[MA] Chàng hoàng tử cải trang [Longfic | YunJae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: bloodyrose@winglin

Người dịch: Kunnie@Lạc Thủy Linh Động

Nhân vật: YunJae, YooSu, KiMin

Rating: NC-17 (MA)

Thể loại: Funny, romantic, drama yaoi story.

Độ dài: 48 chap

Tình trạng: Completed

A/N: Đây là fanfic yaoi, có nội dung đề cập đến boy x boy. Nếu bạn không thích thì có thể không đọc. Các nhân vật trong fic không thuộc về au và trans. Nội dung là tưởng tượng, không hề có trong thực tế.^^

Tóm tắt:

Câu chuyện nói về Kim Jaejoong – một chàng trai giàu có nhưng quyết định sống tự lập như những người bình thường khác, anh muốn được giống như mọi người, có những người bạn và thậm chí có thể yêu một người đặc biệt nào đó. Nhưng cuộc sống không giống như trong những cuốn sách mà anh đã đọc… điều gì sẽ xảy ra nếu Jaejoong mắc phải những sai lầm? Người chủ gia đình kỳ lạ là ai? Nhiệm vụ của Yunho là gì? Bạn cần phải đọc để biết cuộc sống bình thường của một hoàng tử sẽ như thế nào …

Trích dẫn:


Quá khứ của Kim Jaejoong:

Năm Jaejoong lên bốn tuổi, lần đầu tiên cậu được ba nắm tay thật chặt dẫn tới trường mẫu giáo. Jaejoong nhìn quanh, cậu nhận thấy những đứa trẻ khác đều được mẹ nắm tay, còn cậu chỉ có ba. Cậu ngước nhìn lên: “Ba ơi…”.

Bố của Jaejoong dừng lại, ông quỳ xuống bên cạnh, nhìn vào đôi mắt cậu và nhẹ nhàng trả lời: “Gì vậy con yêu?”.

Jaejoong nhìn ba mình, buồn bã hỏi: “Mẹ của con đâu ạ?”

Người cha thở dài buồn bã: “Mẹ của con… bà ấy… hhmm… tối nay ba sẽ nói với con được không?”

Jaejoong mỉm cười và gật đầu, cậu hạnh phúc khi nghĩ đến tối nay sẽ được gặp mẹ của mình. Ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo, trong suy nghĩ của cậu không có gì khác ngoài việc được gặp mẹ – người mà cậu chưa từng được nhìn thấy, thậm chí chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói của bà… Cậu luôn cảm thấy ghen tị với những đứa trẻ khác vì chúng có mẹ, nhưng bù lại, cậu có một người anh trai (hyung) rất chu đáo và người cha yêu thương cậu hết mực, đủ để thay thế một người mẹ và mang đến niềm hạnh phúc mà Jaejoong cần.

Lúc đó vào giờ nghỉ, Jaejoong đang ngồi chơi một mình trong góc sân với một hộp cát nhỏ. Một bóng đen xuất hiện trước mặt cậu, Jaejoong ngước lên và thấy một cậu bé đang đứng trước mặt: “Bọn tớ muốn chơi. Ra chỗ khác đi!”.

Jaejoong nhìn cậu bé ấy và ngây thơ trả lời: “Chúng ta chơi cùng nhau được không?”

Cậu bé đó đột nhiên đẩy ngã Jaejoong: “KHÔNG! Mẹ tớ bảo phải tránh xa cậu vì cậu không có mẹ…! Mẹ cậu đã bỏ cậu đi rồi. Bọn tớ không muốn chơi với cậu”.

Jaejoong nhìn xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt. Cậu là một thằng bé tồi sao? Nhưng cậu luôn làm theo những gì mình đã nói, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu cả…

Jaejoong chạy ra xa và quay về lớp học, cậu bắt đầu khóc nhiều hơn, khóc không ngừng nghỉ kể cả khi cô giáo đã cố gắng dùng kẹo để dỗ dành, cuối cùng, họ đành phải gọi ba cậu tới đón…

Về tới nhà, Jaejoong không nói lời nào với bất cứ ai, cậu cũng không ăn uống gì cả… Hai giờ sau, Jin Ho đi học về, cậu đi ngang qua phòng Jaejoong như thường lệ. Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em trai mình, cậu vội vã chạy lại và ôm chầm lấy Jaejoong: “Jae à, chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”.

Jaejoong nói: “Jae là một cậu bé hư … vì thế nên mẹ mới bỏ Jae… vì Jae hư.” 

Jin Ho ôm Jaejoong chặt hơn: “Không phải thế đâu Jaejoong, đi với anh.” 

Cậu đưa Jaejoong tới phòng của ba, chỉ cho cậu thấy bức tranh lớn được treo phía trên lò sưởi, Jin Ho nhìn Jaejoong và nói: “Đây là mẹ của chúng ta, Jaejoong à!” 

Jaejoong nhìn vào bức tranh: “Ở đâu cơ?”

“Mẹ đi rồi Jae ạ, mẹ đã biến thành một ngôi sao trên bầu trời kia kìa” 

“Một ngôi sao ạ?”

“Phải … em nhớ chúng ta đã luôn ngắm các ngôi sao lấp lánh vào ban đêm chứ?” 

Jaejoong gật đầu.

“Mẹ chúng ta đã qua đời… khi em được sinh ra và bây giờ mẹ đã trở thành một ngôi sao sáng lấp lánh và luôn dõi theo em đấy!” 

Jaejoong khẽ mỉm cười: “Thật ạ?”

Jin Ho gật đầu: “Tất nhiên rồi! Jae là một đứa bé ngoan và mẹ yêu em rất nhiều… đừng khóc nữa nhé?” 

Jaejoong gật đầu, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau họ: “Jae, con lại đây”

Jaejoong chạy về phía cha mình và ôm chầm lấy, ông mỉm cười và đưa cho cậu một mặt dây chuyền, Mở nắp chiếc đồng hồ, ông chỉ cho Jaejoong thấy một bức ảnh nhỏ: “Như thế này mẹ con sẽ luôn ở bên con” 

Jaejoong mỉm cười và ôm chặt lấy cha mình.

10 năm sau: 

Nhiều năm đã trôi qua kể từ ngày Jaejoong biết mẹ cậu đã qua đời khi sinh cậu. Ban đầu, Jaejoong luôn tự trách mình, nhưng cha và anh trai đã an ủi rằng đó không phải lỗi của cậu…

Jaejoong được học ngay tại nhà, bởi cậu không thể đi học như những đứa trẻ bình thường khác. Cậu không có bất kỳ bạn bè nào, Jaejoong cho rằng tất cả những đứa trẻ bằng tuổi cậu đều phá phách hư hỏng, ỷ lại vào sự giàu có của gia đình! Cậu ghét họ nên thường chơi một mình hoặc với anh trai của cậu. Jaejoong thích đọc sách về tình yêu, tình bạn chân thành với một kết thúc có hậu.

Nhưng thật sự, Jaejoong luôn cảm thấy cô đơn, cậu muốn có một người bạn, người sẽ yêu cậu thật sự chứ không phải vì sự giàu có của gia đình cậu! Jaejoong muốn có một cuộc sống bình thường, được đi học bình thường…

Jaejoong luôn cầu xin cha cho cậu được phép đi học, nhưng cha cậu chưa bao giờ đồng ý điều đó! Thậm chí dù ông chưa bao giờ nói “Không!” với Jaejoong vì bất cứ điều gì, luôn chiều theo những gì cậu muốn. Nhưng để gửi Jaejoong đến học tại một trường công lập là điều không thể được. Quá mạo hiểm và nguy hiểm!

 3 năm sau, khi Jaejoong gần 17 tuổi:

Một lần, khi đi ngang qua văn phòng của cha, Jaejoong tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và anh trai cậu, họ đang nói về một người nào đó được gọi là chủ gia đình… Anh ta là người quyền lực nhất trong gia đình và không ai dám từ chối anh, bất cứ điều gì anh ta nói đều phải được thực hiện!

Jaejoong mỉm cười khi nghe được điều này! Cậu quyết định sẽ đi gặp người chủ gia đình và cầu xin anh ta giúp ước mơ của cậu trở thành sự thật – đó là có một cuộc sống bình thường dù chỉ trong vòng một năm!

Chapter 1: Một sự thay đổi lớn

Tôi mỉm cười hạnh phúc, nhìn đường phố qua cửa kính ô tô. Cuối cùng tôi được làm điều mình muốn – đó là được đến trường trung học như một học sinh bình thường, tất nhiên là với sự cho phép của chủ gia đình.

Vâng, đúng như những gì bạn thấy, tôi đến từ một trong những gia đình giàu có nhất Hàn Quốc, luôn phải học tập ngay tại nhà và không bao giờ có một người bạn nào… Khi xem phim và đọc những cuốn sách về tình bạn và tình yêu, tôi luôn mơ ước gặp một người bạn hoặc phải lòng một ai đó như những người bình thường.

Khi bước sang tuổi 17, tôi đã tới gặp người chủ gia đình, đó là một người đàn ông bí ẩn mà tôi chưa từng được gặp bao giờ. Tôi cầu xin anh ta hãy giúp tôi có được cuộc sống bình thường, tôi muốn đi học, được sống trong một căn nhà nhỏ và có thể làm một công việc bán thời gian nào đó. Khi tôi nói chuyện với cha tôi về điều này, lần nào ông cũng dứt khoát từ chối, và chỉ có anh ta mới có thể làm cha tôi đồng ý chuyện này.

Suốt hai tiếng ròng rã van xin, cuối cùng anh ta cũng đồng ý viết một bức thư cho cha tôi, đóng con dấu của anh lên đó và ra lệnh cho trợ lý đưa nó cho tôi, và bảo tôi hãy mang bức thư này đưa cho cha mình.

Cha tôi cầm lá thư, ông đọc nó hai lần và thở dài, đúng là như vậy, tôi biết tôi đã thắng trận đấu này! Ông không có sự lựa chọn nào khác, ông sẽ không bao giờ làm ngược lại yêu cầu của người chủ gia đình, không một ai dám.

Tôi trở về phòng, thu xếp hai túi hành lý gồm quần áo, sách và các đồ dùng cá nhân. Bước xuống cầu thang, anh trai tôi mỉm cười: “Được rồi em trai, bắt đầu từ ngày mai em sẽ tới Seoul. Anh đã thu xếp để không ai có thể biết về gia đình của chúng ta, em có thể sống ở căn hộ nhỏ gần trường học và làm việc ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh của anh ở cạnh đó”.

Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy anh trai mình, anh luôn là người quan tâm giúp đỡ và ủng hộ những quyết định của tôi. Bước về phía bước tranh treo trên tường, tôi nói: “Mẹ à, hi vọng may mắn sẽ đến với con”, rồi lại nhìn về phía ba: “Con sẽ gọi cho ba sau ạ!”.

Tôi rời khỏi nhà và lên chiếc xe sang trọng đang chờ ở ngoài. Người tài xế đứng đợi, giúp tôi xách hành lý, sau đó, chúng tôi rời khỏi căn nhà duy nhất mà tôi ở từ lâu.

Và lúc này, khi nhìn ngắm những cửa hàng nhỏ bên đường, tôi mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng, mong ước của tôi đã trở thành sự thật, tôi sẽ là một chàng trai bình thường với một cuộc sống bình thường… Chiếc xe dừng lại, người tài xế bước xuống mở cửa. Tôi bước ra và nhìn xung quanh, đó là một tòa nhà, người tài xế nhìn tôi: “Cậu chủ, căn hộ đó ở đây.”

Tôi gật đầu và bước lên cầu thang, tầng 3 của tòa nhà này có hai căn hộ, một căn đã thuộc quyền sở hữu của tôi, còn căn bên trái thì vẫn chưa có ai đến ở như tài xế đã nói. Tôi mở cửa với chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc rồi bước vào, người tài xế đặt hành lý của tôi xuống sàn, cúi chào và ra ngoài.

Tôi nhìn quanh phòng khách, có một tivi màn hình phẳng cỡ lớn và hai chiếc sofa, một bàn ăn nhỏ đủ cho sáu người, một kệ sách nhỏ bên cạnh chiếc bàn với laptop ở trên nó. Tôi bước vào, mở cánh cửa đầu tiên ở phía bên phải – đó là một phòng tắm, với bồn tắm, bồn vệ sinh và một tủ đồ nhỏ. Tôi mỉm cười, ra khỏi phòng tắm và bước vào căn phòng tiếp theo – là phòng ngủ. Một căn phòng nhỏ nhưng chiếc giường ngủ thì lớn vô cùng, giống như giường của một vị vua vậy, ngoài ra còn có tủ quần áo, một chiếc gương lớn và một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Tôi đi ra ngoài và quay trở lại phòng khách, bước vào phòng bếp tuy khá nhỏ nhưng sạch sẽ, mở tủ lạnh, hoàn toàn trống không. Tôi mỉm cười, tự nhủ mình cần phải đi mua sắm một chút thôi!

Mở cửa và bước ra ngoài, tôi nhìn qua những căn hộ bên cạnh trước khi xuống cầu thang. Tại cầu thang của tầng 2, tôi gặp một người thanh niên trông có vẻ trạc tuổi tôi, cậu ta mỉm cười: “Hey, cậu có phải là người mới dọn đến ở tầng 3 không?… Tôi là Kim Junsu”

Tôi mỉm cười đáp lại chàng trai ấy: “Chào, tôi là Kim Jaejoong”

Junsu cười: “Cậu định đi đâu vậy?”

“Đi mua sắm, tủ lạnh nhà tôi chẳng có gì cả”

“Tôi cũng đang định đến siêu thị, đi cùng nhé?”

Tôi gật đầu, bước đi bên cạnh Junsu: “Cậu bao nhiêu tuổi” – Junsu hỏi.

Tôi mỉm cười: “17!”

“Tôi cũng 17 tuổi nè. Cậu sinh tháng mấy? Tôi sinh tháng 12”

“Tháng 1” – tôi trả lời.

Cậu ấy gật đầu: “Vậy thì cậu phải là anh rồi”

Tôi cười và Junsu nhìn tôi: “Anh học trường nào thế?”

“Trung học Seoul”

“Được đó, em cũng vậy nè. Hi vọng chúng ta sẽ được học cùng lớp với nhau”

Tôi gật đầu, bước vào siêu thị cùng Junsu, xách một chiếc giỏ và bắt đầu nhìn xung quanh. Tôi nhanh chóng lấy sữa, đường, muối, rau, bánh mì, pho mát, một số loại trái cây, nước trái cây và bánh sô-cô-la. Bước tới bên cạnh quầy thu ngân và trông thấy một cuốn sách dạy nấu ăn, tôi cầm nó lên đặt vào trong giỏ của mình.

Sau khi trả tiền bằng thẻ tín dụng, tôi tự hứa với bản thân mình rằng đó sẽ là lần cuối cùng tôi sử dụng nó, trừ khi có trường hợp khẩn cấp. Junsu giúp tôi xách một túi đồ và chúng tôi cùng đi bộ về nhà. Junsu bước vào căn hộ của tôi và nhìn quanh: “Wow, nhà của anh thật tuyệt đấy!”

Tôi mỉm cười: “Muốn chơi game không?”

Cậu ấy gật đầu lia lịa, chúng tôi ngồi phía trước tivi và bắt đầu chơi. Sau khi chơi được vài giờ, đột nhiên điện thoại Junsu reo chuông, cậu ấy đọc tin nhắn và đứng lên: “Em phải về nhà, chúng ta cùng kết thúc game này vào ngày mai nhé. Gặp anh sau!”

Junsu bước ra khỏi nhà, tôi tự mỉm cười với mình. Tôi vừa kết bạn với một người và cậu ấy có vẻ là một người tốt. Bước vào bếp, mở cuốn sách dạy nấu ăn, tôi bắt đầu tự nấu theo công thức ở trang đầu tiên.

Cảm giác thật tuyệt khi được tự nấu ăn. Tôi thích việc nấu ăn và có thể nói là nấu khá ngon. Ăn xong, tôi để bát đĩa trong máy rửa bát và bật nút khởi động. Bỗng nhiên có một tiếng động lạ, nhưng tôi nghĩ chuyện đó là bình thường thôi, phải không nhỉ?

Quay trở lại phòng khách và nhìn quanh một lượt, tôi đi tắm thật nhanh vì đã buồn ngủ. Vừa đặt lưng xuống giường, tôi cầm điện thoại và gọi cho ba, chúng tôi nói chuyện một lát nhưng ông cứ liên tục hỏi tôi định sẽ sống thế nào và có cần ông giúp đỡ gì không.

Ngày hôm nay đã quá mệt vì phải chuyển đồ, tôi ngủ ngay sau khi nói chuyện với ba.

Nghe có tiếng gõ cửa, tôi hé mở mắt và nhìn xung quanh, chẳng thấy gì trong căn hộ sang trọng của tôi cả, cũng không có người giúp việc nào hay bất kỳ điều gì khác. Quan sát quanh phòng ngủ, tôi nhận ra đó là tiếng gõ từ cửa chính, tôi bước ra và mở cửa, Junsu trong bộ đồng phục học sinh đang ngạc nhiên nhìn tôi: “Trời ơi, anh bị trễ giờ rồi kìa!”

Tôi nhìn cậu ấy: “Hả?”

Junsu thở dài, kéo tôi vào phòng tắm: “Rửa mặt đi, nhanh lên”

Tôi làm theo lời cậu ấy nói và nhìn Junsu: “Cậu làm gì ở đây vào lúc sáng sớm thế này?”

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, như thể nghĩ tôi bị điên vậy: “Chúng ta sắp muộn học rồi đó, anh mau thay đồ đi”

Tôi gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng ngủ và thay quần áo, không muốn bị đi học muộn vào ngày học đầu tiên. Mặc bộ đồng phục học sinh và bước ra ngoài, cầm lấy túi xách và nhìn Junsu: “Cảm ơn vì đã đánh thức anh, chưa bao giờ anh dậy sớm thế này cả.”

Junsu mỉm cười: “Là bạn bè thì phải thế chứ!”

Tôi mỉm cười gật đầu rồi cùng Junsu tới trường. Khi chúng tôi vừa bước vào trường, Junsu đã đưa tôi đến phòng Quản lý. Tôi gõ cửa và bước vào, thầy giáo đưa cho tôi tờ ghi thời khóa biểu của lớp. Lễ phép nhận lấy, tôi cúi chào và đi ra. Trông thấy Junsu đang chăm chú nhìn vào thời khóa biểu của tôi, cậu ấy nói: “Giờ chúng ta là bạn cùng lớp rồi đấy, tuyệt, đi nào!”

Tôi cùng Junsu trở về lớp, khi vừa bước vào, tôi nhìn thấy rất nhiều các cô gái đang vây quanh một chàng trai, tôi hỏi Junsu: “Cậu ta là ai vậy?”

Cậu ấy nhìn xuống và khẽ cười: “Park Yoochun – chàng trai giàu có nhất trường này, anh ta là một kingka nhưng xem ra có vẻ giống một tay chơi hơn.”

Tôi gật đầu, bước tới ngồi bên cạnh Junsu, vài giây sau, một chàng trai cao lớn bước tới bên cạnh chúng tôi: “Cậu đang ngồi ở ghế của tôi đó!”

Tôi nhìn cậu ta và đứng lên: “Ồ, xin lỗi!”

Junsu nhìn cậu ta và nói: “Changmin, không sao đâu. Từ giờ anh ấy sẽ ngồi ở đây…”

Cậu nhóc được gọi là Changmin bĩu môi: “Nhưng mà hyung…”

Tôi mỉm cười với cậu ta: “Chào, anh là Kim Jaejoong”

“Em là Shim Changmin”

Changmin thở dài: “Đó là chỗ của em mà”

Tôi nhìn cậu ta: “Được rồi, anh sẽ tìm một chỗ trống khác vậy”

Changmin nhìn tôi: “Bàn bên cạnh nè anh, chưa có ai ngồi đâu!”

Tôi chuyển sách vở của mình sang cái bàn gần đó, trông thấy Changmin đang cười: “Chỗ ngồi này rất tốt để giấu việc ăn quà vặt trong giờ học anh ạ, hí hí”

Tôi cười khúc khích và ngồi xuống, vừa lúc đó thì chuông reo, giáo viên bước vào, cô đi về phía tôi, hỏi: “Em là học sinh mới?”

Gật đầu và mỉm cười, tôi giới thiệu về bản thân mình rồi ngồi xuống. Đột nhiên, cánh cửa lớp học mở toang, một anh chàng đẹp trai cao lớn với mái tóc đen và đôi mắt màu socola bước vào. Cậu cúi đầu chào và đưa giấy giới thiệu cho giáo viên: “Mình tên là Jung Yunho, rất vui được gặp các bạn”.

Cô giáo mỉm cười: “Được rồi Yunho, em ngồi ở ghế trống bên cạnh Jaejoong kìa!”

Anh chàng Yunho đó đi về phía tôi và ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôi nói với cậu ấy: “Chào cậu, mình cũng mới chuyển tới đây thôi”

Yunho mỉm cười: “Thật sao?”

Tôi gật đầu, mắt không thể ngừng nhìn cậu ấy, Yunho chỉ để ý đến chuyện trường lớp còn tôi thì chú ý đến cậu ta. Trong lòng tôi có một cảm giác ấm áp kỳ lạ với anh chàng Yunho này, thật khó giải thích được cảm giác này, nhưng đó có thể là tình bạn…?

Đột nhiên chuông reo, giờ ăn trưa đã tới. Yunho nhìn tôi: “Muốn ăn trưa cùng không?”

Tôi mỉm cười và gật đầu. Chúng tôi cùng Junsu, Changmin cùng đi tới quầy ăn tự phục vụ của trường để ăn trưa…

Chapter 2: Là bạn bè hay gì khác?

Bốn người chúng tôi cùng đi bộ tới căng tin, đứng xếp hàng thật trật tự để chờ tới lượt ăn trưa. Tôi nhìn lên phía trước, các học sinh phải tự trả tiền cho bữa ăn của họ… Chết tiệt thật, tôi không có tiền! Nhìn sang Junsu đứng bên cạnh, tôi nói: “Junsu ơi, anh không đói… anh ngồi chờ em ở cái bàn phía kia nhé?”

Junsu nhìn tôi trong giây lát và gật đầu: “Thế cũng được anh ạ!”

Tôi mỉm cười, đi về phía cái bàn gần đó và ngồi xuống. 10 phút sau Yunho, Junsu và Changmin quay lại, trên tay mỗi người là một khay thức ăn, dù bây giờ tôi rất đói nhưng cũng không thể mua bữa trưa được, chỉ còn cách đợi về nhà rồi ăn sau vậy.

Các chàng trai ngồi xuống và bắt đầu ăn, Yunho nhìn tôi: “Bữa trưa của cậu đâu?”

Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Không đói!”

Yunho nhìn tôi, cậu ấy đưa cho tôi một nửa chiếc sandwich của mình: “Mau ăn đi, cậu gầy quá đấy”

Tôi nhìn Yunho, hơi đỏ mặt nhưng cũng nhận lấy phần sandwich đó và bắt đầu ăn. Yunho nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười của cậu ấy làm tim tôi đập nhanh hơn… chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Một lát sau thì chuông reo, chúng tôi đứng lên và quay lại lớp học. Yunho lại ngồi xuống cạnh tôi, và một lần nữa tôi lại không thể rời mắt khỏi cậu ấy, nhưng Yunho chưa bao giờ nhìn tôi dù chỉ một lần, cậu ấy chỉ chú ý đến bài giảng của giáo viên và coi tôi như người vô hình.

Lớp học cuối của chúng tôi là P.E, bởi vậy chúng tôi đã đi đến phòng thay đồ. Tất cả bắt đầu cởi áo sơ mi đồng phục của họ… Vậy nghĩa là tôi phải thay đồ ở đây sao? Ngay trước mặt những người lạ sao? Không thể được, tôi không thể làm điều này…

Tôi trông thấy Yunho vừa cởi áo, tôi thề rằng tim mình như ngừng đập khi nhìn thấy bộ ngực trần của cậu ấy với cơ bụng sáu múi hoàn hảo và tấm lưng cơ bắp… Gì vậy? Tôi đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Cậu ấy là một chàng trai! Và tôi cũng vậy… điều này không thể được, phải không?

Dường như Yunho cảm nhận được cái nhìn của tôi, cậu ta mỉm cười và bước về phía tôi: “Sao cậu không thay đồ?”

Tôi cúi gằm mặt xuống đất, cố gắng xua đuổi ý nghĩ ngu ngốc ấy ra khỏi tâm trí: “Tớ không thể thay đồ ở đây được!”

Yunho mỉm cười, nắm lấy tay tôi. Cậu ấy không nói lời nào, kéo tôi vào phòng tắm: “Vào đó thay đi, tớ sẽ đợi cậu ở đây!”

Tôi vội chạy vào bên trong một phòng và nhanh chóng thay đồ, sau đó bước ra ngoài. Yunho đang đứng tựa lưng vào tường và chờ đợi. Cậu mỉm cười và chúng tôi cùng nhau tới phòng tập thể dục.

Lớp P.E rất tuyệt, chúng tôi cùng chơi dodgeball, Yunho và tôi cùng đội với nhau. Tôi đã dốc hết sức mình để chơi thật tốt, cố quên đi hình ảnh bộ ngực trần của Yunho nhưng điều đó thật khó khăn.

Sau giờ học, tôi cùng Junsu đi bộ về bởi chúng tôi sống cùng một tòa nhà. Đột nhiên, chúng tôi thấy Yunho đi bộ ngay phía sau, tôi đã phải cố gắng phớt lờ cậu ta và tập trung nghe những gì mà Junsu đang nói.

Khi chúng tôi về đến nhà, bước vào nhưng vẫn thấy Yunho đang đi theo phía sau dù tôi đã cố lờ đi. Đến tầng 2, tôi và Junsu tạm biệt nhau. Cậu ấy vào nhà còn tôi đi lên tầng trên, Yunho vẫn đi theo tôi.

Lên đến tầng 3, Yunho vẫn theo đằng sau, tôi quay lại, nhìn cậu ấy và nói: “Sao cậu cứ đi theo tớ thế?”

Yunho nhìn tôi, mỉm cười: Đâu có… tớ sống trong căn hộ bên trái mà, tớ mới chuyển đến đây vào sáng nay”

Tôi đứng nhìn cậu ấy mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở, Yunho nói: “Muốn vào không?”

Tôi lắc đầu và trở về căn hộ của mình. Thay quần áo xong, tôi bước vào bếp, nhanh chóng làm gì đó để ăn tạm trước khi đi làm. Đột nhiên điện thoại reo, đó là anh trai của tôi:

“Chào anh!”

“Hey em trai, học ở trường đó thế nào?”

“Tốt anh ạ!”

“Được, vậy thì ra mở cửa đi”

Tôi cúp máy và ra mở cửa, anh trai tôi đang đứng đó, mỉm cười, tôi đứng nép người qua một bên để anh ấy bước vào: “Anh mang bữa trưa đến cho em đấy”

Tôi mỉm cười: “Em không có nhiều thời gian đâu, em phải đi làm sớm”

Anh cười: “Không sao, dù sao anh cũng là ông chủ của em cơ mà”

Tôi gật đầu và đi lấy đĩa để đựng thức ăn. Sau bữa trưa, chúng tôi cùng ra khỏi căn hộ và đi bộ đến nhà hàng ở cùng khu phố. Khi chúng tôi bước vào, người quản lý vội vã cúi chào anh trai tôi. Anh mỉm cười, chỉ cho tôi thấy mọi thứ xung quanh và yêu cầu người quản lý chăm sóc tốt cho tôi trước khi đi.

Người quản lý nhìn tôi và đưa cho tôi một chiếc tạp dề: “Mặc nó vào và bắt đầu công việc nhé! Yunho sẽ cho cậu biết phải làm những gì”

Yunho ư?

Cậu ấy làm việc ở đây sao? Chắc là không phải đâu…

Tôi tới nhà bếp – nơi mà tôi sẽ chuẩn bị cho việc làm bánh sandwich và các món khác. Tôi nhìn quanh, trông thấy Yunho đang đeo tạp dề, đang làm sandwich, cậu ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi: “Ơ, cậu cũng làm việc ở đây hả?”

Tôi gật đầu: “Tớ mới đến làm thôi!”

Yunho cười: “Lại đây, tớ sẽ giúp cậu”

Tôi đi cùng cậu ấy: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Sandwich”

Tôi gật đầu. Yunho hướng dẫn tôi các công đoạn để làm một chiếc hambuger, tôi làm theo và chúng thật tuyệt. Tôi thích nấu ăn và làm bánh nhưng vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh cơ bụng sáu múi của Yunho ra khỏi tâm trí.

Khoảng 4 tiếng sau, Yunho quay lại nhìn khi tôi đang làm khoai tây chiên đi kèm cho một số món ăn, cậu ấy nói: “Làm xong cái này thì chúng ta nghỉ nhé, có một bữa ăn miễn phí và nghỉ ngơi khoảng 30 phút”

Tôi mỉm cười. Được làm việc thật tuyệt nhưng nó quá khiến tôi quá mệt, hôm nay Yunho đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cậu ấy đã làm hết sandwich còn tôi chỉ chuẩn bị đồ ăn nhẹ, đồ uống hoặc món tráng miệng, nhưng trông cậu ấy chẳng có vẻ gì là mệt mỏi với công việc cả.

Các món ăn được mang ra cho khách hàng sau khi hoàn thành, Yunho nhìn tôi và cười: “Ngồi xuống đi, để tớ làm bữa tối cho”

Tôi bĩu môi: “Nhưng tớ muốn giúp cậu, tớ cũng thích nấu ăn mà!”

Yunho cười khúc khích: “Được thôi, vậy thì đến đây nào”

Tôi bước tới bên cạnh Yunho và chúng tôi cùng nhau nấu ăn. Thật thú vị khi nấu ăn cùng cậu ấy bởi Yunho hướng dẫn tôi mọi thứ, thời gian cũng trôi qua thật nhanh. Chúng tôi cùng ngồi xuống để thưởng thức bữa ăn này, tôi nhìn Yunho: “Mùi vị cũng được đấy!”

Cậu mỉm cười: “Tớ vui khi cậu thích nó”

Mặt tôi tự dưng đỏ bừng, không biết tại sao nhưng tôi hay đỏ mắt mỗi khi cậu ấy nhìn, nhưng với Junsu thì khác. Không biết chuyện gì đang xảy ra giữa tôi và Yunho nữa.

Một giờ sau, chúng tôi xong việc và về cùng nhau. Cả hai nói lời tạm biệt trước khi bước vào nhà của mình. Tôi vào phòng tắm, bật vòi sen nhưng không có nước nóng,  dù đã cố gắng đợi một lúc nhưng nước chảy ra có màu nâu và mùi hôi khó chịu kèm theo. Tôi vội vã chạy ra khỏi phòng tắm và không biết phải làm gì nữa.

Tôi sang căn hộ bên cạnh và gõ cửa. Một lát sau, Yunho ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi cúi mặt: “Nước bị làm sao ấy, tự dưng có màu nâu và mùi gì lạ lắm”

Yunho nhìn tôi: “Để tớ kiểm tra xem sao”

Tôi gật đầu, cùng cậu ấy trở vào căn hộ của tôi. Yunho mở nước vào bồn, vẫn như trước đó, vẫn là dòng nước màu nâu chảy ra với mùi hôi khó chịu. Yunho vừa thoát nước vừa nhìn tôi: “Chắc có vấn đề gì đó với đường ống rồi!”

Tôi nhìn cậu ấy: “Vậy tớ phải làm sao?”

Yunho thở dài: “Chúng ta nên gọi thợ đến sửa vào ngày mai”

“Nhưng hôm nay tớ sẽ tắm thế nào đây?”

Cậu mỉm cười: “Cậu dùng phòng tắm của tớ cũng được, tớ dùng xong rồi”

Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi phải tắm trước khi đi ngủ… “OK” – tôi gật đầu.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi sang căn hộ của Yunho. Tôi nằm dài trong bồn tắm và thư giãn, khi chuẩn bị mặc bộ pijama, tôi nghe 1 tiếng cửa nhỏ: “Cậu ổn chứ?”

Tôi mỉm cười và mở cửa: “Uh, xin lỗi cậu, tớ tắm lâu quá!”

Yunho lắc đầu: “Không sao”

Tôi nhìn cậu ấy: “Tớ phải về làm bài tập đã”

“Chúng ta có thể làm cùng nhau mà”

Tôi không thể từ chối bởi cũng cần một người giúp đỡ học môn toán. Tôi đã không chú ý nghe giảng ở lớp chỉ vì mải… nhìn Yunho. “OK, tớ sẽ quay lại ngay” – tôi gật đầu.

Tôi về lấy cặp sách và sang căn hộ của Yunho, chúng tôi ngồi ở bàn ăn và bắt đầu làm bài tập… Tôi bắt đầu làm các câu hỏi, nhưng câu cuối quá khó, tôi không có ý tưởng nào để giải quyết nó cả.

Yunho nhìn tôi: “Có câu nào khó sao?”

Tôi bĩu môi, cậu mỉm cười và sang chỗ tôi. Yunho bước đến từ phía sau, cúi đầu xuống gần vai tôi và giải thích cách làm câu hỏi khó ấy. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập quá lớn, tại sao vậy? Tôi cũng không hiểu nổi nữa…

Chapter 3: Không manh mối

Yunho đã tìm được cách giải cho câu hỏi khó ấy và về chỗ của mình: “Cậu hiểu chưa?”

Tôi gật đầu: “Tớ phải về đây”

Nhanh chóng thu xếp lại sách vở và rời khỏi căn hộ của Yunho, tôi bước ra ngoài và đóng cửa lại. Bình tĩnh được một lát, tôi vào bếp, quyết định tự làm bữa trưa vào ngày mai vì không có tiền để mua chúng ở trường. Tôi chuẩn bị mọi thứ và cất vào trong tủ lạnh để dùng vào ngày mai.

Làm món trứng chiên với cơm, cùng xúc xích, một lát sau, tôi đặt hộp cơm trưa vào tủ lạnh và đi ngủ. Tôi nằm xuống giường, gọi điện cho ba mình, ông muốn tôi có mặt tại bữa trà vào Chủ nhật tuần này.

Sau khi nói chuyện với ba, tôi gác máy và chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.

Giật mình vì tiếng đồng hồ báo thức, tôi vội mở mắt, đã đến giờ chuẩn bị để tới trường, dù vẫn còn buồn ngủ nhưng tôi phải dậy nhanh thôi. Nhanh chóng đứng lên và đi vào bếp, tôi lấy chai nước uống một hơi dài, rửa mặt đánh răng trước khi quay lại phòng ngủ thay quần áo với bộ đồng phục.

Tôi chuẩn bị cặp sách và mang theo hộp cơm trưa. Vừa bước ra khỏi nhà, tôi đã trông thấy Yunho đứng trước cửa, mỉm cười với tôi: “Chào buổi sáng, tớ nghĩ chúng ta có thể cùng nhau tới trường đấy”

Tôi gật đầu: “Buổi sáng tốt lành nhé!”

Tôi bắt đầu cảm thấy nóng trở lại khi chúng tôi đi gần nhau. Một chiếc xe màu đen đang đứng chờ ở ngoài, là Park Yoochun đang đứng nói chuyện với Junsu:

Chúng tôi đi tới và nghe được cuộc nói chuyện giữa họ:

“Để anh giải thích đã”

“Không cần phải thế đâu!”

“Junsu, đợi đã…”

“Đừng gọi cho em nữa”

“Nói chuyện đã nào!”

“KHÔNG!”

Junsu quay lại, trông thấy tôi và Yunho đang đứng đó nhìn, cậu ấy đi về phía tôi và nói: “Hyung, buổi sáng tốt lành nhé!”

Tôi gật đầu, Junsu trông vẫn còn bối rối, cậu ta vội kéo tôi đi: “Đi nào, đến trường thôi”

Tôi đến trường cùng Junsu và Yunho, Yoochun tiếp tục nhìn theo chúng tôi trong chiếc xe của mình, nhưng Junsu đã phớt lờ coi như không trông thấy điều đó. Khi vừa tới trường, tôi cất tiếng hỏi Junsu: “Chuyện sáng nay là sao vậy?”

Junsu nhìn tôi: “Không có gì đâu”

Vài giây sau, khi Yoochun vừa bước vào lớp, Junsu đứng dậy và đi ra ngoài. Yoochun thở dài, ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh cửa sổ.

Changmin cũng vừa đến: “Chào buổi sáng các anh!”

Tôi mỉm cười: “Chào”

Changmin nhìn tôi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi thở dài: “Có chuyện gì đó giữa Junsu và Yoochun ấy”

Changmin nhìn tôi: “Ồ chuyện đó… em chỉ biết là họ chơi thân với nhau từ nhỏ nhưng đột nhiên Junsu quyết định rằng anh ấy không muốn chơi với Yoochun nữa và bắt đầu phớt lờ anh ấy”

Tôi nhìn Yunho – người cũng đang bối rối như tôi, nhưng cậu ấy không nói bất cứ điều gì, chỉ thở dài và nhìn ra cửa sổ.

Junsu không quay lại lớp cho đến khi chuông reo, cậu ấy không nói chuyện với bất kỳ ai kể cả lúc ăn trưa. Cậu ấy đã chạy ra ngoài khi thấy Yoochun vào lớp.

Tôi đến sân bóng đá với Yunho và Changmin. Chúng tôi ngồi xuống nền cỏ xanh để ăn trưa cùng nhau. Tôi mở hộp cơm của mình và bắt đầu ăn, bữa trưa hôm nay rất tuyệt. Trông thấy Changmin nhìn vào hộp cơm của mình, tôi mỉm cười: “Muốn ăn không?”

Cậu nhóc khẽ gật đầu, bắt đầu ăn vội vã: “Ngon quá”

Tôi mỉm cười, nhìn Yunho trong khi cậu ấy đang đọc một cuốn sách: “Yunho ah, hôm nay cậu cũng đi làm phải không?”

Cậu ấy nhìn tôi: “Ừ, sau giờ học. Có gì không?”

Tôi cười: “Tớ cũng đi vào lúc đó. Chúng ta cùng đi nhé?”

Yunho gật đầu: “Chắc chắn rồi!”

Changmin nhìn chúng tôi: “Hai anh làm việc cùng nhau sao?”

Yunho gật đầu: “Ừ, ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh gần trung tâm mua sắm ấy!”

“Ồ, chỗ đó gần nhà anh Junsu mà”

“Ừ, bọn anh sống cùng một tòa nhà”

Changmin gật đầu và tiếp tục ăn, Yunho tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, bỗng dưng đánh một tiếng thở dài: “Yunho à, khi nào chúng ta sẽ gọi thợ sửa ống nước?”

Yunho nhìn tôi: “Ừ nhỉ, suýt nữa thì quên đấy, sau giờ học tớ sẽ gọi cho bạn tớ, cậu ấy biết sửa nó đó”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn nhé!”

Ngày hôm đó trôi qua thật chậm, thậm chí tôi đã ngủ gật trong lớp học vào giờ Lịch sử…

Tôi cảm thấy như có ai đó đang khẽ lay vai mình, vừa mở mắt, tôi thấy Yunho đang nhìn mình: “Tỉnh ngủ chưa? Sắp đến giờ đi làm rồi kìa”

Tôi gật đầu và đỏ mặt. Yunho cúi mặt gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Cất sách vở vào cặp, tôi bước cạnh Yunho và ra khỏi lớp. Chúng tôi đi trên phố cho tới khi nghe thấy tiếng ai đó đang tranh cãi, thì ra là Junsu và Yoochun đang cãi nhau:

“Tôi đã bảo anh là để cho tôi yên mà?”

“Cho anh giải thích đã?”

“Không cần!”

“Su…anh không có ý như vậy mà”

“Tôi không quan tâm”

“Chẳng có chuyện gì xảy ra hết!”

“Đấy không phải việc của tôi”

“Có đấy”

“Hãy nghe anh nói, chỉ 5 phút sau, sau đó em tự quyết định cũng được”

“Không!”

“Anh sẽ không đi đâu cả”

“Tôi gọi cảnh sát đấy nhé!”

“Em bảo sao cơ?”

“Cút ngay cho tôi!”

Đột nhiên Junsu bỏ chạy, hình như cậu ấy đang khóc. Yoochun cố gắng đuổi theo nhưng Junsu chạy quá nhanh. Cậu ta đứng nhìn Junsu và thở dài: “Anh sẽ khiến em phải quay lại… Su à”

Tôi nhìn Yunho – người đang đứng bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra giữa họ vậy nhỉ?”

“Tớ cũng chịu”

Yunho nhún vai, tiếp tục đi, còn tôi vội vã bước theo cậu ấy. Chúng tôi tới nhà hàng, vào phòng thay đồ và mặc tạp dề vào. Vừa bước ra ngoài thì đã gặp anh quản lý đứng đó: “Được rồi, hôm nay Yunho làm việc ở quầy nhé. Còn Jaejoong thì dọn dẹp chỗ này!”

Tôi cau mày, hơi bực bội vì muốn được làm việc cùng Yunho, nhưng biết là điều đó không thể được. Cầm cây chổi lên, tôi bắt đầu lau sàn một cách uể oải. Tôi chẳng còn hứng thú để làm gì nữa, vả lại, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cây chổi này thì làm sao biết cách sử dụng nó chứ? Tôi bắt đầu lau sàn theo hình vòng tròn…

Đột nhiên tôi nhìn thấy hai cánh tay của ai đó đang nắm tay mình, tôi quay lại, đó là Yunho – cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Cậu làm thế là sai rồi”

Yunho bắt đầu lau sàn, còn tôi thì nghe rõ tiếng tim mình đập ngày một nhanh hơn, cậu ấy đứng rất gần tôi… Một phút sau, Yunho lùi lại và nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm tiếp đi!”

Tôi gật đầu, bắt đầu lau lại theo cách mà Yunho vừa hướng dẫn. Cậu ấy gật đầu ra vẻ hài lòng và quay lại phía quầy bar, sau đó, tôi vò một miếng bọt biển và bắt đầu lau bàn, khiến tất cả những thức ăn thừa trên bàn vương vãi hết xuống sàn nhà.

Tôi thở mệt nhọc vì lại phải lau sàn một lần nữa… Đột nhiên tôi cảm thấy Yunho đang đứng bên cạnh mình: “Nhìn nhé!”

Yunho lấy một chiếc hộp màu xanh và gạt tất cả thức ăn thừa vào trong đó. Sau đó cậu ấy lấy một chiếc túi nhỏ đựng nước xà phòng, nhúng miếng bọt biển vào đó rồi lau bàn. Cuối cùng là dùng một chiếc khăn khô để lau lại lần nữa. Làm xong, Yunho quay sang nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm được rồi chứ?”

Tôi gật đầu và bắt đầu làm theo, bốn tiếng sau, chúng tôi được nghỉ và đến giờ ăn tối. Lúc đó, Yunho phải ngồi ăn một mình bởi tôi còn bận lau sàn…

Sau giờ làm, Yunho và tôi cùng về nhà. Cậu ấy đã gọi một người bạn tới sửa giúp tôi đường ống nước trong phòng tắm và nói rằng phải thay một số ống vì nó đã quá cũ.

Tôi nhìn cậu ấy: “Mất khoảng bao nhiêu tiền để sửa vậy?”

Yunho suy nghĩ khoảng một giây: “Khoảng 100.000 won” (Trans: ~100$)

Tôi do dự, dù biết phải sửa đường ống nước, nhưng bây giờ tôi không có tiền. Có lẽ phải đợi đến cuối tháng khi nhận được lương thì tôi mới có thể sửa nó được…

Chapter 4: Làm bữa sáng

Yunho nhìn tôi: “Căn hộ này cậu thuê hay mua luôn vậy?”

Tôi trả lời: “Tớ thuê

Yunho gật đầu: “Vậy người chủ nhà này phải có trách nhiệm sửa nó, chỉ cần gọi cho họ là được”

Tôi cũng không chắc về điều đó, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. Vì anh trai tôi nói căn hộ này chỉ là thuê nên có lẽ nên làm như Yunho nói…

Tôi gật đầu, đi vào phòng ngủ và gọi điện cho anh trai mình, sau 2 hồi chuông, anh nhấc máy:

“Em trai yêu quý, có chuyện gì vậy?

“Hyung, anh thuê căn hộ này hả?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Vậy nếu có vấn đề gì, anh sẽ sửa nó phải không?”

“Phải, nhưng đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đường ống nước trong phòng tắm có vấn đề… thợ sửa ống nói muốn thay nó phải trả 100.000 won”

“Vậy hả? Vậy anh sẽ gửi tiền cho tài xế mang qua cho em nhé!”

“Cảm ơn anh!”

”Không có gì đâu em trai, hẹn gặp lại vào Chủ nhật nhé?”

“Chắc chắn rồi, tạm biệt anh”

“Bye!”

Tôi gác máy, quay trở lại phòng khách nơi Yunho và bạn của cậu ấy vẫn ở đó: “Chủ nhà sẽ gửi tiền cho tôi ngay bây giờ, khi nào cậu có thể sửa nó được?”

Cậu ta nhìn tôi: “Tôi sửa ngay bây giờ cũng được… mất 2 tiếng là cùng”

Tôi gật đầu: “Được rồi, vậy làm ơn!”

Cậu ta mỉm cười, quay lại phòng tắm. Cậu bắt đầu làm việc trong khi đó, tôi và Yunho ở ngoài phòng khách: “Muốn uống chút gì đó không?”

Yunho gật đầu, cùng tôi bước vào bếp. Cậu ấy nhìn xung quanh lại gần chỗ máy rửa bát: “Phải có tách chứ nhỉ?”

Yunho mở ra, cầm lên một cái tách đã vỡ: “Chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi nhún vai: “Tớ không biết

Yunho mỉm cười: “Để tớ chỉ cho

Yunho gom hết mảnh vỡ của chén bát và các món ăn bẩn từ bồn rửa chén, cậu ấy dạy tôi cách đặt bát vào máy, nơi để xà phòng, làm thế nào để đóng máy lại và bắt đầu khởi động. Tôi gật đầu: “Cái gì cậu cũng biết nhỉ?

Cậu ấy mỉm cười: “Tớ sống một mình đã lâu rồi, những điều này cũng được học lại từ người khác mà

Tôi gật đầu: “Gia đình của cậu đâu?”

Yunho cúi đầu: “Họ ở nước ngoài, tớ phải sống một mình tại Hàn Quốc”

Tôi nhìn xuống: “Xin lỗi cậu!”

Ông mỉm cười: “Không sao đâu, tớ ổn mà”

Tôi cười, đưa cho Yunho một ly nước trái cây và quay lại phòng khách. Chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu chơi game. Một lát sau, trò chơi bị gián đoạn khi tôi nghe có tiếng gõ cửa, đó là tài xế của anh trai tôi, ông cúi chào và đưa cho tôi một phong bì có 100.000W trong đó. Tôi mỉm cười, cảm ơn và quay vào trong.

Hai tiếng sau, bạn của Yunho bước ra: “Sửa xong rồi… cần phải lau chùi lại một chút nhưng nguồn nước đã sạch lại rồi”

Tôi mỉm cười, cảm ơn trước khi đưa 100.000W mà anh trai tôi vừa gửi tới. Cậu ấy mỉm cười, cúi đầu chào và rời đi.. Tôi bước vào phòng tắm, quả thật nước đã trong hơn rất nhiều. Mỉm cười hài lòng, tôi lấy cây chổi lau dọn lại trước khi có thể tắm.

Yunho đứng cạnh cửa phòng tắm: “Tớ về đây, ngủ ngon nhé!”

Tôi nhìn cậu ấy: “Cảm ơn cậu nhiều nhé, ngủ ngon!”

“Không có gì” – Yunho nói xong, bước ra ngoài và trở về căn hộ của mình.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi vội vã đi tắm. Vì ngày mai phải đến trường từ sớm nên tôi nghĩ mình nên đi ngủ thật sớm… Tôi bước đến giá sách, lấy ra hai cuốn và đọc. Một cuốn sách dạy nấu ăn và một cuốn hướng dẫn việc dọn dẹp.

Đọc xong 2 cuốn sách, nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng. Tôi học được rất nhiều từ những cuốn sách dạy nấu ăn, với những công thức mới khiến tôi muốn thử ngay bây giờ… Tuy nhiên, tôi phải đi ngủ mà…

Ngày thứ bảy trôi qua, chẳng có gì thú vị cả. Tôi chỉ tập trung vào việc quét dọn nhà cửa mà tôi đã học được từ những cuốn sách, nấu một bữa sáng đơn giản và làm bài tập về nhà. À quên, còn phải chuẩn bị quần áo để ngày mai đến dự buổi tiệc trà.

Sáng chủ nhật, âm thanh đáng ghét từ chiếc đồng hồ báo thức khiến tôi tỉnh giấc. Sau khi ăn sáng và tắm rửa, tôi thay một bộ đồ khá lịch sự với quần đen và áo sơ mi màu đỏ rượu. Đứng trước gương chải chuốt lại mái tóc, bỗng nhiên điện thoại reo:

“Alo?”

“Này, em đã chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi ạ!”

“OK, xe đang đợi em trước tòa nhà đó”

“Em nhớ rồi!”

“Gặp em sau nhé! Bye!”

Tôi bước ra khỏi căn hộ của mình và đi xuống tầng dưới. Trước cửa tòa nhà là chiếc xe màu đen sang trọng của anh trai tôi. Tài xế vội vã xuống xe, mở cửa cho tôi.

Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự lớn, tôi xuống xe và bước vào. Những người giúp việc trong nhà cúi chào. Mới chỉ 10 giờ sáng mà mọi người trông có vẻ bận rộn.

Tôi nhìn vào một người giúp việc: “Ba và anh trai tôi đâu?”

Cô cúi đầu lễ phép: “Dạ, ở trong văn phòng ạ!”

“Họ ăn sáng chưa?”

Cô lắc đầu: “Chưa ạ!”

Tôi thở dài, ba tôi thường quên ăn sáng mỗi khi ông bận. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng, tôi bước vào bếp trong sự cúi chào của các đầu bếp. Mỉm cười với bếp trưởng, tôi nói: “Tôi sẽ nấu bữa sáng cho ba và anh”

Các đầu bếp nhìn tôi, nét mặt hơi do dự nhưng rồi cũng cúi đầu và đứng dẹp qua một bên. Tôi nhớ lại công thức từ cuốn sách nấu ăn và muốn thử làm bánh xèo!

Tôi bắt đầu trộn các nguyên liệu và chiên chúng trong chảo… Nấu ăn cho người khác thật thú vị, khi làm xong, tôi nhìn sang phía bếp trưởng và những người đầu bếp đang đứng cạnh mình: “Tôi làm nó đúng cách phải không?”

Các đầu bếp nhìn tôi, mỉm cười và gật đầu: “Vâng, cậu chủ làm rất tốt ạ!”

Tôi cười và nhìn quanh: “Siro ở đâu nhỉ?”

Một vị đầu tiếp đưa cho tôi chai siro, tôi nhận lấy và tưới chúng lên phía trên những chiếc bánh. Chuẩn bị một ít nước trái cây, tôi đặt chúng trong một cái khay lớn và mang tới văn phòng.

Sau khi người giúp việc giúp tôi gõ cửa, vào giây sau, ba tôi bước ra. Tôi vào phòng, đặt khay đồ ăn lên bàn và chạy tới ôm ba và anh trai mình: “Con nhớ mọi người quá!”

Anh trai tôi mỉm cười và nhìn tôi: “Em sao rồi?”

Tôi cười: “Mọi thứ đều ổn ạ!”

“Cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều mà” – tôi vừa nói vừa ôm chầm lấy anh trai mình

Anh mỉm cười: “Đó là trách nhiệm của anh mà… Đường ống nước sao rồi?”

“Tốt anh ạ!”

Tôi mỉm cười và nhìn sang ba: “Mời ba ăn sáng”

Anh và ba tôi bước tới: “Bánh hả?”

Tôi mỉm cười: “Con đã làm chúng đó ba”

“Con làm sao?”

Tôi gật đầu và họ mỉm cười, mỗi người nếm thử một miếng và đều nhận xét: “Ngon lắm”

“Vậy thì tốt ạ!”

Anh trai tôi ăn xong, quay sang nhìn tôi: “Em ăn rồi hả?”

Tôi gật đầu và nhìn ba: “Chúng ta ra sân sau ngồi đi ba”

Ba tôi gật đầu. Mọi cười bước ra sân sau và cùng ngồi xuống nói chuyện vui vẻ…

Chapter 5: Tiệc trà

Thời gian diễn ra buổi tiệc đã tới! Tôi giúp ba và hyung làm các công việc lặt vặt xung quanh để hoàn thành mọi thứ và cuối cùng ra đứng đón khách – đây là điều mà tôi rất ghét. Tất cả mọi người xung quanh đều bảo tôi không biết cười, hay khen tôi đẹp trai. Dù đã lâu tôi không tham gia các buổi gặp mặt hoặc làm một điều gì đó vì những bà cô này muốn giới thiệu con gái họ cho tôi.

Xong việc của mình, tôi quay vào bữa tiệc và nhìn xung quanh. Khi bước đến nhà bếp một lần nữa để kiểm tra mọi việc lần cuối, nhưng tôi đã sốc khi không nhìn thấy đầu bếp đâu cả. Nhìn những chiếc sandwich mà họ làm, tôi thở dài, vội vã giúp họ. Bếp trưởng nhìn tôi và mỉm cười: “Cậu chủ làm bếp giỏi thật!”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn chú! Nhưng sao các đầu bếp khác đi đâu rồi?”

“Họ bị cảm lạnh”

Tôi gật đầu, tiếp tục làm bánh cho tới khi mọi thứ đã hoàn thành: “Có cần cháu giúp gì nữa không?”

“Ổn rồi, chúng ta đã làm xong mọi thứ. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ!”

Tôi mỉm cười, bước ra phía sân sau. Nhìn xung quanh, tôi bị sốc khi nhìn thấy tên taychơi ParkYoochun đang nhìn tôi. Lại gần anh trai mình, tôi hỏi: “Anh à, tại sao cậu ta lại ở đây?”

“Park Yoochun hả? Cậu ta tới cùng ba mình”

“Tại sao?”

“Cậu ta là đối tác làm ăn của chúng ta”

Tôi thở dài, Yoochun bước về phía tôi và cúi đầu chào. Tôi mỉm cười, cậu ta nhìn tôi và nói: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đi cùng cậu ta tới một nơi khác vắng vẻ trong vườn và ngồi xuống nói chuyện. Yoochun nhìn tôi: “Tại sao cậu lại giả bộ nghèo khổ trong khi lại là công tử của một gia đình rất giàu có?”

Tôi nhìn xuống: “Tôi muốn có một cuộc sống bình thường, là một học sinh trong học bình thường, có thể kết bạn với người khác và thậm chí có thể yêu một ai đó…”

Yoochun gật đầu: “Tôi cũng muốn như vậy!”

Tôi nhìn cậu ta: “Chuyện gì xảy ra giữa cậu và Junsu thế?”

Yoochun nhìn xuống: “Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi học mẫu giáo, nhưng tôi… tôi lại yêu Junsu … cậu ấy chưa bao giờ nói nhưng tôi chắc rằng Junsu cũng yêu tôi… Tôi đã cầu xin Junsu, và cậu ấy đồng ý hẹn hò với tôi… Rồi vào một ngày hẹn khi tôi không đến… cậu ấy đã tới nhà tôi… và đã nhìn thấy đôi đang trên giường với một cô gái khác…”

Tôi trố mắt nhìn cậu ta: “Cái gì cơ?”

Yoochun cười cay đắng: “Đêm trước đó, tôi đã ngồi uống trà với chú tôi, chú ấy… đã nói muốn tôi kết hôn với cô gái đó và tôi đã từ chối… điều tiếp theo mà tôi nhớ là ánh mắt của Junsu khi nhìn thấy tôi trên giường với cô ta, và cả hai đều không mảnh vải che thân…”

“Vậy là chú cậu…?”

“Ông ấy đã cho thuốc ngủ vào trà của tôi…. Cô gái đó, người mà ông ta muốn tôi kết hôn chính là con gái ruột của ông ta… Cậu biết đó, tôi là người thừa kế duy nhất công ty của ba tôi và chú tôi chỉ muốn tiền thôi. Ông ta không giàu bằng ba tôi nên cố gắng cho con gái ông ta kết hôn với tôi từ lâu rồi…Ông ta làm điều này để cho ba tôi thấy rằng tôi đang gặp gỡ con gái ông ta… Junsu phát hiện ra và nghĩ rằng tôi lừa dối cậu ấy… thậm chí còn không nghe tôi nói, không nói chuyện với tôi”

Tôi nhìn Yoochun, trông thấy cậu ta lấy tay gạt đi những giọt nước mắt: “Tôi xin lỗi”

“Tôi thực sự ghét cuộc sống giàu sang này”

Tôi nhìn Yoochun: “Tôi chắc là Junsu sẽ tha thứ cho cậu mà… chỉ cần cậu đừng bỏ cuộc và cố gắng đừng để rơi vào âm mưu đó”

“Tôi đã cố gắng giải thích nhưng Junsu không tin điều đó… cậu ấy nghĩ tôi cũng đồng ý làm điều đó … tất cả là vì tiền”

“Xin lỗi nhé…”

Yoochun mỉm cười và nhìn tôi: “Thật vui khi gặp cậu tại buổi tiệc này!”

“Cảm ơn”

“Đi thôi, quay lại buổi tiệc nào”

Tôi gật đầu và cùng nhau đi dọc hành lang. Khi buổi tiệc kết thúc, tôi nhìn Yoochun và nói: “Yoochun à, làm ơn…”

Yoochun mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho ai biết về gia đình cậu đâu”

Tôi mỉm cười, cảm ơn Yoochun và bước đi. Thì ra là ba đã nhìn thấy tôi và Yoochun nói chuyện với nhau nãy giờ: “Bạn của con hả?”

Tôi gật đầu, cùng đi vào trong nhà với ba. Những người giúp việc đã quét dọn sạch sẽ khu vườn sau nhà, khi chúng tôi ngồi trò chuyện, ba đã nhấn mạnh việc muốn tôi ngủ lại nhà đêm nay và tôi đã đồng ý.

Đi lại xung quanh nhà, tôi cảm thấy thực sự rất nhớ căn phòng bé nhỏ của mình. Khi còn ở nhà, tôi đã không nhận ra rằng nó thật ấm cúng biết bao…

Đứng bên cửa sổ nhìn ngắm trời đêm, tôi thấy nhớ Yunho. Mới có 2 ngày không gặp mà tôi đã nhớ cậu ấy, tại sao vậy nhỉ? Tôi không có cảm giác nhớ như vậy với Junsu và Changmin, vì họ là bạn của tôi… Phải vậy sao? Không… điều này là không thể… chúng tôi là cả hai chàng trai… sao có thể chứ?

Tôi thở dài, nhìn vào khung ảnh nhỏ ở đầu giường: “Mẹ ơi, cảm giác này là sao ạ?”

Nhắm mắt lại… tôi chìm vào giấc ngủ…

Vừa thức dậy, tôi thấy 3 nữ giúp việc đang nhìn mình, họ đang gấp quần áo và dọn đồ đạc cho tôi. Bước ra khỏi giường, tôi đi vào phòng tắm, mặc quần áo đồng phục của trường và ra ngoài. Gật đầu lại với những người giúp việc vừa cúi đầu chào, tôi chạy xuống cầu thang và ra khỏi nhà. Chiếc xe đã đợi từ bao giờ, tôi vội vã vào xe và trở về căn hộ của mình.

Tôi chạy nhanh lên cầu thang và mở cửa căn hộ để lấy cặp sách cũng là lúc Yunho bước ra, cậu ấy mỉm cười và chúng tôi cùng nhau tới trường.

Chúng tôi bước vào lớp và ngồi xuống, vài giây sau, Yoochun cũng vào lớp: “Chào buổi sáng, Jaejoong” – Yoochun cười với tôi.

Tôi mỉm cười với cậu ta: “Chào… mọi việc đã có tiến triển gì chưa?”

Yoochun lắc đầu: “Quá tệ!”

Tôi mỉm cười: “Fighting!!!”

Yoochun gật đầu và đi về chỗ của mình. Chuông đã reo vài phút nhưng vẫn chưa thấy Junsu đến lớp, tôi đã rất lo lắng khi cậu ấy nghỉ học liên tục. Sau giờ học, tôi chạy đến chỗ Yoochun: “Này, sao hôm nay Junsu không đến lớp?”

“Tôi không biết, sáng nào cũng chờ cậu ấy chở trước tòa nhà nhưng không thấy cậu ấy bước ra, nên tôi tưởng nếu tôi không tới nữa thì cậu ấy sẽ đi học chứ?”

Tôi thở dài: “Để tôi kiểm tra thử xem”

“Nói với tôi nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, ok?”

Tôi gật đầu: “Điều đó là chắc chắn rồi, cậu không cần lo lắng”

Yoochun mỉm cười và ra về, trong khi tôi khi cùng Yunho và Changmin. Changmin nhìn tôi: “Anh và Yoochun trở thành bạn bè từ khi nào vậy?”

Tôi ngập ngừng: “Bọn anh gặp nhau vào cuối tuần trước và đã nói chuyện với nhau”

Changmin nhún vai và bỏ đi: “Em về đây, nói với em chuyện gì đã xảy ra với anh Junsu nhé!”

Tôi gật đầu đi bên cạnh Yunho: “Cậu và tay chơi đó có mối quan hệ gì vậy?”

Tôi đã sốc, cậu ấy ghen sao? Không phải vậy đâu! Yunho chỉ hành động như một người bạn tốt và đó là tất cả: “Cậu ta không phải là một tay chơi đâu, cậu ta cũng tốt mà”

Yunho nhìn tôi: “Sao cậu biết?”

Tôi nhìn xuống: “Vì…”

“Vì sao chứ?”

“À mà… sao cậu phải quan tâm nhiều thế nhỉ?”

“Chỉ vì…”

“Vì cái gì chứ???” – tôi hỏi dồn dập

“Bởi vì… chúng ta ở cùng tòa nhà mà”

Tôi nhìn lên tòa nhà và cau mày, cậu ấy đã ghen rồi phải không? Tôi chắc chắn mà… nhưng sao lại chối chứ?

Chúng tôi cùng đến căn hộ của Junsu và gõ cửa. Lát sau, một người phụ nữ trung niên bước ra…

Yunho cúi đầu: “Chào cô, chúng cháu là bạn Junsu, cháu tới để gặp cậu ấy ạ!”

“Oh… Junsu hiện đang bị sốt nhẹ… xin lỗi các cháu, giờ cô phải đi ngay nếu không sẽ lỡ chuyến bay mất”

Khi chúng tôi bước vào cũng là lúc mẹ Junsu đi. Tôi nhìn quanh, thấy căn phòng nhỏ, bèn mở cửa bước vào. Junsu đang nằm ngủ trên giường, tôi bước vào và mỉm cười với cậu ấy: “Này, em thấy sao rồi?”

Junsu mỉm cười với chúng tôi: “Không ổn lắm!”

Yunho nhìn Junsu: “Anh sẽ làm canh gà cho em nhé?”

“Phiền anh quá”

Yunho vừa bước ra khỏi phòng. Tôi nhìn Junsu: “Yoochun lo lắng lắm đấy!”

Junsu nhìn xuống sàn nhà: “Em không quan tâm”

Tôi mỉm cười: “Cậu ta yêu em mà”

“Không, không… anh ta là một kẻ ăn chơi và không quan tâm đến cảm xúc của người khác”

“Vậy sao? Anh đã nói chuyện Yoochun, cậu ta đã nói hết mọi chuyện rồi”

“Oh… anh ta đã nói với anh về vụ cá cược sao?”

“Cá cược gì cơ?” – tôi nhìn Junsu.

Chapter 6: Jaejoong say rượu

Junsu nhìn tôi: “Ơ… vậy anh ta không nói với anh sao?”

“Em đang nói đến chuyện gì vậy?”

“Lý do Yoochun yêu em là vì anh ta đã cá cược với bạn bè của mình rằng anh ta có thể làm cho em yêu anh ta… Đó là lý do tại sao Yoochun và em hẹn hò, anh ta đang yêu một cô gái khác và họ sắp kết hôn”

Tôi nhìn Junsu: “Ai đã nói điều này với em?”

“Em đã nghe anh ta nói chuyện với chú mình”

Tôi ngạc nhiên nhìn Junsu, tôi vẫn còn nhớ rõ sự chân thành của Yoochun khi trò chuyện cùng tôi tại buổi tiệc trà… nhưng Junsu… chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi bước ra khỏi phòng, thấy Yunho đang nấu súp gà trong bếp. Tôi lại gần, mỉm cười với Yunho: “Tớ thấy hơi mệt!”

“Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi!”

“Yunho à… nếu cậu yêu một ai đó, nhưng anh ta lừa dối cậu và làm cậu đau khổ rất nhiều, cậu sẽ tha thứ cho anh ta chứ?”

Yunho nhìn tôi: “Sao vậy? Cậu đang yêu à?”

Tôi hơi gật đầu, nhưng sau đó chợt nhớ ra nên vội vàng lắc đầu ngay: “Không phải tớ, là Junsu cơ”

“Nếu cậu yêu một ai đó, tha thứ cho họ là việc nên làm!”

Tôi nhìn Yunho trong khi cậu ấy múc súp ra bát và mang tới cho Junsu: “Đi làm thôi nào!”

Tôi gật đầu. Chúng tôi chào tạm biệt Junsu và cùng nhau đi bộ đến nhà hàng, làm việc ở đó trong vòng 5 tiếng trước khi họ đóng cửa. Leeteuk một trong những đồng nghiệp của chúng tôi, anh mời tôi và Yunho đi cùng nhóm bạn anh tới một quán bar để uống rượu, tôi mỉm cười và gật đầu: “Chắc chắn rồi!”

Yunho nhìn tôi và thở dài: “Được rồi, vậy tớ cũng đi”

Chúng tôi bước vào quán bar và ngồi xống, và đây cũng là lần đầu tiên tôi thử uống rượu… Các chàng trai khác đã gọi Whiskey với đá lạnh, nên tôi cũng gọi theo như vậy, Yunho nhìn tôi: “Này, cậu uống được chứ?”

Tôi gật đầu: “Ừ, chắc là được”

Một phút sau, cô phục vụ đặt những thứ mà chúng tôi gọi lên bàn. Tôi nhìn rượu trong chiếc ly thủy tinh, nó có mùi thật khủng khiếp, tôi thở dài và uống một hơi hết cả ly…

Tôi cảm thấy mọi thứ đang quay cuồng, tôi bắt đầu chóng mặt. Yunho nhìn tôi: “Tớ biết ngay mà, cậu không thể uống rượu”

Yunho trả tiền rượu và đỡ Jaejoong đứng lên, đưa cậu ra khỏi quán bar. Đưa Jaejoong về trước cửa nhà, Yunho tìm chìa khóa căn hộ trong túi áo khoác của Jaejoong, đưa cậu vào phòng ngủ và đặt Jaejoong nằm lên giường…

Jaejoong hé mở mắt, nhìn thấy Yunho và mỉm cười: “Yunho à…”

Yunho nhìn Jaejoong đang say rượu và ngồi trên giường, cậu kéo Yunho sát lại gần phía mình. Jaejoong nhìn đôi môi của Yunho, nghiêng người ngồi sát cậu hơn. Và không báo trước, Jaejoong đặt một nụ hôn lên môi của Yunho, cậu ngạc nhiên nhìn Jaejoong nhưng không phản ứng. Đẩy Jaejoong xuống giường, Yunho cởi áo và bắt đầu hôn Jaejoong say đắm…

Yunho say sưa nút lưỡi và môi dưới của Jaejoong, cho tới khi cậu ngừng lại và rên lên một tiếng đau đớn. Nhân cơ hội đó, Yunho đẩy lưỡi mình vào miệng Jaejoong và thưởng thức hương vị ngọt ngào của khuôn miệng nhỏ đồng trinh. Cậu đưa lưỡi của mình qua lại, như muốn độc chiếm Jaejoong, một lát sau, cả hai cảm thấy như không thể thở nổi nữa, họ ngừng lại với một chuỗi nước bọt nối giữa hai khuôn miệng.

Yunho nhìn Jaejoong và thở hổn hển, cậu cố gắng đứng lên nhưng Jaejoong đã níu lấy tay áo cậu: “Ở lại đây đi”

Yunho gật đầu, cậu nằm xuống bên cạnh Jaejoong, kéo chăn phủ kín cơ thể họ. Jaejoong nằm xích lại gần, rúc đầu vào cánh tay của Yunho và thì thầm: “Tớ nghĩ rằng tớ yêu cậu mất rồi”

Yunho mở to mắt nhìn Jaejoong: “Cái gì?”

Jaejoong nửa tỉnh nửa mê: “Tớ yêu cậu, Yunho à”

Như bị đóng băng, Yunho chưa bao giờ nghĩ Jaejoong sẽ yêu mình. Ngồi bên cạnh giường, Yunho nghe tiếng thở nhẹ của Jaejoong và nhớ lại những điều Jaejoong đã hỏi mình trước đây: “… nếu cậu đã yêu một ai đó, nhưng họ lừa dối cậu và làm cậu đau khổ rất nhiều, cậu sẽ tha thứ cho họ chứ?”

Tại sao cậu ấy lại hỏi điều đó? Cậu ta biết gì sao? Có thể là cậu ấy đã biết sự thật? Nếu cậu ấy đã biết lý do, tại sao lại không nói gì? Tại sao cậu ấy không làm gì cả? Cậu ấy đã có kế hoạch với ai sao? Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Cậu có nên nói cho ông chủ không? Ngày mai cậu ấy sẽ làm gì? Jaejoong sẽ nhớ điều gì đó? Kế hoạch này sẽ thất bại? Không, không thể được, có nhiều thứ phụ thuộc vào sự thành công của kế hoạch lần này… nhưng tại sao cậu ấy đáp lại nụ hôn của Jaejoong cơ chứ? Yêu rồi sao? Không… không, điều này không thể xảy ra, họ là người ở hai thể giới khác nhau mà.

Yunho lặng lẽ đứng dậy, trở về căn hộ của mình. Cậu tắm nước lạnh để tự kiềm chế bản thân trước khi ngủ.

Tôi mở mắt, từ từ ngồi lên, cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Ngồi yên lặng một lát, nhìn hình ảnh của mình đang phản chiếu trong gương, tôi thấy môi mình bị sưng tím bầm và rõ ràng là đã có điều gì đó xảy ra vào ngày hôm qua? Làm sao tôi về được nhà nhỉ?

Tôi nhìn vào gương một lần nữa, cảm giác như vừa có ánh chớp flash xẹt qua và những gì xảy ra vào hôm qua bỗng ùa về. Tôi nhớ rằng Yunho đã đặt tôi nằm lên giường và ngồi xuống… Tôi bước ra khỏi phòng tắm, như vậy nghĩa là Yunho đã đưa tôi về nhà, có lẽ cậu ấy biết chuyện gì đã xảy ra với đôi môi của tôi…

Tôi bước vào phòng ngủ chuẩn bị sách vở vào cặp, và lại một ánh chớp flash nữa xẹt qua, với hình ảnh Yunho và tôi hôn nhau trên giường về tôi và Yunho hôn nhau trên giường…

Trời đất, vậy đó là lý do khiến môi của tôi bị thâm tím sao? Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, lại thấy choáng váng lần nữa. Ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách, hai tay tôi ôm lấy đầu, cố gắng thoát khỏi sự quay cuồng của mặt đất dưới chân. Tiếp tục một ánh flash thứ ba, trong tâm trí tôi bỗng nhớ như in cảnh tôi thú nhận tình cảm với Yunho, tôi đã nói rằng tôi yêu cậu ấy…

Tôi đã làm gì vậy chứ? Tại sao tôi có thể làm một điều như vậy? Nhưng cậu ấy… Yunho đã đáp lại nụ hôn của tôi? Vậy là cậu ấy cũng yêu tôi, phải không nhỉ? Nhưng tại sao sau khi tôi thú nhận, cậu ấy lại chẳng nói gì cả… Yunho đã không nói rằng cậu ấy cũng yêu tôi, vậy bây giờ phải làm sao đây? Sao tôi dám nhìn mặt Yunho chứ?

Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi gần như không thể đứng lên nổi, phải bám vào đổ đạc và bước chậm từng bước ra mở cửa. Người đứng trước mặt tôi là Yoochun, tôi đỏ mặt, nhìn xuống, cảm thấy chóng mặt và ngã vì mất thăng bằng. Yoochun nhanh chóng đỡ lấy, vòng một cánh tay quanh người tôi thật chặt…

Yoochun dìu tôi vào phòng khách, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế dài. Cậu ta nhìn tôi và thở dài: “Cậu thấy chóng mặt hả?”

Tôi khẽ gật đầu và Yoochun bước vào bếp, một phút sau đó, cậu ta quay lại với một cốc nước trên tay: “Nước pha với mật ong đấy, uống đi, nó sẽ giúp cậu bớt nôn nao hơn”

Tôi gật đầu, uống một hơi hết cốc nước, một phút sau, tôi nhìn Yoonchun: “Cảm ơn cậu nhé!”

Yoochun mỉm cười: “Đi nào, chúng ta đến trường thôi”

Chúng tôi cùng đi bộ xuống cầu thang, Yoochun vẫn đỡ vì sợ tôi sẽ ngã. Vào trong xe của Yoochun, chúng tôi được tài xế đưa đến trường.

Bước vào lớp, chúng tôi nhìn thấy Junsu, Changmin và Yunho, ánh mắt họ nhìn thoáng chút bối rối. Tôi nhìn Yunho, nhưng cậu ấy vội quay đi chỗ khác khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

Tôi hỏi Yoochun: “Hôm nay tôi ngồi cạnh cậu được không… là vì…”

Yoochun ngăn tôi lại: “Không cần nói nhiều đâu, đến đây, dù sao tôi cũng ngồi một mình mà!”

Tôi và Yoochun bước về chỗ ngồi. Trong giờ nghỉ trưa, Yunho không hề rời khỏi chỗ ngồi của mình, cậu ấy chỉ nhìn tôi từ phía sau, Junsu ra khỏi lớp mà không thèm nói với tôi câu nào, chỉ có Changmin chạy lại chỗ tôi: “Anh ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tôi thở dài: “Không có gì… anh và Yoochun có vài điều cần nói thôi”

Changmin bước đi, tự lẩm bẩm với chính mình, tôi nhìn Yoochun: “À, Junsu đã nói với tôi về vụ cá cược của cậu”

“Hả? Cậu đang nói đến vụ cá cược nào cơ?”

“Cậu cá cược với bạn bè rằng sẽ làm cho Junsu yêu cậu và làm tổn thương cậu ấy!”

“Cái gì?”

“Junsu đã nghe cậu nói chuyện với chú mình, đó là lý do cậu ấy không tha thứ cho cậu”

“Chết tiệt thật!”

“Nghĩa là sao?”

“Chú của tôi đã đe dọa rằng sẽ làm tổn thương Junsu, nên tôi bắt buộc phải nói vậy để bảo vệ cậu ấy… Tôi không bao giờ làm điều này với Junsu, tôi yêu cậu ấy”

“Còn chuyện đính hôn nữa… Junsu sẽ không tin trừ khi điều đó là thật”

“Nhưng phải làm sao đây? Ba mẹ của tôi cũng không giúp tôi được”

“Vậy thì có lẽ con trai của gia đình họ Kim sẽ giúp được chứ?”

“Làm thế nào cơ?”

Chapter 7: Người bạn mới

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nhờ anh trai tôi cưa cẩm vị hôn thê của cậu, rồi đợi đến khi cô ta chia tay với cậu thì anh trai tôi sẽ đá cô ta, ok?”

“Anh trai cậu sẽ làm điều đó sao?

“Tôi sẽ nhờ anh ấy, trước đây anh ấy chưa từng từ chối tôi chuyện gì cả!”

“Ồ, vậy thì làm ơn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để hủy bỏ cuộc hôn nhân sắp đặt này”

Tôi gật đầu, Yoochun cầm lấy bàn tay tôi và đặt một nụ hôn lên đó…

Yoochun và tôi đã dành suốt thời gian còn lại của buổi học hôm đó để bàn bạc, rồi làm sao để anh trai tôi đồng ý giúp đỡ chúng tôi thực hiện kế hoạch này.

Junsu vẫn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lung, Yunho vẫn nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ làm bộ như không quan tâm khiến tim tôi như chết lặng trong lồng ngực vậy, Changmin vẫn lén lút ăn trong giờ học và cố gắng không để bị giáo viên phát hiện…

Khi tiếng chuông báo hiệu buổi học kết thúc vang lên cũng là lúc cơn đau đầu của tôi gần như biến mất. Tôi cùng Yoochun bước ra khỏi lớp, đột nhiên Junsu đuổi theo đứng trước mặt chúng tôi: “Sao anh lại làm thế với em chứ?”

“Junsu à, không phải như em nghĩ đâu.”

Junsu dường như không quan tâm đến điều tôi vừa nói, cậu ấy quay đầu bỏ đi, Yoochun định chạy theo nhưng tôi đã ngăn lại: “Cậu ấy không nghe đâu… cho đến khi chúng ta phá bỏ được cuộc hôn nhân này”

Yoochun gật đầu và đi bên cạnh tôi: “Khi nào cậu sẽ nói chuyện với anh cậu?”

“Tôi sẽ gọi anh ấy đi ăn tối, rồi chúng ta sẽ cùng nói”

Yoochun gật đầu: “Cảm ơn cậu, Jaejoong. Cảm ơn cậu rất nhiều!”

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chợt tắt dần khi nhìn thấy Yunho đang đứng trước cổng trường đợi tôi. Ngay khi nhìn thấy cậu ấy, tôi lập tức quay mặt lại phía Yoochun: “Ừm, Yoochun này, cậu có thể lái xe đưa tôi đến chỗ làm thêm được không? Tôi ngại đi bộ quá!”

Yoochun gật đầu: “Chắc chắn rồi, lên xe nào!”

Chúng tôi cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, cùng nhau tới chỗ làm thêm của tôi. Khi ở trong xe, tôi nhìn Yoochun: “Cho tôi số điện thoại của cậu đi?”

Yoochun gật đầu, lấy điện thoại của tôi vào lưu số của mình vào đó và tôi cũng vậy: “À, mà tại sao sáng nay cậu lại đến căn hộ của tôi vậy?”

“Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Junsu nhưng chưa kịp hỏi cậu đó mà!”

“À, cậu ấy bị sốt nhẹ”

“Ừ, sáng nay lúc hỏi Changmin địa chỉ nhà cậu thì cậu ấy có nói với tôi rồi… Cậu đã nói chuyện với Junsu về tôi chưa?”

Tôi gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Khi chiếc xe đến nhà hàng và dừng lại, tôi tạm biệt Yoochun, bước vào trong, nhanh chóng mặc tạp dề để bắt đầu làm việc, ít phút sau, Yunho bước vào, cậu ấy cũng mặc tạp dề của, Yunho nói với người quản lý cho cậu ấy làm việc ở bếp, trong khi tôi đang ở sau quầy bar.

Tôi thở dài khi nghe người quản lý nói, ngày hôm nay chúng tôi sẽ không được làm việc cùng nhau nên tôi cũng không cần phải cố chịu đựng và lảng tránh cậu ấy.

2 tiếng làm việc trôi qua, đã hơn 5 giờ chiều, tôi xin phép người quản lý nghỉ 5 phút để vào phòng tắm. Đóng cửa lại, tôi lấy điện thoại ra và gọi cho anh trai mình:

“Chào em trai”

“Hi anh, là em đây”

“Oh, baby. Em sao vậy? Anh tưởng em đang làm việc chứ?”

“Vâng, đúng vậy. Nhưng em có việc quan trọng muốn nói với anh!”

“Gì vậy? Em làm anh lo lắng rồi đó?”

“Hyung, chúng ta nói chuyện đó trong bữa ăn tối được không?”

“Anh sắp có một cuộc họp, nhưng anh sẽ hủy nó cũng được”

“Không gấp lắm đâu, gặp em sau khi anh làm việc xong cũng được mà”

“Jae à, có chuyện gì thế em?”

“Em không thể nói qua điện thoại được”

“Là chuyện gì vậy? Kim Jaejoong!”

“Đừng lo lắng mà anh, chỉ là một người bạn của em cần sự giúp đỡ của anh… bọn em sẽ nói rõ chuyện đó khi gặp anh mà!”

“Anh sẽ hủy cuộc họp, anh sẽ tới đón em lúc 6h, khi em làm việc xong, ok?”

“Không cần hủy bỏ cuộc họp đó đâu anh à…”

“Không sao đâu em… cũng là lần đầu tiên em nhờ anh một việc quan trọng mà. Anh sẽ đón em lúc 6h!”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn anh!”

“Bất cứ khi nào em cần mà… vậy gặp em sau 1 tiếng nữa nhé!”

“Vâng, tạm biệt anh!”

“Tạm biệt em!”

Tôi cúp máy, đi ra và tiếp tục làm việc. Tôi vẫn phải làm việc khoảng 1 tiếng nữa, có thể lâu hơn. Bỗng nhiên người quản lý lại gần chỗ tôi: “Jaejoong, cậu chủ vừa gọi cho anh, hôm nay em có thể về vào lúc 6h vì em có việc gì quan trọng hả?”

Tôi cúi đầu trước người quản lý: “Cảm ơn anh ạ!”

Người quản lý cười và quay đi, tôi mỉm cười với chính mình vì biết có lẽ anh trai tôi vừa gọi để xin cho tôi về sớm…

Tôi tiếp tục làm việc đến giờ, tôi đến phòng thay đồ, thay quần áo và bỏ tạp dề vào tủ đồ. Vừa bước ra ngoài, tôi đụng phải Yunho khi cậu ấy đang định bước vào.

Tôi nhìn Yunho trong 1 giây rồi ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác, và chạy nhanh khỏi cửa hàng trước khi cậu ấy kịp nói với tôi điều gì đó. Tôi nhìn quanh, thấy anh trai mình đang đợi ở một góc phố, vừa bước vào xe, hyung nhìn tôi và mỉm cười: “Bây giờ em muốn đi đâu nào?”

“Em không biết nữa, chỉ cần một chỗ riêng tư có thể nói chuyện được”

Anh gật đầu và lái xe, tôi nhìn anh: “Hôm nay anh tự lái xe sao?”

“Hôm nay tài xế của anh xin nghỉ, vợ anh ấy đẻ, là một cặp song sinh đó”

Tôi gật đầu và mỉm cười. Anh lái xe tới một quán ăn nhỏ, tôi đi theo bên cạnh. Các nhân viên phục vụ cúi đầu trước anh trai tôi: “Mời ngài Kim, bàn cho hai người phải không ạ?”

Anh nhìn tôi: “Bạn của em có đến không?”

Tôi lắc đầu, anh trai tôi bèn nói lại với chủ nhà hàng: “Bàn cho 2 người, tôi cần một nơi yên tĩnh và không muốn bị làm phiền đâu.”

Người chủ quán cúi đầu, dẫn chúng tôi lên tầng hai của nhà hàng và nơi đó hoàn toàn không có ai: “Tôi chắc chắn rằng sẽ không để ai làm phiền ngài đâu”

Anh tôi mỉm cười, đi đến phía cái bàn gần cửa sổ và ngồi xuống. Tôi cũng đi theo và ngồi hướng đối diện với anh.

“Là chuyện gì thế?”

Tôi cười: “Để em gọi đồ ăn đã, sắp chết đói rồi đây”

Anh mỉm cười, ra hiệu cho những người phục vụ đang đứng gần cầu thang. Họ mang tới cho chúng tôi Menu và đứng chờ, tôi gọi một ly nước cam cùng món bít tết và khoai tây chiên, còn anh tôi gọi salad, cua và nước cam.

Người phục vụ cúi đầu chào, ghi lại tên các món ăn và quay đi. Anh nhìn tôi và thở dài: “Khó nói quá nhỉ?”

“Jae à, chuyện đó là gì vậy?”

“Anh còn nhớ Park Yoochun chứ?”

Anh gật đầu: “Cậu nhóc đã đến buổi tiệc trà đó hả?”

Tôi mỉm cười: “Cậu ta là bạn của em và đang cần sự giúp đỡ của anh”

“Thế chuyện gì đã xảy ra”

“Cậu ta đang yêu một người…”

“Ừ…”

“Nhưng lại bị buộc phải kết hôn với người mà cậu ta không yêu”

“Ừ…”

“Và bọn em cần sự giúp đỡ của anh để phá cuộc hôn nhân đó”

“Anh á? Làm thế nào?”

“Bọn em muốn anh tán tỉnh cô gái kia, để cô ta tự hủy hôn, rồi sau đó anh sẽ bỏ cô ta”

“Hả?”

“Em biết là nó có vẻ điên rồ… nhưng…”

Vừa nói đến đó, người phục vụ đã quay lại với các món ăn mà chúng tôi vừa đặt. Họ xếp các món ăn trên bàn và cúi chào trước khi rời đi.

Anh nhìn tôi: “Ăn đi đã rồi nói chuyện đó sau”

Tôi thở dài và bắt đầu ăn…

Chapter 8: Cảm xúc thật

Sau khi ăn xong, tôi ngồi nhìn anh trai mình, anh thở dài: “Jae à, yêu cầu của em…

“Hyung, em biết nó hơi quá nhưng xin anh…”

“Nếu cậu ta muốn hủy hôn sao không nói với cha cậu ta? Nói rằng cậu ta không muốn có cuộc hôn nhân đó”

“Vì cậu ta bị lừa, cha cậu ta sẽ không tin những gì cậu ta nói đâu!”

“Là sao?”

“Chú của Yoochun muốn có tài sản của gia đình cậu ta, vì vậy trong nhiều năm qua ông luôn cố gằng để Yoochun kết hôn với con gái mình nhưng Yoochun không đồng ý. Khi biết Yoochun đã yêu người khác, ông ta đã mời Yoochun đến nhà uống trà và bỏ thuốc ngủ vào trong đó để ép Yoochun lên giường với con gái ông ta… Cha Yoochun nghĩ rằng họ đã hẹn hò nên thậm chí còn không thèm nghe Yoochun giải thích về những gì đã xảy ra”

“Em không cảm thấy điều đó thật khó tin sao?… Cậu ta có thể là một tay chơi luôn ve vãn xung quanh các cô gái”

“Điều đó không thể xảy ra được”

“Tại sao?”

“Vì Yoochun là người đồng tính… người cậu ta yêu là một tên con trai”

Anh nhìn tôi với một chút do dự: “Jae à… em và cậu ta…. hmmmm em không phải là người yêu của cậu ta đó chứ?”

“Cái gì? Tất nhiên là không! Bọn em chỉ là bạn!”

“Vậy sao em phải lo lắng thái quá như thế?”

“Không phải đâu”

“Vậy nghĩa là em cũng đang yêu?”

“Em… em không biết nữa”

“Kể anh nghe xem nào?”

“Anh… anh nghĩ gì về con trai đồng tính?”

“Em không thể lựa chọn người mà em yêu, anh nghĩ ba sẽ bận tâm đến điều đó! Nhưng tại sao?”

“Em… chỉ là…”

“Ok… cậu ta là ai?”

“Cậu ấy sống ở căn hộ bên cạnh, học cùng lớp và cùng chỗ làm thêm với em… Em đã có những cảm giác lạ với cậu ấy kể từ lần gặp đầu tiên cho đến tối qua”

“Cái gì?”

“Bọn em đã tới một quán bar cùng bạn bè sau khi hết giờ làm… em đã bị say rượu, và cậu ấy đưa em về…. Em đã nói rằng em yêu cậu ấy, và bọn em đã hôn nhau”

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Em hôn vào môi cậu ấy và đỏ mặt dữ dội”

Anh cười: “Vậy ra đó là nụ hôn đầu của em hả?”

“Mấy hôm nay em không dám nhìn mặt cậu ấy… em phớt lờ tất cả… anh à, nếu cậu ấy không yêu em thì sao?”

“Ồ, đừng lo lắng. Anh nghĩ là cậu ta… à… không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của em được, đừng lo lắng về nó”

Tôi mỉm cười và gật đầu: “Vậy anh nhận lời giúp bạn em nhé?”

Anh thở dài: “Jae à… anh…”

Tôi lập tức giả vờ làm khuôn mặt của một chú cún con: “Làm ơn đi mà hyung…”

Anh cười khúc khích: “Được rồi, được rồi… anh sẽ giúp… cho anh số của cậu ta nào?”

Tôi lập tức phóng ra từ chỗ ngồi của mình và chạy lại ôm anh: “Ôi cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều hyung… anh là người tuyệt nhất”

Tôi cho hyung số của Yoochun và anh hứa sẽ giúp cậu ta…

Sau khi ăn món tráng miệng, chúng tôi rời khỏi nhà hàng. Anh đưa tôi về và không quên chúc tôi ngủ ngon.

Tôi ôm lấy anh trai mình: “Ngủ ngon nhé anh!” và lên căn hộ của mình, mở cửa bước vào.

Tôi nhanh chóng bước vào phòng tắm, mở nước nóng thư giãn một lát rồi ra ngoài. Tôi phải làm xong bài tập về nhà, chuẩn bị bữa trưa ngày mai và đi ngủ nữa.

Nghe tiếng đồng hồ báo thức, tôi mở mắt và bước xuống giường. Vậy là một ngày mệt mỏi nữa lại đến, tôi lấy cặp sách rồi bước ra ngoài. Vừa bước xuống cầu thang, tôi thấy Yunho và Junsu đang đứng nhìn mình, tôi nhìn họ nhưng ngay lập tức quay mặt đi nơi khác, nhanh chóng chạy xuống gặp Yoochun trong xe của cậu ta. Tôi mỉm cười, bước vào xe và chúng tôi lái xe đi.

Yoochun nhìn tôi: “Anh trai cậu nói sao?”

“Anh ấy sẽ giúp!”

Yoochun cười lớn: “Tôi không nghe lầm chứ?”

“Tất nhiên, tôi hiểu anh trai mình chứ. Chỉ cần 1 tuần là cậu được tự do rồi”

Yoochun ôm chầm lấy tôi: “Cảm ơn cậu triệu triệu lần!”

Tôi mỉm cười: “Chúng ta là bạn bè mà”

Yoochun mỉm cười và nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ, chúng ta đến rồi”

Chúng tôi ra khỏi xe, cùng đi vào lớp và ngồi cạnh nhau như ngày hôm qua. Vài giây sau, Junsu và Yunho nắm tay nhau đi vào lớp, với cặp mắt của Junsu, tôi nghĩ rằng cậu ấy đang rất đau khổ và đôi mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc cả đêm. Tôi cảm thấy rất tệ vì có thể Junsu nghĩ Yoochun và tôi có cảm tình với nhau và khóc cả đêm vì điều đó.

Tôi nhìn Yoochun, cậu ấy cũng đang nhìn Junsu. Yoochun thở dài, đột nhiên điện thoại reo, cậu ta đừng lên, cau mày lại khi nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình. Đó là người mà cậu ta không quen chăng?

Yoochun ra khỏi lớp để trả lời điện thoại, tôi nhìn ra cửa sổ, cố gằng phớt lờ ánh nhìn chết người mà Junsu dành cho tôi mọi lúc mọi nơi.

5 phút sau, Yoochun chạy vào lớp, ôm chầm lấy tôi và thì thầm vào tai: “Là anh trai cậu đó… anh ấy sẽ giúp tôi làm điều đó, đêm nay sẽ bắt đầu”

Tôi mỉm cười và đáp lại cái ôm của Junsu: “Thật tuyệt vời”

Yoochun gật đầu nhưng khi cậu ta định ôm tôi lần thứ hai, chúng tôi thấy Junsu chạy ra khỏi lớp nhanh như một cơn bão, Yoochun nhìn tôi và tôi thở dài: “Tôi sẽ đuổi theo cậu ấy!”

Tôi chạy theo Junsu đến bãi cỏ ở sân bóng, tôi lại gần cậu ấy: “Junsu, em không sao chứ?”

“Anh cút đi… quay lại với bạn trai của anh ấy!”

“Bọn anh chỉ là bạn bè thôi!”

“Vâng, vì thế nên anh ta mới ôm anh sao?”

“Junsu à, nghe anh nói đã… Yoochun rất yêu em, nhưng cậu ta buộc phải kết hôn với người mà cậu ta không yêu… Anh đang giúp cậu ta hủy bỏ cuộc hôn nhân đó mà!”

“Nói dối! Anh ta đã thú nhận đó là một vụ cá cược cơ mà!”

“Không phải vậy đâu, chú của cậu ta phát hiện ra Yoochun yêu em nên đe dọa sẽ làm tổn thương em. Yoochun buộc phải nói dối đây là vụ cá cược vì không muốn chú cậu ta làm bất cứ điều gì với em cả!”

“Tại sao em phải tin điều anh vừa nói chứ?”

“Bởi vì sâu thẳm trong lòng, em biết Yoochun yêu em và em cũng yêu cậu ấy. Đó là lý do vì sao em bị tổn thương khi thấy bọn anh ngồi cùng nhau… Nếu cậu ta nói dối thì tại sao phải cầu xin anh giúp đỡ chứ?”

“Anh giúp anh ta bằng cách nào?”

“Bạn của anh trai anh sẽ dụ dỗ để cô ta đòi chia tay với Yoochun, sau đó sẽ đá cô ta”

“Nhưng nếu cô ta lấy Yoochun vì tiền thì tại sao lại bỏ anh ta để theo bạn của anh trai anh chứ?”

“Vì bạn của anh trai anh là thiếu gia của gia đình họ Kim giàu có và quyền lực”

“Thật sao?”

Tôi gật đầu: “Em tin bọn anh được không?”

“Nhưng tại sao vừa nãy anh ta lại ôm anh?”

“À, vì lúc đó anh trai của anh gọi cho Yoochun và nói rằng kế hoạch sẽ được bắt đầu vào tối nay”

“Vậy là… anh ấy vẫn còn yêu em phải không?”

Tôi gật đầu: “Cậu ta muốn phát điên vì em luôn đó!”

Junsu nhìn xuống, thấp thoáng một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt: “Đi thôi, quay lại lớp nào!”

Chapter 9: Đối mặt với nỗi sợ hãi

Junsu và tôi cùng quay trở lại lớp. Lúc bước vào thì không có giáo viên trong lớp nên chúng tôi đi về chỗ của mình và ngồi xuống. Tôi nhìn Yoochun và mỉm cười: “Mọi thứ ổn cả rồi!”

Yoochun gật đầu, quay lại nhìn Junsu. Ánh mắt họ gặp nhau thật lâu, Junsu đỏ mặt lung túng và ánh nhìn của họ bị gián đoạn khi giáo viên bước vào lớp.

Yoochun trông thật hạnh phúc, cậu ta dành cả giờ học chỉ để viết tên Junsu lên cuốn sách. Còn tôi thì nghĩ về Yunho, chúng tôi không nói chuyện, thậm chí không nhìn nhau từ sau đêm hôm đó. Tôi biết mình nên làm một điều gì đó nhưng lại sợ bị từ chối.

Giờ ăn trưa đến thật nhanh, Yoochun đến chỗ Junsu: “Su à… chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Junsu gật đầu và bước ra khỏi lớp học cùng Yoochun. Nhìn quanh, tôi nhận ra rằng chỉ còn duy nhất mình tôi và Yunho ở trong lớp, vội vã thu xếp đồ đạc để ra khỏi lớp, nhưng một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay tôi, và lúc đó tôi biết người đó là ai, còn có thể là ai khác chứ?

Yunho giữ chặt tôi trong vòng tay cậu ấy và quay người tôi lại để đối diện với mình. Nhìn cậu ấy sau những chuyện đã xảy ra… tôi thật sự không biết phải làm gì…

Yunho nhìn tôi và thở dài: “Tại sao cậu không dám nhìn vào mặt tớ?”

Tôi không nói bất kỳ điều gì.

“Cậu nhớ những gì xảy ra đêm đó chứ?”

Tôi vẫn không nói gì và nhìn xuống.

Yunho thở dài, lấy tay giữ lấy khuôn mặt tôi, buộc tôi nhìn vào mắt cậu ấy: “Jae à, nhìn tớ nè!”

Tôi cố gắng thoát khỏi bàn tay của Yunho, nhưng cậu ấy quá mạnh mẽ, thậm chí không dịch chuyển một centimet nào. Yunho nhìn tôi và thở dài: “Những điều cậu nói nghĩa là sao?”

Tôi không nói gì và quay mặt đi, nhưng Yunho buộc tôi nhìn cậu ấy một lần nữa: “Nói chuyện với tớ đi!”

Tôi vẫn im lặng.

“JAE! NÓICHUYỆN VỚI TỚ ĐI!”

Tôi vẫn không nói gì, nhưng những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống trên khuôn mặt tôi…

“Jae à… làm ơn cho tớ biết những điều cậu nói nghĩa là gì?”

Yunho có vẻ như đang bị sốc… Tôi đang nghe điều gì đây? Yunho đang cầu xin tôi nói rằng tôi yêu cậu ấy? Điều này có nghĩa là gì? Cậu ấy cũng yêu tôi? Là vậy chứ?

Tôi nhìn Yunho, cậu ấy chậm rãi lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt tôi…

Yunho hơi cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy một vòng tay ôm chặt quanh mình. Đôi môi của Yunho bắt đầu hôn lên mắt tôi, sau đó lan dần xuống má và cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của tôi. Yunho hôn tôi từ từ nhưng rất nhiệt tình, cho đến khi tôi cảm thấy cảm giác ấm ấm từ lưỡi của cậu ấy đang liếm trên môi tôi. Ngừng lại một chút, Yunho trượt lưỡi của mình vào miệng tôi và bắt đầu chơi đùa với lưỡi của tôi. Tôi cảm thấy mình như đang ở trên mây và có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn…

Một lúc sau, tôi cảm giác như không thể thở nổi, tôi bắt đầu nút lấy không khí từ miệng Yunho để giữ nhịp thở của mình.

Yunho và tôi đã hôn nhau như không có ngày mai. Đúng lúc đó, cánh cửa lớp mở ra, Junsu bước vào bên cạnh Yoochun, cả hai nhìn chúng tôi với ánh mắt mở to cực độ. Cho tới khi chúng tôi buông nhau ra, tôi nhìn xuống và đỏ mặt, còn Yunho ôm lấy tôi từ phía sau, tựa đầu lên vai tôi và thì thầm: “Em là của anh!”

Tôi càng đỏ mặt hơn và nhìn xuống, Junsu nhìn chúng tôi với một giọng nói cao vút, nghe như âm thanh của cá heo vậy: “Omo, hai người…”

Yoochun mỉm cười và ôm Junsu: “Họ cũng yêu nhau đó Su à!”

Junsu nhìn Yoochun và khẽ gật đầu: “Nhưng điều này xảy ra từ lúc nào vậy?”

Yoochun mỉm cười: “Ngay từ đầu em yêu ạ, chỉ có người mù mới không nhận ra thôi!”

Junsu hơi cau mày và nói với giọng giận dữ: “Ý anh là em mù quáng và ngu ngốc hả?”

Yoochun bắt đầu hoảng sợ: “Đâu có? Không bao giờ… Anh không bao giờ nói như vậy!”

Yunho và tôi nhìn đôi YooSu, khi đó Junsu giận dữ bỏ đi còn Yoochun vội vã chạy theo sau, cố gắng xin Junsu tha lỗi…

Bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng chuông, “Ô, hết giờ nghỉ trưa rồi” – Junsu nói.

Tôi nhìn Yunho: “Nhưng em đói… Em chưa được ăn gì cả”, tôi hơi bĩu môi khiến Yunho bật cười.

“Giáo viên dạy toán đi rồi, chúng ta sẽ có giờ học tự quản, em có thể ăn gì đó”

Tôi nhìn Yunho: “Sao anh biết?”

“À, sáng nay anh đến sớm có nghe cô xin nghỉ vì bị bệnh”

Tôi gật đầu và ngồi vào chỗ của mình, một lát sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp: “Hôm nay cô giáo dạy toán của các em nghỉ, các em có thể ra sân chơi nhưng phải giữ trật tự”

Cả lớp gật đầu và đồng loạt đứng lên, một cậu bạn nhìn ra phía cửa sổ: “Ồ nhìn kìa, đi xem mấy bạn gái lớp bên chơi bong rổ đi”

Tất cả các chàng trai khác đều chạy đi xem bong rổ, trừ Yunho, Yoochun, Junsu, Changmin và tôi đến sân bóng đá. Yoochun ôm Junsu, còn Yunho tựa đầu lên vai tôi và ngủ ngon lành, còn Changmin vẫn như mọi khi – bận rộn ăn và ăn.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy điện thoại rung, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, đó là ba của tôi. Tôi đứng dậy, đi đến nơi khác và nghe điện:

“Chào ba!”

“Jae à, ba cần con làm một việc quan trọng”

“Vâng”

“Ba muốn con đến gặp chủ gia đình và nhận một bức thư yêu cầu dành cho con”

Theo tôi biết thì người chủ gia đình chưa bao giờ yêu cầu điều gì.

“Jae à, con vẫn nghe chứ?”

“Vâng, con sẽ đi sau khi tan học”

“Ba nghĩ là không thể chậm trễ, con cần đi ngay bây giờ”

“Nhưng con đang ở trường…”

“Ba biết, nhưng chuyện này rất quan trọng”

“Vâng, con sẽ cố gắng”

“Xe đang đợi con ngoài cổng trường”

“Vâng, con sẽ đi ngay bây giờ ạ!”

Tôi cúp máy, giả vờ đau bụng và tới phòng y tế. Cô y tá đồng ý cho về nên tôi vội vã thu dọn sách vở và chạy khỏi trường thật nhanh mà không nói với ai. Ngoài cổng trường, một chiếc Limo mà đen đang đợi tôi, tôi thở dài, vội bảo xe đi thật nhanh trong khi vẫn tự hỏi liệu Yunho có phát hiện ra rằng tôi đã bỏ đi? Và người chủ gia đình muốn gì từ tôi?

Một giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà, tôi thở dài và bước ra. Đi qua một khu vườn rộng dẫn đến cửa chính, tôi do dự vài giây rồi bấm chuông cửa. Một phút trôi qua mà cứ như một giờ, đến khi người giúp việc ra mở cửa: “Ông chủ đang đợi cậu, mời đi theo lối này ạ!”

Tôi đi theo cô giúp việc mà không nói một lời, cô đưa tôi lên tầng hai của ngôi nhà, qua một số dãy hành lang cho đến khi chúng tôi gặp hai cánh cửa kính, cô cúi chào tôi và bỏ đi… Đây là nơi mà người chủ gia đình đang ở sao?

Tôi gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời, tôi đánh liều mở cửa bước vào, và trước mặt tôi trông giống như đang ở Hawaii hay một nơi giống như vậy! Sàn nhà đầy cát và một bãi biển nhỏ… trông rất thật với cát, sóng biển và cây cọ, tất cả mọi thứ trông rất thật… giống như một phần của Hawaii đã được mang đến căn phòng này vậy.

Tôi nhìn quanh căn phòng, chỉ thấy chiếc khăn tắm màu trắng trên bãi cát với một chiếc phong bao trên đó. Chiếc phong bao được niêm phong và có đóng dấu của người chủ gia đình.

Tôi cầm chiếc phong bao lên, nó khá nặng và trông như có kim loại ở trong … hình như là một chiếc nhẫn hay vật gì đó tương tự. Lật chiếc phong bì lên, tôi thấy tên mình (Jaejoong) được viết lên đó!

Bởi vậy, đây là gửi cho tôi, phải không nhỉ?

Tôi có nên mở nó ra không?

Tôi thở dài, quyết định mở phong bao và nhìn thấy một ghi chú và một chiếc nhẫn bạc đẹp tuyệt ở trong.

Cầm chiếc nhẫn bạc, tôi chăm chú ngắm nghía trước khi đọc tấm ghi chú.

Cậu sẽ phải đeo chiếc nhẫn này mọi lúc mọi nơi,

Cậu sẽ không bao giờ được tháo nó ra,

Cậu sẽ không được nói cho ai biết làm thế nào có được chiếc nhẫn này,

Cậu sẽ không được nói cho ai biết người đã trao chiếc nhẫn này cho cậu,

Cậu sẽ không bao giờ được tin bất kỳ ai,

Cậu sẽ không bao giờ được yêu một người đàn ông nào khác,

Tôi đọc kỹ tấm ghi chú và cảm thấy nước mắt đang chảy dài khắp khuôn mặt (Cậu sẽ không bao giờ được yêu một người đàn ông nào khác), nhưng phải làm sao đây khi tôi thật sự đang yêu một người đàn ông, tôi đã yêu Yunho và không thể chia tay với cậu ấy… không, tôi không thể làm điều này.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, một người quản gia đã già bước vào và nói với tôi: “Cậu có một sự lựa chọn, cậu có thể lấy chiếc nhẫn này ngay bây giờ hoặc để nó ở đây và quay về, nhưng sau này sẽ không được phép nhờ ngài chủ gia đình giúp cho bất kỳ điều gì, kể cả đó là sự sống hay cái chết!”

Chapter 11: Đấu tranh cho tự do (Phần 1)

Tôi thức giấc, ngước nhìn xung quanh, vẫn ở nhà của ba tôi. Anh trai tôi ngồi bên cạnh giường với một nụ cười: “Anh, buổi sáng tốt lành nhé!”

“Chúc em buổi sáng tốt lành!”

Tôi ngồi trên giường, anh đưa cho tôi một chiếc khăn: “Rửa mặt đi!”

Tôi bước ra khỏi giường, đi ngay vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, đi ra vẫn thấy anh đang ngồi trên giường với một nụ cười, tôi lại gần phía anh và ngồi xuống: “Ba ở nhà hả anh?”

“Không, ba tới Londonđể giải quyết một số chuyện kinh doanh quan trọng, nhưng chắc vài ngày nữa sẽ về”

Tôi gật đầu, tốt hơn là đừng để ba nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, tôi nhìn anh: “Anh có thể đưa em về căn hộ của em được không?”

“Đương nhiên rồi, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi”

Tôi gật đầu, xuống nhà cùng ăn sáng với hyung. Anh lái xe đưa tôi về sau khi chúng tôi ăn cùng nhau. Tôi bước lên cầu thang, mở cửa và nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị sách vở. Lúc bước ra đã thấy Yunho chờ tôi ngoài cửa.

Yunho nhìn tôi và mỉm cười, anh ấy ôm tôi, khẽ thở dài: “Anh rất vui vì em đã quay lại”

Tôi mỉm cười, thoải mái vô cùng khi được ở trong vòng tay anh : “Hôm qua em đã rất sợ… em…”

Tôi không nhận ra mình đang thổn thức, nhưng anh ôm tôi thật chặt và thì thầm vào tai: “Đừng khóc, anh sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ em”

Tôi mỉm cười, cố lấy lại bình tĩnh khi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, thì ra là Junsu và Yoochun. Junsu chạy đến tôi: “Hyung! Hôm qua em đã rất lo, anh ở đâu vậy?”

Tôi nhìn Yoochun: “Tôi có một số việc gia đình … xin lỗi đã làm các cậu lo lắng”

“Jae à… mọi thứ vẫn ổn chứ?”

“Ừ, không có gì đâu!”

“OK, tôi nói chuyện với cậu được không?”

Tôi gật đầu, Yoochun kéo tôi đi tới một nơi khác: “Về ngày hôm qua…”

Tôi đi với Yoochun, quên mất cuộc gặp của anh trai tôi và Yoochun vào ngày hôm qua cùng người được gọi là vị hôn thê của cậu ấy.

Tôi đi cùng Yoochun, trong khi những người khác đi bên kia đường để chúng tôi có khoảng thời gian riêng tư để nói chuyện.

Hồi tưởng lại:

Yoochun thở dài, nhìn vào cánh cửa trước mặt mình, một phút do dự, nhưng cuối cùng anh đã gõ cửa. Một người hầu gái trẻ ra mở cửa, đưa anh tới phòng khách – nơi có ông chú của anh cùng đứa con gái xấu xí của ông ta, anh nhìn họ: “Đêm nay tôi muốn hẹn hò với Eun Hee”

Hai cha con họ lộ rõ vẻ bang hoàng, trong khi Yoochun nhìn vị hôn thê của mình: “Thay đồ đi, chúng ta sẽ tới câu lạc bộ đêm”

Eun Hee đứng dậy đi vào phòng để thay đồ, nhưng vẫn không tin vào những gì đang xảy ra ngay bây giờ, Yoochun nhìn chú của mình: “Không giống những gì chú nghĩ đâu, bạn cháu muốn gặp cô ấy… đó là tất cả “

Chú của Yoochun nhếch mép cười: “Chú không quan tâm, dù sao cuối năm hai đứa cũng sẽ phải kết hôn”

Yoochun thở dài, muốn chết ngay được nhưng vẫn giữ hi vọng nhỏ nhoi trong trái tim rằng kế hoạch sẽ thành công, trong tâm trí anh biết rằng anh đưa cô gái kia đến câu lạc bộ đêm tối nay để anh trai của Jaejoong gây sự chú ý với cô ta và tán tỉnh cô.

10 phút sau, Eun Hee bước xuống cầu thang với một chiếc váy ngắn, áo quay và giày gót cao. Tất nhiên, trong mắt Yoochun cô ta chỉ như một con điếm rẻ tiền, thậm chí anh còn không thèm nhìn tới.

Họ cùng nhau đi ra xe của Yoochun, khi cô ta tỏ ý muốn ngồi ghế bên cạnh anh, Yoochun nhìn cô ta: “Cô ngồi ở phía sau đi!”

Cô ta nhìn anh, rồi quay lại và ngồi ở phía sau, Yoochun lái xe đến câu lạc bộ đêm với tốc độ rất nhanh và hoàn toàn không nói chuyện với cô ta khi ở trong xe. Yoochun đậu xe phía trước câu lạc bộ, đi bên cạnh cô ta nhưng vẫn im lặng, anh bước vào quán bar, gọi một chai Vodka và ngồi uống rượu. Eun Hee ngồi bên cạnh Yoochun, nhìn anh và nói như ra lệnh: “Gọi đồ uống cho tôi!”

Yoochun hành động như anh không nghe thấy cô ta nói gì, tiếp tục uống rượu trong ly của mình. Đột nhiên, một cô gái lại gần Yoochun và cũng gọi đồ uống giống hệt anh, Yoochun mỉm cười và nhìn cô ấy: “Chào người đẹp!”

Cô gái đó cũng nhìn Yoochun và mỉm cười, anh tự mãn và bắt đầu tán tỉnh cô ấy mà không thèm chú ý gì tới Eun Hee. Trông cô ta như muốn giết chết cô gái kia với ánh nhìn của mình. Cô gái kia để lại số điện thoại cho Yoochun, hôn lên má anh và bỏ đi.

“Tại sao anh lại tán tỉnh cô ta? Em là vị hôn thê của anh cơ mà! Nếu anh muốn có thể tán tỉnh và ve vãn em”

Yoochun không trả lời, thậm chí không thèm nhìn cô ta. Anh lại gần một cô gái khác đang uống rượu bên cạnh bắt đầu tán tỉnh cô ấy, thậm chí còn hôn lên môi cô, anh cảm thấy như sắp chết và ước gì cô gái này là Junsu nhưng điều đó không thể. Cũng như cô gái đầu tiên, cô này cũng để lại số điện thoại và bỏ đi.

Eun Hee điên lên, cô bước lại gần và vỗ vào mặt Yoochun: “Anh đừng có tán tỉnh mấy con điếm kia, có nghe tôi nói không?”

Yoochun chẳng thèm đáp lại, anh nhìn cô ta, cười khẩy và bước vào sàn nhảy, Eun Hee cứ nghĩ rằng Yoochun muốn khiêu vũ cùng cô nên chạy theo anh nhưng khi họ đến sàn nhảy, Yoochun nhìn quanh, bước tới bên cạnh một cô gái và hôn lên tay: “Em sẽ nhảy cùng anh chứ? Người phụ nữ của anh!”

Cô gái mỉm cười, bắt đầu nhảy cùng Yoochun và cố tình đụng chạm cơ thể vào anh. Eun Hee như muốn giết cả hai người, cô ta bị coi như đồ bỏ đi và cô biết rằng Yoochun là làm điều này để cô hủy hôn, nhưng cô ta sẽ không bao giờ làm điều đó! Cô muốn có tiền, nên dù thế nào cũng sẽ phải kết hôn với Yoochun.

Eun Hee bước lại phía Yoochun và đẩy cô gái đó: “Con điếm! Bỏ bàn tay của mày ra khỏi anh ấy ngay”

Cô gái nhìn Eun Hee và tát lên mặt cô ta: “Ở đây mày mới là con điếm! Anh ấy không cần mày, một người mù cũng biết điều đó nữa là…”

Eun Hee nhếch mép cười: “Được thôi, tao không quan tâm anh ấy có thích hay không! Tao là vị hôn thê của anh ấy và cuối năm bọn tao sẽ kết hôn”

Yoochun cười tự mãn, kéo cô gái lạ kia vào vòng tay mình và hôn lên môi cô. Cô nàng kia cũng không ngần ngại, hôn Yoochun say đắm mặc kệ Eun Hee vẫn đứng đó nhìn với nỗi tức giận ngày một tăng dần.

Eun Hee quay lại quầy bar ngồi, gọi một ly rượu và nhìn Yoochun nhảy cùng cô gái lạ kia.

Đột nhiên, Eun Hee cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng trên vai mình, cô quay lại, thấy một chàng trai trẻ, trông có vẻ lớn hơn cô vài tuổi đang nhìn cô và mỉm cười: “Tôi có thể biết tại sao một cô gái xinh đẹp thế này lại tức giận không?”

Eun Hee nhìn chàng trai đó, đôi mắt cô mở to ngay lập tức khi nhận ra người đang đứng trước mặt là con trai của một trong những gia đình quyền lực nhất – gia đình họ Kim! Anh là Kim Jin Ho.

Eun Hee mỉm cười ngọt ngào với anh: “Chú của tôi muốn tôi phải lấy con trai của ông ta, giờ chỉ phải có một ai đó đồng ý lấy tôi thì mọi chuyện mới thay đổi được”

Kim Jin Ho mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô: “Lại đây, người anh họ của em không quá tệ chứ?”

“Anh thấy người đang nhảy cùng cô gái tóc vàng kia chứ?”

“Nghĩa là anh ta là một tay chơi, ngủ với những cô gái tóc vàng hàng ngày sao?”

“Có thể anh ta là người như vậy đó”

“Em đang đùa phải không?”

Eun Hee lắc đầu và thở dài: “Anh ta đến nhà em và nói muốn hẹn hò với em một đêm, nhưng anh ta lại mang em đến đây và bỏ mặc em… thậm chí tán tỉnh các cô gái khác trước mặt em như thể em là người vô hình vậy”

Kim Jin Ho lắc đầu: “Anh ta bị mù sao? Sao lại phớt lờ một cô gái xinh đẹp như em để tán tỉnh mấy cô nàng rẻ tiền kia chứ?”

Eun Hee khẽ mỉm cười, có thể kế hoạch của cô đã khiến Kim Jin Ho mủi lòng, và cô sẽ là cô gái may mắn nhất trên thế giới! Cô có thể tắm trong tiền nếu cô ta muốn!

Eun Hee bắt đầu khóc: “Và ông ấy buộc tôi phải lấy anh ta, chỉ vì tôi nghèo nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ mua được tôi bằng tiền”

Kim Jin Ho mỉm cười và hỏi số của cô ta, Eun Hee cho anh số điện thoại và bắt đầu để trò chuyện, kể lể cho anh những đau khổ mà Park Yoochun đã gây ra cho cô ta. Để Kim Jin Ho nghĩ rằng cô ta thật trong sạch và vô tội mà không hề biết sự thật rằng chính Yoochun mới là người bị ép kết hôn với cô ta.

Eun Hee tiếp tục giả vờ đáng thương, cố gắng làm cho Kim Jin Ho thấy thương xót cho cô ta. Đến lúc cô ta cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ kéo mình đi, Yoochun nhìn cô ta : “Đừng tán tỉnh thằng nào khác vì cô là vợ chưa cưới của tôi! Tôi sẽ khiến cuộc sống của cô là địa ngục”

Eun Hee cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Yoochun: “Để tôi yên”

“Ồ không, Lily muốn về nhà nên chúng tôi phải đi ngay bây giờ”

“Lily là ai?”

“Người yêu của tôi đêm nay. Cô ấy sẽ ngủ ở nhà tôi!”

“Cái gì?”

“Không nghe tôi nói gì sao? Bây giờ thì đi mau!”

Yoochun kéo Eun Hee ra khỏi câu lạc bộ, ném cô vào ghế sau trong khi anh và Lily ngồi ghế trước không ngừng tán tỉnh nhau. Yoochun lái xe đến nhà chú mình và dừng lại: “Đến địa ngục rồi mau xuống đi, đồ chó cái như cô đừng tán tỉnh thằng nào sau lưng tôi, nếu không cô sẽ phải hối tiếc đấy!”

Chapter 12: Đấu tranh cho tự do (Phần 2)

Yoochun lái xe bỏ đi và dừng lại trước câu lạc bộ đêm đó một lần nữa: “Ra ngoài đi!”

“Tại sao chứ?” – Lily ngỡ ngàng hỏi lại.

“Cô sắp làm tôi phát bệnh rồi đấy. Ra ngoài mau”

“Đồ ngớ ngẩn!” – nói xong, Lily bước khỏi xe trở lại câu lạc bộ đêm, tiếp tục tìm kiếm một con mồi khác để vui chơi đêm nay, còn Yoochun ngồi trong xe đợi Kim Jin Ho cho tới khi anh đi ra và bước thẳng lên xe.

“Tốt, hành động ngay bây giờ thôi!”

Yoochun cúi đầu: “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ em, anh Ji Ho”

“Ồ, có gì đâu. Vì anh không thể từ chối chuyện gì trước khuôn mặt cún con của Jaejoong cả”

Yoochun mỉm cười: “Vâng, em cũng nghĩ không ai có thể từ chối cậu ấy được”

Kim Jin Ho mỉm cười: “Tối nay anh sẽ gọi cho cô ta, rủ rê hẹn hò vào lúc 5 giờ ngày mai tại nhà hàng mà Jaejoong đang làm việc, nên hãy chắc chắn là em sẽ ở đó với một cô gái khác vào lúc 5 giờ 30”

Yoochun gật đầu: “Cảm ơn anh nhiều ạ!”

Kim Jin Ho mỉm cười, xuống xe và đi về phía oto của anh đang đỗ, kiểm tra xem Jaejoong đang làm gì.

Yoochun lái xe về nhà và gọi cho Junsu:

“Su à?”

“Chunnie, chuyện gì vậy?”

“Anh nhớ em quá!”

“Em cũng nhớ anh”

“Anh muốn gặp em”

“Nhưng đã nửa đêm rồi…”

“Chỉ một lát thôi, làm ơn đi mà…”

“OK, được ạ!”

Yoochun mỉm cười, lái xe nhanh nhất có thể tới tòa nhà mà Junsu đang sống. Anh đi bộ lên cầu thang và gõ cửa nhà Junsu. Lát sau, Junsu ra mở cửa với bộ dạng nửa tỉnh nửa mê nhìn Yoochun.

Yoochun bước vào nhà, đóng cửa lại và ôm Junsu thật chặt, giờ thì Junsu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhìn Yoochun: “Yah, anh làm em đau đấy!”

Yoochun nới lỏng vòng tay một chút nhưng anh không buông ra mà đặt lên môi Junsu một nụ hôn: “Cho anh ở lại đây đêm nay nhé?”

“Nhưng… em…”

“Anh biết là mẹ em không có ở đây…”

“Nhưng Yoochun à…”

“Anh sẽ chỉ ôm em thôi, anh hứa… sẽ không có gì khác”

Junsu thở dài: “Được, vậy thì đi ngủ thôi”

Yoochun mỉm cười, cùng Junsu bước tới chiếc giường nhỏ. Họ nép mình vào nhau, cố hít lấy mùi hương ngọt nhau và chìm vào giấc ngủ.

Kết thúc hồi tưởng

Jaejoong nhìn Yoochun và mỉm cười: “Kế hoạch cuối cùng đã bắt đầu, chắc Eun Hee tưởng hyung tôi đã thích cô ta rồi”

Yoochun gật đầu, ôm lấy Jaejoong: “Cảm ơn cậu Jae à”

Jae mỉm cười và ôm Yoochun: “Chúc mừng cậu, giờ thì đi nhanh lên trước khi Yunho và Junsu giết chúng ta!”

Và vừa đúng lúc đó, họ nghe tiếng Yunho hét lên: “Này! Park Yoochun, nếu muốn sống thì đừng động vào Jae của tôi nha!”

Yoochun lùi lại và nhìn Yunho – người đang chạy như bay trên phố về phía Jaejoong, Yunho ôm lấy Jae và nhìn Yoochun: “Đừng động vào baby của tôi nữa”

Yoochun thở dài: “Chúng tôi chỉ đang bàn kế hoạch làm sao để tôi và Su được tự do bên nhau thôi mà”

“Kế hoạch mà anh nói với em hả? Nó đã bắt đầu rồi sao?”

Yoochun gật đầu, mỉm cười và ôm lấy Junsu: “Sớm thôi, chúng ta sẽ được ở bên nhau”

“Thật tuyệt vời!” – Yunho reo lên

Tất cả cùng cười vang và cùng nhau đi bộ tới trường, Yunho nắm tay Jaejoong thật chặt, còn Yoochun nắm tay Junsu.

Khi họ vừa bước vào lớp, Yoochun kéo tay Junsu: “Em phải ngồi cạnh anh chứ baby?”

Yunho nhìn Jaejoong: “Còn em sẽ ngồi cạnh anh phải không?”

Jaejoong mỉm cười, bước đi bên cạnh Yunho và ngồi xuống bên cạnh anh. Vài phút sau, Changmin bước vào lớp, trông cậu có vẻ không được vui, cúi đầu xuống và đi về chỗ của mình. Changmin ngồi cúi đầu yên lặng như vậy, không nói chuyện với ai cho đến khi thầy giáo bước vào.

Đến giờ nghỉ trưa, tâm trạng của Changmin vẫn không thay đổi, cậu không đụng vào khay thức ăn dù Jaejoong đã cố gắng dỗ dành  hoặc nói chuyện với cậu. Cậu bỏ chạy, lên trên sân thượng và ở đó suốt cả buổi.

Mọi người đều lo lắng về Changmin, cậu luôn luôn là một cậu nhóc vui vẻ của nhóm và không bao giờ ngừng ăn, chưa bao giờ Changmin bỏ bữa trưa với Jaejoong, nhưng ngày hôm nay họ cảm giác Changmin thật khác, giống như một người xa lạ chứ không phải là người họ từng quen biết.

Buổi học kết thúc, nhưng không ai thấy vui vì đều mệt mỏi, tất cả họ đều muốn biết những gì đã xảy ra với Changmin, muốn giúp cậu ấy giải quyết vẫn đề nhưng cậu lại bỏ chạy mỗi khi họ đến gần.

Jaejoong và Yunho bước vào nhà hàng, mặc tạp dề và vào bếp làm việc

5 giờ chiều, Kim Jin Ho nắm tay Eun Hee và cùng bước vào nhà hàng, họ chọn một bàn và ngồi xuống,  người quản lý đến và cúi chào: “Ôi, cậu Jin Ho, thật là một bất ngờ thú vị!”

Kim Jin Ho mỉm cười: “Cảm ơn anh, bây giờ thì cho tôi 2 phần sandwich gà tây và nước chanh nhé!”

Người quản lý gật đầu, vào bếp nói với người làm chuẩn bị đồ ăn mà Ji Ho yêu cầu. Anh nhìn Eun Hee: “Hi vọng em thích món này, đây là món ăn yêu thích của anh”

Eun Hee mỉm cười: “Điều gì về anh cũng thật ngọt ngào”

Kim Jin Ho mỉm cười và bắt đầu tán tỉnh cô ta, Eun Hee chạm lên người anh, đưa hai tay lên ngực anh và bắt đầu tán tỉnh, thậm chí còn hôn lên má Jin Ho. Kim Jin Ho cảm thấy như sắp chết, anh phải cố gắng vì đang làm điều này giúp Jaejoong…

Chapter 13: Đấu tranh cho tự do (Phần 3)

Đúng 5:30 PM, Yoochun bước vào nhà hàng cùng một cô gái, họ nắm tay nhau trong khi tay anh vòng qua eo cô. Cả hai bước vào, ngồi xuống một bàn cạnh nơi Jin Ho và Eun Hee ngồi. Nhìn thấy Yoochun đi vào, Eun Hee tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô gái kia ngồi trên đùi Yoochun và anh bắt đầu tán tỉnh cô, ngay cả khi người phục vụ tới họ cũng không rời nhau ra. Eun Hee cố gắng kìm nén sự tức giận, cố gắng bình bĩnh nhưng không thể được khi thấy chồng sắp cưới của mình đang tán tỉnh một người phụ nữ khác.

Kim Jin Ho nhìn Eun Hee và lén mỉm cười, mọi việc tiến triển đúng theo kế hoạch, bây giờ anh cần phải thực hiện phần của mình…

Kim Jin Ho nhìn Eun Hee: “Em sao vậy?”

“À… không có gì… chỉ là…”

“Được rồi… em ăn đi…”

Eun Hee gật đầu, cúi xuống và bắt đầu ăn, nhưng cô không thể không nhìn Yoochun, để chắc chắn rằng anh không nhìn thấy cô ta và cố gắng ăn thật nhanh trước khi bị Yoochun phát hiện việc đang đi cùng một người đàn ông khác.

Eun Hee quá chú ý đến Yoochun nên không để ý đến chiếc tách trong tay mình, cô nghĩ mình đã để nó trên bàn, nhưng không may nó mới chỉ được đặt lên một nửa, bởi vậy, chiếc váy trắng của cô đã bị nước vấy bẩn.

Cô cảm thấy chiếc váy của mình bị ướt và ngay lập tức nhìn xuống chiếc váy với những vệt nước chanh loang lổ. Eun Hee đứng bật dậy và hét lên vì sốc,  Kim Jin Ho vội vã lao tới và bắt đầu lau váy của cô ta bằng chiếc khăn ăn…

Yoochun mỉm cười khi nghe thấy tiếng hét của Eun Hee, đó chính là cơ hội, anh quay đầu lại, giả bộ ngạc nhiên khi nhìn thấy Eun Hee. Yoochun đứng phắt dậy, đi về phía bàn của Kim Jin Ho: “OMO, là em sao em yêu?”

Yoochun bước về phía họ, nắm chặt lấy cổ tay Eun Hee: “Tôi đã nói với cô rằng cô không được phép tán tỉnh thằng khác khi vẫn còn là vợ chưa cưới của tôi cơ mà?”

Anh kéo Eun Hee ra khỏi nhà hàng và đẩy cô ta vào xe: “Tôi sẽ khiến cô phải đau khổ… Tôi sẽ phá cuộc hẹn hò của cô và Kim Jin Ho… cứ chờ mà xem”

Eun Hee giận dữ nhìn Yoochun, anh đã thành chướng ngại vật của mối quan hệ giữa cô và Kim Jin Ho, tài sản kếch xù và sự giàu sang, cô ta biết mình cần phải làm điều gì đó … Eun Hee quyết không để Yoochun hủy đi cơ hội trở nên giàu có của cô ta.

Yoochun đưa Eun Hee về nhà và kéo cô ta ra khỏi xe trong sự giận dữ. Eun Hee bước vào nhà và thấy ba cô đang ngồi đọc báo ở phòng khách, cô bước về phía ông ta: “Ba! Chúng ta cần nói chuyện?”

Ba cô ta liếc nhìn: “Gì vậy? Váy của con sao thế”

“Tất cả là lỗi của Yoochun!”

“Ồ, con cố kiên nhẫn một chút, đợi sau khi 2 con kết hôn, con có thể làm bất cứ điều gì mình muốn”

“Không đâu ba, con sẽ không kết hôn với Yoochun đâu!”

“Cái gì? Con điên à? Chúng ta cần tiền!”

“Con biết, con đã gặp Kim Jin Ho trong câu lạc bộ đêm, khi anh ta bắt đầu thích con thì Yoochun lại kéo con đi! Hôm nay khi con và anh ấy đang hẹn hò, Park Yoochun từ đâu xuất hiện, lại kéo con đi và hủy hoại tất cả mọi thứ!”

“Kim Jin Ho nổi tiếng đó hả?”

Eun Hee gật đầu

“Con trai cả của gia đình họ Kim sao?”

Eun Hee gật đầu một lần nữa.

“Và cậu ta đã thích con?”

Eun Hee gật đầu lần thứ ba.

Ba cô mỉm cười: “Được rồi, vậy chúng ta hủy hôn với Park Yoochun!”

Đột nhiên, điện thoại của Eun Hee đổ chuông, cô trả lời:

“Alo?”

“Anh gọi chỉ để chắc rằng em đã về nhà và con dã thú đó không chạm vào em hoặc làm em tổn thương”

“Ôi, cảm ơn anh, Jin Ho à, nhưng anh ta lái xe như bị điên vậy đó!”

“Hủy hôn với anh ta và gặp anh tại câu lạc bộ đêm vào tối nay nhé! Anh có chuyện rất quan trọng muốn dành cho em nếu em hủy hôn với Yoochun!”

Eun Hee nhếch mép cười: “Được ạ, em sẽ đến đó vào lúc 8 giờ”

“OK, gặp em sau nhé tình yêu!”

“Vâng, tạm biệt anh!”

“Tạm biệt!”

Eun Hee nhìn ba mình: “Con nghĩ rằng tối nay anh ấy sẽ cầu hôn con! Jin Ho nói rằng anh ấy có chuyện quan trọng muốn nói nếu con hủy hôn với Yoochun”

Ba cô mỉm cười:  “Ba sẽ đi gặp em trai thân yêu của mình ngay bây giờ!”

Tại Công ty xây dựng, văn phòng Giám đốc điều hành:

Ông Park đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc họp tại nước ngoài vào ngày mai thì nghe một tiếng gõ cửa, nhìn thấy em trai mình, ông mỉm cười: “À, vào đây đi!”

Em trai ông bước vào và ngồi xuống.

“Sao em lại đến đây thế? Có chuyện gì với Eun Hee sao? Anh không muốn bất kỳ điều gì xảy ra với con dâu tương lai của mình đâu nhé”

Em trai ông nhếch mép cười: “Em muốn nói rằng chúng ta cần hủy hôn!”

“Sao cơ?Tại sao? Yoochun làm gì sai hả? Nó sẽ phải trả giá cho những gì nó đã làm”

“Con trai yêu quý của anh không làm bất cứ điều gì cả! Là em đã cho Yoochun uống thuốc mê và đặt nó nằm trên giường với Eun Hee để buộc nó phải cưới con bé. Nhưng bây giờ em không muốn nó lại gần con gái em nữa”

“Cái gì? Tại sao?”

“Em cần tiền và anh có nó, em đã hỏi Yoochun về việc cuối năm sẽ kết hôn với Eun Hee nhưng nó không đồng ý. Tại sao anh biết không? Bởi vì nó là người đồng tính! Và bây giờ, Kim Jin Ho sẽ cầu hôn Eun Hee vào tối nay. Chúng ta cần phải hủy bỏ cuộc hôn nhân này!”

“Em lừa anh vì tiền sao?”

“Đúng đó”

“Cút ngay! Cậu không còn là anh em của tôi”

“Tốt thôi! Tại sao tôi phải cần đến anh khi bên cạnh đã có sự hậu thuẫn hùng mạnh của gia đình họ Kim chứ?”

ÔngParkđưa ánh nhìn căm ghét khi lão ta bước ra khỏi phòng, ông lấy điện thoại và gọi cho người con trai duy nhất của mình:

“Alo?”

“Yoochun, đến văn phòng của ba ngay bây giờ”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Đến đây ngay!”

Và ông cúp máy.

Nửa giờ sau:

Yoochun bước vào văn phòng của ba mình và nhìn ông: “Có chuyện gì thế ba?”

“Chú con vừa ở đây … ông ta đã nói với ba những gì đã xảy ra vào đêm đó”

“?”

“Xin lỗi vì đã không tin con, con trai!”

“Không sao đâu ạ”

“Ông ta hủy bỏ hôn ước vì tối nay Kim Jin Ho sẽ cầu hôn Eun Hee”

Yoochun mỉm cười: “Tuyệt vời”

“Không, không tuyệt vời như thế đâu!”

“Tại sao ạ?”

“Nếu Eun Hee kết hôn với con trai của gia đình họ Kim, ông ta sẽ kiểm soát công ty của nhà họ Kim và phá hủy công ty của nhà chúng ta”

“Nhưng ông ta sẽ không thể làm được đâu…”

“Sao cơ?”

“Người bạn của con, là con trai thứ hai của nhà họ Kim đã giúp con phá bỏ hôn ước này bằng cách nhờ anh trai cậu ấy là Kim Jin Hoo quyến rũ Eun Hee, làm cô ta tin rằng anh ấy yêu cô ta, để Eun Hee đòi hủy hôn, sau đó anh ấy sẽ bỏ cô ta. Tối nay anh ấy sẽ không cầu hôn mà sẽ chia tay cô ta!”

“Con chắc chắn chứ?”

“100%”

Ông Park mỉm cười: “Một chuyện nữa…”

“Gì vậy ba?”

“Con là gay hay không phải?”

“Đúng vậy ạ… con đã có người mà mình yêu”

“CÁI GÌ?”

Chapter 14: Ăn tối và sự chia tay phũ phàng

“Con sẽ không chia tay với cậu ấy đâu! Con sẽ không rời bỏ cậu ấy và không kết hôn với bất kỳ ai khác trừ cậu ấy!”

“Tại sao con không nói cho ba biết điều này?”

“Vì sao con phải làm vậy ạ?”

“Bởi vì ta là ba của con, thật buồn!”

“Bây giờ thì ba biết rồi đó ạ, ba định sẽ thế nào về chuyện này ạ?”

“Ba muốn gặp cậu ấy trong bữa tối hôm nay”

“Sao cơ ạ? Còn 1 tiếng nữa thôi mà”

“Ba biết”

“Nhưng tại sao ạ?”

“Ba chỉ muốn gặp người mà con trai ba yêu thôi”

“Không ai có thể chia rẽ chúng con đâu”

“Ba sẽ không làm điều đó đâu!”

“Thật chứ ạ?”

“Phải, ba tôn trọng tính yêu của con… Không ai có thể kiểm soát được tình yêu và trái tim của những người đang yêu cả”

“Ôi… con chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được nghe ba nói những điều này”

“ Aish … còn bây giờ, hãy đưa người yêu con tới ăn tối tại nhà chúng ta nào!”

“Vâng ạ!”

Ông Park mỉm cười, nhìn con trai mình trước khi cậu bước ra khỏi văn phòng của ông: “Con đã trưởng thành hơn nhiều đấy, con trai ạ!”

Yoochun lái xe tới căn hộ của Junsu, anh gõ cửa, đứng đợi vài phút trước khi Junsu bước ra: “Chunnie, sao anh lại ở đây?”

“Anh đã thoát khỏi cái hôn ước quái quỷ kia rồi”

Junsu mở to mắt: “Thật sao?”

Yoochun gật đầu và mỉm cười, ôm chầm lấy Junsu: “Cuối cùng thì…”

Yoochun cười: “Và bây giờ anh đã hoàn toàn là của em, Kim Junsu”

Junsu hơi đỏ mặt, bẽn lẽn nhìn anh. Yoochun mỉm cười: “Anh đã nói với ba anh về em, ông muốn gặp em trong bữa tối, ngay bây giờ”

Junsu rút khỏi vòng tay Yoochun: “Cái gì? Tại sao cơ?”

Yoochun nhìn thấy nỗi sợ hãi và sự do dự trong mắt người yêu, anh mỉm cười: “À… đừng lo lắng, ba anh chấp nhận chúng ta mà”

“Thật sao?”

“Ông nói rằng ông tôn trọng tình yêu của anh!”

“Wow!”

“Anh nói lại nguyên văn lời ba đó!”

Junsu nhìn Yoochun: “Anh chắc chứ?”

Yoochun gật đầu, mỉm cười nắm lấy tay Junsu: “Anh luôn ở bên cạnh em mà, đừng lo lắng!”

Junsu gật đầu: “Ok, em sẽ đến!”

Junsu khóa cửa căn hộ, bước đi cùng Yoochun về phía chiếc xe của anh. Họ vào trong và cùng lái xe về nhà Yoochun.

Tới nơi, Yoochun dừng xe trước nhà. Anh bước ra và chạy nhanh tới mở cửa cho Junsu. Junsu khẽ mỉm cười, bước ra ngoài. Cậu nhìn ngôi nhà to lớn và thở dài, đã lâu không tới đây nhưng thực sự không có gì thay đổi mấy.

Yoochun nắm tay Junsu và cùng bước vào nhà, Yoochun nhìn vào một trong số những người giúp việc: “Ba tôi có ở nhà không?”

“Ông chủ chưa về ạ!”

Yoochun gật đầu: “Mang tới cho chúng tôi coca lạnh nhé, tôi sẽ đợi trong phòng khách”

Người giúp việc cúi chào, Yoochun đưa Junsu tới phòng khách, kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Junsu đỏ mặt, bẽn lẽn cố gắng đứng lên, nhưng bàn tay của Yoochun giữ cậu quá chặt: “Em yêu, em sẽ không thể đi đâu được!”

Junsu rên rỉ: “Nhưng Chunnie à, làm ơn đi… em đang thấy bối rối quá!”

Yoochun mỉm cười trước hành động dễ thương của người yêu. Anh giả bộ tỏ vẻ buồn bã: “Em bối rối vì anh à?”

Junsu nhìn Yoochun: “Cái gì? Không! Không bao giờ!”

Yoochun mỉm cười, hôn lên đôi môi hồng nhạt của Junsu thật say đắm. Người hầu gái bước vào phòng chiếc khay có hai ly coca lạnh, cô đặt chúng trên bàn và vội vã rời khỏi phòng.

Vài phút sau, Yoochun ngừng lạ, nhìn Junsu đang đỏ mặt và mỉm cười: “Em thật ngọt ngào đó baby à!”

Junsu mỉm cười khi Yoochun đưa cho cậu ly nước: “Uống đi, baby”

Junsu uống cola, trong khi Yoochun nhìn cậu và mỉm cười: “Chunnie, sao anh nhìn em chằm chằm vậy?”

“Đó là vì anh không thể tin rằng em lại ở đây một lần nữa… Anh sợ rằng đây chỉ là giấc mơ và sẽ phải thức dậy để đối diện với một sự thật tàn nhẫn”

Junsu vuốt má Yoochun: “Nhưng sự thật là em đang ở đây cùng anh”

Yoochun mỉm cười và ôm Junsu: “Đừng bao giờ bỏ anh lại một mình nữa, em nhớ không?”

Junsu gật đầu: “Em sẽ không bao giờ làm vậy nữa!”

Yoochun mỉm cười với cậu, đột nhiên họ nghe thấy âm thanh của cánh cửa được mở và tiếng đóng cửa. Cả hai biết rằng ông Park đã về.

Yoochun và Junsu đứng dậy, nhìn ba mình đang bước vào phòng khách: “Ba à, đây là Kim Junsu – tình yêu của cuộc đời con”

Junsu hơi cúi đầu: “Cháu rất vui được gặp bác ạ!”

ÔngParkkhẽ cười: “Ồ, không cần phải khách sáo đâu, cứ gọi bác là “ba” giống Yoochun ấy, giờ thì cùng ăn tối nào!”

Ba người bước vào phòng ăn và ngồi xuống, Junsu của chỗ ngồi ngay bên cạnh Yoochun.

ÔngParknhìn hai người họ và mỉm cười, trước đây chưa bao giờ ông được nhìn thấy Yoochun chăm sóc ai nhiều như vậy, đứa con nổi loạn của ông đã trưởng thành như một người đàn ông tốt và có tình yêu với một chàng trai dễ thương.

Sau bữa ăn tối, Yoochun lái xe đưa Junsu về nhà.

Junsu nhìn Yoochun: “Bữa ăn tối rất vui, ba anh thật tốt”

Yoochun mỉm cười: “Anh vui vì em đã thích, em yêu à!”

Junsu mỉm cười: “Vì anh mà em đã ăn đủ cho cả 1 tuần lận đó”

Yoochun cười khúc khích: “Tốt, em gầy quá, ăn nhiều lên mới có sức khỏe”

Junsu mỉm cười, nhìn người yêu mình đang lái xe, tới nơi, Yoochun dừng xe, kéo Junsu lại và trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào: “Chúc em yêu ngủ ngon!”

Junsu mỉm cười: “Ngủ ngon!” và ông bước vào tòa nhà nơi có căn hộ của mình. Yoochun mỉm cười và lái xe trở về nhà, anh nhìn thấy ba mình đang ngồi uống café ngoài phòng khách, anh lại gần: “Ba nghĩ sao về Junsu ạ?”

Ông Park mỉm cười: “Cậu ấy là một thanh niên tốt. Ba rất thích cậu ấy, rất dễ thương”

Yoochun mỉm cười: “và người yêu của con”

ÔngParklắc đầu: “Hãy chăm sóc cho cậu ấy Yoochun à”

“Vâng, tất nhiên rồi ạ”

Ông Park mỉm cười trong khi Yoochun bước lên lầu và vào phòng của mình …

Cùng lúc đó tại Câu lạc bộ đêm:

Eun Hee bước vào câu lạc bộ đêm sau khi cô hủy bỏ đính hôn với Yoochun. Cô mặc một chiếc váy quây nhỏ màu đỏ với đôi giày cao gót đen cùng lớp trang điểm dày đậm trên gương mặt…

Cô nhìn xung quanh cho tới khi thấy Kim Jin Ho ngồi một mình tại một bàn ở góc khuất, cô mỉm cười bước về phía anh, ngồi xuống và thì thầm vào tai Jin Ho: “Em đã hủy hôn rồi!”

“Tốt thôi, tôi cũng chẳng có gì để làm với cô nữa cả”

“Cái gì?”

“Nghe tôi nói đây… tôi cô lại gần tôi, cô sẽ phải hối tiếc đấy!”

“Anh không thể làm thế với em được”

Kim Jin Ho đưa cho cô một tờ giấy của tòa án, nói rằng cô phải cách xa anh 100 mét hoặc cô sẽ phải đi tù!

Eun Hee nhìn Kim Jin Ho: “KHÔNG! ANH KHÔNG THỂ ĐỐI XỬ VỚI EM NHƯ THẾ ĐƯỢC!”

Kim Jin Ho đứng dậy và bỏ lại Eun Hee, nhưng cô ta cố chạy theo và túm lấy người anh, đột nhiên một vệ sĩ cao lớn cản Eun Hee từ phía sau: “Cô không được phép chạm vào cậu chủ! Nếu còn đến gần cậu ấy một lần nữa cô sẽ phải đi tù”

Kim Jin Ho cùng người vệ sĩ của mình rời khỏi hộp đêm, bỏ lại Eun Hee với khuôn mặt còn chưa hết bàng hoàng…

Chapter 15: Trước giờ học

Tôi mở mắt khi nghe thấy âm thanh từ chiếc đồng hồ báo thức, nhanh chóng bước vào phòng tắm và thực hiện thói quen hàng ngày.

Khi vừa bước ra thì nghe có tiếng gõ cửa, tôi vội ra mở với một chiếc khăn tắm quấn lỏng lẻo quanh eo. Vừa mở cửa, đứng trước mặt tôi là Yunho với quần áo tươm tất.

Yunho nhìn tôi: “Này, sao em dám ra mở cửa với bộ dạng này?”

Tôi nhìn anh và cau mày: “Vì em biết đó là anh mà”

“Nếu là Yoochun hoặc người lạ thì sao?”

“Em biết là anh nhờ tiếng gõ cửa”

Yunho thở dài: “Anh không cần biết, nhưng em không được ra mở cửa với bộ dạng như vậy nữa”

Tôi định cãi lại nhưng Yunho im lặng và hôn tôi, một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng cho đến khi anh đẩy tôi vào nhà và đóng cửa lại, bắt đầu hôn tôi sâu hơn, mạnh mẽ hơn.

Yunho cắn nhẹ môi dưới, tách hai môi của tôi bằng lưỡi như muốn van xin một lối vào, lưỡi của tôi ở trong miệng Yunho, cảm nhận và nếm thử mùi vị trong đó cho tới khi anh tìm thấy lưỡi của tôi và bắt đầu mút nó không ngừng.

Miệng tôi phát ra một tiếng rên lúc Yunho nếm lưỡi của tôi, anh đưa tôi về phòng ngủ, đẩy tôi xuống giường và nằm lên trên cơ thể tôi với một nụ hôn, lần này vẫn rất mạnh mẽ…

Yunho bắt đầu hôn cằm, sau đó hôn xuống cổ tôi với một nụ hôn ướt át trước khi lan dần xuống ngực. Tôi không thể ngăn cảm giác lạ lùng ấy bên trong mình, một niềm vui ngọt ngào mà trước đây tôi chưa từng được biết. Yunho vuốt ve và xoa xung quanh ngực tôi…

Tôi không thể chịu đựng được nữa: “aahh … mmm … Yunnie”

Yunho mỉm cười và nhìn tôi: “Em thích chứ?”

Tôi đỏ mặt, khẽ gật đầu, Yunho cười, tiếp tục hôn dần xuống ngực cho đến khi môi anh chạm vào bụng tôi. Anh dừng lại, tiếp tục liếm đầu ngực bên phải của tôi theo hình vòng tròn trước khi bắt đầu mút nó thật nhanh và mạnh…

Tôi hét lên: “aaahhh … mmm … yun …. Ahh ‘

Yunho nhếch mép cười, tiếp tục làm vậy với đầu ngực còn lại, trong khi tôi rên rỉ và la hét như điên. Cảm giác như có điện xẹt qua khi tay của anh chạm đến vòng eo của tôi…

“Em có làn da thật mịn màng

Và đôi môi ngọt ngào nhất trên thế giới.

Và vòng eo thon tốt nhất anh từng thấy.

Em là thiên thần nhỏ của anh, Jae à…

Hãy chỉ là của anh và một mình anh thôi nhé!”

Tôi mỉm cười và nhìn Yunho. Lời nói của anh luôn làm tôi cảm thấy mình quan trọng nhất trên giới giới với Yunho và những động chạm của anh khiến tôi thấy như bay trên những đám mây, dù anh chỉ cần dùng môi và lưỡi thôi… OMO…

Yunho tiếp tục hôn, tay anh nắm lấy chiếc khăn tắm quanh eo tôi. Tôi cảm thấy như muốn phát điên, đây là lần đầu chúng ta đi xa như vậy và tôi không chắc mình đã sẵn sàng với nó chưa, nhưng mặt khác, tôi không thể bỏ qua những niềm vui lạ lẫm trong lòng, tiếp tục cầu xin Yunho hôn tôi nhiều hơn nữa…

Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng dẫn lên, tôi cảm thấy thật khó khăn và khó khăn hơn trong vài giây, tôi không thể để điều này xảy ra, ngay bây giờ, tôi muốn lần đầu tiên của mình phải thật hoàn hảo chứ không giống như thế này, quan hệ tình dục vào buổi sáng!

Dịch chuyển cơ thể khỏi người Yunho, anh ngừng hôn tôi và nhìn sâu vào mắt: “Gì vậy?”

“Em … chỉ là … đó là …”

“Nói cho anh biết đi baby”

“Em không chắc chắn rằng… em… em đã sẵn sàng cho việc này chưa!”

Yunho mỉm cười và vỗ lưng tôi: “Anh xin lỗi … anh không thể kiềm chế được khi nhìn thấy em chỉ với một chiếc khăn quấn quanh eo … trông em gợi cảm quá”

Tôi đỏ mặt một chút nhưng cũng chỉ cười, Yunho nhìn tôi: “Jae …”

“Hả?”

“Anh có thể hôn em không?”

Tôi mỉm cười và chúng tôi lại hôn nhau một lần nữa, nụ hôn lần này thật nồng nàn và sâu sắc, chúng tôi hôn nhau khoảng 15 phút trước khi buông ra, Yunho nhìn tôi và mỉm cười.

Tôi tựa đầu lên vai anh, cố gắng giữ hơi thở ổn định trong khi Yunho mỉm cười: Tôi dựa đầu của tôi trên vai của mình và cố gắng bình tĩnh hơi thở của tôi xuống trong khi ông mỉm cười: “Anh cảm nhận được hơi thở của em baby à”

Tôi mỉm cười và ôm chầm lấy Yunho: “Em yêu anh”

“Anh cũng yêu em”

Chúng tôi vẫn chìm đắm trong sự ấm áp của những cái ôm trước khi nghe tiếng gõ cửa, Yunho nhìn tôi: “Mặc quần áo của em lại đi, anh sẽ ra mở cửa”

Tôi gật đầu, bước vào phòng tắm để thay đồ trong khi nghe tiếng nói chuyện ngoài phòng khách. Khi bước ra, tôi thấy Yunho, Yoochun và Junsu đang trò chuyện vui vẻ.

Tôi bước đến và ngồi bên cạnh Yunho: “Chào buổi sáng!”

“Buổi sáng tốt lành, Jae à”

“Chào buổi sáng hyung”

Tôi mỉm cười với họ: “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Hyung của cậu chưa nói gì sao?”

“Không, sao thế?”

“Ừ,tôi đã nói với cha tôi về Junsu, chúng tôi đã ăn tối cùng nhau hôm qua và nó thực sự tuyệt vời”

Junsu mỉm cười và gật đầu: “Ba của anh ấy tốt lắm!”

Tôi mỉm cười: “Tôi thực sự rất vui vì hai cậu được ở bên nhau”

“Cảm ơn anh, hyung, tất cả là nhờ anh”

“Bạn bè mà Junsu!”

Junsu mỉm cười và ôm Yoochun

Tôi nhìn xuống và thở dài

“Sao thế baby?” – Yunho hỏi tôi

“Em … chỉ là …”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Lại là về gia đình anh sao? Anh cần tiền hả? Em có thể cho anh vay số tiền trong tài khoản ngân hàng của em, tuy không nhiều nhưng … “

Yoochun cười khúc khích: “Anh chắc chắn đó không phải chuyện tiền bạc đâu em yêu, nhưng em rất ngọt ngào”. Yoochun hôn lên đôi môi của Junsu, cậu đỏ mặt, cấu nhẹ cánh tay của Yoochun rồi cười khúc khích.

“Không, nếu là về tiền bạc thì tốt. cảm ơn em đã giúp”

Junsu mỉm cười và gật đầu.

“Vậy là gì?”

“Em đang lo lắng cho Changmin … cậu ấy rất khác Yunnie à, như một người lạ vậy!”

Tất cả chúng tôi đều nhìn xuống và thở dài, tất cả chúng ta đều lo lắng cho Changmin … cậu ấy là niềm vui của chúng tôi, là con quái vật đồ ăn, một người em trai với trái tim ngọt ngào nhưng bây giờ cậu ấy như một xác chết biết đi, Changmin không ăn, cũng không nói chuyện với chúng tôi lại hay ngồi một mình, đôi mắt cậu đỏ au và sưng phồng, chúng tôi chắc chắn rằng cậu ấy đã khóc. Ngay cả khi chúng tôi muốn lại gần nói chuyện, Changmin đều cố gắng chạy thật xa…

Đột nhiên nghĩ đến trường học, tôi nhìn đồng hồ: “OMO, chúng ta lại muộn rồi”

Tất cả vội vã đứng lên, nhanh chóng xuống cầu thang và chạy tới xe của Yoochun nhanh chóng đến trường. Khi vừa tới lớp cùng là lúc thầy giáo vào, ông nhìn chúng tôi và lắc đầu: “Các cậu hôm nay thật may mắn, chưa muộn đâu nhé!”

Cúi chào thầy giáo, chúng tôi về chỗ của mình và nhìn xung quanh. Changmin không đi học và tôi càng lo lắng hơn về cậu ấy… Tôi nhìn Yunho, cảm nhận được trong mắt anh sự lo lắng, cũng như vậy trong ánh nhìn của Yoochun và Junsu.

Đã đến giờ nghỉ trưa và chẳng có tin tức gì từ Changmin, chúng tôi không ăn trưa mà đi xung quanh trường, hỏi những người dân xem họ có thấy Changmin đến trường vào hôm nay không, nhưng tất cả đều nói không gặp cậu ấy. Khi chúng tôi hỏi Ryeowook – bạn cùng lớp thì cậu nói rằng tối qua đã nhìn thấy Changmin làm việc tại công trường xây dựng…

Chapter 16: Vấn đề của gia đình họ Shim

Tôi nhìn Yunho: “Tại sao Changmin phải tới công trường xây dựng làm việc nhỉ? Gia đình cậu ấy cũng khá giả mà, đâu có gặp khó khăn về chuyện tiền bạc”

Yunho gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy, chẳng biết nữa”

Thấy Yoochun và Junsu quay lại lớp học, tôi vội chạy về phía họ: “Yoochun, tôi có chuyện cần nói với cậu”

Yoochun hơi bối rối, cậu ấy đi cùng tôi lên sân thượng. Khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai, tôi nói với Yoochun: “Tôi cần cậu tìm hiểu về tình trạng của nhà họ Shim”

“Được, nhưng tại sao cậu không làm điều đó?”

“Bây giờ tôi đang có một số vấn đề”

“Là gì vậy?”

“Không có gì, nhưng… tôi không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình, chỉ khi nào thật sự cần thôi”

“OK, tôi sẽ làm điều đó”

Yoochun lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó, cậu ấy nói chuyện vài phút rồi cúp máy: “Họ sẽ báo tin lại cho tôi trong vòng 2 tiếng nữa”

Tôi gật đầu: “Changmin đang phải làm việc tại công trường xây dựng vào ban đêm”

“Cái gì? Tại sao?”

“Tôi không biết, nên mới phải nhờ đến cậu!”

Yoochun mỉm cười: “Được rồi mà, hyung”

Tôi cười: “Đây là lần đầu cậu gọi tôi là hyung đó”

Yoochun mỉm cười, chúng tôi cùng quay lại lớp học. Yunho và Junsu đang ngồi gần cửa sổ, cùng nói về một điều gì đó, khi chúng tôi đến gần, Yunho ôm chầm lấy tôi: “Anh đã tìm em đó, baby”

Junsu đưa cho tôi một tờ báo của ngày hôm qua, trang đầu có một bài viết với tiêu đề rất lớn, tôi vội vã đọc nó:

“GIA ĐÌNH HỌ SHIM ĐÃ PHÁ SẢN!!!

Gia đình họ Shim sở hữu một chuỗi các nhà hàng lớn đã phá sản vào cuối tuần này vì ông Shim đã mất tất cả tiền bạc vào một trò chơi cờ bạc bất hợp pháp. Người cha này đã trốn ra nước ngoài, để lại khoản nợ khổng lồ ước tình khoảng 1 triệu đô la cho đứa con trai duy nhất chỉ mới 16 tuổi. Vợ ông Shim khi biết chuyện, vì quá sốc nên bà đã bị đứt mạch máu não và hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê, đấu tranh để giành giật sự sống với tử thần từng giờ từng phút…

Shim Changmin là con trai duy nhất đang phải lựa chọn giữa việc trả khoản nợ của cha mình hoặc đi tù 20 năm, khi chúng tôi hỏi cậu, cậu nói: “Tôi đang làm tất cả những gì có thể để trả nợ”. Một nguồn tin từ những người thân cận của cậu bé đã khẳng định rằng Changmin đã bán đi ngôi nhà của gia đình và tất cả mọi thứ mà cậu sở hữu, thậm chí cả tiền riêng của mình từ tài khoản ngân hàng để trả nợ, nhưng vẫn còn một số tiền lớn chưa được thanh toán.

Nhà trường đã gửi thông báo rằng, gia đình họ Shim phải nhanh chóng trả tiền học phí cho trường, đó là một số tiền lớn, nếu gia đình không thể thanh toán nó trong vòng 1 tuần, họ không còn lựa chọn nào khác là phải đình chỉ việc học của Changmin.

Nhà họ Shim nợ tiền của của gia đình họ Kim và gia đình họ Park, nhưng chúng tôi vẫn chưa có thông tin về phản ứng của các công ty đó sau sự kiện cuối cùng này…”

Tôi nhìn Yunho: “Chúng ta phải đi tìm cậu ấy thôi”

Yunho gật đầu: “Sau giờ học chúng ta sẽ đi ngay”

Yoochun nhìn tôi: “Jae à, lại đây một chút!”

Chúng tôi cùng bước vào một lớp học trống: “Tôi sẽ nói chuyện với ba tôi xem có thể giúp được gì cho cậu ấy không, cậu có thể làm vậy được không?”

“Tôi không biết… điều đó phụ thuộc vào người chủ gia đình”

“Cậu nói chuyện với ông ấy xem sao… Tôi nhớ là ông ấy đã giúp cậu một lần rồi mà”

“Tôi không thể!”

“Cái gì? Tại sao?”

“Lần trước khi tôi bỏ học và trở về nhà… người chủ gia đình muốn gặp tôi nên tôi đã tới nói chuyện với ông ta. Ông đã đề nghị tôi làm một điều nhưng tôi không thể… Ông ta nói rằng tôi không bao giờ được quay lại và nhờ sự giúp đỡ của ông ngay cả khi là sự sống hay cái chết”

“Cái gì? Tôi tưởng ông ta vẫn âm thầm giúp đỡ cậu?”

“Đúng thế, có vẻ là như vậy nhưng không phải đâu”

“Sao không nói với ba cậu và nhờ ông nói chuyện với ông ta xem sao?”

“Ba tôi đang ở London, chúng ta phải chờ đến khi ông về”

“Còn hyung của cậu?”

“Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với anh ấy!”

Cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng chuông báo giờ học nhưng không quan tâm, tôi lấy điện thoại và gọi cho hyung của tôi:

“Alo?”

“Hyung, em đây!”

“Jae hả? Chuyện gì vậy em?”

“Em… chuyện của nhà họ Shim đó anh!”

“Ồ… là gì vậy?”

“Hyung, thằng bé là bạn của em… anh có thể giúp cậu ấy được không? Em biết anh có thể giúp cậu ấy… xin hãy nói chuyện với chủ gia đình… có thể ông ấy sẽ nghe anh… làm ơn đi”

“Được… Để anh tới gặp ông ấy… đừng lo lắng, anh sẽ nói với ông ấy”

“Em cảm ơn anh”

“Không có gì mà… bây giờ em vào lớp học đi”

“Vâng”

Tôi gác máy và nhìn Yoochun: “Anh ấy sẽ cố gắng nói chuyện với chủ gia đình nhưng cũng không hứa trước điều gì cả”

Yoochun gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho ba mình:

“Vâng, thưa ba!”

“Về chuyện của nhà họ Shim ạ!”

“Con muốn biết có cách nào để giúp cậu ấy không?”

“Không ạ, cậu ấy mới 16 tuổi, vẫn đang đi học mà giờ phải làm việc tại công trường xây dựng để trả nợ cho ba mình”

“CÁI GÌ Ạ?”

“Vâng, con sẽ thử tìm cách ạ”

“Con sẽ cẩn thận!”

“Con biết ạ!”

“Xin lỗi ba, nhưng con không thể hứa điều đó được!”

“Con không quan tâm, con phải giúp cậu ấy! Changmin giống như em trai của con vậy”

“SAO CƠ Ạ?”

“Con không thể tin được điều này”

“Vâng, tạm biệt ba ạ!”

Yoochun cúp máy và nhìn tôi: “Tôi nghĩ anh trai của cậu sẽ nói lại rằng người chủ gia đình họ Kim hùng mạnh đã đe dọa rằng nếu có ai đó giúp Changmin, ông ta sẽ tiêu diệt người đó, ba tôi không thể làm được gì bởi như vậy sẽ… nếu chúng ta cố gắng giúp đỡ Changmin, ông ta sẽ phá công ty của cha tôi và của cha Junsu”

“Trời ơi, điều này không thể là sự thật được… tại sao chứ?”

Yoochun nhún vai và thở dài, nhưng tôi cảm thấy có lỗi … điều này không thể là vì tôi? Bởi vì tôi không nhận chiếc nhẫn bạc, phải không?

Nhưng … nếu là về tôi? Tôi sẽ không thể bỏ qua… tôi phải giúp Changmin chuyện này! Không có vấn đề gì xảy ra và bất cứ điều gì chủ gia đình muốn tôi sẽ làm…Tôi PHẢI và SẼ làm!

Chapter 17: Giúp đỡ Changmin. Chiếc phong bao màu đỏ

Trở lại lớp cùng Yoochun, giáo viên môn Lịch sử giảng bài, chúng tôi cúi đầu xin lỗi và trở về chỗ ngồi của mình.

Yunho nhìn nhưng tôi chỉ mỉm cười và đi nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi buổi học kết thúc, bốn người chúng tôi sắp xếp đồ siêu nhanh và cùng đi tìm Changmin.

Chúng tôi đã tới nhà Changmin nhưng người chủ sở hữu mới của căn nhà nói rằng họ không biết bất kỳ điều gì về người chủ cũ. Chúng tôi tìm kiếm vài vòng quanh đó cho tới khi Yoochun có điện thoại và nghe máy. Vài phút sau, Yoochun cúp máy và nhìn chúng tôi: “Cậu ấy giờ là người vô gia cư, bây giờ Changmin đang làm việc ở một công trường xây dựng cạnh trung tâm mua sắm”

Khi chạy tới nơi, chúng tôi thấy Changmin đang lê bước đi khó nhọc với hai bao cát nặng trên lưng, khuôn mặt nhợt nhạt và trông gầy đi nhiều, trông cậu ấy như bị bệnh. Khi vừa nhìn thấy chúng tôi đến, tôi có cảm giác như những giọt nước mắt đang chảy trong đôi mắt của Changmin. Không cần suy nghĩ, tôi chạy tới ôm chầm lấy cậu ấy và Changmin bắt đầu khóc.

Những người khác chạy tới ngay sau tôi, Yunho giằng lấy bao cát trên vai Changmin và ném chúng xuống đất: “Em đang làm gì vậy?”

“Em cần phải làm việc!”

“Không! Nhưng không phải thế này”

“Nếu không em sẽ phải đi tù”

“Bọn anh sẽ giúp em, nhưng em không được làm việc này nữa”

“Giúp thế nào ạ?”

“Đầu tiên là em phải chuyển về sống cùng anh” – tôi nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết!” – tôi ngắt lời Changmin

“Nhưng em phải làm việc 12 tiếng một ngày”

“Anh sẽ giúp anh có một công việc khác ở cửa hàng hoa của bạn anh” – Yoochun nói

“Hyung, em không thể lựa chọn công việc được, em phải trả nợ, một khoản nợ rất lớn”

“…”

“Khi nào em xong việc”

Changmin nhìn đồng hồ: “Bây giờ ạ…”

Chúng tôi rời khỏi công trường xây dựng và trở lại nhà tôi, Changmin không còn gì ngoài sách vở và một vài bộ quần áo, những thứ khác cậu ấy đã bán hết đi để trả nợ.

Tôi và Yunho nhanh chóng nấu một bữa ăn để Changmin cùng ăn với mọi người trước khi cậu ấy đi tắm. Chúng tôi ngồi trong phòng khách trò chuyện, cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình:

“Alo?”

“Chủ gia đình họ Kim muốn đuổi cậu Shim ra khỏi nhà của cậu” – đầu dây bên kia vang lên giọng của một ai đó.

“Cái gì? Ai đó?”

“Thư ký riêng của ngài chủ gia đình” – vẫn là giọng nói ấy

“Tôi sẽ không làm điều này đâu”

“Cậu nên biết rằng ngài sẽ phong tỏa toàn bộ tài khoản ngân hàng và thẻ tìn dụng của cậu… cậu sẽ không được phép dùng điện thoại hoặc nhìn thấy bất kỳ ai khác từ gia đình họ Kim nếu cậu ta còn ở trong nhà của cậu”

“Tôi không quan tâm!”

“Vậy cứ chờ xem”

Một tiếng cúp máy lạnh lùng vang lên, tôi thở dài và bước trở lại phòng khách, Changmin vẫn ngồi đó, tôi mỉm cười với cậu ấy: “Em ổn chưa?”

“Nhờ anh… tất cả mọi thứ vẫn ổn”

Tôi mỉm cười: “Chào mừng em tới đây,Minnie”

Chúng tôi trò chuyện vui vẻ trong một vài giờ trước khi mọi người ra về, tôi nhìn Changmin: “Em vào phòng ngủ trước đi, anh làm bài tập xong rồi sẽ vào ngủ sau”

“Em ngủ ở sofa cũng được mà”

“Không được, em vào đi”

Changmin mỉm cười: “Chúc ngủ ngon hyung”

“Ngủ ngon nhé!”

Changmin bước vào phòng ngủ, còn tôi ngồi hoàn thành đống bài tập về nhà của môn toán và sinh học cho đỡ nhàm chán… Khi vừa đặt lưng xuống giường và cố ngủ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ. Tôi ngồi lên và do dự, bây giờ đã gần nửa đêm, người gõ cửa sẽ là ai được chứ? Chắc chắn không phải là Yunho, đó không phải cách anh ấy gõ cửa…

Tôi đứng lên, bước từ từ tới cửa và mở, không có ai đứng đó, có lẽ tôi đang mơ chăng… Lúc đang định quay vào, tôi nhìn thấy một phong bao màu đỏ dưới đất, nhặt nó lên và mở ra xem, trong đó có một tờ giấy nhỏ: “Người yêu của cậu sẽ không đi học cùng cậu vào ngày mai nữa, nếu muốn biết bí mật bẩn thỉu về người yêu cậu, hãy tới công ty của gia đình họ Kim vào trưa mai và tìm anh trai cậu. Cậu sẽ được nhìn thấy chính mình!”

Tôi nhìn bức thư một lần nữa, ai là người viết nó nhỉ? Tôi xé tờ giấy và ném nó vào thùng rác trước khi đi ngủ, Yunnie không có bất kỳ bí mật gì, anh ấy sẽ không làm tổn hương tôi, nhưng tại sao anh ấy lại ở công ty của nhà họ Kim vào ngày mai chứ?

Tôi nhắm mắt lại và cố gắng ngủ, nhưng vẫn không thể. Những lời trong lá thư vẫn văng vẳng bên tai, giống như tôi đang bị họ săn đuổi hoặc một điều gì đó… Tôi mong trời sáng thật nhanh, sáng hôm sau tôi và Yunho sẽ tay trong tay tới trường để chứng minh rằng lời lẽ trong bức thư ngu ngốc kia chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thời gian như ngừng lại, đồng hồ hầu như không di chuyển, và dù tôi cố gắng nhắm mắt ngủ một chút, nhưng vẫn không thể … Cuối cùng trời cũng đã sáng, tôi đứng dậy vào phòng tắm. Cả đêm qua không ngủ, tôi thay quần áo nhanh chóng và đi ra ngoài, Changmin đã thức dậy, đang chờ tôi dùng phòng tắm xong…

Changmin mỉm cười: “Chúc buổi sáng tốt lành hyung!”

Tôi mỉm cười với cậu ấy: “Chào em!”

Cậu đi vào phòng tắm, còn tôi chuẩn bị sách vở, đột nhiên điện thoại reo, đó là Yunnie:

“Alo”

“Buổi sáng tốt lành, baby”

“Chào buổi sáng!”

“Jae à, anh xin lỗi nhưng hôm nay anh không thể tới trường được… Anh có một số công việc từ doanh nghiệp của gia đình cần phải lo, ok?”

Tôi đã bị đóng băng, bức thư … đó là … sự thật?

“Jae à, em đang nghe đó chứ?”

“Vâng, tất nhiên ạ”

“Cảm ơn em. baby”

“Um”

“OK, anh phải đi ngay, hẹn gặp em tối nay nhé”

“Oh, tạm biệt”

“Yêu em!”

“Em cũng yêu anh!”

Tôi gác máy, cảm thấy đôi chân mềm nhũn, ngồi trên ghế, tôi vẫn không tin những gì đã xảy ra ở đây, việc này nghĩa là sao?  Tôi cần phải biết, tôi cần phải tìm ra sự thật! Tôi không thể như vậy… Tôi sẽ tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây…

Tôi cùng Changmin, Yoochun, Junsu tới trường, tôi nhìn họ: “Các cậu, hôm nay tôi cần phải làm một việc nên sẽ đến trễ”

“Mọi thứ vẫn ổn chứ hyung?” – Yoochun hỏi tôi.

“Anh không biết nữa… Anh phải kiểm tra lại vài thứ, anh đã bán chiếc nhẫn vàng rồi, nên em cứ đi học và trả tiền cho trường để Changmin được đi học lại”

“OK, gọi cho em nếu anh cần bất kỳ điều gì”

“Cảm ơn nhé!”

Tôi vội chạy đi, còn 4 tiếng nữa mới tới trưa, vì vậy, tôi tới trung tâm mua sắm và bắt đầu nhìn xung quanh. Đã khá lâu kể từ khi tôi đi mua sắm nhưng giờ thì không, chủ gia đình đã phong tỏa toàn bộ tài khoản ngân hàng và thẻ tín dụng của tôi, chẳng có cách nào để trả tiền khi mua bất kỳ thứ gì…

Tôi tiếp tục đi xung quanh cho đến buổi trưa, tôi đón taxi tới công ty của gia đình và bước vào, tất cả là cuộc sống của tôi, nhưng chưa bao giờ tôi tới đây nên qua gặp thư ký: “Tôi có thể gặp Kim Jin Ho ở đâu vậy?”

Cô nhìn tôi: “Anh có hẹn trước không ạ?”

“Không, nhưng tôi có việc quan trọng”

“Anh không thể gặp anh ấy nếu không hẹn trước”

Tôi thở dài và nhìn xung quanh, nghe một số nhân viên nói chuyện điện thoại rằng: “Tôi đang tới phòng họp ngay bây giờ, cậu Kim Jin Ho và trợ lý đang chờ nên tôi phải tới gấp…”

Thì ra, họ đang có mặt tại phòng họp!

Tôi nhớ có lần hyung nói rằng phòng họp ở tầng ba. Bước vào thang máy, tôi bấm nút để lên tầng số 3. Một phút sau, cửa thang máy mở ra, vừa bước ra ngoài, một cánh cửa lớn với một tấm bảng hiệu màu vàng: “Phòng Họp”

Vừa mở cửa bước vào, ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, không thèm bận tâm, tôi nhìn xung quanh để tìm hyung – người đang ngồi phía dưới một tấm bảng lớn với người trợ lý bên cạnh, quanh bàn họp có khoảng 20 người khác…

Một trong những người trợ lý chính thức ngồi bên cạnh anh trai của tôi… là Yunnie??!!

Chapter 18: Không thấy nữa… Học sinh mới

Yunho là trợ lý của anh trai tôi sao? Vậy là, những gì trước đây anh nói với tôi đều là dối trá sao? Kể cả việc Yunho nói rằng anh yêu tôi cũng vậy sao? Cũng là nói dối sao? Vậy nghĩa là hyung đã nhờ Yunho chăm sóc tôi? Đây chính là bí mật của anh ấy sao? Tôi là công việc mà Yunho phải làm? Nhiệm vụ của anh là chăm sóc tôi như một đứa trẻ? Phải, đó là cảm giác của tôi lúc này!!!

Anh trai tôi đứng dậy ngay lập tức: “Jae, đó là…”

Tôi nhìn anh với ánh mắt giận dữ: “Em không muốn nghe gì nữa hết!”

Tôi quay lưng lại và bước ra khỏi phòng, tất cả mọi người dường như bị sốc về những gì vừa xảy ra… Tôi đã không khóc… Tôi không thể cho phép nước mắt mình rơi xuống… Tôi không yêu đuối nhưng lúc này tôi cảm thấy thật đau đớn…

Dường như có bàn tay ai đó nắm lấy tay tôi và kéo lại, đó là Yunho: “Jae à, làm ơn để anh giải thích được không… đừng hiểu lầm, anh cầu xin em đấy! Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh thật sự yêu em!”

Tôi đẩy Yunho ra mà không nói lời nào, quay lại, tôi bước vào thang máy và đóng cửa trước khi anh kịp chạy theo. Xuống tầng trệt, tôi bước ra khỏi thang máy, chỉ muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt…

Tôi thấy một cái bóng trên sàn nhà, ngay trước mặt tôi, nhìn lên, tôi thấy hyung đứng đó thở hổn hển: “Nói chuyện đi Jae, làm ơn…”

Không chờ đợi anh nói hết câu, tôi đi qua và nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà nhưng ngay lúc đó, tôi nhìn thấy người quản gia già của ngài chủ gia đình…

Ông bước tới gần tôi và cúi đầu: “Ông chủ cho cậu cơ hội thứ hai để lựa chọn”

Và ông xòe lòng bàn tay ra, để lộ ra chiếc nhẫn bạc nằm trong đó. Một phút sau, tôi nghe thấy sau lưng mình có tiếng nói: “Jae, hãy nghe anh nói đã”

Là Yunho, giờ đây tiếng nói đó cũng làm tôi cảm thấy đau khổ, nó như nhát dao nhọn đâm vào trái tim tôi một lần nữa…

Tôi nhìn người quản gia già và nhắm mắt lại, tình yêu chỉ đem lại đau đớn cho tôi và hạnh phúc thì ngày càng mong manh… Tình yêu đó chỉ là giả dối, hơn nữa tôi có thể dùng cơ hội này để giúp Changmin nếu tôi nhận chiếc nhẫn, tuy rằng tôi không thể có được hạnh phúc, nhưng ít nhất, Changmin sẽ….

Tôi mở mắt và cầm chiếc nhẫn từ lòng bàn tay của người quản gia, đeo nó vào ngón tay mình. Chiếc nhẫn vừa khít hoàn toàn với tay tôi, tôi nhìn người quản gia: “Tôi muốn nói chuyện với ông ấy!”

“Bây giờ ông chủ đang bận, và cậu nên đến trường học đi”

Ông bước ra khỏi tòa nhà, còn tôi đi ngay phía sau. Anh trai tôi và Yunho cố gằng chạy theo nhưng đã bị một vệ sĩ chặn lại: “Xin lỗi, anh không thể đi theo cậu ấy!”

Người quản gia đứng trước chiếc xe mới và hiện đại nhìn tôi: “Đây là quà của cậu chủ”

Tôi nhìn ông và chiếc xe, nó thật tuyệt vời, thật hoàn hảo… Người quản gia đưa chìa khóa cho tôi: “Hãy lái xe cẩn thận!”

Tôi mỉm cười và cúi đầu chào: “Cảm ơn!”

Tôi vào trong chiếc xe và bắt đầu lái đi, nhưng không đến trường, tôi lái xe về nhà và sắp xếp đồ đạc. Tôi đặt 2 túi xách vào xe lái tới ngân hàng, tôi bước vào, hỏi các nhân viên để kiểm tra việc tài khoản của tôi còn bị phong tỏa hay không, và thật may là mọi thứ đã hoạt động tốt…

Tiếp tục lái xe tới trường học, trên đường đi, tôi gọi cho người tài xế cũ và hẹn gặp anh ta tại cổng trường. Đưa thẻ tín dụng của mình cho người tài xế, tôi nói: “Mua giúp tôi một căn nhà đẹp ở gần đây trong 1 tiếng nữa, trong xe của tôi có 2 túi đồ, nhờ người giúp việc chuẩn bị mọi thứ giúp tôi, và bất cứ điều gì xảy ra đều phải giữ bí mật với anh trai và ba tôi!”

Người lái xe bối rối, nhưng anh gật đầu, cúi xuống cầm thẻ tín dụng cùng 2 túi đồ của tôi. Sau đó, tôi bước vào lớp đã thấy Yunho ngồi đó.

Tôi nhìn giáo viên: “Em phải tới gặp bác sĩ…”

“Không sao, anh trai của em đã xin phép nhà trường rồi”

Tôi cau mày bước vào, nhưng không tới chỗ ngồi của tôi mà sang ngồi cạnh Changmin – người đang ngồi một mình… Yoochun, Junsu và Changmin nhìn tôi với vẻ lo lắng nhưng tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cố gắng phớt lờ cái nhìn của họ để tập trung vào bài giảng.

Một vài phút sau, chúng tôi nghe một tiếng gõ cửa lớp. Khi cánh cửa vừa mở ra, một chàng trai mặc đồng phục học sinh giống chúng tôi bước vào, đưa một tờ giấy cho giáo viên. “Mình là Kim Kibum, mình vừa mới chuyển tới đây, hi vọng chúng ta sẽ là bạn bè”

Anh chàng mới đến ngồi bên cạnh Yunho, trông cậu ta rất quen nhưng tôi không thể nhớ được đã gặp ở nơi nào đó, hai giờ sau, buổi học kết thúc và điện thoại của tôi reo, đó là người tài xế gọi để nói với tôi địa chỉ nhà mới.

Tôi nhìn Changmin: “Changmin à, anh muốn em về nhà và dọn dẹp đồ… chúng ta sẽ chuyển nhà”

Changmin muốn nói điều gì đó, nhưng bắt gặp cái nhìn kỳ lạ từ tôi, cậu chỉ gật đầu: “Vâng”

Tôi bước ra khỏi lớp với Changmin và vào bãi đậu xe: “Trời ơi, nó thật tuyệt đấy!”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn, bây giờ vào trong thôi!”

Changmin gật đầu và bước vào xe, tôi vội lái xe đi nhanh khi nhìn thấy Yunho bước về phía tôi…

Khi chúng tôi về đến căn hộ, Changmin chạy đi dọn đồ trong vài phút, cậu nhìn tôi: “Hyung, hôm nay em phải đi làm”

Tôi gật đầu: “Anh sẽ đưa em đi”

Tôi lái xe tới ngôi nhà mới, đó là một căn nhà hai tầng với một khu vườn nhỏ và một hồ bơi. Tôi đậu xe ở sân trước và cùng Changmin bước ra khỏi xe, người tài xế nói rằng đã để chìa khóa trong hộp thư.

Chúng tôi bước vào, ngôi nhà thật sự lớn và rộng rãi. Một phòng bếp với các dụng cụ mới, phòng khách rộng với chiếc sofa màu trắng, một chiếc tivi lớn và một bàn ăn lớn dành cho 6 người. Phòng tắm màu xanh đáng yêu.

Tầng hai có phòng ngủ của tôi và hai phòng dành cho khách. Mỗi phòng có một phòng tắm và ban công riêng…

Changmin mở to miệng thành hình chữ O khi cậu nhìn quanh nhà: “Hyung, làm sao anh đủ tiền mua một căn nhà lớn và chiếc xe sag trọng như vậy?”

Tôi mỉm cười: “Nó là của bạn anh, nhưng cậu ấy ra nước ngoài nên cho anh sử dụng. Bây giờ thì xếp đồ của em đi, anh sẽ nấu bữa trưa, ăn xong sẽ đưa em đi làm”

Changmin gật đầu, chạy lên tầng hai để lựa chọn một căn phòng, tôi thở dài, đây không phải là những gì tôi mong muốn… tất cả những gì tôi muốn là một cuộc sống bình thường nhưng bây giờ tôi lại muốn xa lánh họ … Tôi không quan tâm, dù là cuộc sống bình thường hoặc bất cứ điều gì khác, tôi sẽ không quay trở lại nhà ba và anh trai mình… Tôi không thể tha thứ cho họ vì đã gây ra quá nhiều tổn thương cho tôi … Người anh trai mà tôi nghĩ luôn luôn giúp đỡ tôi đã gửi trợ lý của mình để giám sát tôi giả vờ yêu tôi… Khoan đã! Vào đêm hôm đó, khi tôi kể với anh trai mình rằng tôi yêu Yunho… Sáng hôm sau, Yunho tự dưng thú nhận tình cảm … là vì hyung đã ép anh ấy? Hyung đã bắt anh ấy phải hành động như thể Yunho yêu tôi vậy…

Tôi cảm thấy như có thể chết ngay lập tức! Tôi thấy buồn nôn… Tôi chạy vào phòng tắm và cảm tưởng như đang nôn ra tất cả mọi thứ tôi đã ăn trong tuần vừa rồi…

Từ phòng tắm bước ra, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Không thể nấu ăn trong tình trạng như vậy, tôi lấy điện thoại gọi đồ ăn từ nhà hàng và ngồi xuống. Một lát sau, đồ ăn được mang đến, tôi và Changmin đều ngồi ăn trong im lặng.

Ăn xong, tôi lái xe chở Changmin tới nơi làm việc, nhìn xung quanh đường phố mà chẳng biết đi đâu… Lúc trước mỗi khi tôi cảm thấy buồn hoặc tức giận, tôi lại chạy tới phòng của anh trai và ngồi vào lòng, anh sẽ làm cho tôi một tách cacao nóng, nhưng lúc này… chính anh trai tôi lại là người làm tôi bị tổn thương, xấu hổ và giận dữ.

Đưa Changmin tới nơi làm việc, tôi quay xe lại đến thẳng nhà ông nội tôi. Nó đã bị bỏ không từ khi ông mất, trong vườn có một ngôi nhà trên cây mà chính tay ba đã làm cho tôi, đó là nơi mà tôi ở suốt cả mùa hè năm tôi lên 6 tuổi.

Tôi đi vào ngôi nhà trên cây và ngồi trong đó, hình ảnh của anh trai và tôi hiện ra rõ hơn bao giờ hết. Còn cả hình ảnh của mẹ – người tôi cần nhất trong lúc này. Bà đã chết lúc sinh ra tôi, chưa bao giờ tôi được nhìn thấy mẹ, mà chỉ được nhìn thấy bà qua những tấm ảnh, qua lời kể của ba và anh trai. Năm anh trai tôi lên 8 tuổi, mẹ tôi qua đời, bởi vậy anh đã có nhiều kỷ niệm với mẹ và tôi luôn ghen tị với anh vì điều đó.

Tôi ngồi bó gối, ôm lấy hai chân của mình, cuối cùng nước mắt đã rơi xuống, tôi khóc nức nở cho tới khi cảm thấy hai mắt nặng trĩu, cảm tưởng không thể mở mắt ra được…

TRONG GIẤC MƠ:

Tôi đang ở trong một căn phòng màu trắng, nền đất dưới sàn nhà thật mềm mại vuốt ve đôi chân trần của tôi. Tôi nhìn xuống, trông nó thật mềm mại và mịn trắng như một đám mây vậy…. Tôi đang ở đâu? Điều gì đã xảy ra với ngôi nhà trên cây rồi? Tôi đã chết sao?

Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm xem còn ai khác không, nhưng dường như chỉ có một mình. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Tôi sẽ gặp ba một lần nữa sao? Bạn bè của tôi thì sao? Và… anh ấy, dù anh là người làm tôi đau đớn nhất nhưng tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về anh… Tôi sẽ được nhìn thấy đôi mắt màu nâu socola đó một lần nữa sao? Được nghe giọng nói của anh lần nữa sao? Liệu tôi…

Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, giống như cái lạnh trong trái tim đã dần dần lan rộng khắp cơ thể tôi. Tôi co ro run rẩy, nước mắt bắt đầu rơi, tôi cảm thấy như ngực mình đang bị đè bởi một tảng đá rất nặng.

Đột nhiên, trong tôi có một cảm giác ấm áp lạ lùng, vài giây sau, một vầng sáng màu trắng từ hư không xuất hiện ngay trước mặt tôi. Ánh sáng bắt đầu lan rộng ngày một lớn hơn, giúp tôi cảm thấy ấm dần lên và cái lạnh như đã bị xua đi đâu mất. Cảm giác nặng nề như bị đá chèn cũng biến mất, tôi đứng lên nhìn chăm chú vào quầng sáng đó, nó bắt đầu biến thành hình dạng giống con người, lát sau, một người trông rất thân quen nhìn tôi với đôi mắt đầu yêu thương.

Tôi không thể tin vào mắt mình: “Mẹ?”

Chapter 19: Thời gian có thể chữa lành vết thương

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt mẹ, rồi lại gần chạm vào má của bà, cảm thấy thật mềm mại và ấm áp. Tôi mỉm cười, chạy lại phía mẹ và ôm chầm lấy. Mẹ ôm tôi, khẽ xoa lưng: “Không sao đâu con, đã có mẹ ở đây rồi”

Tôi nhìn mẹ gật đầu: “Nhưng phải làm sao ạ?”

“Đó là giấc mơ của con, mẹ sẽ luôn có mặt khi con cần”

Chúng tôi cùng ngồi trên một đám mây mềm mại, tay tôi nắm tay mẹ thật chặt như sợ bà sẽ biến mất. Mẹ nhìn tôi và mỉm cười: “Chuyện gì đã xảy ra với con thế? Tại sao con lại khóc nhiều như vậy?”

“Hyung… Con nghĩ rằng anh ấy đã giúp đỡ con, nhưng… anh ấy… anh ấy đã gửi Yunho tới để giám sát con… rồi sau đó, khi con nói rằng con yêu Yunho, hyung đã bảo Yunho nói rằng anh ấy cũng yêu con… họ đã nói dối con! Và bây giờ người chủ gia đình đã bắt con hứa sẽ không bao giờ được yêu ai hoặc gặp lại Yunho… con đau lòng quá mẹ ạ!”

Tôi bắt đầu khóc và ôm chầm lấy mẹ: “Anh trai chỉ lo lắng cho con thôi… anh ấy sẽ không bao giờ làm con bị tổn thương đâu, đó là bởi anh sợ mất con đó thôi… đó là tất cả con à”

“Nhưng anh ấy đã làm con tổn thương”

“Mẹ biết… chỉ có thời gian mới chữa lành vết thương của con. Con sẽ sớm ổn thôi”

“Phải làm thế nào ạ?”

“Mẹ biết mọi chuyện sẽ kết thúc mà, vì thế đừng lo lắng mà cứ tin tưởng vào trái tim của con, nhé?”

Tôi gật đầu.

Mẹ cười và hôn lên trán tôi: “Mẹ phải đi đây!”

“Không… không… hãy ở lại với con”

“Đừng lo lắng, con yêu. Nếu cần mẹ thì con cứ nhắm mắt lại, mẹ sẽ ở bên con”

Một lúc sau, mẹ từ từ biến mất. Căn phòng màu trắng chìm dần vào bóng tối, đám mây trắng cũng dần mất đi, tôi cảm thấy mình rơi xuống từ một nơi rất cao…

KẾT THÚC GIẤC MƠ

Tôi mở mắt nhìn xung quanh, không khỏi ngỡ ngàng. Tôi đã trở lại ngôi nhà trên cây, bên cạnh là một tách trà ấm, ba tôi đang ngồi bên cạnh.

“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi”

Tôi không nói gì, cầm tách trà trên tay và nhìn vào nó.

“Jin Ho đã nói tất cả mọi thứ, vì thế ba đã trở về ngay lập tức”

Tôi vẫn không nói gì.

“Jae à, Jin Ho không phải đã làm tổn thương con đâu”

Cuối cùng tôi bèn lên tiếng: “Nhưng anh ấy đã làm… cả 2 người họ”

Ba ôm chầm lấy tôi, để tôi nhìn lên đùi ông và nhìn tôi: “Jae à, hãy về nhà với ba nào”

“Không, có anh ấy ở đó”

“Anh con đang rất lo lắng, hyung của con chưa bao giờ khóc kể cả khi các con qua đời.Chưa bao giờ Jin Ho rơi nước mắt, nhưng khi anh con nói với ba về chuyện đã xảy ra, Jin Ho đã khóc!”

Tôi nhìn ba. Anh ấy đã khóc sao?

Tôi nhìn xuống: “Con vừa mơ thấy mẹ”

“Thật sao?”

Tôi gật đầu: “Mẹ ôm lấy con và nói rằng, thời gian sẽ chữa lành vết thương lòng của con”

Ba mỉm cười: “Có vẻ như mẹ con đã nói điều gì đó?”

Tôi khẽ cười: “Mẹ rất ấm áp”

Ba cười.

“Vì vậy con muốn xa hyung và anh ấy một thời gian”

“Được, vậy con sẽ sống ở đâu?”

“Con đã mua một ngôi nhà gần trường học, con đang sống cùng một người bạn học”

Cho ba biết địa chỉ được không?”

“Nhưng ba đừng nói với họ nhé?”

Ba cười: “Được rồi… ba sẽ không nói đâu”

Tôi nhìn ba: “Ba à… ba biết gì về người chủ gia đình không?”

“Tại sao con hỏi vậy?”

“Con muốn biết!”

“Không ai biết điều này, ông ấy chỉ nói với ba bởi ông ấy tin tường ba, nhưng giờ ba sẽ cho con biết. Ông ấy là một người anh em họ của ba, ông đã được ông nội con chọn làm chủ gia đình này, nhưng một vài năm trước đây, đột nhiên ông ấy lại che giấu khuôn mặt của mình… Không ai biết lý do tại sao, thậm chí không tiết lộ khuôn mặt thật kể cả khi nói chuyện, ông luôn luôn giấu mặt sau bức màn đen và mọi chuyện được truyền đạt qua người quản gia”

Tôi nhìn ba: “Như vậy nghĩa là ông ấy bằng tuổi ba sao?”

Ba tôi gật đầu: “Hơn ba 2 tuổi”

“Ba à, có biểu tượng gì đó cho những người chủ gia đình phải không? Trừ con dấu ra.”

“Có, đó là 1 chiếc nhẫn bạc với thiết kế rất độc đáo, trên đó có hình thanh kiếm, xung quanh thanh kiếm có một bông hoa và một con cú”

Tôi nhìn ba: “Tại sao lại là một con cú ạ?”

“Thanh gươm là biểu tượng cho sự ngay thẳng, người chủ gia đình phải thẳng thắn để bảo vệ mình và các thành viên trong gia đình. Hoa là biểu tượng của sự dịu dàng và chu đáo, người chủ gia đình phải có một trái tim nhân hậu và giúp đỡ tất cả những người cần ông và không bao giờ dùng quyền lực vào lợi ích riêng hoặc làm tổn thương người vô tội, còn con cú là tượng trưng cho sự khôn ngoan, người chủ phải khôn ngoan và thông minh, được đào tạo để có thể lãnh đạo được cả công ty nữa”

Tôi gật đầu: “Như vậy là phải khôn ngoan, mạnh mẽ và dịu dàng”

Ba cười: “Đúng là như vậy… bây giờ ba phải đi rồi”

Ba nhìn tôi: “Chúng ta sẽ đi cùng nhau, con có thể nấu bữa tối không?”

Tôi gật đầu, ba nắm tay tôi, cùng vào xe và lái tới nhà tôi.

Khi chúng tôi bước vào, tôi không nhìn thấy Changmin, có lẽ cậu ấy vẫn đang ở nơi làm việc. Ba bước vào và nhìn tôi: “Jae à, con nói là con đã mua một căn nhà mà?”

Tôi gật đầu.

“Đây là nhà của Jin Ho”

“Làm thế nào đây chứ?” Ôi, tên lái xe chết tiệt. Con nói với cậu ta tìm mua giúp con một căn nhà, vậy mà…”

“Oh, đừng giận anh con, nó yêu con rất nhiều đó. Chắc Jin Ho đã nhờ cậu ta đưa căn nhà này cho con”

“Được, vậy con sẽ chuyển ra ngoài”

Ba ngồi xuống: “Vào đây và ngồi xuống đi!”

Tôi ngồi xuống.

“Jae à… Jin Ho thực sự thấy có lỗi về những gì đã làm, ba biết con đang bị tổn thương và con cần thời gian và chỉ cần ở lại đây thôi, ít nhất ba biết rằng con được an toàn khi ở đây…”

Tôi bĩu môi: “Nhưng…”

“Jae!”

“Vâng, nhưng họ không được phép tới đây”

Ba gật đầu: “Ba sẽ đảm bảo điều đó cho con”

Sau khi ăn tối, ba về. Tôi ngồi trong phòng khách đợi Changmin, nhưng cũng đã là nửa đêm, tôi mệt mỏi và ngủ thiếp đi trên ghế sofa…

Tôi cảm thấy một bàn tay mềm lại lay vai mình, mở mắt ra, tôi nhìn thấy Changmin: “Oh, em về rồi hả?”

“3 giờ sáng rồi, em đã đi thăm mẹ một chút sau giờ làm, anh ngủ hả, đáng lẽ em không nên đánh thức anh”

Tôi gật đầu, nhìn Changmin, trông cậu ấy thật mệt mỏi, chỉ ngủ được 4 tiếng để dậy đi làm lúc 7 giờ sáng. Có thể không đi… Tôi không thể để nó xảy ra, tôi sẽ nói chuyện với người chủ gia đình và yêu cầu ông ta làm gì đó.

Tôi đi vào phòng ngủ và tắm thật nhanh, mặc quần áo khi đi ra đã thấy Changmin ngủ trong phòng khách, tôi vao bếp, làm bánh mỳ và nhanh chóng đưa cho Changmin: “Ăn sáng đi”

Changmin mỉm cười và gật đầu: “Cảm ơn hyung”

Chúng tôi đi bộ tới trường và bước vào lớp, Yunho đã ngồi đó với đôi mắt sưng đỏ, anh đã khóc ư?

Tôi nhìn Yunho, sau đó bước về phía Yoochun và Junsu: “Chào buổi sáng”

Họ nhìn tôi, Junsu trông hơi giận dữ trong khi Yoochun mỉm cười: “Chào buổi sáng hyung, em có thể nói chuyện với anh được không?”

Tôi gật đầu và chúng tôi bước ra khỏi lớp, Yoochun nhìn tôi: “Hyung, chuyện gì đang xảy ra giữa anh và Yunho hyung vậy? Tại sao anh và Changmin chuyển nhà đột ngột như vậy? Và anh đang đối xử lạnh nhạt với anh ấy nữa… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Anh ấy là một kẻ ngu ngốc”

Chapter 20: Người chủ gia đình

“Đêm qua Yunho say rượu, em đã tới quán bar đón anh ấy về…Anh ấy vừa uống rượu vừa khóc đấy… chuyện gì đã xảy ra vậy hyung?”

“Hyung của anh đã gửi anh ấy đến để giám sát anh, những điều Yunho làm chỉ là giả tạo thôi”

Yoochun mở to mắt nhìn tôi: “Anh chắc chắn chứ?”

Tôi gật đầu: “Yunho là trợ lý của anh trai anh”

Yoochun thở dài và ôm chầm lấy tôi: “Em rất xin lỗi!”

Tôi mỉm cười: “không sao … một điều đau khổ nhưng tôi sẽ nhận được nó cuối cùng “Không sao… dù rất đau lòng, nhưng anh sẽ vượt qua nó thôi”

Yoochun gật đầu: “Em sẽ luôn bên cạnh anh, hãy gọi cho em nếu anh cần”

“Cảm ơn…” – nói xong, tôi và Yoochun cùng quay lại lớp, tôi đi tới toilet trước khi vào lớp.

Tôi bước vào và rửa mặt để bình tĩnh lại, bất chợt nhìn xuống tay mình, tôi thấy chiếc nhẫn bạc, tại sao tôi lại phải đeo nó chứ? Tâm trí tôi chưa bao giờ nghĩ đến những yêu cầu của người chủ gia đình cả.

Tôi va vào một ai đó và ngã xuống sàn, tôi ngước lên, đó là Kibum – anh chàng mới chuyển tới lớp học. Cậu ấy đang nhặt những giấy tờ rơi đầy trên sàn vì va phải tôi.

“Omo, xin lỗi, tôi không để ý, để tôi nhặt giúp cậu”

“Ồ, không sao đâu”

Tôi bắt đầu ngồi xuống giúp cậu nhặt các giấy tờ còn vương vãi. Khi còn một vài tờ cuối cùng, cả hai chúng tôi cùng cầm vào chúng, tôi nhìn vào bàn tay của cậu ấy, hai mắt mở to vì quá sốc!

Ngón tay của cậu ấy cũng đeo nó… giống như ba đã nói với tôi về chiếc nhẫn bạc với một thanh kiếm, bông hoa hồng và một con cú!

Tôi nhìn cậu ta: “… Cậu là… chủ gia đình họ Kim sao?”

Kibum mở to mắt ngạc nhiên, trông giống như đang cố gắng che giấu điều gì đó.

“Cậu đang đeo chiếc nhẫn của ông ấy!”

“Cái đó hả? Tôi đã mua nó ở chợ”

“Nói dối… trên thế giới chỉ có duy nhất 1 cái thôi và nó là của người chủ gia đình”

Kibum thở dài: “Phải làm sao đây?… Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện ở nơi khác nhé!”

Tôi gật đầu, cùng nhau đi tới bãi đậu xe. Chúng tôi bước vào xe của tôi và lái xe đi, tôi nhìn cậu ta: “Đi đâu đây?”

Kibum thở dài: “Đến trung tâm thương mại đi, chúng ta có thể uống chút gì đó, mua sắm một chút, tôi biết là cậu thích nó mà”

Tôi gật đầu, lái xe đến trung tâm thương mại, chúng tôi vào một shop café và gọi 2 ly, tôi nhìn cậu ta: “Nhưng ba tôi đã nói rằng người chủ gia đình còn lớn tuổi hơn ông ấy cơ mà?”

“Đúng vậy!”

“Sao cơ?”

“Cha tôi là chủ gia đình, ông đã bí mật kết hôn với mẹ tôi và cả gia đình tôi sống ởLondon. Ông tới thăm mẹ con tôi mỗi tháng 1 lần và ở lại 1 tuần. Mẹ tôi đã qua đời cách đây 5 năm, nhưng tôi vẫn sống một mình tại London, cha tôi vẫn tới thăm như thường lệ. Nhưng cách đây 3 năm khi ởLondon, ông đã bị giết chết! Khi sắp qua đời, ông đã đưa cho tôi chiếc nhẫn này và bảo tôi quay lại Hàn Quốc để tiếp quản vị trí của ông… Vì vậy, tôi đã tới đây, nhưng làm ơn hãy giữ bí mật chuyện cha tôi đã qua đời, không ai biết ngoại trừ người quản gia, ông ấy đã giúp tôi giữ bí mật điều này!”

“Nhưng tại sao phải như vậy?”

“Tôi muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của cha tôi, tôi biết mình sẽ không thể có cuộc sống bình thường nếu mọi người biết rằng tôi là chủ gia đình nên tôi phải giữ bí mật!”

“Bởi vậy… nên cậu mới giúp tôi?”

Kibum gật đầu: “Tôi thích cá tính của cậu, cậu không phải là một chàng trai hư hỏng, cậu muốn sống một cuộc sống bình thường, giống như tôi vậy, nên tôi muốn giúp cậu và bảo vệ cậu khỏi những tổn thương”

“Cậu đã gửi cho tôi chiếc phong bì về Yunho đó sao?”

Kibum gật đầu: “Tôi muốn cậu biết sự thật ngay bây giờ trước khi cậu yêu anh ấy quá nhiều và tổn thương nhiều hơn, đó là lý do tại sao tôi đã cố gắng đưa chiếc nhẫn cho cậu, vì cậu không nhận nó nên tôi không có sự lựa chọn nào khác”

“Nhưng tại sao chứ?”

“vì tôi biết cảm giác đó thế nào?”

“Sao cơ?”

“Khi còn ởLondon, tôi yêu một chàng trai tên là Choi Siwan. Tôi đã yêu anh ấy bằng tất cả trái tim và làm mọi việc mà anh yêu cầu, nhưng cuối cùng tôi phát hiện ra mọi thứ chỉ là đùa giỡn, anh ta đã yêu tôi chỉ để cha tôi giúp đỡ cho công ty của gia đình mình, và anh ta không hề yêu tôi. Anh ta đã lợi dụng tôi, nên khi cha tôi không chấp nhận giúp đỡ công ty của gia đình hắn… hắn… hắn đã giết cha tôi. Tôi rất đau đớn, cảm thấy có lỗi nên đã khóc rất nhiều đến mức không thể ngủ nổi…. Nên khi tôi phát hiện sự thật về Yunho, tôi không muốn cậu cũng rơi vào địa ngục như tôi, nên muốn cảnh báo cậu trước khi quá muộn”

Tôi nhìn xuống: “Nó đã quá muộn rồi!”

“Tôi xin lỗi!”

Tôi nhìn Kibum và mỉm cười: “Đó không phải lỗi của cậu… là do anh ấy và hyung đã làm tổn thương tôi”

Kibum khẽ cười.

“Nhưng mà… còn chuyện về Shim Changmin? Chủ gia đình rất thông minh và hiền từ, nhưng thật không công bằng khi bắt Changmin phải trả giá cho những lỗi lầm của cha mình!”

“Tôi yêu Changmin!”

“Sao cơ?”

“Tôi đã yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi có cảm giác rằng mình sẽ bị tổn thương lần nữa nếu yêu thêm lần nữa, nên tôi đã thử cậu ấy!”

“Nhưng cậu ấy cũng đang rất đau lòng… mẹ của Changmin đang hôn mê, và cậu ấy phải làm việc hơn 10 tiếng/ngày để trả nợ”

“Tôi biết, nhưng đừng lo lắng, tôi đã nhờ bác sĩ giỏi nhất Hàn Quốc tới chăm sóc mẹ cậu ấy, tôi cần thử cậu ấy nhiều hơn một chút, trước khi… tôi cũng muốn cậu ấy thử rơi vào trường hợp khó khăn như tôi”

“Tôi có thể giúp cậu việc đó”

“Thật sao?”

“Chắc chắn rồi, nhưng trước tiên phải làm gì đó với công việc của cậu ấy… hai bàn tay của Changmin trầy xước hét rồi và tôi chắc rằng cậu ấy sẽ sớm gục ngã thôi”

“Hmm… để cho cậu ấy làm việc trong một công ty thì sao?”

“Làm thế nào chứ?”

“Cậu sẽ là đại diện của tôi trong công ty, còn Changmin sẽ là thư ký của cậu hoặc gì đó”

“Nhưng….”

“Theo cách đó cậu có thể giúp tôi và chính cậu nữa đó!”

“Như thế nào?”

“Cậu có thể tìm hiểu xem anh ta có thật sự yêu cậu hay không”

Tôi thở dài: “Được, nhưng tôi chỉ làm việc sau giò học thôi”

“Được thôi”

Tôi nhìn Kibum: “Nhưng còn chiếc nhẫn…”

“Oh, nó sẽ chứng minh cậu là đại diện của tôi!”

“Nhưng nếu tôi đeo nó, tôi không thể yêu bất kỳ người đàn ông nào!”

“Tôi sẽ thay đổi quy tắc đó, nếu Yunho chứng minh rằng anh ta yêu cậu!”

Tôi gật đầu và mỉm cười.

“Nhưng tôi yêu cầu cậu giữ bí mật”

“Chắc chắn rồi, giờ thì đi mua sắm nào…”

Kibum gật đầu, trả tiền những món đồ đã mua. Chúng tôi cùng nhau mua sắm và trò chuyện, anh  đã nói với tôi tất cả mọi thứ về cuộc họp hôm nay và hội đồng quản trị của công ty. Kibum là một chàng trai tốt, anh cứ liên tục hỏi tôi về những sở thích của Changmin, và tôi có cảm giác rằng Kibum thật sự yêu Changmin bởi đôi mắt anh sáng rực lên khi chúng tôi nói đến cậu ấy, nó tràn đầy tình yêu và sự đam mê.

3 giờ chiều, chúng tôi rời khỏi trung tâm mua sắm và tới trường, tôi đã đón Changmin trước khi nhận công việc mới, mặc một bộ đồ màu trắng vừa mua tại trung tâm. Khi chúng tôi đến trường, Kibum đưa cho tôi một mảnh giấy trước khi rời khỏi xe: “Gặp cha của cậu trước khi đến cuộc họp!”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn nhé!”

Kibum mỉm cười và bước đi khi tôi nhìn thấy Changmin, Yoochun và Yunsu chạy tới, Changmin nhìn tôi: “hyung đã ở đâu vậy? Em rất lo lắng cho anh!”

Tôi mỉm cười: “Xin lỗi, nhưng anh có một chuyện quan trọng tại công ty ngay bây giờ hoặc em sẽ bị trễ khi đến nơi làm việc mới”

“Hả?”

“Oh, đi nào, anh sẽ nói với em sau!”

Changmin bước vào xe và tôi nhanh chóng lái tới công ty: “Anh đã có một công việc mới tại công ty của nhà họ Kim và em sẽ là thư ký của anh, chúng ta sẽ làm việc 4 tiếng sau giờ học và anh sẽ chia tiền lương cho em”

“Nhưng điều đó không công bằng!”

“Đừng nói gì cả, cứ làm thế đi”

“Nhưng…”

“Em mà còn nói thêm từ nào nữa là nhịn bữa tối nay đó!”

Changmin mỉm cười: “Cảm ơn hyung”

“Min à, chào đón em”

Chapter 21: Hoạt động bắt đầu, phần 1: Cuộc gặp gỡ

Chúng tôi cùng đến công ty và tôi có thể cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn trước, tôi đã thấy lo lắng biết sẽ phải đối mặt với anh ấy và hyung của tôi, tôi đã muốn tha thứ cho anh và ôm anh… Tôi muốn Yunho nói rằng anh ấy yêu tôi và chỉ có tôi, rằng mọi thứ không phải chỉ là giả … nhưng niềm tin ngu ngốc của tôi đã thức tỉnh…

Tôi đậu xe và bước vào, đi thẳng vào thang máy cùng Changmin, khi cánh cửa đóng kín, tôi nhấn nút số 3 và đợi một phút trước khi cánh cửa mở ra một lần nữa. Tôi đi ra ngoài, đến gần bàn thư ký: “Văn phòng đại diện của chủ gia đình ở đâu vậy?”

Người phụ nữ ấy nhìn tôi: “Sao cơ ạ?”

Tôi chỉ cho cô thấy chiếc nhẫn của mình, ngay lập tức cô đứng lên: “Ôi, tôi rất xin lỗi ngài… Văn phòng của Mr.Kim và anh Jin Ho ở tầng 5 ạ!”

Tôi nhìn Changmin: “Lên đó rồi chờ anh nhé!”

Changmin gật đầu, bước vào thang máy. Tôi thở dài, mở cửa và bước vào một phòng họp lớn.

Ngay lập tức, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi: anh trai tôi, Yunho và ba tôi đứng lên cùng một lúc. Hyung tôi lên tiếng: “Jae à…”

Không chờ hyung nói xong, tôi đi về phía ba, cố ý để mọi người nhìn thấy tờ giấy và chiếc nhẫn trên tay tôi. Lúc đầu trông ba có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại thở dài: “Rất tốt, nếu đó là mong muốn của con… ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh ba đi, chúng ta bắt đầu thôi”

Mọi người đều tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, nhưng ba nhanh chóng thông báo tới họ “Đây là con trai út của tôi – Kim Jaejoong, từ giờ cậu ấy sẽ là đại diễn cho người chủ gia đình kể từ bây giờ”

Tôi nhìn xung quanh để xem cú sốc trên khuôn mặt của mọi người, đặc biệt là hyung và Yunho. Tôi phớt lờ họ và ngồi xuống, nhìn thấy nỗi buồn trong mắt họ, nhưng tôi phải lạnh lùng, chính tay tôi phải bóp nghẹt trái tim tội nghiệp của họ… Tôi sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho họ và như Kibum nói, rằng tôi phải chắc chắn rằng Yunho yêu tôi trước khi tôi cho anh ấy một cơ hội thứ hai. Tôi nhìn vào tập tài liệu trước mặt và mở nó ra,  đó là các thông tin cơ bản về cuộc họp mà Kibum đã nói với tôi.

Tôi đã nhìn vào các giấy tờ, bên tai nghe thấy những tiếng nói xung quanh: “Nhưng cậu ta vẫn còn quá trẻ, cũng không biết gì về cách hoạt động công ty cả”

Tôi nhìn vào anh chàng người vừa nói vừa tự mãn cười, Kibum đã cảnh báo tôi về anh ta và nói những gì phải làm nếu anh ta gây khó khăn. Tôi nhìn anh ta: “Ồ, ông Lee, những người chủ gia đình đã nói với tôi tất cả về ông, ngôi nhà trên bãi biển ở đảo Jeju thì tính sao nhỉ?”

Lão ta mở rộng đôi mắt của mình :“Tôi không biết  cậu đang nói về cái gì, chàng trai trẻ?”

Tôi mỉm cười: “Còn các tình nhân của ông thì sao? Vẫn chưa bị vợ con ông phát hiện chứ hả?”

Khuôn mặt của lão hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, lão cúi mặt: “Xin bắt đầu cuộc họp đi ạ!”

“Chắc chắn rồi…”

Yunho đứng lên: “Ý tưởng quan trọng là…”

“Tôi biết tất cả các ý tưởng và sự thỏa thuận rồi, nhưng chưa phải lúc nói về điều đó, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí đâu!”

Yunho nhìn tôi với sự tổn thương trong đôi mắt, anh gật đầu: “Điều thỏa thuận cuối cùng của hôm nay đã sẵn sàng, chúng ta cần chủ gia đình chấp thuận trước khi chúng tôi gửi lời đề nghị của tới các công ty bên Trung Quốc…”

Tôi nhìn các giấy tờ, nhớ lại những gì Kibum nói trong khi mua sắm, cậu nói hãy trêu chọc Yunho một chút và gây cho anh ta chút tổn thương… điều đó sẽ chắc chắn rằng anh không bao giờ làm cho tôi đau khổ lần nữa! Và tôi quyết định làm như vậy, dù biết tôi cũng sẽ bị tổn thương rất nhiều. Tôi chỉ muốn Yunho cũng có cảm giác giống như tôi!

Tôi nhìn Yunho: “Anh đã chuẩn bị hợp đồng này sao?”

 

“Là tôi và anh Jin Ho”

“Những người chủ gia đình lại không thích nó! Ông nói rằng nó là bản hợp đồng tồi tệ nhất mà ông ấy từng thấy … hãy sửa lại tất cả vào ngày mai”

“Cái gì? Chúng ta không thể thay đổi toàn bộ một bản hợp đồng như thế này trong một ngày!” – anh trai tôi nói.

Tôi nhìn anh: “Tốt thôi, tôi sẽ cho người khác làm điều đó, anh sẽ được mời ra khỏi dự án này”

Hyung nhìn tôi với đôi mắt giận dữ: “chúng tôi đã làm việc và đàm phán với đại diện công ty bên Trung Quốc trong hơn một tháng với bản hợp đồng này và bây giờ em nói rằng sẽ loại anh khỏi dự án sao?”

Tôi nhìn ba: “Có rất nhiều lỗi ở đoạn cuối”

Ba nhìn tôi: “Con nói vậy là sao”?

“Bản hợp đồng về chuyện chúng ta mua các nhà máy mới bao gồm cả kho, một số thứ khác như quán ăn tự phục vụ cho người lao động, phòng tắm công cộng với chi phí vận chuyển từ Trung Quốc sang Hàn Quốc trong 3 năm đầu. Tất cả điều này không có trong bản hợp đồng được gửi cho người chủ gia đình”

Hyung nhìn tôi: “Sao cơ? Tất cả những điều này đều có trên hợp đồng rồi!”

Tôi thở dài, gọi cho Changmin.

“Anh hả?”

 

“Có một tập tài liệu màu đỏ trên bàn làm việc của anh, em có thể mang nó đến phòng họp được không?”

 

“Vâng, em sẽ mang đến đó ngay!”

 

“Không, chỉ cần mang ra đưa cho thư ký và cô ấy sẽ mang nó đến cho anh!”

 

“OK mà anh!”

 

“Cảm ơn, tạm biệt em!”

Tôi gác máy và nhìn hyung: “Chúng ta sẽ thấy nó sau vài phút nữa”

Hyung chỉ nhìn tôi với đôi mắt giận dữ và buồn bã, tôi có thể hiểu lý do tại sao tôi, đã nhiều lần tôi thấy anh làm việc với bản hợp đồng ở nhà và anh ấy thực sự đã dành rất nhiều thời gian để đạt đến thỏa thuận tốt nhất. Để anh nổi giận và làm tổn thương khi tôi nói rằng người chủ gia đình không thích ý tưởng của anh.

Sau tiếng gõ cửa, một người phụ nữ bước vào, cô cúi chào và đưa cho tôi tập tài liệu trước khi đi ra ngoài và đóng cửa.

Tôi đưa tập tài liệu cho ba: “Hãy cho mọi người cùng xem ạ!”

Ba đưa tập tài liệu cho hyung, anh mở ra xem và nhìn tôi một lần nữa: “Không phải bản hợp đồng này!”

Tôi nhìn anh: “Nó là một trong những thứ anh đã gửi cho người chủ gia đình vào ngày hôm qua”

Hyung thở dài: “Tôi xin lỗi, có sự nhầm lẫn … đó là một dự án khác”

Tôi nhìn ba và nói vài điều thì điện thoại di động của tôi bắt đầu đổ chuông, dù không rõ người gọi là ai nhưng tôi vẫn trả lời:

“Alo?”

 

“Là tôi đây…”

 

“À…”

Đó là Kibum nhưng tôi không muốn nói lớn.

“Cậu có thể kết thúc cuộc họp nhanh chóng và về nhà gặp tôi được không?”

 

“Chắc chắn rồi, tôi sẽ về ngày

 

“Đi cùng Changmin nhé?”

 

“Nếu cậu muốn…”

 

“Cảm ơn nhé!”

Tôi gác máy và nhìn hyung: “Hãy làm lại cho tôi một bản hợp đồng khác… giờ tôi phải đi gặp chủ gia đình rồi!”

Ba nhìn tôi: “Ba muốn nói chuyện riêng với con.”

Tôi gật đầu: “Vâng, cuộc họp kết thúc tại đây thôi”

Tất cả mọi người rời khỏi phòng, Yunho nhìn tôi và định nói điều gì đó, nhưng tôi nhanh chóng ngắt lời: “Mau đi đi!”

Anh ta nhìn xuống và đi ra khỏi phòng, trong khi hyung tới cầm theo những tập tài liệu, ba nhìn tôi: “Jae, chuyện gì đang xảy ra với con thế?”

“Người chủ gia đình chọn con đại diện… vì vậy con không thể từ chối”

“Không, ba không định nói vậy… tại sao con lại làm vậy với hyung, con rõ hyung con đã khó khăn thế nào để làm việc với dự án này, hôm qua anh con gửi nhầm tài nó đã không tập trung, nó đã khóc vì con không chịu nói chuyện với nó!”

Tôi nhìn xuống khi cánh cửa mở ra và hyung đưa cho tôi tập tài liệu: “Jae à, anh …”

“Không phải bây giờ… cho em một chút thời gian nữa đi”

Hyung gật đầu trong khi tôi ôm tạm biệt ba rồi bước ra khỏi phòng, tôi tời văn phòng mới của mình, thấy Changmin đã dọn dẹp sạch sẽ,chuẩn bị mọi thứ và đang ngồi sau bàn làm việc nhỏ bên ngoài văn phòng, tôi mỉm cười: “Em thích công việc mới của mình chứ?”

“Nó rất tuyệt… Em vẫn còn thời gian để hoàn thành đống bài tập về nhà sắp xếp các tài liệu anh cần còn dọn dẹp sạch văn phòng của anh nữa. Các nhân viên khác cũng rất tốt, cả bữa trưa miễn phí nữa!”

Tôi mỉm cười: “Anh mừng vì em thích công việc này, anh sẽ đưa em về nhà trước khi anh tới một cuộc họp khác”

Changmin gật đầu: “Anh làm thế nào mà có được công việc này thế?”

“Giám đốc công ty quen biết với anh trai của anh, họ nói sẽ cho phép tuyển thêm ba thanh thiếu niên làm việc với họ trong năm nay nên và anh đã hỏi hyung để xin một công việc. Vậy nên anh nghĩ rằng anh có thể làm cho em làm thư ký của anh, em sẽ có một công việc tốt hơn. Bây giờ không cần làm việc nữa, em có thể về nghỉ ngơi được rồi đó.”

Changmin gật đầu, chúng tôi bước ra khỏi công ty cùng nhau. Yunho và anh trai tôi đang cùng ba nói chuyện với một người đàn ông khác, nhưng quả thật tôi đã không quan tâm đến việc đó lắm, Changmin nhìn họ: “Omo, Yunho hyung cũng làm việc ở đây sao?”

“Ừ, anh ấy cũng làm việc ở đây… nhưng giờ không phải lúc nói chuyện với anh ấy, chúng ta đang vội!”

Changmin gật đầu, chúng tôi đi bộ tới bãi đậu xe, ba tôi và những người khác cũng đang đứng ngay phía sau, tôi thấy vị quản gia già đứng đợi bên cạnh một chiếc limo. Ông cúi chào khi nhìn thấy tôi, Yunho, anh trai, ba tôi và người đàn ông lạ mặt ấy nhìn tô, tôi thở dài: “Làm ơn đưa Changmin về nhà, tôi sẽ tự lái xe đi gặp cậu ấy”!”

Người quản gia già gật đầu: “Cứ làm như cậu muốn đi!”

Tôi nhìn Changmin: “Quản gia sẽ đưa em về nhà… Anh sẽ mua bữa tối lúc về, đừng lo lắng, ok?”

Changmin gật đầu và bước vào chiếc limo, người quản gia thì thầm vào tai tôi: “Đừng hành động kỳ lạ nhé cậu chủ… đừng để cậu ấy chờ lâu”

Tôi nhìn ông: “Cái gì? Tại sao? Chúng tôi gặp nhau cả ngày và cậu ấy ổn mà!”

Vị quản gia lắc đầu trước khi ông vào chiếc xe limo lái đi, tôi cũng chạy vào xe của mình và nhanh chóng rời khỏi.

Chapter 22: Hoạt động bắt đầu, phần 2: Nói thật hay thách thức?

Tôi bước vào phòng, nhìn xung quanh để tìm Kibum, cậu ta đang cúi xuống nhìn mặt đất, tôi lên tiếng: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Kibum nhìn tôi và một bức ảnh của Changmin đang ôm một anh chàng: “Cậu ấy đã có người khác! Chuyện này xảy ra vào gần trường học vào ngày hôm qua!”

Tôi nhìn anh chàng đang ôm Changmin nhưng không thể nhận ra đó là ai, anh ta không phải là học sinh của trường chúng tôi, tôi nhìn Kibum, ánh mắt cậu đượm buồn.

Chúng tôi cùng ngồi xuống: “Tôi đã mất cậu ấy rồi!”

“Không hẳn đâu, chúng ta cần phải tìm ra anh chàng này và tìm hiểu xem mối quan hệ giữa họ là gì trước khi chúng ta hành động, hoặc làm bất cứ điều gì, tối nay tôi sẽ cố gắng hỏi Changmin, đừng lo lắng quá!”

Kibum gật đầu: “Cuộc họp thế nào?”

“Tôi mang đến cho cậu bản hợp đồng rồi đây” – nói xong, tôi đưa cho Kibum tập tài liệu.

“Cậu biết điều đó không phải là như vậy đúng không?”

“Thật khó để trông thấy họ ngồi đó nhìn tôi với nỗi đau trong đôi mắt họ… Tôi cùng là một người bị tổn thương! Tôi nên tức giận phải không?”

“Hãy nói chuyện với hyung của cậu và nói cho anh ấy nghe những gì cậu nghĩ”

“Tôi không thể …”

“Cậu đang giận hyung của mình, nói chuyện với anh ấy và nói cho anh ấy những gì cậu cảm thấy!”

“Tôi …”

“Oh, nếu buồn quá thì cậu cứ khóc, đừng ngại có mặt tôi”

“Được…”

Kibum mỉm cười: “Đừng từ bỏ gia đình sớm như vậy Jae à… Khi họ đi rồi, cậu sẽ hối tiếc vì đã để họ đi, đã giận dữ với họ… Cậu sẽ muốn nhìn thấy khuôn mặt của họ một lần nữa đấy!”

Tôi nhìn Kibum: “Cậu đang nhớ cha mẹ của mình phải không?”

“Tôi sẽ đánh đổi tất cả để được nhìn thấy họ dù chỉ một giây”

Tôi ôm chầm lấy Kibum: “Sẽ ổn thôi mà!”

Kibum mỉm cười: “Phát biểu cảm xúc thế là đủ rồi, mau trở lại với công việc thôi, để tôi kiểm tra hợp đồng đó xem nào!”

“Kibum … tôi có thể hỏi cậu bao nhiêu tuổi được không?”

Kibum mỉm cười: “Tôi 20 rồi”

Tôi mở to mắt ngạc nhiên: “Nhưng trông cậu còn trẻ hơn tôi đó!”

Kibum mỉm cười: “Đâu có … trông cậu rất tuyệt vời đó Jae!”

“Nhưng cậu mới 20 tuổi, làm sao cậu thực hiện được các điều kiện để trở thành người chủ của gia đình?”

“Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi không tiếp xúc với bên ngoài, tôi không giao tiếp với tất cả mọi người ngoại trừ ba tôi, tôi hiểu bà ấy muốn tôi học để có thể giúp ba trong công việc sau này, và đó là điều duy nhất tôi đã làm… Tôi dành tất cả các thời gian để nghiên cứu, được bỏ qua vài lớp nên đã tốt nghiệp trung học khi mới 14 tuổi. Sau đó, tôi học một thời gian dài ở một trường Đại học hàng đầu ở Anh Quốc, ba tôi đã giúp một vài thứ có trong quyền hạn của mình… 3 năm sau tôi tốt nghiệp, năm đó tôi 17 tuổi, với điểm số đứng đầu lớp học… Đó cũng là năm tôi gặp Siwan và mọi chuyện đã xảy ra!”

“Tôi xin lỗi tôi, không nên để cậu nhớ lại những chuyện đó…”

“Không sao, cậu là bạn tôi mà, không cần phải gọi tôi bằng “hyung” đâu!”

Tôi đồng ý với yêu cầu của Kibum, tôi chỉ gật đầu, ngồi bên cạnh cậu ta trong khi Kibum kiểm tra bản hợp đồng, ký vào đó rồi đưa loại cho tôi.

Nhận lại bản hợp đồng, chúng tôi chúc nhau ngủ ngon và bước ra khỏi nhà. Bước vào xe của mình, tôi lái xe về nhà mới, tôi ăn tối trên đường về, câu nói của Kibum cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi… Không nên từ bỏ sớm như vậy… nhưng hyung đã làm tổn thương tôi… anh đã nói với Yunho để giả vờ như đang yêu tôi… anh đã cử Yunho đến để do thám tôi.

Về đến nhà, tôi bước ra khỏi xe. Mở của bước vào, tôi thấy Changmin, Yoochun và Junsu đang ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ, tôi nói với họ: “Chào các chàng trai…”

Changmin chạy về phía tôi: “Ăn tối thôi! Cuối cùng đã được ăn rồi!”

Tôi cười khúc khích khi Changmin giật lấy túi đồ ăn từ tay của tôi và chạy vào nhà bếp để ăn, Junsu cũng chạy theo: “Này, anh cũng đói mà…”

Yoochun nhìn tôi: “Anh sao rồi?”

Tôi ngồi xuống: “Anh sẽ gọi cho hyung và nói chuyện sau… Anh muốn biết tại sao hyung lại làm điều đó… Anh cần phải biết! Anh ấy là hyung của anh và luôn luôn bên cạnh anh… Anh không thể nổi giận với anh ấy!”

Yoochun mỉm cười và gật đầu: “Còn Yunho thì sao?”

“Anh không biết…”

Yoochun thở dài: “Được rồi… để một thời gian nữa rồi suy nghĩ sau đi!”

“Yoochun… em quen Changmin từ bao giờ?”

“Từ khi bọn còn nhỏ, sao thế ạ?”

“Cậu ấy không có bất cứ quan hệ nào đặc biệt chứ?”

“Không, không hoàn toàn… Nhưng tại sao? Không lẽ hyung…”

“Sao cơ? Không … không có gì! Anh chỉ tiện miệng thì hỏi vậy thôi”

“… bây giờ vào ăn tối thôi”

Chúng tôi bước vào nhà bếp, thấy Junsu và Changmin đang đánh nhau để giành chiếc cánh gà cuối cùng, tôi nhìn họ: “Các em đã ăn hết sao?”

“Là cậu ấy!” – Junsu nói và chỉ vào Changmin, tất cả chúng tôi đều nhìn Changmin đang nhai chiếc cánh gà cuối cùng.

“Em chỉ ăn một cánh trước thôi!” – Junsu chạy về phía Yoochun, dụi đầu vào ngực và bĩu môi một cách dễ thương: “Chunnie à, em vẫn đói!”

Tôi thở dài: “Đặt thêm pizza nhé, đi nào!”

Changmin nhìn tôi: “Em cũng muốn ăn pizza nữa”

“Em đã ăn bữa tối cho hai người rồi đó, thế mà vẫn đói sao?”

“Hyung, em vẫn còn đang dậy thì mà! Em cần năng lượng và thức ăn để lớn lên và trở thành một người đàn ông khỏe mạnh”

Tôi thở dài: “Em tắm chưa?”

“Và chuẩn bị tất cả mọi thứ cho việc học nữa.”

“Tốt, đặt hàng bánh pizza đi, anh cần phải gọi cho… bạn của anh và cảm ơn anh ấy đã cho chúng ta ở lại đây”

“OK, chuyển lời cảm ơn của em nữa nhé!”

Tôi gật đầu trong khi Changmin bước vào phòng khách, tôi lấy điện thoại, do dự gọi cho anh trai mình:

“Alo?”

Tôi im lặng.

Anh trai tôi tiếp tục nói với giọng đầy hy vọng: “Jae à….”

Tôi vẫn im lặng.

Hyung nói với thanh âm buồn: “Jae à, anh biết em đang bị tổn thương nhưng hãy để anh giải thích …”

Tôi ngập ngừng: “Anh làm tổn thương em, hyung …”

Hyung vội vã trả lời: “Jae à, anh biết và anh rất tiếc vì điều đó… Tôi đã gửi Yunho đến để giúp em mọi thứ, anh nói với cậu ấy hãy làm bạn với em nhưng anh chưa bao giờ bảo nói cậu ấy yêu em… Yunho thực sự yêu em, anh biết anh không nên đã gửi cậu ấy tới nhưng vì anh đã lo lắng cho em rất nhiều, anh muốn một người nào đó để có mặt bên cạnh em, có thể giúp em tất cả mọi thứ, phải là một người nào đó mà anh tin tưởng, một người nào đó sẽ luôn luôn bảo vệ em, vì vậy anh đã gửi Yunho tới cậu ấy ở căn hộ cạnh em, nhưng anh thề Jae à, chưa bao giờ anh nói với Yunho rằng cậu ấy hãy yêu em và anh không bao giờ bảo cậu ấy thú nhận tình yêu với em”

Tôi gần như hét lên: “Nhưng anh ấy nói dồi… anh ấy chỉ hành động theo mệnh lệnh thôi!”

Hyung thở dài: “Không đâu Jae, cậu ấy không làm như vậy!”

Tôi giận dữ: “Anh ấy yêu em chỉ vì làm theo lệnh của anh!”

“Không, sau một tuần, anh bảo Yunho quay lại công ty và bỏ nhiệm vụ, nhưng cậu ấy xin anh cho cậu ấy ở lại bên cạnh em… Yunho ở bên cạnh em vì cậu ta thực sự yêu em và không liên quan đến anh!”

Tôi cảm thấy những giọt nước mắt theo đường mòn chảy xuống mặt của tôi: “Nhưng… nó vẫn khiến em tổn thương!”

“Anh biết điều đó, nhưng hãy để một thời gian nữa nhé?”

Tôi lau đi những giọt nước mắt, nói bằng một giọng trầm: “Em xin lỗi vì hành động có lỗi với anh trong cuộc họp”

“Oh anh không bận tâm về điều đó đâu… miễn là em tha thứ cho anh … Anh không thể nhìn thấy em bị tổn thương và anh như phát điên khi là một trong những người khiến em tổn thương”

Tôi thở dài: “Được rồi, em tha thứ cho anh”

Anh trai tôi ngạc nhiên, vui vẻ: “Thật sao?”

Tôi nói với giọng nhẹ mềm: “Phải, nhưng…. Nhưng em không thể tha thứ cho anh ấy, nhưng…”

Hyung đảm bảo: “Jae à, thời gian có thể chữa lành vết thương”

Tôi mỉm cười và cầu nguyện rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương của tôi như những gì hyung đã nói. Tôi cúp máy, quay lại phòng khách, mọi người đang ngồi chơi trò “Nói thật hay thử thách” nên tôi cùng tham gia.

Chúng tôi ngồi xuống và Yoochun là người đầu tiên quay cái chai, nó hướng về phía tôi và Junsu, Junsu nhìn tôi: “Nói thật hay thử thách đây hyung?”

Tôi nhìn cậu ấy: “Nói thật!”

“Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Yunho hyung?”

Tôi nhìn xuống: “Anh ấy đã nói dối anh… anh chỉ là trò đùa của anh ấy thôi!”

Junsu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, nhưng rồi cậu ấy thở dài và gật đầu,

Tiếp theo là Changmin và Yoochun, Changmin nhìn Yoochun: “Anh và Junsu đã làm “chuyện đó” chưa?”

Junsu đỏ mặt trong khi Yoochun lắc đầu: “Chưa…”

Tiếp theo là tôi và Changmin, cuối cùng đã tới! Tôi nhìn cậu ấy: “Cậu có người nào đó đặc biệt chứ? Như một người bạn trai chẳng hạn? Không tính đồ ăn đâu nhé!”

“Không… em không có ai!”

“Thật sao? nhưng anh thấy em ôm một anh chàng ngay gần trường học vào ngày hôm qua mà”

Changmin có vẻ suy nghĩ một vài giây trước khi nhìn tôi nói: “Oh, ý anh là Leeteuk hyung hả? Đâu có, anh ấy chỉ là một người bạn của gia đình em, anh ấy đề nghị giúp đỡ em nhưng em đã từ chối”

Tôi nhìn Changmin: “không có gì đang xảy ra giữa hai người sao?”

“Không có mà. Đừng nói chuyện đó trước mặt Kangin hyung nhé, anh ấy sẽ giết em thậm chí còn không cần biết có chuyện gì xảy ra giữa bọn em không đó!”

“Kangin á? Có phải Kangin học cùng lớp chúng ta không?”

“Vâng, đó là bạn trai của anh ấy đó!”

Tôi gật đầu và tiếp tục trò chơi, trong đầu suy nghĩ một cách để tác hợp cho Kibum và Changmin, nhưng đầu tiên tôi phải giới thiệu họ với nhau, bởi sau khi tất cả Changmin không biết Kibum và chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy. Tôi phải làm điều gì đó để chuyện này sớm được thực hiện thôi…

Chapter 23: Hoạt động bắt đầu, phần 3: Kế hoạch của chuyến đi

Trước khi Yoochun – Junsu về, tôi nhìn Changmin: “Changmin, chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ kéo dài một tuần bắt đầu ngày kia, em không có bất kỳ kế hoạch nào khác chứ?”

Changmin nhìn tôi: “Thật sự không có, em định sẽ đến thăm mẹ ở bệnh viện thôi, nhưng sao ạ?”

“Anh đã suy nghĩ về chuyến đi với một người bạn, em đi cùng chứ?”

“Người bạn này là ai?”

“Oh, đó là Kibum, bạn mới học cùng lớp chúng ta”

“… Em không thực sự thích anh ấy, em nghĩ Kibum rất khéo mồm, nên cũng chẳng quan tâm”

“Ừ, nhưng chúng ta sẽ đem theo rất nhiều thức ăn, cả bánh ngọt nữa… nhưng anh nghĩ chắc em sẽ không muốn…”

Changmin ngắt lời, tôi có thể thấy sự lấp lánh trong đôi mắt của cậu khi nghe thấy đồ ăn: “Ôi, em không muốn ở nhà một mình đâu… chúng ta đi đâu?”

“Một mùa xuân ấm áp tại khu nghỉ dưỡng trên núi!”

“Tuyệt! Tại sao chúng ta không mời Yoochun hyung và Junsu hyung cùng tham gia nhỉ?”

Tôi gật đầu mỉm cười.

Changmin gật đầu: “Điều này tuyệt vời đó hyung!”

Tôi mỉm cười: “Bàn kế hoạch này sau nhé, bây giờ đi ngủ nào, ngày mai chúng ta còn phải đến trường nữa đó!”

Changmin gật đầu: “Ngủ ngon hyung!” rồi về phòng của mình.

Tôi về phòng, gọi cho Kibum:

Giọng của một người đàn ông trả lời: “Alo?”

“Tôi có thể nói chuyện với chủ gia đình được không?”

“Xin lỗi, giờ ông ấy đang bận!”

“Làm ơn nói với ông Kim rằng tôi là Jaejoong, có chuyện quan trọng cần nói”

“Ôi, cậu chủ chờ chút, tôi sẽ đi nói lại với chủ gia đình”

Một vài phút sau …

“Jae hả?”

“Chào, tôi hỏi Changmin về người đàn ông đó rồi!”

Kibum lo lắng: “Rồi sao?”

“Cậu ta là bạn của gia đình Changmin và không có gì hơn thế, cậu ta đã được gặp Changmin vì muốn giúp đỡ, nhưng Changmin đã từ chối, và người đàn ông đó cũng có bạn trai rồi!”

“Cậu chắc chứ?”

“Đương nhiên!”

Kibum hạnh phúc: “Tốt thật, cảm ơn cậu rất nhiều…”

“Còn nữa…”

“Chuyện gì thế?”

“Kỳ nghỉ sắp tới, tôi đã nói với Changmin và cậu ấy đã đồng ý, chúng tôi đi nghỉ trên vùng núi, và cậu cũng nên đi cùng với chúng tôi! Sẽ chỉ có cậu, tôi, Changmin, Yoochun và Junsu!”

“Nghe được đấy nhỉ!”

“Tuyệt vời, tôi sẽ gọi điện đặt phòng vào ngày mai, ba phòng là đủ chứ nhỉ?”

“Ba sao?”

“Yoochun và Junsu một phòng, cậu và Changmin ở phòng thứ 2, và người tội nghiệp như tôi ở trong phòng thứ ba”

“À, cậu đã nói chuyện với Jin Ho chưa?”

“Rồi, tôi đã cho anh ấy một cơ hội”

“Còn Yunho?”

“Tôi đang cầu nguyện rằng thời gian có thể chữa lành vết thương của tôi”

“Rồi sẽ ổn mà”

“OK, gặp cậu ở trường vào ngày mai nhé, hãy cố gắng nói chuyện với Changmin đi, nếu cậu có bánh kẹo hoặc đồ ăn gì đó thì càng dễ dàng hơn…”

“OK, tôi hiểu rồi, ngủ ngon nhé!”

“Chúc ngủ ngon…”

Tôi gác máy và đi ngủ, cảm giác là lạ khiến tôi không thể ngủ trên chiếc giường mềm lớn này, tôi nhớ căn hộ và giường của tôi… Tôi nhớ công việc và mọi thứ… Tôi nhớ anh, nhớ cái ôm, nụ hôn của anh hoặc thậm chí nhớ cả cái nắm tay… Nhớ mùi hương của anh, nhớ hơi thở của anh trên cổ tôi, nhớ cách anh nói chuyện với tôi, cách anh làm cho tôi cảm thấy ấm ấp… Tôi nhớ đôi mắt, đôi môi, bàn tay và cơ bụng hoàn hảo của anh nữa!

Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng Yunho đang ở trước mặt tôi, trong giấc mơ tôi thấy Yunho đang nắm tay tôi đi bộ trên bãi biển dưới ánh mặt trời, nó thật lãng mạn, nước biến lạnh chạm vào đôi chân trần của chúng tôi, chỉ hai người đi lặng im bên nhau… đột nhiên tôi nhìn anh, đôi mắt anh đỏ ngầy và bắt đầu lạ lùng! Yunho đã biến thành một con quái vật đuổi theo tôi, muốn tấn công và giết tôi!

Tôi mở mắt, bị sốc, nhìn xung quanh, tôi đang ở trên giường, mồ hôi bao phủ cơ thể, tôi thở dài, nó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng. Tôi bước vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen một lát. Bước ra ngoài đã thấy Changmin ngồi trong phòng khách xem TV và ăn một miếng bánh pizza.

Tôi đi về phía Changmin và mỉm cười: “Chào em!”

“Chào buổi sáng hyung!”

Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, cầm một miếng bánh pizza nguội ngắt trong khi nhìn vào đồng hồ và thở dài: “Mấy phút nữa là phải đi rồi”

Chúng tôi ra khỏi nhà trong khi tôi vẫn còn cầm miếng bánh pizza trong tay tôi và bước vào xe, tôi lái xe đến trường. Chúng tôi bước ra thì thấy Yoochun và Junsu đứng mỉm cười ngọt ngào, “Buổi sáng tốt lành nhé!”

Tôi nhìn Yoochun: “Em có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ chưa?”

Yoochun và Junsu nhìn tôi: “Chưa có đâu!”

Tôi mỉm cười: “Anh đã lên kế hoạch tới một khu nghỉ mát. Mùa xuân năm nay thực sự ấm áp và đẹp ở vùng núi, sẽ có người cùng tham gia với chúng ta!”

Yoochun nhìn tôi: “Ai vậy?”

“Sẽ có Changmin, Kibum, em, Junsu và anh”

“Tại sao lại là cậu học sinh mới đó?”

“Cậu ấy là một chàng trai tốt và là bạn của anh!”

Yoochun gật đầu: “Có vẻ sẽ thú vị đấy, em chưa bao giờ được tới suối nước nóng cả, em nghĩ sao, baby?”

Junsu gật đầu: “Em cũng muốn!”

Tôi mỉm cười: “OK, anh sẽ đặt phòng nhé!”

Chúng tôi bước vào lớp học, nhìn thấy Yunho ngồi một mình nhìn tôi với cái nhìn buồn bã và tổn thương giống như ngày hôm qua. Trái tim nhỏ bé của tôi như nghẹt thở, tôi nhìn anh với cái nhìn lạnh nhất có thể và bỏ đến ngồi bên cạnh Changmin.

Chuông reo, thầy giáo bước vào và nhìn chúng tôi: “Được rồi, đầu tiên thầy sẽ sắp xếp lại ngồi của các em… Changmin ngồi bên cạnh Kibum… bla bla bla … Yoochun ngồi cạnh Junsu… và… Yunho bên cạnh Jaejoong ở bàn cuối!”

Tôi mở to mắt, giơ tay lên: “Thưa thầy… Em không muốn ngồi cạnh cậu ấy, xin thầy…”

Thầy giáo nhìn tôi: “Cậu Kim, chúng ta không phải đang ở trong trường mẫu giáo, cậu sẽ ngồi ở chỗ tôi đã nói, nhanh lên để chúng ta có thể bắt đầu bài học!”

Tôi ghét điều này, tôi ghét cuộc sống của tôi lúc này… Tại sao tôi phải ngồi cạnh anh ta chứ? Tôi bước đến bàn làm học và từ từ ngồi xuống bên cạnh Yunho, anh ta nhìn tôi và nhìn xuống trong khi tôi cố gắng tập trung vào bài học, hành động như anh là vô hình không khí, nhưng tôi không thể! Trái tim ngu ngốc của tôi đang run lên đến mức tôi sợ rằng tôi sẽ có một cơn đau tim, tôi không thể chịu đựng được nó, thực tế rằng anh đang ngồi cạnh tôi chỉ cách vài inches làm tôi phát điên… Tôi muốn nhảy vào vòng tay anh và hôn anh, nói với anh rằng tôi yêu anh nhưng chưa lần nào tôi cảm thấy những xiềng xích nặng nề như trói quanh tay, chân. Khiến tôi đau khổ nhiều hơn và nhiều hơn nữa..

Thời gian như đóng băng, tôi đếm từng giây đến giờ nghỉ trưa…

Cuối cùng tiếng chuông cũng reo và giờ nghỉ trưa cũng tới, tôi đứng dậy chạy ngay ra khỏi lớp. Cuối cùng đã thoát khỏi anh ta. Tôi chạy lên sân thượng và ngồi nhìn bầu trời, đột nhiên nghe thấy một âm thanh phía sau, khi quay lại tôi nhìn thấy Yunho đang đứng đó, tôi nhìn xung quanh cố gắng để tìm một lối thoát nhưng không được, Yunho đang đứng chặn lối ra duy nhất…

Yunho nhìn tôi: “Jae à…”

Tôi lùi lại: “Em vẫn đang cố gắng… Em cần thời gian… Em không thể quyết định ngay bây giờ được … Em rất giận anh, anh làm em tổn thương sâu sắc, và hi vọng rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương của em”

Yunho nhìn xuống: “Anh sẽ cho em tất cả các thời gian trên thế giới nếu nó khiến em tha thứ cho anh… Anh yêu em Jae à, tôi thật lòng và muốn em biết rằng anh không thể sống mà không có em, em là không khí và giờ anh cảm thấy như sắp chết vì không thở được. Anh không thể ngủ, không thể ăn uống, không thể làm việc hoặc làm bất cứ điều gì kể từ khi em rời xa anh… Anh sẽ làm bất cứ điều gì để chứng minh rằng anh thực sự yêu em, bất cứ điều gì!”

Yunho bắt đầu khóc khi, anh nhìn tôi với đôi mắt cầu khẩn, xin tôi tha thứ cho anh, khi nhìn thấy nó, trái tim tôi bắt đầu tan chảy bởi cái nhìn và lời nói của anh. Tất cả những tảng băng lạnh lùng bao quanh trái tim của tôi bắt đầu tan chảy…

Tôi đi ngang qua Yunho và chạy đến sân bóng đá, tôi muốn chạy trốn, để anh không thấy tôi khóc như một đứa trẻ yếu đuối!

Yunho POV:

Khi thầy giáo để Jae ngồi bên cạnh minh, tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, cậu đang ngồi rất gần nhưng lại rất xa, tôi cúi đầu xuống, nhìn ra cửa sổ, nhưng cậu ấy phớt lờ tôi hoàn toàn.

Hôm qua, khi tôi thấy Jae trong phòng họp, tôi gần như không kiểm soát được bản thân mình, tôi muốn ôm Jae và hôn cậu ấy… Tôi muốn Jae biết rằng tôi yêu cậu thật lòng và rằng tôi đang chết từ từ và đau đớn mỗi khi không có cậu trong vòng tay của tôi…

Khi chuông vừa reo, Jae chạy đi quá nhanh, tôi đã chạy theo vì muốn nói chuyện và giải thích… Tôi muốn cậu cho tôi biết mình phải làm gì … làm thế nào để làm cho Jae cho tôi một cơ hội thứ hai… làm thế nào để làm cho cậu ấy yêu tôi một lần nữa.

Tôi chạy lên sân thượng ngay sau Jae, cậu đang ngồi ở đó nhìn bầu trời, khi quay lại nhìn thấy tôi, Jae nhìn xung quang, tôi cậu ấy muốn trốn nhưng tôi đã ngăn chặn lối đi duy nhất để ra khỏi chỗ này.

Tôi nhìn cậu ấy: “Jae …”

Cậu nói: “Em vẫn đang cố gắng… Em cần thời gian… Em không thể quyết định ngay bây giờ được … Em rất giận anh, anh làm em tổn thương sâu sắc, và hi vọng rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương của em”

Tôi nhìn xuống, cảm thấy trái tim như vỡ tan một lần nữa với mỗi từ cậu nói, tôi trả lời: “Anh sẽ cho em tất cả các thời gian trên thế giới nếu nó khiến em tha thứ cho anh… Anh yêu em Jae à, tôi thật lòng và muốn em biết rằng anh không thể sống mà không có em, em là không khí và giờ anh cảm thấy như sắp chết vì không thở được. Anh không thể ngủ, không thể ăn uống, không thể làm việc hoặc làm bất cứ điều gì kể từ khi em rời xa anh… Anh sẽ làm bất cứ điều gì để chứng minh rằng anh thực sự yêu em, bất cứ điều gì!”

Tôi không thể ngăn những giọt nước mắt của mình nữa, tôi bắt đầu khóc và nhìn cậu ấy với đôi mắt cầu xin, cầu xin Jae tha thứ cho tôi, tôi có thể thấy tình yêu trong mắt cậu, đằng sau những tổn thương và giận dữ, đằng sau nỗi buồn thì vẫn còn có tình yêu trong đôi mắt đó… nên vẫn còn hy vọng cho tôi, cho chúng tôi! Và tôi sẽ chiến đấu cho niềm hy vọng với tất cả những gì mình có, tôi sẽ giành chiến thắng…

Jaejoong đi ngang qua tôi và chạy đến sân bóng đá, tôi muốn chạy theo nhưng lại cảm thấy rằng ngày hôm nay thế là quá đủ, bây giờ tôi sẽ để cậu ấy đi, phải nghĩ ra một kế hoạch để làm cho Jae ngồi xuống và lắng nghe tôi nói và ngay cả khi phải bắt cóc cậu ấy!

End Yunho’s POV

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro