấu giếm việc mang thai, chịu nhiều khổ sở như vậy, chịu nhiều ủy khuất, chính là vì có thể được ở cùng hai bé con.

Nếu bé con được sinh ra bị Hoắc gia cướp đi, cậu tình nguyện không sinh!

Trong đầu vừa hiện lệ ý nghĩ lại, như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cậu, không chỉ có phải thở dốc, còn sinh ra một cảm giác đau nhói.

Vì cái gì người luôn gặp khó khăn là cậu? Chẳng lẽ cậu đời này chỉ có thể lẻ loi một mình? Vẫn là ông trời cảm thấy cậu sớm nên chết ở vụ tai nạn xe cộ khi còn nhỏ kia, mà không phải sống đến bây giờ?

Có lẽ là mặt trái của phản ứng kích thích, Thẩm Thần không khống chế được mà rơi vào cảm xúc bi ai trong lòng.

Mặc dù trong lòng nhận thức được cậu rất rõ ràng không nên như vậy, muốn vui vẻ một chút, nhưng cảm xúc tồi tệ lại cứ quần lấy cậu, mong muốn được người khác ôm vào.

"A hừ hừ" Thẩm Thần dựa vào trên tường, thống khổ mà nhắm hai mắt, trên mặt tràn đầy nước mắt.

Tần Mộ Bạch là buổi tối 10 giờ quay lại.

Vào cửa khi nhìn thấy Thẩm Thần ngồi yên ở trên sô pha, trong TV đang chiếu một bộ hài kịch, nhưng Thẩm Thần trên mặt không có một chút ý cười nào, ngược lại là bộ dạng ủ rũ mệt mỏi..

"Làm sao vậy?" Tần Mộ Bạch ngồi xuống bên cạnh cậu, quan tâm ôn nhu mà hỏi, "Ở nơi này không vui sao? Anh xin lỗi, anh hai ngày này đều có việc bận ở công ty, không có thời gian chăm sóc tốt cho em."

Thẩm Thần lấy lại được tinh thân, miễn cưỡng cười lên một cái: "Không phải, nơi này rất tốt, anh không cần phải bỏ bê công việc mà ở bên tôi."

Tần Mộ Bạch như suy nghĩ gì mà nhìn cậu, nhưng cái gì cũng không hỏi, sờ sờ đầu của cậu, cười nói: "Ngày mai chị của anh đến đây, chị ấy muốn gặp em."

Thẩm Thần ngẩn người, trên mặt lộ ra biểu cảm không được tự nhiên: "Vì cái gì lại muốn gặp tôi?"

Tần Mộ Bạch khẽ cười nói: "Bởi vì chị ấy muốn nhìn người có thể làm cho anh xinh đẹp, tài giỏi, mê người đến mức nào mà có thể khiến anh mê muội như thế."

Thẩm Thần không biết phải đáp lại Tần Mộ Bạch như thế nào, chỉ đành cúi đầu, cầm lấy chiếc điều khiển ti vi bên cạnh nghịch nói: "Tôi đang mang thai, gặp chị của anh trong lúc này không tốt cho lắm?"

"Sẽ không đâu, chị ấy biết chuyện của hai chúng ta, thấy em, chị ấy khẳng định sẽ thích thôi." Tần Mộ Bạch ôm vai của cậu, hôn nhẹ lên trán cậu.

Thẩm Thần thân mình căng cứng, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, cố nén mới không có đẩy Tần Mộ Bạch ra.

Cậu biết mình hiện tại cảm xúc không được tốt cho lắm, bị tin tức tố hỗn loạn làm cho ảnh hưởng, trừ phi có người có thể trấn an cậu, nhưng người này không phải Tần Mộ Bạch.

Có lẽ cậu có thể tìm Tần Mộ Bạch đánh dấu mình.

Nhưng một Alpha đánh dấu một Omega, là phải yêu nhau cùng nhau kết hôn, Tần Mộ Bạch sẽ nguyện ý cùng loại người như cậu kết hôn chứ?

Cứ cho rằng anh nguyện ý, Thẩm Thần cũng xem thường mình chỉ vì muốn giữ bé con mà lợi dụng muốn Tần Mộ Bạch đánh dấu mình, hơn nữa bé con lại không có bất kỳ quan hệ nào cùng Tần Mộ Bạch.

Nếu làm như vậy, cậu cũng quá vô sỉ rồi.

Thấy Thẩm Thần nghĩ ngợi mà lại phát ngốc, Tần Mộ Bạch cho rằng cậu đang khẩn trương, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, có anh ở đây, chị ấy sẽ không làm khó dễ em đâu."

Thẩm Thần nhẹ giọng ừ một cái.

Tần Mộ Bạch nhìn khuôn mặt trắng nõn lại tuấn tú của cậu , mũi lại rất cao, môi màu hồng nhạt, khi hôn như muốn nuốt vào vậy.

Mấy ngày nay Tần Mộ Bạch đều chịu đựng không cùng Thẩm Thần thân thiết, muốn cho thời gian để Thẩm Thần thích ứng được mối quan hệ này.

Nhưng hiện tại người mình thích đang ngồi trong lòng mình, anh thật sự có chút nhịn không được.

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Tần Mộ Bạch nâng mặt Thẩm Thần lên, cúi đầu hôn cậu.

Thẩm Thần cả người cứng đờ.

Môi truyền đến sự ấm áp, Tần Mộ Bạch ẩn nhẫn lại dồn dập thấp giọng: "Tiểu Thần, em thật ngọt. Anh muốn nhiều hơn một chút, có thể chứ?"

Thẩm Thần cứng đờ mà ngồi ở trên sô pha, đại não hỗn loạn thành một đoàn, tay chân cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ là bị động mà tiếp thu nụ hôn của Tần Mộ Bạch.

Tần Mộ Bạch cho rằng cậu ngầm đồng ý, cầm lòng không được mà vén lên quần áo của Thẩm Thần......

"Không!" Thẩm Thần đột nhiên đẩy Tần Mộ Bạch ra, từng chút từng chút một mà thở phì phò, sắc mặt rất trắng, trán thậm chí có chút mồ hôi lạnh, như là cực lực chịu đựng cái gì.

Tần Mộ Bạch giật mình, giơ tay muốn sờ mặt Thẩm Thần, lại nhìn thấy Thẩm Thần co rúm lại.

Anh xấu hổ mà bỏ tay xuống, có chút uể oải nói: "Xin lỗi, anh không nên cưỡng ép em."

Thẩm Thần đôi mắt đỏ bừng, lung tung lắc đầu: "Nên nói xin lỗi chính là tôi...... Tôi...... Tôi không có chuẩn bị tốt." Không, cũng không phải, là cậu không có muốn Tần Mộ Bạch chạm vào cậu, mỗi lần như vậy cậu liền sẽ nghĩ đến Hoắc Nam Phong, nghĩ đến người kia đã từng đã cho cậu độ nóng ấm, thế cho nên căn bản không thể thân thiết cùng Tần Mộ Bạch được.

Cậu rất hận bản thân mình.

Rõ ràng Tần Mộ Bạch tốt như vậy, vừa ôn nhu vừa tôn trọng cậu, nhưng cậu lại không biết cố gắng, luôn nghĩ về một tên khốn như Hoắc Nam Phong.

Giờ khắc này, Thẩm Thần không có nhận thấy được mình lại lâm vào cảm xúc hỗn loạn, cả người run rẩy ngồi ở trên sô pha, trong miệng lặp đi lặp lại nói ba chữ rất xin lỗi.

Tần Mộ Bạch vẫn là lần đầu tiên thấy Thẩm Thần như vậy, sốt ruột lại lo lắng, giơ tay muốn lau nước mắt giúp Thẩm Thần: "Tiểu Thần, hai ngày này cảm xúc của em không tốt lắm, có phải bởi vì Hoắc Nam Phong không?"

Thẩm Thần né tránh tay anh, rũ đầu không nói chuyện, giống như là bị vết thương bao quanh mình.

Tần Mộ Bạch trên mặt lo lắng càng nói: "Có thể cùng anh nói chuyện một chút không? Có lẽ là anh có thể giúp em."

Thẩm Thần lắc lắc đầu: "Anh không giúp được tôi, anh chờ tôi một lát."

Cậu đứng lên, thất tha thất thểu mà trở về phòng.

Tần Mộ Bạch lo lắng cả đêm.

Ngày hôm sau sáng sớm, cậu từ phòng ngủ đi ra, ngửi được mùi cháo rất thơm.

"Chào buổi sáng." Thẩm Thần ngồi ở trước bàn ăn, cười chào anh "Anh nấu một ít cháo thịt băm cùng một ít rau khác, không biết em có thích hay không." Tần Mộ Bạch yên lặng nhìn cậu vài giây, không hỏi đến việc tối hôm qua Thẩm Thần cảm xúc mất khống chế, cười nói: "Hoá ra anh có trù nghệ tốt như vậy, về sau tôi có lộc ăn rồi." Nghe được hai chữ "Về sau", Thẩm Thần lòng có áy náy, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn.

Chị của Tần Mộ Bạch là 6h đã đến nơi rồi.

Suy xét Thẩm Thần có thai, Tần Mộ Bạch không nghĩ sẽ để cậu làm nhiều việc, vì thế anh tự mình đi trước đến sân bay đón người, sau đó lại trở lại chung cư bên này đón Thẩm Thần đi ăn bữa tối.

Tần Mộ Bạch ở nhà trước cửa nhà hàng, bên cạnh là chị, còn có Thẩm Thần.

Người chị tên là Tần Mộ Dư, diện mạo đoan trang, khí chất ưu nhã, thoạt nhìn cùng Tần Mộ Bạch rất giống nhau lại ôn nhu thân thiết.

Nhìn thấy Thẩm Thần, Tần Mộ Dư cười nhẹ mà nói: "Tiểu Thần đúng không? Đã sớm nghe Mộ Bạch nói về cậu, vẫn luôn muốn nhìn thấy, quả nhiên là một Omega rất đẹp."

Thẩm Thần cười nói: "Tần tiểu thư ở trước mặt, tôi không đẹp bằng một phần của cô."

Con gái đều thích nghe ca ngợi, Tần Mộ Dư cũng không ngoại lệ, bị lời này của Thẩm Thần làm cho mặt mày hớn hở, lúc đi vào nhà hàng cũng không có tự cao tự đại, nhưng vẫn luôn đều cười tủm tỉm.

Ba người đi nhà hàng 5* Trung Quốc ăn một bữa tối phong phú.

Trong lúc đó Tần Mộ Dư cũng không hỏi việc Thẩm Thần mang thai, như không nhìn thấy chiếc bụng phồng của cậu, chỉ là hỏi một chút về việc thiết kế trang sức của Thẩm Thần.

Thẩm Thần thế mới biết Tần Mộ Bạch mua bản thiết kế kia của cậu, làm được thành phẩm một phần đưa cho em họ anh, một phần là đưa cho Tần Mộ Dư.

Bữa ăn tối này diễn ra trong vui vẻ.

Cũng không biết vì cái gì, có lẽ là thời gian mang thai cậu trở nên quá mức mẫn cảm Thẩm Thần cảm thấy nụ cười của Tần Mộ Dư có ẩn ý..

Buổi tối 10 giờ, ba người trở lại chung cư.

Thẩm Thần mới vừa xuống xe, bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng nghẹn ngào mà kích động tiếng hô: "Thẩm Thần!"

Trong nháy mắt, sắc mặt cậu chuyển sang trắng bệch, theo tiếng giọng nói cứng đờ mà quay đầu, nhìn đến một nam nhân áo đen quần đen đứng ở đó cách cậu không xa!

Hoắc Nam Phong!

Hắn thế nhưng tìm tới nơi này!

Hắn là như thế nào đi lại biết nơi này?

Thẩm Thần sắc mặt trắng bệch, sợ hãi ngạc hiên, đại não càng là trống rỗng, không chút nghĩ ngợi xoay người muốn trốn.

"Thẩm Thần!" Hoắc Nam Phong lại gọi một tiếng, nổi điên chạy lại đây, từ phía sau gắt gao mà túm chặt tay cậu, "Tôi rốt cuộc cũng tìm thấy em rồi"

"Buông ra! Anh nhận nhầm người rồi!" Thẩm Thần mất khống chế mà hô to, một chân đá vào đùi Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong giống như không cảm giác được đau, một tay đem người túm vào trong lòng ngực, gắt gao mà ôm, thân hình cao lớn đang run rẩy: "Tôi không nhận sai, em chính là Thẩm Thần! Em quả nhiên không chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro