Đào Hoa Kiếp 1 - [2] Triệu đại nhân, Triệu Viễn Chu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên dưới tay chân Ly Luân đều bị buộc huyền thiết, bị xiềng xích giữ chặt, chất liệu quần áo rách nát trên người còn có thể nhìn ra sự sang trọng của ngày xưa, hiện giờ chỉ có quần đen cũ kỹ cùng một cái áo khoác màu đen rách nát, ống tay áo ống quần cũng nát, giống tên ăn xin xin cơm ven đường, giống tù nhân bị nhốt đã lâu, nhưng dáng người hắn lại cường tráng, còn có khuôn mặt cực kỳ đẹp mắt, dáng dấp anh tuấn sắc bén.

Ly Luân ngồi trên một tảng đá lớn, kéo xiềng xích, cầm bầu rượu trong tay.

Hắn đã uống say mèm, thân thể lảo đảo, Triệu Viễn Chu chắp tay đứng trước mặt hắn.

"Ngươi đã lâu không tới." Ly Luân ngửa đầu uống cạn giọt rượu cuối cùng, ném bầu rượu trống xuống đất, ngã trái ngã phải đứng lên, xiềng xích ào ào vang lên, "Sao hôm nay mang rượu cho ta, vẫn là rượu hoa đào."

Ly Luân cả người nồng nặc mùi rượu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viễn Chu cực kỳ nguy hiểm, tựa như xâm lược, nhưng lời nói lại dịu dàng, "Đào hoa nhưỡng dễ uống nhất, Triệu Viễn Chu, ngươi muốn chuốc say ta sao?"

Triệu Viễn Chu không trả lời, y mang rượu đến mình một ngụm cũng không uống, toàn bộ đều vào trong bụng Ly Luân.

"Trống bỏi, ngươi còn giữ nó." Triệu Viễn Chu nhìn người uống say nói.

"Đương nhiên, đây là ngươi tặng ta, đây chính là pháp khí của ta."

Ly Luân uống quá nhiều, cầm lấy trống bỏi trên tảng đá lớn lay động, phát ra tiếng vang, tiếng trống bỏi quanh quẩn trong động.

Hắn vốn đang cười, nhưng một lát sau, hắn lắc trống bỏi, đột nhiên không cười nữa, chân trần bước tới trước mặt Triệu Viễn Chu, đột nhiên túm vạt áo trước của y, kéo y tới trước mắt.

Ly Luân uống say giống như điên, nắm lấy Triệu Viễn Chu rống giận.

"Tại sao vậy? Ngươi bỏ ta lại đây, ta sẽ ở đây đến bao giờ? Đã tám năm rồi! Trong mắt ngươi cái gì cũng quan trọng hơn ta có phải không?"

Triệu Viễn Chu không chút phản kháng bị Ly Luân nắm lấy, bị hắn lay động, thản nhiên nói, "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy."

"Ngươi muốn ta nghĩ thế nào?!" Sự bình tĩnh của y càng chọc giận Ly Luân, "Con người lấy yêu ra thí nghiệm, ta cùng lắm chỉ giết mấy người bọn họ thôi, vậy mà ngươi lại cùng với thần nữ kia, cùng nhau phong ấn ta. Chu Yếm, chúng ta mới là bằng hữu, chúng ta từ khi sinh ra tới nay, ngàn vạn năm, ngươi đã quên lời thề chúng ta lập ra sao?"

"Ly Luân, ngươi quấy rối loài người, khiến họ gần như không được bình yên." Triệu Viễn Chu vẻ mặt mệt mỏi, kéo tay Ly Luân đang cầm y phục mình ra, "Sao ngươi không hiểu? Ta chưa từng phản bội lời thề của chúng ta, ta cũng không phải muốn nhốt ngươi ở chỗ này, chờ ngươi tỉnh táo lại, nghĩ kỹ, ta tự nhiên thả ngươi ra ngoài."

Ly Luân cười ha hả, xúc động xích sắt buộc chặt tay chân hắn, mài đến trên mặt đất ào ào rung động, hắn tràn đầy mùi rượu, phẫn hận nhìn Triệu Viễn Chu.

"Tám năm, ngươi để cho một tên nhân loại tầm thường tới canh chừng ta, có ý gì, sỉ nhục ta sao? sỉ nhục ta thua trong tay các ngươi, bộ dạng này bị ngươi nhốt ở chỗ này, ngươi biết rõ ta ghét con người nhất."

Triệu Viễn Chu thở dài, "Ngươi chán ghét con người, ta lại chán ghét yêu giết người."

Ly Luân trong lúc bất chợt sửng sốt, từ trong cơn say vừa rồi an tĩnh lại, không nhúc nhích, hắn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu, ánh mắt âm hàn thấu xương, lại làm như khổ sở, nhưng cũng bởi vì uống say nghĩ cái gì liền nói cái đó.

"Ngươi chán ghét yêu giết người, cho nên ngươi kết giao bằng hữu mới, phải không, A Yếm."

Thấy hắn mềm lòng như vậy, Triệu Viễn Chu ôn nhu nói, "Ngươi vẫn chưa suy nghĩ kỹ sao, con người không hề đáng sợ như ngươi nghĩ, coi như là yêu, không phải cũng có tốt có xấu sao."

Ly Luân có vẻ không còn say rượu nữa, không nói gì, kéo bốn sợi xích sắt, nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu, từng bước một tới gần y

Không hề báo trước, rễ cây to lớn uốn lượn trên mặt đất đột nhiên đánh về phía Triệu Viễn Chu, trong phút chốc trói chặt tay chân và cổ của y

"Ly Luân! Ngươi làm gì vậy!"

Triệu Viễn Chu cả kinh nói, rễ cây to lớn buộc y không thể động đậy, nhưng như vậy cũng không cản trở y thi pháp

Triệu Viễn Chu bấm một quyết, niệm chú ngữ, ngọn lửa cực nóng từ không trung dấy lên, đốt ở trên rễ cây, nóng đến chúng nó lập tức vặn vẹo lên, đốt đùng đùng rung động.

"Ai......" Ngọn lửa rõ ràng đang đốt cháy rễ cây, nhưng Ly Luân lại phát ra tiếng kêu đau đớn, trên người cũng dấy lên lửa, hắn lại không quan tâm đến lửa trên người, còn cười rộ lên, "Ngươi muốn thiêu chết ta à?"

Triệu Viễn Chu vội vàng dập tắt ngọn lửa.

Ly Luân bản thể là hòe thụ, nhưng điều y không ngờ là, quấn ở trên người mình lại là gốc rễ bản thể của hắn.

Chu Yếm thuộc hỏa, Ly Luân thuộc mộc, bọn họ trời sinh thuộc tính tương khắc, lửa của Chu Yếm chính là khắc tinh của Ly Luân, nếu như đốt những rễ cây này, Ly Luân cũng sẽ bị thương theo.

Triệu Viễn Chu thu hồi pháp thuật, lửa trên rễ cây tắt, lửa trên người Ly Luân cũng tiêu tan.

Rễ cây trói Triệu Viễn Chu chặt hơn, Ly Luân âm trầm cười, "Làm sao vậy, ngươi không nỡ thiêu chết ta sao?"

"Buông ra!"

Triệu Viễn Chu muốn dùng pháp thuật khác, nhưng điện quang hỏa thạch mạnh mẽ kéo y lên trên tảng đá lớn, tay chân y bị mở rộng trói buộc, cây siết trên cổ y muốn hít thở không thông.

Ly Luân kéo xích lên cự thạch, chống đỡ đến bên Triệu Viễn Chu thưởng thức bộ dáng chật vật của y, "Ngươi đã nếm qua tư vị bị giam cầm và khuất nhục chưa? Tư vị bị trói buộc thế nào, không dễ chịu đâu."

"Buông ta ra, Ly Luân, ngươi uống say rồi."

Triệu Viễn Chu trừng mắt nhìn hắn, nhưng bộ dạng hiện tại của y nào có nửa điểm uy thế, rễ cây tráng kiện theo tứ chi bò lên, y nằm ở trên tảng đá lớn một động cũng không thể động.

"A Yếm, ngươi có bằng hữu mới rồi, sẽ không cần ta nữa sao?"

Toàn bộ thân thể cường tráng của Ly Luân đặt ở trên người Triệu Viễn Chu, cả người đều là mùi rượu sặc người, hắn nhẹ nhàng vuốt mặt Triệu Viễn Chu, vuốt cổ y, dần dần đi xuống phía dưới, ngón tay thò vào cổ áo.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi sao?!"

Triệu Viễn Chu quả thực khó có thể tin được, y muốn giãy thoát, nhưng chỉ dựa vào thể lực căn bản không thể động đậy, rễ cây buộc thật sự quá chặt, trong lúc giãy dụa mái tóc dài của y rối tung tản ra, ống tay áo trải trên tảng đá lớn, cả người đã chật vật vô cùng.

Tay Ly Luân đã thò vào trước ngực y, xoa bóp một bên cơ ngực no đủ, lại sờ đến đầu vú, hai ngón kẹp lấy, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Ly Luân! Đủ rồi, đừng náo loạn nữa!" Tay Triệu Viễn Chu nắm chặt tảng đá lớn dưới thân, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, "Bây giờ dừng tay, ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!"

"Không phải ngươi chán ghét yêu giết người sao, ha, chán ghét có đáng là gì, A Yếm, ngươi hận ta là được rồi."

Ly Luân cúi đầu hôn lên xương quai xanh trắng nõn lộ ra của Triệu Viễn Chu, bàn tay buộc huyền thiết vuốt ve lung tung, một tay khác thò vào quần áo hung hăng bóp lấy đầu vú bên cạnh.

"Ừm a...... " Triệu Viễn Chu bị khuất nhục nghiêng đầu kêu khẽ.

"Cái này mà đau cái gì, còn sớm mà, không phải ta đã nói muốn cho ngươi nếm thử tư vị bị khuất nhục sao, ngươi không muốn vậy thì thiêu chết ta đi."

Ly Luân dùng hai tay túm vạt áo trước của Triệu Viễn Chu, xé rách một tiếng, kéo áo bào ra, kéo đứt đai lưng, xé nát quần dài, từ trong tầng tầng hoa phục lột ra thân thể trắng nõn cường tráng của Triệu Viễn Chu, rễ cây buộc cổ chân y lại, kéo hai chân y hướng sang hai bên.

"Không... không muốn!"

Khóe mắt Triệu Viễn Chu muốn nứt ra, nhưng cuối cùng cũng không gọi ra lửa.

Ly Luân như tên ăn mày kéo xiềng xích đè lên người Triệu Viễn Chu hoa phục vỡ vụn, hung hăng cắn xé hôn thân thể y, chân Triệu Viễn Chu bị rễ cây hoàn toàn kéo ra, Ly Luân xé bộ quần áo phụ thể cuối cùng của y, cả người xâm nhập vào giữa đùi.

Triệu Viễn Chu thống khổ than nhẹ nhất thời truyền khắp cả hang đá.

Ở ngoài hiện thực.

Triệu Viễn Chu cũng ở trên giường thống khổ giãy dụa, giống như ở trong mộng.

Kim Linh một mực vang lên, vây hãm y ở trong quá khứ

Một luồng sương mù dày đặc xuyên qua vách tường bay vào, ngưng tụ ở trên không trung, hình người cao lớn từ trong sương đen đi ra.

Khói đen quanh người tan hết, người nọ chân trần giẫm trên mặt đất, tóc dài xõa tung, quần áo tả tơi, người tới chính là Ly Luân.

Trên tay chân hắn kéo sợi xích đứt đoạn, chẳng biết bằng cách nào lại từ nơi phong ấn thoát ra ngoài, giờ phút này âm u nhìn chằm chằm người bị pháp khí vây vào mộng cảnh trên giường.

Ly Luân muốn cười nhưng không cười, hắn nhếch khóe môi, há miệng châm chọc, "Triệu Viễn Chu, bị pháp khí của mình vây khốn, vậy mà vẫn không sao, ngươi đúng là càng ngày càng mạnh."

Triệu Viễn Chu yêu lực cường đại, Kim Linh không đủ để cho y hoàn toàn rơi vào giấc mộng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, y lại phân không rõ mình rốt cuộc đang ở trong mộng hay là hiện thực.

Triệu Viễn Chu mở to đôi mắt, nhìn thấy người đứng trước mặt, vươn tay về phía hắn, gian nan mở miệng.

"Ly...... Ly Luân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro