Chương 78: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thần trong mắt hiện lên sự châm chọc, không muốn nhìn ba người họ diễn kịch cho cậu xem, đứng lên chuẩn bị đi, lại bị Hoắc Nam Phong kéo lại.

Hoắc Nam Phong vội vàng nắm chặt tay cậu, quay sang Hoắc lão gia nói: "Không phải hai tháng, là bốn tháng. Cháu đã nghe được từ bác sĩ Trịnh bên kia nói hai tháng trước Thẩm Thần lúc làm phẫu thuật không có mất đứa bé."

Hoắc lão gia bán tín bán nghi, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Thần một hồi lâu, vẫn cứ nghi ngờ nói: "Nếu không có sinh non, vì cái gì mà Tiểu Trịnh lại nói dối nói rằng đứa bé không giữ được?"

Không đợi Hoắc Nam Phong mở miệng, Thẩm Thần nhàn nhạt mà nói: "Là tôi cầu xin bác sĩ Trịnh làm như vậy, bởi vì tôi cảm thấy Hoắc gia các người ghê tởm."

Hoắc lão gia tử lập tức đen mặt: "Cha mẹ cậu dạy cậu nói chuyện cùng trưởng bối như vậy sao?"

Thẩm Thần cười khẩy nói: "Cha mẹ tôi lúc còn trên đời có nói cho tôi biết một số điều, già mà không đứng đắn, cậy già lên mặt với người khác thì không đáng tôn trọng. Loại người này nếu tôi có tôn trọng, thì cũng không có xứng, nói vậy nói ông chính là loại người này đi?"

"Im miệng! Cậu, cậu thật là không có nửa điểm giáo dưỡng!" Hoắc lão gia tức giận đến sắc mặt xanh mét, bắt lấy gậy chống hung hăng mà gõ xuống đất mấy cái.

Thẩm Thần lạnh lùng mà nói: "Các người bôi nhọ tôi, làm nhục tôi, giờ lại còn nói tôi không có giáo dưỡng? Trước kia là vì Hoắc Nam Phong, tôi nhịn các người suốt ba năm! Hiện tại tôi cùng hắn đã ly hôn, tôi còn chịu đựng làm gì, tôi muốn nói cái gì liền nói cái đó, ông không thích nghe thì cũng không biết làm thế nào."

Hoắc lão gia thấy không làm gì được Thẩm Thần, liền đem tức giận chuyển sang Hoắc Nam Phong.

"Anh nghe rõ lời của cậu ta nói chưa? Vì loại người này, đến công việc của công ty anh cũng không để ý, còn cùng Tiêu Tiêu hủy bỏ hôn ước."

Hoắc Nam Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ông nội, Thẩm Thần là nói năng chua ngoa từ trước đã thế rồi, ông không cần để trong lòng đâu."

Hoắc lão gia tử thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã xuống.

Tô Tiêu vội vàng khẽ vuốt ngực lão gia , lại kêu người giúp việc đem ít nước ấm lên cho ông.

Lão gia thở hổn hển mấy hơi, uống một chút nước, lúc này mới bình tĩnh lại.

Tô Tiêu nhìn về phía Thẩm Thần, giọng nhỏ nhẹ nói: "Thẩm Thần ca ca, vừa rồi ông cũng không phải bôi nhọ anh, chỉ là vì muốn xác nhận anh có phải mang thai con của Hoắc Nam Phong ca ca không thôi. Lúc trước ở A thành đều có tin đồn Thẩm Thần ca ca cùng Tần tiên sinh có quan hệ thân mật, khó tránh khỏi mọi người nghĩ nhiều."

Nghe được câu sau làm sắc mặt Hoắc Nam Phong trầm xuống.

Tô Tiêu nhìn thấy được trong lòng mừng thầm, nhân cơ hội nói: "Nếu Thẩm Thần ca ca đã mang thai bốn tháng, đi làm xét nghiệm ADN cho thai nhi đi? Ông nội, Nam Phong ca ca, hai người cảm thấy thế nào?"

"Không cần." Hoắc Nam Phong mắt lạnh nhìn Tô Tiêu, "Đây là việc của Hoắc gia chúng tôi, cô quan tâm làm cái gì?"

"Em" Tô Tiêu sắc mặt trắng nhợt, cắn cắn môi, mắt long lanh nhìn về phía Hoắc Nam Phong, "Nam Phong ca ca, em là muốn tốt cho anh cùng Hoắc gia thôi."

"Tôi thấy cô là muốn tôi sinh non đi?" Thẩm Thần thình lình nói

Tô Tiêu sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó ủy khuất nói: "Em không có. Thẩm Thần ca ca, anh sao lại luôn hiểu nhầm ý người khác vậy. Anh xem nanh vừa rồi hiểu lầm ý của ông, hiện tại lại hiểu lầm em, anh có phải nhạy cảm quá rồi không?"

Hoắc lão gia hừ lạnh: "Ông thấy cậu ta lòng dạ tiểu nhân thì có!"

Thẩm Thần đứng lâu có chút mỏi, một lần nữa ngồi xuống trên sô pha, mặt vô biểu tình mà nhìn Tô Tiêu.

"Thân là Omega, tôi không tin cô không biết nếu xét nghiệm ADN cho thai nhi không làm cẩn thận. Làm không tốt sẽ khiến cho tử cung co rút lại, do đó dẫn đến sinh non. Tô tiểu thư, cô thật là có tâm rắn độc."

Hoắc lão gia nhíu mày, hỏi Tô Tiêu: "Tiêu Tiêu, thật là như vậy sao?"

Tô Tiêu nhanh chóng giả vờ hoảng hốt: "Cháu, cháu không rõ lắm, chỉ là nghe nói là kiểm tra ADN được thôi. Ông nội, cháu tuy rằng cùng là Omaga giống Thẩm Thần ca, nhưng cháu không mang thai, có chút thiếu hiểu biết về vấn đề này."

Hoắc Nam Phong không vui mà nói: "Không hiểu biết cũng đừng nói hươu nói vượn!"

Tô Tiêu vừa trắng lại chuyển đỏ, cúi đầu, giống như ngoan ngoãn mà ừ một tiếng.

Thẩm Thần bỗng nhiên hướng Hoắc lão gia hơi hơi mỉm cười: "Hoắc lão tiên sinh, nếu ông không thích tôi, không bằng làm Hoắc Nam Phong thả tôi ra đi. Tôi bảo đảm vĩnh viễn đều không xuất hiện ở trước mặt người."

"Không được!" Hoắc Nam Phong khẩn trương mà ôm lấy Thẩm Thần, sợ buông lỏng tay người này sẽ biến mất không thấy đâu.

Hoắc lão gia tử thấy hắn để ý Thẩm Thần như vậy, giận sôi máu.

Nhưng nhìn đến bụng Thẩm Thần hơi phồng lên, tức giận này lại nuốt vào.

"Ngày mai mang cậu ta quay về nhà cũ dưỡng thai đi, ở nơi này làm sao mà chăm sóc tốt được." Hoắc lão gia lớn tiếng quát Hoắc Nam Phong, đến tên Thẩm Thần cũng không muốn nhắc đến.

Hoắc Nam Phong biết Thẩm Thần không thích nhà cũ, liền nói: "Bên này hoàn cảnh tốt, càng thích hợp dưỡng thai. Hơn nữa cháu muốn cùng Thẩm Thần bình yên sống với nhau, không muốn bị những người khác quấy rầy."

Hoắc lão gia vẻ mặt không vui nói: "Anh bên này có thể chăm sóc tốt cho cậu ta không?"

Thẩm Thần không thể nhịn được nữa, lại lần nữa đứng lên, lạnh lùng mà nói: "Tôi là tuyệt đối sẽ không quay về ngôi nhà đó, cũng không cần phải các người tìm một đống người tới chăm sóc tôi! Nếu ai lại ép tôi, tôi có rất nhiều biện pháp làm mất đứa bé trong bụng!"

Hoắc Nam Phong hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Thẩm Thần, ôn nhu trấn an nói: "Được rồi, không trở về nhà cũ, em nói thế nào thì nó là thế đó."

Một bộ dạng giống như Thẩm Thần muốn hái sao hắn cũng lấy cho cậu.

Tô Tiêu trong lòng chua lòm, hận không thể trực tiếp đem đứa con trong bụng Thẩm Thần lấy ra!

Hoắc lão gia tử cũng lo lắng Thẩm Thần tức giận làm ra điều ngu ngốc nào đó, chỉ là hừ một tiếng, không nói cái gì nữa.

Một buổi chiều hôm nay Thẩm Thần đều ở phòng ngủ nghỉ ngơi.

Chạng vạng tỉnh lại, từ miệng người giúp việc biết được Hoắc lão gia tử cùng Tô Tiêu còn chưa đi, Hoắc lão gia phiếu màu siêu âm đơn giản nhưng ông nhìn mất cả buổi trưa.

Thẩm Thần cũng không quan tâm.

Nhưng việc này cũng khiến cho cậu ý thức được muốn chạy trốn chỉ sợ không phải một việc dễ dàng.

Hiện giờ Hoắc Nam Phong đem cậu như phạm nhân mà nhìn chằm chằm, không chỉ gắn định vị lên chân của cậu còn thu cả điện thoại của cậu, không cho cậu cùng bên ngoài lên hệ.

Cũng không biết cái lắc chân kia Hoắc Nam Phong làm bằng chất liệu gì, nhìn tưởng là bằng bạc, Thẩm Thần lặng lẽ dùng kéo cắt rất nhiều lần, nhưng cứng giống như kim cương vậy, làm thế nào cũng không đứt được.

Dứt không ra, cắt không được, làm cho Thẩm Thần cũng không biết làm thế nào.

Điều duy nhất làm Thẩm Thần an tâm, chính là buổi tối khi Hoắc Nam Phong ôm cậu ngủ, thì phản ứng kích thích của cậu không còn mạnh như trước nữa.

Điểm này Thẩm Thần cũng không nói cho Hoắc Nam Phong biết.

Cậu sợ Hoắc Nam Phong biết việc mình bị phản ứng kích thích sau đó lợi dụng việc này uy hiếp mình.

Hiện giờ cậu giống như chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng, ngoan ngoãn bị nhốt trong đó, lại không có nửa điểm tự do.

Hoắc Nam Phong luôn miệng nói yêu cậu, chỉ sợ người hắn muốn chính là song thai trong bụng của cậu thôi?

Nếu bé con không có, cậu lại không thể mang thai, Hoắc Nam Phong lập tức liền sẽ đi tìm người khác, sau đó cùng người kia lặp lại mấy lời ngon ngọt nói với cậu lúc này.

Tưởng tượng đến đến việc này, Thẩm Thần lại cảm thấy buồn cười, lại có một loại lời nói không nói lên lời.

Hôm nay giữa trưa Hoắc Nam Phong đến ngủ trưa cùng cậu, cậu hỏi một câu: "Ngày đó ban đêm tôi bị người bắt cóc, anh vì cái gì lại chạy vào đó cứu tôi?"

Khi đó cậu bị lửa đốt bao quanh, vẫn luôn kêu cứu bên ngoài, nhưng lửa cháy quá lớn, đến cả nhân viên chữa cháy cũng không có cách, chỉ có Hoắc Nam Phong không màng sống chết mà chạy vào cứu cậu.

"Tôi sợ mất đi em." Hoắc Nam Phong nói.

"Không phải anh sợ mất đi một thế thân giống như Cố Tiêu sao?"

"Em không phải thế thân." Hoắc Nam Phong ôm cậu, thanh âm rầu rĩ, "Ngay từ đầu tôi xác thực là bởi vì em cùng Cố Tiêu lớn lên rất giống mà tiếp cận em, nhưng sau đó tôi mới phát hiện em với Cố Tiêu là không giống nhau, em chính là em, tôi không nên đem em làm như thế thân của cậu ấy."

Thẩm Thần không có nói tiếng nào.

Hoắc Nam Phong ở bên tai cậu dỗ dành nói: "Lại cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi đem mọi điều tốt đến cho em, làm cho em cả đời vui vẻ."

Thẩm Thần khổ sở mà nghĩ: Tôi không tin anh.

Bởi vì Thẩm Thần không muốn về nhà cũ, mà Hoắc lão gia hôm nay vui, muốn cho người một nhà ngồi xuống ăn cơm chiều, vì thế nói Tô Tiêu gọi điện thoại gọi Hoắc phu nhân tới biệt thự.

Ngay từ đầu Hoắc phu nhân không hiểu ý của lão gia,.

Nhưng sau khi đến biệt thự, nhìn thấy Thẩm Thần bụng nhỏ phồng lên, lại thấy bộ dạng vui vẻ của Hoắc lão gia, tức khắc đã hiểu ra.

Hoắc phu nhân sửa lại thái độ bất mãn trước kia đối với Thẩm Thần, cũng mặc kệ Thẩm Thần đối với bà không để ý, liên tiếp mà lôi kéo dặn dò Thẩm Thần phải chú ý sức khoẻ, nghỉ ngơi, ăn uống nhiều lên.

Tô Tiêu ở bên cạnh nhìn, trên mặt che giấu cảm xúc rất khá, nhưng trong mắt ghen ghét oán hận sắp tràn ra rồi.

Cô ghen ghét Thẩm Thần có thể mang thai con Hoắc Nam Phong, oán hận Hoắc phu nhân cùng Hoắc lão gia cư nhiên lại có thể thay đổi nhanh như vậy.

Rõ ràng đã nói cho cô cùng Nam Phong ca ca kết hôn, nhưng hiện tại thấy Thẩm Thần mang thai, lại đem cô ném sang một bên!

Thái độ này là đồng ý cho Thẩm Thần cùng Nam Phong ca ca tái hôn sao?

Vậy cô thì sao?

Chỉ trong một lúc như vậy, Tô Tiêu đối với Hoắc phu nhân cùng Hoắc lão gia trở lên hận thù.

Ăn cơm chiều xong, Hoắc phu nhân lại nói với Hoắc Nam Phong sớm chuẩn bị một chút đồ cùng phòng cho em bé, Hoắc lão gia nói nhà cũ bên kia cũng phải chuẩn bị phòng cho chúng.

"Mẹ nhớ rõ phòng của Tiêu Tiêu ánh sáng rất phù hợp, không gian rộng rãi, rất thoáng mát." Hoắc phu nhân cười nhìn về phía Tô Tiêu, ý tứ không cần nói cũng biết.

Hoắc lão gia lập tức hỏi Tô Tiêu: "Tiêu Tiêu, cháu có thể dọn lên tầng ba ở không?"

Tô Tiêu đương nhiên không muốn.

Phòng cô ở hiện tại là tốt nhất trong căn nhà đó, đông ấm hạ mát, ánh sáng hài hoà, không nghĩ tới khi Thẩm Thần mang thai, cô lại phải đem phòng nhường cho cậu!

Tô Tiêu trong lòng hận cậu muốn chết, lại không thể không lộ ra gương mặt tươi cười: "Không sao ạ. Cháu đang muốn nói phòng kia rất thích hợp làm phòng chi trẻ con, bé con quan trọng nhất, cháu ở nơi nào cũng được."

Hoắc phu nhân cười tươi mà nắm lấy tay cô: "Tiêu Tiêu chính là hiểu chuyện."

Hoắc lão gia cũng rất vừa lòng.

Thẩm Thần ngồi ở một bên, trước sau không có nói tiếng nào, ánh mắt liếc thấy tay Tô Tiêu nắm chặt, đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Xem ra mang thai cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất có thể trừng trị Tô Tiêu một chút.

Buổi tối trở lại nhà cũ, Hoắc phu nhân bởi vì đêm nay vui vẻ uống hai ly rượu, lúc này lại phát bệnh đau đau cũ, liền bảo Tô Tiêu gọi điện thoại kêu Chu Ninh lại đây.

Chu Ninh tới rất nhanh, giống như cũ lại xoa bóp của Hoắc phu nhân một lúc, lại cho bà uống một ít thuốc, việc đau đầu của Hoắc phu nhân lúc này mới đỡ.

Tô Tiêu vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Hoắc phu nhân, Hoắc phu nhân dựa vào đầu giường, nhìn cô vui mừng mà nói: "Đứa trẻ ngoan, con nếu là con gái của mẹ thì tốt rồi." Tô Tiêu ngượng ngùng mà cười cười.

Hoắc phu nhân vỗ vỗ tay cô: "Được rồi, con đêm nay cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tô Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, cùng với Chu Ninh rời đi khỏi phòng của Hoắc phu nhân.

Lúc này người giúp việc đều ở dưới lầu, Hoắc lão gia ở lầu 3, ở hàng làng trên lầu hai chỉ có hai người bọn họ.

Chu Ninh thấy không có người ở đây, đột nhiên đem Tô Tiêu ấn ở trên tường, trong miệng nói lời khó nghe nói.

"Anh đừng có ở chỗ này làm loạn bà già kia vẫn ở trên phòng, sẽ bị bà ta nghe thấy mất."

"Em không cảm thấy làm ở ở chỗ này rất kích thích sao? Em nhỏ giọng một chút, bà ta sẽ không nghe được."

Tô Tiêu hừ một tiếng: "Anh thật biến thái."

Hai người chơi cái gọi là kích thích, không phát hiện bên cạnh cửa phòng Hoắc phu nhân không biết khi nào đã mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro