Manh bảo: Sủng đệ cuồng ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm Cố gia đời thứ ba, Hoắc Miểu Sơ ba tuổi liền từ nơi thúc thúc Cố Tiêu kế thừa truyền thống tốt đẹp của Cố gia: Sủng đệ đệ, hống đệ đệ.

Hắn cùng đệ đệ Cố Úy là song bào thai, trước sau sinh ra kém bất quá vài phút, tính cách lại hoàn toàn tương phản.

Thời điểm hắn sinh ra tiếng khóc vang cả phòng sinh, một đôi chân nhỏ hữu lực mà đập, lúc sau càng là một bộ dáng hoành hành ngang ngược, còn tuổi nhỏ liền cùng phụ thân hắn là Hoắc Nam Phong giống nhau như đúc.

Mà đệ đệ lại ngoan ngoãn rất nhiều, rất ít khóc nháo, có khi mở to một đôi ngập nước mắt to nhìn người, có khi tự chơi tay nhỏ chân nhỏ của chính mình cũng có thể chơi cả ngày.

Chờ đến thời điểm hai tiểu gia hỏa ê ê a a học nói chuyện, câu mở miệng đầu tiên của Hoắc Miểu Sơ không phải là phụ thân, cũng không phải là ba ba, mà là túm tay của Cố Úy gọi: "Đệ đệ!"

Cố Úy không để ý tới hắn, hướng tập tranh vẽ đùi gà chảy nước miếng: "Hảo thứ......"

Hoắc Miểu Sơ lập tức nói: "Đãi đệ đệ thứ!"

(*)Khúc này không biết hai anh em này nói gì nên để nguyên trên wiki :<<

Cố Úy lúc này mới nhìn ca ca liếc mắt một cái, cao hứng mà vỗ tay nhỏ: "Hảo!"

Kể từ khi đó, Hoắc Miểu Sơ đột nhiên học xong phương pháp hấp dẫn lực chú ý của đệ đệ, đó chính là cho đệ đệ ăn ngon, tỷ như kẹo cùng bánh quy. Này hai loại đồ ăn vặt là Cố Úy yêu nhất.

Hai tiểu gia hỏa đều có bình đựng đồ ăn vặt của chính mình, bên trong chứa các loại ăn ngon.

Bình được Thẩm Thần bảo quản, cậu không cho phép tiểu hài tử ăn quá nhiều đồ ăn vặt, mỗi lần chỉ cho bọn họ ăn mấy khối bánh quy, hai cái kẹo, ăn xong chỉ có thể chờ lần sau. Vì thế Hoắc Miểu Sơ mỗi lần được cho đồ ăn vặt đều giấu đi, buổi tối thời điểm đi ngủ, trong phòng chỉ có hắn cùng đệ đệ, hắn lại đem đồ ăn vặt lấy ra cho Cố Úy ăn. Thẳng đến có một lần bị Thẩm Thần gặp được, nhìn Cố Úy trong miệng đầy kẹo, tức giận đến đều vui vẻ.

Hai huynh đệ bị xách đi đánh răng một lần nữa, còn bị trừ ba ngày đồ ăn vặt.

Không có ba ngày đồ ăn vặt kia, Cố Úy rầu rĩ không vui, buổi tối tránh ở trong chăn nói Thẩm Thần: "Ba ba hư, ba ba đem đồ ăn vặt của em ăn sạch."

"Sẽ không, ba ba không thích ăn đồ ăn vặt đâu." Hoắc Miểu Sơ an ủi bé.

"Mới không phải, ba ba làm bộ." Cố Úy dẩu dẩu cái miệng nhỏ, "Hôm nay em thấy ba ba ngồi ở trên đùi phụ thân, phụ thân nói miệng của ba ba hảo ngọt." Nói tới đây, Cố Úy hít hít nước miếng, chắc chắn mà nói: "Ba ba nhất định là ăn vụng kẹo của em!"

Hoắc Miểu Sơ lắng nghe, rất có đạo lý.

Vì thế ngày hôm sau lúc ăn bữa sáng, hắn dùng khuôn mặt nhỏ đối mặt với Thẩm Thần nói: "Ba ba, ba ba không thể ăn vụng kẹo của con cùng đệ đệ, đệ đệ sẽ thực thương tâm."

"Ba ba nào có ăn vụng kẹo của các con." Thẩm Thần buồn cười nói, "Các con cư nhiên không tin ba ba, ba ba cũng sẽ thương tâm."

"Chính là đệ đệ đều thấy." Hoắc Miểu Sơ đem câu chuyện lúc tối Cố Úy nhìn thấy nghe thấy lớn tiếng nói một lần, một bộ dáng lời lẽ chính đáng muốn thay đệ đệ lấy lại công đạo.

 Tiếng nói ngây ngô của con nít qua đi, trên bàn cơm một trận yên tĩnh.

Thẩm Thần sắc mặt cổ quái, lỗ tai phiếm đỏ ửng, trong miệng bánh mì như thế nào cũng nuốt không đi xuống, nhịn không được trừng mắt nhìn Hoắc Nam Phong liếc mắt một cái.

Hoắc Nam Phong ở trên bàn cơm nắm lấy tay Thẩm Thần, cố nén cười, ăn nói khép nép nói: "Anh sai, anh lần sau chú ý...... Nhất định sẽ không làm cho bọn nhỏ thấy."

"Anh còn tưởng lần sau...... Tính, buổi tối lại tính sổ với anh."

"Hảo hảo hảo, em muốn thế nào đều được."

Thẩm Thần hít sâu một hơi, cong lên khóe môi, đối Hoắc Miểu Sơ cùng Cố Úy nói: "Bảo bảo, ba ba thề, tuyệt đối không có ăn vụng kẹo của các con. Nếu không như vậy, chờ lát nữa các con đi đếm đếm bình kẹo, nếu là thiếu một viên, ba ba đền cho các con ba viên."

"Chính là con không nhớ rõ có bao nhiêu kẹo." Hoắc Miểu bĩu môi lải nhải.

"Con nhớ rõ!" Làm đứa nhóc tham ăn, Cố Úy tiểu bằng hữu đối với đồ ăn vặt của chính mình thuộc như lòng bàn tay, có bao nhiêu kẹo đều nhớ rõ rành mạch.

Vì thế ăn qua bữa sáng sau, Hoắc Miểu Sơ bồi đệ đệ đem bình đồ ăn vặt kiểm kê một lần, phát hiện ba ba thật đúng là không có ăn vụng.

Cố Úy tiểu bằng hữu đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ, mất mát mà nói: "Ba ba không thể đền con ba viên kẹo."

Thẩm Thần: "......"

Hoắc Miểu Sơ đem đệ đệ ôm lấy, nghiêm túc mà nói: "Chờ anh trưởng thành, kiếm tiền, đãi em mua thật nhiều ăn ngon."

Cố Úy lúc này mới vui vẻ lên.

Sau này bé học xong cũng sẽ đối tốt với ca ca, mỗi lần có cái gì ăn ngon, đều phải chia cho Hoắc Miểu Sơ ăn.

Nhưng Hoắc Miểu Sơ không thích ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là đồ ngọt, nhưng khi đối mặt với ánh mặt nhiệt tình lại chờ mong của đệ đệ, hắn đành phải nói: "Ăn rất ngon."

Có một lần Thẩm Thần mang hai tiểu gia hỏa đi đến nhà A Lâm gia làm khách, A Lâm trong nhà có một đống đồ ăn vặt lớn, nào là hạt dưa, khoai lát, que cay đều đặt ở trong phòng khách.

Thời điểm Thẩm Thần đi ra ngoài ban công gọi điện thoại, Cố Úy tiến đến bên người A Lâm, đáng thương hề hề nói: "A Lâm thúc thúc, con có thể ăn một chút đồ ăn kia không?"

Ngón tay nhỏ trên bàn khều khều một nửa que cay.

A Lâm gãi gãi đầu, do dự nói: "Ba ba  của con không cho ăn mấy thứ này đi?"

"Chúng ta có thể lặng lẽ, không cần nói cho ba ba." Cố Úy tuổi nhỏ liền biết bán manh, chớp mắt to, tiến đến mặt A Lâm hôn một cái.

A Lâm lập tức bị tập kích, mơ hồ cho Cố Úy một cây que cay.

Kết quả Cố Úy bị cay đến hai mắt nước mắt lưng tròng, nghẹn trong chốc lát, không nghẹn lại, oa một tiếng khóc!

Từ đó về sau, mỗi lần đụng tới đồ ăn mà chưa từng ăn qua, Hoắc Miểu Sơ đều tự mình ăn trước, không thành vấn đề mới cho Cố Úy ăn.

Chờ đến lúc 6 tuổi, Hoắc Miểu Sơ không chỉ sẽ cho đệ đệ  ăn ngon, còn giúp đệ đệ đánh nhau.

Lúc ấy Cố Úy là tiểu bằng hữu xinh đẹp nhất nhà trẻ, môi hồng răng trắng, cười còn có hai cái lúm đồng tiền, đem Tiểu bá vương của lớp học mê đến xoay quanh.

Tiểu bá vương một hai phải cùng Cố Úy ngồi cùng bàn, còn muốn dắt bé tay cùng đi toilet.

Cố Úy không muốn, Tiểu bá vương liền kêu mấy nhóc gọi là tiểu đệ, đem Cố Úy đẩy đến hành lang toilet, còn muốn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Cố Úy.

Mặt khác tiểu bằng hữu vội vàng nói cho Hoắc Miểu Sơ.

Hoắc Miểu Sơ không nói hai lời liền đánh Tiểu bá vương.

Tiểu bá vương bị đánh đến cái trán chảy máu ròng ròng, ngồi dưới đất gào khóc, kinh động các cô giáo ở nhà trẻ, cuối cùng không thể không đem người lớn gia đình hai bên mời đến.

Tiểu bá vương trong nhà là nhà giàu mới nổi, ba ba của nhóc mặt đầy dữ tợn, thân hình to lớn, biết được con trai mình bị đánh, ở trong điện thoại liền tuyên bố muốn thu thập kẻ đánh con của hắn.

Thẩm Thần đang ở Paris xem thời trang, cho nên tới nhà trẻ xử lý chuyện này chính là Hoắc Nam Phong.

Khi Hoắc Nam Phong tới trường học, nghe thấy Hoắc Miểu đúng lý hợp tình mà nói: "Thúc thúc, con trai thúc giở trò lưu manh, quấy rầy đệ đệ của con, con đánh nó không sai!"

"Hừ, cái thằng nhóc nhà mày, con trai của tao bất quá là muốn sờ tay đệ đệ của mày một chút, như thế nào gọi là giở trò lưu manh! Bố mẹ của mày đâu? Bố mẹ của mày có phải không dám tới không hả?"

"Hừ, hôm nay bố mẹ mày tới đây, tao liền dạy dỗ bố mẹ của mày, cái thằng nhóc con..."

Hoắc Nam Phong bước ra từ phía sau trụ liền bẻ tay của hắn ra sau lưng, lạnh lùng mà nói: "Dạy dỗ ai? Con trai của tôi cần ngươi đến quản?"

"Đau đau đau...... Buông tay a!" Ba ba của Tiểu bá vương la khóc om sòm, một thân thịt mỡ bởi vì đau nhức run lên.

Hoắc Nam Phong hừ một tiếng, buông ra tay, đi đến trước mặt của Hoắc Miểu Sơ, nhàn nhạt mà nói: "Ba ba của con từng nói, đánh người là không đúng, cần sử dụng đầu óc để giải quyết vấn đề." Hoắc Miểu Sơ đanh khuôn mặt nhỏ không hé răng.

Cố Úy túm túm góc áo của Hoắc Nam Phong, bẹp cái miệng nhỏ nói: "Phụ thân, phụ thân không cần phạt ca ca, muốn phạt liền phạt con. Con, con có thể một tháng không ăn đồ ăn vặt."

Hoắc Nam Phong nhướng mày: "Ai nói muốn phạt các con?"

Hai tiểu gia hỏa đều lộ ra kinh ngạc biểu tình.

Hoắc Nam Phong liếc liếc mắt nhìn hai bố con Tiểu bá vương, đối hoắc miểu sơ nói: "Lần sau lại có người khi dễ đệ đệ của con, con cứ đánh nó, phụ thân và ba ba của con sẽ không phạt con."

"Uy, ngươi người này tại sao giáo dục con cái như vậy....."

"Ngươi có ý kiến?"

Đối mặt với ánh mặt lạnh lẽo của Hoắc Nam Phong, ba ba của Tiểu bá vương giật giật môi, lại không dám nói thêm gì nữa.

Có thể đưa trẻ con vào nhà trẻ này, trong nhà khẳng định phi phú tức quý. Mà Hoắc Nam Phong một thân khí thế áp người, quần áo bất phàm, vừa thấy liền biết lai lịch không nhỏ.

Cuối cùng sự kiện đánh nhau ở nhà trẻ liền như vậy đi qua.

Hoắc Miểu Sơ một trận thành danh, trở thành giáo bá của nhà trẻ, Tiểu bá vương thấy hắn cũng không dám lên tiếng, càng không dám mơ ước đệ đệ xinh đẹp của hắn.

Từ nay về sau Hoắc Miểu Sơ cùng Cố Úy vẫn luôn cùng lớp ngồi cùng bàn, từ nhà trẻ đến tiểu học, lại đến sơ trung, thẳng đến cao trung hai huynh đệ đều vẫn là như hình với bóng.

Tuy nói giữa những khoảng thời gian này cũng có không ít người mơ ước Cố Úy, nhưng Hoắc Miểu Sơ bảo vệ đệ đệ là có tiếng, trừ bỏ đánh nhau hung ác, thủ đoạn chỉnh người cũng rất đáng sợ. Cho nên thẳng đến tốt nghiệp cao trung, cũng không ai dám đánh chủ ý lên người Cố Úy, Hoắc Miểu Sơ canh bị người khác gọi với danh xưng là "Sủng đệ cuồng ma".

Về sau hai huynh đệ thi đậu cùng đại học, nhưng bởi vì cả hai học hai chuyên ngành khác nhau, Hoắc Miểu Sơ bị phân tới khu mới, Cố Úy lại bị phân tới khu cũ.

Hai khu phân chia ở thành đông cùng thành tây, cách nhau đến một giờ ngồi xe điện ngầm.

Hoắc Miểu Sơ không yên tâm đệ đệ, liền để bạn tốt của mình học ở khu cũ chiếu cố Cố Úy.

Ai ngờ bạn tốt là con sói thâm tàng bất lộ!

Hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của Cố Úy, cậu đem bạn tốt của Hoắc Miểu tới trước mặt hắn, đỏ mặt nói: "Ca, đây là bạn trai của em. Chúng em ở bên nhau được nửa năm rồi."

Nửa năm!

Hắn thế nhưng một chút cũng chưa phát giác!

Hoắc Miểu Sơ hung tợn mà trừng mắt bạn tốt, không khống chế được, một quyền đánh qua đi.

Bạn tốt tự biết đuối lý, đứng không nhúc nhích, đứng im ăn hai quyền của hắn.

Lúc sau hai người lại ngầm đánh một trận, đánh đến kinh thiên động địa, trên mặt đều treo màu.

Thời điểm nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, bạn tốt thở hồng hộc nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không cô phụ Úy Úy."

Hoắc Miểu Sơ cười lạnh.

Bạn tốt lẩm bẩm mà nói: "Cậu không biết đâu, từ lần đầu tiên tôi đến nhà cậu nhìn thấy Úy Úy, tôi liền thích em ấy. Tôi thi vào trường đại học này, học cái chuyên ngành này, đều là vì cậu ấy."

"Cậu còn có thể thâm đến mức độ này!" Hoắc Miểu Sơ cũng không phải không tin nhân phẩm của bạn tốt, chỉ là khí bất quá sủng đệ đệ mười mấy năm, giờ liền lập tức biến thành người khác.

"Tôi nếu là không cất giấu phần tâm tư này, nào có cơ hội theo đuổi đệ đệ của cậu. Nói thật, tôi rất cảm tạ cậu, nếu không có cậu vẫn luôn che chở Úy Úy, Úy Úy sớm đã bị người khác đuổi theo."

"Hoá ra tôi che chở đệ đệ của tôi là vì cậu?"

"Cảm tạ huynh đệ."

"Tôi đánh chết cậu!"

Hai người lại đánh thành một đoàn.

Ba tháng sau, Hoắc Miểu Sơ rốt cuộc đồng ý Cố Úy cùng bạn tốt ở bên nhau, mà hắn cũng nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học danh giá của nước ngoài, thu thập hành lý bắt đầu đi du học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro