[MA] Can I Love You? [Short fic| HaeHyuk ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cre. 360kpop

Author: Daesung_Hyori. Lại là JingYo đây!
Pairings: HaeHyuk or KyuHyuk.
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về au và au viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận
Rating :MA
Category : romance, có một chút bạo lực.
Status : on going
Warning : không dành cho trẻ dưới 16 tuổi
Summary:

Em có thể yêu anh không?

Tại sao em lại hỏi như vậy?

Vì em không xứng đáng với anh...

Anh yêu em... và chỉ em mới xứng đáng với anh!

Anh yêu em!

Chap 1

EunHyuk là người hầu của Lee gia. Tập đoàn Lee rất lớn, nên nhà của hộ không nhỏ nhoi gì. Chẳng khác gì một lâu đài cả. Cậu chỉ một trong vô số người hầu trong căn biệt thự này.
Mẹ cậu là điếm, cậu cũng chẳng biết cha của mình là ai. Đi đâu cũng bị người đời cười vào mặt. Mẹ cậu bỏ rơi cậu ở cô nhi viện, cậu sống ở đó cho đến khi tròn 18 tuổi. Cậu bắt đầu một cuộc sống mới, phải tự nuôi sống bản thân mình. Cậu xin được vào làm người hầu của Lee gia. Tính đến nay cậu đã làm được hai năm…

Cậu là một người sống khép kín, rất ít nói chuyện với mọi người… Một phần vì cậu mặc cảm bởi vì thân phận của mình… Nhưng giờ đây cậu luôn cố quên đi điều đó, quên đi sự bi quan của mình mà mỉm cười trong cuộc sống.

_EunHyuk! Ra vườn tưới cây đi!

_Vâng ạ!

EunHyuk chạy nhanh ra vườn, mở van vào bắt đầu tưới nước cho thảm cỏ xanh rộng lớn. Cậu mỉm cười nhìn những tia nước tung bay trong gió, mát rượi… Cậu rất thích tưới cây vào buổi chiều, tại bãi cỏ này… Bởi vì…

_5… 4… 3… 2…1… -Cậu đếm lùi thầm trong miệng, ngước nhìn lên bancon phía trên mình

Và anh bước ra bancon…

“Anh đúng giờ thật… cậu chủ…”


EunHyuk mỉm cười rạng rỡ khi nhìn vào người con trai đó.

Chiều nào cậu cũng ra đây tưới cây chỉ để ngắm nhìn anh. Lee DongHae, cậu chủ của Lee gia. Có lẽ EunHyuk đã thầm yêu anh mất rồi… Cậu luôn lén lút ngắm nhìn anh dù cho anh không biết điều đó…

DongHae ngồi trên bệ bancon mà hát vu vơ một câu hát nào đó… Giọng anh rất ấm, rất trầm…

Chiều nào cũng được nghe cậu chủ hát thì…thật tuyệt…


Cậu chưa bao giờ được nói chuyện với DongHae. Anh rất bận, một người hầu như cậu làm sao có thể nói chuyện với anh chứ. Nhưng cậu luôn hạnh phúc dõi mắt theo anh…

Mỗi buổi chiều, khi anh đi làm về, cậu sẽ đứng bên cạnh để cầm áo vest cho anh… Để được nghe anh nói…

_Lấy cho tôi một ly nước!

Mỗi buổi sáng, thì cậu lại đứng trước cửa phòng anh, chờ anh bước ra, để nói…

_Cậu chủ đi làm ạ…

Và rồi anh đáp…

_Uhm… Dọn phòng cho tôi!

Rồi chiều chiều lại lén ngắm anh khi đang tưới cây. Cậu biết anh luôn ra bancon ngắm cảnh sau khi đi làm về…

Suốt hai năm, cậu thầm yêu anh. Yêu cậu chủ của mình, nhưng cậu chỉ là người hầu thôi. Được chào anh, được nghe anh sai bảo, được ngắm anh… như thế là quá đủ..

Ngắm nhìn DongHae mà cậu quên tưới cây, cứ thẫn thờ nhìn anh không chớp mắt…

_Này!- Anh gọi cậu

Cậu vẫn mãi chìm vào giấc mơ của mình về anh mà không để ý…

_Này! Hyuk!- Anh gọi lớn

EunHyuk giật mình nhìn anh

_Dạ… cậu chủ…

_Nếu em cứ tưới như vậy thì cỏ sẽ bị úng đó!- Anh dịu dàng nói

EunHyuk nghe anh nói thì mới để ý, nãy giờ cậy chỉ tưới một chỗ mà không rê vòi nước xung quanh…

_Em… em… xin lỗi…- EunHyuk đỏ mặt nhìn anh

_Chú ý hơn nhé! Em làm việc tiếp đi!- Anh mỉm cười với cậu rồi bước vào trong phòng.

Tim EunHyuk run lên vì vui sướng… Anh nhớ tên cậu…” Hyuk”… Một chữ thôi cũng đủ làm cậu hạnh phúc. Anh mỉm cười với cậu… Nụ cười của anh thật quá đẹp… Cả buổi chiều hôm đó, cậu cứ tủm tỉm cười một mình…
.
.
.

Lee DongHae, người thừa kế duy nhất của Shining Star. Gánh vác trên vai một công việc không nhẹ nhàng chút nào. Vì anh là con trai duy nhất, cuộc sống của anh đầy những sắp đặt của cha mẹ, anh chưa bao giờ tự quyết định cho mình một chuyện gì cả…

Anh cảm thấy chán nản với cuộc sống này, ngày qua ngày chỉ là lặp lại của sự sắp đặt. Hết chuyện này, rồi đến chuyện khác. Công việc, tình yêu… Anh không bao giờ có tự do…

Shining Star là một tập đoàn lớn, anh muốn mình làm từ cấp thấp nhất để được kinh nghiệp vững chắc, sau này mới có thể điều hành nó. Nhưng cha mẹ lại bắt anh vào ngay ghế giám đốc mà ngồi… Anh không muốn, nhưng ai phải làm… vì đó là sự sắp đặt của cha mẹ…

Anh muốn yêu một người nào đó để biết tình yêu là gì, muốn tìm một người bạn để biết tình bạn đích thực là gì… nhưng anh không thể. Mẹ anh luôn bắt anh qua lại với những công tử, tiểu thư của đối tác… Muốn anh nên duyên với những tiểu thư đỏng đảnh… Anh không muốn…

Cuộc sống của anh khác gì một chiếc hộp thủy tinh. Thấy được tất cả nhưng chẳng bao giờ thoát ra khỏi đó để chạm vào điều mình muốn cả… 

Anh chẳng bao giờ nhớ tên ai cả… bởi vì anh chưa xem ai là bạn cả. Nhưng… anh nhớ được cái tên “Hyuk”, người hầu của anh… Câu chuyện bắt đầu vào một buổi tối…

…Flashback…

Một buổi tối trằn trọc không thể yên giấc… Anh quá mệt mỏi với đống công việc và những buổi xem mắt rồi… Bước ra bancon để tìm lấy một chút không khí trong lành, tìm lấy một không gian cho riêng mình…

Nhìn xuống khu vườn rộng lớn được soi sáng bằng những ánh đèn vàng lấp lánh… cảnh đêm mới yên bình làm sao…

_Lại đây nào… Nhanh lên…- Tiếng cười nói vui vẻ vang lên

Anh khẽ nhíu mày nhìn xuống phía dưới…

Một chàng trai với làn da trắng và mái tóc hung với nụ cười hở lợi đập vào mắt anh. Cậu ấy đang chơi đùa cùng chú chó tuyết của anh nuôi… Nhìn cậu rất dễ thương, khuôn mặt rạng rỡ… Da cậu rất trắng, trắng như tuyết vậy…

Cậu mặt một chiếc áo len dài gần đến đầu gối, cổ áo khá rộng là lộ ra bờ vai trắng muốt. Cậu cười đùa với chú chó của anh… Nhìn cậu chạy xung quanh, cưới tít mắt, nhìn như một thiên thần vậy….

Phải chăng em là thiên thần…?


Anh gần như bị cuốn vào hình ảnh của cậu,hồn nhiên, ngây thơ. Một sự thuần khiết đến lạ thường. Cậu có một điều gì đó mà anh mơ ước… sự tự do. Llần đầu tiên anh rung động trước một người…

_Hyuk! Vào nhà đi!- Giọng ai đó la lên

_Vâng! Cháu vào ngay ạ!- EunHyuk nói vọng lại

Cậu quay sang vuốt ve đầu chú chó…

_Tao vào nhé! Mai tao lại ra chơi với mày!

Nói rồi cậu chạy đi….

“Hyuk”… Anh sẽ ghi nhớ…

------------- -------------

End chap 1.

 Chap 2:


Vẫn như mọi buổi chiều, EunHyuk vẫn ra tưới cây và lén ngắm nhìn anh. Nhưng hôm nay đã trễ 15 phút rồi mà anh vẫn chưa ra ban công. Cậu phụng phịu, trút giận lên cái vòi nước. Cậu vung thật mạnh cái vòi, làm nước văng tung tóe lên…

_Cậu chủ sao không ra nhỉ?- Cậu thì thầm, môi thì trề ra.

_Sao lần nào cũng thấy em “hạnh hạ” bãi cỏ hết vậy?- DongHae bước từ trong nhà ra, tay xách một cái giỏ mây

EunHyuk giật bắn người, làm nước văng tung tóe vào người mình…

_Cậu chủ….??

Cậu quay lại, vô tình buông vòi nước ra…

_Á!- Nước xịt thẳng vào người cậu

EunHyuk nhắm mắt cố gắng tránh khỏi cái vòi xịt… Hình ảnh đó cũng vô tình làm ai đó thơ thẩn. Nước làm tóc cậu bết vào khuôn mặt bầu bĩnh, cái áo sơ mi cũng ướt sũng ôm sát vào thân thể cậu…

_Cậu… chủ… tắt nước… dùm…em…!- EunHyuk cố nói
DongHae bừng tỉnh, đi nhanh lại chỗ cái van, khóa nó lại. EunHyuk vẫn đứng ở đó, dưới ánh hoàng hôn, nhìn cậu như một chú mèo con bị mắc mưa vậy… DongHae lắc đầu mỉm cười, bước lại chỗ cậu…

_Nhìn em này… Ướt hết rồi! Ngốc quá!- DongHae rút trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ, chặm nước trên khuôn mặt cậu…

Tim EunHyuk rung lên, đập liên hồi… Anh đang lau mặt cho cậu, anh khẽ mỉm cười khi thấy cậu ngượng và cố tránh ánh mắt của anh…

_Cảm… cảm… ơn cậu chủ!- Hai má của EunHyuk đã ửng đỏ, cậu cứ cúi gầm mặt xuống đất.

_Sao em không chạy ra chỗ khác? Đứng đó làm gì cho nước văng vô người mình thế hả?- Anh bật cười khi nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy

_Em… em…- EunHyuk mím chặt môi, anh cứ cười cậu mãi- Cậu chủ… đừng có cười… Em ngượng… mà!

DongHae nhịn cười, dịu dàng nói với cậu…

_Em đi thay đồi đi, rồi theo tôi…Tôi chờ…

_Đi đâu ạ?- Cậu trố mắt hỏi, lòng thì vui như mở hội

_Tôi bảo thì cậu cứ đi!- DongHae tặc lưỡi

_Vâng… cậu chủ đợi em 5 phút!- Nói rồi vụt chạy vào trong nhà

Vừa chạy cậu vừa cười hạnh phúc, cậu sắp được đi cùng anh… 

“Anh cười với mình… Anh đẹp quá…”


5 phút sau, cậu chạy như bay ra sân, ngừng lại trước mặt anh, cậu thở hồng hộc…

_Đi thôi!- Anh bước đi

Cậu lẽo đẽo theo sau anh mà không nói một lời nào…

Cậu theo anh đến khu vườn hoa hồng vàng của biệt thự… Anh dừng lại ở giữa khu vườn. Anh lấy trong chiếc giỏ mây ra một chiếc khăn caro sọc trắng đỏ, tung trải ra…

Cậu nhìn anh mà không nói lời nào… sao lại ra vườn hoa vào lúc sập tối như vậy chứ?

_Ngồi xuống đi!- DongHae gọi cậu

_Vâng…- EunHyuk ngại ngùng ngồi xuống mép của cái khăn…

_Em ngồi xích vào đây… Sao lại ngồi xa vậy…?- DongHae mỉm cười nhìn cậu

“Hôm nay anh cười nhiều thật… Đẹp quá!”


_Nhưng… em chỉ là người hầu thôi… Em không được ngồi với cậu chủ!

_Tôi cho em ngồi chung với tôi mà!

_Vâng!- EunHyuk rụt rè xích vào gần DongHae.

Anh lấy từ chiếc giỏ mây ra một hộp sữa dâu và một chai nước cam…

_Cho em này!- DongHae đưa cho cậu hộp sữa dâu

_Cảm ơn cậu chủ!- EunHyuk nhận lấy bằng hai tay

DongHae khui chai nước cam của mình ra và uống…

_Tại sao cậu chủ lại đi picnic vào giờ này ạ? Trời đã sập tối rồi…

EunHyuk rụt rè hỏi…

_Tại sao đi picnic lại phải đi vào buổi sáng? Đi buổi tối không được sao? Tôi muốn phá bỏ những quy luật đó… Tôi muốn phá bỏ tất cả những quy luật, tại sao phải sống trong những khuôn khổ đó, tại sao lại phải nhốt mình trong những song sắt vô hình đó…- Anh nói một cách chán nản…

_Em xin lỗi… Hình như cậu chủ chuyện buồn phải không?- EunHyuk nhẹ nhàng hỏi

_Ừ… - DongHae nhìn xa xăm, thở dài

_Em có thể biết không?- EunHyuk ngập ngừng hỏi- Người ta nói khi có chuyện buồn nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn…

DongHae im lặng một hồi lâu… EunHyuk thấy thế trong lòng chợt cảm thấy buồn vô cùng…

“Tại sao lại phải buồn chứ?

Mình chỉ là một người hầu thôi…

Cậu chủ làm sao có thể tâm sự với mình chứ?

EunHyuk à! Được ngồi với cậu chủ như thế này là quá tuyệt vời rồi!

Đừng mơ mộng cao quá!”


_Em xin lỗi, cậu chủ!- EunHyuk cúi mặt

DongHae nghe thấy tiếng của cậu có một chút thất vọng, anh quay sang nhìn cậu. Không hiểu sao có một điều gì đó cứ cuốn hút anh khi nhìn vào cậu. Đôi môi của cậu rất đẹp… Mỗi lần cậu buồn, thất vọng lại cong và căng mọng lên. Khi cậu cười thì nó thật xinh. Anh chợt cảm thấy yêu đôi môi đó.

_Cậu chủ…- EunHyuk gọi anh

_Sao?

_Mặt em dính gì sao?

_Không… - DongHae lắc đầu-… Em có hạnh phúc không?- Anh bất chợt hỏi

_Có ạ. Cuộc sống này luôn rất đẹp mà. Em luôn được mọi người yêu quý và quan trọng hơn… Em hạnh phúc vì được…

“… được ngắm anh mỗi ngày…”


Nói đến đây bỗng mặt cậu đỏ bừng…

_Được gì?- DongHae tò mò vì cậu bỏ lửng câu nói.

_Bí mật ạ!- Cậu cười tít mắt

_Ước gì tôi cũng cảm thấy cuộc sống này đẹp thay vì cảm thấy nó vô vị…

_Sao cậu chủ lại nói nó vô vị. Đối với cậu chủ thì phải đầy màu sắc chứ! Cậu chủ là giám đốc của Shinning Star, cậu chủ có rất nhiều bạn bè… và cậu chủ có một gia đình êm ấm nữa. Em không có tất cả những thứ đó mà em vẫn hạnh phúc, tai sao cậu chủ lại không?

_Làm giám đốc thì sao chứ? Không có kinh nghiệm năng lực thì đó cũng chỉ là cái danh. Bạn bè sao? Chỉ là những kẻ xua nịnh. Gia đình êm ấm… nó chỉ là một chiếc lồng vô hình thôi… Tôi muốn được tự do, tôi muốn làm những điều mình muốn mà không thể. Vậy cuộc sống không phải rất nhàm chán sao?

_Dù cho nó có là một chiếc lồng đi chăng nữa thì nó vẫn cậu chủ vẫn có thể tỏa sáng và lộng lẫy trong đó. Cậu chủ được xã hội này tôn trọng và công nhận… Còn em thì…- Nói đến đây mắt cậu bỗng đỏ hoe.

Cậu đã vô tình khơi lại nỗi đau của lòng mình… Cái nỗi đau mà cậu đã cố gắng quên đi để có thể mỉm cười với cuộc sống.

_Đừng khóc!- Anh nhẹ đưa tay vuốt nhẹ lên má cậu, lau đi giọt sương đó.

_Mẹ em làm điếm, em có mặc trên đời này cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn của bà. Em còn không biết mặt ba mẹ ra sao. Từ nhỏ đến lớn em sống ở cô nhi viện, những đứa bạn suốt ngày chỉ biết trêu chọc em mà thôi…

Khi nhắc lại, cậu lại bắt đầu khóc. Càng cố quên đi thì lại càng khắc sâu vào lòng.

_Đừng khóc…- DongHae vô thức vòng tay kéo cậu vào lòng.

Tim cậu đập rất nhanh, cậu dựa vào ngực anh, cảm nhận từng nhịp đập của anh. Lần đầu tiên cậu không bị ruồng bỏ… Cái cảm giác đó rất kinh khủng. Lần đầu tiên được một ai đó che chở… Đặc biệt, đó là anh.

Khi đã khóc hết nước mắt, cậu ngồi thẳng dậy…

_Cảm ơn và xin lỗi cậu chủ!

_Không sao!- DongHae mỉm cười

_Cậu chủ cười đẹp lắm, hãy luôn cười như vậy vì cuốc sống luôn đẹp.

_Uhm… Về thôi, đã tối rồi.

Anh đứng dậy, EunHyuk cúi xuống xếp chiếc khăn bỏ vào chiếc giỏ mây rồi theo anh về biệt thự.

Đó quả lả một buổi tối tuyệt vời. Anh đã ôm cậu vào lòng để dỗ cậu. Khi được người mình yêu ôm ấp thì còn gì bằng. Cậu được cùng anh trò chuyện dưới những ánh sao trong một khu vườn hoa hồng vàng rực rỡ. Đêm đó cậu sẽ chẳng bao giờ quên.

Còn về anh, anh đã nói ra những tâm sự trong lòng mình bấy lâu. Cậu đã giúp anh có một hướng nhìn khác trong cuộc sống. Lòng anh cảm thấy nhẹ hẫng đi khi trút được bầu tâm sự. Quan trọng hơn… Anh cảm thấy mình cần bảo vệ thiên thần đó.

“Em là thiên thần của anh…

Đừng khóc…

Anh sẽ bảo vệ em…”

 Chap 3

Hôm nay là một ngày đặc biệt ở Lee gia. Tất cả người trong biệt thự cuống cuồng lên chuẩn bị cho buổi tiệc sân vườn tối nay. Lee gia thường xuyên mở những buổi tiệc như thế để duy trì tình hữu nghị với các đối tác. DongHae chẳng hề hứng thú với những buổi tối như thế… Lúc nào cũng phải mỉm cười, trở nên lịch thiệp với những cô nàng tiểu thư mà mẹ anh nhắm làm con dâu. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ…

Chợt chuông điện thoại anh vang lên… Chữ “ Umma” hiện lên làm anh chán nản… Thở dài, anh bắt máy…

_Dạ?

_Con chuẩn bị cho tối nay đi đó. Appa và umma không kịp đáp máy bay về. Tối nay con phải chủ trì bữa tiệc. Đừng làm xấu mặt Shining Star!

_Vâng! Con biết!- DongHae chán nản, trả lời

_À! Tối nay tiểu thư Jung có đến, cô ấy đại diện cho tập đoàn GG. Nhớ đối xử cho tốt với người ta.

_Vâng! Con cúp máy đây!

DongHae ném chiếc điện thoại xuống giường, nhắm mắt cố quên đi những lời mẹ mình vừa nó. Anh rất ghét những cô nàng tiểu thư đó, sao mẹ anh luôn gán ghép anh với những con người giả tạo từ trong ra ngoài như thế chứ? Anh luôn thích những gì tự nhiên… Bỗng, anh nhớ nụ cười của cậu…

“Phi… em trong sáng, thun khiết

…ta mt thiên thn…”


Knock… Knock…

_Cậu chủ, trang phục của cậu chủ đây!- Cái đầu bạch kim lấp ló sau cánh cửa

Anh bật dậy khi nghe tiếng nói trong trẻo ấy, anh mỉm cười…

_Hyuk! Em vào đi!

_Vâng ạ!- EunHyuk lách nhẹ người qua cánh cửa, tay cầm bộ quần áo của anh.

DongHae nhíu mày nhìn vào cái áo vest đỏ chót trên tay cậu…

_Cậu chủ mặc cái này nhé! Em lựa đó!- Cậu mỉm cười

_Sao… lại là màu đỏ?

_Đâu nhất thiết bữa tiệc nào cũng phải là vest đen. Đâu có quy luật như thế!... Với lại, cậu chủ ghét những quy luật vô hình đó mà!- Cậu nhún vai nói một cái dễ thương.

DongHae mỉm cười, cậu nói đúng…

_Cảm ơn em, em dễ thương lắm lắm!- Anh đi về phía cậu, cầm lấy chiếc áo vest rồi nhéo nhẹ má cậu

_Không… không có gì… đâu cậu chủ! Em… em ra ngoài đây!- EunHyuk chạy ra khỏi phòng để giấu đi khuôn mặt đỏ như cà chua của mình

DongHae lắc đầu mỉm cười, đó… đó là cảm giác anh luôn tìm kiếm. Anh muốn được ở bên một người làm anh mỉm cười thật sự, chứ không phải là những nụ cười giả tạo.
.
.
.
DongHae bước từ cầu thang xuống, tất cả ánh mắt đổ dồn về anh. Anh mỉm cười nhẹ gật đầu chào mọi người.

_Cảm ơn mọi người vì đã đến. Mời mọi người nhập tiệc và có một đêm vui vẻ.

Tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên sau khi lời anh nói kết thúc. Anh bước đến lấy một ly rượu trên khay của một người phục vụ nào đó, rồi tiến đến nói chuyện với những vị khách quí của ba mẹ mình.

Anh mặc quần jean đen và áo thun tiệp màu, khoác ngoài một áo vest đỏ. Làm anh nổi bật giữa mọi người. Các cô nàng tiểu thư cứ đến mỉm cười, nháy mắt với anh. DongHae mặc kệ, cười nhẹ rồi bước đi.

_Oppa!!!!- Một cô gái chạy lại quàng lấy tay anh

DongHae nhăn mặt cố gạt tay ra…

_Oppa! Hôm nay anh nổi bật thật đấy! Sau này anh lên làm người mẫu bìa cho GG nhà em được rồi đấy!

_Cảm ơn, nhưng tôi không rảnh!- DongHae gạt mạnh tay cô gái đó ra.

_Bác gái đâu rồi anh? 

_Mẹ tôi đi công tác cùng ba tôi chưa về! Cảm ơn vì đã hỏi!

_Chúng ta cùng nhảy chứ? Cho mọi người thấy Shining Star và GG hợp tác tốt…- Cô gái đó tự nhiên kéo tay anh ra trung tâm của khu vườn, nơi rất nhiều cặp đôi đang khiêu vũ.

Cô ta đặt tay anh lên eo mình vào tự nhiên đặt tay mình lên hai vai anh. DongHae khó chịu nhìn cô ta, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh và cô ta… Anh rất muốn gạt tay cô ta ra, nhưng anh không thể… Anh không thể vì mình mà ảnh hưởng đến tập đoàn được…

Nhưng anh đâu biết rằng, đâu đó có một trái tim đang đau nhói…

EunHyuk cầm khay rượu đi xung quanh để phục vụ mọi người. Cậu nhìn tay anh tay trong tay một cô gái xinh đẹp nào đó… Cậu buồn lắm…

“Chc đó mi là người anh thích…

Mình ch mãi là mt người hu ca anh thôi…

Đau lòng làm gì ch?

Anh mãi là mt ngôi sao sáng chói…

Đã là sao thì làm sao mình có th vi ti…”


EunHyuk cố giâu đi nỗi buồn của mình, cậu rút vào một góc nào đó để có thể lén nhìn anh. Tim cậu lại nhói lên mỗi lần cô gái đó nhón chân nói nhỏ gì đó vào tai anh. Anh lại mỉm cười…

“Ti sao m li chm nhng cô gái trơ trn như thế ch?

Mình còn phi chu đng đến bao gi?

Chng ai được như em c, thiên thn à…

Anh cn mt người như em..”


Anh lại nhớ đến cậu… Cậu đâu rồi? Anh đảo mắt nhìn quanh mà chẳng thấy đâu. Anh đẩy cô gái ra…

_Nhảy như thế đủ rồi! Còn rất nhiều vị khách quí, tôi phải gặp họ. Mong tiểu thư Jung dự tiệc vui vẻ!

Anh lạnh lùng nói rồi bước đi, mặc cho cô ta cứ giãy nãy tỏ ra dễ thương. Anh lại phải tiếp tục bước đến tiếp chuyện với các đối tác, chỉ có cách đó mời giúp thoát khỏi mấy cô nàng tiểu thư đỏng đảnh đó…

Buổi tiệc kết thúc vào rất trễ, anh đã uống rất nhiều rượu… Những cuộc nói chuyện chán ngắt, luôn phải mỉm cười dù mình không muốn. Chẳng bao giờ anh có thể thoát khỏi cái lồng vô hình do chính ba mẹ anh sắp đặt. Vì sao? Vì anh không đủ can đảm?

Sau khi tiễn khách về hết, anh bước từng bước mệt mỏi trở về phòng. Đổ người xuống chiếc giường lớn, anh mệt mỏi nhắm mắt… Trong người anh chợt cảm thấy bức rức. Anh không muốn làm những điều được sắp đặt này, anh muốn được tự do… Anh không muốn phải trở nên giả tạo như những công tử hay tiểu thơ khác. Anh muốn là anh… Được tự do yêu một ai đó… Được tự do làm những điều mình thích…

Anh đi thẳng vào phòng tắm, mở nước xối xả vào người mình, anh mệt mỏi lắm rồi. Anh không muốn làm một con rối trong tay của ba mẹ nữa…

Mặc cho dòng nước lạnh đang xối xả vào người, anh cũng không hề có cảm giác. Trong anh đang đấu tranh dữ dội, một bên anh muốn thoát khỏi tất cả những sự sắp đặt đó, một bên anh không thề vì chữ hiếu…

_Cậu chủ?- EunHyuk chạy vào khi thấy anh như vậy.

Cậu bưng nước giải rượu lên cho anh, khi mở cửa phòng đi vào thì thấy anh ngồi trong phòng tắm để nước xối xả vào mình

_Cậu chủ sao vậy? Có chuyện gì sao?- EunHyuk ngồi xuống đối diện anh, để dòng nước xối vào người mình lạnh ngắt. Mái tóc cậu bết lại vì nước, ôm sát gương mặt đang lo lắng của cậu…

DongHae đưa mắt nhìn cậu…

“Em tht s là thiên thn ca anh…

Sao mi ln anh mt mi thì em li xut hin…

Lúc nào em cũng mang li cm giác yên bình…

Anh yêu nhng lúc đượ gn bên em…

Cơn em, thiên thn ca anh…”


Rồi anh chợt ôm chầm lấy cậu, kéo cậu té vào người anh. Anh và cậu ôm nhau, cả hai đều cảm thấy ấm áp dù cho dòng nước lạnh kia đang len vào cơ thể.

_Cậu chủ à…- EunHyuk lên tiếng, cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ…

DongHae hôn cậu, EunHyuk tròn mắt nhìn anh. Một nụ hôn sâu và mang chút hơi men. Anh mút lấy đôi môi đỏ mọng, đẩy lưỡi vào trong chơi đùa cùng chiếc lưỡi rụt rè…

_Cậu chủ… umm.. ummm…- EunHyuk cố đẩy anh ra

DongHae dứt khỏi nụ hôn, ngắm nhìn cậu. Sao cậu lại có thể đẹp đến thế? Mái tóc bạch kim bết lại, chiếc áo sơ mi trắng cũng trở nên trong suốt và ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đó… Cơ thể cậu hiện ra trước mắt anh một cách hoàn hảo…

“Anh yêu n cười ca em…

Nghĩ đến em làm anh mm cười…

Đôi môi ca em quyến rũ anh…

Làm sao em li cun hút đến thế?

Có l… Anh đã yêu em mt ri…”


DongHae bế xốc cậu lên nhưng không dứt khỏi nụ hôn, anh tắt vòi nước rồi đi ra phòng ngủ. Cả hai thân thể ướt sũng quấn chặt lấy nhau. Anh xé toạt chiếc áo ướt sũng của cậu, rồi quăn xuống sàn, cậu khỏa thân một nửa nằm dưới thân hình anh.

DongHae cúi xuống hôn lên khuôn ngực cậu, nút lấy núm hồng ngọt ngào. Tay không ngừng vuốt ve làn da trắng mịn đó…

_Urmmm…. Cậu chủ… Chúng ta… không thể… Ngừng lại cậu chủ….- EunHyuk rên lên khi anh day lấy hai núm hồng nhạy cảm…

Cậu cong lưng khi cảm giác nhồn nhột trên hai viên kẹo ngọt. Anh vuốt nhẹ tấm lưng cậu, hôn lên cổ rồi trở lại đôi môi đỏ mọng…

_Hãy là của anh….

_Cậu chủ… Em và cậu chủ không thể mà… Làm ơn… Ngừng….urmmm…

DongHae mặc kệ, anh vẫn tiếp tục hôn lên ngực, bụng của cậu… EunHyuk cố đẩy anh ra. DongHae ghim hai tay cậu xuống giường, nhìn vào đôi mắt long lanh của cậu…

_Tại sao chúng ta không thể?

_Vì em và cậu chủ không thể yêu nhau… Em là người hầu… Em và cậu chủ không thể mà…- EunHyuk lắc đầu, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…

DongHae kề sát tai cậu thì thầm…

_Không có gì là không thể khi… anh yêu em!

“Em đang mơ sao?

Cu ch yêu em?

Đã tr thành s tht ri?

Nếu đy là gic mơ

Xin hãy là mãi mãi…

Em yêu anh, cu ch!”


Tim EunHyuk chợt đập mạnh, cậu yêu giây phút này. Giây phút được nghe anh nói tiếng yêu. Cậu yêu anh lâu lắm rồi… Cậu nói xuất hiện hàng ngàn lần trong giấc mơ của cậu đã trở thành sự thật rồi sao….

EunHyuk chủ động ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh. Chiếc lưỡi rụt rè liếm nhẹ lên môi anh, rồi luồn vào khoang miệng anh. DongHae cuốn lấy lưỡi cậu, cảm nhận hương dâu ngọt ngào trong cậu…

DongHae cởi chiếc áo vest của mình và ném xuống sàn. Chiếc áo thun ướt sũng cũng nhanh chóng theo chiếc áo vest kia. Thân hình vạm vỡ của anh hiện ra trước mắt cậu. Anh hôn lên môi cậu, trượt nụ hồn xuống cổ, xuống ngực. Anh mút lên hai núm hồng ngọt ngào, nút mạnh và day day làm cậu rên lên…

_Urmmm…. Urm…. Cậu chủ…

DongHae hôn lên bụng cậu, tay nhẹ nhàng mở cúc quần rồi tuột nó xuống. Tay anh xoa nhẹ lên phần phồng lên trên chiếc boxer. Xoa nắn nhẹ nhàng…

_Urggg…nnn… urmmm….

Cách anh chăm sóc Hyukie bé làm EunHyuk rùng mình trong khoái cảm, rên lên không ngớt. Anh luồn tay vào bên trong boxer, nắm lấy Hyukie nhỏ mà xoa nắn.

_Urgggggg…. Harhhhhh….- EunHyuk xuất ra

DongHae kéo tuột chiếc boxer của cậu rồi mút lấy Hyukie nhỏ. Khoang miệng nóng ẩm của anh bao bọc lấy Hyukie nhỏ, lên xuống nhẹ nhàng. Tay anh tách chân cậu ra, vuốt ve hai bên đùi non rồi lần xuốn xoa nắn cặp mông tròn trịa. Lưỡi anh không ngừng trêu đùa chiếc lỗ nhỏ trên đỉnh của cậu nhóc…

_Urmmm… Urgggg…. Urggg….Harhhhhh….

EunHyuk vò rối mái tóc của anh, cậu muốn được vào sâu hơn, tay cậu đẩy đầu anh gần hơn. Hyukie nhỏ run lên…

_Cậu chủ… em… em… sắp… Arharrhhhhh….- EunHyuk xuất ra trong khoang miệng anh.

DongHae nuốt trọn rồi hôn nhẹ vào môi cậu…

_Em ngọt lắm…

_Em xin lỗi… Xin lỗi cậu chủ… Em không kìm được…

_Gọi anh là Haenie… Rên tên của anh đi… Hyukie!

DongHae đẩy hai ngón tay vào chiếc lỗ hồng mời gọi. Anh đưa đầy theo kiểu cắt kéo làm cậu đau đến rơi nước mắt….

_Urmmm…. A~~~…. Haenie…. Urmmm…. Haenie… Đau… Ư ~~~

EunHyuk nắm lấy grap giường, cậu gồng mình chịu đựng…

_Thả lỏng… Hyukie… Thả lỏng nào…- DongHae trườn lên hôn vào môi cậu khi anh đẩy thêm ngón thứ ba vào…

_Ư ~~~~…. Đau quá…. Urmmm…Haenie…um…uhmmm…

DongHae đẩy tay vào sâu hơn, anh hôn lấy cậu để nuốt đi những tiếng rên gợi tình. Khi thấy cậu đã quen… Anh rút tay ra rồi đút cái to lớn của mình vào…

_AAAAA!!! Arhhhh…. A~~~ Harhhhhh…. Chậm… đau… Haenie…. Haenie….

EunHyuk cứ rên tên anh không dứt, cơ thể cậu như bị xé toạt ra vậy… DongHae đưa đẩy nhanh, làm cậu xốc lên… EunHyuk bấu chặt lấy vai anh…

_Urmmm… Ư ~~~~…. Ư ~~~…. Hrmmm…. Nhanh… lên… Haenie…

DongHae dường như tìm được điểm ngọt ngào của cậu, anh điên cuồng thúc vào mạnh và sâu, tay anh vuốt ve Hyukie nhỏ không ngừng….

_Ư ~~~ Aaharhhhhh……- EunHyuk xuất ra rồi lã người đi

DongHae thúc từng nhịp cuối vào trong cậu, anh đong đầy hạt giống của mình vào chiếc hang nhỏ nóng ấm đó…

Anh rút ra, dòng dịch trắng tuôn ra từ cửa mình cậu cùng một ít máu tươi…

Anh nằm xuống bên cậu, ôm cậu vào lòng… Trái tim anh đang được sưởi ấm…

Sáng hôm sau…

DongHae đã dậy từ sớm, như anh không kêu cậu dậy. Anh ngắm nhìn con người xin đẹp đang rút vào khuôn ngực mình mà yên giấc.

Ánh sáng rọi vào căn phòng, chiếu lên mái tóc óng ánh của cậu. Làn da trắng nay đã chi chít những dấu hôn đầy sở hữu. Đôi môi đỏ căng mọng kẽ cong lên đầy khiêu khích. Đôi mắt nhắm nghiền trong thật bình yên.

DongHae cúi xuống hôn cậu thật nhẹ… Anh biết mình đã yêu cậu rất nhiều, yêu đến không thể cưỡng lại. 

_Ư…- Cậu khẽ mở mắt, anh sáng chói lóa làm cậu rút sâu vào lòng anh.

Anh mỉm cười ôm chặt cậu…

EunHyuk từ từ tỉnh giấc, cũng mỉm cười hạnh phúc… Đêm qua cứ như một giấc mơ vậy…

_Em dậy rồi sao?- DongHae cúi xuống hỏi

_Vâng… thưa cậu chủ!- EunHyuk chợt cảm thấy ngượng vô cùng, cậu rụt rè nói

_Sao lại gọi anh là cậu chủ? Đêm qua em gọi anh là gì?

DongHae thích thú nhìn gương mặt đỏ lựng của cậu, anh càng cảm thấy yêu hơn…

_Hae… Haenie…- EunHyuk cố giấu gương mặt của mình vào khuôn mặt anh.

_Hyukie…- DongHae vòng tay ôm cậu thật chặt

_Em hỏi anh một điều được không?

_Điều gì?

_Em… Em có thể yêu anh không?- EunHyuk nhìn anh với con mắt chứa đầy niềm hy vọng

_Sao lại là “có thể”…

_Vì em chỉ là một người hầu… em không xứng với…- Đôi mắt cậu long lanh

Không để cậu nói hết câu, DongHae vội hôn lên đôi môi đó…

_Có… Em có thể yêu anh vì… anh cũng yêu em!

Chap 4:

Từ sau đêm đó, EunHyuk và DongHae đã trở thành người yêu của nhau. Dù DongHae vẫn phải đi làm và cậu luôn ở nhà ngóng trông anh. Chờ đợi một nụ cười tạm biệt khi anh đi, chờ đợi một nụ cười khi anh về, chờ đợi những nụ hôn thoáng qua của anh. Đêm lại lẽn ra căn nhà ở vườn hoa, chờ đợi anh. 

Cậu yêu anh, được trở thành người yêu của anh. Như vậy là quá đủ đối với cậu. Dù cậu biết tình yêu này bị ngăn cấm, anh và cậu phải lén lút gặp nhau. Đêm đến đợi cho mọi người ngủ hết thì anh và cậu mới có thể bên nhau. Sáng sớm, khi mặt trời chỉ vừa nhô lên thì cậu lại phải rời khỏi vòng tay ấm áp của anh để trở về biệt thự để không ai nghi ngờ.

Cậu yêu những đêm được ngủ trong vòng tay của anh, được anh trao cho những nụ hôn ngọt liệm. Cậu yêu màn đêm, cậu yêu nó bởi vì chỉ khi màn đêm buông xuống thì cậu mới được gặp anh…

Vào một buổi sớm tinh sương như mọi ngày, ngoài trời vẫn còn tối đen… EunHyuk kéo tay anh ra khỏi vòng eo của mình, cậu ngồi dậy…

_Sáng rồi sao?- DongHae vẫn nhắm mắt, tay vòng ôm lấy cậu

_Em phải về biệt thự… Anh về sau nhé!- EunHyuk cúi xuống hôn anh.

DongHae kéo cậu ngã lên người mình, và ngấu nghiên đôi môi đó…

_Đừng đi… Anh chỉ mới bên em được vài tiếng thôi…

DongHae ôm lấy, để cậu nằm lên người anh…

_Em phải về… Em sợ quản gia biết em trốn ra đây… Haenie à… Buông em ra đi mà…- EunHyuk chống hai tay cố ngồi dậy

_Anh không muốn…- DongHae xiết chặt vòng tay hơn, hai thân thể trần trụi áp sát vào nhau.

EunHyuk chỉ biết lắc đầu mỉm cười… Cúi xuống liếm lấy môi anh, rồi mạnh dạng đẩy lưỡi vào trong khoang miệng của anh. Nụ hôn do cậu chủ động… rất ngọt…

_Ngày mai nhé… Ngày mai là thứ 7 rồi… Bây giờ thì buông em ra đi…- EunHyuk dịu dàng nói.

DongHae miễn cưỡng buông tay ra, EunHyuk ngồi dậy, cúi xuống lấy quần áo dưới sàn để mặc vào…

EunHyuk chạy nhanh về biệt thự, cái bóng nhỏ thoăn thoắt băng qua khu vườn rộng lớn và luồn vào cửa sau nhà bếp. Cậu mở đèn cho căn bếp tối thui và bắt đầu làm bữa sáng…
.
.
.

Cả nhà họ Lee đang dùng bữa sáng trong căn phòng ăn sang trọng. Bà Lee thì nhâm nhi tách trà còn ông Lee thì vừa đọc báo vừa uống coffee. DongHae xuống phòng ăn trễ, anh ngồi vào bàn.

_Chào buổi sáng! Ba mẹ ngủ ngon chứ ạ?

EunHyuk bưng dĩa thức ăn của anh ra, DongHae khẽ cười với cậu… EunHyuk đỏ mặt bước lùi ra đứng phía sau anh.

_Ừ! Sao dạo này con dậy trễ vậy?- Bà Lee hỏi

_Con bận việc, công ty vẫn còn một số việc nên con đem về nhà giải quyết!- DongHae cầm dao và nĩa lên và bắt đầu ăn sáng.

_Ừ…

_Ngày mai con phải giải quyết rất nhiều chuyện. Hai ngày cuối tuần, đừng ai làm phiền con!- DongHae nói

_Uhm… chăm làm như thế thì tốt!- Ông Lee gật gù

_Dạo này con và tiểu thư Jung như thế nào rồi?- Bà Lee quay sang hỏi

_Uhm… Con không có thời gian để gặp cô ấy!- DongHae trả lời

_Con nên dành nhiều…

_Con no rồi! Xin phép mẹ con lên phòng!- DongHae đứng dậy quay lưng đi.

_Ơ… - Bà Lee bất ngờ vì thái độ của anh

_EunHyuk, em đem cho tôi bộ vest và cravat màu xanh!

_Vâng, thưa cậu chủ!

DongHae bước lên cầu thang và theo sau là cậu.

Bà Lee nhìn cậu bằng một con mắt khó hiểu… Chẳng phải anh vừa ngắt lời của mẹ mình sao? Điều đó chưa bao giờ xảy ra…

-----DongHae’s room----

EunHyuk đứng đối diện thắt cravat cho anh…

_Nhìn em giống vợ của anh quá!- DongHae nựng má cậu

_Ư! Đau người ta mà!- EunHyuk cong môi

_Dễ thương quá!- DongHae ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào một nụ hôn…

Knock… Knock…

_Hae! Ba và mẹ đến công ty trước đây!- Bà Lee nói vọng vào

EunHyuk hốt hoảng đẩy anh ra

_Vâng!

_Trưa nay nhớ dùng cơm với tiểu thư Jung!

_.... vâng…

Bà Lee bước đi, cả hai nhận ra điều đó khi nghe tiếng gót chân… EunHyuk thở phào nhẹ nhõm…

_Suýt nữa thì…

_Anh khóa cửa rồi mà!

_Em chỉ sợ thôi….- EunHyuk ngước lên nhìn anh-… Trưa… anh phải dùng cơm với cô ấy sao?

_Đó chỉ là công việc thôi… Ngoài em ra… Anh không yêu ai khác đâu!

_Vâng… anh đi làm nhé!- EunHyuk xụ mặt

_Em ghen sao? Anh đã nói anh yêu em nhất mà…

_Vâng… Em cũng yêu anh!

DongHae lái xe đi, cậu đứng nhìn theo bóng chiếc xe đến khi nó khuất hẳn. Cậu muốn vẫy tay lắm như cậu sợ mọi người sẽ biết chuyện…

Cả ngày hôm đó cậu chăm chỉ làm việc… Lau chùi, cắt cỏ, tưới cây… Cậu cầu mong thời gian trôi thật nhanh để được gặp anh…

Ở công ty, DongHae cũng không thể tập trung làm việc. Anh nhớ Hyukie của anh, anh chỉ muốn ôm cậu thật chặt thôi… Chợt điện thoại reo lên

_Thưa giám đốc có cô Jung bên GG đến ạ!

DongHae chán nản tắt máy, anh mở cửa…

_Oppa!!! Chúng ta đi ăn trưa chứ!- Cô ta nhảy tưng tưng

_Xin lỗi tiểu thư Jung nhé! Trưa nay tôi không thể đi, còn rất nhiều hợp đồng cần phải duyệt! Hẹn dịp khác được không? Xin lỗi nhé!- Anh gượng mỉm cười

Cô ta nhìn thấy nụ cười của anh thì đã điêu đứng… Cô ta bắt đầu nũng nịu…

_Em bỏ hết mấy cái project cho tạp chí số tới để ăn trưa cùng anh, mà anh lại không thể dành cho em 1 tiếng để ăn trưa sao?- Cô ta cầm lấy tay anh đung đưa

_Xin lỗi… Lần sau tôi sẽ đền bù một bữa khác…xin lỗi như tôi phải vào! Chào!- DongHae quay lưng bước vào phòng và đóng cửa lại

_Oppa!! Oppa!!!- Cô ta giãy nãy bực bội- Hừm! Oppa đợi đấy! Em không buông tha cho oppa đâu!- Cô ta thì thầm, rồi đủng đỉnh quay về.

Ngày hôm đó trôi qua thật nhanh, anh cố làm hết việc để thứ 7 và chủ nhật có thể dành trọn ngày bên cậu… Xong việc, anh nhanh chóng chạy về nhà.

Cậu và anh mỉm cười khi gặp nhau, nhưng cậu lại phải dọn đồ cho anh và chuẩn bị bữa ăn tối. Cả hai chỉ có thể nhìn nhau từ xa mà thôi. Bà Lee nhìn anh có vẻ hậm hực…

_Sao trưa nay không đi với Jessica?

_Con bận!- DongHae tỏ vẻ bình thường

_Mẹ đã nói là phải đi với Jessica mà! Con bận bộ con bé không bận sao? Nó là chủ biên của GG đó! Khó khăn lắm mẹ mới hẹn được con bé mà con thất hứa.

_Con đã xin lỗi và hẹn bữa khác rồi! Mẹ khỏi lo!- DongHae nhún vai

Lúc trước mình bảo gì thì nó nghe nấy

Sao dạo gần đây nó cư xử lạ thế nhỉ?

Có điều gì lạ lắm…

Phải chăng nó bắt đầu muốn chống đối mình?

Không thể! DongHae luôn phải nghe theo…

Tuyệt đối không được làm trái!

_Mẹ dùng cơm đi kẻo nguội!- DongHae gắp thức ăn cho bà

_Uhm…

Tối đó bà Lee nằm suy nghĩ… Đối với con người sắc sảo như bà, dễ dàng nhận thấy điều khác biệt ở đứa con của mình. Đối với bà, một người phụ nữa độc tài, đứa con của bà chỉ có thể thành đạt và hạnh phúc nếu làm theo ý bà…

_Alo… Jessica hả con?... Ừ… Bác đây! Mai con qua nhà bác nhé!

.
.
.
.

DongHae bước từ phòng tắm ra, thấy cậu đang đứng bên cửa sổ, kéo tấm màn lại.

_Nhớ em quá đi mất!- DongHae bước thật nhẹ rồi bất ngờ ôm chầm lấy cậu từ đằng sau

_Á!- EunHyuk thốt lên rồi phì cười, đánh vào tay anh-… Anh làm em đứng tim rồi này!

_Vậy là sẽ không ai quấy rấy chúng ta trong hai ngày tới! Mong hai ngày đó sẽ trôi qua thật chậm!- DongHae rút vào cổ EunHyuk mà hít lấy hương dâu ngọt ngào.

_Uhm… Vậy là sớm mai em không phải rời khỏi anh để chạy về biệt thự nữa!- EunHyuk dựa vào người DongHae

_Anh yêu em…- DongHae xiết chặt vòng eo cậu

DongHae quay cậu lại đối diện mình, hôn lên môi cậu, mút nhẹ đôi môi đỏ hồng. Đẩy lưỡi vào trong khoang miệng cậu, chơi đùa với chiếc lưỡi nhỏ rụt rè của cậu. Cả hai bước lại giường mà không tách khỏi nụ hôn. Thật nhẹ nhàng, anh đè cậu xuống giường. Nằm hẳn lên người cậu.

EunHyuk vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng, nụ hôn dần trở nên mạnh liệt khi những tiếng mút môi vang lên. Tay DongHae luồn tay vào quần cậu, bóp mạnh lấy mông cậu. EunHyuk giật nảy người lên, vô tình để hai cậu nhóc chạm vào nhau.

_Haenie…. Anh hư quá!- EunHyuk cong môi hờn dỗi

_Anh yêu em!- DongHae mỉm cười rồi lại hôn cậu thật sâu

Tay anh mở nút quần của cậu, rồi cởi cả quần trong lẫn quần ngoài của cậu. Ném quần của cậu xuống sàn, lộ ra cặp đùi trắng nõn và Hyukie nhỏ lấp ló sau tà áo sơ mi trắng dài.

Tay luồn vào giữa hai chân cậu, vuốt nhẹ làn da mịn như lụa. Ta anh vuốt phần đùi non của cậu, tay trượt xuống mông, xoa nhẹ rồi quay trở lên vuốt ve Hyukie nhỏ.

_Ư…. Ư…. Hae…. Urmmmm…..

Một tay vuốt ve Hyukie nhỏ, một tay anh bắt đầu cởi chiếc áo sơ mi của cậu. Chiếc cúc thứ nhất để lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm, cúc thứ hai bung ra, để lộ phần ngực trắng nõn, cùng với hai núm hồng xinh xinh, nút thứ ba, thứ 4, thứ 5… Vòng eo hoàn hảo hiện ra. Anh cúi xuống hôn lên cổ, lên vai, ngực, rồi luồn tay ra sau lưng nâng cậu dậy để dễ dàng cởi chiếc áo ra.

EunHyuk nằm đó với mái tóc bạch kim lòa xòa trên trán, đôi mắt lim dim, cánh mũi phập phồng, đôi môi căng mọng. Hai tay cậu để cao trên đầu, hai núm hồng cương lên vì không khí lạnh nổi bật trên làn da trắng, khuôn ngực căng lên quyến rũ, vòng eo thon gọn.

Hyukie nhỏ đã chớm cương lên và rỉ dịch trắng vì anh khi nãy… Đôi chân được anh dạng ra đủ để thấy được chiếc lỗ hồng và cặp mông tròn trịa.

Quá quyến rũ, quá sức chịu đựng đối với anh. Anh lao vào hôn lên cổ cậu, tay vuốt hai bên vai đang run lên. Tay anh đến hai núm hồng, ngắt nhẹ cả hai bên, EunHyuk rên rỉ cong người…

_Urgggg…. Hae… Hae…. Urhhhhh….

Anh mút lấy một bên, tay ngắt véo chơi đùa với bên còn lại. Anh đánh lưỡi xung quanh núm hồng, day lấy hạt đầu hồng xinh xinh. Khi một bên đã ướt, anh mút bên còn lại… Hôn lên ngực cậu, để lại những dấu hôn đỏ thẵm trên khuôn ngực trắng. Anh hôn dọc theo bụng cậu, ngừng lại trước Hyukie nhỏ…

Nâng niu Hyukie nhỏ trong tay, anh bắt đầu lên xuống…

_Ư ~~ A~~~… Ư …. Harhhhh…. Harhhhh…..

EunHyuk đẩy hông để được nhiều hơn từ tay anh. DongHae chơi đùa với đỉnh hồng bằng đầu lưỡi, anh xoáy vào chiếc lỗ nhỏ…

_Arhhhhh!!!!- EunHyuk có cảm giác như có một dòng diện ngàn vôn truyền vào cậu

Anh day lấy đỉnh hồng của cậu, tay vuốt ve phần thân, lưỡi anh không ngừng chọc vào chiếc lỗ nhỏ đang rỉ dịch trắng…

_Arhhhh…. Hae…. Arggggg…. Hae à… Đau mà…. Arhhhh….

Anh bao bọc Hyukie nhỏ bằng khoang miệng của mình, từ gốc đến ngọn. Mút nhè nhẹ như true chọc cậu, tay anh mân mê hai viên bi. EunHyuk chỉ có thể nhìn thấy mái tóc nóng của anh nhấp nhô giữa hai chân cậu. Cậu nắm lấy tóc anh, buộc anh phải mút mạnh, cậu đẩy hông đề được vào sâu hơn…

_Harhhhhhhhhhhhhhh……arhhhhhhh!- Cậu xuất ra trong miệng anh

DongHae đẩy chân cậu dang rộng hơn, luồn tay xuống dưới mông cậu nâng lên, chiếc lỗ hồng hiện rõ hơn. Anh liếm nhẹ xung quanh lối vào của cậu…

_Ar…. Hae…nnnn…. Hae…. Nhột mà… urgggg….

DongHae đẩy lưỡi vào bên trong cậu, làm ướt lối vào nhỏ hẹp. Hai bàn tay dưới mông cậu không ngừng xoa nắn….

_Hae… Hae….- EunHyuk thì thào gọi anh.

DongHae trườn lên hôn lên môi cậu. Để hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau một cách đầy đê mê….

_Arhhhh….A~~~ A~~~

EunHyuk rên lên trong nụ hôn khi DongHae đút hai ngón tay vào lối vào ẩm ướt của cậu. DongHae đẩy nhẹ trong khi vẫn tiếp tục nụ hôn mãnh liệt.

EunHyuk dần quen với hai ngón tay nhịp nhàng phía dưới, cậu bắt đầu đưa đẩy hông nhiều hơn. DongHae hiểu ý cậu, anh dứt khỏi nụ hôn tạo thành một nước bọt gợi cảm từ môi anh đến môi cậu. Anh rút tay ra, đầy Haenie bé vào…

_Urgggggggggg!!!!! Harhhhhhh….. Aaaa~~~~

DongHae bắt đầu đẩy từ từ vào….

_Đau…. Arhhh… Hae…- EunHyuk đau đến chảy nước mắt

DongHae ngừng lại, vuốt nhẹ lưng cậu, thìm thầm bên tai cậu

_Hyukie…thả lõng nào….

_Urmmmm….urggggg….- EunHyuk rên mỗi khi anh vào sâu hơn một chút trong cậu.

Khi đã hoàn toàn ở trong cậu, DongHae ngừng lại để cậu quen với cảm giác này. EunHyuk bấu chặt lấy hai vai DongHae, nhẹ mặt….

_Thả lõng … Hyukie…- Anh nói trong nụ hôn

EunHyuk vòng tay qua cổ, hôn anh sâu hơn… Hông cậu bắt đầu đưa đẩy….

_Urmmm… uhmm…um….urgggg…uhm… Hae… di chuyển đi…

DongHae đẩy từng cúc thật nhẹ, khi cậu quen dần, anh trở nên nhanh hơn và đẩy sâu và mạnh vào cửa mình cậu. Dang hai chân cậu rộng hơn để dễ dàng đi sâu vào cái lỗ hồng đó.

_Urm…. Urgggg…. Nnnn…..Haenie….em sắp….

EunHyuk cảm thấy Hyukie nhỏ đang run lên trong tay anh, DongHae vuốt mạnh hơn đồng thời thúc nhanh vào cậu….

_AAAAAAAAAAAAA!!!!- EunHyuk hét lên rồi ra đầy tay và bụng anh.

DongHae cũng phóng ra trong cậu, anh nằm xuống giường bế cậu nằm lên người anh. Cậu nhóc của anh xoắn lại trong cửa mình của cậu…

_Ư ~~~ Hae….Urmmm…. Urmmmm

DongHae đặt tay hai bên hông cậu, bắt cậu cưỡi trên anh. EunHyuk ngả đầu ra sau trong khoái cảm, cậu nhún nhanh và mạnh hơn khi cảm nhận anh đang vào sâu trong cậu. Chống hai tay lên khuôn ngực rắn chắc, mà đưa đẩy….

DongHae nằm dưới cậu, ngắm nhìn thân thể trần trụi đầy dấu hôn đang cong người gợi cảm phía trên mình. Anh ngồi dậy đỡ lấy lưng cậu, hơn vào khuôn ngực cậu để cậu đưa đẩy trong lòng anh….

_Ư… ư…. Harhhh…. HARhhhhh….ARhhhhhh….AAAAAAA!!!!- EunHyuk xuất ra lần nữa rồi ngã gục trên người anh….

Cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ sau một đêm mãnh liệt và đầy mùi dục vọng

Cả hai ngủ thiếp đi trong hạnh phúc. Sau một đêm nóng bỏng, anh và cậu được yên giấc bên nhau mà không phải thức giấc như những đêm khác.

Dù cho… nguy hiểm đang cận kề…. Cái gì đến nó sẽ đến và không ai có thể đoán trước được….

----Biệt thự Lee gia----

_Con chào bác ạ!- Jessica bước vào nhà, cúi chào bà Lee

_Jessica! Vào đây ngồi đi con!- Bà Lee mỉm cười nắm tay cô kéo ngồi xuống sofa

_Vâng! DongHae oppa đâu rồi bác?- Jessica nhìn xung quanh

_DongHae nó ở căn nhà gỗ ngoài vườn ấy! Chút cháu ra mà chơi với nó!- Bả chỉ tay về phía khu vườn hoa hồng vàng rực rỡ

_Woa!! Đẹp quá!- Jessica thốt lên

_Chút cháu ra đó nhé! DongHae đang bận giải quyết công việc, nên phải ở nơi yên tĩnh!

_Vâng… Nhưng mà bác ơi…

_Sao?

_Vườn hoa xa quá… cháu đi bộ đen da cháu hết! Với lại mỏi chân lắm bác ạ! Cháu phải lên bìa cho GG số tới!

_Không sao? Bác kêu quản gia lấy xe đánh golf chở cháu ra… Jessica của bác xinh thế này, nỡ lòng nào bác để cháu đi bộ cả mấy cây số chứ!

_Vâng!!!- Mắt cô ta sáng rỡ- Nhà của Shining Star có khác, biệt thự của GG chỉ có 9 hecta thôi, nhà bác to thật….

_Ừ… Đây là chìa khóa nhà ở ngoải! Cháu ra gõ cửa không được thì mở cửa vào nhé!- Bà Lee đưa chìa khóa cho Jessica.

Một lúc sau, cô nàng đỏng đảnh đứng ở sảnh chờ chiếc xe golf trường đến đón. Jessica leo lên xe, mặt thì nhan nhó vì nắng, tay thì cứ che mặt vì sợ đen da.

_Chạy nhanh lên, nắng hắt quá đi mất!- Cô nàng quát người lái xe

Chẳng mấy chốc chiếc xe ngừng lại trước ngôi nhà xinh xắn… Jessica chạy ào vào chỗ mái hiên. Đợi chiếc xe chạy đi, cô mới gõ cửa

_Oppa~~~~ DongHae oppa~~~

Đợi một hồi không có động tĩnh gì, chỉ nghe loáng thoáng một vài tiếng động trong nhà.

_Oppa ơi ~~~~ Oppa ~~~ -Jessica áp tai vào cánh cửa gõ mạnh hơn…

Nhưng… những gì cô nghe thấy chính là….

_Arhhhh…. Harhhhh…. Haenie… nhẹ thôi…. Arhhhhh…. Arhhhh….

Tiếng của một anh đó đang rên rỉ trong khoái cảm, cô ta khó hiểu, lấy chìa khóa trong bóp ra và mở hé cánh cửa…

Cô gần như đứng hình… Cô nhìn thấy DongHae đang hôn một người con trai nào đó, cả hai đang khỏa thân dưới lớp mền trắng và làm tình…

_Haenie…. Aaaaaaaaaaaaa…...

_Hyukie! Anh yêu em!

Jessica đóng cánh cửa lại. Lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng…

Thằng quỷ đó là thằng nào mà lại ở bên DongHae oppa

Những thứ mình muốn có….

Thì không ai được đụng vào….

Mình phải có được Lee DongHae….

Mình muốn trở thành phu nhân của Shining Star

Thằng nhãi ranh đó là thằng nào chứ?

Lee DongHae, để xem mẹ anh chọn tôi hay là thằng nhóc đó!


_Quay lại đón tôi! NGAY!- Jessica hét lên trong điện thoại

Chiếc xe quanh lại đón cô ta chở về biệt thự, vừa chạy vào thì cô ta đã khóc sướt mướt

_Bác ơi… DongHae oppa… huc huc….

_Nó đuổi cháu sao? Thằng nhóc này thiệt…

_Không ạ… huc huc… Anh ấy đang…huc huc… làm tình với một người khác…. Huc huc!!!

_Đừng khóc nữa cháu, kể bác nghe mọi việc nào?

Bà Lee như không tin vào tai mình, con trai bà luôn nằm trong tầm kiểm soát của bà… Làm sao có thể???

Jessica vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện…

_Jessica… thằng nhóc đó tên gì?

_Huc… Cháu không biết… DongHae oppa gọi nó là Hyukie ạ!

_Jessica, không sao đâu cháu! Đừng khóc nữa! Cháu về đi! Đừng lo, ta chỉ chấp nhận cháu làm dâu của Lee gia thôi…

_Vâng!- Jessica lủi thủi ra về

Bà Lee gọi quản gia ra…

_Hyukie là ai?

_Dạ là EunHyuk, một trong những người hầu ạ!- Người đàn ông gia mặc áo vest kính cẩn trả lời

_Cậu ta đâu?

_Sáng giờ tôi không thấy, chắc là đem thức ăn cho cậu chủ rồi ạ! Dạo này cậu chủ chỉ cho EunHyuk phục vụ mình thôi!

Ánh mắt bà Lee sắt lên một cách đáng sợ, bà nói nhỏ vào tai quản gia…
.
.
.
.

EunHyuk thức dậy, sau một buổi sang nóng bỏng của cùng anh, người cậu uể oãi vô cùng… Cố gắng ngồi dậy…

_Hyukie….- DongHae mỉm cười hôn môi cậu

_Haenie… Anh đói chưa?- Cậu dịu dàng vuốt má anh

_Uhm… Một chút…

_Em vào biệt thự chuẩn bị thức ăn cho anh nhé!

_Thôi! Để anh gọi người mang ra, em không phải đi đâu! Em còn mệt mà!- DongHae vuốt nhẹ lưng cậu

_Không được! Mọi người sẽ nghi ngờ chuyện của em và anh! Đề em vào biệt thự lấy! Đợt em một chút nhé! Em sẽ mang thức ăn ra!

EunHyuk ngồi dậy, đi một cách khó khăn vào phòng tắm, tắm nhanh rồi mặc quần áo trở về biệt thự.

_Em đi được chứ? Em còn đau mà! Thôi, anh không ăn cũng được! Đừng đi!- DongHae níu lấy tay cậu

_Không được mà! Anh phải ăn uống chứ! Nếu không quản gia sẽ hỏi đấy! Lúc đó em sẽ bị mắng mất! Em đi một chút thôi mà! 

_Nhưng mà….- DongHae ôm lấy cậu

_Anh này… Em chỉ vào biệt thự lấy thức ăn thôi mà! Em có đi đâu xa đâu! Đợi em nhá!- EunHyuk nhón chân hôn anh- Anh tắm xong là em quay lại ngay đó mà!

_Uhm….

_Em đi nhé!- EunHyuk mở cửa chạy đi.

Có cái gì đó không ổn… Mình cảm thấy lo lắng

Cái cảm giác này là gi?

Giống như mình sắp mất đi một thứ quan trọng…

EunHyuk cố đi thật nhanh, cậu cũng không muốn xa anh lâu đâu. Đi vòng vào cửa sau của bếp như mọi khi.

_EunHyuk! Sáng giờ cậu đi đâu?- Quản gia bước lại hỏi

_Dạ! Sáng sớm cậu chủ gọi cháu mang nước và thức ăn ra. Rồi cháu ở lại ngoài đó dọn dẹp phòng. Cậu chủ bảo cháu vào lấy bữa trưa ạ!- EunHyuk trả lời

_Đi theo ta! Chúng ta cần đi mua thêm thực phẩm!- Quản gia kéo cậu đi

_Nhưng… nhưng cậu chủ bảo….- EunHyuk ghì lại

_Không sao! Cậu đi với ta, ta bảo DongSoo mang thức ăn cho cậu chủ rồi!

_Vâng!- EunHyuk ngậm ngùi đi theo quản gia dù cho cậu chẳng muốn chút nào

Cậu theo quản gia ra chiếc xe ô tô đen đã nổ máy sẵn, ngồi vào hàng ghế sau cùng ông. Xe chạy đi, đi một quãng đường xa và dài…

_Ủa? Quản gia, đây đâu phải là đường…. Á!!!

Một màu đen bao quanh, cậu không thể thấy gì, tất cả như quay cuồng rồi chìm vào một màu đen.

Trong cơn mê man, cậu có thể nghe thấy giọng nói của quản gia. Cậu biết tay mình đang bị trói lại…

_Thưa bà chủ, xong rồi ạ! Vâng! Vâng! Tôi sẽ chở cậu ta tới đó! Vâng! Chào bà chủ!

_Haenie…. Cứu em…

Note: Nghiêm cấm đem theo hung khí gây sát thương cho author khi đọc fic! Đọc xong cấm đe dọa author... Have fun~~~

Ta biết ta có lỗi, viết chap nì xong ta cũng đau lòng lắm!!!

Chap 5:

EunHyuk lờ mờ tỉnh dậy, cơn đau đầu làm cậu thấy đầu óc quay cuồng.

Cậu đang bị nhốt trong một căn phòng tối, tay và chân cậu bị trói vào chiếc ghế cậu đang ngồi…

Xung quanh tối quá… Cậu sợ lắm… Sao cậu lại ở đây chứ? Cậu đang đi cùng quản gia mà… 

Cạch…

Cánh cửa mở ra, đèn được bật sáng, cậu có thể nghe tiếng bước chân. Có người đang bước vào căn phòng…

Mắt cậu dần quen với ánh sáng, cậu vô cùng bất ngờ và hốt hoảng khi nhìn thấy….

Bà chủ của cậu đang ngồi chễm chệ trên chiếc sofa đối diện cậu, với người quản gia đứng bên cạnh bà.

Từ nét mặt đến ánh mắt bà lạnh như tiền. Điều đó làm cậu sợ khi nhìn vào bà….

_Tỉnh rồi sao?- Tiếng quản gia vang lên…

_Vâng… Sao con lại bị trói và nhốt ở đây ạ?- EunHyuk lí nhí hỏi

_Không biết tại sao thật sao?- Quản gia hỏi ngược lại cậu

EunHyuk im lặng…

Không lẽ bà chỉ đã biết điều đó…

Không thể… Mình phải làm sao đây…

Haenie à… Em sợ lắm…


_Cậu và con trai ta có quan hệ gì?- Bà Lee vẫn giữ khuôn mặt lạnh đó, hỏi cậu

Tim EunHyuk nhói lên, cậu sợ…

_Con và cậu chủ chỉ là quan hệ chủ tớ… Không có quan hệ gì đâu ạ…- Giọng cậu có phần run run khi trả lời

_Nói dối!- Bà Lee quắt mắt lên nhìn cậu

Ánh mắt đó làm cậu sợ… Cậu điếng người khi nhìn vào bà…

_Định che giấu đến bao giờ? Lẽn ra vườn hoa để qua đêm với con trai ta? Nghĩ ta không biết sao?

_Bà chủ…

_Đồ điếm!- Bà Lee gằng giọng- Cậu nên biết cậu thuộc tầng lớp nào! Đừng có mơ tưởng đụng đến con trai ta!

_Bà chủ…- EunHyuk òa khóc- Con và cậu chủ yêu nhau thật lòng mà!

_Im đi!- Bà Lee trừng mắt nhìn cậu- Cậu dùng cái thân thể nhơ nhuốc này đề quyến rũ con trai ta chứ gì? Dùng thân thể để lôi kéo đàn ông! Huh! Chẳng khác gì mẹ cậu cả! Đồ con hoang!

EunHyuk cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt… Bà đang xúc phạm cậu, xúc phạm đến danh dự và mẹ cậu… Tuy cậu không biết mẹ mình là ai, nhưng dù sao đó cũng là người sinh ra cậu…

_Bà chủ… Con không có quyến rũ cậu chủ! Còn và anh ấy yêu nhau thật lòng mà… Con không phải là điếm và… bà không được lăng mạ mẹ của con!

_Điếm thì ta nói điếm! Rồi cậu cũng sẽ nối bước mẹ cậu thôi! Từ nay… tránh xa khỏi con trai ta và không bao giờ được tìm đến nó nữa!

_Không… Con không thể…. Con xin bà chủ mà…

Nước mắt lăn dài ướt đẫm gương mặt cậu, cậu không thể làm điều đó… Cuộc sống của cậu trở nên tươi đẹp là nhờ anh… Giờ đây không được gặp anh, cậu không thể sống…

_Ta sẽ cho cậu một số tiền đủ sống đến hết đời… Cậu phải rời khỏi Seoul và không bao giờ được tìm đến con trai ta!

_Con xin bà chủ! Con xin bà mà… Cho con ở lại được không? Con không thể sống thiều cậu chủ… Con và cậu chủ yêu nhau… Con không thể rời đi…

EunHyuk cầu xin trong nước mắt, cậu có thể đánh đổi tất cả miễn là có thể được ở bên anh…

_Ta nói không là không! Một là cầm tiền và biếng khỏi đây! Hai là đừng trách ta ác độc!- Mắt bà Lee sắc lên dữ tợn, buông từng lời đe dọa cậu

_Không… Con không thể! Con xin bà chủ mà… Đừng bắt con rời ca cậu chủ!

Bà Lee nhếch mép, nhìn cậu bằng nữa con mắt…

_Được! Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt! Quản gia! Xử thằng nhóc này đi! Ta sẽ chờ ngoài xe!

EunHyuk lắc đầu trong nước mắt, nhìn bà với đôi mắt cầu xin tha thiết… Trước khi đi, bà còn quay lại

_Đồ cứng đầu!

Không ai được làm trái ý ta!

Không một ai có thể!


Khi bóng bà khuất sau cánh cửa, cậu bị một trong những tên vệ sĩ của bà đá vào người. Chiếc ghế đổ ầm xuống sàn kéo theo cậu. Thanh gỗ cứa vào lưng cậu đau điếng.

_Muốn làm gì nó thì làm! Làm xong thì liên lạc với tôi, các người sẽ nhận được khoảng tiền còn lại!- Quản gia nói rồi bước ra ngoài.

EunHyuk nhắm mắt để chịu những con đau ập đến, cậu khóc trong đau đớn… Đau đớn về tinh thần… Tại sao cậu lại bị người đời khinh thường đến thế? Cậu cũng là người mà, tại sao họ coi cậu không bằng một con chó… Tại sao cậu không được yêu anh?

Chúng cởi trói cho cậu khỏi chiếc ghế, ném mạnh cậu xuống sàn… Một tên cầm trên tay chiếc roi da quất mạnh vào cậu, từng đợt quất mạnh vào làm da cậu thâm tím rồi rứa máu…

Chúng quất vào lưng cậu, quất vào người cậu, vào chân vào tay. Chiếc áo của cậu rách tươm và dính đầy máu.

_Haenie… cứu em…huc huc… Haenie à… đến cứu em… aaaa….aaaa

Cậu hét lên trong đau đớn, họ đang giằng xé cơ thể cậu. Từng cú quất mạnh làm thân thể cậu thâm tím. Từng vệt bầm dài, rướm máu… Đau lắm, nhưng rồi cậu cũng chẳng còn đủ nhận thức để biết chúng đang làm gì….

Cậu biết được chúng đã dừng lại, mắt cậu mờ dần, mờ vì nước mắt, mờ vì quá đau…

Thân thể nhỏ bé của cậu nằm co ro trên sàn nhà lạnh, quần áo cậu rách tươm và rướm máu. Cậu đã quá mệt mỏi để ngồi dậy, cậu chỉ biết nằm đó và chờ đợi cơn đau trôi qua, nằm đó nghĩ về anh… Hi vọng anh sẽ đến cứu cậu mà thôi…

_Đẹp thế này mà bỏ đi thì uổng quá mày nhỉ!- Giọng của một tên nào đó vang lên

_Khổ cho thằng nhóc đó! Đụng đến Lee gia làm gì cho khổ! Xinh đẹp như thế mà…

_Chơi không?- Một nụ cười đầy khiếm nhã vang lên

_Ok! Dù sao nhìn cậu ta như vậy cũng đủ quyến rũ tao rồi!!! Khakhakha!!!

Những tiếng cười man rợ vang lên, hai tên bước đến chỗ cậu… Cậu nghe được những điều chúng nói, cậu biết chúng sắp làm gì…

_Tha cho tôi đi… Xin các anh….

EunHyuk nói trong nước mắt….

Đáp lại cậu chỉ là những tiếng cười man rợ… Cậu cảm nhận được những bàn tay đó đang vuốt ve thân thể cậu, đang miết lên những vết thương của cậu. Quần áo của cậu đang bị chúng xé không thương tiếc…

Chúng vuốt ve thân thể cậu, hôn cậu… những bàn tay dơ bẩn, những nụ hôn làm cậu kinh tởm…

_Đừng mà… đừng… Tôi xin các anh… đừng mà… huc… huc… Đừng đụng vào người tôi!!!! Đừng!!!! Haenie!!! Haenie à!!!!

Những tiếng hét vang lên trong ngôi nhà hoang đó… Chúng đang cố giết chết một thiên thần… 

Nếu có một điều ước…

Chỉ xin đây là mơ…

Haenie… Dù có chuyện gì xảy ra…

Anh vẫn yêu em chứ?

Ko biết em còn có thể gặp lại anh hay ko?

Nhưng… dù có chuyện gì xảy ra…

Em yêu anh nhiều lắm….

.
.
.
.

Biệt thự Lee gia

_TÔI HỎI EUNHYUK ĐÂU? TRẢ LỜI TÔI NGAY LẬP TỨC!

DongHae cho gọi tất cả người trong biệt thự ra và hỏi. Sáng nay anh ngồi chờ cậu cả tiếng đồng hồ mà không thấy cậu quay lại, anh tìm kiếm cậu như không thấy. Lòng anh như có lửa đốt vậy… Anh không thể kìm chế nữa…

_Có chuyện gì?- Bà Lee bước vào, theo sau là quản gia.

_Chào bà chủ!- Tất cả đồng loạt cúi chào.

DongHae chạy đến chỗ quản gia…

_EunHyuk đâu?- Mắt DongHae long lên sòng sọc, anh đã không thể kìm chế bản thân nữa.

Anh quá lo lắng cho cậu rồi…

_Thưa cậu chủ, tôi không biết ạ!- Quản gia trả lời

_Nói dối! Ông là quản gia mà không biết sao?- DongHae hét lên

Quản gia chỉ biết cúi đầu im lặng…

_DongHae! Con làm cái gì mà cuống cuồng lên thế! Nhà này đâu phải chỉ có một người hầu!

_Con…

_Lên lầu tắm rửa sửa soạn đi! Chút nữa Jess đến dùng cơm tối với gia đình ta đó!

Không tìm được EunHyuk làm anh phát điên lên. Hỏi anh cũng lắc đầu không biết! Anh có linh cảm không tốt sáng nay, giờ đây EunHyuk lại biến mất. Điều đó làm anh lo lắng.

_Không! Con không muốn! Con nói thẳng… Con không thích cô ta! Đừng cố gán ghép con với cô ta nữa!- DongHae tức giận hét lên rồi bỏ ra khỏi nhà

Bà Lee đứng ngẩn ra… Lần đầu tiên… DongHae làm trái ý bà… Lần đầu tiên DongHae dám lớn tiếng với bà…

DongHae chạy thật nhanh ra vườn hoa, ngồi xuống chiếc ghế mà anh và cậu đã từng ngồi… Anh nhìn sang khoảng trống bên cạnh mình…. Nước mắt anh chợt tuôn rơi…

Em đang ở đâu?

Em biết anh đang lo cho em lắm không?

Hyukie à… Anh nhớ em!


_Cậu chủ và bà chủ cãi nhau vì EunHyuk đấy!

_Sao?

_Hồi sáng thấy EunHyuk lên xe cùng quản gia… Không biết đi đâu nữa! Hồi nãy cậu chủ hỏi mà tui không dám nói! Tui sợ bà chủ đuổi việc… Dù sao quản gia cũng đã căn dặn rồi…

Tiếng hai nói chuyện của hai người hầu làm anh quay phắt lại. Anh đi nhanh đến chỗ họ, nắm lấy hai vai của cô gái đó…

_Hồi sáng cô thấy gì? Nói cho tôi biết ngay!

_Cậu… cậu chủ…

_Không nói thì tôi đuổi việc cô!

_Dạ… EunHyuk đi với quản gia ạ!

_Đi bằng gì?

_Dạ… xe của tài xế Kim ạ!- Sợ sệt trả lời

DongHae nghe xong tức tốc chạy về phòng, anh lấy khẩu súng cất trong ngăn tủ ra và đi nhanh ra chỗ bãi xe.

_Tài xế Kim!- Anh gọi lớn

_Dạ!- Người vừa được gọi mở cửa xe và cúi chào anh

_Chở tôi đi công việc!- Nói rồi anh leo lên xe.

Chiếc xe lăn bánh…

_Đi đâu vậy cậu chủ?

Donghae chỉa súng vào gáy người tài xế…

_Sáng nay chở đã chở quản gia và EunHyuk đi đâu? NÓI!

_Dạ… dạ… ngôi nhà hoang ở phía Đông ngoại thành ạ!

_Chở tôi tới đó! Đừng giởi trò nếu không muốn nát sọ!

DongHae đe dọa. Anh trở nên cứng rắn hơn, trở nên mạnh mẽ hơn. Giờ đây anh không còn sợ điều gì nữa, anh cần cậu… Phải chăng anh đã vùng thoát khỏi chiếc lồng vô hình đó…

Chiếc xe chạy thật nhanh về phía Đông Seoul, trong lòng DongHae như có lửa đốt, anh rất lo cho cậu. Anh biết mẹ anh là một con người rất ngang tàn, anh sợ cậu sẽ xảy ra chuyện….

Chiếc xe ngừng lại trước căn nhà vắng vẻ, anh bung cửa chạy nhanh vào căn nhà.

_Hyukie!!! Hyukie!!!

Cánh cửa phòng mở ra… Anh đứng thẫn thờ, thiên thần của anh đây sao?

Một thân thể được phủ kính bởi những vết bầm dài, không một mảnh vảnh che đậy. Với hai chân dang rộng và tinh dịch dính khắp người… Cậu đã bất tỉnh…

_Ai đó?- Giọng nói vang lên, một tên mặc quần áo xộc xệnh bước từ căn phòng khác ra.

Anh nhìn hắn với đôi mắt tóe lửa….

_Đến đưa tiền sao? Không hổ danh là Lee gia! Làm gì cũng lẹ. Gửi lời cảm ơn đến bà Lee nhé, chúng tôi đã có những giây phút rất vui vẻ bên thằng nhóc đó! Cần làm thêm gì nữa không?- Hắn hất mặt về phía EunHyuk đang nằm dưới

_Khốn nạn!- DongHae đấm vào mặt hắn

Hắn té lăn quay xuống sàn, DongHae rút súng và bắn chết hắn. Nghe tiếng súng, tên còn lại chạy ra… và cũng nhanh chóng ngã quỵ trước khẩu súng của anh.

DongHae chạy lại chỗ EunHyuk, ôm cậu vào lòng… Nhìn cậu mà nước mắt anh không ngừng tuôn rơi, lồng ngực anh đau, đau lắm… Anh hét lên, cổ họng anh khô rát…

_Đừng đụng vào tôi… đừng mà… Haenie… đến cứu em…đến cứu em đi mà…- EunHyuk khóc trong cơn mê man…

Bọn chúng có còn là người không?

Hyukie à… anh xin lỗi…

Anh đến rồi đây…

Anh xin lỗi….

Tôi sẽ không tha cho bất cứ ai dám đụng vào em

Giờ đây… Em là tất cả của tôi!


DongHae cởi chiếc áo vest của mình bao bọc lấy cậu, hôn lên trán cậu…

_Anh đây Hyukie! Đừng sợ! Anh đến rồi đây!

DongHae bế cậu ra xe, đặt cậu thật nhẹ lên phía sau xe, anh bước đến kéo tên tài xe ra khỏi xe rồi phóng đi. Anh chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất…

Nước mắt anh không ngừng tuôn rơi… Tại sao họ lại nhẫn tâm chà đạp thân thể bé nhỏ của anh. Làm sao họ có thể làm điều đó… Lũ khốn nạn!

DongHae đưa cậu vào phòng cấp cứu, rồi ngồi chờ trên hành lang bệnh viện… Giờ đây anh cảm thấy đầu óc mình trống rỗng…

Chính mẹ đã làm điều đó…

Chính mẹ đã hại Hyukie

Áp đặt mình chưa đủ sao?

Tại sao lại có thể làm điều ác như thế?

Mình không thể nhẫn nhịn nữa…

Bất cứ ai đụng đến Hyukie…

Mình sẽ không bao giờ bỏ qua!


EunHyuk được chuyển đến phòng hồi sức, DongHae theo sau cậu chiếc băng ca. Nhìn cậu ngủ trong bình yên với toàn thân được băng bó.

_Bác sĩ… em ấy có sao không?

_Cậu ấy bị nhiều vết thương do roi gây ra. Rất nhiều vết bầm và nhiều chổ bị rách thịt. Chúng tôi đã sát trùng kĩ lưỡng… và…. Cậu ấy đã bị cưỡng bức một cách mạnh bạo… nên chúng tôi nghĩ khi thức dậy, tâm lí của cậu ấy sẽ không ổn định…

_Cảm ơn bác sĩ…

DongHae đẩy cửa bước vào phòng, đến bên chỗ cậu, vuốt lấy mái tóc vàng mượt mà. Nước mắt anh rơi trên má cậu…

_Anh xin lỗi…- DongHae gục xuống khóc bên giường cậu…

_Haenie… Haenie….

-------End Part 1 Chap 5------

 Chap 5

Part 2 (End)


DongHae bước vào biệt thự, người cúi đầu khép nép sợ sệt anh. Anh đi nhanh lên phòng, lấy một chiếc vali rồi tống tất cả quần áo và số tiền anh tự dành dụm mấy năm nay. Gia đình anh rất giàu, đều đó không thể phủ nhận. Tiền nhà anh đếm đến kiếp sau còn không hết, nhưng anh muốn được tự lập nên đã đầu tư kinh doanh riêng và kiếm được một số tiền không ít.

Từ nay anh sẽ ra đi, anh sẽ không là một Lee thiếu gia của Shining Star nữa. Giờ đây, anh chỉ là Lee DongHae, là người bảo vệ cho Lee EunHyuk. DongHae lầm lì kéo chiếc vali của mình đi ngang qua phòng khách, mặc cho mẹ của anh có ngồi đó.

_Con đi đâu?- bà ngồi vắt chân một cách quý tộc rồi nhâm nhi ly trà.

_Ra khỏi đây, sống một cuộc sống của bản thân…- DongHae không nhìn bà, anh nói rồi bước đi.

_Ai cho con đi…- Bả nhẹ nhàng nói nhưng giọng nói đầy uy lực

_Tất cả đồ đạc và tiền bạc của Shining Star… Con không hề lấy một xu… Vậy nên…- Anh quay ra nhìn bà, một con người điềm tĩnh đến sắc đá-… Từ nay hãy buông tha cho Hyukie…

DongHae kéo vali bước đi… Anh không hề luyến tiếc cái gia tài khổng lồ đó… Anh ước muốn một cuộc sống tự do… Một cuộc sống với người anh yêu…

_Nếu bước ra khỏi cách cổng… Con không xem ta là mẹ nữa…- Bà Lee đứng dậy, tay bà vo thành nắm đấm. Ánh mắt bà sắc lên đầy dữ tợn

DongHae quay lại nhìn bà, mắt anh ngập nước… Anh mỉm cười rồi quỳ xuống…

_Con xin lỗi mẹ… coi như mẹ không có người con này… Cứ xem như con là một đứa bất hiếu… Nhưng những việc làm của mẹ khiến con không thể không đi!- DongHae dứt khoát nói

Anh dập đầu trước mẹ rồi bước đi. Coi cái dập đầu đó là sự kính trọng và lễ nghĩa anh cần phải trả cho người sinh ra và nuôi lớn mình.

Bà Lee nhìn dáng anh xa dần cánh cửa mà người cứ lả dần đi rồi ngã xuống sofa.

“Tâm huyết cả đời mình đổ vào nó

Mình làm tất cả chỉ để muốn nó hoàn hảo

Làm tất cả để nó xứng đáng là chủ tịch tương lai

Giờ đây nó bỏ đi… Chỉ vì một đứa người hầu mà bỏ ta đi

Ta không cam tâm… Con trai ta chưa bao giờ cải ý ta… Ta không chấp nhận điều đó”

DongHae lái xe đến bệnh viện nơi cậu đang nằm. Đi thật nhanh đến phòng của cậu rồi bước vào.

_Cảm ơn…- Anh gật đầu với cô y tá

Cô ấy mỉm cười rồi bước ra ngoài, trả lại không gian cho hai người. EunHyuk vẫn nằm đó, vẫn nhắm nghiền mắt với hơi thở đều đều…

_Anh trở lại rồi đây… Em vẫn chưa chịu dậy sao? Anh nhớ em lắm đó…- DongHae mỉm cười rồi nắm lấy tay cậu áp vào má mình

Vuốt nhẹ mái tóc của cậu, anh mỉm cười rồi hôn lên trán cậu…

_Anh đã bỏ nhà ra đi rồi… Vậy nên hãy mãi mãi bên anh và đừng rời xa anh nhé… Từ nay em là thứ quý giá nhất của anh… Em là tất cả của anh…

DongHae cứ nắm lấy tay cậu, cứ ngồi bên cạnh cậu, dù cho bao nhiêu thời gian cứ trôi qua…

“Hahahahaha….

_Các người đang làm gì??? Tránh xa tôi ra…

Hahahaha… Đẹp… đẹp lắm…

_Đừng chạm vào người tôi… Đừng!!!!!!

Ngoan nào bé cưng… đừng chống cự… Hahhhha

Đừng mà… Đừng mà… Arhhhhhhhhhhhhh

Bóng tối

Đau… rát…

Những tiếng cười man rợ

Những bàn tay bẩn thỉu…

Nhục nhã….

Đừng lại gần tôi…

Haenie…”

_AAAAAAAAA!!!!!- EunHyuk la hét trong cơn mê, tay chân cậu đạp tứ tung

_Hyukie… Em làm sao vậy… Bình tĩnh…- DongHae vội ôm chặt lấy người cậu ghì xuống giường.

_Bỏ tôi ra… Không được chạm vào người tôi… Không được… Cứu… Cứu… Haenie à….

EunHyuk cứ vùng vẫy, miệng cứ lẩm bẩm cầu xin đầy sợ hãi…

Cậu ngưng vùng vẫy từ từ, mắt dần dần mở ra…

_Hyukie… Anh đây… Haenie đây…- DongHae mừng rỡ nắm chặt tay cậu

EunHyuk ngồi dậy trên giường, cậu nhìn anh, không nói gì… Một ánh mắt vô hồn…

_Hyukie… Em tỉnh rồi…- DongHae mừng đến rơi nước mắt, anh nắm chặt tay cậu

EunHyuk không nói gì, chỉ trân trân nhìn anh… Chợt…

Cậu rút tay mình ra khỏi tay anh, rồi lui về góc giường mà co mình lại…

DongHae hụt hẫng… Sao lại như vậy…

_Hyukie…- DongHae chạy xuống chân giường mà nắm lấy cậu-… Bình tĩnh đi… Anh… Haenie đây mà…- DongHae cảm thấy tim mình như ngừng đập…

EunHyuk vẫn không nói gì, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt hoảng loạn, lùi về sau lắc đầu nhìn anh…

DongHae hụt hẫng, ngã khụy xuống sàn… EunHyuk đã quá sợ hãi đến mất trí rồi sao.
.
.
.

_Bác sĩ… Phải có cách gì đó… Không thể để em ấy như thế được!- DongHae vò rối mái tóc mình khi ngồi đối diện với người bác sĩ già…

_Cú sốc đã tạo nên một chấn động tâm lí lớn… Cái này chỉ có thể dựa vào ý chí của bệnh nhân thôi… Căn bệnh này không có thuốc để điều trị…

DongHae lẫn thẫn đi về phía căn phòng bệnh của cậu… Khẽ mở cửa… Cậu vẫn ngồi đó, trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ nhìn ra vườn hoa hồng của bệnh viện…

Đã ba ngày kể từ khi cậu tỉnh dậy, không nói một lời, không chịu ăn… Các bác sĩ chỉ có thể truyền dịch và nước biển cho cậu. Một thân hình mảnh mai, yếu đuối…

_Hyukie… Em muốn xuống dưới đó chơi không?- DongHae lau đi dòng nước mắt rồi cố mỉm cười nhìn cậu

EunHyuk quay lại nhìn anh… Không nói không rằng, cậu bước xuống giường rồi tập tễnh đi ra ngoài. Anh đi theo cậu, cậu đi ra bãi cỏ xanh mướt giữa vườn hồng rực rỡ…

_Em ngồi đi…- DongHae dắt tay cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ…

EunHyuk nhìn xung quanh, một chút gì đó xuất hiện trong đầu cậu… Nụ hôn đầu tiên giữa anh và cậu... Hoa hồng vàng….

Vô thức cậu quay sang nhìn anh…

DongHae mỉm cười vuốt tóc cậu, EunHyuk rụt người lại… Cúi đầu ngồi sát ra mép ghế…

_Em chờ anh tí nhé!- DongHae nói rồi chạy đi

EunHyuk ngồi lại một mình, không gian vắng vẻ, lạnh tanh… cậu sợ… Cậu sợ ở một mình… Sau anh ấy lại để cậu một mình… Cậu bó gối rồi run rẩy trên chiếc ghế, nước mắt bắt đầu rơi…

_Hyukie… Anh đây mà… Đừng sợ….- DongHae quay trở lại thì thấy cậu như thế, anh ôm chầm lấy cậu…

Vai EunHyuk run lên dữ dội rồi giảm dần… Khi hết bàng hoàng cậu lại lặng lẽ đẩy anh ra…

Anh biết… Anh biết cậu bị sốc rất nặng nên mới biểu hiện như thế…

_Uống không?- DongHae mỉm cười lắc lắc hộp sữa dâu trước mặt cậu.

EunHyuk vô thức cầm lấy, cậu cắm ống hút vào rồi uống…

“Hoa hồng…

Sữa dâu…

Cậu chủ…

Haenie…”

DongHae mỉm cười nhìn cậu, cậu cũng mỉm cười với anh. DongHae bất ngờ… Cậu không sợ anh nữa… cậu mỉm cười với anh rồi…

_Hyukie…- DongHae mừng rỡ ôm cậu vào lòng

EunHyuk không chống cự, cậu ngồi yên cho anh ôm mình….

Đêm đó DongHae đã suy nghĩ rất nhiều… Bác sĩ nói là do cú sốc nên tâm lí bất ổn định và dẫn đến xa lánh tất cả. Hôm nay cậu đã không còn xa lánh anh, có lẽ những kí ức lúc trước có thể giúp cậu trở lại như trước.

_Bác sĩ… Tôi có thể chứ…- DongHae hỏi

_Tôi không chắc việc này có kết quả… nhưng tốt nhất là anh nên thử… Có khi cậu ấy sẽ trở lại…
.
.
.

DongHae chở cậu đi chơi, EunHyuk vui vẻ mỉm cười nhìn cảnh vật xung quanh như một cậu nhóc lên ba.

Bác sĩ đã nghiên cứu rất nhiều và đưa ra kết luận rằng… Do cú sốc nên cậu không còn nhớ gì, hình ảnh và ngày hôm đó cứ ám ảnh cậu nên cậu luôn luôn sợ sệt tất cả… Điều duy nhất có thể làm là…

_Đến nơi rồi Hyukie!- DongHae dừng xe rồi bước xuống mở cửa cho cậu

EunHyuk bước xuống xe nhìn xung quanh, nơi nay lạ lắm….

_Đi thôi…- DongHae nắm tay cậu kéo đi…

Donghae mở cửa ngôi nhà rồi dắt cậu vào trong….

EunHyuk nhìn xung quanh…

“ Căn nhà hoang…

Tối… âm u…

Máu… roi da…”

EunHyuk sợ sệt bước lùi lại… Cậu có thể nghe tiếng cười đó… Cậu có thể thấy gương mặt đó…

DongHae chỉ đứng nép vào một góc nhìn cậu…

Những hình ảnh vào đêm hôm đó cứ lần lượt chạy qua tâm trí cậu như một thước phim chiếu chậm… Tiếng cười… Tiếng hét… Tiếng vải rách…

Tất cả như xoáy vào trong tâm trí cậu, chúng chạy vòng quanh, ám ảnh cậu. EunHyuk bịt hai tai, nhắm mắt rồi ngồi khụy xuống sàn…

_Á aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!- Cậu hét lên thất thanh…

DongHae đau lòng nhìn cậu, anh biết cậu đang nhớ lại…

_Á aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!- Cậu lại hét lên lần nữa

Nước mắt dàn dụa cả khuôn mặt cậu, cậu khóc nấc lên…

_Haenie… Haenie….- Môi EunHyuk mấp máy

DongHae chạy ra, ôm chầm lấy cậu

_Anh xin lỗi… Anh đây… Anh xin lỗi…

_Haenie… em sợ… em sợ lắm… Haenie…

Cả hai ôm nhau khóc, EunHyuk khóc đến khi khản cả cổ… DongHae bế cậu ra xe rồi để cậu bình tĩnh lại…

_Hyukie… Em ổn chứ???- DongHae nắm lấy tay cậu

_Haenie… anh đừng ở cạnh em… bà chủ sẽ…- EunHyuk nhìn anh, đôi mắt cậu sưng húp vì khóc quá nhiều…

Cậu chưa kịp nói hết câu thì anh đã hôn lên môi cậu chặn những câu nói sắp phát ra… Anh ôm cậu trong vòng tay rồi hôn cậu say đắm. EunHyuk cũng dần xuôi theo nụ hôn của anh.

_Từ nay anh sẽ bảo vệ em… Tin anh chứ?- DongHae cạ trán mình vào trán cậu

EunHyuk nhìn anh… Nhìn vào đôi mắt nâu của anh… cậu tin anh…

_Em tin…
.
.
.
.

EunHyuk trở lại bình thường và cậu được xuất viện. DongHae đã dùng số tiền còn lại của mình để tạo dựng một cuộc sống mới cho cả hai ở một đất nước khác.

EunHyuk giờ đây hoàn toàn tin tưởng anh và cậu sẽ làm theo tất cả những gì anh nói.

Khi cả đang trên đường ra sân bay, chiếc xe ngừng lại ở quảng trường lớn của Seoul. Bảng tin được phát trên chiếc TV lớn nói về tập đoàn của anh…

“Shining Star đang trên đà xuống dốc trầm trọng. Cổ phiếu liên tục xuống giá mà phía SS không hề có một chút phản ứng nào. Được tin rằng Phu Nhân Lee đã hóa điên và gây rối ở công ty. Khiến hàng trăm nhân viên thôi việc. Chủ tịch DongHwan đang tìm mọi cách để giải quyết tình hình Cổ phiếu tụt giá, nhân viên bỏ việc… Phải chăng SS đang đứng trên đà phá sản…”

DongHae nghe xong tin thì bàng hoàng… tay anh nắm chặt tay EunHyuk…

EunHyuk nhận thấy sự lo lắng ở anh, cậu nhìn anh…

_Em nghĩ… anh nên quay về… Dù sao đó cũng là tập đoàn của ba anh…- EunHyuk nói

_Uhm…- DongHae gật gù-… nhưng nếu họ không chấp nhận em thì sao? Em không muốn…

EunHyuk lắc đầu…

_Bác tài… Phiền lòng quay xe lại, đến khu KangNam…

Chiếc xe quay lại rồi chạy thẳng đến ngôi biệt thự lộng lẫy

_Anh vào đi… Em không vào đâu…- EunHyuk đứng trước cửa

_Vào cùng anh… Anh ở đâu thì em phải ở đó…- DongHae nắm tay cậu

_Haenie… Đừng… Em sợ…- EunHyuk rụt tay lại, cúi đầu

_Có anh mà… Đừng sợ…- DongHae ôm cậu vào lòng

Anh nắm chặt tay cậu rồi bước vào trong. Căn biệt thự giờ đây không còn tấp nập người hầu như xưa, chỉ còn le hoe lại vài người. Anh mở cửa…

_Cậu chủ!!!- Người quản gia kêu lên

_Uhm… 

_Cậu chủ về thì tốt quá…- Người quản gia chạy lại mừng nói

DongHae nhìn xung quanh căn nhà, nó bừa bộn và rối tung lên

_Sao lại như vậy?- Anh nhìn xung quanh

_Bà chủ… Bà chủ lên cơn ạ… Dạo này ngày nào bà cũng đập phá mọi thứ… Mọi người đã nghỉ việc hết rồi ạ…

_Ba tôi đâu?- DongHae hỏi

_Ông chủ đang chăm sóc bà chủ… Dạo này vừa phải lo việc công ty vừa phải lo cho bà chủ… Ông chủ tiều tụy lắm…

_Haenie con….- Ông Lee bước xuống cầu thang với khuôn mặt xanh xao

_Appa…- DongHae nắm tay cậu bước lại chỗ anh.

_Sao con lại bỏ nhà mà đi chứ… Mẹ con đã hóa điên rồi… Tập đoàn lại suy sụp…

_Con xin lỗi appa…

Ông Lee nhìn thấy anh vào cậu kéo vali, ông bàng hoàng hỏi

_Hai đứa định đi đâu???

_Tụi con… định sang Úc…- DongHae trả lời

_Đừng đi con… Ở lại… Giúp appa đi con… Không thể để Shining Star sụp đổ được…

_Nhưng ba mẹ có đồng ý cho con và Hyukie cưới nhau không? Con bỏ đi vì mẹ đã làm cho Hyukie gần như quên mất và sợ sệt tất cả… Cú sốc đó đối với Hyukie là quá lớn…

_Anh… Đừng nói thế…- EunHyuk nắm chặt tay anh…

_Ta không phản đối hai con… Khi nghe tin ở Seoul xảy ra quá nhiều chuyện, appa lập tức đáp máy bay về… Không ngờ mẹ con lại ác như thế…

_Vâng…

_Chỉ là mẹ con quá thương con thôi Haenie à… Bỏ qua cho mẹ con đi… Qua trở về quản lí Shining Star đi mà con…- Ông Lee nắm lấy tay anh…

_Con…

_Haenie… Đồng ý đi anh… Đừng vì em mà từ bỏ tất cả…

_EunHyuk nói đúng… Vì ba mẹ đi con…

_Con hiểu rồi… Con sẽ ở lại…

Bà Lee tung cửa phòng chạy ra, đầu tóc thì bù xù, cười không ngớt… Còn đâu hình anh phu nhân ngày nào nữa…

_Không được cãi lời ta…. Không được cãi lời ta…Ta nói gì thì mi phải nghe đó… Hahahaha…

_Umma…- DongHae bàng hoàng nhìn bà

_Bà chủ… Bà chủ…- EunHyuk nhìn bà Lee trân trối và đầy sợ sệt, trong phút chốc cậu nhớ lại đêm đó… Cả người cậu khụy xuống…

_Hyukie… Có anh đây mà… Bình tĩnh đi em…- DongHae vuốt nhẹ lưng cậu

EunHyuk run lên bần bật, cậu cố gắng nuốt những viên thuốc đắng nghét anh đưa cho cậu. Dù đã khỏi bệnh nhưng di chứng của cơn sốc đó vẫn mãi theo cậu…

_Haenie… Appa sẽ không ngăn cản con… Hãy đến với Hyukie và quản lí tập đoàn… Bây giờ tất cả ba sẽ gia cho con…

_Vâng…

_Appa sẽ phải chăm sóc umma con và mong bà ấy qua lại như lúc trước…

_Con hiểu rồi… Appa lo cho umma đi, con đưa Hyukie lên phòng nghỉ ngơi.

DongHae bế EunHyuk lên lầu, những viên thuốc an thần đã đưa cậu vào giấc ngủ…

DongHae đặt cậu xuống giường… Ngồi xuống bên cậu…

_Em tin anh mà phải không? Anh sẽ mãi yêu em… Đừng lo ngại những áp lực… sẽ mãi mãi luôn có anh bên cạnh em… Em cũng phải ở bên cạnh anh để làm sức mạnh của anh nhé… Anh yêu em, Hyukie!
.
.
.
.

5 năm sau…

_Eunnie… Đừng phá bà nội con… Để bà nội nghỉ đi mà…- EunHyuk cố giữ thằng nhóc con đang phá phách lại

_Để mẹ chơi… Eunnie của bà… Eunnie của bà đâu???- Bả Lee đùa giỡ với đứa cháu của mình, tuy căn bệnh của bà đã đỡ hơn trước nhưng vẫn không khỏi.

Bà không còn sắt đá và ngang tàn như xưa, giờ đây bà nhưng một đứa trẻ… Có lẽ đó là cái giá cuối cùng cho những con người đầy mưu mô xảo huyệt

_Hyukie… Cho Eunnie vào bú sữa đi…- Ông Lee bước vào phòng

_Vâng ạ…- EunHyuk bế con của mình đứng dậy- Chào ông bà đi con… về bú sữa nào…

_ê… A…. a… ê…- những tiếng nói bậm bẹ của Eunnie làm mọi người cười òa

_Bà ơi… Tới giờ uống thuốc rồi!- Ông Lee đưa ly nước cho bà

_Tui đang chơi với Eunnie mà… Eunnie của tôi đâu???

_Bà uống thuốc xong rồi Eunnie qua chơi với bà…- Ông Lee dỗ dành bà

… HaeHyuk’s room…

_Eunnie uống sữa ngoan rồi appa về chở umma và Eunnie đi chơi nhé!- EunHyuk bế đứa con trong vòng tay mà lắc lư

Cánh cửa phòng hé mở và một người lén lút đi vào…

_Vợ yêu!!! Eunnie cục cưng của appa!- DongHae nhào lại ôm lấy hai mẹ con

_Haenie… Anh làm con hết hồn sặc sữa bây giờ….- EunHyuk mắc anh

_Eunnie cho appa xin lỗi nhé… Hôn cái nào!- DongHae hôn vào đôi má phúng phính của đứa con rồi tiện thể hôn chụt lên môi cậu.

_Aishhh… Có con rồi mà còn…- EunHyuk bĩu môi

_Anh còn định có thêm vài đứa nữa cơ… Eunnie một mình buồn lắm…

_Anh thay đồ đi rồi xuống dùng cơm tối cùng ba mẹ…- EunHyuk nhẹ nhàng nói
.
.
.
.


Cuối cùng sau bao nhiêu sóng gió khó khăn của mình, EunHyuk giờ đây cũng có được hạnh phúc riêng và được xã hội công nhận. Mọi người có biết rằng Lee EunHyuk bị chà đạp mắng mỏ 5 năm trước giờ đây đã là phu nhân của Shinning Star không? Ông trời luôn có mắt người mất đi quá nhiều sẽ lại có được gấp trắm lần những gì đã mất…

Đối với bà Lee cũng vậy, giờ đây bà đã không còn như trước. Cứ sống một cuộc sống không suy tính, như thế sẽ tốt hơn…

DongHae đã cố gắng hết sức để tạo dựng lại tập đoàn. Giờ đây anh là người hạnh phúc nhất… Doanh nhân thành đạt, người chồng mẫu mực… Có một gia đình hoàn hảo…

Ta luôn phải đấu tranh cho những gì ta muốn, đó mới là cuộc sống… Và, mọi thứ đều có giới hạn của nó… Đừng làm gì quá đáng nếu không cái phải nhận là gấp trăm lần….

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro