Chap 5 - End -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan bước vào biệt thự, người hầu cúi đầu khép nép sợ sệt anh. Anh đi nhanh lên phòng, lấy một chiếc vali rồi tống tất cả quần áo và số tiền anh tự dành dụm mấy năm nay. Gia đình anh rất giàu, đều đó không thể phủ nhận. Tiền nhà anh đếm đến kiếp sau còn không hết, nhưng anh muốn được tự lập nên đã đầu tư kinh doanh riêng và kiếm được một số tiền không ít. 

Từ nay anh sẽ ra đi, anh sẽ không là một Xiao thiếu gia của EXOplanet nữa. Giờ đây, anh chỉ là Xiao Luhan, là người bảo vệ cho Seo Joo Hyun. Luhan lầm lì kéo chiếc vali của mình đi ngang qua phòng khách, mặc cho mẹ của anh có ngồi đó. 

_Con đi đâu?- bà ngồi vắt chân một cách quý tộc rồi nhâm nhi ly trà. 

_Ra khỏi đây, sống một cuộc sống của bản thân…- Luhan không nhìn bà, anh nói rồi bước đi. 

_Ai cho con đi…- Bả nhẹ nhàng nói nhưng giọng nói đầy uy lực 

_Tất cả đồ đạc và tiền bạc của EXOplanet… Con không hề lấy một xu… Vậy nên…- Anh quay ra nhìn bà, một con người điềm tĩnh đến sắc đá-… Từ nay hãy buông tha cho Hyunie… 

Luhan kéo vali bước đi… Anh không hề luyến tiếc cái gia tài khổng lồ đó… Anh ước muốn một cuộc sống tự do… Một cuộc sống với người anh yêu… 

_Nếu bước ra khỏi cách cổng… Con không xem ta là mẹ nữa…- Bà Lee đứng dậy, tay bà vo thành nắm đấm. Ánh mắt bà sắc lên đầy dữ tợn 

Luhan quay lại nhìn bà, mắt anh ngập nước… Anh mỉm cười rồi quỳ xuống… 

_Con xin lỗi mẹ… coi như mẹ không có người con này… Cứ xem như con là một đứa bất hiếu… Nhưng những việc làm của mẹ khiến con không thể không đi!- Luhan dứt khoát nói 

Anh dập đầu trước mẹ rồi bước đi. Coi cái dập đầu đó là sự kính trọng và lễ nghĩa anh cần phải trả cho người sinh ra và nuôi lớn mình. 

Bà Lee nhìn dáng anh xa dần cánh cửa mà người cứ lả dần đi rồi ngã xuống sofa. 

“Tâm huyết cả đời mình đổ vào nó

Mình làm tất cả chỉ để muốn nó hoàn hảo

Làm tất cả để nó xứng đáng là chủ tịch tương lai

Giờ đây nó bỏ đi… Chỉ vì một đứa người hầu mà bỏ ta đi

Ta không cam tâm… Con trai ta chưa bao giờ cải ý ta… Ta không chấp nhận điều đó”

Luhan lái xe đến bệnh viện nơi cô đang nằm. Đi thật nhanh đến phòng của cô rồi bước vào. 

_Cảm ơn…- Anh gật đầu với cô y tá 

Cô ấy mỉm cười rồi bước ra ngoài, trả lại không gian cho hai người. Seohyun vẫn nằm đó, vẫn nhắm nghiền mắt với hơi thở đều đều… 

_Anh trở lại rồi đây… Em vẫn chưa chịu dậy sao? Anh nhớ em lắm đó…- Luhan mỉm cười rồi nắm lấy tay cô áp vào má mình 

Vuốt nhẹ mái tóc của cô, anh mỉm cười rồi hôn lên trán cô… 

_Anh đã bỏ nhà ra đi rồi… Vậy nên hãy mãi mãi bên anh và đừng rời xa anh nhé… Từ nay em là thứ quý giá nhất của anh… Em là tất cả của anh… 

Luhan cứ nắm lấy tay cô, cứ ngồi bên cạnh cô, dù cho bao nhiêu thời gian cứ trôi qua… 

“Hahahahaha….

_Các người đang làm gì??? Tránh xa tôi ra…

Hahahaha… Đẹp… đẹp lắm…

_Đừng chạm vào người tôi… Đừng!!!!!!

Ngoan nào bé cưng… đừng chống cự… Hahhhha

Đừng mà… Đừng mà… Arhhhhhhhhhhhhh

Bóng tối

Đau… rát…

Những tiếng cười man rợ

Những bàn tay bẩn thỉu…

Nhục nhã….

Đừng lại gần tôi…

Hanie…”

_AAAAAAAAA!!!!!- Seohyun la hét trong cơn mê, tay chân cô đạp tứ tung 

_Hyunie… Em làm sao vậy… Bình tĩnh…- Luhan vội ôm chặt lấy người cô ghì xuống giường. 

_Bỏ tôi ra… Không được chạm vào người tôi… Không được… Cứu… Cứu… Hanie à…. 

Seohyun cứ vùng vẫy, miệng cứ lẩm bẩm cầu xin đầy sợ hãi… 

Cô ngưng vùng vẫy từ từ, mắt dần dần mở ra… 

_Hyunie… Anh đây… Hanie đây…- Luhan mừng rỡ nắm chặt tay cô 

Seohyun ngồi dậy trên giường, cô nhìn anh, không nói gì… Một ánh mắt vô hồn… 

_Hyunie… Em tỉnh rồi…- Luhan mừng đến rơi nước mắt, anh nắm chặt tay cô 

Seohyun không nói gì, chỉ trân trân nhìn anh… Chợt… 

Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, rồi lui về góc giường mà co mình lại… 

Luhan hụt hẫng… Sao lại như vậy… 

_Hyunie…- Luhan chạy xuống chân giường mà nắm lấy cô-… Bình tĩnh đi… Anh… Hanie đây mà…- Luhan cảm thấy tim mình như ngừng đập… 

Seohyun vẫn không nói gì, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt hoảng loạn, lùi về sau lắc đầu nhìn anh… 

Luhan hụt hẫng, ngã khụy xuống sàn… Seohyun đã quá sợ hãi đến mất trí rồi sao. 

_Bác sĩ… Phải có cách gì đó… Không thể để em ấy như thế được!- Luhan vò rối mái tóc mình khi ngồi đối diện với người bác sĩ già… 

_Cú sốc đã tạo nên một chấn động tâm lí lớn… Cái này chỉ có thể dựa vào ý chí của bệnh nhân thôi… Căn bệnh này không có thuốc để điều trị… 

Luhan lẫn thẫn đi về phía căn phòng bệnh của cô… Khẽ mở cửa… Cô vẫn ngồi đó, trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ nhìn ra vườn hoa hồng của bệnh viện… 

Đã ba ngày kể từ khi cô tỉnh dậy, không nói một lời, không chịu ăn… Các bác sĩ chỉ có thể truyền dịch và nước biển cho cô. Một thân hình mảnh mai, yếu đuối… 

_Hyunie… Em muốn xuống dưới đó chơi không?- Luhan lau đi dòng nước mắt rồi cố mỉm cười nhìn cô 

Seohyun quay lại nhìn anh… Không nói không rằng, cô bước xuống giường rồi tập tễnh đi ra ngoài. Anh đi theo cô, cô đi ra bãi cỏ xanh mướt giữa vườn hồng rực rỡ… 

_Em ngồi đi…- Luhan dắt tay cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ… 

Seohyun nhìn xung quanh, một chút gì đó xuất hiện trong đầu cô… Nụ hôn đầu tiên giữa anh và cô... Hoa hồng vàng…. 

Vô thức cô quay sang nhìn anh… 

Luhan mỉm cười vuốt tóc cô, Seohyun rụt người lại… Cúi đầu ngồi sát ra mép ghế… 

_Em chờ anh tí nhé!- Luhan nói rồi chạy đi 

Seohyun ngồi lại một mình, không gian vắng vẻ, lạnh tanh… cô sợ… Cô sợ ở một mình… Sao anh ấy lại để cô một mình… Cô bó gối rồi run rẩy trên chiếc ghế, nước mắt bắt đầu rơi… 

_Hyunie… Anh đây mà… Đừng sợ….- Luhan quay trở lại thì thấy cô như thế, anh ôm chầm lấy cô… 

Vai Seohyun run lên dữ dội rồi giảm dần… Khi hết bàng hoàng cô lại lặng lẽ đẩy anh ra… 

Anh biết… Anh biết cô bị sốc rất nặng nên mới biểu hiện như thế… 

_Uống không?- Luhan mỉm cười lắc lắc hộp sữa dâu trước mặt cô. 

Seohyun vô thức cầm lấy, cô cắm ống hút vào rồi uống… 

“Hoa hồng…

Sữa dâu…

Cậu chủ…

Hanie…”

Luhan mỉm cười nhìn cô, cô cũng mỉm cười với anh. Luhan bất ngờ… Cô không sợ anh nữa… cô mỉm cười với anh rồi… 

_Hyunie…- Luhan mừng rỡ ôm cô vào lòng 

Seohyun không chống cự, cô ngồi yên cho anh ôm mình…. 

Đêm đó Luhan đã suy nghĩ rất nhiều… Bác sĩ nói là do cú sốc nên tâm lí bất ổn định và dẫn đến xa lánh tất cả. Hôm nay cô đã không còn xa lánh anh, có lẽ những kí ức lúc trước có thể giúp cô trở lại như trước. 

_Bác sĩ… Tôi có thể chứ…- Luhan hỏi 

_Tôi không chắc việc này có kết quả… nhưng tốt nhất là anh nên thử… Có khi cô ấy sẽ trở lại… 

Luhan chở cô đi chơi, Seohyun vui vẻ mỉm cười nhìn cảnh vật xung quanh như một cô bé lên ba.

Bác sĩ đã nghiên cứu rất nhiều và đưa ra kết luận rằng… Do cú sốc nên cô không còn nhớ gì, hình ảnh và ngày hôm đó cứ ám ảnh cô nên cô luôn luôn sợ sệt tất cả… Điều duy nhất có thể làm là… 

_Đến nơi rồi Hyunie!- Luhan dừng xe rồi bước xuống mở cửa cho cô 

Seohyun bước xuống xe nhìn xung quanh, nơi nay lạ lắm…. 

_Đi thôi…- Luhan nắm tay cô kéo đi… 

Luhan mở cửa ngôi nhà rồi dắt cô vào trong…. 

Seohyun nhìn xung quanh… 

“ Căn nhà hoang…

Tối… âm u…

Máu… roi da…”

Seohyun sợ sệt bước lùi lại… Cô có thể nghe tiếng cười đó… Cô có thể thấy gương mặt đó… 

Luhan chỉ đứng nép vào một góc nhìn cô… 

Những hình ảnh vào đêm hôm đó cứ lần lượt chạy qua tâm trí cô như một thước phim chiếu chậm… Tiếng cười… Tiếng hét… Tiếng vải rách… 

Tất cả như xoáy vào trong tâm trí cô, chúng chạy vòng quanh, ám ảnh cô. Seohyun bịt hai tai, nhắm mắt rồi ngồi khụy xuống sàn… 

_Á aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!- Cô hét lên thất thanh… 

Luhan đau lòng nhìn cô, anh biết cô đang nhớ lại… 

_Á aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!- Cô lại hét lên lần nữa 

Nước mắt dàn dụa cả khuôn mặt cô, cô khóc nấc lên… 

_Hanie… Hanie….- Môi Seohyun mấp máy 

Luhan chạy ra, ôm chầm lấy cô 

_Anh xin lỗi… Anh đây… Anh xin lỗi… 

_Hanie… em sợ… em sợ lắm… Hanie… 

Cả hai ôm nhau khóc, Seohyun khóc đến khi khản cả cổ… Luhan bế cô ra xe rồi để cô bình tĩnh lại… 

_Hyunie… Em ổn chứ???- Luhan nắm lấy tay cô 

_Hanie… anh đừng ở cạnh em… bà chủ sẽ…- Seohyun nhìn anh, đôi mắt cô sưng húp vì khóc quá nhiều… 

Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã hôn lên môi cô chặn những câu nói sắp phát ra… Anh ôm cô trong vòng tay rồi hôn cô say đắm. Seohyun cũng dần xuôi theo nụ hôn của anh. 

_Từ nay anh sẽ bảo vệ em… Tin anh chứ?- Luhan cạ trán mình vào trán cô 

Seohyun nhìn anh… Nhìn vào đôi mắt nâu của anh… cô tin anh… 

_Em tin… 

Seohyun trở lại bình thường và cô được xuất viện. Luhan đã dùng số tiền còn lại của mình để tạo dựng một cuộc sống mới cho cả hai ở một đất nước khác. 

Seohyun giờ đây hoàn toàn tin tưởng anh và cô sẽ làm theo tất cả những gì anh nói. 

Khi cả đang trên đường ra sân bay, chiếc xe ngừng lại ở quảng trường lớn của Seoul. Bảng tin được phát trên chiếc TV lớn nói về tập đoàn của anh… 

“EXOplanet đang trên đà xuống dốc trầm trọng. Cổ phiếu liên tục xuống giá mà phía EXOplanet không hề có một chút phản ứng nào. Được tin rằng Phu Nhân Lee đã hóa điên và gây rối ở công ty. Khiến hàng trăm nhân viên thôi việc. Chủ tịch DongHwang đang tìm mọi cách để giải quyết tình hình Cổ phiếu tụt giá, nhân viên bỏ việc… Phải chăng EXOplanet đang đứng trên đà phá sản…” 

Luhan nghe xong tin thì bàng hoàng… tay anh nắm chặt tay Seohyun… 

Seohyun nhận thấy sự lo lắng ở anh, cô nhìn anh… 

_Em nghĩ… anh nên quay về… Dù sao đó cũng là tập đoàn của ba anh…- Seohyun nói 

_Uhm…- Luhan gật gù-… nhưng nếu họ không chấp nhận em thì sao? Em không muốn… 

Seohyun lắc đầu… 

_Bác tài… Phiền lòng quay xe lại, đến khu GangNam… 

Chiếc xe quay lại rồi chạy thẳng đến ngôi biệt thự lộng lẫy 

_Anh vào đi… Em không vào đâu…- Seohyun đứng trước cửa 

_Vào cùng anh… Anh ở đâu thì em phải ở đó…- Luhan nắm tay cô 

_Hanie… Đừng… Em sợ…- Seohyun rụt tay lại, cúi đầu 

_Có anh mà… Đừng sợ…- Luhan ôm cô vào lòng 

Anh nắm chặt tay cô rồi bước vào trong. Căn biệt thự giờ đây không còn tấp nập người hầu như xưa, chỉ còn le hoe lại vài người. Anh mở cửa… 

_Cậu chủ!!!- Người quản gia kêu lên 

_Uhm…  

_Cậu chủ về thì tốt quá…- Người quản gia chạy lại mừng nói 

Luhan nhìn xung quanh căn nhà, nó bừa bộn và rối tung lên 

_Sao lại như vậy?- Anh nhìn xung quanh 

_Bà chủ… Bà chủ lên cơn ạ… Dạo này ngày nào bà cũng đập phá mọi thứ… Mọi người đã nghỉ việc hết rồi ạ… 

_Ba tôi đâu?- Luhan hỏi 

_Ông chủ đang chăm sóc bà chủ… Dạo này vừa phải lo việc công ty vừa phải lo cho bà chủ… Ông chủ tiều tụy lắm… 

_Hanie con….- Ông Xiao bước xuống cầu thang với khuôn mặt xanh xao 

_Appa…- Luhan nắm tay cô bước lại chỗ ba. 

_Sao con lại bỏ nhà mà đi chứ… Mẹ con đã hóa điên rồi… Tập đoàn lại suy sụp… 

_Con xin lỗi appa… 

Ông Xiao nhìn thấy anh vào cô kéo vali, ông bàng hoàng hỏi 

_Hai đứa định đi đâu??? 

_Tụi con… định sang Úc…- Luhan trả lời 

_Đừng đi con… Ở lại… Giúp appa đi con… Không thể để EXOplanet sụp đổ được… 

_Nhưng ba mẹ có đồng ý cho con và Seohyun cưới nhau không? Con bỏ đi vì mẹ đã làm cho Hyunie gần như quên mất và sợ sệt tất cả… Cú sốc đó đối với Hyun là quá lớn… 

_Anh… Đừng nói thế…- Seohyun nắm chặt tay anh… 

_Ta không phản đối hai con… Khi nghe tin ở Seoul xảy ra quá nhiều chuyện, appa lập tức đáp máy bay về… Không ngờ mẹ con lại ác như thế… 

_Vâng… 

_Chỉ là mẹ con quá thương con thôi Hanie à… Bỏ qua cho mẹ con đi… Quay trở về quản lí EXOplanet đi mà con…- Ông Xiao nắm lấy tay anh… 

_Con… 

_Hanie… Đồng ý đi anh… Đừng vì em mà từ bỏ tất cả… 

_Seohyun nói đúng… Vì ba mẹ đi con… 

_Con hiểu rồi… Con sẽ ở lại… 

Bà Lee tung cửa phòng chạy ra, đầu tóc thì bù xù, cười không ngớt… Còn đâu hình anh phu nhân ngày nào nữa… 

_Không được cãi lời ta…. Không được cãi lời ta…Ta nói gì thì mi phải nghe đó… Hahahaha… 

_Umma…- Luhan bàng hoàng nhìn bà 

_Bà chủ… Bà chủ…- Seohyun nhìn bà Lee trân trối và đầy sợ sệt, trong phút chốc cô nhớ lại đêm đó… Cả người cô khụy xuống… 

_Hyunie… Có anh đây mà… Bình tĩnh đi em…- Luhan vuốt nhẹ lưng cô 

Seohyun run lên bần bật, cô cố gắng nuốt những viên thuốc đắng nghét anh đưa cho cô. Dù đã khỏi bệnh nhưng di chứng của cơn sốc đó vẫn mãi theo cô… 

_Hanie… Appa sẽ không ngăn cản con… Hãy đến với Hyunie và quản lí tập đoàn… Bây giờ tất cả ba sẽ giao cho con… 

_Vâng… 

_Appa sẽ phải chăm sóc umma con và mong bà ấy qua lại như lúc trước… 

_Con hiểu rồi… Appa lo cho umma đi, con đưa Hyunie lên phòng nghỉ ngơi. 

Luhan bế Seohyun lên lầu, những viên thuốc an thần đã đưa cô vào giấc ngủ… 

Luhan đặt cô xuống giường… Ngồi xuống bên cô… 

_Em tin anh mà phải không? Anh sẽ mãi yêu em… Đừng lo ngại những áp lực… sẽ mãi mãi luôn có anh bên cạnh em… Em cũng phải ở bên cạnh anh để làm sức mạnh của anh nhé… Anh yêu em, Hyunie! 

5 năm sau… 

_Sehun… Đừng phá bà nội con… Để bà nội nghỉ đi mà…- Seohyun cố giữ thằng nhóc con đang phá phách lại 

_Để mẹ chơi… Sehun của bà… Sehun của bà đâu???- Bả Lee đùa giỡ với đứa cháu của mình, tuy căn bệnh của bà đã đỡ hơn trước nhưng vẫn không khỏi. 

Bà không còn sắt đá và ngang tàn như xưa, giờ đây bà nhưng một đứa trẻ… Có lẽ đó là cái giá cuối cùng cho những con người đầy mưu mô xảo huyệt 

_SeoHyun… Cho Sehun vào bú sữa đi…- Ông Xiao bước vào phòng 

_Vâng ạ…- Seohyun bế con của mình đứng dậy- Chào ông bà đi con… về bú sữa nào… 

_ê… A…. a… ê…- những tiếng nói bậm bẹ của Sehun làm mọi người cười òa 

_Bà ơi… Tới giờ uống thuốc rồi!- Ông Xiao đưa ly nước cho bà 

_Tui đang chơi với Sehun mà… Sehun của tôi đâu??? 

_Bà uống thuốc xong rồi Sehun qua chơi với bà…- Ông Xiao dỗ dành bà 

… HanSeo’s room… 

_Sehun uống sữa ngoan rồi appa về chở umma và Sehun đi chơi nhé!- Seohyun bế đứa con trong vòng tay mà lắc lư 

Cánh cửa phòng hé mở và một người lén lút đi vào… 

_Vợ yêu!!! Sehun cục cưng của appa!- Luhan nhào lại ôm lấy hai mẹ con 

_Hanie… Anh làm con hết hồn sặc sữa bây giờ….- Seohyun mắng anh 

_Sehun cho appa xin lỗi nhé… Hôn cái nào!- Luhan hôn vào đôi má phúng phính của đứa con rồi tiện thể hôn chụt lên môi cô. 

_Aishhh… Có con rồi mà còn…- Seohyun bĩu môi 

_Anh còn định có thêm vài đứa nữa cơ… Sehun một mình buồn lắm… 

_Anh thay đồ đi rồi xuống dùng cơm tối cùng ba mẹ…- Seohyun nhẹ nhàng nói 

Cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió khó khăn của mình, Seohyun giờ đây cũng có được hạnh phúc riêng và được xã hội công nhận. Mọi người có biết rằng Seo Joo hyun bị chà đạp mắng mỏ 5 năm trước giờ đây đã là phu nhân của EXOplanet không? Ông trời luôn có mắt người mất đi quá nhiều sẽ lại có được gấp trắm lần những gì đã mất… 

Đối với bà Lee cũng vậy, giờ đây bà đã không còn như trước. Cứ sống một cuộc sống không suy tính, như thế sẽ tốt hơn… 

Luhan đã cố gắng hết sức để tạo dựng lại tập đoàn. Giờ đây anh là người hạnh phúc nhất… Doanh nhân thành đạt, người chồng mẫu mực… Có một gia đình hoàn hảo… 

Ta luôn phải đấu tranh cho những gì ta muốn, đó mới là cuộc sống… Và, mọi thứ đều có giới hạn của nó… Đừng làm gì quá đáng nếu không cái phải nhận là gấp trăm lần….

---End---

- Thỏ Pink -

Zing Bl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro