6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: mọi tình tiết, nhân vật trong fic chỉ là hư cấu, vui lòng không áp đặt vào người thật. Nếu làm bạn khó chịu xin thứ lỗi. 🙏




.
Trung tâm Tòa nhà Thành phố Thượng Hải, tầng 27.

Lưu Chương cởi giày và bước lên tấm chiếu tatami.

Căn phòng kiểu Nhật chỉ khoảng bốn mét vuông, một chiếc bàn dài chưa đến đầu gối chia căn phòng thành hai nửa, Trương Gia Nguyên ngồi vào bàn thỉnh thoảng nhấp một ngụm bằng cái chén sứ trắng nhỏ trên tay.

Dáng vẻ của hắn lúc này rất giống với bức chân dung của lão nhân gia râu trắng đang nằm trên tường. Dáng vẻ xuề xòa của hắn cho thấy một khí chất cô độc, kiêu ngạo. Những cô gái xinh đẹp đứng ở cửa đều mặc kimono Nhật Bản, màu sắc rực rỡ vải dệt điểm xuyết buộc chặt ở đai lưng. Tóc vén ra sau cố định bằng một cái kẹp tóc bằng gỗ, nửa quỳ trên mặt đất lộ ra cần cổ trắng nõn. Cô gái quỳ trên đất lúc Lưu Chương bước vào còn tri kỉ cởi giày để sang một bên của giúp anh. Lưu Chương có cảm giác như bản thân đang ở Nhật Bản vậy.

Trên bàn, ngoài ly rượu trắng được đựng trong thùng gỗ, chỉ còn lại vài chai rượu trắng của Trương Gia Nguyên.

Lưu Chương ngồi xuống dọc theo tấm chiếu tatami và nhặt chiếc muỗng bên cạnh thùng gỗ và gõ lên cái chai một cách tượng trưng.

Trương Gia Nguyên đặt cái chén nhỏ xuống, ra hiệu với Lưu Chương:

"Anh không phải đi hưởng tuần trăng mật sao? Còn chưa tới hai ngày nữa đã trở về? Tiểu thhiếu gia không cần anh nữa hay là anh chơi chán rồi?"

Lưu Chương rót cho mình một chén rượu trắng, mùi thơm của lúa mì quanh quẩn quanh người.

"Nhà em ấy xảy ra chuyện, phải vội vàng trở về. Sao, bây giờ cậu không muốn chia sẽ mấy tiểu cô nương này với tôi à?"

Trương Gia Nguyên gõ cửa, ngay sau đó có tiếng xe lăn trên mặt đất, cô gái mặc kimono nói xin lỗi ở cửa rồi bước vào sắp xếp đồ ăn lên bàn.

Trương Gia Nguyên nhìn vào cổ tay trắng như ngọc của cô gái luyến tiếc chạm vào khi cô nàng rời đi, Lưu Chương nhấp một ngụm rượu sake để ngăn chặn những cảm giác ngượng gạo của mình.

"Không phải là anh chăn đơn gối chiếc, tịch mịch khó chịu đó chứ?"

Lưu Chương cầm đũa lên, vươn tới dĩa trứng cá muối trước mặt, anh thấy không đói.

"Không nhọc lòng cậu quan tâm."

Trương Gia Nguyên cợt nhả mà cùng anh chạm cốc, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.

Rượu trắng làm cơ thể nóng lên, Lưu Chương dừng lại đũa liền cầm chén rượu lên, không nói gì tự mình uống.

“Tôi nghĩ tôi thích đứa nhỏ đó rồi.” Lưu Chương đột nhiên nói.

Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Trương Gia Nguyên.

"Anh là làm sao? Đột nhiên lương tâm trỗi dậy hay là cảm động như Tiết Nhân Quý khi biết Vương Bảo Xuyến chờ đợi hắn 18 năm?"

Lưu Chương phớt lờ sự trêu chọc của Trương Gia Nguyên.

"Lúc chúng tôi đang đi dạo trong trung tâm thương mại lúc 9 giờ. Tôi ngồi xổm xuống và mang tất cho em ấy. Em ấy hỏi tôi, liệu mối quan hệ giữa chúng tôi có được coi là người yêu không. Câu hỏi rất thẳng thắn. Tôi chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào tỏ tình kiểu này. Thậm chí còn không dám nhìn tôi khi nói, dùng tay vặn vẹo góc quần áo, quần áo cũng bị em ấy vặn nhăn gần hết. "

Lưu Chương uống một hơi cạn sạch rượu.

"Tôi lúc đó còn chưa có nghĩ gì nhiều. Chính là giả bộ ngớ ngẩn để lừa cho qua đi, mặt khác lại tự mình nghĩ lại."

"Nhưng trước khi tôi có thể nghĩ thông suốt. Thì lúc chúng tôi đi bộ đến lối vào của trung tâm mua sắm, cửa của một chiếc xe đang đậu ở phía trước mở ra. Có một người đàn ông đứng tuổi mặc tây trang đen đi lại nói với Lâm Mặc, ‘ thiếu gia, ông chủ cho mời.' Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Mặc trong tay còn cầm túi đồ đã bị nhét vào xe phóng đi trước mặt tôi rồi.”

Lưu Chương nhún vai.

"Nhìn cái tư thái của người ta, tôi còn tưởng là mình cưới phải con trai của một ông trùm xã hội đen nào đó, rồi hai chúng tôi xách vali bỏ trốn trong đêm tối gió lộng. Xong chúng tôi nghĩ mình thoát khỏi những tranh chấp thế tục cuối cùng vẫn bị bắt lại vậy."

"Sao anh không lên xe cùng?” Trương Gia Nguyên hỏi.

Lưu Chương cởi áo khoác, hơi rượu bốc lên trên người khiến anh hơi nóng.

"Không được, vali của Lâm Mặc vẫn được cất trong khách sạn. Tôi cũng vội vàng chạy tới sau khi nhận được cuộc gọi của cậu còn gì."

Trương Gia Nguyên cứ im lặng chơi đùa với mấy cái bát nhỏ còn chưa động đũa gắp thức ăn ngon lành phong phú trên bàn, đột nhiên hắn nói:

"Lưu Chương, anh có biết Lâm Mặc đã thích anh từ lâu rồi không?" Lưu Chương ngạc nhiên, sững sờ hỏi:

"Tôi không biết, tại sao--"

"Lâm Mặc đến thành phố này năm mười sáu tuổi. Tôi đi đón cậu ấy khi vừa đáp xuống máy bay. Lúc đó cậu ấy chỉ chưa đầy một mét bảy. Cậu ấy một mình ở lối ra với chiếc vali cao đến tận thắt lưng. Cha cậu ấy rất bận nên đã nhờ tôi. Tôi cũng bận, nhưng tôi lại giả vờ rằng tôi rảnh để đi đón cậu ấy, nhưng đã trễ hai tiếng do tắc đường. Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ tức giận nhưng anh có biết cậu ấy nói câu đầu tiên là gì không? "

Lưu Chương lắc đầu, vẻ mặt của Trương Gia Nguyên nhuốm một tần buồn bã.

"Cậu ấy nói với tôi, 'Oa, may là anh không sao, anh cũng không gọi cho em, em đã nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện gì rồi, làm em sợ chết khiếp.' Cậu ấy chúi đầu vào cửa kính xe của tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, dường như để chắc chắn liệu tôi có thực sự ổn hay không. Cho đến khi cậu ấy lên xe, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cậu ấy vỗ ngực thở ra một hơi dài nói rất sợ hãi. Tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa." Trương Gia Nguyên lại rót cho mình một ly rượu.

"Năm 18 tuổi, lúc cậu ấy phân hoá bị tôi bắt gặp, trong nhà không có ai khác. Quản gia đã ra ngoài, một mình tôi chạy đi tìm cậu ấy. Cả phòng trở nên ẩm thấp, không khí nhiễm đầy hơi nước. Tôi cảm giác mình đang ở trong phòng xong hơi vậy. Tôi gọi tên cậu ấy nhưng không có ai trả lời. Tôi tìm kiếm khắp ngôi biệt thự và cuối cùng tôi thấy Lâm Mặc nằm trên mặt đất trong góc thư phòng của ba cậu ấy."

"Sau đó tôi cũng đã thổ lộ với cậu ấy, đương nhiên là bị từ chối phũ phàng. Cậu ấy vẫn cười nói 'anh ơi, chúng ta xem như không có chuyện gì xảy ra hết được không'." Trương Gia Nguyên thống khổ ôm lấy đầu mình.

"Tôi hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói trong lòng từ lâu đã có một người, một người mà không ai có thể thay thế được."

Trái tim Lưu Chương thắt lại, từ giọng điệu thì thầm của Trương Gia Nguyên, anh dường như hiểu ra điều gì đó. Lâm Mặc đã phải lòng Lưu Chương, nhưng Trương Gia Nguyên lại phải lòng Lâm Mặc.

Nó giống như một vòng tròn của chuỗi thức ăn vậy. Anh đứng ở đỉnh kim tự tháp, quan sát đám người dưới chân, ngẫu nhiên hứng khởi làm ra động tác liền làm cho cảm xúc của hai người khác dao động.

"Nhưng cậu lúc trước nói rõ ràng là nói Lâm Mặc, em ấy--" Lưu Chương khàn giọng hỏi.

"Cậu đùa chuyện này không vui đâu."

Sushi trên bàn đã trở nên nguội lạnh, Trương Gia Nguyên gắp một miếng wasabi nuốt vào miệng.

"Anh chẳng lẽ không biết có cái từ gọi là thẹn quá hóa giận? Tôi cũng không ngại lại nói cho anh biết, Lâm Mặc năm 18 tuổi tiến bệnh viện là bởi vì tôi."

Trương Gia Nguyên hai mắt phủ một tầng sương mù, mù tạt làm nghẹt ống hút khí làm hắn ho liên tục, Lưu Chương tức giận đứng lên bên bàn, nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi.

"Cậu vừa nói cái gì!"

Lưu Chương bước qua góc bàn nhảy lên hất Trương Gia Nguyên ngã xuống đất, dùng hai tay túm lấy cổ áo hắn.

"Hôm nay cậu phải nói rõ ràng chuyện này cho tôi!"

Trương Gia Nguyên hai mắt đỏ bừng, một tay nắm lấy cổ tay đang ở trước ngực hung hăng nói:

"Lâm Mặc bị tôi cưỡng bức năm mười tám tuổi. Vì muốn tẩy sạch dấu vết, cậu ấy đã cầm dao cắt tuyến thể của chính mình!"

Lưu Chương tuy là người cao lớn, nhưng vẫn yếu hơn Trương Gia Nguyên một chút, Trương Gia Nguyên chống lưng đẩy Lưu Chương đứng dậy, đè Lưu Chương vào tường.

"Mày là kẻ kiêu căng ngạo mạn, gian xảo, bội bạc, ngay cả ba của Lâm Mặc cũng vậy, ít nhất ông ta vẫn là ba của cậu ấy. Nhưng mày dựa vào cái gì mà làm Lâm Mặc thích? Bằng cái mặt này thôi sao?”

Hơi rượu nồng nặc cùng tiếng thở dốc của Lưu Chương tràn ngập căn phòng nhỏ, Lưu Chương trên cổ nổi gân xanh dữ dội.

"Đm mày, hôm nay tao sẽ không xử mày tao không phải họ Lưu."

Lưu Chương đấm vào đầu Trương Gia Nguyên, hắn bị đánh ngã gục xuống đất, Lưu Chương thở hổn hển đứng dậy.

"Mày không có quyền xen vào chuyện của Lâm Mặc, cũng không có tư cách đó. Em ấy bây giờ là người của tao, trên đường người ta gọi cũng là gọi một tiếng Lưu phu nhân, mày là cọng hành lá nào mà đòi xen vào? "

Trương Gia Nguyên muốn đứng lên, lại bị anh vặn ngã xuống đất, Lưu Chương thấp giọng mắng.

"Tao và Lâm Mặc đã cùng nhau hứa hẹn ở lễ đường, dù sau này có chết cũng là chôn ở phần mộ của Lưu gia. Sống là người Lưu gia chết cũng là vợ của Lưu Chương này! "

Trương Gia Nguyên không còn phản kháng nữa, khóe miệng bị đánh đến chảy máu, nằm trên mặt đất đỏ bừng phun ra một ngụm máu, nhìn về phía Lưu Chương.

"Vậy mày nói xem, nếu Lâm Mặc biết mày ngày đêm mong chờ cậu ấy chết sẽ có cảm giác gì đây?"

Lưu Chương lau vết máu trên trán, mở cửa, lấy đôi giày từ cô gái Nhật Bản quỳ ở ngoài cửa.

"Mày cứ lo phần mộ ba tất đất của mày đi. Nhưng chuyện khác không nhọc lòng mày quan tâm."

Những đám mây trên bầu trời đêm rất thấp, Lưu Chương bước xuống đường trong tuyệt vọng, quần áo của anh đã bị xộc xệch trong cuộc ẩu đả vừa rồi cũng không buồn chỉnh lại.

Anh chợt nhớ ra rằng chiếc hộp trong phòng mà Lâm Mặc đã nói, bắt đầu chạy điên cuồng về nhà. Gió thổi mạnh làm mắt cay xed, anh vội lau trán gạt nước mắt, đoàn người cùng xe cộ xung quanh trở nên nhòe nhoẹt trong đôi mắt. Anh muốn hét thật to để trút hết nỗi bức rức trong lòng.

Trương Gia Nguyên là một kẻ mất trí, Lưu Chương sẽ không bao giờ tin rằng Trương Gia Nguyên thích Lâm Mặc. Hắn có lẽ chỉ có tính chiếm hữu không thể giải thích được, hoặc chỉ muốn thỏa mãn mong muốn chiến thắng chết tiệt của mình.

Lưu Chương chạy vào nhà, vội vàng mở cửa phòng Lâm Mặc, lần gần nhất mà anh bước vào đây đã là chuyện của một tháng trước, trên trán đầy mồ hôi, Lưu Chương bò xuống giường, từ trong góc lôi ra cái hộp.

Chiếc hộp được dán băng dính kín mít, phủ một lớp bụi dày đặc chặn vết cắt, Lưu Chương vươn tay lau bụi rồi lấy chìa khóa cắt băng ra.

Trong hộp không có nhiều thứ, chỉ là một cái hộp sắt cùng một vài bức thư, Lưu Chương nuốt nước bọt thở phì phò, mới nhớ tới tay mình dính đầy bụi, muốn chạy đi rửa tay. Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ lau tay vào góc áo.

Phòng của Lâm Mặc vẫn không thay đổi, cái tủ cũ đối diện giường chỉ lấy một chiếc đũa để khóa lại vì khóa cửa bị hỏng.

Lưu Chương xoay người dựa vào tường để mở hộp thiếc, vì quá mạnh tay mà những tấm ảnh rơi ra khỏi hộp, nằm rải rác trên mặt đất.

Có cả ảnh đen trắng và ảnh màu nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua Lưu Chương đã có thể nhận ra nhân vật chính của bức ảnh, không ai khác ngoài mình. Hồi còn học đại học anh đã bị ám ảnh bởi những chiếc mũ lạnh lùng, dường như là vật bất ly thân. Những bức ảnh của Lâm Mặc thường chỉ xuất hiện một góc mặt của anh, tiêu điểm dường như cũng không nhằm vào anh, cứ như thể anh chỉ vô tình lọt vào khung ảnh vậy.

Anh lật bức ảnh và tìm thấy dòng chữ viết tay của Lâm Mặc ở mặt sau.

  Ngày 3 tháng 3

Lưu Chương lần đầu tiên nói chuyện với tôi, tôi quên mang theo thẻ nước, anh ấy cười và nói rằng 'đàn em của anh thật đẹp', vì vậy anh ấy sẽ cho tôi mượn.

  Ngày 12 tháng 4

Lưu Chương đã nói chuyện với tôi lần thứ 2. Anh ấy đang dẫn các sinh viên trao đổi của Khoa Quốc tế đi tham quan trường. Họ đứng bên các triển lãm do tôi thiết kế và thảo luận với nhau. Lưu Chương nói với tôi rằng các triển lãm của tôi rất đẹp và anh ấy rất thích nó.

  Ngày 30 tháng 5

Lưu Chương và bạn cùng phòng của anh ấy mở một sân khấu nhỏ trên bãi cỏ của trường, anh ấy mở nắp chai nước khoáng và đổ lên đầu, ngay lúc đó, tôi cảm thấy tóc anh ấy đang phát sáng.

  ————————

Chuyển đến bức ảnh cuối cùng, là ở một sân bay, anh đang chuẩn bị đi kiểm tra an ninh cùng hành lý, Lưu Chương run rẩy lật tấm ảnh.

  Ngày 12 tháng 9

Tôi đã sẵn sàng để bày tỏ, nhưng Lưu Chương dường như sắp đi du học, điều này thật đáng tiếc.

30 bức ảnh, ngang qua ba năm, Lưu Chương những ký ức vụng vặt của anh đã được khơi gợi hoàn toàn, thậm chí anh còn nhớ được mùi vị của thức ăn trong nhà ăn, tên của các sinh viên trong khoa truyền thông. Nhưng còn Lâm Mặc, ký ức về cậu giống như bị ai đó đào đi, vừa vặn đem hai chữ Lâm Mặc biến mất khỏi trí nhớ.

Lưu Chương cho rằng Lâm Mặc cũng là một kẻ mất trí, một kẻ mất trí bình tĩnh đến mức ôm chặt tình cảm của mình trong suốt ba năm, còn có thể bình tĩnh giả vờ rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro