Day7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Lưu Chương nghĩ, hẳn là do cậu phản ứng thái quá. Bay nãy lúc nằm vào trong chăn, Lâm Mặc chỉ dịch qua ôm lấy cánh tay cậu vậy mà cậu lại nghiêng người né tránh.

- Bắt đầu từ buổi chiều anh đã có gì đó không bình thường rồi.

Lưu Chương trông thấy Lâm Mặc chu chu miệng, cánh tay trong không khí khựng lại sau đó từ từ thu về. Cậu muốn làm dịu bầu không khí ngượng ngùng này, nhưng cứ mấp máy miệng mãi cũng không biết nên nói gì.

- Em cảm thấy anh không muốn nói, vậy thì thôi, không hỏi anh nữa.

Nói xong Lâm Mặc đổi tư thế nằm, sau đó nhắm mắt. Cậu chăm chú nhìn Lâm Mặc mấy giây sau đó cũng quyết định đi ngủ.

Tối qua Lưu Chương không ngủ được bao nhiêu, trời còn chưa sáng đã thức giấc. Cậu ngồi thẳng người, dưới ánh nắng ban mai mờ ảo phát ra từ mặt trời nhân tạo buông một tiếng thở dài, sau đó xuống giường làm vệ sinh cá nhân.

Đợi đến khi Lâm Mặc tỉnh dậy đã thấy Lưu Chương ngồi ngay ngắn trước bàn ăn từ lúc nào. Cậu ngáp một cái, hướng về phía Lưu Chương phất tay xem như chào buổi sáng, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh, hoàn toàn không để ý tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.

- Wow! Hôm nay còn có cả nước dừa nữa này.

Lâm Mặc vừa đi từ WC ra đã nhìn thấy thứ đồ uống có bao bì màu xanh quen thuộc được đặt trên bàn, mắt lập tức sáng lên, vội vã chạy bước nhỏ đi tới, vươn tay cầm một chai lên.

- Em thích uống đến vậy sao?

Lưu Chương ngồi ở phía đối diện Lâm Mặc. Cậu đã từng thấy Lâm Mặc uống nước dừa nhãn hiệu này rất nhiều lần.

- Đương nhiên rồi, ngon lắm đó.

Lâm Mặc mở nắp chai uống một ngụm sau đó đưa cho Lưu Chương.

- Anh có muốn uống thử không?

Lưu Chương nhận lấy chai nước từ tay Lâm Mặc, ngửa cổ uống một ngụm.

- Wow!

Lưu Chương bất ngờ mở to hai mắt.

- Quả thực cũng ngon đó.

- Em đã nói mà.

Lâm Mặc lấy lại chai nước dừa từ tay Lưu Chương sau đó uống một mạch đến khi cạn sạch.

Sau khi cả hai dùng bữa sáng xong vẫn còn cách thời gian thông báo nhiệm vụ khoảng gần nửa tiếng, vậy nên quyết định tìm việc gì đó để giết thời gian.

Lâm Mặc quay về giường ngồi đọc sách, Lưu Chương dùng iPad viết lời bài hát.

Lâm Mặc một tay lật sách, tay còn lại nắm lấy cổ áo quạt quạt.

Đột nhiên thấy hơi nóng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lưu Chương, Lưu Chương cũng đang kéo kéo cổ áo, sau đó dùng tay phe phẩy.

- AK, anh có thấy nóng không?

Lưu Chương lúc này cũng nhìn lên, gật gật đầu.

- Cũng có chút.

Lưu Chương quay đầu nhìn nhiệt độ hiển thị trên bảng điều khiển nhiệt độ của điều hòa.

- Sao vậy nhỉ? Mọi ngày nhiệt độ thế này là vừa khéo mà???

- Thật kỳ lạ, em thấy nóng lắm.

Lâm Mặc cắn cắn môi nói:

- Anh mở điều hòa lên đi.

- Được.

Lưu Chương đáp lại, sau đó đi tới nhấn nút điều khiển, điều hòa tít một tiếng, sau đó âm thanh vận hành nhịp nhàng vang lên.

Lâm Mặc tiếp tục đọc sách, nhưng trong lòng có ngọn lửa nhỏ vẫn đang nhen nhóm, phía sau... cũng có chút kỳ quái. Cậu cẩn thận, nhẹ nhàng ma sát vào ga giường, hai cánh mông khép chặt. Phía trước dường như cũng có dấu hiệu ngẩng đầu, nhiệt độ trên mặt nóng bỏng hơn bình thường.

Không phải cậu bị bệnh gì đó chứ?

TV rất đúng giờ bắt đầu vang lên âm thanh quen thuộc, cả hai ngay lập tức xúm đến gần, Lâm Mặc tạm thời đem thứ cảm giác quái lạ kia vứt ra sau đầu.

THÔNG BÁO NHIỆM VỤ DAY7

Mời chọn một trong hai nhiệm vụ dưới đây:

A. Lâm Mặc sử dụng đạo cụ được cung cấp lấy đi 3 cơ quan nội tạng của Lưu Chương.

B. Quan hệ tình d*c cho đến khi thuốc kích d*c trong người Lâm Mặc hết tác dụng.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ đếm ngược: 05: 59: 40

- Thuốc hết tác dụng?

Cả hai mơ mơ hồ hồ nhìn nhau.

- Thuốc kích d*c gì vậy???

Lâm Mặc nhìn vào chiếc giỏ được đặt trên bàn dài, không có gì cả, cậu chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

- Có phải em... đã uống thuốc rồi không?

Lưu Chương ngây người, quay đầu nhìn chiếc bàn ban nãy vẫn bày đầy đồ ăn.

- Bữa sáng... đột nhiên thấy nóng... là bởi vì thuốc phát huy tác dụng sao?

- Chỉ có chai của em có vấn đề, nhưng anh cũng uống một ngụm.

Lâm Mặc hít sâu một hơi, xem ra tất cả phản ứng của cậu đều là do uống phải thuốc kích d*c.

Biết lý trí của mình sắp sửa bị đốt cháy sạch sẽ chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

- Vậy thì nhanh lên đi.

Lâm Mặc nhanh chóng cởi áo T-shirt trên người xuống, lộ ra phần da thịt đã có chút ửng hồng.

Lưu Chương ngây ra mất một lúc, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lâm Mặc đẩy ngã xuống giường. Cậu vươn tay đỡ lấy eo Lâm Mặc, tiếp nhận những cái hôn tập kích bất ngờ của người phía trên. Lâm Mặc ngậm lấy cánh môi đầy đặn của Lưu Chương, nụ hôn này gấp gáp vội vã hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đây.

Môi lưỡi cùng với bàn tay đang vuốt ve khắp cơ thể Lâm Mặc của Lưu Chương trở thành chất xúc tác vô cùng mạnh mẽ, dục vọng càng đốt càng cháy lớn, Lâm Mặc cảm thấy phía sau mình đã ướt át từ lúc nào không hay, hơn nữa còn có chút ngứa ngáy khó tả.

- Phía sau của em... ngứa quá... khó chịu... ưm...

Lâm Mặc vươn tay sờ đũng quần Lưu Chương, phát hiện người phía dưới cũng cương rồi. Cậu dứt khoát cởi quần Lưu Chương ra, hạ thân cứng rắn bật ra ngoài chen vào giữa hai đùi cậu. Lâm Mặc vô thức nhớ đến cảm giác hậu huyệt bị thứ to lớn này lấp đầy, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

- AK, anh đụng vào em nhiều một chút.

Lâm Mặc hai tay chống trên bụng Lưu Chương, trước sau ma sát.

Lưu Chương ngồi dậy đem cả người Lâm Mặc ôm vào lòng, môi lưỡi không ngừng cắn mút cần cổ cùng bả vai Lâm Mặc, bàn tay vuốt ve từ cổ cho đến xương cụt, sau đó bắt đầu xoa nắn phần có chút thịt duy nhất trên người Lâm Mặc. Lâm Mặc vặn vẹo eo cọ cọ dương v*t đang không ngừng tiết ra dịch thể, dương v*t trượt vào giữa hai cánh mông ma sát cửa huyệt động. Lâm Mặc một tay ôm lấy mặt Lưu Chương, không ngừng cắn mút cánh môi gợi cảm của Lưu Chương, một tay vói ra phía sau nắm lấy tính khí của Lưu Chương nhắm chuẩn cửa huyệt động, sau đó lập tức muốn ngồi xuống.

Lưu Chương bị dọa vội vã vươn tay chặn lại.

- Đừng! Lâm Mặc, Lâm Mặc, vẫn chưa khuếch trương.

- Không muốn, không cần...

Lâm Mặc không hài lòng vặn vẹo eo, lắc đầu nức nở:

- Trực tiếp đi vào...

- Không được, sẽ đau.

Lưu Chương nhẹ nhàng hôn người trong lòng mấy cái, sau đó ôm eo Lâm Mặc đặt xuống giường.

Lâm Mặc vành mắt đỏ hoe, dưới tình huống cả hai đều đang động tình, thuốc kích d*c lại càng phát huy tác dụng nhanh chóng. Dục vọng đốt cháy lý trí. Lâm Mặc không ngừng vặn vẹo, giống như chú cá rời khỏi mặt nước.

- Đợi một chút.

Lưu Chương vẫn còn giữ được chút lý trí, hít sâu một hơi, dứt khoát nhéo một cái thật mạnh vào đùi, cảm giác đau đớn khiến cho lý trí quay lại chút ít. Lưu Chương đi tới tủ đầu giường lấy gel bôi trơn, thuận tay với lấy 2 chiếc BCS. Động tác bóp gel bôi trơn vô cùng gấp gáp, lượng lớn dịch thể vì động tác vội vã mà rớt xuống ga giường, còn có một chút trượt xuống hai đùi.

- AK, trực tiếp đi vào... em xin anh.

Lời cầu xin của Lâm Mặc mang theo chút ngữ khí làm nũng.

Lưu Chương cắn chặt răng, ngón tay cái vuốt ve gò má Lâm Mặc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống khóe mắt người bên dưới, nói:

- Anh hứa, sẽ rất nhanh thôi, cố nhịn thêm chút nữa, được không?

- Vâng...

Những ngón tay dính đầy gel bôi trơn của Lưu Chương tiến vào hậu huyệt của Lâm Mặc, tác dụng của xuân dược rất mạnh. Huyệt động của Lâm Mặc đã có chút ướt át, nóng bỏng hút chặt lấy những ngón tay của Lưu Chương. Nhiệt độ bên trong cũng cao hơn bình thường không ít, còn chưa đâm rút mấy lần đã có dấu hiệu mềm nhũn. Lâm Mặc đưa đẩy eo, cổ gắng để ngón tay của Lưu Chương vào sâu hơn nữa, cả người cậu trên dưới đều đỏ ửng.

Ngón tay lướt qua các nếp gấp trong huyệt nhỏ, ấn lên điểm mẫn cảm làm dịu đi phần nào cảm giác trống rỗng. Nhưng huyệt động bị khoái cảm tập kích không ngừng chảy ra dịch thể lại càng tăng thêm cảm giác muốn được lấp đầy.

- Anh nhanh lên...

Ngứa quá, muốn được hạ thân của Lưu Chương lấp đầy, muốn anh ấy đi vào. Lâm Mặc nắm lấy bắp tay Lưu Chương, nước mắt chảy ra thấm ướt ga giường, cậu giống như sắp sụp đổ nức nở:

- Đi vào, mau làm em...

Lưu Chương xé vỏ BCS đeo lên, sau đó mạnh mẽ tiến vào, hạ thân tiến vào huyệt động ướt át phát ra âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt. Lỗ nhỏ trống rỗng ngứa ngáy cuối cùng cũng được lấp đầy. Cự vật cương cứng cuối cùng cũng tiến vào chốn ấm áp mê hoặc. Cả hai cùng lúc phát ra âm thanh rên rỉ thỏa mãn.

Lâm Mặc nâng mông, ánh mắt mơ màng nhìn Lưu Chương, đồng thời không ngừng kẹp chặt huyệt khẩu.

Lý trí cuối cùng bị phá vỡ, Lưu Chương mắt đầy tia máu điên cuồng luật động. Cánh tay cậu chống ở hai bên sườn Lâm Mặc, nơi giao hợp giữa cả hai không ngừng phát ra âm thanh ái muội, dịch thể chảy ra khắp nơi. Huyệt động của Lâm Mặc không ngừng siết chặt, săn sóc hạ thân của Lưu Chương, tràng đạo nóng bỏng ôm chặt lấy dương v*t, khoái cảm lên đến cực độ.

- F*CK.

Tay Lưu Chương siết chặt cánh mông Lâm Mặc.

Lâm Mặc rướn người người lên bắt lấy cánh môi Lưu Chương, cả hai đưa lưỡi ra quấn quýt, truy đuổi lẫn nhau. Nước bọt không kịp nuốt xuống chảy đầy xuống cổ, xuống ngực, cực kỳ sắc tình.

Cơ thể vốn đã mẫn cảm gấp trăm lần vì xuân dược làm sao có thể chịu được cảm giác kích thích kịch liệt này, trong lúc Lưu Chương vẫn không ngừng đâm rút, Lâm Mặc đạt đến cao trào, t*nh dịch bắn ra vừa nồng lại vừa đặc. Cuối cùng Lưu Chương hai tay tách cánh mông Lâm Mặc ra bắn ra dòng t*nh dịch nồng đậm.

Lưu Chương rút ra khỏi cơ thể Lâm Mặc, tháo BCS buộc chặt, ném vào thùng rác, sau đó lật người Lâm Mặc lại.

Lâm Mặc bò sấp trên giường, đầu ngực dán sát vào ga giường, hai chân mở rộng ở tư thế quỳ, cánh mông vểnh cao ở trong tay Lưu Chương. Cậu dịch về phía sau bắt đầu cọ tới cọ lui, mông ma sát với hạ thân vừa mới mềm xuống của Lưu Chương, làm cho nó bán cương.

Lưu Chương cúi người muốn với lấy BCS còn lại bên sườn Lâm Mặc nhưng lại bị Lâm Mặc chặn lại. Lâm Mặc vòng tay nắm lấy hạ thân thô dài của Lưu Chương, vểnh mông lên một mạch lưu loát đem quy đầu ấn vào bên trong huyệt khẩu.

Cánh mông bắt đầu ngọ nguậy, Lâm Mặc tự mình khống chế phân nửa dương v*t của Lưu Chương ở bên trong huyệt động chầm chậm ra vào.

- Lâm Mặc, em...

- Đừng, a... đừng nhiều lời, ưm... a... nhanh lên.

Trong đầu Lâm Mặc lúc này toàn là hồ nước, chỉ muốn được hạ thân của Lưu Chương mạnh mẽ đâm rút, muốn được Lưu Chương từ phía sau mạnh mẽ xuyên thủng.

Lưu Chương phủ người đem toàn bộ hạ thân tiến vào, hận không thể đem cả gốc dương v*t nhét vào bên trong. Tính khí nóng bỏng, cứng rắn ma sát với tuyến tiền liệt. Thứ thuốc kia làm cho cơ thể mẫn cảm đến cực độ, mỗi lần da thịt bị ma sát lại giống như có dòng điện chạy qua, điện lưu từ hậu huyệt lan ra tứ chi rồi đến từng đốt xương, làm tê liệt lý trí vốn đã hỗn loạn của Lâm Mặc.

Lâm Mặc không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ kích tình, đan xen cùng tiếng nức nở giống như chỉ cần khoái cảm lên cao thêm một chút là có thể chết.

Động tác đâm rút của Lưu Chương khiến cả người Lâm Mặc lay động, đầu ngực ma sát với ga giường đến đỏ ửng, giống như sắp rách ra, cảm giác đau đớn tê dại xen lẫn khoái cảm, kích thích Lâm Mặc nhanh chóng đạt đến cao trào.

Lại một lần nữa bị làm đến bắn. Lưu Chương cũng xuất vào bên trong huyệt động của Lâm Mặc.

Lâm Mặc hai chân mềm nhũn, thật sự không quỳ nổi nữa, hai người đổi tư thế, thân thể nằm nghiêng dán sát vào nhau. Lưu Chương nâng một chân Lâm Mặc lên làm lộ ra huyệt khẩu vẫn còn không ngừng chảy ra t*nh dịch, nắm lấy dương v*t dường như không đúng lúc lần nữa ngẩng đầu của mình tiến vào trong.

Lâm Mặc vô thức há miệng, hai mắt vô thần. Cánh mông bị vỗ đến đỏ. Mỗi lần bị đỉnh đều đem lại cảm giác vừa đau lại vừa thoải mái. Phần thịt non mềm phía trong huyệt khẩu theo động tác đâm rút bị kéo ra ngoài, rỉ ra dịch thể ướt át. Tính khí của Lâm Mặc cũng vì động tác của người phía sau mà lắc qua lắc lại, vô cùng đáng thương. Quy đầu chốc chốc lại chảy ra vài giọt dịch thể, giống như mất khống chế.

- AK... a...a... Lưu Chương.

Lâm Mặc không ngừng gọi tên Lưu Chương, huyệt động cũng không ngừng siết chặt, cả người co giật, bên trong lỗ nhỏ không ngừng tiết ra dâm thủy, nhưng phía trước lại không bắn ra được chút gì. Trước mắt Lâm Mặc đột nhiên một mảng tối đen, cảm giác đầu óc quay cuồng, đạt đến cao trào.

Cả hai đổi sang tư thế mặt đối mặt, Lâm Mặc đã không còn chút sức lực nào nữa, nằm vật ra giường, qua một lúc mới thanh tỉnh lại một chút, cậu cọ cọ gò má Lưu Chương nói:

- Mệt quá.

Lưu Chương cũng cọ cọ sườn mặt Lâm Mặc đáp:

- Người mệt là anh mới đúng.

- Em tỉnh táo lại rồi?

Lâm Mặc "ừm" một tiếng, thuốc có vẻ dần hết tác dụng, lý trí cũng phục hồi một phần, hồi tưởng lại khung cảnh ban nãy, Lâm Mặc mặt đỏ lên như tôm luộc, vùi mặt vào vai Lưu Chương. Cánh tay có chút yếu ớt vòng ra sau lưng Lưu Chương.

Cơ thể mệt mỏi nhưng vẫn chưa hết hẳn hưng phấn. Dục vọng vẫn không ngừng chèn ép chút thể lực cuối cùng của cả hai. Hai cơ thể lại lần nữa quấn quýt lấy nhau. Hạ thân của Lưu Chương chậm rãi trượt vào huyệt động đã bị khai phá đến mềm mại của Lâm Mặc. Lưu Chương chầm chậm chuyển động, cẩn thận ma sát từng nếp gấp bên trong lỗ nhỏ, cảm nhận cảm giác tiếp xúc tiêu hồn. Lâm Mặc ánh mắt mơ màng, không ngừng rên rỉ.

Khoái cảm sớm đã vượt khỏi quỹ đạo ban đầu, Lâm Mặc siết chặt bụng dưới, bị cảm giác tê dại xâm chiếm không chỉ có tuyến tiền liệt, cậu rất rõ ràng, thời khắc này cảm giác buồn tiểu ngày càng tới gần.

- Đợi... đợi một chút...

Lâm Mặc hốt hoảng ghì lấy hai vai Lưu Chương.

- Đừng đỉnh nữa, a... em muốn đi tiểu.

Lưu Chương dừng động tác đâm rút, nhìn ánh mắt Lâm Mặc, hai tay vòng xuống dưới nâng đùi Lâm Mặc lên.

- Anh bế em đi.

Lưu Chương đặt Lâm Mặc đứng trước bồn cầu, vì sợ cậu không đứng vững nên ở phía sau đỡ lấy Lâm Mặc.

- Anh không nhìn, không sao đâu.

Lưu Chương đứng phía sau xoa xoa lưng Lâm Mặc.

Nhưng căn bản là không tiểu ra được. Bụng dưới căng chướng, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không tiểu ra được.

- Em không tiểu được.

Lâm Mặc xoay đầu nhìn Lưu Chương, ánh mắt cầu cứu. Ngũ quan nhăn lại giống như sắp khóc tới nơi.

Lưu Chương dịch người sát lại hơn một chút, khẽ huýt sáo. Lâm Mặc dùng tay vuốt ve hạ thân của chính mình vài cái, lắc lắc đầu, nước mắt cuối cùng vẫn chảy ra.

- Không được... em không làm được...

Lâm Mặc vòng tay ra phía sau vịn lấy vai Lưu Chương.

- Anh mau đi vào, mau đi vào, mau làm em thì em mới có cảm giác.

Lưu Chương nâng chân trái Lâm Mặc lên, lần nữa tiến vào. Tốc độ đâm rút không ngừng gia tăng, Lâm Mặc đầu ngẩng cao, hô hấp ngày một dồn dập. Lưu Chương đột nhiên nghe thấy tiếng thét có phần khổ sở của Lâm Mặc, sau đó là tiếng nước chảy. Dịch thể màu vàng nhạt chảy ra từ phía trước của Lâm Mặc giống như t*nh dịch bắn ra lúc cao trào, cơ thể không khống chế được liên tục run rẩy.

- Được rồi, ổn rồi, không sao nữa.

Sao lại như vậy chứ? Lâm Mặc giống như sắp sụp đổ dùng cánh tay che lấy mặt. Cậu thật sự sắp hỏng mất rồi.

- Anh giúp em tắm có được không?

Lưu Chương thăm dò hỏi Lâm Mặc.

- Không muốn, quay lại giường...

Lâm Mặc sụt sịt vài tiếng, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống ướt đẫm hai gò má.

- Không muốn ở đây...

- Được, được.

Lưu Chương mặt đối mặt ôm lấy Lâm Mặc, vỗ lưng Lâm Mặc, sau đó mới lần nữa ôm người bế về giường. Lâm Mặc ôm lấy cổ cậu, cả người dán sát vào người cậu.

Lưu Chương đặt Lâm Mặc lên giường, người kia vẫn ôm chặt cậu không chịu buông tay, hai đùi kẹp chặt lấy eo cậu vẫn chưa đủ, hai chân còn móc vào nhau ép chặt sau lưng cậu. Lưu Chương dứt khoát ngồi lên giường, không nói gì, chỉ ôm Lâm Mặc càng chặt hơn, chốc chốc lại xoa lưng cho người trong lòng. Nước mắt của Lâm Mặc thấm ướt hết vai áo của Lưu Chương.

- Anh... anh vẫn chưa bắn.

Qua một lúc Lâm Mặc đột nhiên nhỏ giọng nói, âm thanh vẫn còn mang theo tiếng nức nở. Đầu vẫn gục trên vai Lưu Chương, tay luồn vào xoa xoa mặt, giống như chú mèo hoa nhỏ.

- Anh nhanh một chút.

- Anh có thể tự mình giải quyết, không sao.

Lâm Mặc gục trán vào vai Lưu Chương. Tự mình ôm lấy hai đùi, huyệt khẩu mở rộng dán sát vào quy đầu dương v*t của Lưu Chương.

- Anh mau làm xong, sau đó chúng ta cùng nhau tắm, có được không?

Lưu Chương thở ra một hơi, xoa đầu Lâm Mặc, sau đó lần nữa tiến vào. Lâm Mặc có chút yếu ớt. Đây là nhận định của Lưu Chương. Mất kiểm soát khiến ranh giới phòng bị tâm lý của Lâm Mặc bị rạch ra một lỗ nhỏ, bây giờ em ấy rất cần cậu.

Động tác của Lưu Chương rất chậm, rất dịu dàng. Bị khai phá vào nhiều lần khiến huyệt động phía sau có chút sưng đỏ, chỉ cần dùng lực mạnh một chút liền đau. Lưu Chương chậm rãi luật động vài lần, sau đó rút ra xoa nắn cho đến khi xuất ra trên tay.

Lưu Chương qua loa lau sạch tay mình cùng với bụng dưới và cả phía sau sớm đã vương vãi đầy t*nh dịch của Lâm Mặc.

Lâm Mặc cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Lưu Chương vừa định đứng dậy thì cảm giác buồn ngủ đột ngột kéo đến, bắt ép cậu nhắm mắt lại.

Không giúp Lâm Mặc tẩy rửa ngày mai em ấy nhất định sẽ đổ bệnh, Lưu Chương lắc lắc đầu, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể lại lần nữa ngã xuống giường.

Dường như có một loại năng lượng nào đó muốn cậu phải đi ngủ, cảm giác buồn ngủ và ý chí của cậu giằng xé nhau, trong mơ hồ cậu rất rõ ràng cảm nhận được bản thân hoàn toàn đủ tỉnh táo để tỉnh dậy nhưng hiện tại cậu không làm được, chắc chắn là do hệ thống chết tiệt kia.

F*CK.

Lưu Chương nhắm mắt lại, cùng với Lâm Mặc ngủ mê mệt trên chiếc giường bừa bộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro