first love/late spring

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi trở mình trong đêm đen đặc, phía sau lưng chừa lại một khoảng trống đủ rộng cho một người nằm. dù cho chẳng có ai.

căn phòng cứ ngày càng trống trải hẳn đi, những vật dụng dư thừa nằm gọn trong chiếc tủ cũ với ổ khoá đã hoen gỉ. từ ngày đóng lại quá khứ, chẳng lần nào tôi mở chúng ra nữa. chiếc chìa khoá tôi không nhớ hình thù cũng yên vị ở nơi nào đấy mà tôi đã lãng quên. không phải tôi sợ hãi những kỉ niệm vẫn luôn dày vò tôi trong những cơn ác mộng dai dẳng hằng đêm. tôi chỉ sợ mình lần nữa sa chân vào hố, nơi cố vùng vẫy thế nào cũng không thể ngừng bản thân lún sâu vào cái chết.

ai đó nói rằng kẻ có được tự do sẽ không phiền muộn. vậy hà cớ gì tự do của tôi lại hoá thành xiềng xích, dày vò con tim sứt mẻ chẳng vẹn toàn. tôi chạm vào cùm gông, đeo vào thân đau thương và tội lỗi. có lẽ kẻ như tôi không đáng được hưởng tự do. chúng biến thành gọng kìm, kẹp linh hồn tôi giữa thống khổ và bi ai. chẳng còn đường thoát.

đôi lần tôi bắt lấy chính mình trong gương, giật mình nhận ra khuôn mặt vốn gai góc đã bào mòn đi ít nhiều bởi tháng năm sầu muộn. nước mắt không xấu, chúng là minh chứng cho những nỗi buồn nặng trĩu tôi mang. nhưng ngay cả việc tỏ ra đau khổ nhường nào tôi cũng không có tư cách. phải làm sao đối diện được với em đây, phải làm sao để đổi nước mắt lại thành nụ cười? dù chỉ là một cái nhếch môi nhàn nhạt hay nụ cười tươi giả tạo, tôi cũng cam tâm dốc lòng mình đánh đổi. bởi vì tôi không muốn em thấy mình khóc. em sẽ cười chê tôi là một đứa trẻ to xác mất thôi, và điều đó tồi tệ hơn hết thảy. một đứa trẻ không gánh nổi vai mình sao có thể thay đôi cánh đỡ được em trong bão tố bủa vây?

tôi nhắm nghiền mắt, trở mình sang bên kia. bức tường trống như hắt lại sự cô đơn, trong không gian đen tối càng cảm thấy rõ mồn một. ngay cả khi đã quen cuộn mình trong đêm, tôi vẫn chẳng thể nào đối diện được với khoảng trống ấy. chưa lần nào tôi dám mở mắt nhìn thẳng vào hiện thực ngay bên cạnh, giống như chiếc chìa khoá đóng cửa quá khứ, nơi trống trải bên giường là giới hạn cuối cùng tôi không cách nào vượt qua.

dường như tôi đang nằm bên bờ vực thẳm. hố đen sâu hun hút cứ từng ngày nhích lại gần hơn, cố gắng cuốn thân tôi vào tận cùng cái chết. giá như tôi có thể chết thật êm ái, giống như em. nhưng chồng chất trên linh hồn là tầng tầng lớp lớp những đoạ đày chỉ chực chờ nhấn chìm tôi vào tột cùng của sâu thẳm.

ôi em ơi, từ lúc nào tôi sa chân vào hố mất rồi.

tôi thấy em đứng trên tất thảy, nụ cười ngọt ngào bọc bên ngoài khổ đau. chân cố chạy nhưng không cách nào di chuyển, đôi tay như gãy vụn trước ánh sáng thiên đàng trong mắt em.

xin em hãy tan biến đi cùng thiên đàng xinh đẹp, để mặc tôi trong địa ngục lạnh lẽo dày vò tâm can.

xin em đừng ôm lấy thân xác mục ruỗng không được cứu rỗi. tôi chẳng thể thở được nữa trong vòng tay em siết chặt.

xin em bỏ trôi yêu thương vào dĩ vãng nhạt nhoà, nơi lửa tình ta tắt lịm không thể cháy thêm lần nữa.

xin em giữ lấy lời yêu mà giam lỏng trong lòng, tôi không đủ can đảm nghe lại tiếng yêu vọng về từ miền kí ức xa xăm.

bóng đêm nuốt chửng thân tôi, cuộn chặt lại như một cái kén, cố giữ lấy con tim nứt vỡ thành muôn nghìn mảnh nhỏ.

liệu rằng sau từng ấy đớn đau, em có còn muốn cùng tôi kề cạnh bên lần cuối? chỉ cần em nói có, tôi cam tâm lần nữa vẫy vùng khỏi hố sâu, đến bên em xoa dịu những u sầu. chỉ cần em lắc đầu bảo không, phận kiếp tôi liền định đoạt chôn chân dưới vực thẳm tăm tối mà không hề oán than lấy một lời.

xin em hãy nhanh lên, con tim tôi nghẹn ngào trào nước mắt.
xin em đừng vội nói lời thương, tôi không xứng có được thiên thần.

xin em hãy gật đầu, để tôi được chạm vào đôi cánh trắng muốt, xếp chúng lại gọn ghẽ trong vòng tay ôm chặt.
xin em đừng lao đến, để mặc tôi trong mòn mỏi đợi chờ.

xin em hãy cứu rỗi tôi khỏi đớn đau ngút ngàn, để lòng tôi an ổn khỏi giông bão miên man.
xin em đừng ôm lấy thân tôi, đừng sưởi ấm cõi lõng giá băng buốt lạnh.

xin em hãy ban phát cho tôi chút tình yêu hèn mọn, nắm lấy đôi bàn tay chẳng còn sức vỗ về em khỏi cơn nức nở chực trào.
xin em đừng trao nụ hôn từ giã, tôi không vội vã trả lại được tình yêu.

em để mặc cánh tay buông thõng,

trong tôi là bao bão lòng.

mong ngóng,

bỏ không.

_

"em yêu anh."

tiếng em vọng lại từ bầu trời, tưởng như ngay bên cạnh nhưng lại xa cách nghìn trùng. xa quá, tay tôi không ngăn lại được dòng lệ em tuôn.

"nhưng anh không đủ sức để đáp lại nữa." tôi thều thào những từ cuối trong hơi thở đứt quãng.

bóng tối xoay vần thành cơn lốc. trước mắt tôi tối sầm lại, miệng hố đóng, chiếc lông vũ trắng muốt trôi tuột vào khoảng không.

hẹn em vào một ngày không xa, ngày tôi thoát ra khỏi bão tố mịt mù.

trong tâm bão, tôi vẫn nhớ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro