Đào Hoa Kiếp 3 - [2] Chu Yếm, Đứa Nhỏ Này Không Thể Giữ Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đến, gió mùa thu rất lạnh, Văn Tiêu kéo Triệu Viễn Chu đi cùng nàng, kể chuyện xưa trước khi ngủ cho nàng nghe.

"Được, con vào trong trước đi." Triệu Viễn Chu cười dỗ dành, "Lát nữa ta sẽ vào."

Văn Tiêu vừa mới vào phòng ngủ, nụ cười trên mặt Triệu Viễn Chu đã biến mất.

Y chuyển hướng vào một góc nào đó trong tiểu viện, tay vừa nhấc, yêu lực chợt hiện, trên đỉnh tường viện một bóng đen lên tiếng ngã xuống, ngã trên mặt đất ôm ngực rên rỉ đau đớn, Triệu Viễn Chu giơ tay lên, trong hư không một trảo kéo một cái, người nọ đã bị sức mạnh vô hình một đường kéo đến dưới chân.

Triệu Viễn Chu đạp lên vai người nọ, từ trên cao nhìn xuống giẫm lên người áo đen không thể động đậy, "Trèo tường nghe lén không hay ho gì đâu, cũng không biết giấu kín một chút. Là Ôn Tông Du phái ngươi tới?"

Người áo đen ấp úng, Chu Yếm mang danh hung ác, hắn sợ máu tươi của mình văng ngay tại chỗ, "Ta...... Ta chỉ phụng mệnh đến giám sát ngươi, ta chưa làm cái gì cả! Nơi này bố trí kết giới ta chỉ có thể trèo lên tường nhìn xem, ta thật sự chưa làm cái gì cả!"

"Ha, giám sát ta?" Nhưng cho dù hắn không nói, Triệu Viễn Chu cũng đoán được người này giám sát y vì cái gì, "Giấu cũng không giấu, muốn lấy yêu đan của ta không tìm người lợi hại một chút, người dưới tay Ôn Tông Du chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"

Người áo đen túm chân y, dùng hết khí lực cũng giãy không thoát, bản lĩnh không lớn, cốt khí cũng không nhỏ, gập ghềnh rống lên, "Chu... Chu Yếm, ngươi, ngươi vi loạn thế gian, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế!"

"Vẫn còn hơi sức quản ta? Ngươi bây giờ là đang tự tìm đường chết." Triệu Viễn Chu gắt gao đạp hắn, xương cốt ken két rung động, như là sắp gãy.

Người áo đen liều mạng giãy dụa cũng không làm nên trò trống gì, Triệu Viễn Chu nhướng mày, trong mắt mang theo châm chọc, "Chỉ là vận khí của ngươi không tệ, hôm nay tâm trạng ta tốt, tha cho ngươi cái mạng đê tiện này, trở về nói với Ôn Tông Du, muốn yêu đan của ta, hắn phải tự mình tới lấy. "

Triệu Viễn Chu buông chân ra, người áo đen ôm ngực từ trên mặt đất bò dậy, hoảng hốt trèo tường chạy trốn.

Thật không may chính là, chưa chạy được bao xa, trong góc thành Thiên Đô, người áo đen bị một đoàn sương mù đen ngăn lại, một bóng người quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn, trong mái tóc dài có rơi xuống tua rua kim diệp, một thân hắc bào ở trong bóng tối lóe sáng.

"Ngươi là...... A!......"

Không đợi người áo đen nói gì, bả vai đã bị lưỡi dao vô hình xuyên qua, thực lực cách xa quá lớn, hắn căn bản không có lực đánh trả.

Người áo đen ôm lấy bả vai xuyên ra một cái lỗ máu, rốt cục nhận ra đại yêu trước mắt, nhất thời sợ hãi.

"Hòe Quỷ Ly Luân... Ngươi, ngươi thoát khỏi phong ấn rồi!"

"Ngươi đã biết ta, vậy cũng nên biết, ta và Chu Yếm không giống nhau, hắn không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không giết ngươi, cho nên, ta hỏi cái gì ngươi tốt nhất thành thật một chút trả lời ta."

Ly Luân không nói nhảm nhiều, bóp cổ hắn nhấc người áo đen từ trên mặt đất lên, người áo đen hai chân cách mặt đất, tứ chi co quắp giãy dụa, nhưng tay kia chặt như kìm sắt, muốn bóp chết hắn.

"Sao ngươi biết Chu Yếm ở đây." Ly Luân hỏi.

Người áo đen nắm lấy tay Ly Luân, miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét đau đớn, "Ta...... Ta phụng mệnh đến dò la tin tức, còn những chuyện khác ta không biết."

Ly Luân lại hỏi: "Phụng mệnh ai?"

"Là...... là Sùng Vũ doanh."

"Các ngươi tìm Chu yếm làm gì?" Người áo đen đã bị véo môi phát xanh, thấy hắn không nói lời nào, Ly Luân lần nữa siết chặt tay, "Nói!"

Người áo đen sợ chết, lúc này mới đem chuyện môn chủ Sùng Vũ doanh Ôn Tông Du mơ ước yêu đan của Triệu Viễn Chu nói ra sạch sẽ, Ly Luân nghe xong tức giận thiếu chút nữa khống chế không được liền bóp gãy cổ tên hỗn đản này.

Chỉ là một tên nhân loại tầm thường mà dám mơ tưởng đến yêu đan của A Yếm?

Đúng là si tâm vọng tưởng!

Nếu là trước kia, Ly Luân không nói hai lời liền muốn lấy mạng người này ngay tại chỗ, nhưng bây giờ...

- "Ngươi chán ghét con người, ta lại chán ghét yêu giết người."

Nhớ tới lời này, Ly Luân hít sâu một hơi, ném người áo đen nửa sống nửa chết xuống đất, thi pháp xóa bỏ tất cả ký ức của hắn.

Nhưng cứ như vậy, Ly Luân thật sự không cách nào nguôi giận, trong lòng như có lửa đốt, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu.

Ly Luân vung tay lên, ném người áo đen vào trong nước lạnh lẽo, nhìn hắn giãy dụa mãnh liệt, Ly Luân đứng ở bên bờ nhướng mày, trêu tức nói, "Chết đuối không thể trách ta, là do ngươi vô dụng, ta cũng đâu có giết ngươi."

Cùng lúc đó, trong tiểu viện.

Triệu Viễn Chu nghiêng người chống đầu nằm trên giường Văn Tiêu, mái tóc thật dài giống như mây đen chất đống trên gối, đoạn tóc dài nhất nghiêng xuống mép giường.

Quần áo Triệu Viễn Chu mỏng manh, sa mỏng mở rộng, vạt áo đến bụng, chỉ ở xương quai xanh có một cái nút áo, áo đen lụa đỏ bọc bên ngoài lụa trắng cũng lỏng lẻo sụp đổ, vừa nằm xuống sa mỏng đối diện lộ ra một vệt cơ bắp trắng bóng, nhũ đầu cách sa nửa thấu, nửa ẩn nửa hiện.

Triệu Viễn Chu sống quá lâu chỉ lấy Văn Tiêu làm dưỡng nữ, nhưng theo tuổi tác của con người, Văn Tiêu đã có thể thành thân, cũng không phải tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Viễn Chu nằm ở trước mặt, không hiểu sao cảm thấy đỏ mặt.

"Cha, quần áo của người......"

"Cái gì?" Triệu Viễn Chu cúi đầu nhìn, nhanh chóng kéo áo ngủ mở rộng, mỉm cười nói, "Ta quên mất, con đã lớn rồi."

"Cha, tóc của người còn dài hơn tóc của con, thật xinh đẹp." Văn Tiêu giữ chặt mái tóc dài trắng đen đan xen trước ngực Triệu Viễn Chu, thuần thục quấn ở trong tay thưởng thức, "Tại sao lại biến thành màu trắng chứ, không phải Chu Yếm cùng thiên địa đồng thọ sao, sao lại có tóc bạc."

Triệu Viễn Chu chống đầu nói, "Lão bất tử tự nhiên sẽ sinh tóc bạc, đây là màu sắc bản thể của ta."

Văn Tiêu vuốt tóc y, vẻ mặt có chút không yên lòng.

"Làm sao vậy?" Triệu Viễn Chu hỏi.

Văn Tiêu có vẻ tâm tư nặng nề, rất khác với bình thường, "Cha, người đã nói Ly Luân là bằng hữu của người, vậy hắn là người xấu sao?"

Triệu Viễn Chu chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, suy nghĩ ba lần mới trả lời, "Khó mà nói, trong mắt con người, hắn đúng là người xấu, nhưng trong mắt yêu thú, hắn là anh hùng."

"Vậy cha cảm thấy hắn là cái gì?" Văn Tiêu thẳng tắp nhìn Triệu Viễn Chu hỏi, "Là người tốt, hay là người xấu?"

Triệu Viễn Chu rất khó trả lời vấn đề này, chỉ nói mơ hồ, "Hắn là bằng hữu của ta, ta sẽ không để cho hắn biến thành người xấu."

"Cha nói cái gì, con không hiểu." Văn Tiêu lắc đầu, "Mọi người đều nói hai người thông đồng làm bậy, hai người đều là người xấu, tại sao cha vẫn ở bên cạnh hắn."

"Bởi vì bọn ta là bằng hữu." Triệu Viễn Chu vẫn trả lời như cũ, "Thời gian ta ở cùng Ly Luân nhiều hơn bất cứ ai, ngàn vạn năm, ta cũng đã đếm không hết, đây là điều mà con người rất khó lý giải."

Văn Tiêu lại hỏi: "Vậy người với Ly Luân ai lợi hại hơn?"

"Ta nha." Triệu Viễn Chu hơi có vẻ kiêu ngạo nói.

Văn Tiêu kinh ngạc cười rộ lên, "Bọn họ đều nói Ly Luân rất lợi hại, cha còn lợi hại hơn cả hắn ạ?"

"Đương nhiên." Triệu Viễn Chu dịch góc chăn cho Văn Tiêu, nói: "Trên phương diện tu luyện Ly Luân chăm chỉ hơn ta, nhưng hắn đánh không lại ta, từ nhỏ, đều là ta nhường hắn. Khi còn nhỏ, mỗi lần bọn ta đánh cược tỷ thí, đã nói ai thắng sẽ gọi người đó là cha, mỗi lần đều là ta thắng, Ly Luân nhiều lần chơi xấu không gọi, còn muốn tức giận."

Triệu Viễn Chu nói xong thoải mái cười rộ lên, Văn Tiêu rất ít thấy y cười như vậy, phần lớn thời gian, y đều là một người chắp tay sau lưng đứng ở hành lang, ngẩn người nhìn cây đào trong sân, cho dù chọc cười y, nụ cười cũng chỉ nổi trên mặt, không giống như bây giờ, thẳng đến đáy mắt.

"Cha, kể cho con nghe chuyện xưa của cha đi." Văn Tiêu đột nhiên nói, "Con muốn biết chuyện xưa của cha."

"Câu chuyện này rất dài."

Văn Tiêu nghe hăng hái bừng bừng, hoàn toàn không buồn ngủ.

"Được rồi," Triệu Viễn Chu sửa sang lại một chút suy nghĩ chậm rãi nói ra, "Ta và Ly Luân được sinh ra ở Đại Hoang, trời sinh địa dưỡng, không cha không mẹ, khi đó bọn ta vẫn là đại yêu lợi hại nhất, trẻ tuổi nhất Đại Hoang, bọn ta cùng nhau tu luyện, cùng nhau đi nhân gian, cùng nhau du ngoạn, cùng nhau luyện chế pháp khí..."

Văn Tiêu hết sức kinh ngạc, "Nói cách khác, ngoại trừ tám năm Ly Luân bị phong ấn này, từ khi sinh ra ngàn vạn năm trước, hai người vẫn luôn ở bên nhau?"

"Đúng, tuổi thọ của con người có hạn, cho nên rất khó lý giải, bọn ta không chỉ là bằng hữu, có lẽ càng giống chí thân."

"Hai người ở bên nhau lâu như vậy, hai người... chỉ là bằng hữu, chí thân thôi sao? Hai người không phải loại trong sách.... loại....."

Văn Tiêu nói xong liền đỏ mặt, cũng may Triệu Viễn Chu cũng hiểu ý của nàng.

"Không phải." Triệu Viễn Chu mặt không chút thay đổi, lại có chút xuất thần trả lời, "Bọn ta chỉ là bằng hữu, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Kể chuyện xưa thật lâu, Văn Tiêu dần dần ngủ thiếp đi, Triệu Viễn Chu đắp chăn cho nàng, tâm tư lại sớm không biết bay đi nơi nào.

Y và Ly Luân chỉ là bằng hữu, vĩnh viễn sẽ không thay đổi sao?

Còn đứa nhỏ này thì sao?

Sau tám năm bị phong ấn, Ly Luân đã hận mình thấu xương, có lẽ đã sớm không coi mình là bằng hữu, chỉ là một người từng quen biết mà thôi, hiện giờ Ly Luân lại trở thành cha của đứa nhỏ này, thật là hoang đường buồn cười hết chỗ nói.

Uyển Nhi nói không sai, giữ lại đứa nhỏ này Ly Luân không nhất định phải nghĩ tốt cho mình, nhưng một khi mình không còn, không ai có thể trông coi hắn, sau khi mình chết Ly Luân sẽ làm ra chuyện gì?

Nghĩ tới đây Triệu Viễn Chu bật cười.

Có lẽ đây đều là y buồn lo vô cớ, suy nghĩ quá nhiều.

Nghe được tin mình chết Ly Luân có lẽ cái gì cũng sẽ không làm, sẽ không khổ sở, sẽ không nổi điên, cũng sẽ không vì cái chết của mình mà trút giận tàn sát con người, họa loạn nhân gian. Có lẽ...... Ly Luân ngược lại sẽ cao hứng, cao hứng sau khi mình chết không ai có thể áp chế hắn nữa, hắn chính là đại yêu lợi hại nhất thế gian này.

Triệu Viễn Chu nằm nghiêng trên giường, ngẩn người nhìn dưỡng nữ.

Tối nay người của Sùng Vũ doanh đã tìm được nơi này, tiểu viện không còn an toàn nữa, phải nhanh chóng đưa Văn Tiêu đi, theo tuổi tác của nàng cũng không nên để ở bên cạnh mình nữa, hiện tại Uyển Nhi không có ở đây, Tập Yêu Ti đối thủ một mất một còn của Sùng Vũ doanh chính là nơi an toàn nhất.

Triệu Viễn Chu ở trong phòng ngủ của Văn Tiêu chậm chạp không đi ra, cũng không phát hiện bên ngoài vẫn có bóng người đứng, Ly Luân ở sau cửa nghe được tất cả cuộc đối thoại của bọn họ.

Ngay khi Triệu Viễn Chu kể cho Văn Tiêu nghe bọn họ cùng nhau vượt qua ngàn vạn năm, Ly Luân cũng đã lâu không nhớ tới thời gian vui vẻ trong quá khứ.

"A Yếm"

Ly Luân hóa thành sương đen bay vào trong phòng, vô thanh vô tức xuất hiện, làm Triệu Viễn Chu còn nằm bên cạnh Văn Tiêu hoảng sợ.

"Ly Luân!" Triệu Viễn Chu xoay người đứng lên vừa định mắng hắn, vừa nghĩ Văn Tiêu vẫn còn, lập tức đè giọng xuống, "Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu?"

"Đi khắp nơi. Ngươi giải tán tất cả yêu thú Đại Hoang, vì sao?" Ly Luân sớm đã không còn là bộ dáng ăn mày, áo choàng đen thật dài rơi xuống đất, uy phong lẫm liệt đứng sừng sững trước mặt y, "Những yêu thú này đều tu luyện ngàn năm với chúng ta. Đại Hoang là nơi bọn họ sinh ra, là nhà của bọn họ."

"Đại Hoang cũng là nơi ta sinh ra, cũng là nhà của ta!" Triệu Viễn Chu thần sắc đột nhiên dừng lại một chút, lúc tâm loạn như ma, cố gắng đè ép thanh âm nói, "Nếu không giải tán bọn họ, chẳng lẽ phải giữ lại chờ ta lần sau lệ khí phát tác giết sạch bọn họ sao?!"

Ly Luân khẽ gật đầu, trầm mặc một hồi, "Vậy tại sao ngươi lại nghe lệnh Tập Yêu Ti, nghe lệnh con người, ngươi vẫn là Chu Yếm mà ta quen biết sao, mới có mấy năm mà thôi, sao ngươi có thể trở thành một kẻ hèn nhát như vậy, rốt cuộc Tập Yêu Ti đã bắt được nhược điểm nào của ngươi?"

"Chúng ta đi ra ngoài nói."

Triệu Viễn Chu thở dài một hơi, ngại Văn Tiêu vẫn còn, không muốn tranh chấp với Ly Luân ở đây, y đi ra ngoài cửa, sát vai với Ly Luân, từ trên người hắn ngửi ra một luồng máu tanh.

Triệu Viễn Chu sắc mặt đại biến, "Ngươi lại giết người?"

Ly Luân cũng không giải thích, theo lời y khiêu khích nói, "Không sai, ta giết."

Ly Luân nói nhẹ nhàng như thế, giống như giết người trong mắt hắn chỉ đơn giản là uống một bình rượu ăn một bữa cơm, sắc mặt Triệu Viễn Chu khó coi, ống tay áo vung lên muốn bỏ lại hắn một mình rời đi.

"Đi đâu." Ly Luân giữ chặt y

Triệu Viễn Chu mạnh mẽ hất tay hắn ra, "Buông ra!"

Giọng nói của y hơi lớn một chút, Văn Tiêu đang ngủ giống như bị giật mình, ở trên giường trở mình, lại ngủ thiếp đi.

"Đây là dưỡng nữ của ngươi, đúng là không tồi, lớn lên không kém gì những nữ yêu kia, ta nhìn cũng thích." Ly Luân âm trầm đánh giá Văn Tiêu, sắc mặt càng ngày càng u ám, "Phía trước có Bạch Trạch thần nữ, phía sau lại là nàng, Triệu Viễn Chu, ngươi thích nữ tử vậy sao?"

"Không sai, ngươi nói đúng." Triệu Viễn Chu đã không muốn nói nhiều với hắn, cho dù muốn ầm ĩ cũng không nên ở trong phòng Văn Tiêu, ánh mắt sâu kín của y nhìn về phía Ly Luân làm cho người ta không rét mà run, "Ta thích nữ tử loài người, vậy thì sao."

Thừa dịp Ly Luân phản ứng có chút chậm chạp, Triệu Viễn Chu một tay bấm quyết, niệm động pháp chú, Ly Luân trong nháy mắt bị định thân, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Ngươi rốt cuộc có giết người hay không, trong khoảng thời gian này làm gì, ta vừa nhìn liền biết."

Dứt lời ngón tay Triệu Viễn Chu khẽ chạm vào trán Ly Luân, trên trán hắn hiện ra chú pháp kim văn quỷ dị, Triệu Viễn Chu thúc dục pháp thuật, ký ức phức tạp trong đầu Ly Luân trong khoảnh khắc tràn vào trong đầu y

Từ trong phong ấn ra hắn trở lại Đại Hoang, yêu thú hoàn toàn biến mất, một mảnh hoang vu. Tìm kiếm thủ hạ của Tập Yêu Ti, sau khi đánh ngất xỉu, dùng chân ngôn pháp quyết ép hỏi quan hệ của bọn họ với mình. Người của Tập Yêu Ti nói năng lỗ mãng với mình, Ly Luân liền đánh gãy một cái răng của hắn, nói thêm một câu liền đánh gãy một cái. Hắn hỏi mình dựa theo mệnh lệnh của Tập Yêu Ti giải quyết mấy chuyện. Kế tiếp chính là đi dạo khắp nơi. Trở lại Thiên Đô, lúc canh giữ ở ngoài tiểu viện, thấy người áo đen chạy trốn ra ngoài, một kích xuyên qua bả vai người nọ, bóp cổ treo lên.

Chính là cái này.

Triệu Viễn Chu dừng lại tìm kiếm ký ức, một lần nữa hấp thụ đoạn này

Ly Luân đuổi theo người áo đen, bóp cổ hắn ép hỏi nguyên nhân tới đây, người áo đen nói ra Ôn Tông Du mơ ước yêu đan của mình, Ly Luân thiếu chút nữa bóp gãy cổ hắn, nhưng không có, người áo đen còn sống, Ly Luân ném hắn xuống đất, một cước đá ngất xỉu, xóa bỏ ký ức, lại kéo hắn ném vào trong nước.

"Chết đuối không thể trách ta, là do ngươi vô dụng, ta cũng đâu có giết ngươi."

Ly Luân ở bên bờ nhìn người áo đen ở trong nước ra sức đạp nước, nhiều lần người nọ đều muốn chìm vào trong nước, biến thành quỷ chết đuối.

Nhưng cuối cùng người áo đen giãy dụa bò lên bờ, bị trọng thương nặng, ký ức mất hết, nhưng đúng là hắn chưa chết.

Ly Luân đứng bên bờ nhìn, "Chậc, sống dai thật."

Trái tim bình tĩnh của Triệu Viễn Chu nhất thời nhẹ đi, lại tức giận cắn răng.

Không giết người thì không giết người, thứ này còn muốn nói dối, đúng là ấu trĩ.

Ngay khi Triệu Viễn Chu chuẩn bị rút khỏi ký ức của Ly Luân, những mảnh ký ức hỗn độn kia đột nhiên không bị khống chế, ký ức ngàn vạn năm hỗn loạn tất cả đều vọt tới, tràn vào trong đầu y

Triệu Viễn Chu kịch liệt đau đầu, vội vàng muốn dừng pháp quyết lại, nhưng những ký ức kia không thuận theo không buông tha, liên tục rót vào trong đầu y

Bọn họ tu luyện trong Đại Hoang. Cắt lòng bàn tay, lập thệ trước bia đá, ngày lễ nhân gian, náo nhiệt phi phàm, đầu đường khắp nơi treo các loại ô giấy dầu, ánh mắt Ly Luân nhìn xuyên qua tầng tầng màu sắc rơi vào bóng lưng mình mặc bạch y, tóc bạc rủ xuống. Trong phong ấn tối tăm không có ánh mặt trời, vô số lần cầm lấy trống bổi, cả ngày không có việc gì làm liền chơi trống đánh chuông...

Có rất nhiều mảnh ký ức của Ly Luân, hỗn độn từ trong đầu Triệu Viễn Chu hiện lên, để cho y thấy được một ít thứ mình vốn không nên thấy

Triệu Viễn Chu thấy mình dang chân gắt gao bám vào Ly Luân, nắm chặt áo bào đen rách nát của hắn. Cả người hai người đầy mồ hôi, mái tóc dài quấn lấy nhau, dán lên người như rắn. Ly Luân hôn lên cổ y, an ủi bản thân đang xao động như dỗ trẻ con. Lại vững vàng đem cả người y đặt ở dưới thân, từng chút từng chút thẳng tiến, lưỡi dao thịt thô dài kia gần như xuyên qua cả người mình, Ly Luân không ngừng mãnh liệt va chạm, y rên rỉ càng ngày càng không kìm chế được...

"Ưm a...... Đừng...... Dừng lại...... A...... Ly Luân......"

"Nhẹ một chút...... A a...... Nhẹ một chút...... Không muốn......"

Triệu Viễn Chu thất kinh, đây là pháp thuật phản phệ, sức mạnh của mình không ổn định, Ly Luân lại quá mức cường đại dẫn đến trí nhớ đổ ngược.

Triệu Viễn Chu bị ép nhìn trong trí nhớ chính mình bị Ly Luân thao đến bắn ra, lại bị cao trào trong mãnh liệt chạy nước rút bị rót đầy bên trong.

Đợi ký ức rốt cục có chút buông lỏng, trán Triệu Viễn Chu đổ mồ hôi, nhanh chóng bứt ra rời khỏi.

Trong hiện thực, trong phòng ngủ của Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu tránh ánh mắt, Ly Luân nhướng mày, vẻ mặt kiêu căng, "Nhìn thấy chưa, chết hết rồi."

"Đúng đúng đúng," Triệu Viễn Chu trợn trắng mắt theo hắn ứng phó lung tung, "Chết rất thảm."

Triệu Viễn Chu hoảng hốt xoay người muốn đi ra khỏi cửa, Ly Luân bỗng nhiên túm lấy y, kéo vào trong ngực ôm chặt lấy.

"Ngươi làm gì vậy." Triệu Viễn Chu thấp giọng quát.

"Xuỵt, ngươi không muốn đánh thức dưỡng nữ chứ." Ly Luân đưa tay vào khe hở của áo ngủ, ngón tay vuốt ve ngực đầy đặn của Triệu Viễn Chu, "Ăn mặc như vậy là đang chờ ta sao?"

Triệu Viễn Chu còn chưa lấy lại tinh thần từ ký ức cuối cùng, từ chối cánh tay Ly Luân ôm eo mình, đè thấp giọng quát, "Mấy ngày nay không thấy bóng dáng, ta chờ ngươi làm gì chứ."

Ly Luân ở phía sau y cười nhẹ, cánh tay càng siết chặt, tiếng cười trầm thấp càng đến gần, nhẹ nhàng vang vọng bên tai Triệu Viễn Chu

"A Yếm, ngươi như vậy thật đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro