Day5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khoảnh khắc mở mắt Lâm Mặc đột nhiên cảm thấy nơi này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Xa lạ bởi vì hai bọn họ đã không còn ở căn phòng kia nữa, trong giấc mơ cả hai không biết bằng cách nào đã chạy đến một nơi khác. Quen thuộc là bởi vì... Lâm Mặc đưa tay sờ sờ tấm nệm phía dưới, cậu chớp chớp mắt trong bóng tối, rất nhanh đã nhận ra đây chính là vị trí giường ngủ của mình lúc còn trên Đảo Hải Hoa.

Hai người bọn họ... bây giờ đang ở trên Đảo Hải Hoa?

Giường đơn vốn dĩ đã rất chật, cậu và Lưu Chương đều phải nghiêng người chen chúc cùng một chỗ, có thể cảm nhận rất rõ hơi thở ấm áp của người đối diện. Lâm Mặc dựa vào trí nhớ đưa tay mò mẫm, cuối cùng cũng tìm thấy công tắc bật đèn ngủ được treo ở đầu giường, ánh sáng trong phút chốc lan ra một vùng nhỏ.

Lâm Mặc híp mắt thích ứng, nắm lấy cánh tay người vẫn đang say ngủ lắc qua lắc lại.

-          AK, AK.

-          Hửm?

Lưu Chương mơ hồ bị Lâm Mặc đánh thức, phát hiện khoảng cách giữa cả hai cực kỳ gần.

-          Chúng ta... đổi địa điểm rồi...

-          Hả?

Vừa mới tỉnh ngủ, não bộ vẫn chưa hoạt động lại bình thường, Lưu Chương há miệng thốt ra một câu nghi vấn.

-          Chúng ta không còn ở căn phòng đó nữa rồi, bây giờ em và anh đang nằm trên giường ngủ của em lúc còn trên Đảo Hải Hoa.

-          Hả?

Lưu Chương trong phút chốc ngồi bật dậy, Lâm Mặc nhanh tay kéo người đang kích động kia lại mới tránh cho cái đầu của Lưu Chương không đụng trúng giường tầng trên.

-          Không biết bên ngoài tình hình thế nào, nhưng nhất định không còn ai khác. Bây giờ cũng sắp 10 giờ rồi, nếu đổi lại là lúc trước khẳng định đã bị người khác dựng đầu dậy từ lâu rồi. Bọn họ không thể nào mặc kệ chúng ta được.

-          Quả thật.

Lưu Chương gật đầu tán thành.

-          Chúng ta thử ra ngoài xem sao.

Hai người vén tấm rèm bao quanh giường của Lâm Mặc ra chuẩn bị đi thăm dò tình hình thì phát hiện chiếc TV ở căn phòng kỳ quái kia giờ khắc này đang được đặt trên bàn đối diện giường của Lâm Mặc.

THÔNG BÁO NHIỆM VỤ DAY 5

Mời chọn một trong hai nhiệm vụ dưới đây:

A.      Lâm Mặc sử dụng công cụ lấy đi một cơ quan nội tạng bất kỳ của Lưu Chương.

B.      Lưu Chương và Lâm Mặc đối diện với gương trong phòng tập tiến hành hành vi ra vào tương tự như video được cung cấp, trong quá trình phải hoàn thành tư thế được chỉ định (không nhất thiết phải duy trì từ đầu đến cuối).

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ đếm ngược: 11: 33: 25

Cả hai trao đổi ánh mắt với nhau, tự động bỏ qua mục A.

-          Cho nên, rốt cuộc là tư thế gì vậy?

Lưu Chương vừa mới dứt lời thì màn hình TV bắt đầu phát một đoạn video ngắn.

Xem xong cả Lâm Mặc và Lưu Chương đều bất giác đưa tay lên sờ sờ mũi.

Lâm Mặc đem cảm giác xấu hổ khi bị người khác bế lên thượng vứt ra sau đầu, đắn đo mở miệng:

-          Anh... có thể ôm em lên giống thế kia không?

Lưu Chương bị Lâm Mặc hoài nghi có chút tức giận nhưng vẫn thành thật trả lời:

-          Em gầy như vậy chắc chắn có thể bế lên, cũng có thể kiên trì một lúc, chỉ là nếu phải duy trì suốt cả quá trình thì đúng là có chút tốn sức...

Lưu Chương không kiên nhẫn thở dài, tạm thời muốn gác chuyện này sang một bên.

-          Trước tiên đi dạo một vòng đã, xem rốt cuộc nơi này ra sao.

Hai người ra khỏi phòng ký túc xá đi quanh một lượt, phát hiện đại khái đây là Đảo Hải Hoa khoảng thời gian gần tới đêm chung kết, thậm chí còn có thể nhìn thấy chiếc vali bị Lưu Chương mở ra, đồ đạc vứt lung tung trong phòng 405. Có điều, máy quay đều đã được tắt hết, cả tòa nhà không có lấy một bóng người.

Lâm Mặc và Lưu Chương đi được hơn nửa thì thấy có chút đói.

-          Đến nhà ăn kiếm gì đó lót dạ trước đi.

Giờ phút này trong nhà ăn đã chuẩn bị sẵn cơm nước, cả hai vừa mới mở cửa bước vào liền cười.

Tất cả đều là những món quen thuộc.

Lưu Chương chỉ khay để đồ ăn phía trong cùng.

-          Đó chẳng phải là bánh bao nhân trứng muối mà PatPat thích nhất sao?

-          Còn có Hamburger nữa kìa.

Lâm Mặc cầm một cái khay lên bắt đầu chọn đồ ăn.

-          PatPat mà biết chắc chắn sẽ ghen tị với chúng ta lắm cho mà xem.

Gắp xong đồ ăn, cả hai bắt đầu tìm chỗ ngồi rồi nhanh chóng xử lý.

Lâm Mặc nhét đầy một miệng đồ ăn, mất một lúc mới nuốt hết xuống được, âm thanh có chút khó nghe nói:

-          Vẫn là mùi vị quen thuộc trong ký ức.

Lưu Chương cũng cặm cụi lùa cơm vào miệng, vừa ăn vừa nói chuyện với Lâm Mặc:

-          Không ngờ hôm nay bọn họ lại cho chúng ta truy tìm ký ức trên Đảo Hải Hoa.

Sau khi ăn xong, mượn cớ đi dạo để tiêu hóa thức ăn, cả hai không ngoài dự liệu phát hiện cửa lớn của tòa nhà không thể mở ra. Cho nên chỉ có thể đi dạo một vòng khắp các ngõ ngách: bể bơi không có nước, bục cao bị Lâm Mặc đánh dấu 4 điểm, căn phòng tất cả các TTS từng mặc đồ ngủ  nằm cạnh nhau, trong khoảnh khắc nào đó thật sự đã trở thành những ký ức khó quên. Rời Đảo Hải Hoa chưa lâu, ký ức dường như vẫn còn đang ở ngay trước mắt, chân thực và sống động vô cùng.

Buổi tối cả hai lại chạy đến nhà ăn một vòng nữa, sau khi ăn uống xong thì chia nhau đi tắm. Lâm Mặc tóc vẫn còn ướt cầm lấy dụng cụ "vệ sinh" nơi kia mà hệ thống cung cấp chạy đến nhà vệ sinh. Lưu Chương đến phòng tập mà cậu và Lâm Mặc đã chọn được che kín máy quay phía trong góc tường. Cho dù tất cả các máy quay đã được tắt đi nhưng sự hiện diện của nó vẫn luôn đem lại cảm giác bị người khác giám sát, khiến cậu rất khó chịu. Vẫn là nên che lại thì tốt hơn.

Cậu lại lấy thêm mấy cái chăn ở các giường khác trải ra sàn, như thế này đến lúc hành sự sẽ không bị cấn quá đau.

Bọn họ đã từng mỗi ngày đều đối mặt với chiếc gương này tập vũ đạo, xếp đội hình, điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt...

Bây giờ phải ở đây làm tình.

Đối mặt với chiếc gương đó...

Lâm Mặc sau khi chuẩn bị xong bước vào phòng hít sâu một hơi, sau đó ngồi lên tấm chăn được Lưu Chương trải sẵn, chậm rì rì cởi áo choàng tắm ra vứt sang một bên, quay đầu nhìn Lưu Chương.

Lưu Chương cũng đang nhìn cậu, vò vò tóc nói:

-          Ở đây cảm giác thật kỳ quặc.

-          Quả thực...

Lâm Mặc gật đầu, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của cả hai trong gương sau đó ngay lập tức quay đầu lại.

Lưu Chương lấy BCS cùng gel bôi trơn từ trong giỏ ra, gel bôi trơn đã đổi sang nhãn hiệu khác, cậu cầm lên xoay đi xoay lại quan sát mấy vòng, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lâm Mặc:

-          Em muổn tự mình thử.

-          Hả? Gì cơ?

-          Khuếch trương... em muốn tự mình thử.

-          Ồ, được chứ.

Lưu Chương đem gel bôi trơn đưa cho Lâm Mặc.

Cậu xé mở lớp vỏ bọc bên ngoài, đổ một phần ra tay, lớp gel trên tay chạm tới huyệt động khép mở phía sau làm nó có chút ướt át, Lâm Mặc cẩn thận đút từng ngón tay vào. Lúc vệ sinh nơi kia không phải chưa từng làm qua nhưng không giống với khuếch trương, hai ngón tay cũng xem như tương đối thuận lợi, Lâm Mặc thăm dò rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy điểm cần tìm, ngón tay khẽ khuấy động, cậu quay đầu nhìn Lưu Chương đang quan sát mình, giọng điệu giống như cầu cứu:

-          Lưu Chương, em không tìm thấy...

Lưu Chương lập tức hiểu ý cậu, đem nửa còn lại của tuýp gel bôi trơn đổ ra tay, bàn tay áp lên tay Lâm Mặc, ngón tay đè sát ngón tay Lâm Mặc từ từ tiến vào. Cho đến khi ngón tay của cả hai hoàn toàn dán sát vào nhau trong huyệt động, Lưu Chương nhẹ nhàng dẫn dắt ngón tay của Lâm Mặc di chuyển theo tiết tấu của mình.

Điểm mẫn cảm của Lâm Mặc không quá sâu, Lưu Chương rất nhanh đã tìm thấy, cậu nghiêng đầu, môi dán sát tai Lâm Mặc nhẹ giọng nói:

-          Ở đây.

Ngón tay của chính mình bị Lưu Chương dẫn dắt ấn lên điểm mẫn cảm, Lâm Mặc không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ. Huyệt động bị kích thích bắt đầu tiết ra dịch thể, thuận theo đùi trong chảy xuống.

Lâm Mặc đổ người về phía trước, dùng một tay chống đỡ quỳ quay lưng về phía Lưu Chương. Người phía sau vẫn dán sát ngón tay của cậu tiến hành khuếch trương. Ngón tay của Lưu Chương chậm rãi chuyển động, mỗi lần chạm vào những nếp gấp bên trong huyệt động Lâm Mặc đều không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Hai ngón tay bên trong kẹp lấy ngón tay Lâm Mặc ấn lên điểm mẫn cảm, hai chân Lâm Mặc không ngừng run rẩy, bản thân cậu đã không còn cách nào tự mình điều khiển hành vi được nữa. Chỉ có thể rút ngón tay bên trong huyệt khẩu ra, hai tay chống lên, cố gắng để cho tư thế quỳ của bản thân vững vàng hơn một chút.

Lưu Chương vuốt ve hạ thể của chính mình vài cái làm cho nó cương cứng hơn, sau đó rút ngón tay từ trong huyệt động của Lâm Mặc ra, nghe thấy tiếng rên rỉ vừa giống như được giải thoát lại vừa giống muốn níu kéo của Lâm Mặc phát ra. Cậu xé mở BCS đeo vào, một tay tách mở cánh mông Lâm Mặc, một tay nắm lấy hạ thân của chính mình từng chút một tiến vào lỗ nhỏ ướt át trước mặt.

Lần thứ hai suôn sẻ hơn nhiều so với lần đầu tiên, Lâm Mặc hạ thấp eo thả lỏng. Rất nhanh đã có thể cho vào một nửa. Lưu Chương khẽ đỉnh thân vài cái. Lâm Mặc híp mắt dở dốc, đột nhiên bị Lưu Chương nắm lấy eo sốc lên, cả người đổ về phía sau. Lâm Mặc không thể trốn tránh buộc phải ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương, cậu cả người dựa vào người Lưu Chương, từ mặt cho đến cổ đều đỏ ửng. Eo bị Lưu Chương siết chặt, tính khí của chính mình hưng phấn làm cho chiếc T shirt mặc trên người cộm lên một cục.

Quá xấu hổ, Lâm Mặc nghiêng đầu cố gắng không đối mặt với tấm gương phía trước. Lưu Chương thấy thế cũng nghiêng đầu bắt lấy cánh môi cậu, môi lưỡi cuốn lấy nhau, giống như tín hiệu một khi phát ra liền không thể thu hồi.

Tư thế này có chút vặn vẹo, đầu lưỡi của cả hai đưa ra cuốn lấy nhau, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy xuống, làm ướt át cả vùng cổ và vai.

Lúc cả hai tách ra còn kéo theo mấy sợi chỉ mảnh.

Lưu Chương dán sát trán vào sườn mặt Lâm Mặc thở dốc nói:

-          Anh phải bế em lên rồi, có được không?

-          Ưm.

Lâm Mặc gật gật đầu. Cậu thuận theo động tác của Lưu Chương điều chỉnh tư thế để người phía sau dễ dàng ôm lên. Khoảnh khắc bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất Lâm Mặc vòng tay ra phía sau bám chặt lấy vai Lưu Chương. Hạ thân của Lưu Chương ở phía trong cũng theo chuyển động của hai người mà xoay một vòng, cộng thêm cảm giác sợ hãi vì bị treo trên không trung khiến toàn thân Lâm Mặc bất giác co lại phát ra tiếng rên rỉ nức nở.

Xem video rồi tưởng tượng là một loại xấu hổ, đến khi thực sự bị người khác bế lên giống như tư thế cho trẻ con đi tè sau đó đâm rút lại là một loại xấu hổ khác. Lâm Mặc ngả đầu vào vai Lưu Chương quan sát chính mình trong gương, cơ thể bị đỉnh không ngừng lên xuống, tính khí thô ráp, hung dữ của Lưu Chương không ngừng ra vào, hai cánh mông cũng bị nhào nặn đến phiếm hồng.

Lưu Chương đưa tay vuốt ve phần da thịt phía đùi trong của Lâm Mặc, cánh tay dùng sức ép chặt Lâm Mặc, quả như dự đoán nghe được tiếng rên rỉ không kiềm chế được của người trong lòng. Cậu ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Lâm Mặc trong gương, thở dốc hạ thấp giọng, môi dán sát vào tai Lâm Mặc thổi khí nói:

-          Rất đẹp.

Khí tức nóng bỏng phả lên cổ Lâm Mặc, khuôn mặt bị tình dục chi phối lại đỏ thêm một tầng. Lâm Mặc ưm a vài tiếng, sau đó đưa tay lên che khuất mặt.

-          Thả em xuống, được rồi, đủ rồi, AK... chúng ta đổi tư thế khác...

-          Được, đều nghe em.

Lâm Mặc được Lưu Chương thả xuống, cả người đổ về phía trước, biến thành tư thế quỳ vểnh mông về phía Lưu Chương. Lưu Chương cũng cúi xuống, dán sát vào lưng Lâm Mặc, môi cọ cọ nốt ruồi sau gáy cậu.

Vai của Lưu Chương rộng hơn Lâm Mặc, khoảnh khắc đổ lên dường như có thể đem Lâm Mặc bao trọn trong lòng, khiến cậu có một loại cảm giác bị khống chế.

Tư thế này khiến cho hạ thân của Lưu Chương đi vào càng sâu hơn, Lưu Chương động thân, sức lực quá lớn làm cho cả người Lâm Mặc dịch về phía trước, cả hai đều không nói gì. Trong không gian của phòng tập chỉ còn lại âm thanh giao hợp và tiếng rên rỉ.

-          Ưm... sắp ra rồi...

Lâm Mặc đột nhiên co rút huyệt động kẹp chặt khiến Lưu Chương hít sâu một hơi, cánh mông khẽ nâng lên cao hơn, cậu đưa tay xoa nắn hạ thân của chính mình, lúc sắp đến cao trào thì Lưu Chương bỗng dưng đưa tay chặn lại lỗ nhỏ phía trên làm cậu không có cách nào phát tiết.

-          AK... ưm... cho em bắn.

Lâm Mặc nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Lưu Chương, dường như còn cọ cọ làm nũng.

-          Đợi thêm chút nữa, hai chúng ta cùng nhau, có được không?

Lưu Chương gia tăng tốc độ, đâm rút thêm vài lần, đỉnh đến chỗ sâu nhất rồi phóng thích, tay cũng không chặn lại lỗ nhỏ trên đỉnh hạ thân của Lâm Mặc nữa mà thay vào đó là không ngừng vuốt ve xoa nắn, cuối cùng Lâm Mặc cũng tiết ra, từng dòng t*nh dịch bắn lên tấm gương trước mặt. Trong mê man nghe được âm thanh của hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, đùi của Lâm Mặc thực sự không chống cự nổi nữa, thuận thế nằm gục xuống tấm nệm trải phía dưới.

Lưu Chương rút tính khí đã mềm xuống ra, tháo BCS buộc lại, tránh đi phần nệm vương vãi dịch thể tìm một chỗ tương đối sạch sẽ nằm xuống.

Cả hai lần đầu tiên không còn tâm trí thu dọn tàn cục mà nằm nghỉ ngơi một lát rồi sau đó đi tắm.

Lưu Chương quay lại phòng của Lâm Mặc tùy tiện lấy một tấm chăn vứt lên giường trên chuẩn bị đi ngủ thì bị Lâm Mặc kéo lấy cánh tay.

-          Ngủ cùng nhau đi.

Cậu nhìn Lâm Mặc chớp chớp mắt hỏi:

-          Không chật hả?

Lâm Mặc lắc đầu đáp:

-          Mấy hôm nay đều ngủ cùng nhau, không có anh nằm cạnh em không quen, em muốn ngủ cùng anh.

Nói xong còn đung đưa cánh tay cậu mấy cái.

Lưu Chương cụp mắt, trong lòng thầm nghĩ lúc nãy Lâm Mặc có phải đang làm nũng với cậu không? Đáng hận... sao em ấy có thể đáng yêu như thế được!!!

-          Được.

Cậu lại một lần nữa bại trận.

Nói không chật là giả, cậu và Lâm Mặc mặt đối mặt dán sát vào nhau. Lưu Chương bối rối không biết đặt tay ở đâu mới phải, cứ khua khoắng qua lại, Lâm Mặc cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa bắt lấy cánh tay Lưu Chương đặt lên eo mình. Sau đó vươn tay tắt đèn.

Căn phòng nhỏ lại chìm vào bóng tối, Lâm Mặc cũng vì vậy mà bỏ qua khoảnh khắc hai tai Lưu Chương đỏ lên. Nếu không cậu nhất định sẽ cười nhạo Lưu Chương một trận, rõ ràng chuyện quá đáng hơn gấp nhiều lần cũng đã làm rồi, chỉ là ôm eo thôi mà sao lại phải xấu hổ chứ?

Lâm Mặc trong bóng tối khẽ chớp chớp mắt sau đó đột nhiên lên tiếng:

-          Đêm chung kết, lúc đó anh có nghĩ mình có khả năng debut không?

-          Hả?

Câu hỏi bất ngờ này làm Lưu Chương có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã đáp lại:

-          Anh khi đó cũng nghĩ mình có chút cơ hội, nhưng lúc nghe thấy tên em được đọc lên... không hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy bản thân dường như hết hy vọng rồi. Còn có cuối cùng... anh thật sự không hiểu nổi lý do tại sao lại là mình mà không phải Caelan... rõ ràng thứ hạng của em ấy vẫn luôn rất cao.

-          Ngày hôm đó lúc công bố vị trí thứ 11 trong đầu em vẫn luôn gọi thầm tên anh, có lẽ là thật sự gọi luôn anh qua rồi đó.

-          Vậy hả? Vậy thì thật sự phải cảm ơn thầy Lâm Mặc rồi.

-          Không cần cảm ơn, giá hữu nghị 20 tệ.

Lưu Chương trong bóng tối ngoác miệng cười:

-          Nhưng bây giờ không thể chuyển tiền.

Lâm Mặc thở dài một hơi:

-          Ồ, phải rồi. Vẫn còn 5 ngày nữa chúng ta mới có thể ra ngoài, sau đó mới được sờ vào điện thoại.

Lưu Chương vỗ nhẹ lên eo Lâm Mặc đáp:

-          Nghĩ theo hướng tích cực đi, chúng ta trộm được thời gian 10 ngày. Chỉ có điều cái giá phải trả có hơi lớn...

-          Cũng ổn mà. Có điều, anh có cảm thấy tâm lý và cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi môi trường và nhiệm vụ mà hệ thống này tạo ra không?

-          Ừm, anh nghĩ là có, mặc dù chúng ta chỉ phục tùng theo quy tắc nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Có điều, ý chí của anh và em cũng không đến mức yếu ớt như vậy, dù sao cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Lâm Mặc gật đầu, sau đó mới nghĩ ra hiện tại rất tối Lưu Chương có lẽ không nhìn thấy:

-          Phải, em cũng thấy gần đây mình có chút ỷ lại vào anh mất rồi. Có lẽ sau khi trò chơi này kết thúc phải điều chỉnh lại một chút.

-          Anh cũng vậy.

Lưu Chương cười khổ:

-          Tình cảnh bây giờ khiến anh đột nhiên nảy sinh dục vọng chiếm hữu và kiểm soát em...

-          Vậy sao?

-          Ừm. Ví dụ như ngày hôm qua, anh giận dỗi ngồi nhìn em tắm là bởi vì...

-          Bởi vì cái gì?

-          Thì là...

Lưu Chương nhắm mắt khẽ điều chỉnh lại tâm tình, đem sự việc ngày hôm qua thuật lại cho Lâm Mặc nghe.

Lâm Mặc vừa nghe vừa không nhịn nổi bật cười thành tiếng, bởi vì tưởng tượng cảnh mình cùng người khác vào căn phòng đó nên tức giận sao?

-          Hahahahahahahaha... em cảm thấy anh thế này... là đang ghen đó.

Lưu Chương biểu tình đau khổ ẩn mình trong bóng tối đáp:

-          Đừng có nói bậy, quá gay rồi....

Lâm Mặc vẫn tiếp tục cười, cười đến mức Lưu Chương thẹn quá hóa giận.

-          Bực qué! Hoàng Kỳ Lâm! Đừng cười nữa, mau đi ngủ!

-          Được được được, đi ngủ thì đi ngủ.

Lâm Mặc giơ tay đầu hàng, nhắm mắt lại, qua một lúc hơi thở của cũng dần dần ổn định, dường như đã thật sự chìm vào giấc ngủ, còn Lưu Chương lại trằn trọc không tài nào ngủ được.

Cậu phát hiện mình không biết từ lúc nào không nhịn được mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề ghen tuông kia. Không nhịn được bắt đầu tự hỏi chính mình rốt cuộc đối với Lâm Mặc có cảm giác gì? Rốt cuộc là do tâm tình của cậu bị phóng đại quá mức hay do căn phòng đáng chết này?

Ở nơi mà cả cậu và Lâm Mặc đều không nhìn thấy, cột tiến độ nhiệm vụ bất ngờ dịch chuyển một khoảng cực kỳ lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro