Ngọc Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thịt vụn thôi, không có gì

...

Long Tuyền trấn là một trấn nhỏ nằm ở biên thùy Đại Hoang, gọi là trấn, nhưng thực ra chưa có tới một trăm cửa hàng và hộ gia đình, bởi vì cách Đại Hoang khá gần, nên Ly Luân rất thường xuyên dẫn Chu Yếm đến nơi này chơi

Lần này bọn họ ở lại nửa tháng, nên chơi nên ăn nên mua cái gì, đều đã thử qua hết lần này đến lần khác, vào lúc hai người đang định quay trở về Đại Hoang thì bị mắc kẹt bởi một cơn mưa bất chợt

Đêm đó, Ly Luân nằm trằn trọc trên chiếc giường gỗ lạnh lẽo của quán trọ duy nhất trong trấn, bên cạnh hắn dựa vào tường trong, là người bạn thân nhất của hắn, cũng là ràng buộc cả đời của hắn, Chu Yếm

Chu Yếm mặc áo khoác ngoài màu trắng đưa lưng về phía hắn, hơi thở đều đặn mà ôn hoà, còn hắn lại vì nụ hôn thoáng qua ban ngày mà thật lâu không thể an ổn

[Cối xay gió Chu Yếm mua không xoay, Ly Luân đã dùng yêu lực khiến cối xay gió chuyển động, hai người đi tới cuối đường nhìn nhau cười, Chu Yếm đột nhiên kiễng mũi chân, một nụ hôn bất thình lình rơi trên khóe môi hắn, Ly Luân trong lòng chấn động, còn chưa kịp hồi tưởng, Chu Yếm đã lùi ra xa, đi truy đuổi náo nhiệt khác...]

Nửa đêm, Chu Yếm lẩm bẩm một tiếng xoay lại, nghiêng người đối diện với Ly Luân, ánh mắt Ly Luân không tự chủ được từ lông mi dày đặc của y dọc theo sống mũi vểnh lên trượt đến đôi môi kia, màu sắc diễm lệ, người đang ngủ mơ đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm láp, trên diễm lệ kia liền có thêm thủy nhuận trong suốt

Sắc mặt Ly Luân nóng lên, thân thể truyền đến nhiệt độ quen thuộc của người bên cạnh trở nên không thể xem nhẹ, hắn nhịn không được vươn tay vuốt ve đường nét nhu hòa của người nọ

Theo sườn mặt lướt qua bả vai mượt mà cùng lồng ngực hơi phập phồng, đi tới bên hông cởi thắt lưng vẫn đang phác họa đường cong, hắn nuốt nước miếng đưa tay muốn khống chế, giương mắt nhìn lên, chỉ trong nháy mắt, một tia sét cắt rách màn mưa, con ngươi xinh đẹp của Chu Yếm đang nghiền ngẫm nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đó trong suốt sáng ngời, liễm diễm rực rỡ, làm sao có nửa phần buồn ngủ?

Ly Luân có tật giật mình thu tay lại, Chu Yếm nhanh hơn hắn một bước ôm lấy ngón tay hắn, một đường dẫn dắt hắn đưa bàn tay đặt lên eo mình, hai người yêu lực dư thừa, cho dù đang ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy tất cả

Chu Yếm cười như mèo con vụng trộm, chọc cho Ly Luân răng ngứa tâm cũng ngứa, dứt khoát dùng sức ôm lấy thắt lưng của y kéo người tới bên cạnh mình --

Tuy rằng hai người đã làm bạn vạn năm nhưng hiếm khi tiếp xúc thân thể gần gũi như vậy, lần này giống như thiên lôi câu địa hỏa, ngọn lửa ái tình nổ tung giữa hai thân thể dẻo dai, trong nháy mắt nuốt chửng tất cả lý trí cùng cố kỵ

Chu Yếm kinh ngạc hô lên tiếng, Ly Luân đã đè nặng y hung ác hôn chặn lại

Môi lưỡi đã quen cô đơn chưa bao giờ biết được triền miên là loại tư vị này, Ly Luân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, máu nóng chảy khắp cơ thể, không có sự hướng dẫn nào, ôm lấy cái lưỡi nhỏ đỏ tươi trong miệng khác, điên cuồng liếm láp hàm răng cùng hàm trên của đối phương, vừa ôn nhu lại hung tàn, vừa muốn che chở đối phương thật tốt, lại muốn nuốt chửng hết tất cả của đối phương

Chu Yếm bị ép chịu đựng, nhắm mắt lại, trong lúc hô hấp khó khăn đành phải ngẩng đầu cong eo lên, mặc cho đầu lưỡi đối phương cùng với bàn tay rộng lớn tàn sát bừa bãi trên thân thể mình, ma trảo kia thoát khỏi sự dẫn dắt của y từ vạt áo trượt vào, dùng sức xoa bóp vuốt ve hại y đau đến ứa nước mắt

Điều này khác với những gì đã nói thế nào chứ!? Chu Yếm khóc không ra nước mắt, muốn kêu đau nhưng cái thứ bịt miệng y lại không cho y cơ hội, chỉ có thể phát ra tiếng khút khít khe khẽ, ngược lại càng khiến vị bằng hữu kia phản ứng lớn hơn, tra tấn y càng thêm quá đáng...

"A...."

Ly Luân cuối cùng cũng buông tha môi y, để cho nước bọt mà Chu Yếm chưa kịp nuốt theo cằm ngọc sắc chảy xuống, lòng bàn tay thô ráp rơi xuống trên lồng ngực y, nắm lấy cơ ngực nhô ra rõ ràng của y, ấn vào điểm đỏ ở trung tâm xoa nắn khiến y chịu không nổi kêu thành tiếng

Suy nghĩ của Chu Yếm quay trở lại ngày hôm qua, khi đó y và Ly Luân bị lạc nhau trên đường, y trở về quán trọ trước, nghe được bà chủ cùng chưởng quỹ kia sinh hoạt vợ chồng, bà chủ kêu la đau đớn, Chu Yếm cho rằng nàng bị ức hiếp đạp cửa xông vào, lại bị một tràn cảnh trần trụi trắng nõn trước mắt kích thích đến trừng to đôi mắt vốn đã to tròn

Sau đó Chu Yếm hỏi bà chủ vẻ mặt mang sắc xuân kia, vì sao lại kêu la đau đớn như vậy, bà chủ nhìn y cười quyến rũ nói rằng đây không phải là đau đớn, mà là đang làm chuyện vui vẻ!

Chuyện vui vẻ? Y nhớ mình đã khó hiểu lặp lại, hai người ôm nhau gặm nhấm lẫn nhau chính là chuyện vui vẻ gì?

Bà chủ lại giải thích, chỉ có những đôi phu thê lưỡng tình tương duyệt gặm nhấm lẫn nhau, mới là chuyện vui vẻ

Chu Yếm đối với con người đầy thiện ý và tò mò, sớm đã hiểu được rất nhiều chuyện trên đời, cũng đại khái biết được "phu thê" là như thế nào, cũng là lần đầu tiên đem hai chữ này cùng với xác thịt tiếp xúc mật thiết với nhau, ở trong lòng y, chính mình và Ly Luân cũng là một đôi "phu thê" bên nhau, không khác gì bạn đời ở nhân gian, nhưng tại sao bọn họ lại chưa từng tiếp xúc da thịt, chưa từng hôn môi lẫn nhau?

Mang theo nghi ngờ lớn, Chu Yếm quay lại tìm Ly Luân, Ly Luân mua cối xay gió tặng y, lại dùng pháp lực thúc giục cối xay gió kia chuyển động để chọc y cười, Chu Yếm trong lòng cảm động, quay đầu thẳng thắn đối diện với nam nhân, kê chân hôn lên môi hắn, trong phút chốc dòng điện kích thích khiến y sửng sốt, ngây thơ chỉ biết cúi đầu vội vàng chạy trốn, nhưng y cũng biết được người bạn kia của mình, người có lúc thông minh, có lúc ngốc nghếch, đang chớp mắt nhìn y chằm chằm, nhìn sâu đến nổi giống như muốn chọc thủng luôn lớp quần áo sau lưng y....

Đau đớn trôi qua nhanh chóng, nụ hôn của Ly Luân rơi vào cổ họng trần trụi bị buộc phải ngẩng lên, đồng thời giữa lòng bàn tay thuận thế rơi xuống, áo lót thuần trắng liền từ đầu vai mượt mà của Chu Yếm trượt xuống

Ly Luân cuối cùng cũng tìm về một chút lý trí, động tác trên tay ôn nhu đi trêu đùa hồng anh bên trái đã sớm đứng thẳng kia, tiên diễm ướt át, vừa đáng thương lại vừa mê người, hai mắt hắn đỏ thẫm, hô hấp nóng bỏng rơi vào bên hồng anh bị lạnh nhạt kia, bên kia cũng không chịu nổi ánh nhìn chằm chằm bị kích thích đến dựng đứng

Ly Luân không nhẫn nại nữa, vươn đầu lưỡi liếm lên, thậm chí dùng răng kéo cắn nhẹ, ngay lập tức khơi dậy những tiếng rên rỉ xa lạ hơn từ người dưới thân

Mưa càng rơi càng lớn, phảng phất như có linh tính, đang theo bọn họ kích tình hát hòa, trong dục hải trầm luân

Hai cơ thể hoàn hảo quấn quýt lấy nhau, không ngừng đan xen hơi thở và nụ hôn, như thể cơ thể của nhau có ma lực hút lấy linh hồn

Ly Luân háo hức nhìn, da thịt trắng nõn dưới thân ở trong tay như tơ tằm, hắn khống chế dục vọng nóng bỏng của Chu Yếm, Chu Yếm giãy dụa trầm mê lại muốn chạy trốn, hắn gia tăng tốc độ triệt động thân trụ kia, dùng đầu ngón tay chụp lỗ nhỏ phía trước, Chu Yếm lắc đầu nhíu mày kêu một tiếng --

Gió lớn thổi mở cửa sổ cũ nát, trời mưa như sóng biển đánh vào đá ngầm, trong nháy mắt Chu Yếm phóng thích, "Sóng" kia nặng nề đánh vào trên người hắn

Nước mưa tưới ướt sợi tóc màu bạc cùng với quần áo nửa cởi của y, trước ngực hai điểm hồng mai ướt át, da thịt trong suốt nhìn không sót một chỗ, làm người ta hoa mắt thần mê

Ly Luân xé mở mảnh vụn còn lại trên người Chu Yếm, đem dục vọng đã sớm bừng bừng cắm vào giữa hai chân dài trắng ngọc kia, thị giác cùng với xúc giác kích thích quá mức, Chu Yếm gần như theo bản năng co rúm lại, y cố gắng phối hợp với Ly Luân siết chặt hai chân, cự vật quá dài đáng sợ kia có thể cọ vào đùi y bất cứ lúc nào, để tìm đến cái miệng nhỏ đang khép kín phía sau

Giữa hai chân bị mài đến đau nhức, Ly Luân một bên gọi "A Yếm", một bên trong vui vẻ vẫn mang theo không thỏa mãn, thật muốn cùng A Yếm chân chính hợp hai làm một, thật muốn hoàn toàn có được y...

Chu Yếm làm sao có thể không đoán được bạn thân của mình đang nghĩ gì? Y cố gắng ngồi dậy, đem sợi tóc ướt át lướt ra sau tai, Ly Luân dừng động tác vòng tay ôm lấy eo y, Chu Yếm liền ôm lấy đầu người nọ, trán chạm vào nhau...

Tất cả cái gọi là Long Dương Lục Thập Tứ Thức mà y tìm được trong ngày đều truyền đến biển ý thức của đối phương, cuối cùng nói ra một câu không thể tha thứ

"Tên ngốc!"

Ly Luân bị gọi là tên ngốc thì hơi sửng sốt, lập tức tiêu hóa tin tức trong đầu, ôm lấy thắt lưng Chu Yếm đè lên cửa sổ, vô sự tự thông tách hai chân y ra, bàn tay trái xoa bóp mông sau của y, ngón trỏ tay phải tìm được cái miệng nhỏ kia cắm vào

Có chút trướng đau, nhưng có thể chịu đựng, còn mang theo chất lỏng dính bôi trơn cửa vào, cho dù trời sinh tính khí thản nhiên Chu Yếm cũng không nhịn được đỏ mặt tía tai, y nhận ra đó chính là thứ dịch tình màu trắng đục mà trước đó y đã bắn ra lòng bàn tay Ly Luân

Khi khuếch trương đến hai ngón tay, Ly Luân nhịn không được thả ra một bộ phận bản thể, biến thành dây leo to bằng ngón cái chen vào theo ngón tay, điều này khiến phần eo của Chu Yếm căng thẳng, đang muốn mắng hắn, đã bị nam nhân dự liệu được dùng miệng ngăn chặn môi lưỡi

Không bao lâu, hành lang kia đã trở nên thú vị hơn trong lúc xoa bóp, Ly Luân đem chân dài của y đặt lên vai, đỡ lấy hạ thể nhẫn nại đến cực hạn chậm rãi tiến vào

Nước mưa quét qua hai cơ thể, hạ thể kịch liệt giao hợp phát ra tiếng va chạm vô cùng rõ ràng, thân thể Chu Yếm không tự chủ được siết chặt, đầu ngửa ra sau, kéo ra một đường cong tuyệt đẹp, biểu tình của y giống như khoái hoạt lại giống như khó chịu đựng, như mưa đánh chuối tây, đẹp không sao tả xiết

Sau một hiệp, Ly Luân lưu luyến không rời, rút ra kéo người đang cực kỳ mệt mỏi khảm sâu vào trong ngực mình

Chu Yếm chỉ thấp hơn hắn một cái đầu, thân hình cũng không gầy yếu, giờ phút này bị ôm chặt trong lòng, cứ như trời sinh nên gắn bó với nhau như thế

"A Yếm, mệt rồi sao?"

Ly Luân cọ vào má y, bên trong đau lòng còn mang theo trêu chọc, Chu Yếm cũng không phục, hai người thường ngày so đấu pháp lực, Ly Luân sẽ thua y nửa chừng, chẳng qua là...... Chẳng qua là đổi một loại phương thức đánh nhau mà thôi, y làm sao có thể dễ dàng nhận thua được chứ?

Chu Yếm nghĩ xong, hai tay đẩy ngực Ly Luân đè hắn xuống, trừng to đôi mắt đỏ hoe, thở phì phò nói:

"Lại lần nữa!"

Trong lúc y đỡ lấy cự vật của Ly Luân, vốn chỉ là hơi nảy lên trong lòng bàn tay, vậy mà lại nhanh chóng sung huyết, không đến nửa giây liền khôi phục hùng phong, vừa nhớ lại, tật căn này trước đó đã quất roi tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình như thế nào, Chu Yếm tim đập loạn xạ, ấp úng nói:

"Ly Luân, cái này của ngươi sao lại lớn như vậy, ta...... ta thật sự có thể nuốt vào?"

Đáp lại y chính là tiếng Ly Luân đánh vào mông y, Chu Yếm xấu hổ:

"Ngươi điên à?!"

Ly Luân xoa xoa bờ mông, kéo cái mông nhỏ sưng tấy ở giữa lại, từ đó một chút ái dịch màu trắng nhỏ xuống, hắn khàn giọng tiến lại gần:

"Ngươi ngồi trên người ta, cầm lấy thứ đó trong tay, nói với ta những lời này, mới giống bị điên đó!"

Nói xong hắn muốn xoay người đè trở về, Chu Yếm lại dùng hai chân trần kẹp chặt lấy eo của hắn, khẩn trương nói:

"Được, A Ly ngươi chờ một chút!"

Nói xong y vội vàng nâng mông mình lên, đem cự vật đã hoàn toàn cương cứng trong tay nhét vào huyệt sau của mình, nhưng mà hai chân y tê dại, xung quanh huyệt động một mảnh ẩm ướt, vì thế không thể thuận lợi nhét vào

Cứ như vậy ba bốn lần, Ly Luân hoài nghi y có phải đang tra tấn hắn hay không, cuối cùng mới nhắm chuẩn mục tiêu, từng tấc nuốt vào

Tư thế cưỡi ngựa chỉ chống đỡ được nửa đường, sau đó đã bị Ly Luân làm chủ, đè y xuống đầu giường

Bên trong đau đớn cực lớn mang theo càng nhiều khoái cảm, Chu Yếm nhịn không được càn rỡ kêu rên thành tiếng, hoá ra thanh âm này thật sự là "Phu thê" đang làm "chuyện vui vẻ"!

Chu Yếm kêu đến phóng đãng, lại tự nhiên có một cảm giác lãng mạn, đẹp đến mức kinh người nhưng không quỷ dị, trong lòng Ly Luân chấn động, giờ khắc này sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong lòng

Mưa to chuyển thành mưa phùn đầm đìa, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Giống như căn phòng không có cửa sổ, bên trong nóng như thiêu đốt. Chu Yếm mệt mỏi kêu ngừng, Ly Luân không nghe theo nguyện vọng của y

Giao hợp mãnh liệt bước vào một hiệp mới, nam nhân cao lớn đem hai chân Chu Yếm triển khai áp tới góc tường, y liền bị vây ở giữa vách tường cùng lồng ngực rộng lớn của nam nhân, bị ép chịu đựng kịch liệt chạy nước rút, không có cửa nào chạy trốn

Thanh âm cao vút của Chu Yếm đã sớm khàn đặc, giờ phút này như con thú nhỏ động dục run rẩy rên rỉ, hai mắt nhắm chặt đầu ngửa ra sau, mông cùng thắt lưng co thắt dữ dội, kéo theo động tác trong huyệt đối với cự long xâm nhập bên trong vừa giống như từ chối vừa giống như giữ lại

"Ưmm a không được rồi......"

Chu Yếm cầu xin tha thứ, y cảm thấy mình sắp bị chơi chết rồi, sao lão bằng hữu này đột nhiên giống như trở thành một con người khác, tâm nhãn thâm đen như mực, dường như rất muốn ăn tươi nuốt sống y

Ly Luân không để ý đến lời cầu xin tha thứ của Chu Yếm, đưa tay đẩy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của y ra, để lộ khuôn mặt trầm mê ái dục xuân sắc vô biên kia, hai mắt nhắm chặt lông mi dài doanh lệ, lòng bàn tay phủ lên, liền bị "lông vũ" ướt át rung động kia trêu chọc tiếng lòng

Ly Luân liếm liếm vành tai Chu Yếm, ép sát vào người y thủ thỉ: "Mở mắt ra."

Chu Yếm không tự chủ được mở mắt, nhanh chóng thê tuyệt mị kêu thoát ra khỏi hàm răng, Ly Luân rốt cục phóng thích ở trong cơ thể y

Lần nữa khôi phục ý thức, mưa sớm đã ngừng rơi, trên thế gian dường như chỉ còn lại hai người

Ly Luân vung tay lên, tầng mây xoay quanh tản đi, lại vầng trăng sáng kia đến gần, ánh trăng như ngọc châu chiếu rọi gương mặt mỹ nhân

Mỹ nhân lại mắng hắn:

"...... Ngươi có biết bản thân rất biến thái không hả......"

Ly Luân mặt như băng sơn nở nụ cười, thân mật ghé sát vào y:

"Chỉ biến thái với một mình ngươi"

Mỹ nhân lắc đầu run rẩy:

"Ta giống như cừu vào miệng hổ......"

Ly Luân lấy áo khoác che hai người lại:

"Không hối hận sao?"

Qua nửa chừng, một giọng nói nhỏ đáp lại:

"Ừ, không hối hận"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro