Ma Ảnh Kiếm(c16-c20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Cuồng Phong Dị Nộ

Đổng Tiếu bước đến trước cửa tòa thạch lâu bằng đá với màu đen hắc ám.

Một tiếng quạ kêu cất lên khi Đổng Tiếu vừa ôm quyền toan lên tiếng. Tiếng quạ kêu buộc chàng phải đảo mắt nhìn quanh, rồi quay lại nhìn sau lưng mình.

Thiệu Ân và Á Di vẫn đứng sau lưng chàng.

Đổng Tiếu quay lại:

- Hai người không sợ chứ?

Thiệu Ân nói:

- Chẳng có gì để sợ cả. Ngọc diện tử sát không biết sợ.

- Dương huynh biết đây là tòa lầu gì không?

- Hắc lầu.

- Hắc lầu tòa lầu của một hắc đạo ma nhân đã từng là sát nhân vương đó. Huynh không sợ à?

- Ta thích có một đối thủ như ngươi nói.

Đổng Tiếu mỉm cười:

- Trước đây có thể Mục Nhân Sử Khiển là đối thủ của Dương huynh Nhưng bây giờ thì không rồi.

- Tại sao bây giờ lão không phải là đối thủ của ta.

- Võ công đã bị phế bỏ thì đâu còn là cao thủ hắc đạo để giao thủ với Dương huynh.

Nói như thế để Dương huynh biết, đừng có giở thói ơ đừng có thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, giở sát chiêu giết lão làm gì. Huynh hiểu ý Đổng Tiếu nói chứ?

Đổng Tiếu nhìn lại Hắc lâu, ôm quyền lớn tiếng nói:

- Mục tiền bối, có Đổng Tiếu, hậu nhân của Thánh cô tiên tử đến tham kiến người.

Ô cửa tò vò dịch mở, một bộ mặt xương xẩu nhô ra:

- Ngươi nói ngươi là người của Thánh cô tiên tử à?

- Nếu không phải là hậu nhân của Thánh cô tiên tử thì vãn bối đâu tìm đến đây.

- Lời nói của tiểu tử có gì chứng minh không?

- Tất nhiên là có rồi.

Đổng Tiếu cầm lấy sợi dây có mặt ngọc thạch chìa đến trước mặt Mục Nhân Sử Khiển:

- Tiền bối nhận ra sợi dây có mặt ngọc thạch này chứ.

Ngay lập tức thạch môn dịch chuyển. Đổng Tiếu dợm bước qua thạch môn thì Thiệu Ân cản lại:

- Ta đi với ngươi.

Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân:

- Dương huynh lo cho tiểu đệ à?

- Ta không muốn để ngươi một mình nữa.

- Đây là hắc lâu, tòa lâu này của một cao nhân Hắc đạo.

- Người Hắc đạo cũng có thể giết ngươi.

- Thịnh tâm của Dương huynh lo lắng cho Đổng Tiếu khiến Đổng Tiếu xúc động quá.

Không biết Mục Nhân Sử Khiển có đồng ý cho Dương huynh vào không?

- Lão không thể cản được khi ta đã muốn.

- Được, để Đổng Tiếu hỏi lão xem.

Đổng Tiếu lớn tiếng nói:

- Sử tiền bối, Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân muốn cùng vãn bối vào tham kiến tiền bối.

Mục Nhân Sử Khiển rống lên:

- Không Không lão phu chỉ tiếp một mình ngươi thôi. Không ai được vào đây cả.

Đổng Tiếu nhìn lại Thiệu Ân:

- Dương huynh nghe lão tiền bối thét rồi chứ?

Thiệu Ân bước đến ngang với Đổng Tiếu:

- Lão cản Dương mỗ được không?

Lời còn đọng trên miệng Thiệu Ân thì thạch môn từ từ dịch chuyển toan đóng lại.

Đổng Tiếu khoát tay:

- Sử tiền bối khoan đóng cửa.

Thạch môn ngừng dịch chuyển.

Đổng Tiếu nhìn lại Thiệu Ân ôn nhu nói:

- Lão tiền bối đã không muốn tiếp Dương huynh thì Dương huynh cũng đừng ép người ta.

Nếu biết kính bá nhân một bước thì bá nhân sẽ nhường lại Dương huynh một trượng.

Đổng Tiếu mỉm cười nói:

- Huynh không nên để Thục Á Di ở đây một mình. Nữ nhân dấn bước vào chốn giang hồ bụi bặm, chẳng tốt chút nào.

Nói rồi Đổng Tiếu đi thẳng đến Thạch môn. Chàng hơi chần chừ một chút rồi bước vào Hắc lâu. Thạch môn đóng ngay lại khi Đổng Tiếu bước vào trong.

Thiệu Ân đứng bên ngoài Hắc lâu mà cảm thấy bồn chồn, bất an.

Á Di bước đến bên y:

- Dương huynh lo cho hắn à?

- Một mình Đổng Tiếu đi vào Hắc lâu, ta không yên lòng.

- Cớ gì huynh lại lo lắng cho hắn. Nếu hắn tự đi tìm cái chết thì tự lo cho bản thân mình.

Thiệu Ân nhìn Á Di:

- Nàng đừng nói với ta những lời như vậy.

Giọng nói của Thiệu Ân có vẻ nhạt nhẻo, khiến cho Thục Á Di không khỏi sượng sùng.

Nàng im lặng khoanh tay trước ngực.

Thiệu Ân không màng đến vẻ mặt sượng sùng của Thục Á Di, nhìn về phía Thạch môn Hắc lâu với vẻ bồn chồn lo lắng chờ đợi.

Hai tai Thiệu Ân chợt giật nhẹ một cái. Y từ từ quay mặt nhìn lại sau lưng mình như thể vừa phát hiện điều gì đó. Đôi thần nhãn của Thiệu Ân rọi vào bóng tối, nơi có cây nhân thọ khổng lồ.

Y trầm giọng nói:

- Các hạ sao lại ẩn núp nơi đó làm gì? Hãy bước ra đây.

Từ trên táng cây nhân thọ khổng lồ, một người vận bạch y, che mặt cũng bằng vuông lụa trắng, với khinh thuật tợ như cánh én, lướt đến bên Thiệu Ân.

Hai đạo phách không chưởng do bạch y nhân phát tán chia làm hai đường thượng và hạ công thẳng đến Thiệu Ân. Đối phương bất ngờ tập kích, nhưng Thiệu Ân vẫn không một chút nao núng, hay dè chừng, mà dựng song thủ đỡ thẳng lấy hai đạo phách không chưởng của bạch y nhân.

Chưởng đối chưởng tạo ra một thứ âm thanh như sấm động ngay trước tòa Hắc lâu.

- Ầm Đón thẳng một chưởng của bạch y nhân, Thiệu Ân không hề tỏ ra yếu thế mà ngược lại còn hơn hẳn đối phương nhiều bậc. Y chỉ hơi thối về sau nửa bộ, trong khi bạch y nhân phải bật ngược trở lại. Nhưng bằng một thế "Hoài Long Hoán Bộ", bạch y nhân lộn một vòng.

Hai đạo ám tiễn thoát ra từ hai ống tay áo của bạch y nhân, bắn xẹt đến tâm tinh của Thiệu Ân.

Thiệu Ân gắt giọng nói:

- Ngươi chưa phải là đối thủ của Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân.

Vừa nói Thiệu Ân vừa phóng hai đạo chỉ khí phá công hai chiếc ám tiễn của đối phương.

- Chát Chát Hai chiếc ám tiễn cấm vào hai đạo chí khí của Thiệu Ân bị bắn ngược trở lại bạch y nhân. Bạch y nhân không dám bắt lại hai chiếc ám tiễn đó, như thể y đã biết đối phương của mình không phải tầm thường. Bạch y nhân lạng người, bằng một bộ pháp thần kỳ né tránh hai đạo ám tiễn do mình phóng ra.

Vừa tránh được hai đạo ám tiễn của Thiệu Ân, bạch y nhân đảo bộ toan thoát đi.

Thiệu Ân đoán ngay được ý của đối phương, liền thi triển khinh công kỳ tuyệt băng qua đầu của bạch y nhân, án ngữ chặn đường y. Thiệu Ân giang rộng hai tay chắn ngang đường tẩu thoát của bạch y nhân, gằn giọng nói:

- Ngươi là ai?

Bạch y nhân đứng thừ ra rọi đôi mắt hằn hộc vào Thiệu Ân.

Thiệu Ân lập lại lần nữa:

- Ngươi là ai?

Đến lúc này bạch y nhân mới lên tiếng:

- Ngươi không cần biết.

- Ngươi có thể dùng chiếc khăn lụa mỏng manh đó mà che được mắt của bổn thiếu gia sao. Bổn thiếu gia sẽ lột chiếc khăn lụa để xem ngươi là ai.

Thiệu Ân vừa nói vừa lắc vai lướt đến. Y vỗ thẳng một trảo vào mặt bạch y nhân.

Chớp thấy trảo công của Thiệu Ân, bạch y nhân bèn sàn bộ né tránh.

Thiệu Ân cười khẩy rồi nói:

- Ngươi tiêu rồi.

Cùng với lời nói đó, Thiệu Ân bất ngờ chuyển trảo qua chưởng phạt ngang qua ngực bạch y nhân.

Bạch y nhân hốt hoảng thối lùi nửa bộ. Y chưa kịp trụ chân thì nhận ngay một cước của Thiệu Ân vào vùng thượng đẳng.

- Bình.

Hứng trọn một cước của Dương Thiệu Ân, bạch y nhân bắn ngược về sau những bốn trượng, ngã xuống đất.

Thiệu Ân lắc đầu.

Bạch y nhân bất ngờ đứng phắt dậy, dựng chưởng vồ tới Thiệu Ân bất kể đến sự an nguy của mình. Sự cứng rắn và quyết liệt của bạch y nhân khiến Thiệu Ân thoạt lúng túng, nhưng rồi cũng dễ dàng né tránh chưởng kình của đối phương.

Thiệu Ân nói:

- Ngươi muốn chết.

Cùng với lời nói đó một ánh chớp bạc sáng ngời vụt thoát ra ngay trên hữu thủ của Dương Thiệu Ân. Ánh chớp bạc chẳng khác nào một lưỡi tầm sét cắt tiện đôi tay của bạch y nhân ra khỏi thể pháp y.

Bạch y nhân loạng choạng tháo lui kéo theo hai vòi máu rưới đỏ thắm mặt đất.

Thiệu Ân dịch bước đến hai bộ, trảo công nhanh như cắt vươn ra trộp lấy chiếc khăn lụa che mặt của bạch y nhân. Chân diện của Đổng Chư lồ lộ đập vào mắt Thiệu Ân.

Thiệu Ân cau mày:

- Là lão à?

Sắc diện của Đổng Chư tái nhờn, tái nhợt. Mồ hôi rịn ra khắp người lão. Lão nhìn Thiệu Ân gần như không chớp mắt.

Thiệu Ân hỏi:

- Sao lão có thể thoát khỏi Quỷ cốc Mộc Nhai.

Đổng Chư rít giọng nói với Thiệu Ân:

- Ngọc diện tử sát, ta tiếc không giết được ngươi. Nhưng nếu ngươi gặp Đổng Tiếu thì hãy nói với gã gã hãy tự kết liễu mình đi. Đổng Tiếu phải chết.

Nói dứt câu Đổng Chư dặm mạnh hai chân, thể pháp như cánh chim én lao thẳng vào vách Hắc lâu.

- Bốp Đầu của lão Đổng vỡ toang. Lão rơi xuống đất chẳng khác nào một trái chín bị rụng khỏi cành.

Thiệu Ân toan bước đến bên xác Đổng Chư thì Thạch môn mở ra. Đổng Tiếu từ trong Hắc lâu, khoan thai bước ra ngoài. Chàng vừa bước ra vừa nói:

- Chúng ta sẽ lại đi tiếp thôi.

Bất chợt Đổng Tiếu đứng lại, chàng sửng sờ khi thấy hiện trạng trước mắt. Chàng nhìn Thiệu Ân nói:

- Có chuyện gì vậy? Có người hành thích Dương huynh à?

Á Di lên tiếng:

- Một lão già tự đi tìm cái chết.

Thiệu Ân miễn cưỡng nói:

- Ngươi không nên biết lão già đó là ai thì hay hơn.

Đổng Tiếu chau mày, tiến về phía thi thể của Đổng Chư.

Thiệu Ân gọi giật lại:

- Đổng Tiếu, ta nghĩ ngươi không nên biết người này.

Lời của Thiệu Ân càng khiến Đổng Tiếu thêm tò mò. Chàng bước nhanh đến bên thi thể của lão Đổng. Chân diện đau đớn với những nét khổ sở của Đổng Chư đập vào mắt Đổng Tiếu. Hai vai cụt lẳng chẳng còn tay của lão khiến Đổng Tiếu mất cả thần thức, đứng lặng người. Mãi một lúc, chàng mới có thể nói được:

- Đổng thúc phụ Đổng thúc phụ.

Đổng Tiếu quỳ sụp xuống bên xác Đổng Chư. Chàng ôm cứng lấy cả thi thể còn chút hơi ấm của lão:

- Đổng thúc phụ, sao lại thế này? Thúc phụ, sao thúc phụ lại chết thảm như thế này? Ai đã giết thúc phụ? Tại sao thúc phụ phải chết đau đớn quá vậy?

Nỗi đau càng lúc càng dâng tràn lên che mất cả thần thức lẫn suy tư của Đổng Tiếu.

Chàng ngẩng mặt lên gào lớn:

- Trời ơi Tiếng thét của chàng lồng lọng như muốn xé toạt cả màn đêm yên tỉnh và rờn rợn của tòa Hắc lâu. Tiếng thét của Đổng Tiếu đập vào tai của Thiệu Ân lẫn Thục Á Di khiến hai người phải giật mình thót ruột.

Đổng Tiếu đứng lên từ từ nhìn lại Thiệu Ân:

- Ngươi Thiệu Ân bặm môi thở ra nhìn Đổng Tiếu.

Thiệu Ân miễn cưỡng nói:

- Ta không có ý giết lão.

- Chính ngươi đã xuống tay giết thúc phụ của ta.

- Ta đã chặt hai tay của lão, nhưng ta không có ý giết lão Đổng của ngươi đâu.

Mặc cho Thiệu Ân phân bua, giải bày, cơn cuồng nộ của Đổng Tiếu vẫn cứ sôi sùng sục trong kinh mạch chàng. Hai mắt Đổng Tiếu đỏ au, thậm chí hình như khói muốn tỏa ra bởi cơn cuồng nộ dữ dội trong tâm thức chàng. Đổng Tiếu gào lên:

- Thiệu Ân, Đổng Tiếu này không lấy mạng ngươi tế cho thúc phụ thì sao có thể sống được trên cõi đời này.

Đổng Tiếu vừa thét vừa lao thẳng đến Dương Thiệu Ân bất kể bản thân chàng không phải là đối thủ của y. Trước sự cuồng nộ điên loạn của Đổng Tiếu, Thiệu Ân chỉ biết né tránh những chiêu thức loạn xạ chẳng ra chiêu ra thức của Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu tấn công không ngừng, hết chưởng, rồi quyền, hết quyền đến cước, thậm chí nhảy xổ vào Thiệu Ân, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể nào chạm được vào chéo áo của đối phương.

Khi thấy Đổng Tiếu xuất thủ, lúc đầu Thiệu Ân còn lo lắng và hồi hộp, nhưng lần hồi nhận ra đối phương chẳng có chút chiêu công nào. Thậm chí như một kẻ đánh bừa, chỉ biết đánh mà chẳng hề biết vận chuyển nội lực.

Dương Thiệu Ân vươn trảo thộp lấy hổ khẩu của Đổng Tiếu.

Sắc diện Đổng Tiếu tái nhờn tái nhợt, thở hồng hộc, với mồ hôi tuông ướt đẫm mặt, nhưng vẫn toát ra sức mạnh hừng hực của sự căm hờn. Đổng Tiếu rít giọng nói:

- Ta không giết người không là người.

Lời vừa dứt trên môi Đổng Tiếu thì Thiệu Ân tát ngay một cái thật mạnh vào mặt Đổng Tiếu.

- Bốp.

Lãnh trọn một cái tát của Dương Thiệu Ân, mắt Đổng Tiếu nẩy đom đóm, thậm chí mũi cũng chảy máu.

Thiệu Ân gằn giọng nói:

- Ngươi đừng nói càng. Bổn thiếu gia muốn giết ngươi lúc nào cũng được. Lấy mạng ngươi ta nghĩ còn dễ hơn trở bàn tay. Muốn lấy mạng người đâu phải dễ, mà phải tự lượng vào sức của mình.

Á Di lên tiếng:

- Dương huynh hãy để Đổng Tiếu cho Á Di.

Thiệu Ân gầm mặt lên như hổ dữ trong cơn cuồng nộ:

- Im Sự phẫn nộ bất ngờ của Thiệu Ân khiến Á Di sượng sùng đứng thừ ra với vẻ mặt đỏ bừng.

Thiệu Ân nhìn lại Đổng Tiếu:

- Ngươi còn muốn lấy mạng Dương Thiệu Ân này không.

- Đổng Tiếu thề sẽ giết ngươi.

- Bốp Nhận thêm một cái tát thẳng tay của Dương Thiệu Ân, Đổng Tiếu té ngã ra sau. Chàng ngồi thừ ra dưới mặt đất chẳng thể nào gượng dậy nổi. Mặc dù không gượng đứng lên nổi, nhưng Đổng Tiếu vẫn không mất đi sắc nét phẫn nộ đầy sát khí trên gương mặt mình.

Đổng Tiếu gằn giọng nói:

- Ngươi giết thúc phụ của ta.

Thiệu Ân hừ nhạt rồi nói:

- Đúng! Ta giết thúc phụ của ngươi. Nhưng ngươi muốn giết ta trả thù thì phải tự lượng sức mình chứ. Bản thân ngươi như vầy đâu phải là đối thủ của Dương Thiệu Ân này. Muốn giết ta, ngươi phải khổ công rèn luyện võ công, nhưng e rằng kiếp này ngươi chẳng có cơ hội thực hiện được điều đó, ngược lại chỉ có Thiệu Ân giết ngươi mà thôi.

Thở ra như muốn trút những u uẩn trong lòng mình, Dương Thiệu Ân nói tiếp:

- Ngươi nên giữ thân phận mình trước khi quá muộn để nhận ra thân phận hạ nhân thấp hèn của mình.

Thiệu Ân noi rồi vung tay một cái. Từ ống tay áo Thiệu Ân, một món ám tiễn hình sao, cắt ra nhanh tợ ánh tinh xa ghim thẳng vào búi tóc của Đổng Tiếu.

- Phụp Thiệu Ân nói:

- Ta cảnh cáo ngươi nếu lần sau ngươi còn ngông cuồng, bất kể đến bản thân vô dụng và thấp kém của mình thì chiếc ám tiễn tinh sa sẽ xuyên thẳng vào tam tinh ngươi.

Hai cánh mồi và hai hàm răng của Đổng Tiếu nghiến chặt lại như thể nén lại, nuốt từng lời của Thiệu Ân vào trong tâm tưởng mình, đang biến nó thành ngọn lửa căm hờn.

Thiệu Ân thả bước đến bên Đổng Tiếu.

Y chìa tay đến trước mặt Đổng Tiếu:

- Ta kéo ngươi đứng lên.

Đổng Tiếu gượng cười giả lả nói:

- Dương huynh kéo Đổng Tiếu đứng lên à?

- Hay ngươi tự đứng lên một mình.

- Tất nhiên Đổng Tiếu rất cần sự giúp đỡ của Dương huynh.

Vừa nói Đổng Tiếu vừa nhỏm người lên, tay từ từ đưa đến trước. Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân gần như không chớp mắt. Bất thình lình Đổng Tiếu chồm tới, ôm ghì lấy chân Thiệu Ân.

Vừa ôm chân Thiệu Ân, Đổng Tiếu vừa áp miệng mình vào bắp vế của y ngoạm chặt.

Thiệu Ân rống lên một tiếng:

- A Cùng với tiếng rống đó, Thiệu Ân vỗ chưởng xuống lưng Đổng Tiếu.

- Bình Nhận trọn một chưởng của Thiệu Ân, Đổng Tiếu nằm duỗi dài ngay xuống đất như một cái xác không hồn. Thiệu Ân ôm lấy bắp đùi rít lên:

- Ngươi dám cắn ta Tên hạ nhân thúi tha này.

Vừa nói Thiệu Ân vừa toan vỗ tiếp một chưởng vào ót Đổng Tiếu, nhưng chợt dừng lại.

Đổng Tiếu chỏi tay từ từ ngồi lên, hai bên khóe miệng xuất hiện hai vệt máu đỏ ửng.

Sắc mặt tái nhờn tái nhợt như người sắp chết, nhưng uy nhãn vẫn toát ra sắc thần hừng hực.

Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu. Hai người đối nhãn nhìn nhau, nhưng lần này kẻ phải rợn người gai cột sống chính là Thiệu Ân.

Thiệu Ân gằn giọng nói:

- Ngươi còn trò nào hạ lưu hơn nữa không?

- Ngươi có đau lắm không?

- Ngươi như con chó điên cắn bừa. Nếu ta không nghĩ đến chút tình đối với ngươi thì ngươi đã tán mạng rồi.

- Thế tại sao ngươi không xuống tay lấy mạng ta đi.

- Ngươi đừng nghĩ đang mang trọng trách của nghĩa phụ là ta không giết ngươi. Thật ra ta có quyền lấy mnạg ngươi bất cứ lúc nào và nghĩa phụ sẽ không quở trách ta đâu.

Hừ lạnh một tiếng, Thiệu Ân nói:

- Đổng Tiếu, ngươi có hận ta thì cũng phải trui rèn bản lĩnh võ công của mình như một đại cao thủ đĩnh thiên lập địa, rồi cùng ta giao thủ một trận sinh tử. Chứ có đâu lại dụng đến trò hạ lưu như chó cắn càn vậy.

- Ta đánh không lại ngươi, thì ta cắn ngươi. Dù sao Đổng Tiếu cũng để lại cho ngươi một cái dấu, tống tiễn thúc phục của ta.

Đổng Tiếu từ từ đứng lên. Chàng nhìn Thiệu Ân, nói:

- Ngươi muốn ra tay giết ta ư? Xin mời cứ tự nhiên.

- Chưa đến lúc ngươi phải chết. Ngươi nên nhớ, ngoài lão Đổng thúc phụ của ngươi thì còn nhiều người khác đang ngóng chờ ngươi đó. Họ sẽ còn chết thê thảm hơn, một khi ngươi không thực hiện được sứ mạng nghĩa phụ giao cho ngươi.

Đổng Tiếu bóp hai bàn tay lại, tạo ra những âm thanh canh cách. Âm thanh đó đập vào thính nhĩ của Thiệu Ân khiến y phải cau mày nói:

- Muốn trả thù hãy trả thù như một anh hùng hảo hán.

Nói dứt lời, y quay bước trở lại bên Thục Á Di.

Đổng Tiếu cắn răng vào môi dưới đến tóe máu. Chàng nhìn Thiệu Ân và Á Di như muốn nuốt trọn vào hai con ngươi của mình rồi mới bỏ đi đến bên xác của Đổng Chư.

Đổng Tiếu quỳ xuống bên xác lão, khấn nhỏ:

- Đổng thúc phụ! Hãy đi đi hiền điệt sẽ tiếp nhận cái chết của thúc phụ như ngọn bão lửa hung đúc mình đi tiếp con đường phải đi. Đi đến cùng, và có thể đi bằng máu bằng thịt.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 17: Hành Xử Bí Ẩn

Ngồi trong Lưu gia tửu điếm, Đổng Tiếu nhìn qua bên Nam sơn tửu gia. Bên đó thật nhộn nhịp với không khí phát chẩn khuynh náo.

Kể từ lúc rời Hắc lâu đến Hàng Châu, chàng không hề thốt nửa lời với Thiệu Ân và Á Di. Đổng Tiếu gần như cắt rời với hai người đó bằng sự im lặng lạnh lùng của mình.

Đổng Tiếu đứng lên gọi gã điếm chủ.

Gã điếm chủ hối hả bước đến:

- Công tử có điều chi chỉ giáo cho tiểu nhân.

- Vãn bối nào dám chỉ giáo điếm chủ, mà chỉ mạn phép hỏi người tổ chức buổi phát chẩn bên Nam Sơn tửu gia là ai vậy?

Gã điếm chủ khúm núm nói:

- Dạ công tử chắc ở xa mới đến.

Đổng Tiếu gật đầu:

- Đúng rồi, tại hạ từ xa đến.

Gã rặn một nụ cười sởi lởi rồi nói:

- Cuộc phát chẩn bên Nam Sơn tửu gia là Lưu Tuyết Liên tiểu thư ạ. Cứ đúng ngày rằm là tiểu thư mở cuộc phát chẩn ở đây.

- Lưu tiểu thư là người rộng lượng như vậy à? Hẳn tiểu thư là một thiên kim lá ngọc cành vàng.

- Ở Hàng Châu ai cũng biết Lưu tiểu thư. Nhất là những kẻ thất cơ lỡ vận.

Đổng Tiếu đứng lên ôm quyền nói:

- Đa tạ điếm chủ đã chỉ giáo.

- Không có chi không có chi Gã điếm chủ đi vào trong. Đổng Tiếu toan bỏ đi thì Thiệu Ân gọi lại:

- Ngươi đi đâu?

Đổng Tiếu nhún vai:

- Đổng Tiếu này biết ngươi không cần phải phô trương. Ta cũng không bỏ trốn đâu mà ngươi sợ. Trong tay giới Bạch đạo các ngươi còn giữ những vị đại thúc của ta mà.

Đổng Tiếu rời Lưu gia tửu điếm đi thẳng qua bên kia đường. Thiệu Ân miễn cưỡng bước theo chàng. Hai người vừa nhập vào dòng người đông đúc đứng trước cửa Nam Sơn tửu gia thì một gã đồng tử len vào giữa hai người.

Gã đồng tử len vào hai người, rồi lại len nhanh vào đám đông mất dạng.

Thiệu Ân như thể có linh cảm điều gì đó vừa xảy ra, vội đặt tay vào thắt lưng mình. Y phát hiện chiếc hầu bao ngân lượng đã không cánh mà bay từ bao giờ.

Thiệu Ân buột miệng nói:

- Y Tiếng thốt của Thiệu Ân buộc Đổng Tiếu nhìn sang:

- Ngươi nói cái gì vậy?

- Ta bị kẻ gian lấy mất hầu bao rồi.

Đổng Tiếu nhướng mày:

- Thế ư? Kẻ gian nào đó cũng biết nhìn người đó.

Thiệu Ân chau mày nhìn Đổng Tiếu.

Y suy nghĩ rồi nói:

- Đích thị là tên tiểu tử vừa mới chạm vào ta.

- Ở Hàng Châu này tiểu tử nhiều lắm, ngươi đừng tìm kiếm mắc công.

Đổng Tiếu nói rồi len qua đám đông. Thiệu Ân buông tiếng thở dài đi theo chàng. Hai người đến được cửa tòa Nam Sơn tửu gia gặp hai gã gia nô lực lưỡng chặn đường.

Một gã nói:

- Nhị vị công tử cần phát chẩn thì hãy xếp hàng chờ đến lượt mình.

Đổng Tiếu nói:

- Vị đại ca đây cần phát chẩn chứ tại hạ thì không.

Chàng vừa nói vừa lấy xấp ngân phiếu hai trăm lạng kim lượng ra.

Đổng Tiếu vừa phe phẩy xấp ngân phiếu vừa nói:

- Bổn thiếu gia muốn vào gặp Lưu tiểu thư.

Vừa nói Đổng Tiếu vừa nhìn qua vai hai gã gia nô. Chàng chau mày sửng sờ khi thấy một thiếu nữ với nhan sắc cực kỳ xinh đẹp đập vào mắt mình.

Trong bộ bạch y, trông nàng chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần.

Đổng Tiếu reo lên:

- Hê Lưu tiểu thư.

Vừa nói chàng vừa lách qua hai gã gia nhân đi thẳng vào tòa Nam Sơn tửu điếm.

Thiệu Ân cũng bước theo Đổng Tiếu vào trong. Hai người đi thẳng một mạch đến trước mặt Lưu Tuyết Liên.

Đổng Tiếu mỉm cười ôm quyền nói:

- Tại hạ là Đổng Tiếu, được biết tiểu thư là người rộng lượng, thường hay phát chẩn cứu tế những người thất cơ lỡ vận nên tìm đến gặp tiểu thư.

Lưu Tuyết Liên nhìn chàng, từ tốn nói:

- Việc làm của Tuyết Liên là việc nhỏ, không đáng để công tử quan tâm - Tiểu thư nói vậy chứ, người ta chỉ bo bo giữ của, khó ai có được tấm lòng bao dung quảng đại như tiểu thư Đổng Tiếu chỉ qua Thiệu Ân:

- Vị đại gia này đây là bậc Thượng đẳng nhân, kim lượng biết bao nhiêu mà kể. Nên có ý thỉnh nhờ tại hạ dẫn qua để trao cho tiểu thư chút kim lượng đặng cầu phúc.

Tuyết Liên nhìn qua Thiệu Ân:

- Công tử có lòng như thế, Tuyết Liên thay mặt mọi người tiếp nhận lòng thành của công tử.

Thiệu Ân bối rối:

- Ơ Đổng Tiếu nói:

- Dương huynh sao lại đứng ngẩn ra như vậy. Huynh nói qua đây để đóng góp với Lưu tiểu thư mà. Hay huynh lại tiếc kim lượng.

- Ta Đổng Tiếu chắc lưỡi:

- Thế mà cũng nói mình là bậc quảng đại, rộng lượng.

Đổng Tiếu nhìn lại Lưu Tuyết Liên:

- Tiểu thư, đừng nói với y nữa. Tại hạ biết rồi, y không muốn làm chuyện đại hỷ, công đức này đâu. Phàm những công tử mặt hoa da phấn, thượng đẳng nhân thì bủn xỉn như vậy đó.

Nghe Đổng Tiếu nói, sắc diện của Thiệu Ân đỏ rần. Y những tưởng như là có một gáo nước sôi tạt vào mặt mình.

Tuyết Liên nói:

- Dương công tử đây có tấm lòng là tốt rồi.

Đổng Tiếu mỉm cười:

- Tiểu thư nói rất đúng. Dương huynh của tại hạ có tấm lòng nhưng lại chẳng muốn mất kim lượng.

Chàng lấy xấp ngân phiếu của Phi Yến thiên trang đặt lên bàn:

- Tại hạ thay Dương huynh gởi tiểu thư số ngân phiếu hai trăm lượng, mong tiểu thư giúp dùm cho tại hạ.

- Công tử muốn Tuyết Liên giúp gì.

- Phát chẩn cầu siêu dùm cho tại hạ. Tại hạ dùng hai trăm lượng này để phát chẩn tạo đại phúc cầu siêu cho vong hồn của Đổng thúc phụ vừa bị người ta tống tiễn qua cõi hư vô.

Mong tiểu thư nhận lấy.

Tuyết Liên nhìn sửng Đổng Tiếu:

- Công tử trao những hai trăm lạng.

- Số ngân lượng chẳng đáng đâu. Tại hạ chỉ có hai trăm lạng nhưng còn huynh đây thì có cả kho tàng, nhưng Thiệu Ân bặm môi, muốn nói nhưng lại không nói được.

Tuyết Liên nhu nhã nói:

- Công tử, Tuyết Liên xin nhận số ngân lượng này để phát chẩn cho mọi người.

- Đa tạ tiểu thư.

- Nếu công tử có thời gian thư thả, Tuyết Liên thỉnh công tử đến Đào hoa viên, để Tuyết Liên có dịp bồi tiếp.

Đổng Tiếu ôm quyền nói:

- Tại hạ rất sẵn lòng, nhưng lúc này chưa tiện. Khi nào rảnh tại hạ sẽ đến thăm tiểu thư.

Cáo từ.

Đổng Tiếu mỉm cười với nàng rồi quay bước đi trở ra. Thiệu Ân buộc phải theo chân Đổng Tiếu.

Hai người quay trở lại Lưu gia tửu điếm. Vừa ngồi xuống bàn Thiệu Ân từ từ nói:

- Ngươi biết ta đã bị mất hầu bao, còn nói ta hùn hạp phát chẩn để làm gì chứ.

Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân:

- Thế ngươi có thấy Tuyết Liên là trang giai nhân tuyệt sắc không?

Thiệu Ân im lặng.

Đổng Tiếu nói:

- Im lặng là thừa nhận. Làm gì ngươi không nhận ra Lưu Tuyết Liên là trang gia nhân tuyệt sắt, sắc nước hương trời.

Quệt mũi Đổng Tiếu nói tiếp:

- Lưu tiểu thư vừa đẹp, vừa độ lượng bao dung, lại có ngôn phong đức hạnh. Đúng là một trang mỹ nữ vẹn toàn với bốn chữ công dung ngôn hạnh.

Phàm những nữ nhân như Lưu tiểu thư thì bất cứ nam nhân nào cũng phải tơ tưởng đến.

Đổng Tiếu niễn mặt nhìn Thiệu Ân:

- Ngươi là một trang nam tử, vừa đẹp vừa có võ công, ta muốn ngươi có cơ hội đến với nàng đó.

- Tại sao là ta mà không là ngươi.

- Hê Ta có lòng tốt với ngươi mà.

Á Di nhìn Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu nhìn qua Á Di.

- Thục cô nương cũng nên giúp Dương Thiệu Ân nhé.

Á Di nhìn qua Thiệu Ân. Nụ cười mỉm hiện lên môi Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu gọi gã điếm chủ.

Gã điếm chủ vội vã bước đến:

- Công tử cần sai tiểu nhân à?

- Tất nhiên cần tới điếm chủ rồi.

Chàng chỉ bàn thức ăn và hảo tửu:

- Điếm chủ tính đi, bao nhiêu tất cả.

- Dạ tính hết à?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Phân nửa ta tính, phân nửa của Dương công tử và Thục cô nương đây thì để hai người tự lo liệu.

Thiệu Ân cau mày:

- Đổng Tiếu, ngươi biết mà - Dương huynh nói Đổng Tiếu biết gì?

- Hầu bao của ta đã bị người ta lấy rồi.

Đổng Tiếu nhướng mày:

- Chuyện đó thì ai biết được huynh có mất hay không. Còn kim lượng của Đổng Tiếu là kim lượng của giới hắc đạo, nó nhơ nhuốc lắm, không thể trả cho Dương huynh được. Hê Ngồi bên huynh còn có thiên kim tiểu thư của Phi Yến Thiên trang mà.

Á Di đỏ mặt.

- Á Di Á Di không đem theo kim lượng.

Đổng Tiếu buông một câu:

- Thế thì tốt quá.

Đổng Tiếu quệt mũi nói với điếm chủ:

- Chỉ một lạng thôi à.

Đổng Tiếu lấy một nén bạc đặt vào tay gã điếm chủ, rồi nói:

- Phần Đổng Tiếu, Đổng Tiếu tính. Còn nhị vị đây, điếm chủ cứ tính họ.

Gã điếm chủ nhìn lại Thiệu Ân.

Bắt gặp ánh mắt của gã điếm chủ Lưu gia điếm, Thiệu Ân không khỏi sượng sùng.

Gã điếm chủ cũng bối rối.

Thiệu Ân nói:

- Đổng Tiếu, xem như ta nợ ngươi vậy.

Đổng Tiếu nhìn thẳng vào mắt Thiệu Ân:

- Ngươi nợ ta rất nhiều. Có những món nợ ngươi trả không nổi đâu. Thôi được, ta cho ngươi nợ thêm một lần nữa.

Đổng Tiếu lấy thêm một nén bạc đặt vào tay gã điếm chủ.

Gã điếm chủ giả lả nói:

- Công tử thật hào phóng.

- Những gã hắc đạo như Đổng Tiếu hào phóng hơn những gã Bạch đạo hung tàn.

Chàng nói rồi đứng lên đi thẳng ra cửa Lưu gia điếm. Thiệu Ân buông tiếng thở dài. Y cùng với Á Di miễn cưỡng theo Đổng Tiếu.

Thiệu Ân hỏi:

- Bây giờ ngươi đi đâu?

Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân:

- Ta sợ chỗ này ngươi không thể đến được.

- Chỗ nào mà ta không đến được.

- Hàng Châu đệ nhất lâu.

Thiệu Ân cau mày:

- Tại sao lại đến đó?

- Tại sao ư? Tại vì người ta không có kim lượng. Đổng Tiếu nói cho ngươi biết, ở Hàng Châu đệ nhất lâu, tất cả mọi thứ đều đắc lắm. Tại đó còn có những gã vệ sĩ võ công cao cường vô cùng. Nếu không có kim lượng thì đừng theo Đổng Tiếu. Nhưng nếu ngươi không theo thì sao biết được Đổng Tiếu làm gì cần gì ở đó.

- Ngươi muốn trả thù ta thì hãy hành sự như một anh hùng hảo hán.

Đổng Tiếu khoát tay:

- Không có kim lượng thì đâu phải là anh hùng hảo hán.

Đổng Tiếu nhướng mày:

- Dương huynh đi cùng với Đổng Tiếu chứ?

Thiệu Ân lưỡng lự rồi nói:

- Được, ta sẽ đi cùng với ngươi.

Đổng Tiếu nhìn qua Á Di:

- Còn Thục tiểu thư?

- Dương huynh đi đâu, Á Di đi đó.

Đổng Tiếu nhìn nàng chắc lưỡi:

- Hiếm có Hiếm có.

Chàng nói rồi không màn đến thái độ bối rối của Thiệu Ân và Á Di, đi luôn một mạch đến Hàng Châu đệ nhất lâu. Thiệu Ân và Á Di lưỡng lự không bước vào, còn Đổng Tiếu thì xăm xăm đi vào cứ như đây là tòa lâu của mình.

Một ả kỹ nữ bước đến đón Đổng Tiếu, nũng nịu nói:

- Thiếu gia tìm Thy Thy phải không?

Đổng Tiếu choàng tay qua vai nàng, ghé miệng vào tai Thy Thy:

- Ta muốn tìm Cát ma ma. Gặp Cát ma ma rồi ta sẽ gặp nàng sau.

Thy Thy chỉ gian thư phòng của Cát ma ma cho Đổng Tiếu rồi quay bỏ đi. Bỏ đi thẳng một mạch đến thư phòng của Cát ma ma.

Đổng Tiếu lần vào trong.

Thiệu Ân và Á Di cứ đứng ngoài chờ chàng. Hai người vô cùng đắn đo và bối rối không biết có nên vào tòa kỹ lâu nổi tiếng Hàng Châu này hay không.

Hai người còn đang lưỡng lự thì cửa phòng của Cát ma ma mở ra. Một trung phụ với dáng người đẫy đà, bệ vệ, bộ mặt núc na núc ních, hai gò má chảy xệ xuống trông thật quái gở.

Mụ đi thẳng ra ngoài cửa Hàng Châu đệ nhất lâu, tiến đến bên Thiệu Ân và Á Di. Mụ toét miệng cười. Thà mụ đừng cười, trông còn đỡ hơn, nhưng khi mụ cười thì khuôn mặt trông thật gian trá.

Mụ nắm tay Á Di:

- Cô nương sao còn đứng đây làm gì nữa. Vào trong đi.

Á Di nhìn sang Thiệu Ân.

Thiệu Ân hỏi:

- Nương nương, sao tại hạ không thấy Đổng Tiếu quay ra.

- Đổng công tử đang uống rượu trong phòng ma ma, ma ma chưa từng thấy ai hào phóng như Đổng công tử. Đổng công tử đúng là một người tốt không thể nào chê vào đâu được.

Mụ sởi lởi:" - Dương công tử, Thục cô nương vào trong đi.

Mụ đưa Thiệu Ân và Á Di vào trong Hàng Châu đệ nhất lâu. Đến gian biệt phòng đóng cửa im ỉm, Cát ma ma nói:

- Đây là thư phòng của Dương công tử.

Thiệu Ân ôm quyền:

- Đa tạ Cát ma ma, nhưng tại hạ nói trước nhất thời tại hạ không đem theo Cát ma ma khoát tay:

- Không sao không sao Đổng công tử đã nói với ma ma Công tử cứ tự nhiên.

- Đổng Tiếu đã nói với ma ma?

- Nói tất cả rồi. Cứ ngủ qua đêm nay ma ma bồi tiếp cho mọi người mà.

Mụ nhìn Thiệu Ân mỉm cười, liếc chàng:

- Nếu có điều chi sơ xuất, thì cứ trách Cát ma ma này.

Thiệu Ân ôm quyền:

- Đa tạ Cát ma ma.

Cát ma ma mở cửa thư phòng nhìn Thiệu Ân nói:

- Vào đi, đừng ngại nhé. Có gì thì cứ gọi ma ma.

Á Di toan bước vào thư phòng thì ma ma cản lại:

- Hây Phòng của cô là phòng khác cơ.

Á Di đỏ mặt.

Thiệu Ân nhìn nàng gật đầu.

Cát ma ma phấn khích:

- Á Di cô nương đâu thể ở chung phòng với Dương công tử được. Nam nữ thọ thọ bất tương thân mà.

Cát ma ma đẩy Thiệu Ân vào phòng rồi đóng sập cửa lại. Mụ dẫn Á Di đến một gian thượng khách, phòng biệt lập.

Mụ đẩy cửa dẫn Á Di vào:

- Gian phòng này vừa ý cô nương không?

Á Di nhìn quanh. Tất cả mọi vật dụng trong thư phòng này đều bằng bạc. Cách bày trí giống như một loan phòng đêm hoa chúc, vừa ấm cúng vừa lộng lẫy.

Cát ma ma nói:

- Á Di thích gian phòng này chứ?

Á Di gật đầu:

- Á Di làm phiền Cát ma ma quá.

- Á Di cô nương đừng nói vậy. Ma ma phải có trách nhiệm lo cho cô nương mà.

Mụ chỉ về phía tấm bình phong:

- Sau bức bình phong đó, ma ma đã chuẩn bị sẵn nước nóng có pha hoa tươi, và cả bộ đồ đẹp nhất Hàng Châu nữa đó. Á Di cô nương tắm rửa rồi nghĩ ngơi nhé.

- Ma ma cứ để Á Di tự nhiên.

Mụ vuốt má nàng:

- Á Di cô nương đẹp lắm đó. Rất hiếm có thiếu nữ nào được nhan sắc như Á Di.

Bị Cát ma ma vuốt má, Á Di đỏ ửng mặt, thẹn thùng.

Cát ma ma nói:

- Con tự nhiên nhé.

Nói rồi Cát ma ma quay ra, đóng sập cửa phòng lại. Á Di đi quanh một vòng rồi quay lại bên cửa. Nàng suy nghĩ:

- "Không biết giờ Dương huynh đang làm gì?" Ý niệm đó trôi qua, Á Di nheo mày nghĩ tiếp:

- "Bỗng nhiên Đổng Tiếu lại tốt với mình và Dương huynh như vậy sao?" Á Di lắc đầu:

- Nhứt định hắn bày trò gì nữa đây. Y đang giận Dương huynh và mình, bỗng dưng đổi ý, bảo Cát ma ma lo lắng cho mình và Dương huynh. Y quá bí ẩn không thể nào hiểu nổi.

Á Di suy nghĩ một lúc rồi quyết định tìm Thiệu Ân. Nàng đặt tay vào cửa gian biệt phòng mới phát hiện đã bị chốt bên ngoài không sao mở được.

Á Di lo lắng, nheo mày:

- Sao lại khóa cửa bên ngoài.

Mặc dù Á Di lo lắng nhưng vẫn tự khích lệ mình:

- "Dù sao đi nữa thì mình là tiểu thư của Phi yến thiên trang. Hẳn mụ ma ma này chẳng dám làm gì mình."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 18: Bụi Gian Hồ, Oán Tha Nhân

Giọng nói nhão nhè, nũng nịu từ sau tấm rèm hồng vọng ra lọt vào thính nhĩ của Thiệu Ân:

- Chàng đến với thiếp đi.

Thiệu Ân vừa bưng tĩnh rượu, liền đặt xuống bàn ngay, quay đầu nhìn lại tràng kỹ.

Y hỏi:

- Cô nương là ai?

Tấm rèm được vén lên. Một khuôn mặt với lớp phấn son lòe loẹt đập vào mắt Thiệu Ân. Ả kỹ nữ nằm dài trên tràng kỹ trong một tư thế nửa nằm nửa ngồi, vừa khiêu gợi vừa gợi tình. Thân thể của nàng ta như chỉ he hờ bằng một chiếc áo choàng mỏng, bên trong là chiếc yếm hồng nhỏ xíu, như thể dùng để tôn tọa phần thượng đẳng với đôi nhũ hoa ngồn ngộn.

Nàng ta chỉ chỏi tay ngồi lên thả chân xuống tràng kỹ. Vừa đứng lên, nàng ta vừa nói:

- Thiếp là Quyên Quyên. Thiếp sẽ hầu hạ cho chàng.

Như trở thành thói quen khi đối diện với nữ nhân, nụ cười mỉm cầu tình lại hiện lên hai cánh môi của Thiệu Ân.

Thấy nụ cười mỉm của Thiệu Ân, ả Quyên Quyên càng làm dáng hơn. Làm sao ả không làm dáng được khi nhận ra người đối diện với ả, người mà ả phải hầu hạ, nuông chìu lại là một trang mỹ nam tử khôi ngô tuấn tú.

Một trang nam tử mà Quyên Quyên có nằm mơ cũng không tưởng tượng được mình sẽ gặp được trong tòa Hàng Châu đệ nhất lâu này.

Quyên Quyên liếc mắt đưa tình rồi bước lại trước mặt Thiệu Ân. Nàng dùng tay vuốt má gã:

- Chàng đẹp quá. Thiếp không ngờ người mình hầu hạ lại là chàng. Người trong mộng của thiếp.

Nói rồi Quyên Quyên bá tay vòng qua cổ Thiệu Ân. Nàng ta nũng nịu nói:

- Chàng có thích Quyên Quyên không?

- Đã là nam nhân thì ai cũng thích nữ nhân. Nhưng cô nương chỉ biết tại hạ có bấy nhiêu đó thôi à?

- Lần đầu tiên Quyên Quyên biết được chàng. Đâu còn biết gì hơn nữa.

Ả buông tay khỏi cổ Thiệu Ân:

- Để Quyên Quyên hầu rượu cho chàng nhe.

Thiệu Ân gật đầu.

Quyên Quyên dìu Thiệu Ân đến tràng kỹ, ép y ngồi xuống rồi mới quay lại bàn để tịnh rượu. Mỗi bước chân của Quyên Quyên như nhún nhảy, đông đưa đôi mông tròn lẳng để phơi bày những đường nét cho Thiệu Ân ngắm nhìn. Cầm lấy tịnh rượu, Quyên Quyên vặn người, tạo một dáng cách khiêu khích gợi tình.

Bưng tịnh rượu đến đứng ngay trước mặt Thiệu Ân, Quyên Quyên cố tình để chiếc áo khoác dạt ra hai bên, đặng cho Thiệu Ân thấy thân thể của mình. Tấm thân chỉ che hờ bằng mỗi một chiếc yếm nhỏ xíu không đủ để che hết phần nhủ hoa ngồn ngộn, những tưởng muốn xé toạt chiếc yếm đó.

Ả chuốc rượu vào chén, nói:

- Để Quyên Quyên mớm cho chàng.

Ả vừa nói vừa dựa vào Thiệu Ân, rồi áp miệng chén rượu vào miệng y. Mùi xạ hương nồng nồng từ cơ thể nàng phả ra xông vào mũi Dương Thiệu Ân. Y uống cạn chén rượu.

Quyên Quyên bưng tĩnh rượu, ngồi hẳn lên chân Thiệu Ân, nhỏ nhẻ nói:

- Quyên Quyên may mắn quá.

Thiệu Ân hỏi:

- Nàng có may mắn gì?

Nàng ngửa mặt nhìn lên. Hai cánh môi đỏ chúm chím tạo nụ cười gợi tình nhưng lại chẳng có một chút tình, Quyên Quyên nhỏ nhẻ nói:

- Quyên Quyên may mắn được hầu tiếp một trang mỹ nam tử như chàng.

Vừa nói Quyên Quyên vừa đặt tĩnh rượu xuống tràng kỹ, rồi cầm lấy tay Thiệu Ân đặt lên vùng nhũ hoa của mình. Ả liếc mắt đưa tình:

- Chàng thích thiếp không? Quyên Quyên có hạp nhãn chàng không?

Thiệu Ân mỉm cười.

Nụ cười của gã khiến Quyên Quyên ngây ngất.

Ả nhỏ nhẹ nói:

- Hẳn có nhiều nữ nhân chết bởi nụ cười của chàng.

- Thế nàng có chết bởi nụ cười của ta không?

- Quyên Quyên đã say đắm chàng rồi đó.

Vừa nói, Quyên Quyên vừa hơi ưỡn ngực như thể muốn bàn tay của Thiệu Ân thọc sâu vào vùng nhũ hoa của mình.

Ả nhỏ nhẻ nói:

- Chảng có thê tử chưa?

Thiệu Ân lắc đầu:

- Ta chưa lập gia thất.

Quyên Quyên mở to mắt nhìn Thiệu Ân:

- Chàng chưa lập gia thất à?

Thiệu Ân gật đầu.

Quyên Quyên nói:

- Nếu Quyên Quyên tự nguyện hầu hạ chàng suốt đời, chàng có nhận không.

Ả vừa nói vừa vòng tay bá lấy cổ Thiệu Ân. Ả rướn người lên áp đôi cánh môi đỏ ối vào má gã. Nàng hông Thiệu Ân bằng tất cả sự đam mê của mình. Nhìn Quyên Quyên hôn, Thiệu Ân cứ ngỡ nàng đang nâng niu một báu vật riêng của mình.

Thiệu Ân mỉm cười nói:

- Ta còn có nhiều việc phải làm, không thể lập gia thất trong lúc này được. Ta cũng không muốn kẻ khác chờ đợi mình.

Quyên Quyên nguýt Thiệu Ân:

- Quyên Quyên biết ngay chàng sẽ nói câu này mà.

- Nàng biết là sao?

- Một trang nam tử khôi ngô anh tuấn như chàng thì sao chấp nhận một kỹ nữ lầu xanh như thiếp, nhưng Quyên Quyên cũng không ép chàng phải thành thân với Quyên Quyên đâu.

Chỉ cần chàng nhớ đến Quyên Quyên thì Quyên Quyên đã mãn nguyện rồi. Chỉ sợ chàng Thiệu Ân cướp lời Quyên Quyên:

- Nàng sợ gì?

- Quyên Quyên chỉ sợ chàng đến rồi lại đi Đi mà không bao giờ trở lại Hàng Châu đệ nhất lâu một lần nữa. Quyên Quyên chỉ như một chiếc bóng mờ trôi qua trong cuộc đời chàng.

- Nàng nghĩ như vậy à?

Quyên Quyên gật đầu:

- Quyên Quyên sợ như vậy.

Thiệu Ân mỉm cười nói:

- Ta sẽ không quên nàng, nếu như nàng thỏa mãn những điều ta muốn biết.

- Quyên Quyên sẽ thỏa mãn ý chàng.

Nói rồi Quyên Quyên chỏi tay đứng lên. Ả quay lưng với Thiệu Ân. Lần lượt từ chiếc áo khoác hờ bên vai cho đến cái yếm bên rong cuối cùng là tấm váy rời khỏi thân thể. Ả tự trút bỏ y phục mình rồi ngã vào lòng Thiệu Ân.

Y tiếp nhận thể pháp của Quyên Quyên bằng một thái độ không vồn vã, cũng không dửng dưng.

Quyên Quyên vòng tay qua cổ Dương Thiệu Ân, phơi đôi nhũ hoa ngồn ngộn dục tính và làn da trắng nõn ra trước mặt hắn. Ả nhỏ nhẻ nói:

- Thiếp yêu chàng quá.

- Mới gặp lần đầu sao nàng lại yêu ta.

- Chàng là ý trung nhân mà Quyên Quyên đi tìm trong giấc mộng. Đã từ lâu rồi Quyên Quyên đều mong ước có được ngày hôm nay.

Vừa nói Quyên Quyên vừa thọc tay vào ve vuốt vùng thượng đẳng của Dương Thiệu Ân.

Ả vừa vuốt vừa nói:

- Chàng hãy ôm siết Quyên Quyên đi. Quyên Quyên đang háo hức chờ đợi chàng đây.

Thiệu Ân cau mày nhưng lại mỉm cười:

- Ta sẽ ôm nàng thật chắc, nhưng trước khi ta ôm, ta muốn biết vài điều.

- Chàng muốn biết về thiếp phải không?

Quyên Quyên nắm tay Thiệu Ân nắn nót, rồi đặt lên đôi nhũ hoa, sau đó khẻ nhắm hờ hai mí mắt như thể chờ đợi sự chiếm hữu của y.

Để yên tay mình trên đôi nhũ hoa của Quyên Quyên, Thiệu Ân từ tốn nói:

- Nàng đang hiện hữu trước mắt ta. Ta còn tìm hiểu gì nữa chứ. Ta chỉ muốn biết một người.

- Chàng muốn biết ai?

- Cát ma ma có quan hệ thế nào với Đổng Tiếu.

Quyên Quyên tròn mắt nhìn Thiệu Ân, nàng ta khẽ lắc đầu:

- Chàng muốn nói đến Đổng Tiếu nào?

- Gã công tử đã cùng đi chung với ta đó!

Quyên Quyên lắc đầu:

- Quyên Quyên không biết Đổng Tiếu nào cả.

- Vậy còn Cát ma ma.

- Ma ma ư? Sao chàng lại quan tâm đến ma ma Hãy quên ma ma đi. Giờ chỉ có Quyên Quyên bên cạnh chàng thôi. Chúng ta sẽ hòa hợp với nhau cả thể xác lẫn tâm hồn.

Thiệu Ân cau mày:

- Nàng không biết gì về Đổng Tiếu hay sao?

- Quyên Quyên biết gì đâu. Sao chàng quan tâm đến cái gã Đổng Tiếu đó chứ?

Thiệu Ân bối rối:

- Ta nghĩ gã họ Đổng kia đang giở trò gì đó. Nhưng không biết y giở trò gì. Những gì y làm gần như ngoài sự tiên liệu của ta.

Quyên Quyên nũng nịu nói:

- Quyên Quyên hổng chịu đâu, ở bên Quyên Quyên mà chàng cứ nghĩ đến cái gã Đổng Tiếu nào đó không hà. Gã có giở trò gì thì cũng đã nó Quyên Quyên bên cạnh chàng rồi.

Thiệu Ân nghiêm giọng nói:

- Nàng không hiểu đâu.

Quyên Quyên giẫy nẩy, vùng vằng hai chân nói:

- Thiếp không biết đâu. Cũng không cần hiểu gì cả. Quyên Quyên chỉ biết có mình chàng thôi biết một mình chàng là đủ rồi.

Quyên Quyên vừa nói vừa nhỏm lên, đẩy Thiệu Ân nằm xuống tràng kỹ. Thiệu Ân không khỏi lúng túng trước hành động của ả. Y đẩy Quyên Quyên lên nhưng ả vẫn trườn tới như thể cố đè Thiệu Ân xuống tràng kỹ.

Thiệu Ân nghiêm giọng nói:

- Ta muốn nói chuyện với nàng một chút.

Mặt Quyên Quyên phụng phịu. Ả ta vùng vằng nói:

- Hông Thiếp hổng muốn chàng nhắc đến ai khác, ngoài mỗi mình thiếp.

Thiệu Ân gật đầu:

- Ta sẽ không nhắc đến ai khác.

Quyên Quyên rướn người lên, áp môi vào má Thiệu Ân:

- Chàng hứa đó.

- Ta hứa.

Ả nhỏm lên ngồi trở lại.

Thiệu Ân chỏi tay ngồi lên, bất thình lình Thiệu Ân đẩy Quyên Quyên ra, buột miệng nói:

- Đổng Tiếu có thể ngươi làm cả chuyện này.

Quyên Quyên sững sờ trước thái độ của Thiệu Ân:

- Chàng nói gì?

- Có bao giờ Đổng Tiếu đem bán Á Di cho Hàng Châu đệ nhất lâu không?

- Chuyện đó thì thường xảy ra ở đây. Sao chàng quan tâm đến chuyện đó.

- Ta nghi ngờ Đổng Tiếu đã bán Á Di, nên Cát ma ma mới có thái độ vồn vã như vậy.

Hắn có thể làm tất cả mọi chuyện bỉ ổi nhất trên đời này mà.

- Có Quyên Quyên chàng còn nhắc đến Á Di làm gì nữa.

- Không thể được, Thiệu Ân sẽ nói thế nào với Phi Yến Thiên trang chủ.

Thiệu Ân gạt Quyên Quyên qua bên:

- Không để chuyện này xảy ra được.

Vừa nói Thiệu Ân vừa xăm xăm bước về phía cửa.

Quyên Quyên nói theo Thiệu Ân:

- Chàng Chàng bỏ đi đâu vậy? Chàng bỏ đi đâu vậy?

Á Di ngồi trên tràng kỹ. Cửa gian phòng khách dịch mở.

Nàng bật đứng lên. Một gã công tử có bộ mặt như chiếc lưỡi cày, dài ngoằn bước vào.

Y nhanh chóng đóng cửa lại.

Á Di cau mày nói:

- Ngươi là ai?

Gã nhìn lại nàng, toét miệng cười, phơi cả hàm răng hô hốc trông thật gớm ghiếc. Gã nói:

- Mỹ nhân! Ta là Thang Hữu Thung. Hẳn mỹ nhân đã nghe tiếng Thang trại chủ. Cả Hàng Châu này đều biết tiếng của Tang trại chủ.

Á Di lắc đầu:

- Bổn cô nương chẳng biết Thang trại chủ nào cả.

Thang Hữu Thung xoa tay:

- Hây Có nàng không biết thôi Y toan bước đến thì Á Di khoát tay:

- Dừng lại!

Nghe giọng nói cáu gắt của nàng, họ Thang sững sờ dừng bước.

Á Di đanh giọng nói:

- Các hạ vào đây làm gì?

Thanh Hữu Thung tròn mắt nhìn nàng. Y toét miệng cười phơi hàm răng hô rồi nói:

- Nàng còn hỏi Thang mỗ làm gì nữa. Nàng tự biết ta làm gì mà. Mỹ nhân giờ đã là của ta rồi.

Á Di cau mày:

- Ngươi vừa nói gì?

- Nàng còn giả vờ không hiểu à?

Thang Hữu Thung vừa nói vừa cởi bỏ thắt lưng của mình.

Á Di quắc mắt quát:

- Ngươi muốn làm gì?

Thang Hữu Thung cau mày. Y tự lột bỏ áo mình nhìn Á Di nói:

- Mỹ nhân, sao lại giận dữ thế. Thang mỗ đã mua nàng những một trăm lạng bạc đó.

- Ai bán cho ngươi?

- Nàng đã được Cát ma ma bán cho ta rồi.

Á Di giận đến biến sắc:

- Ả ma ma này dám làm chuyện càn rở với bổn cô nương. Ta phải đi tìm mụ Cát ma ma.

Vừa nói Á Di vừa bước về phía cửa. Nhưng khi đi ngang qua Thanh Hữu Thung thì bất ngờ gã ôm lấy tiểu yêu nàng:

- Mỹ nhân đi đâu?

Á Di thét lên:

- Buông tay ra.

- Ta đã mua nàng rồi Sao buông ra được.

Quá ư tức giận, Á Di vung trảo vỗ vào mặt Thang Hữu Thung. Chộp lấy trảo công của nàng, Thang Hữu Thung quẳng Á Di lại tràng kỹ. Nàng ngã lên tràng kỹ.

Thang Hữu Thung gằn giọng nói:

- Nha đầu hỗn láo dám đánh bổn trại chủ ư? Bổn trại chủ đã bỏ ra trăm lạng bạc để mua ngươi rồi đó.

Á Di chỏi tay ngồi lên, nhìn Thang Hữu Thung:

- Bổn cô nương không phải là món hàng để ngươi mua. Nói cho ngươi biết bổn cô nương là tiểu thư của Phi Yến Thiên Trang đó. Ngươi dám đụng đến ta là đã khiêu khích Phi Yến Thiên trang chủ Thục Tùng Nhẫn rồi.

Những tưởng đâu nghe Á Di tự bạch thân phận mình, Thang Hữu Thung sẽ e ngại hoặc chí ít cũng không càn rỡ với nàng, nhưng không như nàng tưởng, khi nghe nàng thốt ra câu nói đó, Thang Hữu Thung lại phá lên cười khành khạch phơi cả hàm răng hô trông thật gớm ghiếc. Y vừa cười vừa nhìn Á Di nói:

- Nàng tưởng ta là trẻ nít lên hai, hù dọa như vậy được sao? Phi Yến Thiên Trang kim lượng chất đầy kho, sao lại để cho ái nữ của mình bán thân vào lầu xanh chứ?

- Á Di bán hồi nào?

- Không bán thân sao nàng lại ở trong gian thượng khách này. Thôi đừng giả vờ nữa.

Đã bán thân phải chìu theo ý của ta chứ.

Gã khoanh tay trước ngực:

- Ta sẽ đưa nàng về làm áp trại phu nhân. Ta cũng thấy nàng đẹp nên mới có ý nghĩ đó.

Biết chìu chuộng bổn trại một chút tất sẽ hưởng được vinh hoa phú quí của bổn trại chủ.

Thang Hữu Thung vừa nói vừa bước đến tràng kỹ.

Á Di đanh giọng quát:

- Đứng lại Ngươi đến một bước bổn cô nương sẽ không nể mặt ngươi đâu.

Thang Hữu Thung hừ nhạt:

- Nàng cứng đầu cứng cổ thật. Chẳng lẽ ta bỏ ra trăm lượng bạc lại chẳng được gì sao?

Y vừa nói vừa bước đến tiếp.

Á Di quát lớn một tiếng:

- Ngươi muốn chết mới dám bỡn cợt với bổn cô nương.

Nàng vừa nói vừa xê mình tới, dựng ngọc thủ vỗ một chưởng với tám thành công lực, công vào vùng thượng đẳng của Thang Hữu Thung. Thấy ngọc chưởng của nàng, Thang Hữu Thung trố mắt nói:

- Ý Hóa ra nàng cũng có võ công Hay lắm, ta rất thích những mỹ nhân như nàng.

Gã vừa nói vừa dựng chưởng đỡ lấy chưởng ảnh của Á Di.

- Chát Hổ khẩu Á Di tê rần, mắt nảy đom đóm. Nàng toan thối bộ thì đã bị Thang Hữu Thung điểm vào tịnh huyệt. Á Di đứng thừ ra.

Thang Hữu Thung xoa tay:

- Có thể chứ?

Á Di biến sắc. Nàng lặp bặp nói:

- Ngươi định làm gì ta?

- Còn làm gì khác hơn là chiếm đoạt nàng.

- Ngươi Á Di tròn mắt mở to hết cỡ, những tưởng hai con ngươi lọt hẳn ra ngoài.

Thang Hữu Thung nhếch môi đưa hàm răng hô, khinh thị nói:

- Xem kìa Còn làm bộ làm tịch gì nữa. Một trăm lạng bạc của bổn trại chủ đâu phải là ít.

Gã vừa nói vừa nắm lấy dây lụa thắt lưng của Á Di. Nàng biến sắc:

- Ta cấm ngươi.

- Ô Sao nàng có thể cấm bổn trại chủ được.

- Ta là Á Di, ái nữ của Phi Yến Thiên trang chủ Ngươi không sợ ư?

- Nếu giờ nàng có là quận chúa thì bổn trại chủ cũng không thể bỏ qua món ăn ngon này được.

Gã vừa nói vừa dí cái miệng nhọn hoắc, có hàm răng hô vào má Á Di. Nàng đỏ mặt thét lên:

- Ta cấm ngươi Ta cấm ngươi.

- Nàng sao cấm trại chủ ta được.

Cùng với lời nói đó, Thang Hữu Thung giật mạnh sợi dây lụa thắt lưng của Á Di.

Á Di hốt hoảng thét lên:

- Ngươi - Ngươi cái gì nữa mà ngươi.

Thang Hữu Thung cầm sợi dây lụa đưa lên trước mặt Á Di. Gã cười hềnh hệch trông thật gớm ghiếc. Thấy họ Thang cười, Á Di bủn rủn cả tứ chi.

Nàng lặp bặp nói:

- Bổn cô nương cấm ngươi - Nàng càng cấm ta càng thích.

Y vừa nói vừa từ từ đưa tay đến toan cởi trang phục Á Di. Á Di biến sắt thét lên:

- Dương huynh cứu muội với Dương huynh cứu muội với Có ai cứu ta với Thang Hữu Thung nghe nàng thét, lại phá lên cười với vẻ đắc ý tột cùng.

Gã vừa cười vừa nói:

- Nàng cứ thét cứ la đi, khi nào bể cổ họng cũng chẳng có ai dám vào đây đâu. Chẳng có cái gã Dương huynh nào có thể vào đây được. Ngoại trừ Thang trại chủ mà thôi.

Gã vuốt má Á Di:

- Nàng đẹp lắm. Nàng càng giận dữ bao nhiêu càng xinh đẹp bấy nhiêu, càng khiến cho ta phấn khích.

Sắc diện của Á Di đỏ bừng bởi câu nói của họ Thang. Nàng nhìn gã bằng ánh mắt lấm lét. Vẻ mặt và ánh mắt của nàng khiến cho Thang Hữu Thung khoái trá hơn. Y nhìn Á Di, ôn nhu nói:

- Nữ nhân thì lúc nào cũng vậy. Mới đầu còn đỏng đảnh, nhưng sau đó thì cứ y như rằng Y bỏ lửng câu nói với một ẩn ý mà Á Di có thể đoán ra được.

- Cái ẩn ý trong câu nói bỏ lửng của họ Thang càng khiến cho nàng sượng sùng hơn.

Nàng bất giác gắt giọng quát:

- Ta cấm ngươi xúc phạm đến ta.

- Nàng cấm ta ư?

Nói rồi Thang Hữu Thung phá lên cười. Gã vừa cười vừa nói:

- Nàng cấm ta hay chờ đợi ta bồi tiếp nàng. Hà hà, nàng cấm ta mà mắt thì cứ ánh lên nét gợi tình, mời mọc Thang Hữu Thung ta.

Gã liếc mắt, vành môi dẫu ra, từ từ vươn tay đến toan đặt vào vùng thượng đẳng có đôi tuyết lê của nàng. Một ý tưởng lóe ra trong đầu Thang Hữu Thung.

Một ý tưởng vừa thô tục vừa bỉ ổi. Y ngồi xuống ngay trước mũi hài của Á Di, trông chẳng khác nào một con cóc. Tay của Hữu Thung đặt vào cổ chân nàng.

Sự đụng chạm đó như thể một luồng khí lạ lẫm chạy dọc lên, khiến cột sống của Á Di gai lạnh, và nhói buốt. Nàng lắp bắp nói:

- Ngươi muốn nói gì?

- Ta muốn cái gì mà nàng đang muốn.

Y vừa nói vừa nắn nót cổ chân Á Di rồi từ từ rà bàn tay lên phía trên. Cảm giác nhột nhạt của họ Thang mang đến không tạo cho nàng sự sảng khoái mà ngược lại còn khiến Á Di rùng mình.

Á Di chỉ muốn thét lên cầu cứu khi đôi bàn tay của họ Thang đã trượt qua khỏi đầu gối nàng. Nàng biết đôi bàn tay nhớp nhúa kia sẽ tìm đến vùng nào trên cơ thể mình. Nàng nghĩ đến thời khắc đôi bàn tay kia chạm đến cái vùng cấm mà bất giác toàn thân nóng bừng, như thể vừa bị ngâm trong bể nước sôi. Hai bên mép của Thang Hữu Thung nhiễu nhão nước bọt, trông thật là kinh tởm và nhớp nháp.

Á Di muốn thét lên nhưng cổ họng như có cái gì đó chận lại không phát được thành lời.

Đôi bàn tay của họ Thang mò đến bắp chân nàng. Nếu không bị điểm huyệt thì có lẽ Á Dị đã té quỵ xuống bởi cảm giác nhột nhạt của gã tạo ra.

Bất thình lình tịnh huyệt của nàng được giải khai bởi một đạo chỉ khí phát ra từ phía cửa gian thượng khách. Nhưng tưởng đâu được giải huyệt, Á Di sẽ có phản ứng ngay với hành động quyết liệt để phản ứng lại với Thang Hữu Thung, nhưng đàng này lại quỵ chân không sao đứng được. Nàng vừa quỵ xuống thì Thang Hữu Thung cũng kịp nghe tiếng thở dài sau lưng mình.

Gã rút phắt tay lại rồi quay mặt nhìn về phía sau thấy Dương Thiệu Ân đang đứng khoanh tay nhìn gã.

Hữu Thung cau mày:

- Tiểu tử, ngươi từ dưới a tỳ chui lên à?

- Ngươi nói đúng rồi đó. Ngươi biết vì sao bổn thiếu gia lên đây không.

Hữu Thung thừ mặt, buột miệng hỏi:

- Vì cái gì chứ?

- Vì bổn thiếu gia muốn đưa xuống a tỳ. Không ngờ một Thang trại chủ của Kỳ Lân trại lại bệ rạc như vậy. Bình thường ngươi nổi tiếng là kẻ đạo mạo trong giới Bạch đạo, sao hôm nay lại quái gở như vậy. Ngươi có đúng là Thang trại chủ không?

Thang Hữu Thung đỏ mặt:

- Ngươi đã biết ta rồi mà còn hỏi. Ngươi từ a tỳ đến thì ta sẽ tiễn ngươi xuống a tỳ.

Thiệu Ân chắp tay sau lưng từ tốn nói:

- Trước khi trại chủ biến ta trở lại a tỳ cũng nên biết ta là ai chứ.

Thiệu Ân vừa nói dứt câu thì hai gã đại hán lực lưỡng từ ngoài cửa xông vào.

Thấy hai gã đại hán đó, Hữu Thung liền nói:

- Tống cổ tên tiểu tử này dùm bổn trại chủ.

Y thốt ra câu nói đó rồi dùng ống tay chùi hai vệt nước bọt còn đọng hai bên mép mình.

Mệnh lệnh của Thang Hữu Thung được hai gã đại hán thực thi ngay lập tức. Cả hai chẳng nói lời nào, xông thẳng đến Thiệu Ân, như thể muốn xé y thành hai mảnh. Hai gã đại hán như hai con đười ươi xô tới chụp lấy Thiệu Ân.

Một ánh chớp nhoáng lên rồi vụt tắt. Ánh chớp bạc làm lóe mắt Thang Hữu Thung. Y không biết chuyện gì vừa xảy ra, và cũng không biết ánh chớp sáng kia là gì. Có một điều hiển nhiên đập vào mắt Thang Hữu Thung là hai gã đại hán lực lưỡng đã bổ nhào xuống đất, bất động. Cả hai biến thành hai cái xác không hồn.

Hai gã đó đã bị tử chiêu của Thiệu Ân sát tử nhưng Thang Hữu Thung vẫn không thấy được chiếc binh khí mà chàng vừa sử dụng lấy mạng hai gã đại lực vũ sĩ của Hàng Châu đệ nhất lâu.

Thang Hữu Thung sững sờ. Y lục lạo trong trí mình để nghĩ xem trên giang hồ, ai có tử chiêu kinh hồn như gã tiểu tử này. Thang Hữu Thung như thể nhận ra Thiệu Ân là ai. Chân diện của gã từ vẻ bình thường biết qua nét trang trọng, rồi khẩn trương, sau đó là đỏ bừng, rồi đến sắc màu tái nhợt.

Thiệu Ân chấp tay sau lưng nhìn Thang Hữu Thung từ tốn nói:

- Trại chủ hẳn đã nhận ra tại hạ chứ?

Thang Hữu Thung ngập ngừng nói:

- Công công tử là Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân - Trại chủ đã đoán đúng rồi đó.

Hữu Thung sững sờ ngây người. Y vội vã ôm quyền, miễn cưỡng nói:

- Dương thiếu gia Hữu Thung ta có mắt như mù.

Gã chỉ Á Di:

- Hữu Thung ta không có ý làm càn, mà đã mua ả này Mua ả chứ không phải cưỡng ép ả.

Thấy vẻ bối rối và hốt hoảng lẫn sợ hãi trên mặt Thang Hữu Thung, Thiệu Ân buông tiếng thở dài.

Y ôn nhu nói:

- Thang trại chủ biết nàng ta là ai không?

- Hữu Thung ta nghĩ mình đã bỏ ra trăm lạng bạc. Nên có quyền chiếm hữu ả thôi.

Thiệu Ân lắc đầu:

- Nàng là ái nữ Phi Yến Thiên trang chủ Thục Tùng Nhẫn đó. Thang trại chủ mua nàng rồi không biết có gánh nổi nàng ta không?

Hữu Thung há hốc miệng:

- Ả là ái nữ của Thục trang củ à?

- Lời nói của ta, trại chủ không tin ư?

- Ta tin Quái gở thật. Mụ Cát này muốn hại Thang mỗ mạng vận mà.

Gã lưỡng lự ôm quyền nói:

- Dương thiếu hiệp cho Thang mỗ đi tìm mụ Cát chứ?

- Trại chủ không phải đi tìm mụ Cát, nhưng trại chủ hãy cho ta biết, trại chủ có phải là người của giới Bạch đạo không?

- Thiếu hiệp, nếu như Thang mỗ không là người giới Bạch đạo thì đâu có được vinh dự phục tùng minh chủ.

- Là giới Bạch đạo chính phải sao Thang chủ lại có hành động như vừa rồi.

Mặt Thang Hữu Thung sượng sùng. Y miễn cưỡng nói:

- Dương thiếu hiệp, hành động của Thang mỗ đâu có gì là không đúng Thang mỗ cũng như bao nhiêu người khác. Có lúc cần phải cần phải xả bớt nội khí trong mình thôi.

Thang Hữu Thung nhăn nhó nói tiếp:

- Bổn trại chủ đã bỏ ngân lượng chứ không làm càn.

Thiệu Ân nghiêm mặt:

- Đủ rồi! Trại chủ đi đi kể từ hôm nay đừng tự cho mình là kẻ đạo mạo nữa.

Hữu Thung khẽ gật đầu:

- Thang mỗ biết lỗi rồi biết rồi.

Y vừa nói vừa cúi gầm mặt, lủi nhanh ra ngoài gian thượng khách.

Thang Hữu Thung đi rồi, Dương Thiệu Ân mới buông một tiếng thở dài, nhủ thầm trong đầu:

- "Thung trại chủ là giới Bạch đạo, nổi tiếng đạo mạo thế mà hành động như một gã Hắc đạo bỉ ổi và trơ trẽn. Hành động của y còn hơn cả tên tiểu tử Hắc đạo Đổng Tiếu." Chàng nghĩ đến đây thì Á Di chỏi tay ngồi lên. Nàng nhìn Thiệu Ân với ánh mắt thẹn thùng, e thẹn:

- Dương huynh.

Thiệu Ân bước đến đỡ nàng lên.

Á Di bất giác ôm ghịt lấy Thiệu Ân:

- Dương huynh muội sợ quá!

- Ta biết ai bày ra cái trò quái gở này rồi.

Á Di buột miệng hỏi:

- Đổng Tiếu?

Thiệu Ân gật đầu:

- Hắn đã bán nàng cho Cát ma ma.

- Hắn dám làm như vậy sao? Á Di phải đi hỏi tội hắn.

- Ta cũng có ý đó.

Thiệu Ân dẫn Á Di rời gian thượng khách, đi thẳng một mạch đến thư phòng của Cát ma ma. Y vỗ chưởng đẩy tung cánh cửa bước vào nhưng chẳng thấy Đổng Tiếu đâu. Cát ma ma đang ngồi, giật mình quay ngoắc lại.

Á Di gắt gỏng quát:

- Đổng Tiếu đâu?

- Đổng công tử đi rồi, và có để lại cho hai người cái tráp này.

Cát ma ma bưng tráp đến đặt vào tay Thượng tôn minh chủ. Y mở tráp, trong đó là một nén bạc với một phong thư. Thiệu Ân mở phong thư ra đọc:

"Dương huynh nhã giám, Đổng Tiếu biết Dương huynh và Thục cô nương không có ngân lượng tiếp tục cuộc hành trình thực thi sứ mạng Thượng tôn minh chủ giao phó nên nghĩ cách tìm cho Dương huynh một ít ngân lượng làm lộ phí. Nếu Thục tiểu thư là trang giai nhân kiệt xuất thì hẳn có giá hơn, nhưng trong lúc cần thì cái ngàn vàng của Thục tiểu thư chỉ còn đáng có một lạng bạc.

Thôi thì cũng dùng tạm được. Dương huynh cầm nén bạc này nhớ chăm sóc cho Thục tiểu thư.

Đổng Tiếu hạ bút."

Thiệu Ân vo tròn bức thư của Đổng Tiếu. Y làu bàu nói:

- Bỉ ổi.

Á Di toan lấy bức thư trên tay Thiệu Ân, nhưng y lắc đầu:

- Nàng đừng xem làm Nhìn Cát ma ma, Thiệu Ân nghiêm giọng hỏi:

- Đổng công tử đi đâu? Cát ma ma có biết không?

Mụ Cát gật đầu:

- Dạ biết.

Thiệu Ân vồn vã hỏi:

- Y đi đâu.

- Dạ Đổng công tử có nhắn lại, nếu Dương công tử tìm Đổng công tử thì cứ đến biệt trang của Lưu tiểu thư ạ.

Thiệu Ân nhìn sang Á Di:

- Nàng đi với ta chứ?

- Muội phải tìm tên họ Đổng thối tha đó.

Nghe nàng thóa mạ Đổng Tiếu, Thiệu Ân không biểu lộ sự hoan hỷ mà ngược lại còn sa sầm mặt.

- Có những gã còn thối tha hơn Đổng Tiếu.

Y nói rồi quay bước đi thẳng ra cửa bỏ lại sau lưng sự sững sờ của Thục Á Di. Nàng vội bước theo Thiệu Ân, nhỏ giọng hỏi:

- Huynh còn bênh vực cho gã họ Đổng à?

- Nếu như Thiệu Ân không gián tiếp lấy mạng Đổng thúc phụ của hắn, hắn đã không đối xử với ta và nàng như vậy.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 19: Sát Tử Kiếm Vương

Rời Hàng Châu đệ nhất lâu, dùng một con tuấn mã, Đổng Tiếu lợi dụng đêm tối quay lại tòa Hắc lâu của Mục Nhân Sử Khiển. Chàng mở cửa thạch môn đi thẳng vào Hắc lâu. Thắp sáng một chiếc chân đèn, Đổng Tiếu nhận ra Mục Nhân Sử Khiển ngồi trên một phiến đá, hai tay ôm thủ cấp của mình.

Chàng bặm môi bước đến trước thi thể của Mục Nhân Sử Khiển hành đại lễ.

Đổng Tiếu nói:

- Tiểu sinh Đổng Tiếu đến nghe sự chỉ giáo của tiên sinh.

Xác chết thì sao có điều gì để nói với chàng. Nhưng Đổng Tiếu như đã được chỉ giáo từ trước. Chàng nhìn vào thủ cấp của Mục Nhân Sử Khiển, chân diện nhợt nhạt của lão đập vào mắt chàng. Một điểm duy nhất khác thường trên bộ mặt tái đó là nốt ruồi ngay giữa lỗ mũi lão.

Đổng Tiếu ôm quyền hành lễ:

- Tiểu sinh đa tạ tiên sinh đã chỉ giáo. Nhất định Đổng Tiếu sẽ không làm tiên sinh thất vọng.

Đổng Tiếu buông tiếng thở dài, rồi hành đại lễ một lần nữa trước khi rời Hắc lâu.

Khởi động cơ quan, đóng lại thạch môn, Đổng Tiếu quay bước thì chạm mặt với một vị cao tăng Thiếu Lâm đứng ngay sau lưng, thế mà Đổng Tiếu không phát hiện được, bấy nhiêu đó cũng đủ cho chàng biết vị cao tăng này có bản lĩnh võ công như thể nào rồi.

Vị đại sư lần chuỗi bồ đề, miệng niệm phật hiệu:

- Ai di đà phật! Bần tăng là Tuệ Thông, thuộc Thiếu Lâm tự. Chức vị hành pháp đường.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Tiểu sinh là Đổng Tiếu. Mạn phép hỏi đại sư có điều chi muốn chỉ giáo tiểu sinh.

- A di đà phật, Đổng thí chủ hẳn đã vào trong Hắc lâu.

- Đây là lần thứ hai vãn bối quay lại Hắc lâu.

- A di đà phật. Lão tiên sinh Sử Khiển hẳn đã chết rồi.

- Sử tiền bối đã chết.

- A di đà phật. Lão nạp có mấy điều muốn hỏi thí chủ.

- Tiểu sinh đang lắng nghe đại sư hỏi.

Tay vẫn lần chuỗi hạt, Tuệ Thông đại sư từ tốn hỏi:

- Hắc đạo và Bạch đạo, Đổng thí chủ thuộc loại nào?

Đổng Tiếu nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi ngược lại Tuệ Thông đại sư:

- Thế y đại sư, vãn bối thuộc giới nào trong chốn võ lâm.

- Thí chủ sao lại hỏi ngược bần tăng mà không trả lời bần tăng.

- Tiểu sinh có ý riêng của mình, nên muốn thỉnh giáo cao kiến của đại sư trước.

- A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Vậy theo đại sư tiểu sinh là Hắc đạo hay Bạch đạo.

- Thánh cô tiên tử trước đây là người của Hắc đạo, nhưng giang hồ kỳ hiệp lại là người của Bạch đạo. Đổng thí chủ là hậu nhân của Thánh cô và giang hồ kỳ hiệp. Là sự kết hợp giữa Bạch đạo và Hắc đạo. Nhưng quyết định vẫn là thí chủ.

Đổng Tiếu nhìn Tuệ Thông đại sư:

- Hiện thời giới võ lâm Bạch đạo cho vãn bối là người con duy nhất còn lại của Hắc đạo, chưa chịu kiếp nô nhân. Vậy đại sư có nghĩ tiểu sinh là giới Hắc đạo thối tha và bỉ ổi không?

Tiểu sinh có phải thuộc giới của những ma đầu gian ác, giới của những Hạ đẳng nhân phải chịu kiếp nô nhân phục tùng cho Bạch đạo không?

- A di đà phật! Cửa phật từ bi không có ý niệm phân cách như người trần tục. Hắc đạo hay Bạch đạo cũng đều là những con người như nhau. Ví như tay trái và tay phải. Bần tăng và các vị chư huynh đệ trong cửa phật không có sự phân chia như giới tục nhân ngoài võ lâm.

Đổng Tiếu ôm quyền nói:

- Đa ta đại sư đã chỉ giáo.

- A di đà phật! Đổng thí chủ đã nghiệm ra lời nói của bần tăng. Chẳng có Hắc đạo hay Bạch đạo gì cả mà chỉ có con người Thiện hay là Ác. Hắc đạo và Bạch đạo không có đường ranh nhưng Thiện và Ác thì phải rạch ròi. Hắc đạo và Bạch đạo có thể song hành với nhau, nhưng Thiện và Ác thì không. A di đà phật! Thiện bao giờ cũng hơn.

- Tiểu sinh đã biết được mình đứng chỗ nào trong giới võ lâm qua lời chỉ giáo của đại sư.

- A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!

Một tiếng quạ kêu xé tan sự tỉnh lặng của màn đêm khi Tuệ Thông đại sư vừa thốt dứt câu. Nghe tiếng quạ kêu đó Đổng Tiếu phải chau mày, với cảm giác rờn rợn xâm lấn tâm tưởng mình.

Chàng nhìn Tuệ Thông đại sư từ tốn nói:

- Đại sư - A Di đà phật! Tiếng quạ kêu đêm là tiếng gọi của tử thần, nhưng bần tăng không nệ hà điều đó. Con người sinh ra còn mang thân xác trần tục, tất phải chấp nhận nghiệm quả của vòng sinh tử luân hồi. Sống mà làm được những điều thiện mới biết quý cuộc sống này.

Đổng Tiếu nhìn qua vai Tuệ Thông đại sư.

Từ ngoài ngôi tam quan, một chiếc đèn lồng xuất hiện đang tiến lần về phía hai người.

Đổng Tiếu hồi hộp nói:

- Đại sư, có người đến.

- A di đà phật Tay vẫn lần xâu chuỗi bồ đề, Tuệ Thông đại sư từ tốn nói:

- Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, Đổng thí chủ không được xen vào. Bần tăng tin một ngày nào đó, võ lâm sẽ có sự thay đổi khi rồng xuất hiện.

Tuệ Thông đại sư nói rồi từ từ quay mặt nhìn lại. Người cầm chiếc lồng là một thiếu nữ vận trang phục xứ đông đảo phù tang. Đi bên cạnh nàng là một gã kiếm thủ cũng vận trang phục đông đảo. Y có bộ mặt lạnh lùng, băng giá với búi tóc đuôi gà, được cột chải, thả ra phía sau phơi cái trán vồ hoi hói.

Thiếu nữ phù tang cầm đèn lồng bước đến trước mặt Tuệ Thông đại sư. Nàng nhún người, nhỏ nhẻ nói:

- Thập Tử Lang kiếm chủ đông đảo tham kiến cao tăng Thiếu Lâm.

- A di đà phật.

Đổng Tiếu nghe thiếu nữ Đông đảo nói mà như nghe tiếng chim họa mi hót. Chàng không thể nào ngờ đdược một người tận Đông đảo lại có thể dụng ngôn từ trung thổ thành thạo như vậy. Đổng Tiếu tò mò quan sát thiếu nữ. Nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt không to, nhưng toát ra vẻ nhu mì thục nữ. Chiếc miệng hồn nhiên, chúm chím với đôi môi mọng ướt, xinh đẹp, nhưng không thiếu nét nữ tính đầy chất gợi tình.

Thập Tử Lang lúc này mới lên tiếng. Y nói bằng ngôn phong Đông đảo phù tang, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh xì xì nghe như tiếng rắn lục khè. Nghe gã nói mà đôi chân mày Đổng Tiếu nhíu lại. Nếu thiếu nữ nói như nghe tiếng chim hót thì giọng của Thập Tử Lang lại tợ tiếng rắn khè. Đổng Tiếu cũng chẳng chẳng biết nói gì, nên cứ giương mắt ra nhìn gã.

Thập Tử Lang nói xong, thiếu nữ phù tang mới chuyển ngữ qua tiếng trung thổ nói với Tuệ Thông đại sư:

- Kiếm chủ Thập Tử Lang của tiện nữ từ Đông đảo đến tận trung thổ để kiểm chứng võ công bản thân, Kiếm chủ đã được Phương trượng Thiếu Lâm Chí Thiện trao khẩu dụ đến gặp đại sư để hội chứng. Kiếm chủ rất mong đại sư chỉ giáo.

Nàng vừa nói vừa lấy trong ống tay áo rộng thùng thình ra một miếng tăng y có bút tự trên đó. Tuệ Thông đại sư niệm phật hiệu:

- A di đà phật Nhìn Thập Tử Lang, Tuệ Thông đại sư từ tốn nói:

- Võ học của phật môn chỉ để cho các cao tăng Thiếu Lâm rèn luyện bồi tiếp tinh thần sảng khoái, thể hình tráng kiện và tự bảo vệ mình tránh phong thổ, chướng khí, chứ tuyệt nhiên không có ý thi thố với thiên hạ. Nhưng nay đã có khẩu dụ của Phương trượng, bần tăng sẽ thực thi khẩu dụ đó. A di đà phật.

Thiếu nữ quay lại nói với Thập Tử Lang bằng tiếng Đông đảo. Gã đáp lời nàng cũng bằng tiếng Đông đảo.

Nàng nhìn lại Tuệ Thông đại sư:

- Đại sư, kiếm chủ nói võ công của Đông đảo và trung thổ có điểm khác nhau. Nên khi kiểm chứng có điều gì sơ xuất, dẫn đến cái chết, kẻ chết không oán hận, người sống không kiêu ngạo.

- A di đà phật, bần tăng sẽ có cùng ý tưởng như vị kiếm chủ này.

Thiếu nữ khom người xuống sá Tuệ Thông đại sư. Mọi thao tác của nàng trông thật nhu mì và nhã nhặn.

- Thay mặt Thập Tử Lang kiếm chủ, Băng Phương Vũ cảm kích đa tạ đại sư.

Nói rồi nàng trịnh trọng bày ra đất một tấm lụa đỏ cùng một bầu trà và hai cái chén.

Lui lại hai bộ, Băng Phương Vũ khom người nói với Thập Tử Lang:

- Mời kiếm chủ.

Thập Tử Lang bước đến ngồi trên hai gót chân mình.

Băng Phương Vũ nhìn Tuệ Thông đại sư:

- Lễ của Đông đảo, kiếm chủ Thập Tử Lang thỉnh đại sư.

- A di đà phật.

Lão tăng Thiếu Lâm bước đến ngồi xếp bằng đối diện với Thập Tử Lang.

Chờ cho hai người đã ngồi yên vị rồi, Băng Phương Vũ mới bưng bầu trà, ngồi xuống giữa hai người. Nàng trịnh trọng chuốc ra hai cái chén. Bưng lấy một chén trà, nàng nhìn sang Thập Tử Lang. Xoay chiếc chén một vòng trên tay mình, Băng Phương Vũ mới đặt chén xuống trước mặt Tử Lang, rồi chụm đôi bàn tay nhỏ nhắn thanh mảnh, từ từ cúi xuống trông thành thật kính trọng.

Chờ cho Thập Tử Lang tiếp chén trà, cũng xoay một vòng như thể chấp nhận sự thành bái của nàng. Đến lúc đó Băng Phương Vũ mới ngẩng lên bưng chén trà thứ hai. Cũng một động tác thành bái như với Thập Tử Lang, nàng dâng trà cho Tuệ Thông đại sư.

Thập Tử Lang đợi cho Tuệ Thông đại sư tiếp chén trà của nàng, rồi bưng chén trà nói vài tiếng.

Băng Phương Vũ lập lại lời nói của y bằng tiếng trung thổ:

- Kiếm chủ kính đại sư.

Nhìn Thập Tử Lang, Tuệ Thông đại sư khẽ gật đầu:

- Mời kiếm chủ tôn giá.

Hai người cùng cạn chén trà.

Đặt chén trà xuống mảnh lụa, Thập Tử Lang áp tay phải vào vùng chấn tâm, khẽ cúi đầu nói.

Băng Phương Vũ lập lại:

- Kiếm chủ thỉnh đại sư kiểm chứng.

- A di đà phật! Bần tăng không để Thập Tử Lang tôn giá thất vọng.

Hai người từ từ đứng lên bước ra ngoài. Họ đứng đối mặt nhìn nhau rồi từ từ thối bộ.

Đổng Tiếu bước lại bên Băng Phương Vũ.

Nàng đặt tay vào vùng chấn tâm, cúi đầu.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Băng Phương Vũ cô nương, tại hạ có mấy điều muốn biết.

- Công tử có điều chi chỉ giáo?

Đổng Tiếu ôm quyền nhỏ nhẻ nói:

- Sao lại có cuộc tỉ thí võ công kiểm chứng này?

- Kiếm chủ đi tìm sự cao minh của võ học.

Đổng Tiếu ve cằm nhìn Băng Phương Vũ nói:

- Kiếm chủ của cô nương có bình thường không?

- Công tử nói vậy có ý gì?

- Tại hạ muốn biết kiếm chủ Thập Tử Lang có bình thường không đó mà. Hình như y là kẻ không bình thường.

Mặt hoa của Băng Phương Vũ chau lại:

- Không bình thường là sao?

- Là bị khùng đó.

- Công tử sao lại nói vậy?

- Y tự đi tìm người để kiểm chứng võ công, nói cách nào đó là tự tìm người để thượng cẳng tay, hạ cẳng chân. Xem ra y quá rảnh rỗi để xách kiếm đi đánh nhau. Vậy không khùng là gì?

Đôi chân mày của Băng Phương Vũ nhíu lại:

- Công tử không nên nói như vậy. Kẻ học võ là muốn đạt đến đỉnh cao tối thượng của võ học. Đó mới là chân lý kiếm thủ. Kiếm thủ đi tìm chân lý đó.

Nàng nói rồi quay mặt nhìn lại Thập Tử Lang và đại sư Tuệ Thông.

Thấy nàng không màng đến mình, Đổng Tiếu buột phải vỗ vai nàng:

- Hê Băng Phương Vũ giật mình khi tay Đổng Tiếu chạm vào vai mình. Nàng cau mày nhìn lại Đổng Tiếu. Đập ngay vào mắt Băng Phương Vũ là nụ cười giả lả nhưng lại tỏa ra sức hút thần kỳ. Bất giác nàng đỏ mặt thẹn thùng. Băng Phương Vũ nói:

- Công tử nên giữ lễ với Băng Phương Vũ.

Giọng nói của nàng có phần khe khắc, buột Đổng Tiếu phải gượng cười.

Chàng giả lả nói:

- Xem chừng cô nương cũng thích võ học.

- Công tử nên chú ý xem chiêu thức của võ công của hai đại cao thủ Phù tang và Trung thổ thì hơn. Đừng làm mất sự tập trung của họ và của Phương Vũ.

Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói:

- Thượng cẳng tay, hạ cẳng chân có gì đẹp đâu mà Băng Phương Vũ cô nương phải chú ý chứ? Tại hạ chỉ chú nhãn đến Băng Phương Vũ cô nương thôi.

Nàng sa sầm mặt:

- Sao công tử lại chú ý đến Phương Vũ?

- Thế mà cô nương còn hỏi nữa Nếu Băng Phương Vũ là xú nữ tại hạ chẳng thèm để mắt đến đâu. Nhưng đằng này cô nương lại là mỹ nữ. Mà còn là mỹ nữ tận Đông đảo phù tang.

Đổng Tiếu ve cằm, từ tốn nói:

- Tại hạ thú thật với Băng Phương Vũ cô nương nhé Ăn mãi một món lâu quá đâm ra chán Nên đôi lúc tại hạ cũng muốn đổi khẩu vị. Băng Phương Vũ cô nương chính là món mà tại hạ đang muốn thưởng thức đấy mà.

Đôi lưỡng quyền nàng ửng hồn. Nàng miễn cưỡng nói:

- Công tử nói ta không hiểu.

Băng Phương Vũ nói rồi chú nhãn nhìn lại Thập Tử Lang và Tuệ Thông đại sư.

Tử Lang từ từ rút ngọn trường kiếm có chuôi dài. Y nắm đốc kiếm bằng cả hai tay, hướng mũi lên trời. Phía đối diện Tuệ Thông đại sư cũng chuyển hóa công lực vào song thủ, chuẩn bị đón sát chiêu của đối phương.

Đổng Tiếu thấy trường kiếm của Thập Tử Lang sáng ngời ánh thép, tỏa sát khí rờn rợn.

Màn sát kiếm vô tình tỏa ra từ thanh trường kiếm của gã kiếm chủ Đông đảo phù tang như lan nhanh trong không khí tạo ra bầu không khí khủng bố nặng nề. Bầu không khí khủng bố chụp xuống Đổng Tiếu khiến chàng cũng phải rùng mình gai buốt cột sống.

Đổng Tiếu nghĩ thầm:

- "Gã này kiểm chứng võ công mà cứ như đang tử đấu với kẻ thù bất đội trời chung.".

Ý niệm kia còn đọng trong đầu Đổng Tiếu thì Thập Tử Lang thét lên một tiếng thét làm xáo động cả không gian tĩnh lặng trước cửa Hắc lâu.

Cùng với tiếng thét đó, chớp kiếm phát ra nhanh hơn cả tia chớp chụp tới Tuệ Thông đại sư.

Chỉ thấy chớp kiếm thôi, Đổng Tiếu bủn rủn cả tứ chi. Bất giác chàng không kềm chế được hồi hộp, chụp cả hai tay vào vai Băng Phương Vũ bóp chặt lại.

Cuộc kiểm chứng võ công được diễn ra trong chớp mắt đã phân định kẻ thắng người thua. Có thể nói cuộc tỷ đấu này chỉ vỏn vẹn trong một tiếng thốt ngắn gọn của Băng Phương Vũ.

Khi Đổng Tiếu thộp tay vào vai nàng, Băng Phương Vũ buột miệng thốt:

- Ôi Tiếng thốt của nàng chẳng khác nào hiệu lệnh chấm dứt cuộc tỷ đấu giữa Thập Tử Lang và Tuệ Thông đại sư.

Không ai có thể tin vào điều đó nhưng sự thật thì hiển nhiên xảy ra ngay trước mắt mọi người.

Xâu chuỗi bồ đề của Tuệ Thông đại sư dùng để làm binh khí cản phá kiếm chiêu của Thập Tử Lang bằng những chiêu đẩu cân đại pháp đã bị đứt đôi bởi sát kiếm khí do y tạo ra, còn lưỡi trường kiếm đến sau thì đặt vào ngay giữa đỉnh đầu lão tăng Thiếu Lâm.

Thập Tử Lang đã có thể bổ đôi thủ cấp của lão tăng Thiếu Lâm ra làm hai, nhưng y đã kịp dừng kiếm chiêu khi lưỡi kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu vị cao tăng đúng một sợi tóc. Y dừng kiếm vì nghe tiếng thốt của Băng Phương Vũ.

Hai tay vẫn nắm chặt đốc kiếm, đặt lưỡi kiếm vào đỉnh đầu của Tuệ Thông đại sư, Thập Tử Lang gằn giọng:

- Băng Phương Vũ, làm sao vậy?

Đổng Tiếu hoàn toàn bất ngờ khi nghe Tử Lang thốt ra câu nói đó bằng tiếng Trung thổ.

Đổng Tiếu vội vả lên tiếng:

- Đã phân định ai thắng, ai bại, sai cao, ai thấp rồi, tôn giá sao không rút kiếm lại.

Thập Tử Lang từ từ rút kiếm lại, tra vào vỏ, rồi giắt qua hông mình.

Tuệ Thông đại sư niệm phật hiệu:

- A di đà phật!

Nhìn sang Băng Phương Vũ, mặt Tử Lang sa sầm khi thấy tay Đổng Tiếu vẫn đặt trên vai nàng.

Phương Vũ lắc vai, hất tay chàng xuống. Nàng nói với gã bằng tiếng Đông đảo:

- Phương Vũ đã làm kinh động đến kiếm chiêu của Thập Tử Lang.

Thập Tử Lang buông tiếng thở dài:

- Lần sau đừng làm ta phân tâm khi đụng kiếm.

Bước đến trước mặt Đổng Tiếu, rọi đôi uy nhãn hừng hực vào Đổng Tiếu, Tử Lang nói:

- Các hạ đã làm gì Băng Phương Vũ?

Giả lả nặn nụ cười gượng, Đổng Tiếu nói:

- Tại hạ thấy kiếm chiêu của tôn giá quá ư cao siêu và khủng khiếp. Chỉ thấy thôi đã không kềm chế được, nên lở lở mạo phạm Băng Phương Vũ tiểu thư đấy mà - Các hạ muốn kiểm chứng kiếm chiêu với ta?

Đổng Tiếu khoát tay nói:

- Không không các hạ có nghe danh Đổng Tiếu chưa?

- Ta chưa từng nghe tục danh này!

- Đổng Tiếu chính là tại hạ.

- Đổng các hạ là cao thủ của võ lâm Trung thổ?

Đổng Tiếu ve cằm:

- Nói như các hạ cũng có cái đúng và cũng có cái sai.

Thập Tử Lang chau mày:

- Thế nào là đúng, thế nào là sai?

- Có đúng thì cũng phải có sai chứ! Các hạ là kiếm thủ với kiêm chiêu cao siêu khó lường, nếu so sánh kiếm chiêu thì Đổng Tiếu phải là đom đóm so với vầng thái dương của các hạ. Kiếm chiêu của các hạ phải nói là vô địch thiên hạ. Nhưng Đổng Tiếu có thử võ công mà các hạ chẳng thể nào sánh bằng.

- Hãy thi thố với tại hạ.

- Rất sẵn lòng.

Nghe Đổng Tiếu nói, bất giác Tuệ Thông đại sư lo lắng nhìn chàng. Với lão tăng Thiếu Lâm, võ công đâu phải tầm thường thế mà vẫn không phải là đối thủ của Thập Tử Lang thì Đổng Tiếu đã tự tìm cái chết khi thách thức hắn.

Tuệ Thông đại sư niệm phật hiệu:

- A di đà phật Đổng thí chủ.

Đổng Tiếu khoát tay:

- Đại sư đừng lo.

Chàng nhìn lại Thập Tử Lang, nói:

- Kiếm của các hạ thì Đổng Tiếu thấy rồi. Quả là một kiếm thủ vô địch không ai bì kịp, nhưng không biết các hạ có làm được như Đổng Tiếu không?

Chàng nói rồi dụng luôn "tục hóa cốt". Thể pháp của Đổng Tiếu mềm nhủn ra như người không có xương. Chàng vắt chân qua cổ, lòn đầu qua, co tròn người lại như một gút dây.

Đổng Tiếu giả lả cười nói:

- Các hạ làm như tại hạ được không? Cứ như giết người mới là võ công tối thượng, mỗi môn công có cái hay riêng.

Đổng Tiếu hóa giải tục hóa cốt từ từ đứng lên:

- Các hạ đã hiểu ra sự huyền dịu vô vi của võ công rồi chứ?

- Ta muốn thẩm chứng võ công của các hạ.

Đổng Tiếu giật thót ruột. Chàng gượng cười nói:

- Nếu các hạ thích thì tại hạ rất sẵn lòng nhưng không phải lúc này. Nếu như các hạ thắng tại hạ lúc này thì đâu có ai biết. Ngược lại tại hạ có thắng thì cũng chẳng hay ho gì.

Chờ thời điểm khác vậy nhé.

Thập Tử Lang suy nghĩ rồi khẽ gật đầu:

- Được! Thập Tử Lang ta sẽ chờ các hạ ở tổng đàn minh chủ võ lâm của Trung thổ.

- Nếu như Đổng Tiếu không đến?

- Thập Tử Lang ta sẽ đi tìm. Và mỗi ngày lấy mạng của một người thân của các hạ cho đến khi các hạ xuất đầu lộ diện.

Y nhìn lại Băng Phương Vũ:

- Phương Vũ, ghi tên Đổng Tiếu các hạ vào bảng tử kiếm sát.

Phương Vũ cúi đầu thành bái.

- Phương Vũ sẽ ghi tên Đổng công tử.

Phương Vũ thu gom tất cả mọi thứ cho vào hộp cây rồi khoát lên vai. Nàng nhìn lại Tuệ Thông đại sư và Đổng Tiếu, áp tay vào ngực trái, khẽ cúi đầu nói:

- Phương Vũ cáo từ.

Thập Tử Lang áp tay vào ngực trái nói tiếng Đông đảo nhưng thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh xì xì như tiếng rắn lục.

Đổng Tiếu ôm quyền đáp lễ. Chàng nhìn Băng Phương Vũ. Khi nàng ngẩng lên, Đổng Tiếu gượng cười nói:

- Phương Vũ cô nương nhớ lời tại hạ nói chứ?

Đôi lưỡng quyền nàng ửng hồng e lệ.

Đổng Tiếu nói:

- Tại hạ lúc nào cũng muốn gặp lại cô nương. Tại hạ rất thích thưởng thức những món ăn mà mình đang thèm.

Đôi chân mày nàng cau lại.

Thập Tử Lang hỏi Băng Phương Vũ bằng tiếng Đông đảo. Nàng đáp lại gã bằng ngôn ngữ Đông đảo phù tang. Nghe nàng nói, chân diện Tử Lang càng lúc càng đanh lại, lộ rõ sắc mặt chết chóc và khủng bố.

Y nhìn lại Đổng Tiếu bằng ánh mắt sát thần rồi trang trọng nói:

- Thắng được ta Các hạ sẽ có Băng Phương Vũ.

Y nói rồi quay bước chậm rãi tiến ra cửa Hắc lâu. Phương Vũ cầm chiếc đèn lồng nối gót theo sau.

Tuệ Thông đại sư bước lại bên Đổng Tiếu:

- A di đà phật!

Đổng Tiếu như thể đoán được lão tăng Thiếu Lâm định nói gì, liền ôm quyền xá, rồi giả lả nói:

- Vãn bối tự biết có thể dàn xếp được chuyện này. Đại sư đừng lo.

Tuệ Thông đại sư buông tiếng thở dài rồi nói:

- Y là sát tử kiếm vương. Đổng thí chủ không thể là đối thủ của y.

- Hôm nay đại sư nói đúng, nhưng ngày mai chưa hẳn mèo nào cắn miêu nào.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Đại sư bảo trọng.

Đổng Tiếu rời bước khỏi Hắc lâu, chàng vừa đi vừa nghĩ thầm:

- "Tuệ Thông đại sư còn suýt mất mạng với kiếm của Thập Tử Lang. Mình sao đối phó lại với hắn chứ.".

Chàng nghĩ đến Dương Thiệu Ân, mỉm cười nghĩ tiếp:

- "Hỏi thử Dương Thiệu Ân coi. Hy vọng hắn sẽ giúp mình."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 20: Bóng Tình, Oán Tình

Chấp tay sau lưng, đứng trong gian thảo xá, Đổng Tiếu dõi mắt nhìn ra hoa viên, ngắm vầng thái dương đang từ từ trồi lên cuối đường chân trời. Ánh bình minh trong thật rực rỡ, tạo ra một sức sống cho một ngày mới. Những giọt sương mai óng ánh như những viên ngọc lưu ly đọng trên những cánh hoa mẫu đơn, không gian như một bức tranh sinh động và hữu tình trong mắt của Đổng Tiếu.

Một đôi bướm với sắc màu rực rỡ chao lượn ngay trước mắt chàng. Đổng Tiếu liên tưởng đến ngày mai, mà sự thay đổi khỏa lấp tất cả những gì đang diễn ra trong hiện tại.

Á Di sải những bước chân dài đi thẳng vào gian phòng xá. Biết nàng đến nhưng Đổng Tiếu vẫn thờ ơ đôi mắt ngắm nhìn về phía vầng thái dương đang từ từ trồi lên khỏi đường chân trời như một quả cầu đỏ ối, tỏa ánh sáng ấm áp xua đi cái lạnh của đêm dài.

Á Di thấy Đổng Tiếu không màng đến mình liền gắt giọng nói:

- Đổng Tiếu Đổng Tiếu từ từ quay lại nhìn nàng. Nụ cười giả lả hiện lên hai cánh môi chàng.

Đổng Tiếu mỉm cười nói:

- Một đêm hẳn nàng có được những điều thú vị trải qua trong đời mình.

Á Di đỏ mặt. Nàng cáu gắt nói:

- Ngươi Chỉ tay vào mặt Đổng Tiếu, Á Di gằn giọng nói:

- Ngươi nói thú vị là thú vị gì? Sao ngươi dám bán Á Di cho Cát ma ma? Ngươi tưởng Á Di là món hàng trong tay ngươi để cho ngươi đem bán à? Nếu không có Đổng Tiếu bật cười thành tiếng.

Á Di quắc mắt:

- Ngươi cười cái gì?

- Sao nàng giận dữ thế? Đúng ra nàng phải mang ơn Đổng Tiếu mới phải chứ? Có đâu lại sừng sộ với ta là sao?

- Mang ơn? Ngươi có gì để ta mang ơn ngươi nào? Ngươi đã làm điều gì để Á Di này mang ơn, hay chỉ gieo căm phẫn mà thôi.

Đổng Tiếu nhướng mày, bình nhiên nói:

- Ta gieo sự căm phẫn nơi nàng Lạ thật.

- Ta nói sai ư? Ngươi đã bán ta cho Các ma ma. Ngươi còn nói gì nữa?

- Thế là nàng căm hờn ta?

- Đúng! Ta hận ngươi.

- Nàng hận thì đã hận ta lâu rồi, có phải bây giờ đâu. Còn ta thì chẳng hận gì nàng, ngược lại còn muốn giúp nàng nữa đó.

Á Di trừng mắt nhìn Đổng Tiếu:

- Ngươi giúp ta à? Ngươi giúp cái gì? Ngươi nói cho ta nghe thử. Nếu ngươi nói đúng, ta sẵn sàng chìu theo ý của ngươi. Còn không đúng ta sẽ giết ngươi.

Đổng Tiếu lắc đầu, chắc lưỡi:

- Thảo nào Thảo nào - Thảo nào cái gì?

- Chưa nghe ta nói đã giận dữ lồng lộn rồi. Nữ nhân mà đánh mất tính thục nữ nhu hòa thì đâu còn là nữ nhân. Nàng cứ như thế thì cái đầu của Dương Thiệu Ân nguội lạnh mất.

Á Di đỏ mặt:

- Ngươi nói cho ta biết, ngươi làm vậy là có ý gì?

Đổng Tiếu ve cằm:

- Ta hỏi nàng nhé.

Á Di gắt giọng nói:

- Ngươi nói đi.

- Nàng có yêu Dương Thiệu Ân không?

Sắc diện Á Di đỏ bừng. Nàng gắt giọng đáp lời chàng:

- Ta yêu hay không yêu, ngươi quan tâm đến làm gì?

- Nàng không muốn trả lời ta ư?

- Ta yêu Dương huynh thì sao nào?

- Một câu trả lời rất thành thật. Một câu trả lời rất đúng theo suy nghĩ của ta.

Á Di gằn giọng nói:

- Ta yêu Dương huynh nên ngươi ghen hờn à? Có phải chính vì sự ghen hờn này mà ngươi có hành động bỉ ổi, bán ta cho Cát ma ma?

Đổng Tiếu khoát tay:

- Không đúng! Ta đâu có nỡ làm như vậy. Thật tâm của ta là muốn nàng có cơ hội tỏ tình với Dương Thiệu Ân thôi. Phàm nữ nhân khi yêu thì chẳng ai dám tỏ tình cả. Họ yêu nhưng lại cứ ôm khư khư tình yêu đó vào trong mình,chẳng dám tỏ bày cùng ai. Đã vậy nàng còn vờ vịt theo ta. Nàng đi theo Dương Thiệu Ân thì đúng hơn. Phong thái và dung mạo của Dương Thiệu Ân cũng đáng để cho những trang tiểu thư đeo bám lắm chứ.

Đổng Tiếu nhún vai:

- Ta nói đúng không nào?

- Đúng thì đã sao.

Đổng Tiếu ve cằm nhìn nàng.

Á Di lại nói:

- Ngươi hãy thừa nhận đi. Ngươi ganh ghét với Dương huynh nên mới giở trò hạ lưu đó.

Đổng Tiếu nạt ngang:

- Nói bậy! Nói bậy, nói càn! Phàm những người đang yêu thì hay nói bừa, nếu không thì cũng nói bậy.

Đổng Tiếu nói luôn một hơi, khiến sắc diện của Á Di đỏ như gất. Nàng thẹn đến chín người, nhưng vẫn miễn cưỡng phản bác chàng:

- Ta nói bừa nói bậy chỗ nào. Chỉ có hạng người Hạ đẳng nhân như ngươi mới nói bừa, nói bậy và hành động tiểu nhân thôi.

- Thục tiểu thư khoan sửng cổ mắng nhiếc đã. Ta biết Thục tiểu thư để mắt đến Dương Thiệu Ân. Tiểu thư không dám nói vì ngại ngùng, chẳng nhận mặt. Ôi cha, chẳng lẽ một trang tiểu thư lá ngọc cành vàng của Phi Yến Thiên Trang lại tò tò đi theo nam nhân, luôn miệng lải nhải:

Dương huynh ơi, muội yêu huynh, huynh có yêu muội không Đổng Tiếu ngưng lời, chắt lưỡi.

Á Di sượng chín cả người.

Đổng Tiếu nói tiếp:

- Nếu để cho tiểu thư tò tò đi theo rỉ vào tai gã những lời như vậy. Không chừng Dương Thiệu Ân lại nghĩ Đổng Tiếu bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Á Di rít giọng hỏi:

- Nếu ta nói vậy, Dương huynh sẽ nghĩ gì?

Đổng Tiếu ve cằm nhìn nàng từ đầu đến chân. Chàng ôn nhu nói:

- Theo ta nghĩ, nếu để cho tiểu thư tò tò đi theo Dương Thiệu Ân, và thốt ra những lời đó, không chừng gã họ Dương kia lại nghĩ nàng đã lên tới đầu rồi.

Á Di dậm chân:

- Cái gì lên tới đầu chứ?

Đổng Tiếu giả lả cười:

- Thì yêu thường hay lên tới đầu đó mà.

Nàng chỉ mặt Đổng Tiếu, dậm chân:

- Ngươi ngươi đang miệt thị ta.

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Không, không đó chỉ là ngôn phong Hắc đạo không được hoa mỹ thôi. Ý ta nói lên tới đầu là nàng tương tư đó mà. Chính vì sự nàng tương tư nên ta mới phải ra tay giúp cho nàng.

Thở hắt ra một tiếng, Đổng Tiếu nói tiếp:

- Nàng biết nữ nhân mà tương tư thì khổ thế nào không. Nhan sắc sẽ ủ rủ, nhan sắc sẽ bơ phờ, không chừng đến lúc đó Thiệu Ân chẳng nhìn đến mặt nàng nữa.

- Ngươi muốn nói gì cũng được à?

- Sao lại nói thế. Nếu như ta muốn làm cái gì cũng được thì đã muốn mình là minh chủ võ lâm rồi. Nếu ta mà là minh chủ võ lâm, không chừng Thục trang chủ Đổng Tiếu bỏ lửng câu nói giữa chừng, mỉm cười giả lả nói:

- Thôi, ta không cần nói chuyện đó nữa.

- Ngươi giúp ta tỏ tình với Dương huynh bằng cách bán ta cho Cát ma ma đó à?

- Nếu như ta bán nàng thì đã lấy một nén bạc của Cát ma ma rồi. Ta không làm chuyện như vậy nên mới trao trả nén bạc kia lại cho Dương Thiệu Ân và nàng. Đổng Tiếu ta giúp hai người hay hại hai người nào? Ta giúp không công mà nàng còn trách ta cái gì nữa?

Thở hắt ra, Đổng Tiếu nói tiếp:

- Hây Dương Thiệu Ân và nàng vốn đã không còn ngân lượng. Chẳng lẽ hai người lại xòe tay ăn xin kiếm cơm, hoặc sống bám vào Đổng Tiếu này như những con đĩa hút máu à?

Ta đâu có đủ máu cho hai người hút. Nên để giúp hai người, ta nghĩ chỉ còn mỗi một cách duy nhất là bán quách đi cái đáng giá ngàn vàng của nàng cho Cát ma ma.

Á Di đỏ mặt:

- Ngươi Đổng Tiếu nheo mày:

- Hê Nàng đừng sửng cồ lên như vậy, để ta nói hết đã. Ta bán cái ngàn vàng của nàng cốt để lấy kim lượng cho ý trung nhân của nàng là Dương Thiệu Ân để y làm lộ phí đấy chứ.

Đổng Tiếu chắt lưỡi:

- Rất tiếc Ta những muốn bán đến trăm lượng nhưng chẳng biết Cát ma ma nhìn ra sao mà lại đánh giá cái ngàn vàng của tiểu thư Phi Yến Thiên Trang được có mỗi một lạng bạc. Lạng bạc đó Đổng Tiếu này đã gởi lại cho hai người rồi.

Á Di tái mặt:

- Ngươi Đổng Tiếu khoát tay:

- Hây Ta còn nghĩ xa nữa, là yêu câu cát ma ma đưa Thang trại chủ, một người cùng giới Bạch đạo chính phái với nàng và Thiệu Ân, một Thượng đẳng nhân có vai vế dưới tướng của võ lâm minh chủ để nàng có gì thì cũng môn đăng hộ đối, không bị ô uế. Thế nàng còn trách Đổng Tiếu ta cái gì nữa chứ. Hay nàng nói Đổng Tiếu này bớt xén của nàng. Nếu không tin nàng cứ đi hỏi Cát ma ma coi. Ta thề chỉ lấy có mỗi một nén bạc thôi.

Á Di dậm chân:

- Ngươi Ngươi xem ta là hạng người nào Đổng Tiếu ôm quyền:

- Trong mắt Đổng Tiếu ta, Thục tiểu thư là trang thiên kim lá ngọc cành vàng, nhưng không biết sao Cát ma ma lại xem thường tiểu thư như vậy. Điều này Đổng Tiếu ta cũng thắc mắc. Lạ lắm à.

- Ngươi Đổng Tiếu gãi đầu:

- Tiểu thư cứ ngươi ngươi hoài. Nếu có điều chi thắc mắc, tiểu thư cứ gặp Dương Thiệu Ân hỏi Còn ta chỉ có thể giúp đến đó thôi à.

Á Di thét lớn:

- Đê tiện Á Di vừa nói vừa toan lao đến Đổng Tiếu, nhưng Thiệu Ân đã lướt đến can nàng lại:

- Á Di Thiệu Ân nhìn lại Đổng Tiếu.

Hai luồng uy nhãn của Thiệu Ân đập vào mắt Đổng Tiếu, buột chàng phải quay mặt đi chỗ khác.

Thiệu Ân trầm giọng nói:

- Ngươi đã có lòng tốt, ta rất cảm kích. Nhưng lòng tốt của ngươi, Dương Thiệu Ân không nhận. Ta mạn phép trả lại cho ngươi nén bạc này. Nhờ ngươi trả lại cho Cát ma ma.

Thiệu Ân nói dứt câu, lắc nhẹ cổ tay một cái. Nén bạc trong tay Thiệu Ân thoát ra như một chiếc ám tiễn hướng thẳng vào tam tinh Đổng Tiếu. Đổng Tiếu đã có sự phòng bị từ trước, khi Thiệu Ân vừa xuất thủ thì chàng cũng thi triển vạn tướng di bộ. Mặc dù phản ứng cực nhanh, nhưng nén bạc vẫn đập thẳng vào vai Đổng Tiếu.

- Bốp Đổng Tiếu buột miệng thốt:

- Ái cha Chàng ôm lấy bờ vai nhìn Thiệu Ân. Không biểu lộ chút gì gọi là giận dữ, hay phẫn nộ, Đổng Tiếu nói:

- Thế mới đúng là một đôi hiền khang lệ. Hai ngươi ra tay nhanh lắm. Á Di thì cho ta một kiếm, giờ đến lượt Dương Thiệu Ân cho ta một nén bạc.

Đổng Tiếu vừa nói vừa giật lấy nén bạc ghim trên bả vai mình. Chàng đưa nén bạc lên miệng liếm sạch máu dính trên nén bạc rồi cho vào ngực áo.

Nhìn Thiệu Ân, Đổng Tiếu nói:

- Ta sẽ đem giao lại nén bạc này cho Cát ma ma.

Á Di nói:

- Ngươi không thể đi được đâu.

Nàng vừa nói vừa rút trưòng kiếm. Kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, Á Di tạo ra một màn hoa kiếm chụp tới Đổng Tiếu.

- Ngươi phải chết.

Màn kiếm hoa chưa kịp chụp đến Đổng Tiếu thì một mảnh lụa trắng xẹt tới hất ngược mũi kiếm của nàng ra. Uy lực của mảnh lụa khiến cho thanh trường kiếm tuột khỏi tay Á Di rơi xuống sàn phòng xá.

- Keng Lưu Tuyết Liên với thân ảnh phiêu bồng như tiên nữ lướt đến bên Đổng Tiếu. Nàng nhìn Thiệu Ân và Á Di:

- Dương công tử, đây là Vô Vi trang, mong Dương công tử và Thục tiểu thư nể mặt Tuyết Liên.

Á Di gắt gỏng nói:

- Vô Vi trang là gì mà buột ta phải nể mặt Vô Vi trang chứ.

- Bất cứ ai được Tuyết Liên thỉnh mời đến Vô Vi trang, thì đều là bằng hữu của Vô Vi trang. Đổng công tử đây là bằng hữu của Vô Vi trang, nếu như tiểu thư muốn lấy mạng Đổng công tử thì phải bước qua Tuyết Liên trước.

- Bổn cô nương có gì phải sợ ngươi.

Á Di vừa nói vừa toan động thủ, nhưng Thiệu Ân đã cản lại. Y ôm quyền nói với Tuyết Liên:

- Vô Vi trang, tại hạ đã có nghe nói đến. Ngay cả nghĩa phụ minh chủ còn kính Vô Vi trang một bước. Tại hạ không dám làm trái những ước lệ của tiểu thư.

Y nhìn lại Đổng Tiếu:

- Đổng Tiếu, ngươi có sao không?

Thiệu Ân vừa thốt dứt câu thì Đổng Tiếu lảo đảo, dựa lưng vào cột xá. Chàng thở dốc nói:

- Ta không còn đủ sức đứng nổi nữa.

Nói rồi chàng khuỵu gối xuống.

Tuyết Liên bối rối, vội đỡ lấy Đổng Tiếu:

- Đổng công tử Đổng công tử Đổng Tiếu nhìn nàng:

- Tiểu thư, đưa tại hạ đi Tại hạ không muốn nhìn hai người đó. Họ ác lắm.

Đổng Tiếu gục đầu vào vai Lưu Tuyết Liên.

- Đổng công tử Thiệu Ân nói:

- Tiểu thư, để ta đưa hắn đi.

Đổng Tiếu ngẩng mặt nhìn Thiệu Ân:

- Ngươi gian ác lắm, ta không muốn gần ngươi. Ngươi chỉ muốn lấy mạng ta để thỏa mãn lòng ghen hờn mà thôi.

Chàng nhìn sang Tuyết Liên:

- Tiểu thư, tại hạ muốn tiểu thư đưa đi.

- Tuyết Liên sẽ đưa công tử vào trong lầu.

- Đa tạ tiểu thư.

Vừa nói chàng vừa vòng tay qua bá lấy vai nàng.

Mặc dù ngượng ngùng, nhưng Tuyết Liên vẫn dìu Đổng Tiếu. Trong hoàn cảnh này, nàng không nở khách sáo nệ hà tiểu tiết.

Hơi thở của Đổng Tiếu phả nhẹ vào gáy Tuyết Liên. Cảm giác là lạ từ những làn hơi của Đổng Tiếu đem lại, khiến sắc diện nàng thoáng thẹn thùng.

- Tiểu thư có phân biệt tại hạ là người của Hắc đạo không?

Tuyết Liên dừng bước:

- Công tử người không sao chứ?

Tuyết Liên gỡ tay Đổng Tiếu khỏi vai mình.

Đổng Tiếu nhìn nàng nói:

- Nàng không dìu tại hạ à?

- Công tử bị thương nơi bờ vai chứ chân đâu có bị thương.

- Ờ sao Dương Thiệu Ân không làm chân tại hạ bị thương nhỉ. Y lại khiến tại hạ bị thương nơi vai. Đâu có được ít gì.

Tuyết Liên nhìn sững chàng:

- Ô sao công tử lại muốn bị thương nơi chân.

Đổng Tiếu mỉm cười nói:

- Tại hạ chỉ muốn chặt ngay đôi chân của mình thôi.

- Công tử có thể cho Tuyết Liên biết lý do tại sao người muốn chặt chân mình không?

- Có chặt chân thì tại hạ mới có thể được Lưu tiểu thư lo lắng. Tiểu thư đẹp lắm. Nhan sắc của tiểu thư khiến Đổng Tiếu phải mơ tưởng đến một ngày nào đó đó Sắc diện nàng đỏ lên. Nàng sượng sùng nhìn Đổng Tiếu:

- Đổng công tử.

Đổng Tiếu nheo mắt nhìn nàng:

- Tiểu thư không quở trách tại hạ chứ?

- Ơ Đổng Tiếu chận ngang không cho chàng nói:

- Tại hạ không nói ngoa cho tiểu thư đâu. Trên thế gian này đi tìm một mỹ nhân vừa có nhan sắc, vừa đôn hậu, lại hiền thục như tiểu thư chắc có lẽ phải đốt đuốc đi tìm giữa ban ngày.

Phàm nữ nhân nghe những lời này của Đổng Tiếu thì sao có thể giận hơn được chàng, nếu không muốn nói là còn thích thú vì được người ta khen tặng.

- Tuyết Liên nghĩ Đổng công tử không nói thật tâm mình.

Đổng Tiếu chỉ vào mặt mình:

- Nàng nhìn thẳng vào mặt Đổng Tiếu xem. Nếu như Đổng Tiếu ngoa ngôn tất sẽ hiện rõ lên mặt mình. Còn nếu không, cái đó nó không hiện ra.

Tuyết Liên tò mò hỏi:

- Cái gì hiện ra trên mặt công tử.

Đổng Tiếu mỉm cười:

- Tiểu thư không thấy?

Tuyết Liên lắc đầu:

- Tuyết Liên đâu có thấy gì đâu.

- Nếu tại hạ ngoa ngôn sẽ có ngay chữ "xảo" hiện lên trán tại hạ. Chữ xảo không có, tất là tại hạ nói thật.

Chàng thốt ra câu nói nhưng lại mỉm cười.

Tuyết Liên đưa Đổng Tiếu đến một gian biệt phòng trong tòa mộc lầu.

Nàng nói:

- Công tử hãy để Tuyết Liên xem vết thương của người.

- Tại hạ đang có ý đó.

Đổng Tiếu tự cởi áo của mình.

Vết thương trên bờ vai của chàng vẫn còn rịn máu.

Tuyết Liên dùng thuốc trị thương rắc lên, rồi băng lại. Nàng hỏi.

- Sao Dương công tử và Thục tiểu thư lại muốn giết công tử.

- Chuyện đời thường của con người là như thế mà.

Nàng nheo mày:

- Chuyện đời thường của con người như thế nào? Phải có một nguyên nhân gì chứ?

- Nói ra Lưu tiểu thư hẳn sẽ nực cười về chuyện này.

Đổng Tiếu chỉ bờ vai phải:

- Đây là vết thương vừa mới liền sẹo là Thục Á Di ban cho tại hạ. Còn vết thương mới là của Dương Thiệu Ân. Nếu không có tiểu thư kịp thời ra tay thì không biết còn vết thương nào nữa.

- Tại sao họ lại hành sự như vậy? Hẳn phải có nguyên nhân nào khác chứ?

- Tất nhiên là có. Tóm lại cũng bởi cái tính ích kỷ lãng nhách của con người ta.

- Là sao?

Chàng quệt mũi:

- Thục Á Di yêu tại hạ, nhưng tại hạ không tiếp nhận tình yêu đó. Thế là bị một kiếm.

Đến lượt Dương Thiệu Ân yêu Thục Á Di, y ganh ghét với Đổng Tiếu. Thêm một vết thương nữa.

Chàng thở hắt ra một tiếng:

- Tiểu thư thấy thật là khó xử phải không?

- Thục Á Di tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao công tử lại không đáp tình cho nàng.

Đổng Tiếu tròn mắt:

- Nàng nói cái gì thế?

- Thì Tuyết Liên nói sao công tử không để tình cho Á Di Thục cô nương cũng đâu phải là xú nữ.

Đổng Tiếu đứng lên, khoát tay:

- Nàng chẳng biết tí nào về tình yêu cả.

Đổng Tiếu chồm tới nàng:

- Tại hạ nói đúng không nào?

- Tuyết Liên chưa từng để tâm đến ai.

- Thế nên tại hạ mới nói nàng chẳng biết một chút gì về tình yêu. Phải chi Á Di là Lưu Tuyết Liên tiểu thư, thì Đổng Tiếu này sẽ quì xuống giang rộng hai tay xin một chút tình.

Và sẽ luôn miệng lải nhải "bây giờ muội ở đâu". Nhưng khốn nỗi nàng ta lại là Thục Á Di chứ không phải là Lưu Tuyết Liên.

Sắc hoa của Lưu Tuyết Liên đỏ ửng, thẹn thùng. Mặt nàng nóng bừng như thể có một làn gió nóng vừa thổi qua.

Tuyết Liên nói:

- Đổng công tử chỉ nói thế thôi.

- Hê Đổng Tiếu này nói thật đó. Tại hạ dọc ngang giang hồ biết rất nhiều chuyện về tình yêu. Trong tình yêu thì có đủ mọi thứ bướm và hoa, nhiều vô số kể. Ngay cả loài vật cũng có tình yêu kinh khủng, huống chi là con người.

Đổng Tiếu vận lại áo của mình.

Tuyết Liên hỏi:

- Đổng công tử có thể kể cho Tuyết Liên nghe được không?

- Nếu nàng muốn nghe, tại hạ sao ích kỷ không kể cho nàng được. Nhưng tại hạ có một đề nghị như thế này.

- Đề nghị gì?

- Nàng hãy thay đổi cách xưng hô đi. Cứ gọi ta là Đổng huynh được rồi, còn ta gọi nàng là Lưu muội.

Tuyết Liên gật đầu:

- Cũng được.

Đổng Tiếu ngồi xuống chiếc đôn, nhìn Tuyết Liên rồi nói:

- Có một lần huynh đi về hướng bắc và bắt gặp một con gấu. Nó vừa đi vừa phát ra những âm thanh gừ gừ, miệng thì nhiễu nước dãi. Mới đầu huynh cứ tưỏng con gấu đó điên, nhưng rồi sau đó mới biết được rằng con gấu đó là con gấu đực, nó đang đi tìm con gấu cái theo bản năng đánh mùi của loài gấu. Con gấu đực đã phải vượt qua một quãng đường dài thăm thẳm, nghe nói đâu là vài ngàn dặm gì đó mới tìm được con gấu cái.

Chàng nhăn mặt:

- Lưu muội thấy chưa, loài gấu còn biết đi tìm tình yêu của mình bằng cái lỗ mũi.

Tuyết Liên nheo mày:

- Lạ thật.

- Lạ gì?

- Cách nhau mấy ngàn dặm mà con gấu đực vẫn đánh mùi được con gấu cái. Khứu giác của gấu đâu có thính như vậy.

Đổng Tiếu khoanh tay:

- Lưu muội không biết không hiểu. Phải có tình yêu thì con gấu đực mới đánh mùi được con gấu cái. Huống chi Nàng nhướng mày nhìn Đổng Tiếu vì chàng bỏ lửng câu nói dang dở. Tuyết Liên hỏi:

- Huống chi gì nào?

- Ồ Con gấu cái để lại mùi cho con gấu đực bằng cách cứ tè ra trên những con đường mà nói đi qua. Thế là con gấu đực cứ theo cái mùi để lại của con gấu cái mà đi tìm nó. Thế cổ nhân mới có câu, hữu xạ tự nhiên hương. Mùi hương của gấu cái dẫn dụ gấu đực đến với mình đó mà. Nhưng loại gấu thì ngửi được chứ người như huynh thì Chàng khịt mũi:

- Huynh ngửi không nổi.

Tuyết Liên phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe như ngọc lưu ly va vào nhau vừa trong vừa thánh tót, tạo ra một sự khích lệ trong tâm thức của người nghe. Mà người nghe lại là Đổng Tiếu.

Ngắm nhìn nàng cười, Đổng Tiếu mỉm cười theo. Chờ cho Tuyết Liên dứt tiếng cười, Đổng Tiếu mới nói:

- Muội biết khi con gấu đực gặp con gấu cái thì chuyện gì xảy ra không?

- Chuyện gì nào?

- Lưu muội sao khờ quá.

- Muội đâu phải là người chứng kiến. Kẻ chứng kiến là Đổng huynh mà.

- Ờ Huynh là người chứng kiến nên mới có chuyện nói với muội. Sau khi con gấu đực tìm được con gấu cái thì sẽ có hai con gấu chạy tung tăng trông vui mắt lắm.

Nàng lại phá lên cười khanh khách. Vừa cười Tuyết Liên vừa nói:

- Vậy con người có giống con gấu không?

Đổng Tiếu đặt tay vào vùng chấn tâm mình giống với nghi thức mà Băng Phương Vũ làm khi gặp chàng tại Hắc lâu.

Đổng Tiếu từ tốn nói:

- Người không biết giống gấu rồi. Gấu đi tìm tình yêu bằng cái mũi còn người đi tìm tình yêu bằng trái tim. Tim của con người chừng nào còn đập thì còn yêu. Khi nó ngưng đập thì đã thành một xác chết. Xác chết thì không còn biết yêu nữa.

- Thế Đổng huynh đã tìm được tình yêu của mình chưa.

Đổng Tiếu nhướng mày:

- Muội thử đặt tay vào trái tim của huynh xem. Nó sẽ nói với muội có tình yêu chưa đó.

Nàng ngượng ngùng, lắc đầu.

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Có gì mà ngại! Muội cứ đặt tay vào thử xem. Nếu chẳng may trái tim nó cắn muội thì huynh sẽ bồi hoàn ngay thôi.

Tuyết Liên đặt tay lên ngực Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu hỏi:

- Muội nghe nó nói gì không?

Tuyết Liên lắc đầu:

- Không.

- Không nghe à? Nếu muội không nghe thì có lẽ huynh nên đi tìm tình yêu bằng hai cái lỗ mũi.

Nói rồi Đổng Tiếu hít mũi khìn khịt.

Nàng nhìn chàng:

- Đổng huynh làm gì vậy?

- Đánh mùi tình yêu đó mà. Cái mùi đó lại ở ngay mũi huynh.

Tuyết Liên đỏ mặt:

- Muội phải về phòng của mình đây.

- Nếu như Tuyết Liên muốn nghe Đổng huynh kể chuyện tình yêu thì Đổng Tiếu lưỡng lự.

Tuyết Liên nhìn chàng:

- Thì sao?

- Đúng giờ ngọ đến đây, huynh sẽ kể chuyện cho muội nghe.

- Nửa đêm à?

- Đêm kể chuyện mới hay. Mới lột tả hết những gì huynh muốn nói.

Nàng nguýt chàng:

- Không muội sẽ không đến đâu.

- Nếu muội không đến, e rằng khó có thể nghe huynh kể chuyện tình yêu đó.

- Tại sao?

- Vì ngày mai huynh sẽ đi vào vùng đất "Tử địa U Minh".

Nàng tròn mắt nhìn chàng:

- Đổng huynh biết đó là vùng đất gì không? Vùng đất tử địa U Minh chỉ là dành cho những người đã chết. Người bước vào tử địa U Minh không trở ra được.

- Huynh biết nhưng vẫn phải vào, nên huynh mới vội vã đi tìm tình yêu của mình đó.

Nàng đỏ mặt:

- Muội Đổng Tiếu mỉm cười:

- Nàng sẽ đến?

- Muội cũng không biết.

Nàng nói rồi quay bước bỏ ra cửa. Đổng Tiếu nhìn theo sau lưng. Nàng bất giác ngừng chân ngay ngưỡng cửa, lưỡng lự một lúc rồi quay lại nhìn Đổng Tiếu:

- Muội sẽ đem thuốc trị thương đến cho huynh.

Nàng nói rồi bỏ đi thẳng ra cửa. Đổng Tiếu mỉm cười nhủ thầm:

- "Nàng sẽ đến. Chuyện mang thuốc trị thương cho ta chỉ là cái cớ để nàng né tránh sự thẹn thùng mà thôi.".

Đổng Tiếu còn đang suy nghĩ bâng quơ thì Thiệu Ân bước vào.

Thiệu Ân bước đến trước mặt Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu nói:

- Các hạ đang rình rập tìm cơ hội đó à?

- Không, ta đến để xin ngươi miễn thứ cho hành động của ta.

- Ta chẳng có gì miễn thứ cho các hạ cả.

- Ta đã khiến ngươi bị thương.

- May mắn nén bạc ki không trúng tam tinh của ta.

- Thật ra ta cũng không có ý đó.

- Ta biết, nếu như Dương Thiệu Ân có ý lấy mạng thì Đổng Tiếu ta đâu còn đứng đây được. Vâng Đổng Tiếu ta sẽ miễn thứ cho các hạ nhưng sẽ đòi nợ. Cái nợ đó không phải đòi lúc này, mà có lúc ta sẽ đòi.

Thiệu Ân buông tiếng thở dài:

- Ta sẽ chờ đợi thời khắc đó.

Hai người đối nhãn nhìn nhau. Trong ánh mắt của họ là nét căm phẫn, pha trộn nét ngưỡng mộ lẫn nhau.

Thiệu Ân thở ra rồi quay bước xoay lưng lại với Đổng Tiếu. Y vừa đi ra cửa vừa nói:

- Mãi mãi ngươi là người của Hắc đạo, còn ta là người của Bạch đạo. Điều đó không thể nào thay đổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro