Chương 87: Tôi chỉ cảm thấy anh ghê tởm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến buổi tối, Tiểu Dương -tài xế lái xe mới vừa nằm xuống không bao lâu liền bị người dựng dậy, lo sợ bất an mà đứng ở trước mặt Hoắc Nam Phong, cho rằng xảy ra chuyện gì.

Kết quả Hoắc Nam Phong chỉ hỏi hắn một vấn đề: Buổi sáng lúc xe dừng ở đài phun nước trước quảng trường, Thẩm Thần là vẫn luôn ngủ ở trong xe, vẫn là hướng mặt ra ngoài cửa sổ xe nhìn.

Bởi vì lúc ấy Thẩm Thần ngồi ở phía sau xe, mà Tiểu Dương ngồi ở phía trước lái xe, không thể nắm rõ được tình hình, liền chỉ nói mình nhìn được một khoảng thời gian thôi.

Hoắc Nam Phong truy vấn: "Anh xác định sau khi tôi xuống xe, em ấy luôn nhìn ra ngoài cửa sổ sao?"

Tiểu Dương khẳng định gật đầu, nói: "Anh đột nhiên xuống xe đi ra ngoài, tôi rất kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Thẩm tiên sinh là chờ anh trở về hay là tiếp tục đi tiếp. Lúc ấy Thẩm tiên sinh vẫn luôn nhìn ra phía ngoài xe, một lát sau mới kêu tôi chờ."

Quả nhiên, Thẩm Thần cái gì cũng đều biết, chỉ là không muốn nói ra.

Trong lúc nhất thời Hoắc Nam Phong vừa hối hận lại vừa bất an.

Nhìn thấy trên cửa phòng cho khách dán một tờ giấy không làm phiền, không biết như thế nào, bỗng nhiên hắn nghĩ ra cái gì đó.

Chẳng lẽ Thẩm Thần buồn vì ăn phải giấm.

Ý nghĩ hiện lên, Hoắc Nam Phong mừng như điên không thôi, vội vàng phân phó bảo vệ: "Đi tìm cái thang, có thể thông đến ban công phòng cho khách."

Theo sau xoay người đi nhanh xuống dưới lầu.

Cái gọi là không làm phiền, giờ làm phiền chút cũng không sao.

Năm phút sau, Hoắc Nam Phong dẫm lên cây thang bước nhanh như bay, mấy bước liền đi đến ban công rồi.

Biệt thự mỗi phòng đều có ban công, phòng cho khách cũng không ngoại lệ, ban công cùng phòng chỉ cách một tấm cửa kính.

Hoắc Nam Phong gấp không chờ nổi mà kéo cửa kính ra, đi vào phòng cho khách có ánh sáng của trăng soi, nhìn đến bóng người trên giường, vui vẻ vô cùng mà đi qua.

"Thẩm Thần." Hắn nửa quỳ ở trước giường, thuận tay bật lên đèn ở tủ cạnh giường, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm người trên giường.

Thẩm Thần sớm bị Hoắc Nam Phong đánh thức.

Thấy hắn xông tới, cũng chưa nói cái gì, chỉ là mặt vô biểu tình mà nhìn thoáng qua, rồi sau đó chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Hoắc Nam Phong.

"Tôi có lời muốn cùng em nói." Hoắc Nam Phong vui rạo rực mà bò lên trên giường, từ phía sau liền ôm lấy Thẩm Thần, "Em nhìn thấy tôi cùng Cố Tiêu ở bên đài phun nước của quảng trường nói chuyện, vì cái gì lại giả vờ không biết? Có phải ghen tị hay không? Hả?"

"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Thần lạnh nhạt nói, thân mình xê dịch về phía trước, ý đồ muốn tránh xa Hoắc Nam Phong ra một chút.

Hoắc Nam Phong cho rằng cậu đang giận dỗi, môi cười lên, lại nhanh chóng đứng dậy đi xem Thẩm Thần: "Em trong lòng vẫn là để ý tôi đúng hay không?"

Hắn gặng hỏi Thẩm Thần muốn nghe được đáp án từ chính miệng Thẩm Thần.

Thẩm Thần lại lãnh đạm nói: "Không phải."

Hoắc Nam Phong không tin.

Hắn biết Thẩm Thần không phải là một người thích đem lời yêu thương nói ngoài miệng, rất nhiều thời điểm Thẩm Thần chỉ là yên lặng mà đặt ở trong lòng, liền tính ghen cũng sẽ không nói ra.

Trước kia hai người nùng tình mật ý, truyền thông bịa đặt hắn cùng nữ minh tinh nào đó ám muội không rõ, lúc ấy Thẩm Thần cũng là ghen, vài ngày đều không để ý tới hắn.

Giống như bây giờ, đem hắn đuổi ra khỏi phòng, lời nói lạnh nhạt, giống như  không để bụng, kỳ thật trong lòng miễn bàn để ý rất nhiều.

Hoắc Nam Phong càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Thần chính là ở ghen, trong lòng như được ăn mật ngọt.

Nhìn khuôn mặt Thẩm Thần trắng nõn như ngọc, hắn cảm giác ngực nóng lên, trướng trướng, giống như có cái gì sắp tràn ra, cầm lòng không được hôn mặt Thẩm Thần.

Thẩm Thần tuy rằng nhắm hai mắt, lại phát hiện ra, đột nhiên nói ra một câu: "Hoắc Nam Phong, tôi không ghen, chỉ là cảm thấy anh ghê tởm. Anh đừng chạm vào tôi được không?"

Trong nháy mắt, như một chậu nước đá dội vào đầu hắn, làm Hoắc Nam Phong trong ngoài đều lạnh thấu!

Hoắc Nam Phong tư thế cứng đờ, hai mắt đỏ đậm, gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, nắm chặt nắm tay run run, trong phòng ngủ an tĩnh đến đáng sợ!

"Em lặp lại lần nữa!" Hắn giống như đã chịu đã kích thích lớn, biểu cảm rất khổ sở, "Em đừng ngủ! Em vừa rồi nói cái gì? Em nhất định là nói sai rồi!" Thẩm Thần không để ý đến hắn, nhắm hai mắt, muốn đi ngủ.

Hoắc Nam Phong cố chấp mà bám chặt bả vai Thẩm Thần: "Em nói đi. Chỉ cần em nói cho tôi, câu kia em nói không phải là sự thật, em chỉ nói nhảm thôi, tôi liền tin em." Thẩm Thần bị hắn làm phiền không ngủ được, rốt cuộc mở mắt ra, sườn mặt trắng nõn được đèn trên bàn soi rất tinh xảo nhưng đặc biệt thanh lãnh vô tình: "Tôi không nói nhảm, anh chính là làm tôi ghê tởm." Hoắc Nam Phong khó có thể tin mà nhìn cậu.

Từ thiên đường rơi vào địa ngục, hiện tại thì câu này rất hợp với tâm trạng của hắn.

Một giây trước hắn còn vì Thẩm Thần ghen mà mừng rỡ như điên, giây tiếp theo liền bị Thẩm Thần hướng ngực đâm mạnh một nhát dao.

Một nhát dao này quả thực trí mạng!

Từ lúc Thẩm Thần bị bắt cóc đến bây giờ, suốt hai tháng, hắn một lòng đều đặt ở trên người Thẩm Thần, không nghĩ tới những người khác.

Thẩm Thần giả vờ nhảy xuống biển tự sát, trên thực tế trốn sang M thành. Hắn ném công việc của tập đoàn sang một bên, phát điên đi khắp nơi tìm, thiếu chút nữa đem ông nội tức giận đến chảy máu não.

Hắn không hối hận.

Chỉ cần có thể làm Thẩm Thần hồi tâm chuyển ý, có thể làm Thẩm Thần ở lại bên cạnh mình, hắn làm cái gì đều nguyện ý.

Sau lại đem Thẩm Thần từ M thành mang trở về, Hoắc Nam Phong thừa nhận chính mình rất khốn nạn, không nên hạn chế tự do Thẩm Thần, lại càng không nên tìm người theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Thần.

Nhưng hắn không có biện pháp.

Hắn sợ hãi.

Thẩm Thần tính tình quật cường như vậy , Tần Mộ Bạch lại ở bên cạnh như hổ rình mồi, hắn sợ vừa lơ đãng, Thẩm Thần lại đi theo Tần Mộ Bạch chạy mất.

Vạn nhất tìm không ra, hắn lại đi nơi nào tìm được cậu.

Giờ khắc này, trong phòng ngủ không khí rất đáng sợ, chỉ cần thêm một chút nữa, có thể làm mọi thứ bị phá vỡ mất.

Hoắc Nam Phong cực lực đè nén lại cảm xúc, xoay bả vai Thẩm Thần, run giọng nói: "Em đem câu nói kia thu hồi lại được không? Tôi coi như chưa từng nghe qua, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu"

"Hoắc Nam Phong, anh không cần làm bộ làm tịch đâu" Thẩm Thần lạnh giọng đánh gãy lời nói Hoắc Nam Phong, chậm rãi ngồi dậy, con ngươi màu khói bụi cực kỳ bình tĩnh.

Bình tĩnh đến tàn nhẫn.

Hoắc Nam Phong tâm đều đang run rẩy, cơ hồ dùng ánh mắt cầu xin nhìn Thẩm Thần, hy vọng cậu không nói ra thêm lời tuyệt tình nào nữa.

Nhưng Thẩm Thần không chú ý tới, khóe môi lộ ra một mạt trào phúng:
"Hôm nay buổi sáng anh đem tôi ném ở trong xe, anh nghĩ như thế nào, không cần phải nói tôi cũng biết. Còn có đêm nay, anh đi làm cái gì, anh với tôi trong lòng biết rõ ràng. Hiện tại lại cùng ta cứ dây dưa qua lại, không cảm thấy mệt sao?"

Thấy mệt?

Hoắc Nam Phong cảm giác ngực lại bị đâm mạnh một cái, đau đến máu chảy đầm đìa, cảm xúc nhẫn nhị hơn hai tháng cuối cùng cũng bộc phát!

"Thẩm Thần, em mẹ nó không có tim! Trong khoảng thời gian này tôi đối tốt với em như vậy, tôi không tin em không cảm giác được!" Hắn gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn lại bi phẫn.

"Tôi mỗi ngày đều ôn nhu mà dỗ dành em, chăm sóc lấy lòng em, vừa tan tầm liền chạy nhanh trở về, sợ em cho rằng tôi ở bên ngoài xằng bậy. Từ lúc ly hôn đến bây giờ, trừ bỏ em ai tôi cũng chưa chạm qua!"

"Em nói em có khi kết hợp AO gặp chướng ngại, tôi cũng nhận em, cùng lắm thì đời này cứ như vậy quá. Nhưng hiện tại em mẹ nó hỏi cũng không hỏi liền phán cho tôi tội tử hình, này là không công bằng!"

Hoắc Nam Phong nổi điên loạn rống một hồi, lại nắm chặt tay dùng sức đấm ở trên tường vài cái, rất tức giận khó chịu, trên bàn tay cũng chảy máu rồi.

Thẩm Thần gắt gao nhấp môi, trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thấp giọng nói: "Tôi vì sao lại phải hỏi anh? Việc của anh không liên quan đến tôi."

Lời này so vừa rồi câu nói kia còn muốn đay lòng hơn.

Hoắc Nam Phong mở to mắt, tròng mắt đỏ rực, ngực mạnh mẽ mà phập phồng, hô hấp dồn dập ở trong phòng ngủ rõ ràng có thể nghe thấy, giây tiếp theo có thể nổ vỡ.

Thẩm Thần có chút mệt mỏi mà xoa xoa trán, rũ mi mắt, nhẹ giọng nói:
"Tôi không nghĩ quản anh, cũng không có tư cách quản. Hoắc Nam Phong, chúng ta cứ như vậy đi."

"Không được!" Hoắc Nam Phong đột nhiên đem Thẩm Thần túm ôm vào trong lòng ngực, mặt gắt gao mà chôn ở cổ cậu, giọng nói hơi hơi phát run, "Thẩm Thần, em không thể mặc kệ tôi!"

Thẩm Thần không nói một lời.

Hoắc Nam Phong đem cậu ôm rất chặt, lẩm bẩm mà nói: "Tôi đối với Cố Tiêu đã sớm không có cái tâm tư kia . Hôm nay buổi sáng thấy em ấy, tôi chỉ là rất cao hứng, không nghĩ tới em ấy còn sống. Đêm nay tôi muốn cùng em ấy ăn cơm, nhìn gương mặt kia của em ấy, tôi luôn là không nhịn được nghĩ đến em. Nghĩ nếu là em có thể ngồi xuống cùng tôi ăn một bữa cơm, tôi liền cảm thấy vui vẻ."

"Tôi đã từng cũng cho rằng chính mình rất yêu Cố Tiêu, nhưng lần trước em bị bắt cóc, tôi mới phát hiện cho tới nay tôi để ý đều là em, Cố Tiêu chỉ là một cái cớ để tôi đây dưa với em thôi."

"Tôi là tên khốn nạn! Không chịu thừa nhận hối hận khi cùng em ly hôn, không chịu thừa nhận yêu em đến nổi điên kỳ thật tôi rất rõ ràng, em cùng Cố Tiêu là không giống nhau, tôi nói những cái đó đều là nói bậy, đều là nhất thời hồ đồ."

"Thẩm Thần, anh lại tin tưởng tôi một lần được không? Tôi thề, tôi đối Cố Tiêu chỉ có là tình bạn bè. Tôi chỉ nghĩ muốn em, muốn cùng em ở với nhau cả đời."

Hoắc Nam Phong lải nhải nói một đống lời nói, Thẩm Thần đều không phải là ý chí sắt đá, không phải không có cảm giác.

Nhưng cậu không tin, đặc biệt là Hoắc Nam Phong nói chỉ coi Cố Tiêu là bạn bè, thật đúng là một cái cớ buồn cười.

Phải biết rằng bất luận cái gì thích đều có thể dùng "bạn bè" hai chữ này che giấu được, lấy danh nghĩa bạn bè danh nghĩa quan tâm đối phương, chiếu cố đối phương, hết thảy việc này là điều ai cũng biết.

Thẩm Thần đã trải qua một lần, lần này cậu sẽ không dễ dàng tin tưởng Hoắc Nam Phong!

Bất quá nếu Hoắc Nam Phong nói được như thế lời thề son sắt vừa rồi.

Thẩm Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Hoắc Nam Phong, cười nhẹ nói:
"Một khi đã như vậy, không bằng anh đem Cố Tiêu tìm tới, ngay trước mặt hắn anh đem lời này nói lại một lần."

Cậu muốn nhìn xem Hoắc Nam Phong có dám ở trước mặt người trong lòng nói lời yêu thương người khác hay không?

Hoắc Nam Phong giật mình, ngay sau đó mừng như điên không thôi: "Chỉ cần như vậy, em liền tha thứ cho tôi sao?"

Thẩm Thần nhíu nhíu mày: "Không phải."

Hoắc Nam Phong trong mắt ánh sáng nhanh chóng tối đi xuống, không lại nói một chữ, chỉ là yên lặng mà ôm Thẩm Thần.

Mà Thẩm Thần đối Hoắc Nam Phong cũng không ôm hy vọng gì.

Cậu thấy hắn luôn coi Cố Tiêu đặt ở trong lòng 6 năm, chính là bảo bối đặt ở đầu quả tim.

Lúc này lâu năm gặp lại, với phong cách hành sự như sấm rền gió của Hoắc Nam Phong, ăn bữa cơm công phu, khẳng định đã đối với Cố Tiêu phát động tấn công.

Lúc này Hoắc Nam Phong làm trò trước mặt Cố Tiêu, đối với Cố Tiêu hắn yêu thế thân là cậu, chỉ sợ đời này Hoắc Nam Phong đều đừng nghĩ cùng Cố Tiêu ở bên nhau. Thẩm Thần rất chắc chắn, Hoắc Nam Phong tuyệt đối không có khả năng làm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro