[M] Run Away [Three-shots | Haehyuk]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Yuuki_suju

Thể loại: Hurt/Comfort, OOC

Pairing: Haehyuk

Rating: M

Disclamer: Chưa bao giờ thuộc về tôi cả.

Summary: 

Sau 8 năm trời, đã đứt mất rồi cái sợi dây "tình bạn" đang bay mãi vào không trung thuở ấy.

Để rồi sau đó 2 năm trời, mối quan hệ mơ hồ dưới danh nghĩa giả tạo "bạn bè" cũng vỡ tan, như mảnh gương ký ức, rơi rớt lại trên sàn đá lạnh tanh, chìm dần vào bóng tối.

Tôi chạy trốn, để rồi khi bơ vơ trong cùng cực cô đơn mới nhận ra đâu là bến đỗ của mình.

Lại quay về, tôi lựa chọn sẽ bên em lần nữa.

Nhưng rốt cuộc, ai biết được sẽ cùng ở lại hay chạy mãi thật xa. Tình yêu có thật là lối thoát?

Warning: implied!yaoi, Jp!scent

A/N: Có mấy điều muốn gửi tới readers của cái fic này thôi (nếu có), coi như là một vài giải thích nhỏ lẻ cho cái lối hành văn bất cần đời trong fic này, LOL.

Thứ 1, vì nghỉ tay đã quá lâu không động đến fic, e rằng fic viết ra sẽ có phần nào thiếu sót hoặc không đủ thuyết phục, xin các bạn thứ lỗi trước vậy.

Thứ 2, vì fic đọc dạo này là fic nv hư cấu (mà hầu hết đều là manga!chara) nên fic viết ra có hơi hướm Nhật nhiều hơn là Hàn (cảm thấy thế). Điều này giải thích cho cái phần Jp!scent ở phần warning là vì thế, và cũng tùy người mà đọc có quen hay không.

Thứ 3, chỉ là một lời Yuu - bảo là nhờ vả cũng ko đúng, mà nhắc nhở cũng ko phải, vốn ko có cái quyền đấy - muốn chuyển tới các bạn khi đọc fic này: Xin các bạn hãy đọc nó một cách thật chậm rãi thôi, vì ít ra, cho dù bạn có thể nhìn ra hết được những điều Yuu muốn truyền tải đằng sau câu chữ hay không, thì bạn cũng đã cảm được điều đầu tiên là mạch cảm xúc của fic.

Vậy thôi, time to start!

.oOo.

Run Away

1. Sáu tuổi. Cậu nhớ đó là khi cậu gặp thằng nhóc đó. Một thằng nhóc kém cậu một năm tuổi, trông khá là bình thường. Mà không, cũng không hẳn là bình thường lắm, khi mà cậu đứng khá nép vào sau chân mẹ, đưa ánh mắt nửa rụt rè, nửa tò mò lạ lẫm nhìn người đàn bà lạ mặt đứng trước cửa nhà mình cùng với cậu con trai nhỏ của bà ta sang chào hỏi gia đình cậu; thì thằng bé kia lại đứng lặng yên một chỗ, không giống như cậu, không bám víu vào đâu, mà những ngón tay cũng chỉ đơn thuần thả lỏng theo đường chỉ quần. Đôi mắt nó không sợ sệt, không mừng vui, hay bất kỳ ánh nhìn gì khác của một đứa trẻ vừa chuyển nhà tới một nơi ở mới, lạ lẫm với chốn mới và những con người mới, đơn thuần chỉ như một màu xám tro, lạnh ngắt; nhưng đây là một điều mà phải rất, rất lâu sau đó, khi cậu đã đủ trưởng thành lên một chút, cậu mới nhận ra và nắm bắt được ý nghĩa đôi mắt đó.

Một điều mà, đối với một thằng nhóc sáu tuổi đầu như cậu, thấy bất thường nữa là cái cách mẹ thằng nhóc và mẹ cậu cứ tung lên quá độ về cái thứ mà họ gọi là "tính tự lập" hay cái quái gì như vậy của nó.

"... Tôi cũng khá là bận bịu với công việc của mình. May là cháu nó cũng ngoan, tự đi bộ tới trường rồi tự về, ăn xong thì tự học bài rồi đi ngủ nên cũng chẳng phải lo lắng mấy...."

Nghe là thấy điêu toa. Cậu khẽ ngáp một cái chán chường. Sắp tới giờ hoạt hình Tom&Jerry rồi đấy. Còn mẹ cậu thì vẫn chưa chịu tha cho cậu mà cứ đứng ở cửa cười cười nói nói là sao.

"Ồ, thế thì chị thật may mắn quá. Chẳng bù với thằng Hae nhà tôi đây, sắp vào lớp một tới nơi rồi mà đi đâu cũng phải bố mẹ đưa đưa đón đón, nhiều khi cũng thấy thật khốn khổ vì nó cơ...."

Chột dạ, chuyện bà kia nói với chuyện này thì liên quan quái gì đến nhau chứ? Thấy bừng bực trong người rồi đấy nhá.

Mẹ cậu lại cười cười, cúi xuống vỗ nhẹ vai cậu, nói với cậu cái giọng không-thể-ngọt-ngào-đầy-đe-dọa hơn được nữa:

- Liệu nhìn bạn Hyuk mà học tập đi, Hae nhé!

Thấy ghét. Chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cốt có cái gì để nói ra cho bõ ức, cậu chỉ thẳng tay vào mặt cái thằng nhóc trắng trẻo đứng đối diện, phun một câu mà chính cậu cũng chẳng ngờ: "Đồ con gái!"

Mẹ cậu và người đàn bà kia - giờ sẽ là cô hàng xóm mới - chết sững, trong khi cậu ba chân bốn cẳng chạy ngoắt vào nhà. Nhưng chẳng hiểu sao trước khi kịp chạy vào tới phòng mình và đóng sầm cửa lại, cậu vẫn nghe loáng thoáng một cái giọng trẻ con, mềm mại nhưng lạnh lùng và chẳng kém phần móc mỉa, "...chả biết đứa nào mới trông giống con gái hơn đâu."

Đầu cậu phun nham thạch.

Ngoài cửa hai bà mẹ trẻ vẫn đang bần thần vì thái độ hai thằng con cưng, một lúc sau mới cùng bật cười, và vô tình cũng cùng cúi đầu đầy ý nhị: "Sau này thật mong chị sẽ giúp đỡ con trai tôi."

Đêm đó,

Hae ăn đập.

2. Tám tuổi. Cậu vẫn lớn lên như một thằng con trai hết sức bình thường. Và mặc dù chính cậu cũng chẳng thể hiểu nổi bằng cách nào; sau cái ký ức đau đớn hai năm về trước, khi cậu bị mẹ dần cho một trận nhớ đời về cái cách "đối nhân xử thế"; rốt cuộc cậu lại kết thúc bằng việc trở thành bạn thân của cái thằng nhóc mất nết năm nào. Là bạn thân, chứ không phải kẻ thù. Cậu nhiều khi cũng tự ngạc nhiên vì cái kết quả quái lạ này. Có lẽ vì tính hai đứa quá khác nhau hay gì đó, nên theo một chiều hướng tự nhiên, lại trở thành một kiểu như một thỏi nam châm có hai đầu cực, hút nhau một cách lạ kỳ. Cậu sôi nổi, còn thằng nhóc đó - giờ sẽ gọi là Hyuk - lại vô cùng trầm. Trầm, nhưng lại không phải lạnh tới mức cậu đã từng nghĩ khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt nó.

Cậu cứ hay có thói quen ngồi nhìn nó chăm chú vào một việc gì đấy, rồi lại cười hí hí tự sướng một mình. Cậu cũng thích cái khuôn mặt dễ thương trắng trẻo của nó khi cau mày lại và ném về phía cậu một tia nhìn dò hỏi kiểu mày-thần-kinh-à hay não-mày-có-phải-lại-có-gì-bất-ổn-không-đấy, và rồi cậu sẽ lại ngồi kể lể về cái hình ảnh cậu bắt gặp thằng bạn sáu tuổi rưỡi của cậu ngồi co ro trên giường trong một đêm mưa, khi mà cô Jenny đi trực ca đêm ở bệnh viện ngày hôm ấy. Cậu tờ mờ hiểu rằng chẳng phải nó là đứa thần kinh thép để không sợ gì, ở cái tuổi của nó, như lời mẹ nó đã nhắc đến suốt như là một điểm tốt duy nhất của thằng con trai mình; nhưng mà với cậu thì cậu nghĩ thế là đủ dũng cảm rồi, vì ít nhất một thằng như cậu, dù cho giờ có tám tuổi rồi đi nữa, cũng sẽ chẳng dám ở nhà một mình khi trời mưa to như thằng bạn cậu đâu. Ghê bỏ xừ. Lại chả toàn rúc sang giường bố mẹ bắt cho ngủ cùng ấy chứ. Nhưng mà cậu sẽ chẳng bao giờ thú nhận chuyện này cho thằng Hyuk đâu nhá, vì ít nhất mới đang kể lể tới đoạn nó ngồi co ro trên giường ra sao là đã ăn một gối của thằng kia ném vào mặt cho rồi. Vả lại cậu cũng chả muốn thằng bạn mình cười cho thối mũi, khi mà một thằng nhóc tám tuổi rồi mà vẫn phải ngủ cùng bố mẹ khi có sấm đâu. Đấy là vấn đề danh dự của một thằng con trai đấy!

À mà cậu đã nói là ban công phòng cậu với ban công phòng thằng Hyuk sát rạt nhau chưa nhỉ? Cậu nhiều lúc cũng hay nhảy sang phòng bạn mình trốn béng mỗi lần mẹ cậu nổi cơn lôi đình lắm.

Mà thôi, cậu sẽ kể chuyện đó sau vậy, còn giờ, khi mà thằng kia đang cầm cái đĩa game mới nhất trên tay lắc lắc hỏi cậu có muốn cùng chơi không, thì "có!!!", cứ chơi cái đã.

Cậu cũng thích sang phòng Hyuk mà chơi ké đĩa game của nó như thế này lắm, hehe.

3. Điều mà cậu nhớ nhất mỗi khi nhắc về cậu ta cho tới lúc này, khi cậu mười một tuổi, thì không phải là nụ cười của cậu ta mà là nước mắt. Cũng dễ hiểu, vì cậu ta có bao giờ cười nhiều đâu, mà cho dù có thì cũng chỉ là những nụ cười gượng gạo. Vì vậy, giọt nước mắt long lanh trong suốt như pha lê chảy ra từ đôi mắt buồn của cậu ta trong cái đêm se trời ấy càng làm cậu nhói lòng.

Cậu nhớ, cậu nhớ chứ, nhớ rất rõ là đằng khác, cái đêm tối trời ảm đạm chẳng trăng chẳng sao, cậu ngồi bên cạnh cậu ta trên chiếc giường nhỏ, kê sát cái cửa sổ làm bằng gỗ sồi. Đêm đó mẹ cậu ta cũng không về. Và không phải vì sợ mẹ cậu vụt cho một trận vì cái điểm 0 kiểm tra ở trên lớp mà cậu mới trốn qua đây đâu nhé, vì cậu sợ bạn cậu buồn thôi.

Hai đứa cứ ngồi thế, rất lâu, trong cái im lặng bao trùm ấy. Mắt cậu cũng cố gắng nhìn về cái phía xa xa như cậu ta, cố gắng bắt cho được một cái ý tưởng nhỏ nhoi rốt cuộc bạn cậu đang nhìn thấy gì trong đôi mắt ấy, nhưng cuối cùng lại để mình lạc lối giữa những tầng mây đen xì trôi vật vờ buồn chán để rồi bỏ cuộc. Cậu thở hắt ra, thu lại ánh mắt mình vào cái ánh đèn chớp-tắt chớp-tắt theo chu kì một giây một của tòa nhà cao tầng cách cậu ba bốn dãy nhà trước mặt. Sau năm năm làm bạn, sau năm năm để cậu hiểu chuyện thêm một chút so với cái ngày vừa gặp mặt ấy, cậu đã hiểu rõ hơn rằng dường như cậu sẽ không thể nào bắt được cái thứ mà Hyuk đang đắm mình nhìn ngắm kia là gì, hiểu hết cậu ta đang nghĩ gì, hay ít nhất, biết được cách làm thế nào để cậu ta thôi nhìn mọi thứ bằng cái ánh mắt buồn rầu ảm đạm đó.

Cậu cũng chẳng chủ tâm làm gì, chỉ là trong một chốc, một suy nghĩ bỗng bật ra thành lời, và rồi trong sự ngạc nhiên pha lẫn bối rối của cậu, một giọt nước mắt lặng lẽ bò ra khỏi khóe mi, lăn tự do xuống bờ má trắng ngà của con người ngồi bên cậu. Chẳng có sự ngăn cản nào cho nó, chẳng có ngón tay nào được đưa lên để phủi đi, cứ như chủ nhân của giọt nước mắt đấy cũng chẳng hề biết tới sự có mặt của nó. Trong một giây, cậu bỗng thấy hoảng loạn, có cảm giác như kẻ ngồi bên cạnh cậu đã hóa thành một con búp bê bằng sứ cũng có tên Eunhyuk từ lúc nào rồi. Vậy nên, chẳng suy nghĩ, bàn tay cậu tìm tới bàn tay con búp bê sứ kia, nắm thật chặt. Bàn tay ấy vẫn còn ấm lắm, ấm và mềm mại, vẫn giống như một con người. Nhưng đầu óc cậu dường như chưa thể an tâm chỉ chừng thế, cậu bỗng lo rằng có một khi nào, rồi đôi bàn tay này cũng sẽ lạnh ngắt như ánh mắt ngày xưa không? Vậy nên, cậu kéo đôi tay ấy, và ôm cậu ta, thật chặt.

Một ánh mắt ngỡ ngàng trong một chốc. Nhưng nhịp trái tim đập mạnh mẽ và quả quyết của người kia bỗng khiến cậu ta thấy an tâm, để biết rằng lúc này vẫn còn ai đó đang bên cạnh cậu. Mi mắt cậu ta trĩu lại và nhắm vào lúc nào không hay. Hai thằng nhóc con mười tuổi đầu cứ thế mà đi vào giấc ngủ trong cái tư thế kì lạ ấy.

Cậu có bao giờ thấy buồn không?

Cậu có bao giờ thấy buồn không?

Cậu có bao giờ thấy buồn không?

[tbc]

4. Hai năm nữa trôi vụt qua trong một cái chớp mắt. Mười ba tuổi, cái tuổi cậu đã chẳng còn nhắng nhít như trẻ con, nhưng cũng chẳng đủ gì để được gọi bằng cái danh từ mĩ miều: "Người lớn". Nhưng hai năm, đó là khoảng thời gian để cậu đủ lớn thêm và nhận ra nhiều điều, để biết cách nên khéo léo như thế nào nhằm mở rộng thêm ra các mối quan hệ trong cái thế giới vẫn còn bé tẹo của cậu. Và hai năm, hai năm cho một mối quan hệ bạn bè có phần kì lạ giữa cậu và Eunhyuk, là thêm thời gian cho cậu suy nghĩ và bắt đầu đứng dậy đi tìm câu trả lời cho ánh nhìn kia. Hai năm, ừ, hai năm để cậu hiểu thêm một chút, quan tâm thêm một chút về thằng bạn của cậu, đã đủ để hiểu rằng khi cậu nhận ra cái thế giới riêng của thằng bé mang tên Donghae vẫn đang mở rộng ra dần dần với nhiều con người mới, bạn bè mới, vẫn ngập trong ánh mặt trời; thì thế giới của cậu nhóc mang tên Eunhyuk vẫn nhợt nhạt và ảm đạm như làn da ấy, đôi mắt ấy. Có cảm giác, hình như thế giới của cậu ta vẫn chỉ có một mình cậu ta giữa bốn bức tường, họa hoằn lắm thì là có thêm cậu, nhưng cũng chẳng hoàn toàn, một kiểu nửa vời kì cục, vì cậu giống như người bị kẹt ngang giữa một cánh cửa đang trên đà đóng chặt, vẫn chưa sao tìm ra cách để chui lọt cả người vào. Hai thế giới hai người, thật sự hoàn toàn khác.

Nhưng cũng chẳng hiểu sao, chưa bao giờ cậu từng muốn rút chân ra khỏi cái cánh cửa nặng nề ấy, thậm chí dù mới chỉ là ý nghĩ. Bạn bè cậu cũng ngạc nhiên dò hỏi, nhưng cậu cũng chỉ mỉm cười, "vì mình là bạn cậu ấy", nhưng cậu cũng mơ hồ cảm thấy chính câu trả lời ấy cũng chưa thật rõ ràng. Tất cả vốn không thể chỉ đơn giản có vậy. 

Vậy nên, một mặt cậu vẫn tiếp tục mở rộng cái thế giới riêng tươi sáng của cậu, vẫn chơi đùa cùng bạn bè trên lớp, nhưng một mặt, cậu chưa bao giờ thôi chú ý tới con người kia, hay chỉ đơn giản là bỏ lỡ một buổi nào đạp xe chở Hyuk cùng đi học. Cũng giống như ánh sáng và bóng tối vậy. Nếu như việc giao lưu kết bạn, cùng chơi đùa khiến nụ cười của cậu càng trở nên rạng rỡ, thì những buổi tối không trăng ngồi bên cạnh cậu bạn thân từ nhỏ trên cái giường quen thuộc kê sát bậu cửa sổ gỗ sồi lại mang về sự yên tĩnh và thảnh thơi. Tất nhiên là với điều kiện thằng nhóc chết tiệt kia phải đang ngồi nói chuyện phiếm với cậu hoặc là đọc sách cũng được, chứ không phải lại thẫn thờ ngồi nhìn trời và bắt đầu cuộc tìm kiếm những điều vô định.

À nhưng ít ra, dạo gần đây cậu còn phát hiện ra vài cách khiến cái thằng bé mang biệt danh "búp bê bằng sứ" của cậu biết cười nữa, nên điều đấy gộp chung với một phát hiện mới là cậu hình như khá là nổi tiếng trong mắt các cô bạn ở trường cũng đang khiến cậu vênh vang. Ít ra phải thế chứ. Giá trị một thằng con trai nằm ở điều này mà!

5. Một đêm mưa lúc trời giao mùa, lạnh lẽo, nhạt nhòa và ảm đạm. Cậu vốn không thích kiểu thời tiết này, nhất là lại vào một ngày như hôm nay, nó làm cho cái căn phòng nhỏ vốn đã chỉ im lìm này càng trở nên bí bách gấp bội. Cậu nhíu mày, khẽ đánh mắt qua chiếc hộp vuông vức với lớp bìa hộp trang trí một hình ảnh chiếc bánh gatô thật ngon lành đang đặt trên bàn học thằng bạn. Và cậu nhìn vào cái dải ruy băng đó, một dải ruy băng hồng vẫn buộc nơ ngay ngắn trên mặt hộp, tự hỏi ngày hôm nay đã có lúc nào cậu ta đưa tay kéo nó ra chưa, hay thậm chí, chỉ cần đụng vào thôi cũng đủ. 

Ừ, hôm nay sinh nhật của cậu ta tròn mười ba tuổi.

Cậu không nén tiếng thở dài, và giật mình khi giọng cậu ta vang lên, mắt vẫn chẳng rời ra một phân khỏi những trang giấy trắng nhợt chi chít chữ, "Buồn ngủ rồi thì đi ngủ đi, tao đâu có bắt mày thức cùng tao làm gì?". Rồi lại im lặng. Âm thanh vang lên chỉ còn tiếng giấy giở loạt xoạt cùng tiếng mưa rơi não nề bên ngoài cửa sổ. Đúng vậy, cậu vốn chẳng cần phải thức cùng cậu ta, chẳng cần. Cứ nằm xuống thôi, đánh một giấc tới sáng mai, và khi tỉnh dậy thì sẽ lại thấy trời đang nắng ráo và mây xanh đang trôi hờ hững. Nhưng cậu biết cậu sẽ chẳng bao giờ làm vậy, trái tim cậu sẽ chẳng bao giờ cho phép cậu làm như vậy, ít ra là với con người đang ngồi bên cạnh mình. Cậu lại thở dài, co chân lên và nhắm mắt, gục mặt xuống đầu gối.

"...Nếu đã thế thì đằng nào cũng quá một giờ đêm rồi, mày còn ngồi thức chờ để làm gì?"

Lại im lặng. Và lần này thậm chí còn chẳng có tiếng giấy được lật sang trang nữa. Cậu cứ ngồi gục xuống như thế được một lúc, mãi tới khi chẳng thấy có bất kì tiếng động nào đáp trả lại mình, mới khe khẽ ngẩng lên để thấy cuốn sách kia đã được gấp lại và bỏ sang một bên tự đời nào. Ngẩng lên cao một chút nữa, để rồi ngạt thở với cái ánh mắt của cậu ta đang xoáy sâu vào cậu, xa lạ và lạnh lùng. Giọng cậu ta đều đều vang lên liền sau đó, hỏi một câu mà chính cậu cũng chưa bao giờ có thể ngờ. "Cả mày cũng nghĩ tao đáng thương lắm hả?"

Cậu không trả lời, hay đúng hơn là không thể trả lời, khi những con chữ cứ nhảy múa loạn lên trong tâm trí. 

"Tao..."

Một tiếng sét vang lên và nuốt đi trắng trợn cái từ đầu tiên cậu vừa bật nói. Để điều tiếp theo cậu nhận ra là bóng tối đã nuốt chửng hai đứa vào lòng. Mất điện.

Nhưng cậu vẫn ngồi như vậy, nhìn trân trân vào cái bóng tối nhập nhờ hình ảnh một con người đằng trước, cũng như cảm nhận cái ánh nhìn từ phía đối diện kia chưa lúc nào thôi xoáy sâu vào mình. Lúc này, đến thở cũng nặng nhọc. 

Ánh chớp trắng lóe lên ngang trời, đủ trả lại hai tích tắc thôi cho căn phòng tối một thứ ánh sáng lập lờ và nhem nhuốc. Và trong hai tích tắc ngắn ngủi đó, cậu bỗng nhận ra đôi mắt kia đang nhìn cậu buồn bã đến nhường nào, và đôi tay gầy nhợt nhạt ấy đang run lên, dù là rất nhẹ. Trong một thoáng, một thứ gì đó trong cậu đứt đôi, và đôi môi cậu run rẩy bắt lấy đôi môi kia trong bóng tối. Cậu biết cái gì vừa đứt, cái thứ sợi dây mỏng manh níu giữa hai người với cái tên "tình bạn" mà cậu đã cố gán cho nó, giờ đã đứt giữa chơi vơi mà chưa tìm thấy một sợi dây nào khác vững chắc hơn để thay thế được vào. 

Môi cậu dứt môi Hyuk ra khi ánh đèn lại vụt sáng. Cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu hôn nhưng cảm giác rất nhạt nhòa. Giữa hai người lại là một bầu im lặng tràn vào khi cậu nín thing chờ đợi sự phán xét. Nói gì cũng được, làm ơn đi, từ chối hay nổi giận cũng được, đừng có chỉ ngồi yên và nhìn cậu bằng đôi mắt hun hút đó, cậu nghĩ thầm trong lòng dù tim cậu dộng ầm ầm như một cách để chối bỏ cái phán xét khắc nghiệt cậu vừa nghĩ ra. 

"Điều vừa rồi... tao sẽ phải nhận nó như cái gì thế?" - Giọng cậu ta vẫn nhẹ nhàng, và bình tĩnh một cách kì lạ; trong khi cậu giật bắn lên và phút chốc quên sạch đống câu trả lời, chỉ ngồi và run rẩy.

"Tao..."

"Lại một kiểu chia sẻ tình cảm như mấy cái trò nắm tay hay ôm ấp của mày đấy hả?"

Và thế giới trước mắt cậu bỗng nhiên trống rỗng, cũng như lồng ngực cậu giờ đây hình như đã trống hoác một lỗ khá to. Rốt cuộc thì, đây là câu trả lời cậu thật sự muốn nghe sao? Cứ chơ vơ đứng giữa hai bờ "không" và "có", để rồi cuối cùng cậu nhắm mắt vào và lần đầu tiên trong đời, trưng ra một nụ cười trống rỗng vô nghĩa và nói "Ừ."

Cậu ta chỉ gật đầu nhẹ và nói "Tao hiểu.", rốt cuộc là có hay không một chút tiếc nuối trong lời? Cậu cứ ngồi như thế, thẫn thờ, cho đến khi thằng kia với tay tắt đèn và nói nhỏ "Đi ngủ thôi, muộn rồi."

Để rồi bóng tối lại tràn về nơi này. Để rồi sự im lặng bịt bùng lại hòa cùng tiếng mưa rơi buồn bã. Cậu và Hyuk, hai thằng nằm quay lưng vào nhau, mỗi thằng lại đeo đuổi một ý nghĩ của riêng mình mà thao thức không ngủ nổi.

Đâu đó trong cậu hiểu rằng, điều cậu vừa chọn lựa cũng chỉ là một cách trốn chạy. Cậu ta cũng vậy.

Trong giấc mơ chập chờn của cậu đêm hôm ấy, hai mảnh dây theo gió bay mãi vào không trung. Bằng một cách nào đó cậu biết rằng hai mảnh dây đó vốn cũng chỉ cùng một sợi, nhưng nay đã chẳng còn ai níu giữ cả hai đầu...

[tbc]

Warning cho phần fic: luẩn quẩn, bí bách, bực bội, dễ nổi khùng, implied of yaoi, angst and death.

6. Đêm cuối hè. Tiếng mưa rơi lộp độp, gõ từng nhịp nặng nề xuống nền đá lát ngoài ban công, càng thêm tương phản với cái bầu không khí bí bách và im ắng trong căn phòng nhỏ. Cậu thấy bực. Đưa tay và giật mạnh chiếc cà vạt vẫn đang thít vào nơi cổ, cậu ném thẳng nó xuống nền nhà, trước khi thả phịch người xuống cái giường bé nhỏ đặt nơi bậu cửa sổ gỗ sồi quen thuộc đó. Cậu ngước mắt lên, gườm gườm nhìn người con trai còn lại đang theo chân cậu bước vào trong phòng, đôi mắt vẫn nhạt nhòa phản chiếu một màn mưa u tối. 

"Vẫn không có gì để nói à?", cậu hỏi, chất giọng khô khốc vang lên, theo một cố gắng kìm nén nhất định mong cạy được miệng cái thằng chết tiệt kia một lời, hoặc ít ra cũng phải được một phản ứng. Nhưng không, vẫn chẳng có gì. Im lặng. Đôi mắt ấy thậm chí vẫn còn chưa nhìn vào cậu, mà cũng chẳng thèm cho cậu một dấu hiệu để biết rằng hắn rõ cậu đang có ở đây. Chết tiệt thật. Cho cậu ta thời gian là cả một quãng đường về để suy nghĩ là quá đủ cho cậu rồi.

"NÓI GÌ ĐI CHỨ?", cậu gầm lên điên tiết, giật mạnh cổ áo đối phương kéo xuống cho một nụ hôn điên cuồng, nhuốm màu cả bực bội và ham muốn bị dồn nén. Còn cậu ta, im lặng vẫn im lặng, bờ môi nhợt nhạt chỉ khẽ hé ra, đáp trả cơn giận của cậu một cách yếu ớt, đôi mắt u buồn vẫn ngây dại nhìn vào màn mưa dày đặc chưa lúc nào ngơi. Cậu buông một tiếng thở dài vô vọng trong tâm thức, đã quá mỏi mệt để có thể nổi khùng lên thêm một phút giây nào. Vốn đều là vô ích cả. Vậy nên, cậu dứt đi nụ hôn, kéo lê nó xuống chiếc cổ trắng gầy mảnh khảnh, thì thào trong hơi thở nóng ran của chính mình một câu hỏi mà cậu đã muốn hỏi cậu ta từ rất lâu, "Nếu đã nhìn bằng ánh mắt ấy, vậy sao mày không hét lên thật to, nói cho bà ấy biết mày không muốn như thế, nói rằng mày phản đối cuộc hôn nhân đó đến cùng?". 

Cậu dừng lại một chút, đôi môi cảm nhận sự căng cứng của các cơ bên dưới lớp da kia, biết rằng từng lời cậu vừa nói ra cậu ta đã nghe cả, và có vẻ nó tác động đến cậu ta ở một mức độ nào đấy, một mức độ đủ để khiến cậu thấy hài lòng. "Còn hơn cái đôi mắt vô hồn và cái mặt nạ cười rỗng tuếch giả tạo mày đeo lúc bước lên bục nói lời chúc mừng cô dâu chú rể. Thật sự, chỉ khiến tao muốn phỉ nhổ vào."

Cậu rướn người đặt thêm một nụ hôn lên đôi môi của Hyuk, chậm rãi hơn, bình tĩnh hơn, để rồi cảm nhận được một bàn tay nhỏ nhắn khẽ đặt lên ngực cậu, đẩy nhẹ ra cậu ra khỏi mình. Và lần đầu tiên trong ngày, đôi mắt kia nhìn thẳng vào mắt cậu, chưa hết lạnh nhưng đã dịu dàng hơn; đôi môi đã sưng đỏ lên phần nào sau hai nụ hôn dài mạnh bạo, giờ hướng về cậu mà nở một nụ cười rất nhẹ. "Quan sát tao kĩ đến thế cơ à? Nhưng mày cả nghĩ quá rồi. Đối với tao hay bà ấy thì đây cũng chỉ là một cách giải thoát thôi. Đừng bực nữa."

Im lặng trong một khoảng, trước khi cậu ta cúi người đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi thả mình xuống nằm bên cạnh chỗ cậu đang ngồi, đôi mắt khép hờ giấu đi mọi cảm xúc vào lại bóng tối. Và cậu nhìn cậu ta, cảm giác lại nhộn nhạo đến khó chịu trong người. "Tự do cho cả mày lẫn bà ấy hả?", cậu hỏi, không mong chờ một câu trả lời rõ là bâng quơ "Chắc vậy."

Im lặng lại bủa vây. Cậu như quay mòng mòng với đống câu hỏi rối bời tâm trí cậu tự đặt ra rồi lạc lõng giữa bóng đêm không lời đáp. Rốt cuộc thì, sau bao nhiêu năm trời, cậu tự hỏi đã có một lúc nào cậu ta chịu hé hờ cánh cửa cho cậu bước vào cái thế giới luôn chìm trong im ắng và cô đơn ấy? Rốt cuộc thì, phải mất bao nhiêu năm nữa ở bên nhau, cậu ta mới chịu hé mở lòng mình và bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất của cậu ta? Và bỗng cậu thấy ghét cay ghét đắng cái suy nghĩ này, ghét cái sự thực này, ghét luôn cả con người này, kẻ đã mặc cho cậu cố gắng đến bao nhiêu để tìm cách tiếp cận, vẫn luôn hờ hững và quay đi, ôm tất cả những tâm tư và nỗi cô đơn vào lòng, để đôi mắt kia lại ngày một lạnh lẽo. Và với suy nghĩ như thế, cậu nhếch môi cười, lời nói bật ra một cách thật mỉa mai, cho cả cậu và hắn, "Đúng rồi, tôi đã quên mất cậu là một con người tự lập đến thế nào rồi nhỉ?"

Hơn những gì cậu trông đợi, cậu ta bật cười. Một tiếng cười run rẩy, khô khốc đến não lòng. Trong tiếng cười đó, cậu bỗng thấy nhạt nhòa trước mắt một thằng bé tám tuổi với làn da trắng nhợt và làn môi thâm tím, đang run lên và nói với cậu rằng "Mẹ tao vốn đã chẳng còn cần tao từ lâu lắm rồi". Trong tiếng cười đó, loáng thoáng bên tai cậu một tiếng thều thào nức nở của một thằng bé gọi mẹ trong cơn mê sảng vì sốt cao. Và trong tiếng cười đó, cậu cảm nhận trái tim cậu lại nứt rạn thêm một đường và nhói lên thật đau giữa những bập bùng kí ức. "Tự lập? Ah đúng, tao vốn rất tự lập mà…”, cậu ta nói khi vừa dứt điệu cười của mình, “…nhưng không có nghĩa ở một mình mà lại không thấy cô đơn.”. Lời thì thầm thoát ra theo hơi thở, nhanh chóng bị nuốt gọn bởi tiếng mưa mỗi lúc một nặng nề. Và tựa một nhát dao, nó đã kịp rạch lên vài ba đường cái trái tim đang chực chờ vỡ vụn của cậu. Tội lỗi. Ăn năn. Vậy mà cậu vừa muốn gì đây? Buông tay thả rơi con người đã rất mực cô đơn đang nằm bên cạnh cậu? Từ lúc nào đây, cậu đã thôi muốn tìm hiểu, thôi muốn cố gắng bước tiếp vào cái thế giới trong đôi mắt ấy, cái thế giới mà cậu ngưỡng tưởng luôn chỉ có những đêm mưa mịt mù và chơi vơi.

Và, dưới danh nghĩa giả dối là một cái cách để “chia sẻ tình cảm” mà cậu và Eunhyuk đã thống nhất đặt tên như thế, cậu ngả xuống, khẽ nghiêng người đặt lên môi Hyuk một nụ hôn thật sâu. Hôn như muốn đẩy lùi sự lạnh lẽo nơi đáy mắt. Hôn như một cách truyền đạt sự ăn năn. Và hôn như thể giờ đây, thế giới sẽ chỉ còn lại “tôi” và “cậu”. Một nụ hôn đi kèm với sự khao khát, một nụ hôn đi kèm với sự đắng cay. Cũng đã chẳng biết từ lúc nào, những nụ hôn giữa cậu và Hyuk đã phai đi cái màu ngây thơ và hoàn toàn trong sáng của một đêm mưa ngày xa xưa ấy. Để giờ đây nhìn lại, nó đã chỉ đơn thuần đại diện cho cái thứ tình cảm mông lung giữa hai thằng nhóc mang tên Hae và Hyuk, cái thứ tình cảm mà cả hai đứa đã chối bỏ được gọi tên…

Gió từng cơn lùa vào phòng theo khe cửa mở, mang theo thứ hơi nước giá lạnh của một đêm mưa to tới trắng xóa đất trời. Nhưng đã chẳng ai trong hai người nhận ra điều gì nữa. Họ mờ mắt trong làn hơi thở bỏng rát sau những nụ hôn dài. Hãy vứt bỏ lý trí đi, giữa lúc này; nhưng cậu vẫn mơ hồ nhận ra chân mình đang chạm tới mé bờ ranh giới. Hãy từ bỏ lý trí đi, từ bỏ, hãy cứ để cậu ta phán xét lúc sau cùng; một tiếng gọi quyến rũ rất gợi tình từ sâu thẳm trong cậu lên tiếng mời mọc. Và đến khi một tiếng rên ngắt quãng vang lên, chắc chắn là vừa thoát ra từ đôi môi bé xinh của cậu ta khi tay cậu lướt nhẹ một đường từ bờ môi kia xuống cổ, ve vuốt nơi vòm ngực trắng ngà và xuống tận mép cạp quần; thì mọi rào cản cuối cùng của lý trí trong cậu vỡ vụn. Như một lời chấp thuận, cậu nhắm mắt bước chân qua khỏi bờ ranh giới, chấp nhận thả rơi tự do bản thân mình xuống bờ vực sâu mà không biết đáy dừng. Tay cậu bắt đầu mở khóa quần trong khi đôi bàn tay mảnh khảnh của ai kia đã vòng qua cổ cậu, kéo cậu xuống cho một nụ hôn dài khác nữa, nóng bỏng…

Đã đi qua thì không được phép dừng.

Đã đi qua là không được quay trở lại.

Nếu đã bước thì cứ bước tiếp thôi, còn nếu đã rơi, hãy cứ để nó rơi xuống tận đáy.

Đằng nào thì, mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.

Nước mắt rơi trên nền một trái tim tan nát. Hình ảnh một thằng nhóc tóc nâu cười toe toét, dung dăng dung dẻ cầm tay một thằng bạn tóc đen mắt nâu buồn hát váng trời trên đường về nhà, cùng rất nhiều, rất nhiều những hình ảnh khác nữa, nay rạn dần và vỡ ra loảng xoảng, rơi xuống hư không theo những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên bờ má của người bạn thủa xưa. Cậu chết trân trước những giọt nước mắt, thứ chất lỏng trong trẻo như pha lê nhưng có sức mạnh găm thủng cả trái tim. Cậu ngầm hiểu nó mang ý nghĩa gì, cái bản án kết tội đang chờ đợi cậu cho một phút đã bỏ quên đi lý trí. Thời gian cũng đông lại, một khoảng lặng rất dài, để tới khi mắt cậu đã nhòa đi, giọng khản đặc lại, chỉ còn dám nói một câu rằng “Hyuk, tôi xin lỗi.”, và chẳng đợi trả lời, cậu đẩy cửa, leo ra ngoài. 

Mưa vẫn to, to lắm, xóa nhòa hết mọi âm điệu xung quanh, nuốt luôn cả tiếng cười vô hồn mang vị mặn chát của chính bản thân cậu.

… Cả một tiếng gọi nghẹn ngào phảng phất trong đêm mưa hôm ấy… 

Cứ như vậy, hai thằng nhóc, một mười bảy, một mười sáu, sau mười một năm bên nhau như thế, thứ tình cảm không tên giữa hai đứa chúng nó đã chính thức kết thúc vào cái mùa hè năm ấy mất rồi…

7.Đêm về. Sương giăng trên những khóm cây trơ trụi lá giờ chui cả vào phòng, lạnh buốt. Anh ngồi đó, rít một hơi thuốc dài, phả lên mặt cửa sổ một thứ khói mỏng manh màu phênh phếch bạc, càng làm nhạt nhòa thêm cái cảnh vật ngoài ô cửa sổ vốn đã mờ ảo vì làn sương đêm. Khẽ nhếch môi cười, xám ngắt ngoài kia, xám ngắt trong này, dù là đất trời hay tâm hồn cũng đều mang cái màu lạnh lẽo cô đơn đó cả. Và rồi anh tự cười, tự hỏi bản thân rằng ba năm trôi qua có lúc nào tâm hồn thôi ám ảnh mỗi khi màn đêm buông mang theo độc một màu xám đen buồn bã. Để rồi trong những lúc đó, lại phảng phất đâu đây trong tâm trí, hay là trong căn phòng này, một bóng người nhạt nhòa lại nhẹ nhàng trùm lên màn ký ức. Thở dài.

Tiếng người trở mình bên cạnh khiến anh quay đầu lại, nhìn thấy cô cũng đang đưa mắt lặng lẽ nhìn anh. Đôi mắt ấy, cũng đôi mắt một mí mang màu nâu trầm phảng phất chút nét buồn. Im lặng. Im lặng trong nửa vời của bối rối và hờ hững, trong tâm sự đã bị dồn nén để không cất thành lời, tuy vô hình nhưng quánh đặc, ngột ngạt cả không gian. Cô chỉ đơn giản nhìn anh, cứ nhìn, không cần lên tiếng hỏi, mà thật ra có hỏi thì anh cũng sẽ chỉ mỉm cười cho câu trả lời. Và đến khi đã đủ thời gian cho việc hiểu về một con người nào đó, như cô hiểu anh, thì cô biết ngôn từ cho những lý do thật sự thừa thãi những lúc thế này. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, bởi cả cô và anh đều dường như hiểu, hiểu mập mờ cái lý do vốn đã rất mập mờ. Đêm không trăng giải đáp một phần, hoặc cho tất cả. Cô thở dài, khẽ lúc lắc nhẹ đầu để cố xua đi suy nghĩ, còn anh thì mỉm cười. Lời nói lại tìm được đến đầu môi, là cố xoa dịu đi cái không gian nặng nề buồn chán hay đơn giản là chạy trốn vấn đề, để đè nặng thêm nỗi chất chứa không thốt thành lời của hai con người? Cả anh và cô, chẳng ai dám chắc chắn.

“Mặc áo vào đi Hae, em không muốn ngày mai anh bị ốm. Và nhớ đi ngủ sớm, cả ngày hôm nay anh cũng đã vất vả rồi.”, lời nói thoát ra theo hơi thở, ngọt ngào, quan tâm, đầy trìu mến như cô luôn thế; lại càng dễ dàng hơn cho việc khiến trái tim anh nhói lên thêm một cái thật đau. Nhưng anh chỉ gạt nó qua một bên, như anh luôn thế, và cúi người xuống khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn thật dịu dàng, “Ngủ ngon em…”. Và anh nhìn cô, tia nhìn rất đỗi ấm áp và dịu dàng, nhìn tới khi cô đã đủ an tâm để khép dần mi mắt, tiếng thở đã đều đặn và nhẹ nhàng, anh mới quay mặt đi, lại buông thêm một tiếng thở dài khác. Anh lại nghĩ tới một người, một người cũng đã từng quan tâm đến anh như cô, thật giống, nhưng cũng thật khác. Người ấy đã làm gì nhỉ? Chắc chắn không hề có giọng nói ngọt ngào như cô rồi, lạnh lùng là đằng khác, và nó khiến anh bật cười khi nhớ lại. Người ấy khi đó, đã chẳng nói chẳng rằng gì, chỉ lững thững mò ra tủ, chọn chọn lựa lựa một cái áo rồi mang tới giường, ném thẳng vào mặt anh với một giọng ra lệnh lạnh lùng không đỡ được, làm ra vẻ chẳng quan tâm gì sất mặc dù cử chỉ lại trái ngược 360 độ chia đôi, “Đừng có ở đó mà hắt xì bắn cả nước mũi ra giường tao nữa. Mặc vào đi.”. Và anh sẽ lại cười nhăn nhở, tròng chiếc áo sợi mềm mại vào người rồi nhảy tới ôm chầm lấy cậu ta như một cách cảm ơn, để kết quả là ăn một cú từ quyển sách dầy cộp trên tay cậu ta vào đầu không thương tiếc.

Nhưng mà, hồi ức vẫn chỉ là hồi ức, cái khoảng thời gian tươi đẹp ngày đó đã chôn vùi dưới mặt hồ thời gian từ lâu lắm rồi. Anh khẽ lắc đầu và nhếch mép cười, biết rằng bản thân mình đã chấp nhận điều đó.

Anh lại ngẩng đầu và cố dõi mắt nhìn xuyên qua lớp sương mờ, tìm trên nền trời xám xịt một điều vu vơ đã nằm trong miền ký ức, một hình bóng anh đã cất giấu rất lâu rồi. Đêm không trăng, sẽ lại là một đêm thao thức…

Anh ngồi thừ một lúc, thơ thẩn nghĩ về mùa đông năm nay, mùa đông năm trước, cả  mùa đông năm trước nữa… Điên cuồng sục sạo trong vô vọng một hình bóng đã quá quen thuộc, hình bóng mà anh cứ ngỡ rằng đã quá thân thiết tới mức chẳng thể nào rời xa. Nhưng Hyuk có lẽ không nghĩ như vậy. Cậu ra đi vào một ngày mùa hạ cách đây đã nhiều năm, lặng lẽ và vô cùng yên bình. Đôi mắt dài với những khóe nhăn của cậu dịu dàng như chính màu nắng hạ đã tàn, đẹp nhưng lại vô tình trở nên thật độc ác trong một ngày mà nhẽ ra nó phải biểu lộ, dù chỉ là một chút thôi, đau khổ. Rốt cuộc thì chỉ có mỗi anh ngu ngốc đứng ngẩn ngơ nhìn cậu ta khuất dần theo con dốc trước nhà.

“Tại sao phải đi”. Anh cố dịu giọng hỏi cậu ta. Một phút. Hai phút…Năm phút. Dường như cậu ta không định nói ra câu trả lời. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Donghae vẫn chưa tin được cái chuyện động trời mà Hyuk vừa nói, cậu ta sẽ học một trường nội trú rất xa, một nơi mà Donghae cũng chẳng biết nó là chốn quỷ quái nào. Và anh gần như điên tiết khi cậu ta rút trong người một điếu thuốc rẻ tiền, nhăn nhúm đến thảm hại, chậm rãi châm lửa định đưa lên khóe miệng mà ít nhất một lần anh đã phải công nhận, thật xinh đẹp. “Trả lời tao, thằng khốn.” Anh lao vào lôi điếu thuốc ra khỏi tay cậu, vứt nó xuống đất rồi quay lại túm lấy cổ áo, bắt cặp mắt dài kia phải nhìn thẳng vào mình. Anh thấy cả hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt trong veo của cậu ta, một con người đang nóng giận. Và tổn thương.

“Chả sao cả. Tao có tương lai của tao, mày có tương lai của mày. Đừng cố mà dính lấy tao nữa.” Cậu thản nhiên trả lời sau vài phút nhìn vào mắt anh, đôi mắt ráo hoảnh không một chút do dự của cậu ta ngược lại lại khiến chính anh bối rối. Phải rồi, mày là cái gì mà cứ bám lấy cậu ta? Hối hận vì những chuyện mày đã làm ư? Mày biết đấy, đừng dùng lí do cũ rích ấy ra để bao biện nữa. Vậy thì vì sao? Vì sao?

“Tao…xin lỗi”. Donghae thở dài, anh buông cổ áo cậu ra, tầm mắt vừa chủ động áp đảo giờ lại chủ động rời đi nơi khác. “Nếu vì những chuyện tao đã làm, thì tao…xin lỗi.” Trong phút chốc, hình ảnh một sợi dây màu đỏ cứ hiện ra trong không trung, lơ lửng trước mặt anh, sợi dây tình bạn gắn kết giữa anh và Hyuk. Có lẽ nó đã đứt mất rồi. Hoặc màu đỏ ấy đã phai đi nhiều lắm. Anh cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn một điều là có đưa tay ra thì cũng chẳng thể nắm bắt nữa rồi, cho tới một ngày nào đó nó dần nhạt màu rồi biến mất hẳn. Phải chăng là ngày hôm nay? Anh lại thầm cười nhạo cái gọi là ‘tình bạn’ ấy, nó thật sự rẻ rúng và đáng khinh tới vậy sao, Hyuk đã chẳng còn cần nó nữa. Cậu ta đang bỏ đi.

Cậu ta không nói gì thêm nữa, cứ mãi ngồi trên lan can ban công, ánh mắt chuyển tới những nơi rất xa xôi. Cậu ta nhìn gì cũng tốt, miễn là không nhìn anh thì có lẽ cậu ta sẽ thấy thoải mái hơn. Rồi bỗng giọng nói đều đều vô cảm lại vang lên một lần nữa. “Tao không trách mày. Nhưng tao muốn sống khác đi.Tao, không muốn buồn nữa” Giọng nói ấy cứ như một tiếng sét vang lên vào một ngày đẹp trời như hôm nay, xuyên thẳng qua tai vào não của anh. Những suy nghĩ lộn xộn trong anh bỗng chốc vỡ vụn và tan tành như một mảnh gương vỡ ra trăm mảnh nhỏ.À thì ra thế, đôi mắt dài của cậu ta không phải là có vẻ nhẫn tâm mà thật sự nó độc ác thật. Cậu sẵn sàng gạt tôi đi, giống như biết bao những kí ức buồn khác, quên đi để không- buồn- nữa. Màu xám duy nhất trong tôi là cậu. Cái màu nhợt nhạt mà nhẽ ra tôi phải tránh xa nhưng ngược lại lại vô cùng trân trọng nó. Để rồi giờ đây chỉ bẳng một câu nói, cậu đang cố tô đè lên nó những gam màu khác nhau. Màu xám nhạt nhòa của tôi….

Và rồi cậu ta nhảy xuống khỏi lan can, trong lúc anh vẫn còn bần thần mà định bỏ đi thật. Nhưng mới đi được vài bước, nghĩ thế nào anh lại vươn những ngón tay đã từng được người ấy khen ngợi thật thon dài, thật đẹp ra; siết chặt quanh tấm lưng mảnh khảnh gầy gò. Anh thì thầm rất nhanh, lặp lại nhiều lần như một lời van vỉ. “Đừng đi Hyuk, đừng đi, chúng ta…Đừng đi”. Tấm lưng cậu ta khẽ run run nhưng rất nhanh sau đó, anh cảm nhận một tiếng hít dài và sâu. Trong phút chốc anh nghĩ đây hẳn là điều mình đang sợ hãi nhất. Mày đã quyết tâm đến thế rồi sao, Hyuk? Cậu ta quay lại, thì thầm vào tai anh ba từ trước khi rướn người ép hai đôi môi đang khô khốc lại với nhau. Anh chậm rãi đón nhận lấy nó. Hiếm có khi nào cậu ta là người chủ động, và có lẽ đây cũng là lần cuối rồi. Nụ hôn dài nhưng không sâu, chỉ đơn thuần là kiếm tìm chút hơi ấm, chút ẩm ướt_ như một chất keo đặc biệt, dù tác dụng chẳng có nhiều nhưng cũng đang hàn gắn lại những mảnh vụn trong kí ức của cả hai. Năm sáu tuổi, tám tuổi, mười một, và… Nụ hôn này khiến anh nhớ lại nụ hôn đầu tiên với Hyuk năm mười ba tuổi. Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng còn tìm lại được nữa.

Ngẩn người, Donghae nhìn bóng cậu ta khuất dần sau con dốc. Nhanh thật. Kể từ khi biết tin và cho tới lúc cậu ta đi, vẻn vẹn chỉ đúng có một tiếng đồng hồ. Quá nhanh cho một mối quan hệ đã hơn cả chục năm, mối quan hệ mà dường như dù không cố tình, nhưng từ đầu đến cuối hình như cậu ta toàn nắm thế chủ động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro