Ma Dao Le Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 10 - 4 : Quyết định (4)

Dịch giả: Yummy.JKangt4.sE

Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy muội sẽ nghe lời ta chứ?"

Tiểu Tụ suy nghĩ một chút, nói: "Tất nhiên là muội sẽ nghe lời đại huynh mà." Vẻ mặt Tiểu Tụ vô cùng đau khổ.

Tiểu Ngưu nghe xong như được mở cờ trong bụng, nghĩ: "Nếu nàng đã để ta quyết định, vậy ta còn phải khách khí làm gì nữa?" Thế rồi, Tiểu Ngưu liên hô to: "Người đâu." Tên ngươi hầu lúc nãy vội có mặt bởi hắn vẫn đang đứng đây từ trước. Hắn nghe thấy thiếu gia gọi mừng quá đến nỗi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Tiểu Ngưu chỉ tay ra phía trước, nói: "Ngươi đi nói với thái thái, tiểu thư không đồng ý gả cho cả công tử, bảo mấy bà mối hãy về đi."

Người hầu liếc mắt nhìn Tiểu Tụ. Tiểu Tụ kêu lên: "Ca ca, sao lại làm vậy?" Tiểu Ngưu nhìn nàng, hỏi: "Vậy muội tính thế nào?" Tiểu Tụ cứ đứng trân trân mà không nói nên lời. Nhân cơ hội này, Tiểu Ngưu liền bĩu môi gọi tên người hầu : "Đi thôi, ngươi chưa nghe thấy ta nói gì sao."

Tên hầu dạ một tiếng, nhanh chân bỏ chạy cứ như sợ biến cố gì sắp xảy ra. Hắn đi rồi, Tiểu Tụ liền đóng cửa phòng lại, sau đó òa khóc. Việc nàng khóc làm Tiểu Ngưu vô cùng sửng sốt.

Tiểu Ngưu hỏi: "Tiểu Tụ, muội khóc vì gì vậy?" Ngắm nhìn Tiểu Tụ bưng mặt khóc, Tiểu Ngưu có điểm đáng thương, cũng muốn an ủi nàng.

Tiểu Tụ mếu máo nói đừng lo cho mình nhưng nàng lại tiến sát vào người Tiểu Ngưu mà tựa đầu vào ngực của hắn, thế rồi nàng cứ thế khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc của Tiểu Tụ khiến Tiểu Ngưu chân tay luống cuống, đứng ngẩn người ra một lúc rồi lấy tay ôm lấy eo của nàng, mặc cho nàng khóc một cách thống khoái .

Vòng eo của Tiểu Tụ vừa rất mềm mại lại rắn chắc. Tiểu Ngưu ôm lấy thắt lưng của Tiểu Tụ, cảm thụ được sự ấm áp cũng như mùi thơm ngây ngất từ cơ thể nàng. Chỉ đáng tiếc là tiểu nha đầu này cứ khóc mãi, khiến Tiểu Ngưu không còn cách nào khác ngoài việc bình tâm mà ôm lấy nàng .

Tiểu Ngưu ghé vào tai nàng khuyên nhủ: "Được rồi, muội đừng khóc nữa, nói cho ta xem vì sao muội khóc." Tiếng Tiểu Tụ khóc cũng dần dần nhỏ đi.

Tiểu Ngưu nói tiếp: "Thôi nào, muội thả tay ra đi, ôm ta chặt quá không thở nổi được đây này." Vừa nói chuyện Tiểu Ngưu lại vừa vuốt ve lưng của nàng. Hắn quả thực muốn sờ soạn ở phía dưới nữa, muốn chạm vào mông của nàng xem nó thế nào. Nhưng hắn cũng nghĩ là không được phép làm như vậy. Bây giờ hai người vẫn đang là ôm nhau bình thường, nhưng nếu Tiểu Ngưu dám chạm vào chỗ đó, chắc chắn Tiểu Tụ sẽ nghĩ ngay hắn là một tên tiểu nhân bỉ ổi và ghét hắn thậm tệ.

Tiểu Tụ cũng ngừng khóc, buông Tiểu Ngưu ra. Nàng không muốn để Tiểu Ngưu nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này, lấm tấm những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Tiểu Ngưu cười hì hì nói: "Tiểu muội của ta, thôi bây giờ muội hãy nghỉ ngơi một chút mà tĩnh tâm lại, mai ta sẽ gặp lại muội." Nói rồi hắn đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi phòng

Tiểu Tụ hừ nói: "Đều tại ca không tốt cả, ca ca mau đi đi. Muội ghét ca ca lắm." Tiểu Ngưu quay đầu lai, hỏi: "Những việc ta làm đều là vì tốt cho muội mà thôi !" Tiểu Tụ bất mãn nói: "Tốt cái gì mà tốt, tốt mà muội lại không gả cho một ai sao. Nếu sau này muội không tìm được ai tốt như ba người họ, muội sẽ tìm đến huynh tính sổ." Tiểu Ngưu cười ha hả, nói: "Bằng vào muội muội của ta thiếu gì có một nam nhân tốt? Hi hi, Không có ai lấy muội thì ta lấy, càng tốt."

Tiểu Tụ xì một tiếng rồi nở nụ cười, quay đầu lại sẵng giọng: "Ca ca chỉ có nói bậy, ca mau đi đi . Điềm Nữu tỷ tỷ về sau đã gả cho ca ca rồi còn gì."

Tiểu Ngưu thoáng nhìn khuôn mặt nàng đang cười, nói nhỏ: "Nghỉ ngơi sớm một chút ắt có mộng đẹp." Sau đó chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng.

Vừa ra khỏi cửa Tiểu Ngưu đã thấy Điềm Nữu cùng đám người hầu đứng ngoài cửa, Tiểu Ngưu đối với mấy tên gia nhân khoát khoát tay, nói : "Hết việc làm rồi sao mà đứng hết cả đây thế này." Mấy tên người hầu vội tản đi chỗ khác. Điềm Nữu cũng muốn đi thì Tiểu Ngưu gọi lại nàng nói: "Điềm Nữu, muội đừng đi nha. Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để tâm sự mà."

Điềm Nữu ngượng ngùng nói: "Muội còn có việc khác, muội trở về phòng của mình đây." Tiểu Ngưu kéo tay nàng lại, nói: "Lúc này thật thích hợp để chúng ta nói chuyện." Tiểu Ngưu vừa nói vừa dắt nàng về phía phòng của mình.

Về đến phòng, Điềm Nữu liền bị Tiểu Ngưu đặt ngồi vào một chiếc ghế bên giường còn mình thì ngồi vắt chân chéo ngồi trên giường, tỏ vẻ hoan hỉ.

Điềm Nữu hỏi: "Tiểu Ngưu ca, sao huynh lại phấn khích vậy?"

Tiểu Ngưu cười, nói: "Ta tất nhiên là phấn khích rồi. Từ lúc a được gặp lại mọi người, gặp lại muội, ta vui đến không sao ngủ được." Điềm Nữu cũng cười nói: "Tiểu Ngưu ca, sao lại là từ lúc này, chẳng lẽ Ngưu ca lại đi nữa sao?" Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Đúng là ta không nên đi nhưng tình thế bắt buộc ta phải làm vậy? Ta vừa mới bắt đầu học nghệ, không thể bỏ dở giữa chừng được. Muội có thể đồng ý chờ ta được không, chờ đến ngày muội sẽ làm lão bà của ta?" Điềm Nữu suy nghĩ một chút nói: "Muội là người thôn quê, cái gì cũng không biết nhiều. Nhưng muội biết chắc chắn rằng đối với một người nam nhân của mình phải tuyệt đối chung thủy . Về sau, nếu muội được gả cho huynh, muội chỉ mong có được một cuộc sống yên bình bên cạnh huynh mà thôi."

Tiểu Ngưu gật đầu, nói; "Chờ ta học được giỏi bản lĩnh, hoàn thành xong tâm nguyện, ta nhất định sẽ cưới muội, sau đó chúng ta sẽ sống thật sung sướng."

Reply With Quote

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro