[LZMQ] CUỘC HÔN NHÂN CỦA HAI KẺ NGỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Chương, chúng ta ly hôn đi" Lâm Mặc cúi đầu, vẫn kiên quyết nói ra câu này.

Lưu Chương tay dừng gõ bàn phím, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Mặc còn chưa ngẩng đầu lên. Hai người đều không nhúc nhích, nhất thời không ai chịu mở lời trước, không khí yên tĩnh nhưng đầy sự chán nản. Cổ Lâm Mặc cũng đã mỏi, Lưu Chương đột nhiên nói: "Được, anh tôn trọng quyết định của em, Lâm Mặc".

"Gọi luật sư của anh liên hệ với em đi. Hôm nay em sẽ đi, sau này cũng không cần gặp lại" Lâm Mặc vẫn cúi đầu, xoay người đi xuống lầu, sau khi nói xong kéo hành lý ra khỏi cửa biệt thự.

Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, ánh mắt Lưu Chương nhìn theo bóng Lâm Mặc cho đến khi bị cửa chặn lại anh cũng không thu hồi ánh mắt, chỉ đưa tay đỡ lấy thái dương đang đau đớn mà xoa bóp.

Ba ngày sau, Lâm Mặc,Lưu Vũ, Tiểu Cửu và Trương Gia Nguyên cùng nhau đến những bãi cát vàng ở Ninh Hạ và nhận ra cái gọi là "cuộc hành trình của linh hồn" này không đáng tin cậy một chút nào. Không chỉ thức ăn ở cực kỳ tệ, mà toàn bộ hành trình còn cực kỳ đơn giản, và hầu hết là tự do di chuyển. Nhìn cát vàng khắp nơi, bốn người cùng nhau thở dài, cái này có thể làm gì đây?

Không còn cách nào khác, buổi tối bốn người họ đã yêu cầu đốt lửa trại bên ngoài căn lều nơi họ ở vào ban đêm, và túm tụm lại với nhau và bắt đầu trò chuyện. "Mặc Mặc, làm sao vậy? Sao đột nhiên lại ly hôn?" Lưu Vũ nói trước.

Lâm Mặc im lặng vài giây trước khi nói, "Cuộc hôn nhân này đã làm nhiệt huyết của em không còn nữa. Anh có biết sự lạnh lùng là gì không? Lúc đầu em nghĩ rằng chỉ cần mình đủ cố gắng sẽ có thể chạm vào trái tim anh ấy và làm anh ấy mở lòng, nhưng quá nhiều lần, quá nhiều lần anh ấy không đáp lại hoặc đáp lại một cách lạnh lùng khiến em không thể kiên trì được nữa. Ngày lễ lúc nào cũng là hoa và đồng hồ, nói là tăng ca, chỉ gửi một tin nhắn wechat rồi cả đêm không gặp. Nhưng khi em nghĩ rằng anh ấy như thế với cả thế giới thì phát hiện ra rằng anh ấy đã mỉm cười khi xem điện thoại một mình. Anh có biết là em chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười trân quý đó không! Anh ấy chưa bao giờ cười với em như thế! Anh ấy sẽ luôn ngậm chặt miệng, nhìn em, anh ấy sẽ chỉ như thế này, luôn luôn như thế này..." Chưa nói xong Lâm Mặc đã lấy tay che mặt và bắt đầu khóc.

Một vài người lập tức tìm khăn giấy vỗ nhẹ vào lưng và an ủi "Mặc Mặc, anh ta cũng chả là cái gì cả, em cũng hiếm khi nói về cuộc hôn nhân của mình. Bọn anh luôn nghĩ rằng em đang có một cuộc sống rất hạnh phúc." Lưu Vũ vừa nói vừa xoa lưng Lâm Mặc.

"Đúng vậy, anh ấy chưa có bất kỳ scandal nào, lại luôn tránh xa các sao nữ khác. Em còn tưởng là do trong tim anh ấy có em rồi"

Trương Gia Nguyên tức giận đến mức đứng lên ôm eo hét lớn.

"Lâm Mặc, không cần đau lòng. Chỉ là kết hôn rồi ly hôn thôi mà. Sớm muộn cậu cũng thấy trong tim không có anh ta sẽ tốt hơn"  Tiểu Cửu đưa khăn giấy, "Nhưng mà cái người trong điện thoại cậu có biết là ai không?"

Lâm Mặc ngẩng đầu: "Mình không biết. Mình chưa từng xem điện thoại của anh ấy, cũng không biết về những gì anh ấy đã trải qua trước đây. Trước đây mình cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật là ngu ngốc. Anh ấy đã hứa với mình một cách dễ dàng. Lời tỏ tình và lời cầu hôn cũng rất qua loa, có khi chưa đến một tháng bọn mình đã ở bên nhau rồi".

"Có lý. Lúc đó hai người ở bên nhau sớm như vậy, anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ" Lưu Vũ nhớ lại, "Thời đại học cậu ta chưa từng có bạn gái, còn trực tiếp từ chối lời tỏ tình của người khác. Anh còn nghĩ em đã thực sự yêu từ cái nhìn đầu tiên"

Em đã đề cập việc ly hôn với anh ấy rồi, sau này em sẽ sẵn sàng cho cuộc sống một mình. Một năm nay coi như là lãng phí rồi. Em sẽ trở lại là chính em" Nước mắt của Lâm Mặc đã ngừng rơi, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm cho cuộc sống tương lai.

"Không phải, anh bạn, anh bị sao vậy, anh đã phải bỏ ra bao công sức mới cưới được, sao lại để người ta ly hôn rồi" Châu Kha Vũ vừa lắc đầu vừa cố nhét miếng thịt vào miệng nhưng Lưu Chương không ăn một miếng nào, cau mày, một tay chống đầu:
"Yêu cầu của em ấy anh sẽ đáp ứng hết, em ấy muốn ly hôn, anh cũng sẽ đồng ý với em ấy".

Châu Kha Vũ nuốt miếng thịt nướng, hét lên bằng giọng điệu ghét bỏ: "Anh cũng không hỏi lí do mà cứ để cho người ta đi như vậy?"

Lưu Chương vẫn ôm đầu: "Em ấy nói thích anh, anh liền ở bên em ấy, em ấy muốn kết hôn, anh liền cưới em ấy, em ấy muốn ly hôn, thì anh cũng sẽ cho em ấy thỏa mãn. Anh cũng không cần biết tại sao, có lẽ là em ấy không còn yêu, không còn thích anh nữa"

Châu Kha Vũ cạn lời chỉ thẳng tay về phía Lưu Chương:

"Anh thật là... anh trai à.... Anh không hiểu là người ta muốn được dỗ dành sao? Cậu ấy nói ly hôn, rất có thể chỉ để dọa anh. Gần đây anh có làm gì không? Có làm gì có lỗi với cậu ấy không? Có làm gì khiến cậu ấy không vui không?"

"Không có" Lưu Chương nghĩ về điều đó và nói một cách nghiêm túc.

"Vậy thì không thể nào. Anh đã tặng quà gì cho cậu ấy vào ngày lễ gần đây nhất?"

"Hoa và đồng hồ"

"Vậy sinh nhật cậu ấy anh tặng quà gì?''

"Hoa và đồng hồ"

"Em cũng phục anh rồi. Chưa thấy ai mà qua loa như vậy luôn"

"Nhưng chiếc đồng hồ đều do anh lựa chọn rất kỹ lưỡng!"

"Được rồi ... Sau đó cậu ấy có phản ứng gì sau khi nhận được nó?"

"Rất vui, rồi nói cảm ơn chồng"

"Sau đó thì sao"

"Không có sau đó"

"Tại sao lại không! Hai người không cùng nhau ăn uống, xem phim và các hoạt động khác sao? Cậu ấy không chạy lại ôm hôn sao?" Châu Kha Vũ lo lắng đập bàn.

Một người phục vụ nhanh chóng bước đến và hỏi: “Thưa ông, ông cần gì không?"

Vẻ mặt Châu Kha Vũ sững sờ, vẫy tay bảo người phục vụ đi.

"Không có" Lưu Chương nói, "Anh nhớ là mình tăng ca, ăn uống với khách hàng, ký giấy tờ, v.v"

"Anh đỉnh!" Châu Kha Vũ không biết phải nói gì vào lúc này. "Nhưng em nhớ rằng trước đây khi em gặp hai người, cảm thấy không sao cả. Cậu ấy đã nắm tay anh, nói chuyện tươi cười và đưa cho anh xem điện thoại của cậu ấy. Em còn nghĩ rằng hai người có một mối quan hệ rất tốt. Không thể tin được".

“Đúng vậy, em ấy luôn như thế"

"Nhưng phản ứng của anh dường như quá lạnh lùng, có thể là vì điều này?"

“Không, bọn anh vẫn luôn như thế"

"Anh bạn à! Người ta cũng cần có sự hồi đáp. Cứ làm cho người ta cảm thấy nguội lạnh thì vợ bỏ đi mất cũng không có gì lạ đâu!"

"Nhưng em muốn anh phản ứng nhiệt tình và sôi nổi thì anh cũng không thể làm được.
Em cũng biết môi trường sống từ nhỏ của anh mà, cảm xúc của anh không phong phú được đến thế"

Châu Kha Vũ tức giận đến trợn mắt: "Nhưng đây là vợ của anh! Vợ của anh đó! Vì điều đó nên cậu ấy mới chạy! Hai người sắp ký giấy ly hôn rồi! Anh cam tâm không hả Lưu Chương? Về sau cậu ấy sẽ cùng người đàn ông khác cười cười nói nói cũng không liên quan gì đến anh, anh cũng cam tâm à!"

"Cậu Lưu, chính là chuyện này. Ông Lưu nói có chuyện muốn nói, nói xong mới kí giấy ly hôn" Vị luật sư bình tĩnh nói với nụ cười chuyên nghiệp.

"Các người làm sao vậy! Hôm nay tôi nói ký thỏa thuận ly hôn rồi, tại sao anh ta lại như thế? Và tôi không muốn gặp anh ta, cô nói với anh ta rằng một xu tôi cũng không cần. Chỉ cần anh ta nhanh chóng ly hôn là được" Lâm Mặc đứng dậy hét lớn.

Cậu hít thở vài hơi, sau đó ngồi xuống, cố gắng hạ giọng: "Anh cũng không cần gọi tôi là cậu Lưu nữa, tôi với anh ta không còn quan hệ gì nữa rồi. Anh nói với anh ta rằng thứ hai tuần sau, nhất định phải mang theo thỏa thuận ly hôn đã ký!" Sau đó, cậu xoay người bước ra ngoài khỏi công ty Luật.

Vừa ra khỏi cổng liền nhìn thấy Lưu Chương mặc vest đứng ở đó, Lâm Mặc nhìn một cái rồi lập tức đổi hướng. Lưu Chương chạy thật nhanh qua đó, đuổi theo nhưng Lâm Mặc quay lại hét lên: "Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh đừng xuất hiện nữa được không? Nhanh ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn và làm các thủ tục đi! Tôi không muốn có thêm bất kỳ liên quan nào với anh nữa".

Lưu Chương sửng sốt một chút, vẫn nói: “Lâm Mặc, anh muốn nói chuyện rõ ràng với em"

“Đủ rồi Lưu Chương, tôi không muốn gặp anh, anh hiểu không? Bây giờ không muốn và tương lai cũng không muốn!" Lâm Mặc hung hăng nhìn chằm chằm Lưu Chương. Lưu Chương chỉ có thể chịu thua: "Được, anh đi, em đừng chạy nữa, không an toàn"

Nửa năm sau, Lâm Mặc được mời lên nhận giải trong một bữa tiệc trao giải danh sách vì màn trình diễn ca khúc mới, cậu mặc một chiếc váy bó sát màu xanh đậm bước lên thảm đỏ. Trên tấm thảm, đột nhiên một cánh tay mỏng manh nhưng khỏe khoắn bắt lấy cậu. Nhìn lên, lại là Lưu Chương.

Trong sáu tháng qua, Lâm Mặc tập trung vào sự nghiệp ca sĩ, nhưng cậu vẫn luôn "tình cờ" gặp Lưu Chương ở nhiều nơi khác nhau, Lưu Chương vẫn không chịu ký vào đơn ly hôn. Tuy nhiên, Lâm Mặc đã quyết định loại bỏ Lưu Chương khỏi cuộc đời mình rồi.

Không còn cách nào, bây giờ trước mặt truyền thông, cậu chỉ có thể lễ phép cảm ơn và mỉm cười. Không ngờ, Lưu Chương lại còn khoác tay một cách lịch thiệp, ý tứ ôm cậu và cùng nhau đi. Răng của Lâm Mặc sắp bị nghiến nát rồi, nhưng cậu chỉ có thể mỉm cười và cùng Lưu Chương đi tiếp.

Lúc này các phương tiện truyền thông rầm rộ bắt đầu quay Lâm Mặc và Lưu Chương khiến cho chút tức giận phía sau tan thành mây khói, cậu biết rằng điều này sẽ thu hút sự chú ý.

Cuối thảm đỏ, nơi truyền thông không thể chụp ảnh, Lâm Mặc lập tức buông tay, mặt lạnh hỏi: "Làm sao? Lưu tổng đến theo dõi tôi à?"

"Không, Mặc Mặc. Anh cũng được mời ..." Lưu Chương thành thật trả lời, nói thật, anh  không ngờ đang ở trên thảm đỏ lại nhìn thấy Lâm Mặc, chạy tới thì Lâm Mặc sắp ngã nên...

"Ờ, khi báo chí đưa tin, sẽ có người phóng đại về mối quan hệ của chúng ta" Lâm Mặc trợn tròn mắt.

"Chúng ta vốn là vợ chồng."

"Nếu không phải anh kì kèo không ký thì đã không còn là vợ chồng rồi!"

"Mặc Mặc, anh thật sự có chuyện muốn nói với em. Em đã chặn hết thông tin liên lạc với anh, anh không thể nói rõ cho em được. Em có thể cho anh chút thời gian để nói chuyện rõ ràng được không?"

"Lưu Chương" Lâm Mộ thở dài, "Tôi đang mang thai con của người khác, chuyện của hai chúng ta là không thể" Nói xong Lâm Mặc lập tức quay gót bước đi.

Không ai để ý rằng một bóng đen trong góc đang sử dụng điện thoại di động để chuyển tin tức một cách nhanh chóng.

"Cái gì? Còn có chuyện như vậy nữa à!" Bố Lưu ném tờ báo trên tay xuống bàn. "Ngay từ đâu ta đã không cho nó lấy cậu ta! Nó muốn khiêu chiến ta à! Giờ lại còn bị cho đội mũ xanh (cắm sừng)"

Khi tin tức bị rò ra, mẹ Lưu cũng nghe được tin đó, đặt tay lên vai bố Lưu: "Lão Lưu, ông bình tĩnh, đừng kích động. Tôi nghĩ chắc là có sự hiểu lầm nào đó, ông nghĩ xem, lúc đầu Chương Chương nhất định muốn kết hôn với Lâm Mặc và nó đã tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh trong gia đình khi còn quá trẻ. Tôi cũng đã tiếp xúc với Lâm Mặc,nó là một đứa trẻ rất dễ thương và tốt bụng. Tôi nghĩ có vẻ như hai đứa trẻ này đang hiểu lầm nhau thôi. Để tôi đến gặp Lâm Mặc hỏi xem có chuyện gì xảy ra"

"Cô à, cô không biết sao, con và Lưu Chương đã nói về chuyện ly hôn rồi". Trong quán cà phê, Lâm Mặc giọng điệu lạnh lùng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện với mẹ Lưu Chương.

"Mặc Mặc, có thể nói cho cô biết tại sao con lại đòi ly hôn không? Cô thấy trước đây con rất yêu Chương Chương" Mặc dù mẹ Lưu rất ngạc nhiên khi nghe tin đó, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

"Đúng vậy, trước đây con rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu con"

"Tại sao con lại nói như vậy? Theo ta biết trong lòng nó chỉ có con thôi..."

"Cô à, hôn nhân chỉ có một người cố gắng là không đủ. Cô có biết không? Mỗi lần con cùng anh ấy chia sẻ cuộc sống của mình, anh ấy chỉ nói "biết rồi" một cách rất lạnh lùng. Tất cả các ngày lễ giữa con và anh ấy đều là tặng hoa và đồng hồ, có khi tăng ca anh ấy còn không xuất hiện"

"Mặc Mặc, con nghe cô nói này, Chương Chương từ nhỏ đã được bố dạy dỗ và nuôi dạy rất nghiêm khắc. Bố nó rất nghiêm khắc, nếu nó không làm theo sẽ bị trừng phạt, vì vậy nó sẽ không bộc lộ cảm xúc của mình từ khi còn là một đứa trẻ. Con biết đấy, để được bố đồng ý cho kết hôn với con, nó đã phải chịu một nửa công việc kinh doanh của gia đình và từ bỏ ước mơ làm rapper. Công việc kinh doanh này chắc chắn không hề dễ dàng chút nào. Nó còn quá trẻ, và công ty cũng có nhiều người không phục nó. Đôi khi nó tiếp khách hàng, vì uống quá nhiều nên không về nhà vì sợ làm phiền con. Khi cô gọi cho nó, câu cô nghe nhiều nhất là “Mẹ ơi, con mệt quá.” Cô thực sự cảm thấy rất đau lòng"

Lâm Mặc có chút choáng ngợp, cậu chưa bao giờ biết những chuyện này về nhà họ Lưu, Lưu Chương cũng chưa nói cho cậu biết, cậu không biết mối quan hệ giữa anh và bố lại không tốt.

Lâm Mặc vẫn im lặng. Thấy thái độ của cậu có chút thay đổi, mẹ Lưu nói: "Mặc Mặc, quyết định là do con cô không can thiệp, nhưng hai người sống và trao đổi với nhau là điều cần thiết. Điểm này là Chương Chương không tốt, cô nghĩ nó đã nhận ra sai lầm rồi".

"Cô ơi" Lâm Mặc nói,"Cô biết trước đây anh ấy từng thích cô gái nào không?"

Mẹ Lưu sửng sốt: "Chương Chương thực sự không nói cho chúng ta biết chuyện này. Nhưng theo ta biết thì nó không có. Nó xấu như vậy, từ bé đến lớn làm con gái nhà người ta khóc bao nhiêu lần cô vẫn còn nhớ đấy"

"Cảm ơn bác gái đã nói cho con biết chuyện này. Con xin phép về trước" Trên mặt Lâm Mặc không có biểu cảm gì, nhưng đầu óc lại trở thành một đống hỗn độn.

Sao lại có thể xảy ra chuyện này? Ai là người sai? Anh ấy nhất định là người có lỗi, nhưng liệu chúng ta có thể quay lại không?Cậu vẫn sẵn sàng tha thứ cho anh chứ?

Sau thảm đỏ ngày hôm đó, Internet bùng nổ, cư dân mạng nhìn Lâm Mặc và Lưu Chương trên thảm đỏ bị giới truyền thông chụp ảnh, đều điên cuồng la hét.

"Ahhhh, họ thật xứng đôi"

"Cp này tên gì vậy, ngọt chết tôi mất!"

Nhưng một số người hâm mộ đã hét lên rằng: "Đừng có cọ nhiệt Mặc Mặc của chúng tôi! Lâm Mặc thật xinh đẹp! Hãy chú ý đến bài hát mới của Mặc Mặc nhé!"

Lâm Mặc quyết định nói chuyện lần cuối với Lưu Chương. Cậu không thông báo cho Lưu Chương mà trực tiếp đến công ty. Thư ký chưa từng gặp cậu, nghe nói không có hẹn trước nên kêu Lâm Mặc ngồi trên ghế sô pha đợi. Trong khoảng thời gian này, mọi người liên tục nhận ra ca sĩ Lâm Mặc và muốn xin chữ ký chụp ảnh chung, nhưng cô thư ký đã trừng mắt. Thư ký cảm thấy loại người nổi tiếng này nhất định đến tìm ông Lưu có ý đồ xấu, hơn nữa vợ Lưu tổng còn đang ở nhà mà.

Cho đến sáu giờ, mọi người đều tan làm, thư ký cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, cô bước đến nói: "Cậu Lâm, quản lý Lưu của chúng tôi tối nay sẽ phải làm thêm giờ. Cậu có muốn tiếp tục chờ đợi không?"

Lâm Mặc cười với cô, "Cảm ơn cô đã vất vả, cô cứ về trước đi, tôi sẽ tiếp tục chờ."

Thư ký gật đầu với cậu và đi về.

Lâm Mặc đi tới cửa nghe thử, hình như không họp nên gõ cửa, bên trong vọng ra  tiếng "Mời vào", cậu đẩy cửa bước vào.

Lưu Chương trong phòng hai tay vẫn đang ôm đầu, không thèm nhìn ai, trên mặt lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn, "Chuyện gì?"

"Lưu Chương, chúng ta nói chuyện đi."

Lưu Chương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chóng mặt vì tụt đường huyết, anh nhìn Lâm Mặc trước mặt, hai mắt tối sầm lại và ngất đi.

Trên xe cấp cứu, Lâm Mặc nhìn chằm chằm xuống đất với vẻ mặt vô vọng. Chuyện gì thế này, Lưu Chương trước kia không yếu như vậy, sao bây giờ lại như vậy làm việc đến mức không cần mạng nữa sao? Bây giờ nói chuyện không thành, tôi phải cùng anh ấy đến bệnh viện... Tôi chỉ muốn nói với bác sĩ là có nên gọi người nhà của anh ấy hay không, bác sĩ hỏi cậu là ai, và cậu chỉ có thể trả lời "Là vợ chưa ly hôn của anh ấy". Bác sĩ nói với ánh mắt vô hồn "Đủ rồi" và vẻ mặt của cậu thực sự không nói nên lời.

Trong bệnh viện, Lưu Chương đã tỉnh lại, anh nắm lấy tay Lâm Mặc, rất nghiêm túc nói: "Lâm Mặc, vợ, tất cả đều là lỗi của anh, em đừng không cần anh được không em,lúc trước anh đã quá lạnh nhạt với em vì anh không biết làm thế nào để bày tỏ cảm xúc của mình với em. Anh cố gắng làm việc chỉ để có thêm đòn bẩy để thương lượng với bố, để ông ấy không phản đối cuộc hôn nhân của chúng ta"

Lâm Mặc cong môi, “Trong điện thoại của anh không phải vẫn còn tình cũ sao"

Lưu Chương phản ứng một hồi, cảm thấy có lẽ Lâm Mặc đang nói đến cái kia, liền lấy điện thoại ra cho Lâm Mặc xem album ảnh.

Trên màn hình là đoạn video Lâm Mặc hát trong bữa tiệc ở khuôn viên trường lúc 22 tuổi, lúc đó Lâm Mặc đã nổi tiếng trên mạng, gia đình cũng muốn câụ trở thành ca sĩ. Sau đó, sau khi Lâm Mặc và Lưu Chương kết hôn, cậu không phát hành bất kỳ bài hát mới nào, chỉ comeback trong sáu tháng gần đây.

"Khi em tỏ tình với anh, em nói rằng em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng thực tế anh mới như vậy. Anh đã nghe tác phẩm của em trên Internet và sau đó nhận ra khi anh nghe em hát nó trong bữa tiệc. Vẻ ngoài của em, giọng hát của em,...anh rất thích. Vợ à, anh không biết làm thế nào để thể hiện những điều này. Gia đình anh không cho phép anh thể hiện bất kỳ cảm xúc yêu thích nào từ khi anh còn nhỏ. Điều duy nhất anh thích trước đây là sáng tác âm nhạc và muốn trở thành rapper. Sau này có them em nữa. Em không biết anh đã hạnh phúc như thế nào vào ngày em tỏ tình với anh đâu, như thể cuối cùng anh đã được ưu đãi bởi sự may mắn"

Lâm Mặc thực sự trong tim đã tha thứ cho Lưu Chương rồi, nhưng câụ cảm thấy mình vẫn cần bình tĩnh lại, vì vậy đã trở về nhà của mình trước, nhưng vẫn âm thầm bỏ chặn wechat của Lưu Chương.

Vào đêm Giáng sinh, Lưu Vũ, Tiểu Cửu, Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc đã hẹn nhau ăn tối tại biệt thự của Lưu Vũ. Khi Lâm Mặc vừa bước vào cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Đột nhiên Lưu Chương xuất hiện trước mặt cậu, mặc một bộ quần áo bình thường, giống như cậu mặc lần đầu tiên gặp anh, cầm micro và hét lên "drop the beat!"

Sau đó ánh đèn trong hội trường mờ đi, và một bức ảnh chụp Lâm Mặc năm 18 tuổi đột nhiên được treo trên tường, nhạc bật lên, Lưu Chương hát rap cho cậu ấy nghe trước mặt Lâm Mặc.

Lâm Mặc cảm thấy nghe cũng hay, nhưng có phải hơi quá nghẹn ngào rồi không?

Sau đó Lưu Chương để micro xuống, cầm lấy một chiếc hộp nhỏ từ tay Lưu Vũ, quỳ một gối: “Vợ à, em có bằng lòng gả cho anh một lần nữa không?"

Lâm Mặc không muốn khóc một chút nào, nhưng đột nhiên nước mắt chảy xuống, cậu lao lên ôm lấy Lưu Chương, sau đó đấm anh hai cái.

"Anh như vậy thì có làm huynh đệ em cũng sẽ ghét bỏ anh" Lâm Mặc lau nước mắt trên quần áo Lưu Chương.

"Được, làm huynh đệ cũng được. Mặc Mặc muốn gì chúng ta sẽ làm như thế"

"Anh là đồ ngốc à, ai muốn làm huynh đệ với anh!"

Tạch! Lưu Vũ bật đèn, Tiểu Cửu và Gia Nguyên đưa hai người ra ngoài và cùng nhau hét lên "Merry Christmass! Mary him!"

Lâm Mặc có chút ngại "Được rồi, được rồi. Vì lợi ích chung của mọi người nên tôi miễn cưỡng đồng ý"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro