Đào Hoa Kiếp 2 - [3] Kim Linh Gợi Lại Ký Ức, Lần Đầu Giao Hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Luân ôm y thở dốc kịch liệt, không ngừng ép lấy vách tường bên trong, đâm mạnh mấy lần cuối cùng, gầm nhẹ bắn vào trong cơ thể Triệu Viễn Chu, bắn đầy vào bên trong.

Cao trào qua đi Triệu Viễn Chu mê man, Ly Luân thở hồng hộc chống lên người y

"A Yếm......"

Ly Luân vuốt mặt y, chậm rãi lui ra.

Huyệt hoa căng đến mức không khép lại được, lưỡi dao thịt vừa đi ra, bạch trọc bị chặn ở bên trong lập tức tuôn ra, nhỏ giọt chảy xuống giữa hai chân.

Ly Luân nhìn người bị làm loạn thất bát tao trên giường, đưa tay gỡ chuông vàng trên cổ chân xuống, kéo chăn mỏng che cả người y lại, sau đó canh giữ bên cạnh y, ngồi ở bên cạnh nhìn mặt đất ngẩn người hồi lâu.

Pháp khí mất đi hiệu lực, mộng cảnh chậm rãi sụp đổ.

Triệu Viễn Chu trằn trọc trên giường, chỉ cảm thấy ngực ngột ngạt, cả người nóng lên không thở nổi, há miệng muốn hít vào một hơi thật tốt.

Không khí cực nhanh tiến vào trong miệng, Triệu Viễn Chu đột nhiên mở mắt.

Y tỉnh rồi.

Triệu Viễn Chu mơ màng nằm ở trên giường, trong thân thể còn tích tụ nhiệt lượng chưa tản hết.

Cửa sổ đóng lại, trong phòng ngủ có một mùi tanh ngọt ngào, y đắp chăn mỏng cả người đầy mồ hôi, tóc dài đều ướt đẫm dính vào người, cả người buồn bực ở trong chăn thập phần khó chịu.

Y chống tay ngồi dậy, nhưng hai chân vừa động, toàn bộ hạ thể đều khó chịu.

Chua xót, trướng đau, hàm chứa dịch nhiệt.

Triệu Viễn Chu sắc mặt đại biến.

Y cương mặt xốc chăn lên, trên thân thể khắp nơi đều là dấu vết, dấu hôn, dấu cắn, dấu ngón tay bấm ra, hai đầu ngực càng sưng đỏ không chịu nổi.

Triệu Viễn Chu xanh mặt sờ soạng giữa hai chân, quả nhiên là dính dính đầy tay.

Trên ngón tay dính đầy nước không màu bên trong trộn lẫn bạch trọc, bạch trọc kia tản mát ra mùi, là hương vị quen thuộc, dù sao thứ này từng rót hết vào trong miệng y, còn bị buộc nuốt xuống, tư vị kia cả đời y cũng không quên được.

"Ly Luân!" Triệu Viễn Chu lập tức từ trên giường xoay người xuống, hướng toàn bộ phòng ngủ lớn tiếng rống to, "Ra đây cho ta!!"

Không có ai đáp lại y, một chút tiếng động cũng không có, cũng không có một luồng khí tức nào

Triệu Viễn Chu lập tức dùng yêu lực dò xét, vẫn không tìm thấy gì, Ly Luân là người giỏi ẩn nấp nhất, chỉ cần hắn muốn ẩn nấp, không ai có thể tìm được.

"Ly Luân! Ta biết ngươi ở đây, ra đây cho ta!"

Triệu Viễn Chu lại quát, vẫn không có ai đáp lại.

"Ngươi còn trốn!" Y từ trong cổ họng nặn ra thanh âm.

Triệu Viễn Chu lung tung phủ thêm một tầng áo khoác đi đến trước cửa phòng ngủ, mạnh mẽ kéo cửa ra, bên ngoài trời vẫn đang mưa, trong sân không có một bóng người.

"Ly Luân!"

Triệu Viễn Chu một tay bấm quyết niệm pháp chú, lửa trong tay và trong mưa chợt bốc lên, bay trên không trung mãnh liệt thiêu đốt, nhiệt độ trong nháy mắt tăng lên cao, ngọn lửa kia cho dù gặp phải nước cũng sẽ không dập tắt, ngược lại bởi vì chủ nhân tức giận mà càng đốt càng vượng.

"Nếu ngươi không ra, ta sẽ đốt sạch rễ cây của ngươi! Rốt cuộc ngươi có ra hay không!"

Triệu Viễn Chu gọi tên người nọ một tiếng, nhưng không có ai, không có chút khí tức nào, trong sân chỉ có tiếng mưa rơi.

Trong sân chỉ có một mình y

Triệu Viễn Chu nắm chặt khung cửa chống đỡ thân hình chật vật không chịu nổi của mình, ngọn lửa chợt xuất hiện cũng dần dần tắt.

Ngoại trừ tiếng mưa rơi, một chút động tĩnh khác cũng không có, Triệu Viễn Chu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dường như mọi thứ đều rời bỏ y, bất kể đó là người, hay những gì đã từng có, ngay cả Ly Luân cũng không ngoại lệ, y cuối cùng cũng hiểu rõ một thân gánh tội nghiệt, một mình sống, lại giống như đã chết.

Triệu Viễn Chu không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc, suy sụp, vịn khung cửa quay trở về, đi chưa được mấy bước đột nhiên chân mềm nhũn, cả người lảo đảo ngã ngồi xuống.

Lúc rơi xuống đất Triệu Viễn Chu trước tiên bảo vệ bụng, bàn tay dán vào bụng dưới, như là muốn nắm chặt thứ gì đó.

"A Yếm!"

Giọng nói quen thuộc ở sau lưng y nhẹ nhàng vang lên, Triệu Viễn Chu chật vật ngã ngồi dưới đất quay đầu lại.

Một luồng khói đen đang ngưng tụ trong mưa, chậm rãi ngưng tụ thành hình người.

Ly Luân xuất hiện ở phía sau y, cách Triệu Viễn Chu vài bước, đứng ở trong mưa, một thân quần áo rách nát, kéo theo bốn sợi xích bị đứt.

Triệu Viễn Chu chống đỡ chân không dùng được lực đứng lên, chỉ có thể nặng nề chất vấn, "Làm sao ngươi ra được đây? Ta hỏi ngươi làm sao từ trong phong ấn thoát ra ngoài!"

"Phong ấn yếu đi rồi." Ly Luân nói.

Triệu Viễn Chu rầu rĩ xoa mày, hiện giờ sức mạnh của y đã không ổn định, đến cả phong ấn cũng chống đỡ không nổi sao.

"Trở về" Triệu Viễn Chu không muốn nói thêm nửa chữ, "Trở về trong phong ấn đi."

"Không đời nào." Ly Luân trả lời như đinh đóng cột.

"Ta không phải đang thương lượng với ngươi!"

Triệu Viễn Chu vung ống tay áo lên, xung quanh phát ra yêu lực, một chưởng đánh về phía Ly Luân.

Ly Luân không trốn không tránh, một chưởng này đánh trúng ngực hắn, đánh bay hắn ngã xuống đất, oa đến chảy máu.

"Ngươi......" Triệu Viễn Chu muốn tiến lên xem xét, nhưng y bước một bước liền không đi được nữa, "Vì sao ngươi không trốn?"

"Ta muốn nhìn xem có phải ngươi thật sự muốn ta chết hay không." Ly Luân lau máu khóe miệng, vải rách toàn thân đều bị nước mưa thấm ướt, từ trên mặt đất đứng lên, "Triệu Viễn Chu, ngươi hạ thủ lưu tình rồi, vì sao, làm khó không nỡ giết ta sao?"

Triệu Viễn Chu nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi, "Trở về trong phong ấn đi."

"Ta nói không đời nào." Ly Luân ngẩng đầu, âm trầm nhìn y, nhạy bén nhận ra cái gì, "Ngươi nhất quyết muốn ta trở về trong phong ấn, là có chuyện gì muốn tránh ta sao?"

Không thể không nói, Ly Luân đúng là người hiểu rõ Triệu Viễn Chu nhất, mọi việc đều đoán trúng.

Triệu Viễn Chu cắn chặt răng, "Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm."

"Vậy sao, ngươi sợ ta vướng bận."

Triệu Viễn Chu cắn răng không nói lời nào, hai chân còn đang như nhũn ra, y nắm chặt khung cửa.

Ly Luân do dự mở miệng, "Thân thể của ngươi, ngươi đã làm gì vậy......"

"Câu này phải là ta hỏi ngươi, ngươi đã làm gì?" Triệu Viễn Chu có chút luống cuống, lúc nói lời này ánh mắt né tránh, ngón tay gắt gao nắm khung cửa, còn cố gắng chống đỡ khí thế ngẩng đầu đối với Ly Luân

"Chu Yếm không có giới tính, trước kia ta đã nói với ngươi, là ngươi không hiểu lời ta nói."

Ly Luân vội la lên: "Ngươi nói không có giới tính, nhưng ngươi không nói là..."

"Là cái gì, thế nào, ngươi cảm thấy ghê tởm rồi sao?!" Thanh âm Triệu Viễn Chu dần dần cao lên, "Ghê tởm ngươi còn làm ra những chuyện này?!"

"Không phải...... Ta......" Ly Luân cũng luống cuống, "A Yếm, ngày hôm đó ta uống say...... Ta......"

Triệu Viễn Chu vẻ mặt thống khổ, "Đừng nói nữa!"

Ly Luân lập tức dừng lại, mới vừa vươn tay ra thu lại, giấu vào trong áo choàng rách nát.

"Ngày hôm đó là ngươi uống say, vậy lần này thì sao, lần này lại là trả thù ta à?" Triệu Viễn Chu hùng hổ dọa người, thốt ra từng câu đem Ly Luân bức đến chỗ chết, "Trả thù ta sau lưng ngươi nuôi một nữ nhân loài người? Trả thù ta phong ấn ngươi tám năm?!"

"Vì sao không nói cho ta biết chuyện ngày hôm đó." Ly Luân mặt không chút thay đổi hỏi, "Từ ngày hôm đó trở đi ngươi không tới nữa."

"Ta còn tới thế nào, ngươi muốn ta mở miệng nói thế nào." Triệu Viễn Chu thống khổ nói, "Hỏi ngươi vì sao uống say lại làm ra loại chuyện hỗn đản này? Hay là muốn làm bộ như không có chuyện gì?"

"Ta......"

Ly Luân sốt ruột đi về phía y một chút, Triệu Viễn Chu lại lui về phía sau một bước, bước chân vừa lớn, một dòng nhiệt liền từ giữa đùi chảy ra, theo chân thưa thớt chảy xuống, Triệu Viễn Chu đột nhiên cảm thấy đau bụng, khom lưng che bụng dưới.

"Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có phải vừa rồi ta quá......"

Ly Luân muốn tới xem, Triệu Viễn Chu lại ôm bụng quát, "Không cần ngươi quan tâm! Trở về trong phong ấn của ngươi đi!"

"Đã ra rồi, ta sẽ không trở về, ngươi cũng đừng hòng nhốt ta lại."

Ly Luân âm trầm nhìn Triệu Viễn Chu, đứng ở trong mưa hai tay vung lên, xích sắt vỡ nát, một thân áo đen rách nát trong nháy mắt biến thành đại bào tay áo rộng màu xanh đen, áo choàng thật dài kéo trên mặt đất, ở trong đêm tối lóe sáng.

Ly Luân giống như một cái bóng đứng trong bóng tối, hóa thành khói đen chậm rãi phiêu tán.

"Chuyện ngươi không muốn nói cho ta biết, ta tự mình đi điều tra."

Triệu Viễn Chu ôm bụng gọi hắn, "Ngươi đi đâu, ngươi trở về, Ly Luân!"

Ly Luân không đáp lại, biến mất vô tung vô ảnh, Triệu Viễn Chu thả yêu lực đi tra cũng không thấy bóng dáng.

Sau khi Ly Luân đi, Triệu Viễn Chu khom lưng như sụp đổ, ngã ngồi dưới đất, bàn tay dán vào bụng.

"Xem ra hắn chưa phát hiện.." Triệu Viễn Chu che trán lẩm bẩm, "Nếu biết mình có một đứa con ngoài ý muốn...... A, cái này nên làm sao bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro