m,wis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*/[Shortfic]/*

*/Mom, who is she ?/*

*○ Author: **Zyo Heo Trắng - **Soshiwinter1992*

*○ Pairings: Yuri – Jessica*

*○ **Disclaimer : Nhân vật không thuộc về au*

*○Rating: PG*

*○ Category: General*

*○ Note: Lần đầu tiên 2 cha con hợp tác viết fic với nhau, chúc các bạn

đọc fic vui vẻ! Mà các bạn thấy cái tựa quen không ta ^^*

-----------------------------------------------------

Đâu ai ngờ rằng, chúng ta có thể gặp lại nhau trong hoàn cảnh này ?

Seoul là thành phố kỳ lạ, chỉ cần lỡ một bước chân có thể mất nhau cả đời.

Tiếng cười đùa ầm ĩ đầy náo nhiệt bên trong sân trường. Những đứa trẻ

với cái mũ rộng vành mang huy hiệu của trường đang đứng xếp thành từng

hàng ngay ngắn. Một giọng nói the thé vang lên, cắt ngang những âm thanh

hỗn tạp khác.

-

Các em trật tự nào ! – Người phụ nữ lớn tuổi hắng giọng – Đến

giờ tập trung rồi !

Sự im lặng đến rợn người, đây là trường học hay nhà xác ?

-

Chào mừng các em đến với trường Tiểu học, sẽ có chút khác biệt

với nhà trẻ nhưng các em đừng lo, các thầy cô rất chu đáo – Hiệu trưởng

hả hê một mình – Tóm lại thì, chúc các em học tốt và nhanh hòa nhập với

ngôi trường mới này, nhé ?

-

Mẹ ơi con muốn về !!

Tiếng khóc rống lên ở phía cuối hàng khiến bà có chút bối rối, chẳng lẽ

bà đã nói gì sai sao ?

Đằng xa, một đứa bé khác biệt hẳn so với bạn bè của mình, bộ quần áo yếm

màu đỏ nổi bật giữa đám đông.

-

Cô Fany ơi ! Sao con không có đồng phục vậy ?

-

Cô xin lỗi Yoona – Cô gái gãi đầu – Cô lỡ ủi cháy cái áo của

con, mặc đỡ 1 buổi thôi nha con…

-

Vâng ! – Bé con ủ rủ – Chiều mẹ có đón con không cô ?

-

Mẹ con đang bận việc với chú Donghae, con biết mà ? – Cô xoa

đầu đứa bé – Con ngoan, cô sẽ đón con sớm rồi cả 2 cô cháu mình đi ăn kem ?

Yoona ậm ừ trong cổ họng rồi chán nản bước đi về phía hàng của lớp mình.

Tiffany thở dài nhìn cảnh tượng u ám, hối lỗi.

-

Cô xin lỗi con Yoong !

Bé con có chút thấp người, lại vào trễ nên đứng lọt thỏm giữa dòng người

đông kịt. Trong lúc hoảng sợ, Yoona đưa mắt liếc nhìn xung quanh vẫn

không tìm thấy bóng cô Fany ở đâu, run rẩy.

-

Lạc sao ? – Ai đó nhấc bổng bé con lên tay mình – Con học lớp

mấy ?

-

Dạ ? – Tiểu bảo bối trừng mắt nhìn người kia – Cô là ai ?

-

Cô là ngựa 1 sừng – Người đó mỉm cười – Sắp trễ học rồi, con

học lớp mấy ?

-

1D.

Yoona ấp úng trả lời, còn cô gái kia vẫn vui vẻ.

-

Vậy thì cô dẫn con đến lớp 1D – Người đó nhìn vào bảng tên đeo

trước ngực của bé con – Jung Yoona ?

-

Cô không bắt cóc con đúng không ?

-

Không ! – Một giọng cười lớn tự động cất lên giữa sân trường –

Làm sao cô bắt cóc con được… Nếu cô là giáo viên chủ nhiệm của con ?

Tiểu bảo bối tròn mắt nhìn người vừa tự xưng là giáo viên chủ nhiệm của

mình. Những giáo viên của lớp khác thường sẽ mặc váy và áo sơ mi, chỉ

riêng người này mặc quần jean và áo thun hình con gấu. Đây cũng được

tính là giáo viên sao ?

Tới cửa lớp, cô hạ bé con xuống, đẩy nhẹ vai khích lệ.

-

Vào đi con.

Yoona bẽn lẽn ôm cặp bước vào lớp, ngồi vào bộ ghế còn trống ở dãy đầu.

Cô cũng ung dung bước vào, tươi cười nhìn lớp học của mình.

-

Chào cả lớp ! – Cô hí hoáy vẽ hình một con kỳ lân lên bảng –

Ai nói cho cô biết đây là con gì ?

-

Là ngựa một sừng – Cả lớp nhốn nháo – Ngựa thần !

-

Giỏi – Cô vỗ tay khí thế – Vậy tên tiếng anh của nó là gì ?

Trái ngược với sự ồn ào ban nãy, bầu không khí như trùng xuống nặng nề.

Cô như muốn rớt quai hàm xuống đất nhìn học trò của mình. Tâm trạng của

cô chỉ được vực dậy cho đến khi một cánh tay nhỏ giơ lên.

-

Thưa cô – Yoona lễ phép – Là Unicorn.

-

Giỏi lắm – Cô xoa đầu bé con – Chào các con ! Cô tên là Yuri

Kwon – Cứ gọi cô là kỳ lân hoặc ngựa một sừng, okay ?!

Yuri nở một nụ cười tỏa nắng nhìn những thiên thần nhỏ đang ngồi trong

lớp học. Một đứa bé ngồi cạnh cửa sổ bỗng đứng thoắt dậy, tinh nghịch.

-

Cô bao nhiêu tuổi rồi ạ ?

-

Gần bằng tuổi mẹ con rồi đó ! – Yuri liếm môi – Nhưng vẫn trẻ

đẹp chán.

Cả lớp cười ồ lên trước cách trả lời của cô làm Yuri rất hài lòng.

-

Vậy còn ai có câu hỏi gì không ?

-

Nếu tụi con hư cô có phạt không ? – Một bé gái khác hỏi – Như

đánh hoặc mắng…

-

Không – Cô dịu dàng – Cùng lắm thì cô treo mấy đứa lên cây thôi ?

Những khuôn mặt dần tái xanh lại làm cô hoảng hồn.

-

Cô giỡn thôi mà ! Mấy đứa hư sẽ chỉ bị nhắc nhở thôi.

Đám trẻ bắt đầu náo nhiệt trở lại khiến cho sự lo lắng của Yuri cũng bay

đi mất. Chỉ riêng Yoona ngồi im lặng nhìn cô, nhìn chăm chú.

-

Vậy... – Yuri bắt đầu nhận ra ánh mắt của bé con – Chúng ta

bắt đầu làm quen với từng bạn nha ?

-

Sao cô không nói về cô trước ? – Đám nhỏ lại ồn ào – Cô kỳ lân !!

-

Sao không bắt đầu từ con nhỉ ? – Cô nhoẻn cười nhìn tiểu bảo

bối – Jung Yoona ?

Bé con đơ người, nhìn Yuri như thể cô là sinh vật duy nhất còn sót lại

trên hành tinh. Cô nhéo nhẹ má khiến Yoona giật mình, ngại ngùng.

-

Con không có gì để nói…

-

Ít nhất các bạn cũng cần phải biết tên con phải không ? – Cô

nháy mắt – Tự tin lên nào !

-

Mình… – Tiểu bảo bối lắp bắp – Tên là Jung Yoona.

Hàng loạt tiếng đáp trả lại lời giới thiệu của Yoona.

-

Chào Yoona ! Bạn thật là xinh nha.

-

Yoona ! Bạn muốn ngồi kế mình không ?

-

Ngày mai ăn trưa với mình nha Yoona. Mình đặt phần trước rồi đó !

Yuri mỉm cười nói nhỏ vào tai bé con.

-

Thấy không ? Tất cả những gì con cần là thêm 1 chút tự tin và

nhớ là cô luôn ủng hộ con, okay ?

Tiểu bảo bối bẽn lẽn gật đầu. Cô chủ nhiệm của bé con, tên là Kwon Yuri

và là một người tốt bụng.

*Chap 2*

Tiffany đẩy nhẹ cánh cửa gỗ được chạm khắc họa tiết tinh xảo, một tay

đeo lấy túi xách hình chim cánh cụt của Yoona, một tay bế bé con.

-

Jessica ! – Giọng nói của cô vang vọng khắp căn nhà – Xem ra

mẹ con chưa về rồi Yoona…

-

Ban nãy con có ăn ở trường rồi – Yoona nhỏ nhẹ đáp – Cô Fany

có việc thì cứ về sớm, không phải cô có cuộc phỏng vấn xin việc sao ?

Tiểu bảo bối tự động xếp lại cặp táp của mình, mỉm cười nhìn Tiffany.

-

Cô cứ khóa cửa là được, con sẽ không nghịch ngợm gì đâu !

Tiffany áy náy nhìn bé con, trong lòng thấp thỏm không yên. Nửa muốn tới

cuộc hẹn, nửa lại không tin tưởng để con bé ở nhà một mình. Như hiểu ý

cô mình, tiểu bảo bối nũng nịu.

-

Cô Fany đi mau đi ! Không lại thất nghiệp nữa đó, con ổn mà !

-

Vậy… cô đi nha ?

-

Cô đi đi.

Yoona nháy mắt nhìn Tiffany rụt rè khóa cửa lại như ăn trộm, thở dài rồi

chui tọt vào phòng, yên giấc. Mãi lâu sau, Jessica lúc nãy đã thoáng mệt

vì công việc ở công sở mới nặng nề mở khóa cửa.

Sau khi làm những việc lặt vặt như tắm rửa, ăn uống, cô bước vào phòng

ngủ, nhìn bé con của mình thu gọn thành một cái kén chăn giữa giường.

Jessica bật cười.

-

Ngủ rồi sao Yoong của mẹ ?

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng ngáy o o đều đều.

-

Hôm nay con mệt lắm hả ? – Cô vén mái tóc của tiểu bảo bối

sang một bên – Ngủ ngon con yêu !

Nhìn tiểu bảo bối say ngủ bên cạnh mình Jessica khẽ cười, đây là món quà

lớn nhất mà thượng đế đã ban tặng cho cô, vì Yoong mà Jessica có thể hy

sinh mọi thứ. Mỗi ngày trôi qua cho dù có khó khăn đến đâu, vất vả thế

nào chỉ cần nhớ đến nụ cười của tiểu thiên thần là cô như được nạp thêm

năng lượng đương đầu với tất cả.

Hai mẹ con cô nương tựa nhau mà sống, ngày qua ngày thấm thoát đã 7 năm

rồi. Jessica hôn nhẹ lên đôi má phúng phính đang chép chép miệng của

Yoong, cô lại mỉm cười:

-

Con là tất cả của mẹ, tiểu bảo bối à !

Nhưng càng thương yêu Yoong bao nhiêu thì nỗi đau và sự mất mát của

Jessica cũng lớn bấy nhiêu lần, cái người mà cô cũng từng coi trọng và

thương yêu như chính sinh mạng của mình lại nhẫn tâm phản bội cô ra đi,

bỏ lại đứa con mà Jessica nghĩ người ấy cũng không hề biết đến sự tồn

tại của đứa trẻ này.

Tại sao lại nhẫn tâm như thế ? Và càng bất công hơn là gương mặt của

tiểu bảo bối không khác gì con người vô tâm đó, cả nụ cười ngố mỗi khi

bị phát hiện làm sai điều gì.

Yoona là do cô chín tháng mười ngày mang

nặng đẻ đau, tại sao lại không giống cô một chút nào hết ?

Càng nghĩ Jessica càng tức, nước mắt trào ra ngoài khi nào cô cũng không

hay biết

-

Sao phải khóc vì hạng người này, thật là ngốc mà… Tôi có điểm

nào không tốt, tại sao lại bỏ lại mẹ con tôi chứ ?

Jessica nắm chặt mặt dây chuyền bạch kim trong tay thút thít khóc, vẫn

là cô chưa thể quên được người ấy sao. Những kỷ niệm cũ như một bộ phim

tua chậm, đột ngột ùa về bên cạnh cô.

-

Yul à, sợi dây chuyền đó đẹp quá ! – Jessica quàng tay mình

vào cánh tay Yuri khi họ đang đi dạo quanh khu trung tâm mua sắm – Chắc

là đắt lắm ?

-

Vậy Yul sẽ mua tặng cho em !

-

Không cần đâu Yul, chúng ta đã mua nhiều thứ lắm rồi.

-

Sao lại không cần, đây là thứ mà Jessica Jung thích thì Kwon

Yuri sẽ mua cho em ! – Yuri mỉm cười nhéo nhẹ lên má Jessica, sau đó

tiến đến mua sợi dây chuyền và nhờ họ khắc chữ YS lên mặt cho cô – Nó

thật hợp với em Sica à !

Jessica ngượng ngùng đưa tay vén những sợi tóc ra sau tai mình mỉm cười,

ánh mắt tràn ngập hạnh phúc nhìn vào mặt dây chuyền khắc tên họ trên đó.

Trong khi Jessica đang đắm chìm trong quá khứ đau khổ, ở một căn nhà

thuê màu lam nhạt, Yuri mỉm cười khi nhớ lại gương mặt và hành động của

Yoong. Tuy con bé hơi nhút nhát nhưng lại rất đáng yêu, quan trọng hơn

hết là Yuri rất có thiện cảm với Yoong, một cảm giác rất đặc biệt.

Đôi mắt trong veo của trẻ thơ nhưng ẩn chứa đều gì đó cô cũng không thể

giải thích nổi. Sự quen thuộc ?

Sáng sớm hôm sau, chỉ vừa bước chân xuống bậc cầu thang cuối cùng, cô đã

thấy Donghae đứng đó. Thấy bóng người, hắn nhanh chóng đi vòng qua mở

cửa xe cho Jessica.

-

Chào em !

-

Em đã bảo anh đừng tới đón em nữa mà, em có thể tự đi được !

Jessica vẫn đứng đó chưa có ý định bước lên xe. Cô biết cô nên cứng rắn

một chút, nếu cứ tiếp tục chiều theo ý Donghae anh ấy sẽ vẫn không bỏ ý

định đưa rước cô mỗi ngày.

Jessica cảm thấy thật có lỗi với Yoong vì công việc quá bận không thể

đưa đón con của chính mình đi học, phải nhờ đến bạn thân mình đưa đón,

cô sao còn dám để người khác đưa rước mình.

-

Em nói xem việc chồng sắp cưới đưa em đi làm có gì sai chứ? –

Donghae vẫn kiên nhẫn chờ cửa, ánh mắt nhìn về phía Jessica đầy vô tội –

Em phiền lòng gì anh sao ?

-

Em biết anh quan tâm đến em nhưng em cảm thấy không thoải mái

lắm, ở công ty chúng ta được gặp mặt nhau mỗi ngày rồi còn gì ?

Nhìn gương mặt lạnh của Jessica, DongHae biết mình nên nghe theo cô ấy.

Jessica là người phụ nữ anh yêu thương, ý nguyện của cô anh sẽ chấp

thuận, cho dù trong lòng có chút không vui.

-

Ok, vậy hôm nay là lần cuối nhé, em lên xe đi.

Jessica nghe vậy liền đồng ý lên xe, suốt dọc đường cô cũng không nói

chuyện nhiều với anh ngoài mấy câu hỏi han sức khỏe bình thường. Jessica

rất kiệm lời.

*Chap 3*

Yoona vốn đã quen việc thức dậy một mình, tự giác làm vệ sinh cá nhân

rồi thay đồng phục. Đúng lúc vừa bước ra khỏi cửa thì bóng Tiffany chạy

ập tới, hối hả.

-

Xin lỗi Yoong ! Cô tới trễ !

-

Không sao – Bé con mỉm cười – Dù gì con cũng chuẩn bị xong

hết rồi, cô Fany chở con tới trường nha ?

-

Tất nhiên rồi nhóc.

Tiffany cố bù lại khoảng thời gian chậm trễ của mình, nhanh chóng cầm

lấy cái ba lô nhỏ xíu của bảo bối đeo lên vai rồi bế Yoona vào xe.

Chớp nhoáng chiếc xe đã đậu ngay ngắn trước cổng trường, Yoona mỉm cười

nhìn Tiffany đang loay hoay với tập hồ sơ dày cộm

-

Con đi học nha cô Fany !

-

Khoan đã – Tiffany lục lọi trong túi xách – Để cô lấy cho con

hộp sữa !

Yoona gật đầu rồi ngoan ngoãn đứng đợi Tiffany vật lộn với túi xách vẫn

không thấy hộp sữa mà cô nói ở đâu. Chợt khuôn mặt thanh tú của ai đó

tiến lại gần cửa sổ, tươi cười.

-

Tôi sẽ dẫn Yoona đi mua sữa ở căn tin trường – Yuri ôn tồn

nói – Chị hẳn là mẹ bé ?

-

Xin lỗi cô là ?

Tiffany dấy lên một tia nghi ngờ, giọng nói đầy tính phòng vệ. Yuri

không nhịn được cười, xoa đầu bé con.

-

Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Yoona, chị không phải lo.

-

A – Tiffany thở phào – Mong cô sau này chăm sóc thật tốt cho

Yoona, tôi chỉ là bạn của mẹ bé thôi.

-

Cũng trễ rồi, tôi xin phép.

Yuri mỉm cười nháy mắt với Yoona, bé con cũng nhoẻn cười đáp lại rồi

khoanh tay cuối chào Tiffany. Yuri vừa tự tại bước đi, vừa nhìn vào dáng

người nhỏ xíu bên cạnh mình, tò mò.

-

Sáng nào cô cũng chở con tới trường sao Yoona ?

-

Vâng – Yoona buột miệng – Sáng nào mẹ cũng có chú Donghae đón

nên không chở con đến trường được.

Cô giật bắn người, người làm mẹ sao lại để con mình đến trường với bạn

mình như vậy, rốt cuộc người này đang suy nghĩ thế nào đây ? Không giữ ý

nghĩ đó lâu, Yuri dẫn bảo bối đến trước quầy căn tin, đưa mắt liếc hết

một dọc.

-

Con uống loại sữa nào Yoona ?

-

Con uống sữa hươu cao cổ – Bé con chỉ vào hộp sữa màu trắng –

Cô Yuri mua cho con đi !

-

Cô thấy uống sữa này tốt hơn !

Yuri với tay lấy hộp sữa hương chocolate đưa cho Yoona, lập tức nhận

được một tràng phản đối.

-

Con uống sữa hươu !

-

Sữa này thực rất ngon đó nha Yoona ! – Cô cố tình đưa thêm

một hộp nữa cho bảo bối – Con thử đi !

-

Con uống hay cô Yuri uống ?!

Mặt cô tái lại, tại sao lại đi tranh cãi với 1 đứa con nít rồi để bị

thua a… Tuy có chút miễn cưỡng nhưng Yuri vẫn mặt dày trả lại 2 hộp sữa

đã lấy, đổi lấy 1 hộp hươu cao cổ cho Yoona.

-

Yoona à

– Yuri uất ức hỏi – Sữa ngon không ?

-

Ngon hơn mùi chocolate kia nhiều đó cô Yuri.

Yoona vừa đung đưa đuôi tóc của mình, vừa vui vẻ nói. Biểu cảm của Yuri

ngày càng khó coi, nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống bé con. Cuối cùng

thì hai cô trò cũng bước chân được vào cửa lớp, xem ra cả lớp chỉ còn

đợi 2 người này.

Yuri cười áy náy, mở cuốn sách toán trên bàn ra rồi nói với đám trẻ.

-

Các con lật sách ra trang 18.

Giờ học trôi qua rất nhanh, chủ yếu nhờ sự hài hước của cô. Trong giờ

giải lao, Yuri lại ân cần nhìn xuống phía bàn học của bảo bối, vô tình

bắt gặp bé con đang cặm cụi vẽ gì đó. Không khỏi tò mò, cô liền nhanh

chân bước đến bên cạnh Yoona.

-

Yoona đang vẽ gì vậy ?

-

Đây là cô Yuri – Yoona vui vẻ chỉ vào nhân vật có dáng đứng

xiêu vẹo – Cô Yuri đang giảng bài đó !

Yuri cười lớn, thì ra người thắt bím trong tranh, nhìn giống con giun

hóa ra lại là cô. Bẹo má Yoona, Yuri nhoẻn cười.

-

Yoona có tài năng hội họa lắm nha !

-

Cô gọi con là Yoong, giống mẹ hay gọi vậy đó. Sau này lớn

Yoong sẽ làm họa sĩ vẽ cô Yuri suốt !

Bé con nháy mắt y hệt với dáng điệu của cô lúc sáng, lại làm Yuri có

thêm 1 trận cười lớn. Đúng lúc tiếng trống vang lên, Yuri đành ngậm ngùi

quay trở lại bàn giáo viên. Đợi đến khi cả lớp đông đủ, cô mới nhẹ nhàng

thông báo.

-

Bây giờ cô sẽ phát cho mỗi người 1 phong thư – Yuri đưa cho

từng dãy 1 sấp phong bì – Các con sẽ về đưa cho bố mẹ để bố mẹ biết

thông tin.

Yoona lúng túng vì đợi mãi không thấy phong thư của mình. Đến khi cả lớp

ra về gần hết, Yuri mới chậm rãi nói với bé con.

-

Riêng với Yoong thì cô sẽ tới tận nhà để đưa cho mẹ con !

Cô vừa nói vừa bỏ sách vở vào cặp cho bảo bối, mỉm cười.

-

Ai đón con ?

-

Cô Tiffany – Yoona ngạc nhiên – Nhưng có lẽ bây giờ cô Fany

chưa rời khỏi nhà đâu.

-

Vậy đi nhanh lên, may ra còn kịp !

Yuri hấp tấp bế bảo bối lên vai, khiêng như kiện đồ ra bãi giữ xe rồi

đội cái nón bảo hiểm bé xíu vào cho bé con mà cô vừa mới mượn một đồng

nghiệp.

-

Cô chở con về !

-

Bằng xe này sao cô Yuri ?!

Yoona trợn tròn mắt nhìn vào chiếc Ducati hung tợn của cô, mặt trắng

bệch. Cô không nhìn thấy biểu hiện của bé con, tươi cười.

-

Đúng rồi ! Xe này !

Bảo bối hồn lạc phách xiêu, thẫn thờ nhìn Yuri đang rồ ga một cách khoái

chí.

*Chap 4*

Jessica nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình bắt đầu suy nghĩ mông

lung. Dù tức giận và đau thương đến đâu cô vẫn không nỡ tháo nó ra, cũng

như không thể xóa đi những ký ức với con người kia.

Nhưng giờ đây có lẽ đã đến lúc quên đi quá khứ rồi, cô và Donghae sắp

kết hôn, đến lúc đó trên tay cô sẽ đeo một chiếc nhẫn khác. Nghĩ đến đây

trong lòng Jessica bỗng dưng có một cảm giác bài xích, cô đã chấp nhận

lời cầu hôn của Donghae tại sao tâm trí cô vẫn luôn gợn sóng.

-

Em không sao chứ Sica ? – Donghae lo lắng hỏi – Nếu mệt em có

thể ngủ, về đến nhà anh sẽ gọi.

Donghae là một người đàn ông tốt. Năm xưa nếu không nhờ có anh ta giúp

đỡ hai mẹ con cô không biết giờ này cuộc sống của cô và Yoona đã như thế

nào rồi. Trải qua bao nhiêu chuyện, Donghae cuối cùng cũng lên tiếng cầu

hôn Jessica, anh ta không ngại chuyện cô đã có con mà vẫn muốn được chăm

sóc hai mẹ con, còn nói sẽ thương yêu Yoona như chính con ruột của mình.

Là một người phụ nữ, lại là một người mẹ thương yêu con hết mực,

Jessica không thể nào không cảm động bởi lời nói của Donghae và cô đã

chấp nhận lời cầu hôn của anh.

-

Cảm ơn anh, Donghae…

Trên môi bỗng nở một nụ cười đầy băng lãnh, Jessica lặng người tự ngẫm

lại khoảng thời gian trước kia.

-

Sica, sau này kết hôn em muốn sinh mấy đứa? – Yuri đặt môi

lên trán Jessica khi hai người nằm cùng nhau – Một đứa da đen, một đứa

da trắng ?

Jessica đỏ mặt đánh yêu vào ngực Yuri.

-

Đáng ghét, ai thèm sinh con cho Yul chứ !

Yuri bật cười nắm lấy bàn tay Jessica lại.

-

Yul có bảo là em sinh con cho Yul đâu ?

-

Yul… – Cô vừa ngượng vừa giận mím chặt môi không nói nên lời

– Yul không được nói nữa !

-

Yul đùa thôi, một thời gian nữa khi công việc ổn định chúng

ta sẽ kết hôn nhé, sau đó thì sinh 2 đứa con, một đứa giống em, một đứa

giống Yul – Yuri cười lớn. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt đen to

tròn của Jessica chân thành nói, cơ thể cô cũng chầm chậm nhích gần hơn

về phía Jessica – Nha ?

-

Nói thế còn nghe được.

Bàn tay ngăm ngắm vuốt ve trên gò má trắng hồng của Jessica, Yuri đặt

nhẹ môi mình lên môi cô, sau đó tách ra thì thầm.

-

Yul yêu em, kết hôn cùng Yul nhé !

Yuri lấy chiếc hộp nhỏ trong túi quần mở ra, là một chiếc nhẫn đơn giản

nhưng được thiết kế rất tinh xảo.

Jessica mở to mắt nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn sang Yuri, có ai như cô

ấy không chứ, cầu hôn người ta mà lại cầu hôn trên giường ? Đúng là đồ

đáng ghét mà ! Nhưng mà Jessica Jung lại yêu tên đáng ghét này biết làm

sao được.

-

Em không nói tức là nhận lời rồi, Yul đeo vào đó ! – Yuri

cười trừ cầm tay trái Jessica lên đeo chiếc nhẫn vào nhưng khi vừa chạm

tới đầu ngón áp út thì Jessica đã quặp ngón tay lại – Ơ ? Em tính lật

lọng hả ?

-

Ai đồng ý chứ, Yul cầu hôn kiểu gì vậy hả ?

Jessica làm bộ chau mày bĩu môi nói. Yuri lại mỉm cười ngồi dậy nằm trên

người Jessica

-

Em đã là người của Yul rồi còn muốn lấy ai khác sao mà không

chịu đồng ý ?

-

Đừng tự cho mình…

Chưa nói hết câu môi cô lại bị bờ môi tham lam của Yuri ngậm chặt, sau

vài giây chống cự yếu ớt thì Jessica cũng bỏ cuộc vòng tay lên cổ người

nằm trên đẩy nụ hôn được sâu hơn.

Tiếng động cơ tắt lịm dập tắt dòng suy nghĩ trong đầu cô. Donghae vội vã

chạy ra khỏi ghế lái, mở cửa xe giúp Jessica.

Jessica khẽ chau mày khi nhìn thấy chiếc xe kì quái đậu trước cửa nhà

mình nhưng cô vẫn không quan tâm cho mấy, có lẽ là bạn của Tiffany. Nhìn

lại đồng hồ thầm nghĩ chắc giờ này Yoona đã về nhà rồi, Jessica mỉm cười

bước vào nhà, cô rất nhớ tiểu bảo bối của mình.

-

Cô là ai vậy – Jessica bất ngờ nhìn người đang đùa giỡn với

bảo bối – Sao lại tùy tiện vào nhà tôi ?

-

Mẹ về rồi ! – Bé con vui vẻ ôm choàng lấy cổ Jessica – Cô

Yuri ! Đây là mẹ của con đó, rất xinh phải không ạ !

Yuri

khựng người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên, giọng nói

mà suốt bảy năm nay không bao giờ cô quên được.

Nhìn thấy bảo bối hớn hở chạy về phía người mà con bé gọi là mẹ ấy tim

Yuri như thắt lại. Hít một hơi dài, Yuri chậm rãi quay lưng đứng đối

diện với người kia, nở một nụ cười gượng gạo.

Jessica nhanh chóng bất động, đôi mắt trong vắt vừa mỉm cười chào đón

cái ôm của Yoona nay đã nhanh chóng ngập tràn nước mắt.

-

Cô…

Cô luôn tự hứa với lòng sau này dù có vô tình gặp lại con người bạc bẽo

này cũng sẽ lạnh lùng mà bước đi, không ngờ ngay khi vừa chạm mặt đã trở

nên yếu đuối đến mức rơi lệ.

Yuri không khỏi đau lòng khi nhìn ánh mắt thống khổ của Jessica, hốc mắt

cũng bắt đầu có nước nhưng cô đã cố gắng kiềm lại, không để nó rơi ra.

Cô có tư cách gì để khóc, để tỏ ra đau khổ trước mặt người phụ nữ này

đây? Năm xưa chính cô đã rời khỏi cô ấy, rời khỏi cái gia đình đang êm

ấm của họ, để lại Jessica bơ vơ một mình cho đến bây giờ cũng không tìm

hay liên lạc dù chỉ một lần.

-

Jessica, để tôi giải thích…

Tiểu bảo bối nhìn thái độ của hai người lớn rất khác thường lấy làm khó

hiểu. Yoona suy nghĩ đơn thuần, vội vã nắm lấy tay mẹ mình, thì thầm lần

nữa.

-

Mẹ à ! Đây là cô Yuri, cô chủ nhiệm của con.

Chấn động với lời nói của con, Jessica không tự chủ mà nắm chặt bàn tay

nhỏ của Yoona. Bàn tay nhỏ xinh của bé con bắt đầu xuất hiện những lằn đỏ.

-

Mẹ ! Yoong đau !

Jessica giật nảy người buông lỏng bàn tay đỏ ửng của Yoona, lo lắng quỳ

xuống xem xét. Yuri cùng lúc bước đến gần, không khỏi xót xa.

-

Yoona, con không sao chứ ?

-

Cô đừng nói ! – Jessica gắt lên – Đừng lại gần Yoona !

*Chap 5*

Yuri bất giác lùi về sau một bước, cả người run nhẹ. Vậy ra trước giờ

đây là cảm giác của Jessica dành cho cô. Jessica ôm chặt Yoona vào lòng,

hỏi nhỏ.

-

Tay còn đau không Yoong ?

-

Con không sao – Bé con cười mỉm – Mẹ chào cô Yuri đi.

-

Ra ngoài đi Yoona – Cô khựng người lại – Để mẹ nói chuyện với

cô con được chứ ?

Bảo bối lúng túng bước về phòng, trong đầu không ngừng hiện lên những

câu hỏi về mẹ mình và Yuri. Cánh cửa phòng vừa khép lại, Jessica đã cất

thanh giọng lạnh lùng của mình.

-

Cô tìm có việc gì ?

-

Thứ 7 này trường có tổ chức họp… – Yuri ấp úng – Em có thời

gian chứ ? Yoona là con em mà…

-

Chỉ vậy thôi mà cô tìm tới nhà tôi sao ? – Jessica trừng mắt

nhìn xoáy vào con ngươi đen láy của Yuri – Vậy làm phiền cô rồi, bây giờ

cô có thể về.

Cô xoay người bước đi, để lại một mình Yuri với cánh cửa phòng mở toang.

Yuri cứ đứng ngẩn người ra đó nhìn không gian trống rỗng Jessica để lại,

phải chăng lúc trước cô cũng từng để lại Jessica thế này. Tiếng thở đều

đặn của Yuri lọt vào tai Jessica khiến cô bực dọc.

-

Sao cô chưa đi ?

-

Yoona… – Yuri ngoan cường bám trụ – Là con em sao, Sica ?

-

Cô nghĩ cô còn quyền gì để hỏi tôi những điều đó – Jessica

đặt mạnh cốc nước đang uống dở xuống mặt bàn – Cũng đừng gọi tôi bằng

cái tên đó. Ai cũng thay đổi cả Yuri à !

Yuri mím chặt môi lại, vẫn vờ như không nghe thấy những lời đó, nở một

nụ cười chua chát.

-

Em vẫn sống khỏe chứ ?

-

Cô…

Jessica giận đến đỏ mặt, vội nhấc điện thoại lên bấm liên tục.

-

Donghae à ? Có người làm phiền em, ở nhà. Cô ta cứ đứng lỳ ở

đây !

-

Ai là Donghae ? – Yuri nhướng mày – Bạn trai em à ?

-

Chồng chưa cưới của tôi !

Cô vừa đặt chiếc điện thoại xuống bàn cũng là lúc Donghae lo lắng từ cửa

bước vào, vẻ mặt trắng bệch. Chạy ào tới nắm lấy tay Jessica, Donghae

liên tục hỏi.

-

Em không sao chứ ? Anh sợ em có chuyện gì Jessica…

-

Đây là Donghae, cô thấy rõ rồi chứ ?

Yuri như bị hàng trăm tảng đá lớn đè lên ngực, đến cả việc thở cũng thấy

khó khăn. Jessica lạnh lùng mỉm cười, nụ cười như giết chết chút lý trí

còn lại của Yuri.

-

Bây giờ phiền cô về đi, nhà tôi không tiếp khách trễ như vậy.

Tôi và Donghae còn nhiều chuyện phải làm.

-

Đừng coi Yul như người xa lạ như vậy, nhất là trước mặt anh ta …

Jessica siết chặt nắm tay đến nỗi bàn tay đã chuyển sang màu tím từ bao

giờ, ánh mắt vẫn vô hồn nhìn Yuri như không có ai trước mắt.

-

Tôi nói lần cuối, làm ơn bước ra khỏi nhà tôi đi cô Kwon Yuri !

-

Xin lỗi em, Jessica !

Yuri đau khổ bước đi, trên mặt đầm đìa nước mắt. Jessica bất giác nhìn

bộ dạng thống khổ của Yuri, không khỏi nhói lòng mà nắm chặt lấy bắp tay

của Donghae, vô ý nấc lên làm Donghae ngạc nhiên.

-

Em ổn chứ Jessica ?

-

Em không sao – Cố kìm lại giọng nói đang lạc dần đi của mình,

Jessica thở dài – Bây giờ anh về được rồi, chỉ là em sợ cô ấy sẽ ở lỳ

lại nhà mình nên mới gọi anh đến thôi.

-

Cô ta là ?

-

Là giáo viên chủ nhiệm của Yoona.

Cô bỏ vào phòng trước ánh mắt tò mò của Donghae. Donghae nhíu mày bỏ đi.

-

Cô ta không phải chỉ là giáo viên…

Donghae chậm rãi bước ra khỏi cửa, cố trông ngóng cánh cửa phòng Yoona

sẽ bật mở nhưng lại vô vọng xoay đầu. Donghae tra chìa khóa vào ổ, ưu tư.

-

Bao giờ thì anh mới thật lòng có được em đây, Jessica ?

Nhìn thấy bóng lưng nhỏ của bảo bối đang ngọ nguậy trên giường, Jessica

không khỏi đau xót mà ôm chặt bé con của mình vào lòng, những giọt nước

mắt nóng hổi vô tình rơi xuống gò má bầu bĩnh của Yoona.

-

Sao mẹ lại khóc vậy ? – Bảo bối hốt hoảng – Cô Yuri làm đau

mẹ sao ?

Jessica lặng lẽ lắc đầu, chỉ nở một nụ cười ôn hậu.

-

Không sao đâu Yoong… Cô Yuri đã làm đau mẹ rất nhiều lần rồi,

thêm lần này nữa cũng không là gì.

Bảo bối tuy không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng cô,

nâng tay gạt nhẹ những giọt nước mắt lấp lánh còn đọng lại trên khuôn

mặt thanh tú của Jessica.

-

Vậy con sẽ không thương cô Yuri nữa đâu, cô Yuri ăn hiếp mẹ !

Cô cố nở một nụ cười yếu ớt rồi nghiêng người chỉnh gối lại cho Yoona,

nặng nhọc chìm vào giấc ngủ.

Theo dõi ánh đèn trong phòng đã tắt, Yuri mới thở dài một tiếng, ngả

lưng vào tường nhìn chăm chú theo căn phòng trước mặt. Cô vuốt nhẹ chiếc

nhẫn bằng bạc óng ánh đang đeo trên tay, một giọt nước mắt chậm rãi rơi

xuống mặt đường lạnh toát.

Chợt trông thấy có bóng người vụt qua, Yuri nhanh chóng thay đổi biểu

cảm của mình tựa hồ như mình chỉ là người qua đường ở khu này. Giọng nói

thánh thót vang lên khiến cô giật nảy mình.

-

Ra là cậu vẫn luôn theo dõi cô ấy, Kwon Yuri !

Cô thoáng chút bối rối nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ lạc quan vốn

có của mình, tươi cười.

-

Kim Taeyeon ! Lâu rồi không gặp…

-

Đúng là đã lâu rồi. Từ vụ án của Taecyeon nhỉ ?

*Chap 6*

-

Yuri ! Có chuyện rồi !

Junho hớt hả chạy đến bàn làm việc của Yuri, vô tình làm đổ cả kệ tài

liệu đang được xếp gọn gàng của cô.

-

Junho, có chuyện gì mà anh cuống thế ?

-

Taecyeon biết cả rồi ! Chuyện cậu đang giữ bảng thống kê

doanh thu hàng tháng hắn cũng biết.

Bất giác Yuri nắm chặt cây viết bi đang cầm trên tay, cố nén lại cơn

giận của mình. Cô thở dài, chân thành nhìn Junho.

-

Cậu biết Taecyeon là người như thế nào mà phải không ? Nếu

tôi có gì thì hãy chăm sóc cho gia đình tôi, biết chưa ?

Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng của mình, lặng lẽ đặt tập bìa hồ sơ đang cầm

trên tay xuống bàn, nhếch mép nhìn trực diện vào Yuri.

-

Sao cô lại đến trễ Yuri ? Không lẽ lời của giám đốc không còn

tác dụng sao ?

-

Tôi xin lỗi ! Giám đốc có chuyện cần gặp…

-

Tôi nghĩ tham nhũng không phải là 1 vấn đề gì to lớn. Vì vậy

cô hãy đưa hết những chứng cứ bất lợi đó cho tôi !

Đôi mày thanh tú của Yuri co lại rồi nhanh chóng giãn ra như Taecyeon

chưa hề nói gì. Cô bất ngờ trả lời.

-

Tôi chỉ là trưởng phòng, những giấy tờ to tát mà Giám đốc

đang nói đến tôi thật sự không biết !

Hắn nện mạnh xuống mặt bàn, một tiếng “Rầm” lớn vang lên phá vỡ cả không

khí ảm đạm trong căn phòng.

-

Cô đừng nghĩ tôi không biết ! Lệnh của tôi, cô phải nghe và

cô không có quyền gì cãi lại cả ! Mau đưa ra đây !

-

Anh sợ tôi vì cớ gì ? Không lẽ anh làm gì sai trái sao ?

Gương mặt tái mét vì giận dữ càng thêm hung tợn sau những lời nói của

Yuri. Hắn biết cô đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây rồi nhưng Kwon

Yuri quên mất một điều hắn cũng không phải một kẻ không biết tính toán.

Khóe miệng nhếch lên một đường, Taecyeon điều chỉnh lại chất giọng của mình:

-

Xem ra tôi đánh giá cô hơi thấp. Nhưng không sao, đối phó với

người như cô tôi còn rất nhiều cách mà. Muốn vua được sống thì phải hi

sinh những quân tốt. Quân tốt mà tôi cần là Jessica Jung…

Nghe nhắc đến Jessica, Yuri đột nhiên lạnh run người, điều cô lo sợ đã

xảy ra, hắn muốn dùng Jessica uy hiếp cô sao.

-

Tôi cảnh cáo anh không được động đến cô ấy, nếu không…

-

Nếu không thì sao nào ? – Taecyeon tự nhiên quàng tay lên đôi

vai nhỏ nhắn của Yuri, hoàn thành câu nói – Cô có quyền chọn lựa: Một là

cô hoàn thành tốt công việc của trưởng phòng, hai là đẩy Jessica vào con

đường cùng. Cô cũng biết rồi đó, quan hệ của tôi rất rộng, kể cả người

của thế giới ngầm. Nếu ngày mai cô phát hiện bạn gái mình bị chặt từng

khúc ở xó xỉn nào đó cũng đừng hỏi tại sao nhé !

Đôi mắt đen láy ánh lên những vằn đỏ, hàm răng nghiến chặt vào để kiềm

nén cơn phẫn nộ đấm vào vẻ mặt đạo đức giả của tên giám đốc này, hiện

tại cô còn có sự lựa chọn sao, hắn ta nói được là làm được.

Nhưng Yuri không chấp nhận công sức cô bỏ ra đổ sông đổ bể cũng như trơ

mắt nhìn hắn ta lộng quyền.

-

Được, chỉ cần anh không động vào Jessica tôi sẽ xem như không

có chuyện gì !

Yuri quay lưng rời khỏi phòng, gương mặt tràn ngập chán chường nhưng sự

việc vẫn chưa dừng lại ở đó, Taecyeon vốn không phải là kẻ để yên cho kẻ

đạp lên đuôi của mình, hắn sẽ trả đũa lại gấp mấy lần kẻ khác đã làm với hắn

-

Yuri, khoan đã – Taecyeon cười khoái chí – Tôi đổi ý rồi.

Bước chân dừng lại khi Yuri đi đến cánh cửa phòng.

-

Dù sao việc tiền của công ty bị cắt xén sớm muộn gì cũng sẽ

bị phát hiện, tôi thấy cô là người rất thích hợp để lãnh trách nhiệm này

thay tôi, tổ trưởng Kwon.

Lần này không thể kiềm nén được cơn tức giận đã dâng trào lên đỉnh điểm,

Yuri quay phắc người lại đẩy mạnh khiến Taecyeon va lưng vào cạnh bàn

đau điếng

-

Đẩy chó vào đường cùng nó sẽ cắn lại đấy !

-

Tao trước giờ gặp qua nhiều loại chó dữ rồi, cỡ mày tao đủ

sức đánh lại mà – Một cái nhếch môi thâm hiểm, mỗi lần nụ cười này xuất

hiện Taecyeon luôn nắm chắc được lợi thế so với đối phương – Mày vẫn có

quyền lựa chọn.

Tiếng gió khẽ rít qua khung cửa làm bầu không khí lạnh lẽo hơn.

-

Thế nào, hay là… Jessica cũng khá đẹp đó, đem về làm vợ một

Giám đốc cũng tốt.

-

Được – Yuri nghiến răng – Nhưng có một điều kiện.

-

Đòi hỏi hơi nhiều rồi đó trưởng phòng Kwon – Hắn ung dung sửa

lại cổ áo – Nhưng nói thử xem ?

-

Hãy giữ bí mật chuyện tôi ngồi tù với Jessica.

Một cái nhếch môi khác xuất hiện, chuyện này đối với hắn không khó. Hôm

nay một Kwon Yuri chính trực đã chấp nhận làm những chuyện trái lương

tâm vì một cô gái đương nhiên cô ta không muốn người mình yêu biết được

chuyện này rồi, còn gì nhục nhã hơn.

Tâm trạng đang tốt, Taecyeon không ngại gật đầu chấp nhận

-

Được thôi, xem như là chút ân huệ cuối cùng cho cô, nhưng cô

nên nhớ, bài học này sẽ còn tiếp diễn với mức độ cao hơn nếu như cô

không biết trời cao đất rộng.

Yuri mỉm cười chua chát, xem ra duyên phận của cô với Jessica chỉ tới đây.

Chap 7

*TÁCH*

* *

*“Yul xấu xa, bỏ tấm này đi, trông mặt em xấu quá!”-Jessica nhăn mặt

nhìn tấm hình bị cưỡng hôn bất ngờ của cô, cặp mắt trợn tròn trông thật

buồn cười.*

* *

*Yuri hài lòng mỉm cười, bàn tay vừa mới đưa tấm hình lên trước mặt xem

đã nhanh chóng chuyển lên đầu để ngăn chặn sự chộp giựt của cô nàng bên

cạnh. Jessica với chiều cao khiêm tốn hơn người yêu đương nhiên không

thể nào với tay tới tấm hình đang cao chót vót trên tay cái người da

ngăm đáng ghét đó.*

* *

*“Em bảo Yul bỏ tấm hình đó có nghe không?”-Giành không được chuyển sang

đe dọa, hàng chân mày đâm sầm vào nhau, Jessica nâng cao âm lượng nói,

hai tay thì đang chống ngang hông thở hổn hển.*

* *

*Yuri đưa ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt Jessica cười trêu chọc: “Không

đời nào, tấm này dễ thương như vậy sao Yul lại bỏ nó chứ. Yul sẽ rửa

thêm một tấm cho em, em có quyền bỏ nó nhưng tấm hình của Yul thì em

đừng có mơ.”-Kết thúc lời nói Yuri còn lè lưỡi ra trêu tức Jessica trước

khi chạy đi mất, để lại cô nàng đứng đó giậm chân hờn dỗi hét to: “Yul

đứng lại cho em!”*

* *

Nhìn lại tấm hình cũ kĩ đã vò nát không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn

không nỡ vứt bỏ, Jessica lại khóc thầm lặng lẽ. Đã lâu rồi cô không xem

lại tấm hình này, vậy mà từ lúc Yuri rời khỏi nhà tâm trí Jessica luôn

hỗn độn rối rắm, sự tức giận đã che mờ đi lý trí của cô, ngăn chặn câu

hỏi mà bấy lâu nay Jessica luôn muốn biết. Tại sao Yuri lại rời bỏ cô

khi hai người sắp kết hôn với nhau. Lúc nhìn thấy Yuri Jessica chỉ cảm

thấy tủi nhục và ấm ức cho khoảng thời gian 6 năm dài của hai mẹ con,

khó khăn và đau khổ cả hai phải gánh chịu, từ đó cảm xúc nhất thời hiện

lên chỉ có một nỗi căm hận chờ bùng phát.

Nhớ đến gương mặt đầm đìa nước mắt của Yuri Jessica không tài nào chợp

mắt được. Đứng dậy lấy hộp thuốc an thần ra uống, Jessica ngả người lên

chiếc ghế sô pha trong phòng khách thiếp đi.

Yoona dụi dụi hai mắt ngồi dậy, nhìn lại bên giường vẫn là một khoảng

trống không , bé cứ nghĩ umma lại đi làm sớm nhưng không biết rằng

Jessica không hề trở về phòng của mình.

“Cậu bị ốm rồi Sica!”-Tiffany đưa tay đặt lên trán bạn mình kết luận,

sau đó quay sang Yoona vừa đeo cặp bước xuống lầu đang tròn mắt nhìn cả

hai. Bé con không nghĩ giờ này Umma còn ở nhà.

“Con chào cô Fany, umma vẫn chưa đi làm sao ạ?”-Yoona đến gần ghế ngồi

cạnh umma.

Jessica mỉm cười yếu ớt, dang tay ôm bảo bối vào lòng: “Hôm nay umma hơi

mệt, con đi học với cô Fany đi nhé, chiều umma khỏe umma sẽ đến đón con.”

Đôi mắt cụp xuống khi biết umma không được khỏe liền sáng bừng lên khi

nghe câu nói cuối cùng. Từ hồi đi học đến giờ Jessica chưa bao giờ đưa

đón Yoona, hôm nay Jessica nói sẽ đón bé về đương nhiên tâm lý Yoona

không khỏi vui thích, reo lên: “Hay quá, chiều umma đến đón Yoong sao?”

Jessica cảm thấy sóng mũi mình cay cay, câu nói vô tư của bảo bối lại

khiến cô cảm thấy bản thân là người mẹ thật tồi tệ, thời gian qua cô chả

làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với con mình. Bên cạnh Tiffany

có thể nhìn ra vẻ tự trách của bạn thân, đưa tay lên siết nhẹ bàn tay

run run của Jessica mỉm cười: “Ừm, chiều nay umma của Yoong sẽ đón Yoong

có chịu không, giờ thì chúng ta đi học thôi nào!”

Yoona gật đầu vui vẻ, nhưng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của umma làm bé lo

lắng: “Umma lên phòng nghỉ đi ạ, mau hết bệnh mới đón Yoong về được.”

Jessica mỉm cười vuốt tóc Yoona, sau đó quay sang Tiffany: “Fany, thời

gian qua thật làm phiền cho cậu.”

“Bạn bè mà còn nói mấy câu như thế sao, mà cậu còn thuốc uống không

vậy?”-Sực nhớ ra chuyện quan trọng, Tiffany liền hỏi.

“Tớ cũng không nhớ nữa.”-Jessica lắc nhẹ đầu trả lời không chắc chắn.

“Được rồi, Yoong đợi cô Fany một chút, để cô đi mua thuốc cho umma con

rồi về chở con đi học nhé!”

“Vâng, cô Fany đi đi ạ.”

Khi Tiffany rời khỏi Yoong cũng giục Jessica lên phòng nghỉ, Jessica chỉ

biết mỉm cười nghe theo lời con mình: “Umma lên phòng là được phải

không, con ở đây chờ cô Fany nha!”

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi khi trở về phòng Yoona cảm thấy thật buồn, sức khỏe

của umma vốn rất dễ sinh bệnh, tối qua sau khi gặp mặt cô giáo Yuri tâm

trạng của umma lại rất tệ, bé nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân tại

sao, chỉ nghĩ được một điều umma ghét cô Yuri, vậy thì Yoong cũng sẽ

không thích cô giáo nữa.

Ngồi phịch xuống ghế chờ Tiffany trở về, Yoona vô tình đè lên tấm hình

trên nệm ghế, bé liền lấy lên xem thứ đó là gì.

Đôi mắt nai to tròn chăm chú nhìn vào tấm hình không chớp mắt, hình ảnh

thân mật của hai người mà bé vừa nghĩ tới đập ngay vào mắt khiến cái đầu

non nớt của trẻ thơ phải suy nghĩ rất nhiều. Càng nhiều câu hỏi đặt ra

hơn khi dòng chữ phía sau tấm hình hiện ra trước mắt.

“Vợ yêu của Kwon seobang!”

CHAP 8

- Yoong! - Yuri gọi tên bé con khi thấy bé bước vào cổng trường, hôm nay

Yuri cố tình đến trường sớm hơn mọi khi cốt để chờ Yoona đi học.

- Con chào cô Yuri ạ! - Yoona lễ phép chào, tiếp tục rãi bước đến căn tin.

- Đợi đã Yoong, hôm nay con lạ quá... có phải vì chuyện hôm qua mà con

giận cô không? - Yuri e dè hỏi, biểu hiện của Yoona quá rõ ràng để nhận

biết, có ai lại thích người mà mẹ mình ghét đâu chứ.

- Con... cô Yuri làm umma con khóc, con không thích cô Yuri nữa. - Bé

cắn môi nói to rồi bước nhanh hơn.

Yuri đã dự đoán được phản ứng của Yoona nhưng khi thốt ra từ chính miệng

của bé cô vẫn thấy ngỡ ngàng khó tiếp nhận. Đột nhiên Yoona đứng lại

quay mặt đối diện Yuri, gương mặt có chút bối rối nói: Cô Yuri là ngiời

lớn, lại là giáo viên, cô sẽ không vì chuyện này mà làm khó dễ học sinh

của mình phải không?

Ngơ người một lúc để hiểu được vấn đề, Yuri cố nén cười nhìn bộ dạng sợ

sệt nhưng lại cố tỏ ra không sao của bé, con nít thật là đáng yêu, đặc

biệt là gương mặt nai con phía trước: Ừm, đương nhiên rồi. Cô sẽ không

làm khó dễ cho Yoong đâu, nhưng... - Vừa nói Yuri vừa tiến gần hơn với

Yoona nhưng bé con cũng nhanh chóng lùi lại.

- Được rồi Yoona, cô biết con đang giận cô nên tạm thời cô sẽ không

phiền con nữa. - Mỉm cười, Yuri từ tốn nói để không làm Yoona sợ.

Nhìn bóng lưng đơn độc cùng thân thể nhỏ gầy của bé con lòng Yuri quặn

thắt từng cơn, không còn gì có thể phủ nhận việc Yoona chính là con của

mình với gương mặt như tạc đó nữa, cả độ tuổi cũng chính xác thời gian

cô bỏ đi. Làm sao một mình Jessica có thể nuôi dạy Yoona những 6 năm,

cảm giác tội lỗi cứ thế đeo bám lấy tâm trí Yuri cho đến khi cô quay

lưng đi về phòng học.

Yoona quay nửa người nhìn theo Yuri, lúc nãy bé cũng rất muốn biết rõ

Yuri và umma của mình có mối quan hệ gì, vì sao lại chụp tấm hình đó

nhưng cuối cùng vẫn quyết định không hỏi, sống chung với umma đủ lâu để

Yoona hiểu được một điều, có những chuyện người lớn sẽ chẳng bao giờ nói

cho con nít nghe, hơn nữa Yoona đang giận Yuri làm umma bé khóc nên bé

càng không muốn hỏi.

.

.

.

Jessica uể oải bắt máy lên nghe: Alo!

- Sica, sao hôm nay em không đi làm, có chuyện gì với em thế?

- Em xin lỗi, hôm nay em thấy trong người không được khỏe muốn nghỉ một

ngày, vừa nãy uống thuốc xong em thiếp đi một lúc nên quên gọi điện nói

với anh.

- Em bị bệnh ư, anh sẽ qua đó ngay! - DongHae lo lắng hỏi, nghe tin

Jessica bị bệnh làm anh đứng ngồi không yên.

- Em ổn rồi, công ty đang rất bận, anh đừng bỏ việc vì em nữa, nếu anh

mà đến nhà trong giờ làm việc em sẽ giận anh đấy.-giọng nói thều thào

nhưng ngữ điệu vẫn rất có uy lực.

- Anh biết rồi, vậy chiều nay anh sẽ qua thăm em, như vậy là được phải

không? -

Dù cảm thấy thất vọng vì bị từ chối sự quan tâm song DongHae

vẫn mỉm cười đưa ra một thỏa thuận khác.

- OK, anh làm việc tốt nhé!

- Khoan đã Sica…-DongHae vội nói khi biết người yêu đang định ngắt máy.

- Còn chuyện gì sao?

- Cô gái tối qua… có đến làm phiền em nữa không?

- …

- Sica!

- À không, em buồn ngủ nữa rồi, tạm biệt anh! - Lần này Jessica tắt luôn

điện thoại quăng vào một góc bên giường, khẽ thở dài.

/“Yuri, nếu cô đã đi rồi tại sao còn trở về đây, còn là giáo viên của

Yoona nữa?”/

.

.

.

- Buổi học hôm nay kết thúc, chào các con!-Yuri mỉm cười nói với học

sinh của mình, đôi mắt vẫn kín đáo nhìn về phía bàn học nơi tiểu bảo bối

đang ngồi, suốt buổi học Yuri luôn quan sát Yoona và luôn nhìn thấy nét

mặt buồn bã ấy.

Âm thầm đi theo sau Yoona, hôm nay trường có tổ chức sự kiện nên lớp

trống được tiết cuối, tất cả học sinh đều háo hức chạy ùa ra cổng nơi bố

mẹ đang chờ sẵn rước về. Riêng Yoona chỉ lẳng lặng đến một ghế đá cạnh

gốc cây ngồi xuống, nét mặt thơ ngây vẫn thấp thoáng chút ưu tư mà một

đứa trẻ không nên có.

Xót xa, đau đớn, đó chưa phải là những gì có thể hình dung được tâm

trạng của Yuri vào lúc này. Trông thấy con mình thua kém người khác, một

người làm ba như cô lại không thể chạy đến thừa nhận với con thật sự rất

tồi tệ. Giọt nước mắt trong suốt khẽ rơi trên gương mặt đã đỏ hồng vì

xúc động, bờ môi mấp máy không thành lời: “Yoong à, cô là appa của con

đây… ”

Lau vội giọt nước mắt, Yuri cố nở một nụ cười trước khi bước đến chỗ

Yoona đang ngồi: Yoong, con chưa về sao?

- Dạ… -Yoona giật mình quay đầu lại, khi nhìn thấy Yuri đôi mắt liền né

tránh sang nơi khác.

Đứng đối diện với bé con, Yuri khụy gối xuống để ngang tầm với bé, giọng

nói vẫn trầm ấm nhẹ nhàng: Cô Fany hôm nay không biết con nghỉ tiết sớm sao?

- … -Yoona cắn môi lúng túng: Giờ này cô Fany còn đang bận làm việc nên

con không muốn phiền cô ấy,

hôm nay umma hứa sẽ đến đón Yoong nhưng

umma bị bệnh rồi, Yoong cũng không muốn umma phải mệt, Yoong sẽ ngồi đây

đợi một lúc.

Bàn tay ngăm ngăm rụt rè đưa ra muốn nắm lấy bàn tay bảo bối nhưng cuối

cùng cũng co lại đưa lên xoa nhẹ đầu bé con, khóe môi lại cong lên lần

nữa: Yoong đúng là đứa trẻ ngoan, bây giờ cô cũng chưa muốn về nhà, cô

có thể ngồi lại đây với Yoong được không?

Yoona phân vân một lúc mới gật đầu, vốn dĩ

bé còn giận cô giáo nhiều

lắm luôn nhưng không hiểu sao nhìn vào gương mặt cùng nụ cười rạng rỡ

của cô Yoona cảm thấy rất ấm áp: Vâng ạ!

- Được rồi, trong thời gian chờ đợi chúng ta chơi trò chơi nha! - Yuri

vui vẻ đứng bật dậy khi nhận được sự đồng ý của Yoona, hào hứng bày trò.

Chơi đùa với con của mình là một trải nghiệm mới lạ và thú vị mà Yuri

rất muốn thử.

- Trò chơi?-Yoona tròn mắt lặp lại lời nói của Yuri.

- Phải rồi, đá nó mạnh một chút-Yuri bật cười nhìn bàn chân nhỏ nhắn đá

trái cầu về phía cô.

- Cô đá nhẹ thôi, Yoong nhặt cầu mệt quá!-Yoona than thở vì vừa chạy ra

tận giữa sân để nhặt cầu.

- Cô xin lỗi, cô sẽ điều chỉnh lại.

Bên dưới gốc cây đại thụ của trường, cô giáo và học trò cùng nhau chuyền

qua chuyền lại trái cầu, đâu đó vang lên tiếng cười đùa rộn rả của cả hai.

- Là tại cô đó!-Gương mặt tiu nghỉu nhìn trái cầu nằm vắt vẻo trên nhánh

cây đại thụ.

- Là Yoong chuyền mạnh quá, cô chỉ phản xạ thôi.-Yuri cười trừ đưa mắt

nhìn theo.

- Không biết đâu, cô phải lấy trái cầu xuống cho Yoong.

- Được được, để cô nghĩ cách.-Yuri đưa tay lên cằm nghĩ ngợi.

- Khỏi, Yoong có cách rồi!-Không đợi Yuri tìm cách bé con nhanh nhạy reo

lên.

- Cách gì?

- Cô cởi giày ra đi!

- Sao cơ?-Yuri nhướng mày nhìn Yoong rồi nhìn lại đôi giày thể thao của

mình: Không phải là ý đó chứ?

- Chính xác là vậy đó cô.-Một nụ cười lém lỉnh trên gương mặt thiên

thần, Yoona chụp nhanh chiếc giày mà Yuri vừa tháo ra đưa cho.

- A, hay quá, trái cầu rớt xuống rồi.-Yoona mừng rỡ chạy tới chụp trái

cầu vừa rớt xuống đất khi bé ném chiếc giày lên cây mà không thèm quan

tâm có người đang uất ức nhìn mình.

- Giày của cô thì sao?

- A… Yoong không nghĩ tới nó lại bị vướng trên cây, nhưng mà Yoong đã

lấy được cầu rồi nè!-Nở một nụ cười hồn nhiên khác, Yoona cầm trái cầu

lên khoe.

- Trao đổi có lời ghê, một chiếc giày đổi một trái cầu.-Yuri thầm mỉa

mai, ánh mắt chán nản ngước lên nhìn lại chiếc giày của mình.

Phía xa xa, Jessica đã trông thấy tất cả sự việc, thật ra cô dự định đến

sớm hơn giờ về một lúc để nhìn ngắm ngôi trường mà Yoona học, không ngờ

khi đến nơi cả trường đều vắng tanh không một bóng người, trong lòng

đang thấp thỏm không biết bảo bối đang ở đâu thì đã nhìn thấy hai cô trò

đang chơi đá cầu cùng nhau.

Chap 9

Nhìn Yuri và Yoona cười đùa vui vẻ cùng nhau trong lòng Jessica cảm thấy

nhói lên từng hồi, đáng lẽ họ đã có một gia đình hạnh phúc bên nhau nếu

như Yuri không bỏ rơi hai mẹ con cô, bây giờ nhìn thấy cảnh này trong

lòng Jessica dâng lên một nỗi tủi thân và uất hận khôn xiết. Đưa tay

quẹt nhanh hàng nước mắt chực trào xuống má, lấy lại vẻ lạnh lùng ,

Jessica bước đến chỗ của họ.

“Yoong!”

Yoona vừa nghe tiếng gọi quen thuộc liền quay đầu lại mỉm cười chạy đến

bên umma của mình: “Mẹ!”

Mỉm cười hiền hòa chào bé con đang ôm chặt lấy hông mình song đôi chân

mày lại khẽ chau vào nhau ngước lên cây cổ thụ nơi cái người ngăm đen

đang vắt vẻo trên đó: “Cô ta làm gì thế Yoong?”

Yoona nghe mẹ nhắc đến cô giáo nét mặt liền xìu xuống nép sát vào người

mẹ hơn, theo trí nhớ của bé thì mẹ mình không thích cô Yuri: “Con… cô

giáo vì giúp con lấy trái cầu nên đã bị vướng chiếc giày trên cây… ”

Yuri đang bấu chặt tay lên nhánh cây gần đấy nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt

xem thường của Jessica cùng gương mặt buồn bã của Yoona làm tâm trạng cô

cũng theo đó mà thay đổi, lúng túng gượng cười tìm cách trèo xuống mặc

kệ chiếc giày vẫn chưa lấy được.

“Cô giáo cẩn thận!”-Yoona lo lắng kêu to khi thấy Yuri có vẻ khó khăn

trong quá trình leo xuống, bên cạnh Jessica cũng không thể nào yên tâm

được vì sự liều lĩnh của cô ấy, dường như Yuri muốn nhảy xuống từ độ cao

không an toàn này.

BỊCH

Thoáng nhăn mặt với cú hạ cánh không mấy đẹp mắt, Yuri vội vã đứng dậy

trưng bộ mặt “tôi không có vấn đề gì” mỉm cười nhìn Jessica: “Chào

Jessica… ”

Trái với tâm trạng lo lắng bên trong, Jessica lại cất giọng lạnh lùng:

“Tại sao tan học sớm mà cô không nói cho phụ huynh học sinh biết?”

“Yul… ”

Yoona nhìn thấy không khí không được tốt kéo nhẹ vạt áo Jessica lúng

túng nói: “Không phải cô giáo đâu mẹ, là tự con muốn ở lại đây chơi một

chút… ”

“Yoong!”-Jessia nhìn xuống con mình, gương mặt có phần giận dữ vì nghĩ

bảo bối ham chơi không muốn về nhà.

Yuri hiểu được suy nghĩ của Jessica vội lên tiếng giải oan cho bé:

“Không phải như em nghĩ đâu, thật ra Yoong muốn em nghỉ ngơi nhiều hơn

một chút nên mới không gọi cho em, lúc Yul đến bé chỉ ngồi đây có một

mình thôi.”

Jessica cảm thấy sóng mũi mình cay cay khi nhìn vào gương mặt sợ sệt

cùng đôi mắt nai to tròn đang lấp lánh như sắp khóc của bé con, cô đúng

là người mẹ tệ hại nhất trên đời. Jessica cúi đầu, áy náy lên tiếng:

“Yoong, mẹ xin lỗi con!”

Yoona nhìn mẹ sắp khóc trong lòng lại cảm thấy có lỗi vô cùng, cánh tay

bé xíu vội siết chặt hơn chiếc eo Jessica vùi mặt vào đó lắc lắc đầu:

“Không có, là Yoong không tốt, Yoong làm mẹ phải lo lắng, là Yoong không

tốt, mẹ đừng giận Yoong nha!”

Nhìn hai mẹ con ôm nhau Yuri chỉ biết chôn chân đứng đó, cô rất muốn

vươn tay ra ôm họ vào lòng, làm chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con nhưng

bây giờ liệu còn kịp hay không, Jessica sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô,

Yoona sẽ chấp nhận người ba này chứ?

Tách Yoona khỏi người mình, Jessica điều chỉnh lại cảm xúc ngẩn đầu lên

nhìn Yuri: “Cảm ơn cô giáo!”

Yuri ấp úng gật đầu: “Chuyện nên làm mà… ”

Nhẹ thở dài nhìn lại Yoona rồi nhìn lên Yuri lần nữa, khi nãy trông thấy

hai cha con chơi đùa cùng nhau Jessica đã suy nghĩ rất nhiều về những

chuyện đã qua. Tối hôm qua vì quá xúc động nên cô không thể kiềm chế

được bản thân, hôm nay cô muốn hỏi rõ lý do tại sao năm xưa Yuri lại bỏ

rơi mẹ con mình, đối với con người bạc bẽo này Jessica vẫn còn một chút

niềm tin mong manh cô ấy có nỗi khổ riêng, rằng Yuri vẫn rất thương yêu

cô và nếu biết họ có một đứa con xinh xắn thế này Yuri sẽ không bao giờ

bỏ rơi họ.

“Yoong à, con qua đó chơi một chút cho mẹ và cô giáo nói chuyện có được

không?”

Yoona dụi dụi mắt mình gật nhẹ đầu với Jessica, trong đầu chợt hiện lên

tấm hình vừa nhìn thấy sáng nay với nhiều thắc mắc.

Chờ cho bé con cách xa họ một khoảng an toàn Jessica mới tiếp tục: “Bây

giờ thì giải thích đi?”

“Sica?”-Yuri hơi bất ngờ với câu hỏi này.

“Đừng gọi tôi bằng tên đó nữa, nói đi, ít ra tôi cũng phải biết vì lý do

gì mà cô rời bỏ mẹ con… rời bỏ tôi không một lời từ biệt?”

Yuri cắn nhẹ môi dưới, hơi thở có phần nặng nề hơn rất nhiều: “Yoong là

con của chúng ta phải không?”

Hai lần gặp lại Yuri đều khiến Jessica giận đến đỏ mặt, phẫn nộ quát to:

“Đó không phải chuyện cô nên quan tâm sau tất cả những điều cô đã làm

với tôi, nếu cô không muốn nói thì thôi.”

Nhận thấy Jessica có ý muốn bỏ đi Yuri vội nắm lấy bàn tay trắng ngần ấy

lại, trong ánh mắt Yuri đã thoáng hiện ra nỗi thổng khổ không thể lý

giải: “Không Sica, Yul sẽ giải… ”

“Sica… ”-Từ xa, DongHae nhìn thấy Jessica đang đứng cạnh cô gái tối hôm

qua liền lo sợ kêu lên, bước nhanh đến chỗ họ.

“DongHae oppa!”-Jessica không giấu nổi sự bất ngờ nhìn DongHae.

“Anh đến nhà tìm em nhưng không thấy, điện thoại cho Tiffany cô ấy nói

em đến trường học đón Yoong nên anh đã đến đây, cô ta không làm gì em

chứ?”-Đôi mắt lườm sang Yuri không chút thiện cảm, bàn tay to lớn vội

đưa ra nắm lấy bàn tay Jessica vẫn đang bị Yuri nắm chặt nhằm ngăn chặn

sự thân mật quá mức cần thiết này.

“Em… không sao, anh đừng căng thẳng quá, em biết cách giải quyết mà.”-Nở

một nụ cười trấn an DongHae, Jessica quay sang Yuri: “Lúc nãy cô còn

muốn nói gì?”

Khóe môi cong lên nụ cười chua chát, Yuri lắc nhẹ đầu, ánh mắt trống

rỗng nhìn sang chàng trai bên cạnh Jessica. So với cô có lẽ anh ta sẽ

chăm sóc cho mẹ con họ tốt hơn một kẻ như mình, dù đau đớn và không cam

tâm nhưng nếu khiến cả hai được hạnh phúc Yuri bằng lòng chấp nhận buông

tay: “Không có gì, thứ 7 cô Jessica nhớ đến họp phụ huynh đúng giờ.”

Nhìn bóng lưng đơn độc từng bước rời xa dần với một chân không mang giày

tim Jessica có một trận co rút đau đớn, tại sao một lời giải thích cũng

không có…

“Mẹ… chú DongHae… ”-Yoona trông thấy cô Yuri đi khỏi nhanh chóng chạy

đến chỗ Jessica với tốc độ nhanh nhất có thể nhưng khi nhìn thấy người

bên cạnh mẹ mình bé con lại e dè dừng lại.

“Chào con!”-DongHae mỉm cười đi đến bế Yoona lên cao: “Chà, Yoong càng

ngày càng dễ thương nha, xinh y như mẹ vậy!”

Jessica cố nở nụ cười nhìn DongHae và bảo bối, cô quyết định gạt đi mớ

suy nghĩ không nên có này nữa, cô sắp kết hôn với DongHae và Yoong cũng

sắp có người ba mới, cuộc sống của Jessica như thế là quá đủ rồi. Có lẽ…

.

.

.

Taeyeon đặt lon nước ngọt ướp lạnh lên má Tiffany làm cô ấy giật mình la

lên: “Tae, lạnh chết em rồi!”

Taeyeon mỉm cười ngồi bên cạnh bạn gái: “Ngày đầu tiên làm việc tốt chứ

cô Hwang?”

“Tốt!”-Tiffany yếu ớt trả lời.

“Vậy sao em lại chán nản thế?”

“Em đang lo cho bạn của mình, cậu ấy thật là khổ?”-Lại gương mặt ủ rũ.

“Cái cô bạn thân mà em từng nhắc tới sao?”

“Ừm!”

“Không phải cô bạn ấy sắp kết hôn rồi sao, như thế có gì mà em phải lo

lắng?”

“Nhìn có vẻ mọi chuyện đã tốt đẹp nhưng em biết Sica vẫn không hề vui vẻ

thật sự.”

“Khoan đã, em vừa nói bạn em tên là Sica, có phải là Jessica không?”

“Ừm, Tae biết cậu ấy sao?”-đôi mắt ngơ ngác nhìn bạn gái mình thắc mắc.

Chap 10

Nhìn dáng người nhỏ nhắn của bé con từ phía sau Tiffany khẽ cười nhẹ

nhàng bước tới, định sẽ chọc bé con một chút không ngờ lại bắt gặp Yoona

ngồi thơ thẩn ngắm nhìn tấm hình trên tay mình.

“Yoong, sao con có tấm hình này?”

Câu nói đột ngột khiến Yoona giật bắn người theo hành động tự nhiên vội

đưa tay giấu tấm hình ra sau lưng: “Cô Fany… ”

Tiffany chau mày nghiêm mặt: “Yoong!”

Rụt rè chìa tấm hình đưa cho Tiffany, Yoona cúi gầm mặt không dám ngẩn

đầu lên.

Thở dài nhìn hai người trong tấm hình, bây giờ Tiffany đã hiểu hết tất

cả mọi việc. Thật không ngờ cô giáo của Yoona cũng chính là người ấy,

càng bất ngờ hơn khi Yuri lại xuất hiện vào thời điểm này khi Jessica

sắp kết hôn cùng người khác.

“Là ý trời mà!”

Yoona thỏ thẻ rất nhỏ: “Cô Fany nói gì thế ạ?”

“Không có gì đâu Yoong, mẹ con đâu rồi?”-mỉm cười xoa đầu bé con,

Tiffany trưng đôi mắt cười để làm dịu bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

“Mẹ con đang nằm nghỉ trên phòng.”

“Vậy con đã ăn gì chưa?”

“Yoong ăn cùng mẹ và chú DongHae rồi, tối thế này cô Fany đến nhà có

việc gì không ạ?”

Nở một nụ cười khác, Tiffany lắc nhẹ đầu: “Không có gì đâu Yoong, cô chỉ

tiện đường ghé qua thăm hai mẹ con sẵn tiện xem mẹ con đã khỏe hơn chưa?”

“Vâng, vậy cô Fany lên chơi với mẹ con đi, con ngồi xem TV một chút nữa

mới lên phòng.”

“Yoong ngoan lắm, cô trả tấm hình lại cho Yoong này.”

Nhìn tấm hình một lúc Yoona mới đưa tay nhận lại, mím chặt môi, phân vân

mãi bé con mới dám nhìn thẳng vào mắt Tiffany hỏi: “Cô Yuri và mẹ con có

mối quan hệ như thế nào vậy cô Fany?”

Lúc nhìn tấm hình trong tay Yoona Tiffany đã đoán được bé con sẽ có suy

nghĩ này rồi cho nên không mấy bất ngờ. Khụy gối xuống để ngang tầm với

bé con, Tiffany nhẹ nhàng hỏi: “Thế Yoong có thích cô Yuri không?”

Lại mím chặt môi, bé con thật sự rất thích cô Yuri nhưng nghĩ tới mẹ

mình bé không dám nói lên điều đó.

.

.

.

Taeyeon chần chừ một lúc trước khi gõ cửa căn hộ và cũng mất một ít thời

gian chủ nhân của nó mới mở cửa chào đón mình.

Yuri hơi bất ngờ vì vị khách trước mặt: “Kim Taeyeon, sao cậu lại đến đây?”

“Không mời tôi vào nhà sao?”-Taeyeon mỉm cười, đôi mắt lướt nhanh sang

chiếc vali đang chất đống đồ đạc bên trong.

“Nhà hơi bề bộn, cậu thông cảm!”-Yuri rót cho Taeyeon ly nước lọc rồi

tiếp tục công việc xếp đồ vào vali của mình.

Khẽ thở nhẹ ra, Taeyeon đã nghe Tiffany-người bạn gái cô mới quen cách

đây không lâu kể về tình hình của Jessica, vốn dĩ Taeyeon không thích

can thiệp vào chuyện của người khác nhưng trường hợp của Yuri có chút

đặc biệt và bản thân cô cũng có một phần trách nhiệm nên cô mới làm kẻ

nhiều chuyện một lần.

“Cậu không định nói cho Jessica nghe sự thật sao?”-Giọng nói trong trẻo

thốt lên làm ngưng hành động của người bên cạnh.

Đưa tay vén những lọn tóc rủ xuống trước trán, hướng mắt về một điểm vô

định phía trước, Yuri chợt lặng đi khi nghĩ về những lần gặp mặt gần đây

với Jessica: “Cô ấy có vẻ đang sống rất hạnh phúc mà không cần có tôi,

nếu nói ra sự thật chỉ để tạo thêm gánh nặng và đau thương cho người

mình quan tâm thì hãy để sự bất công tiếp tục trên người tôi đi.”

.

.

.

“Cậu vẫn chưa ngủ!”-Tiffany mỉm cười ngồi bên giường Jessica khi trông

thấy cô bạn đang ngồi đọc sách.

Bỏ cặp kính cận xuống giường nhìn lên Tiffany có chút khó hiểu: “Sao cậu

lại đến đây vào lúc này?”

“Hai mẹ con cậu thật giống nhau, tớ không thể đến vào giờ này sao?”

“Không phải, chỉ là tớ hơi ngạc nhiên thôi.”

Lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào con ngươi đen sâu thẳm trước mặt,

Tiffany không biết bản thân nên bắt đầu từ đâu nhưng nếu cô không nói ra

điều này trong lòng sẽ bức bối không yên ổn được: “Jessica, từ giờ hãy

im lặng và lắng nghe những điều tớ sắp nói, nó có thể khiến cậu khó tin

và bàng hoàng, đau đớn hay đại loại như vậy nhưng tớ nghĩ cậu là người

cuối cùng nên biết được sự thật.”

.

.

.

Bàn tay cô nắm chặt lại, móng lún vào thớ thịt đau nhói nhưng lúc này

đây cũng chẳng thể nào đau bằng cái đau đang cào xé con tim Jessica,

những lời Tiffany nói điều là thật sao, hóa ra bấy lâu nay cô đang sống

với nỗi hận thù của mình, đau đớn của riêng mình. Con người ngốc nghếch

đó, tại sao lại giấu cô, tại sao…

“Sica…”-Nhận thấy sự bất ổn trên gương mặt nhợt nhạt của bạn, Tiffany lo

lắng hỏi.

Jessica không đáp, chỉ lơ đễnh nhìn ra xa, trong lòng cảm thấy buốt xót

vô cùng.

Chợt điện thoại của Tiffany làm gián đoạn lời nói của cô ấy, Jessica

cũng không quan tâm đến cuộc gọi của Tiffany cho đến lúc Tiffany hốt

hoảng nắm chặt lấy tay cô lay mạnh: “Sica, Taeyeon vừa điện thoại nói

cho tớ biết Yuri sắp rời khỏi đây, cậu phải đưa ra quyết định nhanh lên.”

Lại thêm một tin bất ngờ khác, Jessica chết lặng ngồi ngây người ra đó,

khóe mắt ươn ướt nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào chảy

ra, cô đã quá mệt mỏi rồi.

“Sica!”-Tiffany nôn nóng lặp lại lần nữa.

Bậy người đứng dậy, Jessica lấy nhanh chiếc áo khoác mặc vào: “Fany, cho

tớ địa chỉ nhà tên ngốc ấy!”

Nở nụ cười tươi rói, Tiffany thánh thót trả lời: “Số 21 đường shoshi.

Chúc cậu may mắn!”

Khẽ lườm đứa bạn trước khi rời khỏi phòng bỏ lại một câu ngắn gọn: “Chăm

sóc Yoong giùm tớ!”

Bé con ngơ ngác nhìn mẹ chạy xuống lầu liền hỏi: “Tối rồi mẹ đi đâu thế?”

“Mẹ đi tìm ba về cho Yoong, Yoong nhớ ngủ trước 9 giờ nhé, mẹ yêu Yoong!”

Hôn nhanh lên trán bảo bối, Jessica cũng nhanh chóng chạy ra ngoài trong

sự khó hiểu của Yoona.

“Mình sắp có ba rồi!”-mỉm cười khoe hàm răng đều trân, bé con ôm chặt

con cá sấu bông vào lòng, trên bàn tay vẫn nắm chặt tấm hình hai cô gái

cũng đang mỉm cười thật hạnh phúc.

.

.

.

NOCK NOCK NOCK

Tiếng gõ cửa dồn dập và thô bạo cho thấy người đang đứng bên ngoài không

đủ kiên nhẫn để có thể chờ đợi.

“Sica… ”-không giấu được sự bất ngờ, Yuri mở to mắt nhìn người đang đứng

trước mặt mình.

Đôi mắt tức giận khi trông thấy chiếc vali to đùng đặt ở ngay giữa căn

phòng nhỏ chật hẹp, Jessica dùng tay đấm mạnh lên ngực Yuri không ngừng:

“Đồ xấu xa, đồ ngốc, cô là đồ ngốc nhất là tôi từng biết… ”

Từ sự ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Yuri không thể nào đoán được

Jessica đang muốn gì nhưng vẫn đứng yên để mặc cho cô ấy trút giận, cô

đáng bị như thế.

“Sica… ”

“Hức hức… đồ ngốc, cô tính như vậy mà bỏ đi một lần nữa sao?”-nắm đấm đã

không còn lực, để yên trên khuôn ngực Yuri, Jessica nức nở khóc.

Hoảng hốt nhìn gương mặt đỏ bừng vì xúc động, Yuri vội vã đưa tay lên

lau đi những giọt nước mắt nóng hổi ấy nhưng có lau mãi cũng không hết

được: “Sica… đừng làm Yul sợ, tại sao em lại khóc, nín đi… Sica… ”

Dù thế nào Jessica cũng không thể ngưng những giọt nước mắt bướng bỉnh

này rơi ra, cô lắc lắc đầu không nói nên lời.

Bàn tay ngăm rụt rè đưa lên kéo cơ thể Jessica về phía mình ôm chặt vào

lòng, ra sức vuốt ve tấm lưng run rẩy để làm vơi đi cơn xúc động.

/“Bạn gái tớ -Kim Taeyeon là cảnh sát, cô ấy là người biết rõ được lý do

vì sao năm xưa Yuri rời bỏ cậu không một lời từ biệt.”/

/“//Yuri vì muốn bảo vệ cậu nên chấp nhận ngồi tù thay Taecyeon, để hắn

ung dung tiếp tục rút xén tiền của công ty. Năm ấy Taeyeon cũng là người

điều tra việc này, chính cô ấy đã đề nghị hợp tác cùng Yuri tương kế tựu

kế vạch tội tên //Taecyeon//. Sau 3 năm ngồi tù thay Taecyeon, Yuri đã

âm thầm liên lạc cùng với một số bạn bè điều tra hắn giúp Taeyeon có đủ

chứng cứ chỉ tội//hắn//, bây giờ hắn ta đang chịu sự trừng phạt trước

pháp luật vì tội lỗi của mình nhưng bè phái của hắn vẫn còn rất nhiều,

vì tránh sự nghi ngờ nên Yuri quyết định không trở về tìm cậu nữa. Không

ngờ lần gặp gỡ vô tình này khiến mọi thứ rối tung cả lên.”/

/“Jessica, tớ biết cậu đang rất hoảng loạn và khó xử, nhưng đừng vì một

phút nhất thời mà đưa ra quyết định sai lầm để sau này phải ân hận.”/

Chap 11

“Sica… ”-dù không muốn rời khỏi cái ôm nhưng nếu họ cứ đứng ôm nhau

trước cửa như thế thật không hay chút nào nên Yuri cũng đành luyến tiếc

lên tiếng.

Bàn tay chậm rãi đưa lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên

hàng mi dài cong vút, mỉm cười hiền hòa, Yuri nắm tay kéo Jessica vào

trong đóng cửa lại để những cơn gió lạnh không lùa vào phòng.

“Sica… lúc nãy em… ”-nhận thấy tâm trạng Jessica đã ổn hơn Yuri ấp úng hỏi.

“Chuyện năm xưa cô bỏ đi không một lời từ biệt tôi đã biết hết rồi.”-Lời

nói nhẹ tênh vang lên làm bầu không khí chìm trong im lặng.

“Thời gian qua Yul xin lỗi, Yul không hề hay biết rằng em đã mang thai

và sinh ra con của chúng ta.”-gương mặt ưu thương và đau xót nhìn lên

người phụ nữ bên cạnh, Yuri biết cho dù cô có nói gì thì những tổn

thương và cay đắng hơn 6 năm qua cũng không cách nào bù đắp lại.

Giọng nói trong trẻo cất lên lần nữa nhưng lần này mang theo rất nhiều

cảm xúc, ánh mắt long lanh nhìn rõ sự mong chờ ẩn chứa bên trong: “Nếu

như cô biết tôi có con với cô cô vẫn sẽ làm như vậy sao?”

Yuri lắc nhẹ đầu mỉm cười, nếu cô biết Jessica đã mang thai cô càng phải

làm như vậy. Hai mẹ con họ là thứ quý giá nhất đối với cô, cho dù phải

đánh đổi như thế nào Yuri nhất định bảo vệ Jessica và Yoona, không để ai

đụng đến họ.

“Bây giờ em và DongHae sắp kết hôn rồi, Yoong cũng không còn phải sống

những ngày tháng không có ba nữa, Yul không muốn phá vỡ cuộc sống của em

một lần nữa.”

“Cô đang làm điều đó đấy thôi.”-Jessica tỏ ra khó chịu vì lời nói của

Yuri nhưng sau đó đã dịu đi, tiếp tục: “Cô… Yuri, thời gian qua chúng ta

sống như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao? Cả tôi và Yuri đều dùng suy

nghĩ của mình để suy nghĩ cho đối phương mà không biết cái người kia

muốn chính là điều gì. Tôi đã không biết được những đau khổ và khó khăn

Yuri phải gánh chịu và Yuri cũng vậy.”

“Sica… ”-đôi mắt đen láy cũng đã không thể ngăn được dòng nước mắt ấm

nóng lăn dài xuống gương mặt thanh tú, giọng nói vỡ òa nghẹn ngào.

“Lúc chạy đến đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều rằng quyết định này có đúng

hay không nhưng có cố gắng thế nào thì vẫn không thể chọn lựa được.

Chính giây phút nhìn thấy chiếc vali đáng ghét kia cùng gương mặt Yuri

tôi đã có câu trả lời cuối cùng, tôi vẫn còn yêu Yuri và Yoong cũng cần

một người ba thật sự, cả hai mẹ con tôi vẫn rất cần Yuri.”

“Em tha thứ cho Yul thật sao?”-đưa tay quẹt nhanh nước mắt để có thể

nhìn rõ được gương mặt phía trước, trong lòng Yuri đang có một niềm vui

rất lớn cùng một sự mong đợi khôn xiết.

“Ừm!”-câu nói vừa kết thúc Jessica đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc

bao trọn lấy mình, tai cô còn nghe rõ từng nhịp đập của trái tim vang

lên trong lồng ngực, nó rất giống cái lúc cô chấp nhận lời tỏ tình của

Yuri. Khẽ mỉm cười tựa sát vào bờ ngực ấy nhắm mắt lại, Jessica sẽ không

hối hận với sự lựa chọn này.

Yuri cũng chầm chậm khép mi mắt, cô tôn trọng mọi quyết định của

Jessica, nếu cô ấy không do dự mà cho cô một cơ hội nữa Yuri tuyệt đối

sẽ không buông tay. Những lời nói xin lỗi hay những gì xảy ra trong quá

khứ hãy để nó ngủ yên, tương lai của họ mới là thứ cô cần quan tâm vào

lúc này. Cô sẽ yêu thương Jessica và Yoona thật nhiều, nhiều hơn cả

trước đây để bù đắp cho khoảng thời gian đã bỏ lỡ, dùng cả cuộc đời còn

lại của mình.

“Ôm em trong vòng tay thế này Yul cảm thấy như mình đang ôm cả thế

giới!”-Yuri trưng nụ cười ngố của mình ra, thì thầm vào tai Jessica.

“Sến!”-Jessica bĩu môi, nhưng trong lòng lại thấy thật bình yên và hạnh

phúc, đối với Jessica vòng tay này còn vững chắc hơn mọi thứ trên đời.

“Nhưng còn DongHae và Yoong?”-Đây là hai chuyện vẫn khiến Yuri lo lắng,

cuộc sống của Jessica đã thay đổi rất nhiều từ khi cô bỏ đi, cô không

thể cứ thế mà mang Jessica bên cạnh mình được.

Nhẹ thở dài, Jessica cũng đang rất khó xử: “Chuyện của Yoong em nghĩ con

sẽ chấp nhận Yul, còn DongHae… anh ấy là một chàng trai tốt… ”

“Yul sẽ nói chuyện với anh ta.”

Jessica ngồi dậy tách khỏi người Yuri, nghiêm túc nói: “Không, em sẽ làm

điều đó, chuyện này hãy để em tự mình kết thúc.”

Mỉm cười nắm lấy những ngón tay đang hờ hững dưới chân, đặt môi hôn nhẹ

lên mu bàn tay ấy: “Từ giờ Yul sẽ luôn bên cạnh em, cùng em giải quyết

những khó khăn phía trước. Yul sẽ không nói lời nào đâu, nhưng hãy để

Yul bên cạnh em, nhé!”

Cái tên ngốc này cứ như vậy làm sao Jessica có thể ngừng yêu được cơ

chứ, thầm thở dài dùng ngón trỏ chỉ lên sóng mũi đáng ghét ấy nhưng

trước khi nó kịp chạm vào đã chuyển hướng sang chiếc vali cách đó không

xa: “Yul định bỏ đi thật sao?”

Yuri thoáng rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt đanh lại bất chợt của

Jessica, người phụ nữ này thật không vừa: “Đó là trước khi em đến đây,

bây giờ thì khác rồi.”

Jessica hừm lạnh, chất giọng mỉa mai: “Yul thật có trách nhiệm, đụng

chuyện chỉ biết bỏ chạy.”

Yuri cố nặn ra một nụ cười cầu hòa, ý định bỏ đi là thật nhưng không

nhanh như vậy đâu. Dù có muốn rời đi cũng phải chờ công tác chuyển

trường mới có thể đi được, trong thời gian này Yuri sẽ chăm sóc Yoong

thật tốt để bù đắp phần nào những thiệt thòi mà bé con đã chịu nhưng giờ

phút này điều đó đã không còn quan trọng bằng việc nắm chặt hai mẹ con,

sau đó từ từ bù đắp. (cơ hội ghê, gió chiều nào theo chiều đó =)))))))))))

“Cười cái gì?”-Jessica bực bội khi Yuri cứ nhìn mình mỉm cười, cô ấy

định cứ cười thế sẽ làm cô hết giận sao.

“Yul nhớ em, Sica!”-Dứt lời, đôi môi không ngần ngại bao trọn đôi môi

mỏng nuốt lấy. Yuri thật sự nhớ đôi môi này, nhớ đến phát điên lên được.

“Ừm… chờ đã… ”-Jessica bất ngờ bởi nụ hôn chớp nhoáng, định đẩy ra nhưng

con người đáng ghét kia không những không dừng lại mà còn đẩy cô ngã

xuống sàn nhà lạnh buốt.

“Yul đáng ghét… ”

“Em cũng nhớ Yul mà có phải không?”

Hai đôi mắt nhìn vào nhau, nhớ nhung da diết, hai đôi môi một lần nữa

tìm đến nhau không chút do dự. Tất cả giờ đây chỉ còn là hình bóng đối

phương ngự trị. Như một cuộc đua đến hồi kết thúc, cả hai bám riết lấy

nhau, xác thân hòa quyện như tan chảy vào nhau nồng nàn, ngây ngất. Bàn

tay ngăm mạnh bạo giật phăng chiếc áo trên người mình và không ngần ngại

tước bỏ những gì vướng víu còn xót lại trên người người bên dưới. Bờ môi

mềm mại di chuyển một cách dịu dàng trên thân trần trắng mịn, thơm ngọt.

Trong bóng tối dày ken nơi căn nhà nhỏ màu xanh nhạt, nhốt mọi ánh sáng

của ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ. Không gian lắng động và yên ắng

không ngờ. Chốc lát lại nghe tiếng thở dồn dập giữa màn đêm.

Trong những tiếng rên khẽ đầy khoái lạc, giữa hơi thở dồn dập Yuri khẽ

khàng như rót mật vào tai Jessica:

“ Em lại là của Yul rồi!”

.

.

.

Bé con lăn qua lăn lại mà vẫn chưa ngủ được, bên cạnh Tiffany cất tiếng

hỏi khẽ: “Con không ngủ sao Yoong?”

“Vâng!”

“Có phải không có mẹ Yoong ngủ không được không?”

“Dạ không, tại con lo quá nên không ngủ được?”

“Con lo chuyện gì?”

“Lâu quá mà mẹ vẫn chưa về, Yoong sợ mẹ không đưa được ba về cho Yoong.”

Từ ngạc nhiên chuyển sang hiểu chuyện, Tiffany mỉm cười vòng tay ôm bé

con vào lòng thì thầm, ánh mắt có chút gian tà: “Yoong ngoan cứ ngủ đi,

sáng mai mẹ sẽ dắt ba về cho con, giờ này mà không về là tin mừng ấy chứ.”

Chap 12

CẠCH

Cánh cửa vừa bật mở bé con đã vội nhảy khỏi ghế sofa chạy ra, nét mặt

hiện rõ sự chờ mong và phấn khích: “Mẹ về rồi!”

Jessica trông thấy Yoona có chút ngượng ngùng, cô mỉm cười nhìn bảo bối:

“Chào con, hôm nay Yoong dậy sớm thế?”

Tiffany từ trên lầu xách cặp cho bé bước xuống, vừa đúng lúc nghe thấy

giọng đứa bạn nên trả lời thay: “Con cậu từ tối qua đến giờ có ngủ đâu.”

Jessica khẽ chau mày nhìn xuống Yoona đang trong vòng tay của mình thắc

mắc: “Sao thế Yoong?”

“Con… chờ ba.”

Gương mặt dần giãn ra khi hiểu được vấn đề, Jessica thầm tự trách mình

tối qua vì nóng vội quá nên đã lỡ lời làm bảo bối của cô suốt đêm trông

chờ, cảm giác tội lỗi theo đó dâng trào: “Mẹ xin lỗi!”

“Vậy mẹ có đem được ba về cho Yoong không?”-Đôi mắt nai hồn nhiên mở to

lên nhìn mẹ mình chờ đợi, nét mặt khi nhắc đến từ ba khiến bé con trở

nên phấn khích hơn rất nhiều.

“Mẹ… ”-Đảo mắt ấp úng, Jessica không biết nên giải thích thế nào cho con

hiểu, vừa lướt sang Tiffany lại nhìn thấy cái nhún vai và bĩu môi của cô

ấy làm Jessica càng thêm bối rối.

Ngoảnh đầu về phía sau hắng giọng, Jessica thỏ thẻ nói: “Vào đi!”

Từ bên ngoài, bàn chân ngập ngừng một lúc cũng mạnh dạn bước vào trong,

Yuri cố nở một nụ cười thật tự nhiên và đẹp nhất của mình với Yoona.

Trái với tâm trạng căng thẳng của hai người lớn, bé con vừa trông thấy

Yuri, trên gương mặt xinh tươi liền nở rộ một nụ cười xán lạn.

“Chào con… ”-Yuri không khác Jessica là bao, ấp úng không biết xưng hô

như thế nào cho phải với bé.

Bật cười nhìn bộ dạng của tên ngố này, Jessica nắm lấy bàn tay bé xíu

của Yoona, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng: “Yoong, cô Yuri chính

là ba ruột của con, qua chào ba con đi Yoong!”

Nhận thấy Yoong không có chút phản ứng nào, Yuri và Jessica nhìn nhau có

chút lo lắng, đột nhiên bé con chạy đến ôm chặt lấy cổ Yuri khi cô đang

ở tư thế nửa quỳ nửa ngồi: “Ba!”

Chỉ một từ ngắn gọn nhưng lại chất chứa bao nhiêu cảm xúc, vừa nghe con

mình cất tiếng gọi ba khóe mắt Yuri đã long lanh một màn sương mờ, mỉm

cười đưa tay lên vuốt ve đầu bảo bối: “Ngoan lắm Yoong!”

Bên cạnh Tiffany cũng bước xuống và đứng cùng bạn mình, nước mắt không

kiềm được trước hình ảnh đầy xúc động này: “Cậu đã có một quyết định

đúng đắn!”

Jessica mỉm cười lấy tay lau đi dòng nước mắt trên mặt: “Tớ cũng cảm

thấy như vậy. Cảm ơn cậu, vì tất cả!”

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh không gợn một chút mây, những làn gió nhẹ

nhàng lay động cành lá dần được ánh mặt trời chiếu rọi, báo hiệu một

ngày mới sắp bắt đầu.

.

.

.

“Yoong, lên ba chở đi học nào!”-Yuri hớn hở ngoắc ngoắc tay mình nhìn

sang bé con, hôm nay cô đã chuẩn bị sẵn cả mũ bảo hiểm cho bé rồi.

Yoona lắc đầu lia lịa đứng nép phía sau mẹ líu ríu nói: “Chừng nào ba

không đổi xe con sẽ không đi học cùng ba đâu.”

Jessica phì cười với câu nói của bé, nhìn lại chiếc Ducati hung tợn của

Yuri cũng thầm thở dài. Khi nãy Yuri đưa Jessica về nhà cô đã mắng cô ấy

một trận về chuyện lần trước chở con về rồi, ai đời giáo viên mà lại

chạy chiếc xe quái gở đó.

Yuri bĩu môi giả vờ tủi thân: “Yoong không thương ba sao?”

Bé con lắc đầu rồi lại gật, bàn tay bé xíu nắm chặt hơn vạt áo Jessica,

đôi mắt nai bỗng nhiên xuất hiện một tầng nước long lanh: “Mẹ, ba bắt

nạt Yoong!”

Jessica hốt hoảng khi thấy con sắp khóc, vội vàng ôm Yoona dỗ dành:

“Yoong ngoan, là ba không tốt, hôm nay cô Fany sẽ đưa Yoong đi học nha.”

“Dạ!”

Yuri trợn mắt nhìn hai mẹ con không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng

người nên than vãn là cô mới đúng ở đâu có kiểu vừa khóc vừa la làng thế

này. Chưa kịp phân trần Yuri đã nhìn thấy cái lè lưỡi tinh nghịch của bé

con trước khi vùi gương mặt vào mái tóc của mẹ. Uất ức đến nỗi không nói

nên lời, Yuri bắt đầu sợ tiểu quỷ này rồi.

Tiffany bật cười khúc khích nhìn cả gia đình đầm ấm bên nhau, trong lòng

cũng cảm thấy thật hạnh phúc.

.

.

.

DongHae rất buồn vì sự lảng tránh của Jessica, từ lúc vào công ty đến

giờ dù hắn có cố bắt chuyện hay bày tỏ sự quan tâm cô đều tế nhị khước

từ, nếu là trước đây hắn có thể bỏ qua xem như không có gì nhưng hiện

tại họ sắp kết hôn với nhau, DongHae không muốn tình trạng này tiếp tục

nữa. Đến giờ nghỉ trưa, hắn đi theo Jessica định sẽ nói chuyện với cô

không ngờ Jessica lại xuống trước cổng công ty.

“Sica!”

Nghe thấy tên mình, Jessica quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ

và thắc mắt của DongHae: “Oppa… ”

“Giờ này sao em lại xuống đây?”

“Em… ”

“Sica đứng đây để chờ tôi.”-Dựng chiếc Ducati xuống sân, Yuri bước đến

chỗ họ lên tiếng.

“Cô… ”-DongHae kinh ngạc nhìn Yuri ngang nhiên nắm tay vị hôn phu của

mình tức giận: “Cô có cái quyền gì mà dám làm thế?”

Khi DongHae định gạt tay Yuri ra jessica đã vội cất giọng ngăn lại:

“Oppa, Yul chính là ba của Yoong.”

Sững sốt với thông tin vừa nghe được, DongHae quên luôn cả ý định ban

đầu của mình khựng tay lại.

“Em xin lỗi, cho đến hôm nay em mới biết được mọi chuyện, em vẫn còn

tình cảm với Yul… ”-Jessica chân thành nói.

“Như thế thì đã sao chứ?”-DongHae chen ngang: “Anh yêu em không hề ít

hơn cô ta, thậm chí anh chấp nhận quá khứ của em chỉ để được bên cạnh

em, anh đã làm gì sai?”

Jessica đau lòng nhìn hắn, cô biết làm như vậy đối với DongHae thật tàn

nhẫn nhưng sẽ càng đau đớn hơn khi tiếp tục dây dưa mối quan hệ mập mờ

này: “Em xin lỗi, tất cả là tại em. Em bằng lòng gánh chịu tất cả.”

DongHae căm phẫn trừng mắt liếc Yuri: “Tất cả là tại cô!”

Yuri nắm chặt bàn tay trắng xanh của Jessica gật nhẹ đầu trấn an cô ấy

trước khi đối diện với ánh mắt dữ tợn của DongHae: “Phải, căn nguyên của

mọi chuyện là do tôi. Tôi đã không đủ khả năng để làm người tôi yêu được

hạnh phúc, là tôi hèn nhát đã bỏ lỡ khoảng thời gian dài để Jessica một

mình nuôi con nhưng nếu bây giờ tôi buông tay cô ấy ra, cuộc đời tôi từ

đây về sau sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Đó là sinh mạng của tôi, là gia

đình của tôi. Cho nên tôi chỉ có thể xin lỗi anh thôi.”

Yuri cúi thấp đầu thể hiện thành ý của mình. bên cạnh đôi mắt Jessica đã

đỏ hoe, cô gập người cúi đầu cùng với Yuri.

“Các người… tôi sẽ không tha thứ cho hai người đâu, không bao

giờ.”-DongHae nhìn cảnh tượng trước mắt không hề có chút cảm động, bây

giờ trong lòng hắn chỉ là sự tức giận và bất công, hắn không cam tâm để

người phụ nữ mà mình yêu thương ra đi như vậy.

“Không sao đâu, em đã làm rất tốt!”-Yuri mỉm cười an ủi Jessica khi hắn

đã rời khỏi.

.

.

.

Vừa bước vào Jessica đã nghe thấy tiếng cười giòn giã của hai cha con

vang khắp nhà. Bước đến phòng khách thì trông thấy Yuri đang đút cho bảo

bối ăn bánh kem, vẻ mặt rất hào hứng trong vai trò của người làm ba.

Đôi mắt đen khẽ nheo lại khi nhìn chiếc áo sơ mi trắng của Yuri dính đầy

vết bẩn mà Jessica cũng không chắc nó là gì, nhìn sang chiếc áo Yoona

tình hình không khác người kia là bao làm cô chỉ biết thầm thở dài. Suốt

buổi chiều đi làm ắt hẳn họ đã dọn sạch tủ lạnh nhà mình rồi.

“Thức ăn có ngon không Yoong?”-Đi gần đến ghế sofa, Jessica mỉm cười hỏi.

“A, mẹ đã về!”-Yoona và Yuri đồng thanh nói, mừng rỡ chào đón Jessica.

“Thật là, Yul xem Yul biến nhà em thành cái gì rồi này?”-Jessica giả vờ

nhăn mặt nhìn bãi chiến trường lộn xộn mà hai cha con gây ra.

“Lâu lâu chơi một bữa mà, em tắm rửa nghỉ ngơi đi, lát nữa trở ra đảm

bảo nơi này sẽ sạch sẽ bóng loáng ngay thôi!”-Yuri nháy mắt với bé con,

cả hai liền đứng thẳng người dậy nhìn Jessica mỉm cười.

Phì cười nhìn một cao một thấp đứng xếp hàng như quân đội, Jessica định

bỏ qua không truy cứu nữa nhưng đập vào mắt cô là hình ảnh không thể tin

được.

“Hai người có biết nhà tôi còn đang trả góp không hả, ai cho hai người

vẽ bậy lên tường?”-Jessica quát to lườm bọn họ, hai tay chống ngang hông

thở dốc vì tức giận. Nhìn bức tường nguệch ngoạc màu sơn không rõ hình

thù Jessica lại thấy nóng cả người.

Yuri cắn nhẹ môi dưới ra hiệu Yoona lên phòng, nhân lúc Jessica còn chưa

kịp mở miệng đã đẩy cô ngồi xuống ghế sofa dỗ ngọt: “Sica, đừng nóng

không tốt cho sức khỏe, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà.”

“Giải quyết cái đầu Yul á, mới có một buổi chiều mà Yul biến nhà em

thành ra thế này rồi.”-Nghĩ tới Jessica lại ôm đầu kêu trời, cô quên mất

Yuri là ai. Nay hai cha con họ hợp sức với nhau nhà cô chắc chắn sẽ sớm

tan tành thôi.

Vòng tay kéo cô tựa sát vào người từ phía sau, Yuri đung đưa thân người

thì thầm bên tai Jessica: “Em đừng lo, mọi việc sau này đã có Yul rồi,

Yul sẽ không để mẹ con em chịu khổ nữa đâu.”

Jessica thở dài, đôi mắt mệt mỏi cũng chầm chậm khép lại. Có lẽ là bản

thân đã hơi quá trong việc này nhưng công việc hiện tại của Jessica có

được là do DongHae giới thiệu, nay quan hệ của cô và hắn đã trở nên thế

này cô cũng không muốn làm việc ở đó nữa. Còn Yuri, Jessica không có ý

gì nhưng cuộc sống hiện tại của họ sẽ còn nhiều chuyện phải lo nghĩ, đặc

biệt là cho tương lai của tiểu bảo bối.

Hiểu được nỗi trăn trở của vợ, Yuri mỉm cười tựa cằm lên bờ vai nhỏ, từ

tốn nói: “Thật ra trong thời gian qua Yul có chơi chứng khoán và để dành

được một số tiền, cuộc sống của chúng ta Yul có đủ khả năng chu toàn.

Nếu em không ngại sau này chỉ cần ở nhà làm tròn vai trò của một người

vợ và một người mẹ, Yul sẽ không để mẹ con em thua thiệt với mọi người đâu.”

Mí mắt khẽ chớp, Jessica nghi ngờ hỏi lại: “Yul chơi chứng khoán?”

“Ừm, Yul có nghiên cứu về nó, ba năm nay nhờ nó nên Yul cũng tiết kiệm

được một số tiền.”-Yuri cười ngượng đưa ngón trỏ trước mặt mình.

Nheo mắt suy đoán, Jessica đưa ra con số: “100 triệu?”

Lắc đầu.

Nhướng mày: “10 triệu?”

Lại lắc đầu

“Chả lẽ 1 triệu?”-Jessica bắt đầu chán nản, quay lưng đối diện seobang

của mình.

Mỉm cười siết chặt cái ôm hơn, Yuri thỏ thẻ từng chữ bên tai Jessica:

“Là 1 tỉ won.”

Đô mắt mở to lên bất ngờ, Jessica không thể nào tin được chuyện này, lắp

bắp nói: “Yul đùa em sao… nếu Yul có 1 tỉ won tại sao lại ở căn nhà bé

xíu đó?”

Nắm chặt bàn tay trắng ngần lại lật ngửa ra, Yuri vẫn giữ nét mặt thư

thả: “Yul chỉ sống có một mình nên không quan trọng chuyện nhà cửa. Hơn

nữa Yul cảm thấy bản thân không đáng có cuộc sống sung túc khi đã bỏ rơi

em. Cho đến hôm nay… ”-đặt sổ tài khoản và con dấu vào lòng bàn tay

Jessica: “Yul mới cảm thấy cuộc sống này vẫn còn rất ý nghĩa, Yul đã

không còn bị bỏ rơi nữa, nhờ mẹ con em đấy!”

“Jessica, số tiền này không phải là thước đo chân tình của Yul dành cho

em và con nhưng nó là điều thực tế nhất Yul có thể làm cho cả hai, là

tấm lòng của Yul… Jessica, em đồng ý làm vợ Yul một lần nữa, có được

không?”-lời nói chân thành, ánh mắt tha thiết, Yuri chuyển người khụy

gối xuống sàn nhà nhìn Jessica chờ đợi.

Jessica không thể thốt nên lời sau những gì Yuri đã nói với mình, chỉ có

thể lẳng lặng khóc. Cánh mũi đỏ ửng lên vì xúc động, Jessica mỉm cười

đưa bàn tay trái lên trước mặt Yuri.

“Em… vẫn còn đeo nó sao?”-Yuri lắp bắp nhìn vật sáng trên ngón áp út của

Jessica.

“Ừm… ”-Jessica ngượng ngùng gật nhẹ đầu.

Yuri không biết dùng bất kì từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc đang

tuôn trào mãnh liệt, người phụ nữ trước mặt chính là thứ quý giá nhất mà

thượng đế đã dành tặng cho mình, cô sẽ yêu thương và trân trọng Jessica

từng giây từng phút…

Bàn tay ngăm vòng lên ghì chặt cổ kéo Jessica vào một nụ hôn, giờ phút

này mọi lời nói đối với họ điều trở nên vô nghĩa khi mà trái tim họ đã

dành trọn cho nhau, tất cả.

Nụ hôn thật nồng nàn và khao khát…

“Ba, mẹ… ”

Chap 13.1

Yuri vẫn còn đang ngơ ngác sau một màn tự biên tự diễn của Yoong khi cô

vừa đặt chân vào phòng hai mẹ con họ.

“Giường này chỉ đủ cho con với mẹ nằm thôi!”-kèm theo bộ dạng tiếc nuối

cùng cực.

“Con rất buồn khi không thể ngủ chung giường với ba nhưng con sẽ nhớ đến

ba nhiều lắm. Chúc ba ngủ ngon!”-dứt lời bé con liền nắm lấy tay Jessica

kéo cô lên giường cùng với mình luôn.

Giây phút đó Yuri thề rằng cô đã nhìn thấy nụ cười lém lỉnh của bé trong

một phần tư giây.

Trông gương mặt ấm ức mà không thể nói thành lời của con người da ngăm

đang đứng đối diện Jessica cảm thấy rất buồn cười nhưng lại cố nhịn, giờ

này mà còn cười nữa thì có người sẽ quê mà chết mất thôi.

“Yoong nói cũng phải, giường này không đủ cho ba người nằm đâu. Tối nay

Yul qua phòng khách ngủ đỡ đi nha.”

Bé con gật gù hùa theo, trong lòng đang rất khoái chí vì có thể ngủ cùng

mẹ. Lúc nãy nhìn thấy ba mẹ “âu yếm” nhau trong phòng khách bé có một

cảm giác rất lạ, như thể tình yêu thương của mẹ dành cho mình đã không

còn được nguyên vẹn mà phải san sẻ cho một người khác. Cho dù người đó

là ba ruột của Yoong, là người bé cũng rất quý mến nhưng tính tình trẻ

con bé vẫn không muốn.

Yuri bấu chặt gối nằm trong lòng nhìn lại chiếc giường đầy tiếc rẻ,

trong đầu thầm lên kế hoạch độc chiếm nơi này. Ở đâu có cái đạo lý

seobang không thể ngủ cùng vợ, thật là nhục nhã quá đi. T.T

Cố nở một nụ cười tạm biệt:“Chúc Sica ngủ ngon!”-quay sang bé con, gương

mặt liền tràn trề sát khí: “Ngủ ngon con yêu!”

CẠCH

“Yeah!”-Cánh cửa vừa khép lại bé con đã ném tung gối nằm lên trời tung

hô chiến công vang dội: “Mẹ là của Yoong.”

Jessica nhìn bảo bối vui mừng cũng mỉm cười theo, song lại đưa tay chụp

lấy cái gối khi bé muốn ném lên lần nữa: “Yoong! Đừng nghịch nữa, tới

giờ ngủ rồi.”

“Vâng ạ!”-bé vẫn trưng nụ cười rộng ngoác trước khi nhận lấy gối nằm

xuống: “Yoong chúc mẹ ngủ ngon!”

“Ngủ ngon, Yoong của mẹ!”-Jessica cúi người thơm nhẹ lên trán bé rồi kéo

chăn đắp lên cơ thể cả hai.

.

.

.

1 giờ sau.

“Con bé giống ai mà gian manh thế này?”-Yuri kê tay làm gối nhìn bé con

đang nằm giữa mình và Jessica trách mốc.

Đổi lại là cái nhìn sắc như dao cùng giọng nói cũng lạnh không kém của

ai kia: “Nhìn xem con giống ai, Yoong chỉ thừa hưởng của tôi được làn da

trắng thôi đấy. Từ gương mặt cho tới tính tình chả điểm nào giống người

mẹ mang nặng đẻ đau này hết.”

Nhận thấy không khí bắt đầu có mùi thuốc súng, Yuri vội cười cầu hòa: “Ý

Yul không phải vậy.”

“Hừm!”

“Mà nhìn con ngủ thế này Yul vẫn chưa thể tin đây là sự thật, Yul đã có

con và nó đã lớn được từng này rồi.”-Đôi mắt đen láy dịu dàng hướng về

Yoong, khóe môi cong lên một đường dài.

Vô tình, hai đôi mắt giao nhau. Yuri một lần nữa mỉm cười, đưa tay chạm

lên gương mặt thanh tú của Jessica khẽ khàng lau đi dòng nước mắt trong

suốt. Dù biết đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc nhưng Yuri vẫn

không thích người phụ nữ này vì mình mà rơi lệ: “Đừng khóc, đừng khóc vì

Yul nữa. Sau này em chỉ có thể mỉm cười thôi.”

.

.

.

“Em nghĩ lúc về Yoong còn giận chúng ta không?”-Yuri hơi nghiêng đầu ra

sau hỏi khi đang chở Jessica đến trường họp phụ huynh. Sáng này thức dậy

bé con không thấy mẹ đâu, ngó qua thì Yuri vẫn còn đang say ngủ ôm mình

cứng ngắt. Thế là công chúa nhỏ nổi giận đùng đùng không thèm nói chuyện

cùng hai người họ.

“Yoong rất hiểu chuyện, không hẹp hòi như Yul đâu.”-Jessica đánh nhẹ vào

lưng Yuri nhưng cái người đáng ghét đó đột nhiên rồ ga làm cô bị mất

thăng bằng quàng tay ôm chặt cứng eo người ấy ><

“Yul muốn chết hả, lái đàng hoàng coi!”-Jessica gần như rớt tim ra

ngoài, bực bội quát.

“Em không tin tưởng Yul sao? Chỉ cần ôm Yul thật chặt Yul đảm bảo sẽ đưa

em đến nơi an toàn.”

“Sau hôm nay đổi xe cho em!”-Có người ẫn còn giận.

.

.

.

Tiffany hớt hãi chạy khắp nơi tìm kiếm khi không nhìn thấy bóng dáng của

bé con ở đâu. Suốt buổi sáng cô đã cùng Taeyeon đến nhà chơi với Yoong

thế mà bây giờ lại biến mất. Tiffany lo lắng đến phát run vì nghĩ đến

những trường hợp tồi tệ có thể xảy ra với tiểu bảo bối.

“Tae ơi, em phải làm sao bây giờ, Yoong có chuyện gì không?”

Bên cạnh Taeyeon vẫn đang lướt mắt quan sát xung quanh, bàn tay siết nhẹ

bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô bạn gái: “Yoong sẽ không sao đâu, em đừng

lo lắng quá! Chuyện chúng ta có thể làm hiện tại là nói cho ba mẹ của

Yoong về sự mất tích này, nhiều người tìm sẽ có hiệu quả hơn.”

.

.

.

Vừa nghe xong tin dữ Yulsic gần như mất hết bình tĩnh, Yuri vội vã đánh

vòng xe trở về nhà khi đang định cùng Jessica ăn trưa. Nếu Yoong có bất

trắc gì cô và Jesica sẽ không thể nào chịu đựng được, Yoong chính là

điều quý giá nhất đối với họ.

Chap 13.2

Jessica dáo dác như người điên tìm khắp xung quanh những nơi Yoong có

thể đi qua nhưng vẫn thất bại trong việc tìm kiếm bé con. Từ trước đến

nay dù trải qua bất cứ chuyện gì Jessica cũng chưa có cái cảm giác hoảng

sợ như hiện tại. Yoong chính là nguồn sức mạnh duy nhất của cô trên cõi

đời này, là sự sống của cô.

Jessica lớn lên trong viện mồ côi, không ai thân thích. Cô nghĩ rằng gặp

và yêu Yuri là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời mình, thế nên khi

Yuri rời bỏ cô, Jessica có cảm giác thế giới này hoàn toàn sụp đổ ngay

trước mắt, nếu như không phát hiện trong bụng đang mang một hình hài bé

nhỏ Jessica đã nghĩ đến chuyện kết liễu lâu rồi. Chín tháng mang nặng đẻ

đau, sinh bé con trong hoàn cảnh vô cùng thiếu thốn và khó khăn nhưng

chưa bao giờ Jessica mất niềm tin vào tương lai. Đối với cô tiểu thiên

thần là một niềm hạnh phúc thứ hai mà thượng đế đã ban tặng cho đứa con

tội nghiệp này, Jessica sẽ làm tất cả để nuôi dạy, cho Yoong cuộc sống

tốt nhất.

Với khả năng của một người phụ nữ bình thường, lại phải chăm sóc đứa trẻ

còn non tháng, tìm một công việc có thu nhập ổn định để nuôi sống hai mẹ

con là một chuyện rất khó khăn. Có lúc làm việc cả ngày mà vẫn không đủ

tiền mua tả giấy và sữa cho con. Có khi trở trời, mưa tầm tả làm cho bé

con bị bệnh, trong người không còn một đồng, Jessica chỉ biết nuốt lệ ôm

con vào lòng vỗ về, lặng lẽ khóc thầm theo những tiếng nấc của con mình.

Nhìn ánh mắt đỏ hoe ngập tràn vẻ tự trách và tuyệt vọng của Jessica

trong lòng Yuri như bị một tảng đá lớn đè nặng, chèn ép không thể thở

nổi. Cô không biết khoảng thời gian mà hai mẹ con trải qua vất vả như

thế nào, gian nan ra sao. Việc cô có thể nhìn thấy là nếu như mất đi

Yoong Jessica sẽ không thể nào sống nổi và cô cũng sẽ không cách nào tha

thứ cho bản thân mình được.

“Yul, Yoong có thể đi đâu được chứ, chúng ta phải làm sao bây

giờ?”-Jessica bật khóc, hai bàn tay lay mạnh hai cánh tay Yuri thổn thức.

“Sica, chúng ta sẽ sớm tìm được con thôi, không sao đâu.”-Ngoài việc

trấn an và an ủi ra, Yuri không thể làm gì khác hơn.

Bên cạnh Tiffany cũng không kiềm được nước mắt nhìn đứa bạn thân tội

nghiệp của mình. Năm xưa những khó khăn mà Jessica trải qua không ít thì

nhiều Tiffany cũng đã chứng kiến, cô còn nhớ như in cái ngày mưa gió bão

bùng ấy, tình cờ gặp được Jessica đang hớt hãi băng qua đường với một

chiếc áo mưa mỏng manh chỉ để mua thuốc về cho Yoong, lúc ấy xe của cô

còn vô tình tạt nước lên người của cô ấy. Thấm thoát mà Tiffany và

Jessica đã sống cùng nhau được hơn 4 năm, tuy

không hoàn toàn giúp đỡ

được nhiều nhưng cô cũng đã cố hết sức san sẻ gánh nặng cùng bạn mình,

giúp cô ấy chăm sóc và nuôi dạy Yoong đến ngày hôm nay.

Nhìn Yoong lớn lên từng ngày, một đứa trẻ dễ thương nhưng lại rất hiểu

chuyện. Dù còn nhỏ nhưng Yoong luôn hiểu được nỗi vất vả của mẹ nên bé

con rất ngoan, không bao giờ khiến Jessica phải phiền lòng, ngược lại

còn biết cách tự chăm sóc bản thân để Jessica khỏi phải lo lắng cho

mình. Một đứa trẻ ngoan như thế Tiffany làm sao không thương cho được.

“Sica, là lỗi của tớ, đáng lẽ ra tớ phải để mắt đến Yoong hơn, hức…

”-Tiffany xúc động lên tiếng, bên cạnh Taeyeon cũng đang vỗ vai an ủi

bạn gái mình.

Yuri lắc nhẹ đầu gượng cười: “Không phải lỗi của cậu đâu, xảy ra chuyện

này không ai muốn cả. Bây giờ điều cần làm là phải tìm được Yoong càng

sớm càng tốt. Jessica, em nhớ thử xem còn chỗ nào mà chúng ta chưa đi

qua không?”

Jessica đưa tay gạt đi dòng nước mắt. Yuri nói đúng, điều quan trọng

trước mắt là phải tìm được con, cô không thể bi lụy nữa. Bỗng nhiên một

ý nghĩ xoẹt qua trong đầu nhưng Jessica chợt bác bỏ ngay, làm sao người

đó có thể làm chuyện này được.

“Sica, cậu vừa nghĩ được điều gì sao?”-Taeyeon tinh mắt nhìn ra được vẻ

khác thường trên gương mặt băn khoăn của người đối diện, liền hỏi.

Jessica ngập ngừng giây lát, cuối cùng cô quyết định nói ra cùng mọi

người: “Tôi nghĩ đến DongHae oppa, nhưng không thể nào?”

Yuri khẽ nhíu mày: “DongHae?”

Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ về lời nói của Jessica thì một

người phụ nữ trung niên đi đến chỗ bọn họ lên tiếng: “Mọi người làm gì

tụ tập ở đây đông thế, mà Yoong đã về nhà chưa?”

Tiffany nhìn thấy người phụ nữ liền quay sang chào hỏi: “Chào bác Kim,

bọn cháu đang tìm Yoong ạ, từ trưa đến giờ bé con mất tích không thấy

đâu cả.”

Người phụ nữ cũng là hàng xóm gần nhà Jessica tỏ vẻ ngạc nhiên quay sang

Jessica: “Sao thế, chả phải Yoong đi chung với người đàn ông hay chở cô

Jessica về nhà sao?”

Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện gần như chắc chắn qua lời kể của

người hàng xóm. Yuri cảm thấy lửa giận trong người cháy lên phừng phực

có thể thiêu đốt cả một cánh rừng, liền đi đến xe rồ ga: “Tên ấy muốn

chết hay sao mà lại động đến Yoong. Nếu con có chuyện gì Yul sẽ không

tha cho hắn đâu.”

Tuy vẫn chưa hết bàng hoàng trước thông tin vừa nghe nhưng Jessica còn

đủ tỉnh táo để biết tình trạng hiện tại. Yuri đang điên tiết như thế nào

và sẽ chẳng thể giải quyết được gì với cái đầu nóng đó.

“Yul, bình tĩnh một chút, để em điện thoại cho DongHae oppa trước đã.”

Yuri định gạt đi lời nói của Jessica nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn cùng

cái nắm tay xoa dịu kia, tâm trạng cô cũng bình ổn đi mấy phần.

Nhận thấy không khí đã bớt căng thẳng, Jesscia vội bấm số gọi cho

DongHae nhưng không thể liên lạc được, chán nản cất điện thoại vào trong

túi xách nhìn lên con người đang dần mất kiên nhẫn: “Có lẽ chúng ta phải

đến nhà anh ấy thôi.”

.

.

.

Nhìn một bàn bề bộn thức ăn cùng những vỏ chai rượu ngổn ngang trên ấy

bé con thầm thở dài.

Chỉ là thất tình thôi có cần phải đau khổ như thế không. Lại còn tìm con

gái của người tình mà than vãn. Nếu như không nể tình chú DongHae từng

giúp đỡ cho mẹ mình và mua thật nhiều đồ ăn và quà cho bé thì Yoong đã

sớm bỏ mặc chú ấy ở đây tự kỉ mà đi về rồi.

“Thật mất mặt nam nhi.”

Xung quanh quán, mọi ánh mắt đều hướng về góc bàn bên phải sát vách

tường xì xầm, họ đang tưởng tượng ra viễn cảnh một người vợ vô trách

nhiệm nào đó bỏ mặc hai cha con đi theo người khác và người cha tội

nghiệp đang đau khổ tìm đến men rượu để giải sầu.

Yoong chán nản nhìn cái điện thoại tối đen của người đang bất tỉnh trên

bàn, nó đã hết pin từ lâu. Bé con bắt đầu nhớ appa Yul và umma Sica rồi,

ngồi chỗ này lâu như thế bé biết mọi người cũng đang sốt ruột tìm mình

nhiều lắm chứ nhưng ngặt một nỗi Yoong không biết đường về, điện thoại

thì lại hết pin mà cái điều quan trọng nhất chính là bé không nhớ số

điện thoại của mẹ (*lol*)

Nãy giờ ngồi chống tay lên cằm suy nghĩ muốn nát óc mà vẫn không nhớ ra

được, nên đành phải ngồi đây chịu đựng ánh mắt soi mói của mọi người.

“Yoong!”-Giọng nói quen thuộc cất lên làm bé con thoáng giật mình, quay

đầu nhìn lại. Gương mặt không lẫn vào đâu được của ba mẹ đang dần dần

tiến về phía mình.

“Ba, mẹ!”-Yoong mừng rỡ nhảy phốc xuống ghế chạy ùa đến chỗ Jessica, vùi

cả cơ thể nhỏ bé vào vòng tay đang chờ sẵn của mẹ.

“Mẹ ơi, Yoong nhớ mẹ lắm!”

Lời nói ngây ngô của trẻ thơ khiến những vị khán giẳ bất đắc dĩ (nhiều

chuyện) ở đây không khỏi xúc động trước màn đoàn viên của một gia đình

mà họ đang có chút nhầm lẫn nho nhỏ.

Một người đàn ông đi đến chỗ DongHae vẫn đang ngủ lay dậy: “Dậy đi, vợ

anh quay về rồi kìa.”

Một người ngơ ngác, một người tức điên nhưng không thể làm gì được và

một người nhỏ hơn chút xíu đang mỉm cười tủm tỉm, nép sát khuôn mặt nhỏ

nhắn của mình vào lòng ngực mẹ.

“Sao ba mẹ biết Yoong ở đây mà tìm được vậy?”

Jessica vuốt nhẹ lên mái tóc con, mỉm cười giải thích: “Ba và mẹ đến nhà

chú DongHae tìm con nhưng không thấy đâu, may nhờ một người bạn của chú

ấy nói đã nhìn thấy con và chú trong quán nên ba mẹ mới biết. Yoong

không sao là tốt rồi.”

Ngẩn đầu nhìn lên, trông thấy ánh mắt đỏ lựng của mẹ bé con cảm thấy có

lỗi vô cùng, liền đưa bàn tay bé xíu của mình đặt lên má Jessica: “Yoong

xin lỗi đã làm mẹ khóc. Sau này Yoong sẽ không đi với chú DongHae nữa đâu.”

Jessica lắc nhẹ đầu, mỉm cười nhìn xuống gương mặt đáng yêu của con, dịu

dàng nói: “Yoong không làm sai gì cả, là mẹ không tốt. Thời gian qua đã

để con chịu khổ rồi. Từ giờ mẹ không để Yoong thiệt thòi nữa. Mẹ hứa đấy.”

Yuri cũng khụy gối xuống, ánh mắt tha thiết nhìn tiểu thiên thần tràn

ngập yêu thương: “Ba cũng sẽ không để Yoong phải khóc nữa đâu. Từ giờ

hai mẹ con sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc. Đây là lời hứa của ba.”

Yoong nghe ba mẹ nói trong lòng như đóa hoa nở rộ, vui sướng khôn cùng.

Lời hứa và viễn cảnh này bé đã mơ rất nhiều lần trong những giấc mơ, giờ

đây đã trở thành hiện thực rồi.

Vòng tay ôm lấy hai chiếc cổ của ba và mẹ, Yoong nhảy cẩng lên mừng rỡ:

“Yoong hạnh phúc quá, Yoong có cả ba lẫn mẹ rồi.”

Từ xa, Taeyeon và Tiffany nhìn nhau mỉm cười trước khung cảnh đoàn viên

đầy xúc động. Taeyeon chủ động nắm lấy bàn tay Tiffany lặng lẽ rời khỏi.

Ngồi trên chiếc Ducati với bé con ở giữa, Jessica ôm chặt cứng eo

seobang của mình, nghi ngại hỏi: “Yul làm thế với anh ấy không được tốt

lắm. Dù sao DongHae oppa cũng có làm gì Yoong đâu.”

Không nhắc thì thôi, nhắc tới Yuri lại thấy bực, gằn giọng nói: “Như thế

là còn nhẹ đấy, ai bảo hắn dám làm cho em khóc. Còn làm con Yul một phen

kinh sợ. Chuyện nào ra chuyện đó. Hắn làm như vậy là không được.”

Yoong ngước cổ lên chen vào sau câu nói của Yuri: “Ba nói đúng đó mẹ,

chú DongHae lúc nãy còn bảo con uống rượu cùng mà con không chịu.”

* *

*“Cái gì, anh ta chán sống rồi sao mà dám làm thế chứ?”*

Đâu đó có tiếng hét cá heo vang lên lảnh lót trên con đường về ngôi nhà nhỏ.

.

.

.

End.

Bonus

DongHae dụi mắt tỉnh lại, nhìn bãi chiến trường bày ra trước mắt khẽ thở

dài chán nản. Hắn sớm biết Jessica đến bên hắn không phải vì tình yêu mà

chỉ để trả ơn nhưng con tim cố chấp vẫn đâm đầu vào. Bây giờ cô ấy đã

tìm được tình yêu của mình, Yoong cũng đã có một người ba thật thụ, có

lẽ đã đến lúc phải buông tay rồi.

“Chúng ta không có duyên phận rồi. Chúc em hạnh phúc!”

Chống tay đứng dậy, đầu óc quay cuồng vì dư chấn của cơn say để lại,

Donghae loạng choạng bước đi mà không hay biết giày của mình đã bị buộc

chặt với chân bàn.

RẦM

(mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi nhé, hố hố)

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro