Công Tử Bột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc nói chuyện Lưu Chương liền nhận được thông báo đi công tác. Là một ông chủ, càng về lĩnh vực cần phải ngoại giao nhiều nên anh thường xuyên không ở công ty. Từ nhỏ Lưu Chương luôn bị mọi người gọi là công tử bột. Không phải đó đơn giản là sự thật mà còn vì vẻ ngoài có phần hơn người. Nước da của anh đặc biệt trắng, hai má hơi điểm hồng, đôi môi lại cực kì gợi cảm. Khiến cho người ta nhìn mà chỉ biết trợn tròn mắt. Từ khi tiếp quản Lưu thị anh đã phải từ bỏ niềm đam mê của bản thân. Năm năm trước anh đang ở Newyork làm tình nguyện viên, hơn nữa bản thân còn đăng kí tham gia rất nhiều câu lạc bộ, tìm kiếm việc làm cho những người khó khăn hay thất nghiệp, còn lập quỹ hỗ trợ cho trẻ em được đến trường. Mục đích của anh là muốn cải thiện về đời sống, kinh tế cũng như tư duy của họ. Rất rất nhiều hoạch định được đặt ra, nhưng ngay sau đó một cuộc điện thoại được gọi đến. Đầu dây bên kia không ai khác là mẹ ruột của Lưu Chương. Chỉ trong một cú điện thoại anh đã chấp nhận từ bỏ tất cả. Anh không thể bỏ mặc ba của mình cho dù rất hiếm khi gặp mặt, càng không thể làm ngơ lời của mẹ, người cho anh thấy được thế giới này rộng lớn bao la. Điều khiến anh làm được điều này duy nhất chỉ có lòng dũng cảm tuyệt đối. Từ ngày bước chân vô thương trường điều mà anh sợ nhất không phải là sự thất bại mà là sợ bản thân thất bại. Anh ghét sự giả dối và câm thù những kẻ nịnh bợ. Điều mà anh chán ghét ở đây là những buổi tiệc rượu vô bổ, bắt ép người khác phải uống hết ly này đến ly khác, nói những lời ngon ngọt hoặc là giả vờ muốn giúp đỡ. Cho nên đối với mấy loại người này tốt nhất nên tránh xa một chút. Anh lúc trước chả biết uống gì đâu, chỉ cần nhấp môi vài cái thôi cũng đủ say bí tỉ. Bây giờ qua vài năm tửu lượng lại tăng lên không ít.

...

Thoáng cái đã tới trước cửa phòng. Lưu Chương nhẹ mở cửa, anh sợ đánh thức người nằm bên trong. Thật may là Lâm Mặc còn đang ngủ say, trộm nhìn em một hồi mới phát hiện em ấy lúc ngủ vậy mà lại ngáy, tuy nhiên âm thanh phát ra không quá to, đâu đó anh còn cảm thấy nó vô cùng dễ nghe. Lưu Chương mỉm cười trong lòng. Anh tiếng tới ngồi bên mép giường, tay đưa lên vuốt vuốt vài cọng tóc trên trán em, sau đấy không nỡ mà nhéo nhẹ má em một cái. Hai má của Lâm Mặc trông rất giống hai cái bánh bao, thật muốn cắn nó. Đôi mắt Lưu Chương quyến luyến không ngừng, thật muốn biến em ấy nhỏ lại, như vậy mới có thể dễ dàng đặt em vào trong lòng ngực, để em cảm nhận được nhịp đập trái tim đang thổn thức, cả hơi nóng của ngọn lửa tình yêu mãnh liệt. Tất cả đều bởi vì em. Có rất nhiều điều chỉ muốn nói với em, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra. Lưu Chương là đang hoài nghi Lâm Mặc hoặc là chính bản thân anh? Anh thở dài hôn lên trán em xem như lời tạm biệt rồi ra ngoài cầm lấy chiếc áo vest, mở cửa rời đi.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro