🍁Ái thương _Đổng Trinh_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng hôn buông xuống , ngắm ánh tà dương nơi cuối chân trời...

Bất chợt nhớ đến khuôn mặt chàng
Sau khi hồi tưởng khó tránh khỏi càng đau thương...

Khẽ luyến tiếc khoảnh khắc tươi đẹp này của chúng ta...

Đêm chưa tàn, đầy sao rơi trong khóe mắt

Nhìn vào dải ánh sáng mềm mại kia
Cơn gió mát lay động ánh nến... cô đơn múa, không người ngắm ...

Lưu lại cánh hoa theo gió phiêu đãng...

Ta muốn níu giữ hồi ức đã qua

Dệt thành 1 đoạn ảo mộng tươi đẹp...

Nhưng vẫn chỉ là ảo giác ... cuối cùng lại càng đau thương...

Dẫu có hạnh phúc cũng không người cùng chia sẻ...

Chàng từng là bến bờ của ta

Xóa tan tất cả đau thương của ta

Gió tây tàn, cố nhân xưa... giờ đâu bị yêu đọa đày...

Kìm nén ngấn lệ đong đầy...

"Gẩy khúc nghê thường... nuốt lệ đổi lại tiếng cười vui...

Dõi theo quân phục của chàng... gào thét tan thương...

Cuối cùng ký ức vẫn không ngừng trôi qua...

Ngự kiếm bay lượn có lẽ sẽ thoát khỏi sầu não này..."

Hoàng hôn buông xuống nhìn ánh tà dương nơi cuối chân trời ...

Đêm chưa tàn, ngân bà cô độc di chuyển...

Trời trong xanh, cảnh sắc hữu tình...

Nếu không có chàng bên cạnh... thì làm sao ta có thể vượt qua được bầu trời kia...

Thuyền qua bến vắng... càng thêm tĩnh mịch...

Lệ hóa thành sương... phủ khắp chốn hoang vu...

"Là ai đã lấy đi ánh mặt trời của ta?

Là hình bóng nàng đã mang đi tất cả ánh sáng của ta..."

Giương buồm đi xa cũng không quá bàng hoàng...

Đã rời đi nhưng làm sao tránh khỏi ưu thương... ?

Ta phải lặn xuống đại dương mênh mông... để đi tìm hình bóng của nàng...

Chỉ có nàng là thiên đường của ta...
Chỉ có chàng... là thiên đường của ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro