[1] Châu Thai Ám Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngươi mang thai rồi?!

Tiếng kêu hoảng sợ của mọi người quanh quẩn trong phòng nghị sự của Tập Yêu Ti

Hôm nay Triệu Viễn Chu mặc một bộ nội y màu xanh lam, tay áo rộng màu hạt dẻ cùng một tầng cổ áo lông. Gương mặt hơi tái nhợt của y có ba phần huyết sắc. Y bình tĩnh khép lại áo khoác ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt

Phản ứng đầu tiên chính là đại phu Bạch Cửu, hắn không tin tà, kéo cổ tay đại yêu qua, bắt mạch cho y

- Chắc chắn ngươi lại đang lừa gạt chúng ta, ngươi là nam yêu, làm sao có thể... mang thai?

Ánh mắt Bạch Cửu nhìn về phía mọi người trước, lại nhìn về Triệu Viễn Chu, thần tình hoảng hốt, trong miệng lẩm bẩm nói

- Lại là thật, chẳng lẽ do ta học nghệ không tinh...

Văn Tiêu nóng nảy, cô nắm lấy bả vai Bạch Cửu, lo lắng nói:

- Ngươi đừng lầm bầm lầu bầu! chuyện gì đang xảy ra vậy? ngươi nói đi!

Thấy Bạch Cửu sắp bị lay rã rời, Trác Dực Thần vội vàng tách ra hai người, sứt đầu mẻ trán

Bùi Tư Tịnh trên mặt bình tĩnh, nhưng nam nhân, a không, nam yêu mang thai, chưa từng nghe thấy, cô cũng tránh không được đồng tử chấn động

Triệu Viễn Chu nhìn mọi người, cầm lấy hồ lô treo ở thắt lưng, uống một ngụm nước. Tiếp theo, y mặt không đổi sắc cầm lấy đĩa bánh ngọt, trước tiên thử ngửi ngửi, xác định không có vấn đề gì mới bắt đầu ăn từng miếng nhỏ

Cục diện quỷ dị này không kéo dài được bao lâu, Anh Lỗi cũng tới, bưng cơm đã làm xong đặt ở trước mặt Triệu Viễn Chu

- Ăn đi, ngươi đang mang thai, ăn cái này rất có lợi cho thai nhi

Anh Lỗi bình tĩnh nói

Câu nói này khiến những người khác dừng lại động tác, đồng loạt quay sang nhìn hắn

- Người này thật sự có thai rồi?!

Đây là Trác Dực Thần có chút suy sụp

- Ngươi lại giấu ta chuyện lớn như vậy?!

Đây là đại phu Bạch Cửu cảm thấy mình bị phản bội

- Ngươi nấu được cả loại cơm này nữa?

Đây là Bùi đại nhân đột nhiên online

Về phần Văn Tiêu, cô tựa như đã mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới, lấy ra quyển sổ nhỏ tùy thân, lập tức cập nhật thông tin về Chu Yếm

Đại yêu Chu Yếm, bản lĩnh thông thiên, lại có thể lấy nam thân thai nghén một đứa trẻ

Trong lúc này, Triệu Viễn Chu không nói một lời, y chỉ im lặng ăn xong bữa cơm do Anh Lỗi chuẩn bị, chờ mọi người bình tĩnh lại, y mới chậm rãi nói

- Ngạc nhiên cái gì? Không biết ta có thể mang thai, chứng tỏ kiến thức của các ngươi hạn hẹp

Triệu Viễn Chu đặt tay phải lên bụng mình, vẻ mặt phức tạp

- Hơn nữa, không chắc đứa nhỏ này có thể sống sót hay không

Anh Lỗi thở dài, đúng lúc tiếp lời

- Chúng ta đều đến từ Đại Hoang. Một khi yêu lực đạt tới cảnh giới nhất định, tâm niệm gây nên, sẽ châu thai ám kết. Hơn nữa, ba tháng đầu mẫu thể căn bản không thể nhận ra. Y trước đó không lâu mới nói với ta, y phát hiện mình có thai, tức là thai nhi đã được ba tháng

Thấy thần sắc Triệu Viễn Chu có chút mệt mỏi. Hắn tiếp tục nói

- Ta quan sát thần sắc của y, giống như đã biết được cha đứa nhỏ là ai, nhưng y vẫn không chịu nói ra, chỉ cho ta làm một ít thức ăn an thai

Nghe Anh Lỗi nói xong, mọi người đều có chút trầm mặc, bọn họ biết cách chung sống với một đại yêu, nhưng lại không biết cách chung sống với một nam yêu đang mang thai

Trong một đội ngũ, có người tinh tất có kẻ ngốc. Người tinh như Bùi Tư Tịnh, Trác Dực Thần đã âm thầm lên kế hoạch, mà hai người khác là Bạch Cửu và Văn Tiêu thì tụ tập lại một chỗ, lãnh giáo phương pháp an thai của Anh Lỗi.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đã tiếp nhận chuyện Triệu Viễn Chu mang thai

Lúc này, Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu đang tựa vào cột nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc

Ngay từ đầu hắn đã không tin tưởng đại yêu, nếu có chuyện bất thường xảy ra tất có yêu, hắn không thể tùy tiện trao niềm tin

Hơn nữa, Triệu Viễn Chu chính là đại yêu hung ác Chu Yếm trong truyền thuyết, y lựa chọn đem chuyện mình mang thai nói ra, nhất định là có dụng tâm kín đáo!

- Triệu Viễn Chu, ngươi vì cái gì lại muốn nói cho bọn ta biết ngươi đang mang thai, rốt cục ngươi đang có ý đồ gì?

Trác Dực Thần càng nghĩ càng thấy không đúng, rút Vân Quang Kiếm ra, chất vấn đại yêu

Trác Dực Thần đột nhiên nổi giận, Văn Tiêu cau mày

- Tiểu Trác, ngươi làm cái gì vậy? Bỏ kiếm xuống!

Bạch Cửu và Anh Lỗi đều có chút sửng sốt, không biết hành động của hắn có ý nghĩa gì

Bùi Tư Tịnh thì ôm ngực tựa vào một cây cột khác, quan sát từng người

Triệu Viễn Chu từ lúc bắt đầu nói cho bọn họ biết tin tức này, cũng đã thấy không thoải mái

Theo thời gian trôi qua, loại dị thường này ngày càng mãnh liệt, cho đến khi bàn tay trên bụng y vô thức siết chặt lấy quần áo, yêu khí trong cơ thể bắt đầu đọng lại, cuồn cuộn gần bụng dưới

Lúc này Triệu Viễn Chu mới nhớ tới một số ký ức đã phủi bụi trong đầu

Ở Đại Hoang, phàm là yêu mang thai, một khi mẫu thể ý thức được mình đang mang thai, thân thể sẽ lập tức điều chỉnh đến trạng thái mang thai. Khi phản ứng lại là trạng thái gì, thân thể sẽ tự động bắt chước mô hình sinh sản của trạng thái đó. Đáng tiếc chính là khi Triệu Viễn Chu nhận ra thì lại là lúc y biến thành hình người, đây là phương thức sinh nở nguy hiểm và đau đớn nhất.

Y rõ ràng ý thức được mình đang mang thai

Triệu Viễn Chu hiểu biết sâu rộng, nhưng y chưa từng trải qua sinh nở, cũng không có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể mù quáng sử dụng yêu lực, áp chế phản ứng của cơ thể, điều này khiến y khó hiểu cáu kỉnh, nhưng lại không biết làm sao để giải tỏa

Trùng hợp thay, câu hỏi của Trác Dực Thần lại đi kèm với ánh kiếm của Vân Quang Kiếm xuyên qua gò má y, đang tạo cho y một lối thoát

- Trác đại nhân quá mức cẩn thận rồi, ngươi đã lo lắng như vậy, ta liền rời đi, để ngươi yên tâm

Triệu Viễn Chu lần này không muốn dỗ người, nói chuyện vô cùng lạnh lùng

- Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nghĩ cũng quá tốt đi!

Trác Dực Thần nghiến răng nghiến lợi, đưa kiếm về phía trước vài tấc, chạm vào làn da của đại yêu, đâm ra một điểm đỏ tươi

Bùi Tư Tịnh nhìn lâu như vậy, rốt cục mở miệng

- Để cho hắn đi

Cô đứng thẳng dậy, đi tới giữa hai người, dời đi Vân Quang Kiếm, nhìn về phía Triệu Viễn Chu

- Ngươi đã có, khụ khụ, có thai, sẽ không tiện cùng chúng ta điều tra án. Ta thay Trác đại nhân xin lỗi trước, hy vọng Triệu tiên sinh có thể hiểu được.

Bụng dưới của Triệu Viễn Chu bắt đầu đau nhức dữ dội, y không kịp ứng phó với người trước mặt, chỉ gật đầu với Bùi Tư Tịnh một chút, để lại ba người Tiêu Cửu Lỗi cùng Trác Dực Thần đang tức giận ở bên ngoài, phi thân rời đi

Màn đêm buông xuống, Triệu Viễn Chu rốt cục về tới tiểu viện đào viên của mình, khởi động kết giới trong trận

Y tê liệt ngã xuống nền đất lạnh lẽo, bụng dưới như có dao đâm vào cơ thể, ẩn ẩn đau nhức. Yêu lực ngày thường ngoan ngoãn nghe lời cũng bắt đầu lan tràn trong cơ thể, yêu văn cũng ở trên mặt như ẩn như hiện.

Hoa đào rơi trong sân chậm rãi bay múa trong gió mang theo yêu lực do Triệu Viễn Chu phát ra, nhìn từ xa giống như từng tầng cánh hoa bao phủ đại yêu bên trong. Y mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết cười khổ một tiếng.

Y thiếu chút nữa đã quên, khi nam yêu ý thức được mình mang thai, thân thể sẽ tiến xa hơn một bước so với nữ yêu để tạo ra khoang thai

Bước tạo khoang thai này vô cùng gian nan, bởi vì trong quá trình này bốn phía bụng dưới không chỉ có đau đớn, còn có tê dại

Triệu Viễn Chu ban đầu nhịn xuống, sau đó run rẩy, cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt ứa ra ngoài

Y khống chế không được lăn lộn trên mặt đất, cố gắng giảm bớt sự tra tấn tột độ này

Trong nửa canh giờ trôi qua, đau đớn trong thân thể y không ngừng tích tụ, đôi môi cắn chặt không ngừng bật máu, cả người ướt đẫm mồ hôi như được vớt ra từ mặt nước

Theo tiếng gầm nhẹ thảm thiết của Triệu Viễn Chu, khoang thai đã được tạo ra thành công

Một nửa yêu lực trong cơ thể được thu nạp vào khoang thai, bắt đầu hình thành thai nhi

Hoa đào đầy trời mất đi khống chế của yêu lực, tứ tán rơi xuống, rơi vào trên người đại yêu, đặc biệt đẹp mắt

Thai nhi hình thành là một quá trình dài đằng đẵng, đại yêu cảm nhận được từng trận tê dại từ khoang thai truyền đến, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tầng đỏ ửng bất thường

Sau nỗi đau tột cùng là dục vọng ăn mòn xương tủy, cơ thể người mẹ cần sự tưới tiêu từ cơ thể người cha để bào thai có thể hoàn toàn ổn định

Nếu không, thai nhi sẽ không thể hấp thụ được linh khí trời đất để tự phát triển mà sẽ ăn hết năng lượng từ cơ thể người mẹ để sử dụng, khả năng cao là cả hai đều sẽ chết

Triệu Viễn Chu có chút khâm phục chính mình, trải qua tra tấn về sau, trong đầu y còn có thể nhớ rõ tiếp theo mình sẽ phải trải qua chuyện gì

Y mơ màng nhìn về một nơi nào đó, cảm nhận được giai đoạn đê mê đang dần bắt đầu, hai chân vô thức cọ vào nhau, huyệt sau bắt đầu tiết ra dịch thể

- Thật hèn hạ, Triệu Viễn Chu, ta không ngờ, ngươi vậy mà nguyện ý thay hắn sinh con?

Một bóng dáng giống hệt đại yêu đột nhiên xuất hiện trong sân, trêu tức nhìn người trên mặt đất

Hắn nghiêng đầu, mỉm cười, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt đại yêu

- Ngươi đúng là một kẻ nhu nhược, rõ ràng bản thân vẫn còn yêu hắn, thậm chí yêu đến tâm niệm, châu thai ám kết, vậy mà ngay cả đến gặp mặt hắn cũng không dám

Thấy Triệu Viên Chu không để ý đến mình, người đàn ông bắt đầu trêu chọc cơ thể người dưới thân, giúp y rơi vào dục vọng nhanh hơn

- Rõ ràng các ngươi đã lớn lên cùng nhau, con người gọi đây là gì ấy nhỉ? Thanh mai trúc mã đúng không. Phải rồi, Ly Luân......

- Câm miệng!

Triệu Viễn Chu trừng mắt nhìn người trước mặt, là Tâm Ma của mình

- Ta không câm đấy! Ngươi không muốn nhắc đến tên hắn, ta lại càng muốn nhắc đến hắn! Ta chính là muốn ngươi phải chịu đau khổ đó, là ngươi tự cam đọa lạc, tự nguyện hạ tiện. Ly Luân là cha của đứa nhỏ, vì sao ta lại không được nhắc tới!?

Trong khi Triệu Viễn Chu mất đi cảnh giác, Tâm Ma càng ngày càng lớn

Hắn nhẹ nhàng chạm vào cái bụng mềm mại của đại yêu, ôm nó vào lòng một cách trìu mến, nhưng lời nói ra lại thật tàn nhẫn

- Nếu ngươi không chịu để ta nói cho ngươi biết, vậy thì để ta giúp ngươi nhớ lại đứa nhỏ này đến từ đâu

Mặc dù Triệu Viễn Chu dùng mọi cách chống cự nhưng ký ức vẫn nối tiếp nhau ùa về

Ngay tại cái sân này, Triệu Viễn Chu lúc đó không được gọi là Triệu Viễn Chu mà gọi là Chu Yếm

Sau khi y và Ly Luân ở chung một chỗ, thường xuyên làm xằng làm bậy trong cái sân này

Lần đó, hai người bọn họ tính toán, dứt khoát dã hợp. Ly Luân đè y dưới thân hung hăng thao khô, nhưng tay lại nhẹ nhàng đẩy sợi tóc gãy ra khỏi mắt y

Trong mắt Chu Yếm, vẻ mặt hung ác của Ly Luân cực kỳ gợi cảm, y kìm lòng không đậu hôn lên yết hầu người nọ, nhẹ nhàng gặm cắn, đổi lấy chính là động tác càng thêm mạnh bạo

Hồi ức mang theo sắc thái hoàng hôn, y chỉ nhớ có một lần, Ly Luân làm rất sâu, rất lâu. Lâu đến nỗi y không hiểu sao lại nảy ra ý niệm muốn cùng Ly Luân chung sống lâu dài, tốt nhất là có thêm một người, thêm một người là ai đây...

Hồi ức kết thúc, Triệu Viễn Chu sắc mặt trở nên khó coi, y nhẹ giọng cười nhạo chính mình, cười đến tê tâm, nhưng cười rồi nước mắt lại rơi

Y khôi phục vài phần khí lực, nắm lấy cổ áo Tâm Ma, khóe mắt rưng rưng, cười nói

- Ngươi chính là ta, cho nên ngươi nói không sai. Ta hạ tiện, ủy thân cho Ly Luân còn chưa tính, lại còn mang thai con của hắn.

Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, y càng cười càng điên cuồng

- Nhưng như vậy thì sao, đâu đến lượt ngươi đến dạy dỗ ta!

Nói rồi, Triệu Viễn Chu một chưởng vỗ về phía Tâm Ma, phân tán nó lại ho ra một ngụm máu

- Hahahahahahaha, Triệu Viễn Chu, ta ngược lại muốn xem thử, không có phụ thể tưới tiêu, chỉ bằng một mình ngươi bây giờ làm sao có thể bảo vệ nghiệt chủng này!!

Tâm Ma tiêu tán, Triệu Viễn Chu kịp thời lấy tay chống đỡ thân mình, không ngã xuống đất

Y lảo đảo bò dậy, cảm giác được dịch thể ở hậu huyệt đang theo bắp đùi chảy xuống

Y lắc đầu, thở ra mấy hơi nóng hổi rồi loạng choạng bước vào phòng ngủ

Y cởi từng lớp quần áo rồi ném ra ngoài

Triệu Viễn Chu ném mình vào chiếc giường êm ái, ánh mắt thẳng tắp, đầu óc trống rỗng

Tình triều mãnh liệt xông lên thần trí, y bắt đầu vô thức vuốt ve lồng ngực mình, xuống tới hạ thân, thẳng đến khi bắn ra bạch trọc

Không đủ...... Những thứ này không đủ...... Ta muốn.. ta muốn...... Muốn ai đây......

Không thể...... Không, không được, không được nhớ hắn......

Nhưng... hình như ta... nhớ... nhớ Ly Luân...

Ly Luân...... A Ly...... Ngươi vì cái gì lại không ở bên cạnh ta ......

Triệu Viễn Chu thực sự mệt mỏi

Đầu óc y ngày càng hỗn loạn, tinh thần dần dần uể oải, chỉ để lại cái miệng phát ra những câu nói lắp bắp theo bản năng, không bao lâu sau y hoàn toàn chìm vào giấc ngủ

Ở nơi Triệu Viễn Chu không nhìn thấy, một mảnh lá hòe theo gió nhẹ bay vào trong phòng của y, rơi vào trong lòng bàn tay của y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro