Phiên ngoại: Lư hương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện tại "Cổ thất" Tàng Bảo Các ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lôi ra được một cái lư hương cũ kỹ.

Lư hương kia có mình tựa gấu, mũi con voi, mắt tê giác, đuôi con trâu, chân như hổ. Phần bụng làm chỗ đốt, sau khi châm hương, miệng phun khói nhè nhẹ.

Trong tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện vân vê nó một trận: "Vật này nhìn qua thật thú vị, không có sát khí cùng lệ khí, khẳng định không phải thứ hại người. Lam Trạm, ngươi biết vật này dùng để làm gì không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện ngửi ngửi khí hương, cũng cảm thấy không có gì bất ổn. Hai người không tìm được manh mối nào, liền cất lư hương đi, để lúc khác lôi ra nghiên cứu tiếp.

Ai ngờ, cả hai vừa nằm xuống không lâu, liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, phát hiện chính mình cùng Lam Vong Cơ không phải đang ở trong tĩnh thất tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà lại là ở tại một mảnh rừng hoang.

Ngụy Vô Tiện từ dưới đất đứng dậy: "Đây là chỗ nào?"

Lam Vong Cơ: "Nơi đây không phải hiện thực."

Ngụy Vô Tiện: "Không phải hiện thực? Không thể nào". Hắn phẩy phẩy tay áo, cảm giác rõ ràng đến cực điểm: "Đây không phải hiện thực thì có thể là cái gì?"

Lam Vong Cơ không trả lời, yên lặng đi đến bên cạnh một suối nước, ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn. Ngụy Vô Tiện đi qua, vừa soi bóng xuống nước, cả người liền ngây ngẩn.

Hình chiếu dưới nước là bộ dạng của hắn ở kiếp trước!

Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩng đầu: "Cái lư hương kia có vấn đề?"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Có lẽ vậy."

Nhìn chằm chằm khuôn mặt trong nước đã lâu không nhìn thấy, một lúc sau Ngụy Vô Tiện rời đi ánh mắt, nói: "Không có việc gì. Cái lư hương kia ta đã xem qua, không có oán khí, cũng tuyệt đối không phải yêu tà, phỏng chừng là do vị tiên sư nào đó làm ra để tu luyện hoặc để tiêu khiển. Chúng ta đi tới phía trước một chút, xem xét tình hình đi."

Hai người liền bắt đầu đi từ mảnh rừng không biết là ảo ảnh hay là thứ khác. Không lâu sau, một ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mắt.

Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy ngôi nhà gỗ, bỗng "A" một tiếng, Lam Vong Cơ hỏi: "Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhìn kỹ, lại nói: "Ta cảm thấy ngôi nhà này có chút quen mắt."

Nhà gỗ nhìn như một nông trại bình thường, hắn dù có thắc mắc thì cũng không thể xác định được đã từng gặp qua hay chưa. Đúng lúc, từ trong nhà gỗ truyền đến âm thanh dệt vải kẽo ka kẽo kẹt.

Hai người liếc nhau, không cần nói gì mà đồng loạt đến gần.

Tới cửa nhà gỗ, vừa nhìn vào bên trong, hai người lại nhất thời ngẩn ra.

Thứ bên trong nhà gỗ còn hơn cả tưởng tượng xấu nhất ban đầu của bọn họ. Không có ác đồ hung hiểm, cũng không phải yêu thú hung thi, chỉ có một người. Một người mà bọn họ cực kỳ quen thuộc.

Bên trong nhà gỗ, vậy mà lại có một "Lam Vong Cơ"!

"Lam Vong Cơ" này với người bên cạnh Ngụy Vô Tiện cùng mang khuôn mặt tuấn mỹ giống nhau như đúc, dáng người cao gầy cũng y hệt nhau. Một thân bố sam (áo vải) xanh trắng mộc mạc mà không thô kệch, khoác trên người y, cũng không che đậy nổi thần thái danh sĩ tiên phong đạo cốt. Máy dệt bên cạnh dường như có pháp thuật điều khiển, tự động vận hành, kẽo kẹt âm thanh dệt vải. "Lam Vong Cơ" thì ngồi ở một bên, chuyên chú đọc sách, tập trung suy nghĩ.

Hai người đã chạy tới trước cửa nhà, còn phát ra tiếng động không nhỏ, thế mà "Lam Vong Cơ" giống như không phát hiện ra, thần sắc vẫn thản nhiên, ngón tay thon dài trắng nõn lật qua trang khác.

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, lại nhìn "Lam Vong Cơ" bên trong, chợt bừng tỉnh: "Thì ra là thế, thì ra là thế!"

Lam Vong Cơ khẽ nhếch mi, động tác rất nhỏ này biểu thị sự kinh ngạc của y, hỏi: "Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Này này này, này là mộng của ta a!"

Lời còn chưa dứt, một thân ảnh hắc y thon dài lắc lắc lư lư đi từ bên ngoài vào, kéo dài giọng: "Nhị ca ca, ta đã về rồi!"

Nhìn "Ngụy Vô Tiện" vác cuốc, xách theo sọt cá, miệng ngậm cỏ, vẻ mặt hưng phấn, Lam Vong Cơ càng thêm trầm mặc.

Nếu đây là cảnh trong mơ của Ngụy Vô Tiện, thì người ở trong mơ không nhìn thấy bọn họ cũng là điều đương nhiên.

"Lam Vong Cơ" dệt vải lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy "Ngụy Vô Tiện", khoé môi khẽ cong lên rồi trở lại bình thường, đứng dậy nghênh đón, rót cho hắn một chén nước.

"Ngụy Vô Tiện" phun ra nhánh cỏ trong miệng, ngồi vào bàn, cầm lấy nước uống ừng ực ừng ực, nói: "Hôm nay nắng to quá, phơi chết ta rồi. Việc ở ruộng ta bỏ không làm. Rảnh rồi tính sau."

"Lam Vong Cơ" nói: "Ân." Lại lấy ra khăn vải trắng tuyết đưa cho hắn. "Ngụy Vô Tiện" cười hì hì đưa mặt qua, ý tứ rõ ràng là muốn y giúp mình lau mặt.

"Lam Vong Cơ" cũng không ngại, thật sự nghiêm túc chuyên chú mà lau cho hắn. "Ngụy Vô Tiện" hưởng thụ, miệng cũng không nhàn rỗi: "Vừa rồi ta đi bờ sông chơi một chuyến, đánh hai con cá, Nhị ca ca buổi tối nấu canh cá cho ta nha!"

"Ân."

"Cá trích của Cô Tô ăn như thế nào vậy? Lam Trạm, ngươi hầm cá với dưa chua được không? Ta thích như vậy. Tuyệt đối đừng nấu thành ngọt, ăn một miếng liền muốn phun ra."

"Ân. Sẽ nấu."

"Trời càng ngày càng nóng, hôm nay nước tắm không cần đun nóng quá đâu, cho nên củi ta cũng chỉ chặt một nửa."

"Ân. Không sao."

"..." Lam Vong Cơ chăm chú nhìn cảnh sinh hoạt gia đình của hai người, hỏi: "Mộng của ngươi?"

Ngụy Vô Tiện cười muốn nội thương, nói: "Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha, ách, đúng vậy, không hiểu sao ta có một đoạn thời gian luôn mơ thấy giấc mộng này. Mơ thấy chúng ta quy ẩn sơn dã, ta ra ngoài săn thú trồng trọt, ngươi ở nhà giữ nhà dệt vải, nấu cơm cho ta. A, đúng rồi, ngươi còn giúp ta quản lý tiền nong, buổi tối lại sửa quần áo cho ta. Ta mỗi lần đều mơ thấy ta để ngươi đun nước tắm, buổi tối cùng nhau tắm rửa, nhưng mỗi lần sắp cởi quần áo đều tỉnh, thật đáng tiếc, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Hắn không hề cảm thấy giấc mộng này bị Lam Vong Cơ thấy là chuyện gì mất mặt, ngược lại còn cảm thấy rất đắc ý. Lam Vong Cơ nhìn hắn vui vẻ như vậy, ánh mắt nhu hòa: "Cũng tốt."

Trong mộng của Ngụy Vô Tiện toàn là mấy việc lặt vặt lông gà vỏ tỏi; nấu cơm ăn cơm, chăm gà đốn củi, quả nhiên tới lúc đun nước tắm, cảnh trong mơ liền ngừng lại.

Hai người đi thêm vài bước, từ nông trại đi tới một tòa lâu các tao nhã tĩnh mịch, ngoài lâu có một cây hoa ngọc lan, ở trong bóng đêm mùi hương phảng phất toả ra như thấm vào ruột gan.

Địa điểm trong mộng thay đổi, mà nơi này hai người tuyệt đối không thể quen thuộc hơn. Nơi đây chính là Tàng Thư Các ở Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ô cửa sổ trên lầu còn có ánh đèn dầu hắt ra, ẩn ẩn có tiếng người truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn: "Chúng ta vào xem?"

Không hiểu sao thái độ của Lam Vong Cơ lại đặc biệt khác thường, y dừng chân không tiến lên. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm ô cửa sổ kia, như suy tư cái gì, chần chần chừ chừ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, nghĩ không ra Lam Vong Cơ có lý do gì mà lại không muốn đi vào, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, trầm ngâm một lát, đang muốn mở miệng, từ trong Tàng Thư Các bỗng nhiên truyền ra một trận cười càn rỡ.

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy, ánh mắt liền sáng lên, chạy xộc vào trong Tàng Thư Các, ba bước nhảy lên lầu.

Hắn đi vào, Lam Vong Cơ tất nhiên sẽ không ở lại bên ngoài một mình, cũng cùng tiến vào. Hai người cùng nhau đi vào gian phòng sáng đèn trong Tàng thư Các, quả nhiên gặp sự tình rất thú vị.

Trên tấm chiếu nhạt màu, ngồi chép phạt bên thư án, Ngụy Anh mười lăm, mười sáu tuổi đang đập bàn cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Trên mặt đất ném một quyển sách đã ố vàng, bị Lam Trạm mười lăm, mười sáu tránh như tránh rết, đã thối lui đến góc Tàng Thư Các, phẫn nộ gào lên: "Ngụy Anh!"

Thiếu niên Ngụy Anh cười đến suýt lăn ra khỏi thư án, vất vả giơ tay lên: "Ta đây! Ta ở đây!"

Mà bên này Ngụy Vô Tiện cũng muốn cười đến lăn lộn, túm Lam Vong Cơ bên cạnh nói: "Giấc mộng này hay nha! Ta không xong rồi, Lam Trạm, ngươi nhìn kìa, ngươi nhìn ngươi năm đó xem, sắc mặt kia, ha ha ha ha ha ha..."

Không biết vì sao, sắc mặt Lam Vong Cơ lại càng thêm cổ quái. Ngụy Vô Tiện lôi y tới một bên chiếu ngồi xuống, cười tủm tỉm chống cằm nhìn hai người bên kia giận dỗi huyên náo, cãi cọ đánh nhau.

Bên kia, thiếu niên Lam Trạm đã rút ra Tị Trần, Ngụy Anh vội ôm lấy Tùy Tiện, thân kiếm ba phần rời khỏi vỏ, nhắc nhở: "Hình tượng! Lam nhị công tử! Chú ý hình tượng! Ta hôm nay cũng mang theo kiếm, ngươi có muốn đánh nhau ở Tàng Thư Các hay không a!"

Lam Trạm tức giận: "Ngụy Anh! Ngươi... Ngươi là loại người gì vậy!"

Ngụy Anh nhướng mày: "Ta còn có thể là loại người gì chứ. Là nam nhân!"

"..." Lam Trạm kịch liệt: "Không biết xấu hổ!"

Ngụy Anh: "Việc này mà cũng phải xấu hổ? Ngươi đừng nói với ta là ngươi trước giờ chưa từng xem cái này. Ta không tin."

Nghẹn một lúc lâu, Lam Trạm mặt lạnh xuống, rút kiếm xông lên. Ngụy Anh lắp bắp kinh hãi: "Thế nào, ngươi đánh thật à!"; cũng nghênh kiếm đánh trả. Hai người thế mà lại thật sự so chiêu ở trong Tàng Thư Các.

Nhìn đến đây, Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, ngạc nhiên hỏi: "Sao lại thành thế này? Ta nhớ lúc ấy chúng ta không có đánh nhau thật mà?"

Lam Vong Cơ giữ im lặng, Ngụy Vô Tiện nhìn y, y lại không dấu vết tránh đi ánh mắt Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện càng lúc càng cảm thấy đêm nay y thật kỳ quái, đang muốn mở miệng dò hỏi, chợt nghe bên kia tiểu Ngụy Anh vừa đánh nhau, vừa trêu ghẹo: "Hảo hảo hảo, có thể thu có thể phóng, có co có giãn, hảo kiếm pháp! Nhưng mà, Lam Trạm nha Lam Trạm, ngươi xem mặt ngươi đỏ thành như vậy, là do cùng ta đánh mà đỏ, hay là do vừa rồi xem phải thứ tốt kia mà đỏ?"

Tiểu Lam Trạm căn bản không đỏ mặt, một kiếm quét tới: "Nói hươu nói vượn!"

Vòng eo Ngụy Anh ngưỡng ra sau, như cái cầu sắt dẻo dai tránh được một kiếm, lại thẳng người lên, nhanh tay nhéo một cái trên gương mặt trơn bóng trắng nõn của Lam Trạm: "Ta nào có nói hươu nói vượn, nếu không ngươi tự sờ đi, mặt ngươi nóng lên rồi kìa, ha ha!"

Lam Trạm sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vung tay muốn gạt đi móng vuốt của hắn. Ngụy Anh đã rụt tay lại, khiến cho y đập hụt, suýt nữa đập phải chính mình. Hắn điêu luyện khéo léo xoay người, thản nhiên nói: "Lam Trạm nha Lam Trạm, không phải ta nói ngươi, ngươi nhìn xem mấy người bằng tuổi ngươi, làm gì có ai giống ngươi, trêu một chút liền đỏ mặt. Chút kích thích này cũng chịu không nổi, ngươi cũng quá non rồi."

Cảnh tượng này không xảy ra trong hiện thực, đây cũng không phải mộng của hắn, vậy chỉ có thể là mộng của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện xem đến say sưa, nói: "Lam Trạm, ngươi thật hiểu ta, đúng là ta sẽ nói như vậy."

Nhưng mà, hắn lại không chú ý tới Lam Vong Cơ lúc này giống như có chút đứng ngồi không yên.

Bên kia, Ngụy Anh tiếp tục nói: "Chép sách quá nhàm chán, không bằng ta vừa chép vừa dạy ngươi mấy thứ này nọ? Coi như là báo đáp công ơn ngươi đã giám sát ta..."

Nhịn hắn hồ ngôn loạn ngữ lâu như vậy, Lam Trạm rốt cuộc rốt cuộc nhịn không nổi nữa, xuất ra Tị Trần, hai kiếm va chạm, song song bay ra ngoài cửa sổ. Ngụy Anh thấy Tùy Tiện bị tuột khỏi tay, kinh hãi hô: "Ai, kiếm của ta!"

Vừa hô lên, hắn liền lao ra ngoài cửa sổ định đoạt lấy kiếm, Lam Trạm lại đột nhiên đánh tới từ phía sau, đem hắn đè xuống trên mặt đất. Ngụy Anh nhấc đầu khỏi mặt đất, luống cuống giãy giụa tay chân, ngươi tới ta đi mấy lần, hai người lập tức dây dưa thành một khối loạn thất bát tao.

Ngụy Anh liều mạng duỗi chân huých khuỷu tay, mà thế nào cũng trốn không thoát nổi tứ chi kìm kẹp của Lam Trạm, giống như bị bao lại bởi một tấm lưới sắt bền chắc không thể phá được, nói: "Lam Trạm! Lam Trạm ngươi làm gì vậy! Ta nói giỡn, nói giỡn a! Ngươi làm gì mà nghiêm túc quá vậy!"

Lam Trạm dùng một tay bắt lấy hai cổ tay hắn, áp ra phía sau, trầm giọng nói: "Ngươi, vừa rồi nói muốn dạy ta cái gì."

Khẩu khí của y nghe thực lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại như có núi lửa phun trào.

Hai người vốn dĩ thực lực ngang nhau, Ngụy Anh nhất thời chủ quan, bị hắn bắt được chỗ hiểm áp chế trên mặt đất, đành giả ngu: "Không a? Ta vừa rồi có nói gì sao?"

Lam Trạm: "Không nói?"

Ngụy Anh hùng hồn nói: "Không có!"

Hắn lại nói: "Lam Trạm ngươi đừng cứng nhắc như vậy, đừng nghĩ mỗi câu ta nói nói đều là thật a, nói hươu nói vượn ngươi cũng tin, cái này có gì đáng để tức giận đâu. Ta không nói nói nữa là được chứ gì, ngươi mau thả ta ra, hôm nay ta còn chưa chép phạt xong đâu, không đùa nữa, không đùa nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Lam Trạm mới dịu đi, hơi thả lỏng cánh tay. Không ngờ, Ngụy Anh vừa co lại cổ tay, mặt mày khẽ cong, nhãn châu (tròng mắt) xoay động, lập tức vung lên một chưởng.

Có điều, Lam Trạm cũng sớm có phòng bị, Ngụy Anh vừa động, y lập tức lanh lẹ bắt lấy, ngăn chặn hắn một lần nữa. Lần này y ra tay càng nặng, cổ tay Ngụy Anh bị vặn thành vòng cung, ai ôi ai ôi kêu: "Ta nói giỡn thôi! Lam Trạm! Đừng như vậy chịu không nổi đâu a!"

Ánh mắt Lam Trạm ẩn ẩn có ánh lửa nhảy lên, không nói hai lời, rút đai buộc trán trên đầu, quấn ba vòng, chặt chẽ bó trụ đôi tay Ngụy Anh ở dưới thân, kết thêm cái nút thắt.

Vạn lần không ngờ tới sự việc lại diễn ra như vậy, Ngụy Vô Tiện ở một bên xem đến trợn mắt há môm!

Thật lâu sau, hắn mới quay qua nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, thế nhưng lại phát hiện Lam Vong Cơ tuy rằng sắc mặt vẫn trắng tuyết như cũ, không lộ ra một tia đỏ ửng, mà vành tai đã ửng một màu hồng nhạt.

Ngụy Vô Tiện xấu xa dán qua: "Lam nhị ca ca... Mộng này của ngươi, hình như có chút không thích hợp a?"

"..." Lam Vong Cơ bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Đừng xem nữa!"

Ngụy Vô Tiện lập tức kéo y lại: "Đừng đi! Ta còn muốn xem, lúc sau ở trong mộng của ngươi sẽ phát sinh chuyện gì, vẫn chưa tới chỗ đặc sắc mà!"

Cạnh thư án trong Tàng Thư Các, Ngụy Anh bị Lam Trạm trói đến kêu la inh ỏi, sau khi an tĩnh lại muốn nói đạo lý với y: "Lam Trạm, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi như vậy là lòng dạ hẹp hòi. Ngươi nghĩ lại đi, vừa rồi ta có nói gì với ngươi sao?"

Lam Trạm chỉ im lặng thở gấp, lãnh đạm nói: "Ngươi tự mình nghĩ lại xem vừa rồi đã nói cái gì."

Ngụy Anh giảo biện: "Ta chẳng qua có nói ngươi non, nói ngươi không hiểu một số việc thôi. Chẳng lẽ đó không phải sự thật sao? Có mấy chuyện người lớn ngươi thật sự không hiểu mà. Bị vạch trần sự thật ngươi liền đối với ta như vậy, còn không phải lòng dạ hẹp hòi thì là cái gì?"

Lam Trạm hờ hững: "Ai nói ta không hiểu."

Ngụy Anh nhướn mày, cười nói: "A. Phải không? Ngươi cũng đừng mạnh miệng, ngươi hiểu mới lạ đó ha ha ha ha ha ha... A!"

Hắn đột nhiên kêu lên sợ hãi, là bởi vì Lam Trạm đột nhiên nắm lấy nơi nào đó phía dưới của hắn.

Gương mặt tuấn mỹ còn mang nét trẻ con của Lam Trạm lạnh đi, y lặp lại một lần: "Ai nói ta không hiểu."

Ngụy Vô Tiện bám lấy người Lam Vong Cơ, cắn vành y tai nói: "Đúng vậy, ai nói ngươi không hiểu? Ngày có chút suy nghĩ, đêm liền nằm mơ, Lam Trạm, ngươi nói thật đi, năm đó ngươi rất muốn làm như vậy với ta có phải không? Không nghĩ tới... Hàm Quang Quân lại là như vậy nha."

Lam Vong Cơ tuy vẫn mặt không cảm xúc, nhưng tầng hồng nhạt kia đã lặng lẽ bò lên trên cần cổ trắng nõn của y. Khó có thể nhận ra ngón tay y đặt trên đầu gối cũng gập lại.

Tiểu Ngụy Anh bên kia bị ngươi ta bắt được mệnh căn tử (điểm chí mạng), nằm liệt trên mặt đất, hít vào mấy ngụm khí lạnh, nói: "Lam Trạm ngươi làm cái quỷ gì vậy! Nổi điên rồi sao!"

Toàn bộ thân thể Lam Trạm đã chen vào giữa hai chân Ngụy Anh, tư thế này thật sự làm cho lòng người sinh ra cảm giác bị uy hiếp, Ngụy Anh thấy tình thế không tốt, vội vàng sửa lời: "... Không không không! Không ai nói ngươi không hiểu cả! Ngươi ngươi ngươi ngươi buông ra trước đã, có gì từ từ nói!"

Tay hắn điên cuồng vung loạn, nhưng đai buộc trán Cô Tô Lam thị vô cùng chất lượng, mặc hắn vùng vẫy như thế nào cũng cởi không được, giãy mãi không thoát đành vung tiếp hai cái, chợt thấy một quyển sách rớt xuống cạnh đó, hắn vội vàng túm lấy ném vào người Lam Trạm, hy vọng dùng sách thánh hiền có thể thức tỉnh y, nói: "Ngươi mau tỉnh lại đi!"

Quyển sách kia đầu tiên là đáp lên ngực Lam Trạm, sau đó rơi xuống giữa hai chân đang mở rộng của Ngụy Anh, xoạt xoạt lật lật vài tờ. Lam Trạm cúi đầu vừa thấy, ánh mắt liền bất động.

Ma xui quỷ khiến làm sao, trang sách vừa lật mở lại vừa vặn dừng ở một tư thế cực kỳ lộ liễu, hình vẽ trên xuân cung đồ vô cùng buông thả. Hơn nữa, hai người trong tranh đều là nam tử!

Ngụy Vô Tiện nhớ rõ xuân cung đồ mà hắn khi xưa đưa cho Lam Vong Cơ xem không phải sách long dương, bên trong tuyệt đối không có trang vẽ nào như vậy, nhịn không được lại kinh ngạc cảm thán một lần nữa, mấy chi tiết trong giấc mộng của Lam Vong Cơ thật...quá phong phú, khiến người thán phục!

Lam Trạm cúi đầu, nhìn chằm chằm trang giấy kia không chớp mắt, Ngụy Anh cũng thấy hình vẽ trên đó, thoáng chốc có chút xấu hổ: "... A..."

Trong lòng kêu khổ không ngừng, vẫn cảm thấy động khẩu không bằng động thủ, ra sức rút một chân đá tới. Lam Trạm lại dùng một tay đè lên đầu gối hắn, đem hai chân hắn khai mở, đồng thời cởi xuống đai lưng với quần của Ngụy Anh.

Ngụy Anh chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, tựa hồ tâm cũng lạnh theo, cả kinh nói: "Lam Trạm ngươi làm gì vậy?!"

Ngụy Vô Tiện ở một bên xem đến tâm trì thần đãng (khao khát phóng đãng), vô cùng hưng phấn, nhịn không được thầm nghĩ: "Nói thừa! Làm ngươi a!"

Quần của Ngụy Anh bị cởi xuống, lộ ra thân dưới trơn bóng trắng nõn, hai chân thon dài đá tới đá lui. Lam Trạm đè hai chân của hắn lại, dựa theo trang vẽ đông cung kia, tay phải lập tức thăm dò tới điểm hồng nhạt giữa hai cánh mông tròn trịa tuyết trắng.

Toàn bộ nửa người dưới của Ngụy Anh bị đè chặt, chỗ bí ẩn bị mạnh mẽ đụng chạm cũng không có cách nào tránh thoát. Hai ngón tay Lam Trạm xoa xoa điểm hồng nhạt kia một chút, cả người Ngụy Anh run rẩy, trên mặt hiện lên một tia quẫn bách khiến hắn phải cố gắng nhịn xuống, cả người muốn phát điên mà vặn vẹo. Ánh mắt của thiếu niên đè trên người hắn lại vô cùng vững vàng, y mím môi, tay phải tiếp tục xoa nắn chỗ bí ẩn của hắn, lực đạo dần dần tăng lên cho đến khi chỗ kia bắt đầu mềm dịu. Cái miệng nhỏ hồng hào khẽ mở, e lệ ngượng ngùng nuốt lấy ngón tay trắng nõn.

Ngụy Vô Tiện cười cười liếc Lam Vong Cơ, nói: "Khó trách Hàm Quang Quân ngươi vừa rồi không chịu vào. Ở trong mộng làm chuyện này với ta, bị ta nhìn thấy, thật vô cùng xấu hổ nha."

Lam Vong Cơ vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, mắt rũ xuống, lông mi hơi run lên.

Ngụy Vô Tiện chống cằm nhìn bên kia, chứng kiến thiếu niên Ngụy Anh bị thiếu niên Lam Trạm đè ở dưới thân mạnh mẽ "mở rộng", hì hì nói: "Hàm Quang Quân ngươi có bản lĩnh nằm mơ, sao năm đó lại không có bản lĩnh làm ta thật. Ta..."

Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ bắt lấy hai tay hắn đè xuống đất, ngăn chặn cái miệng của hắn. Ngụy Vô Tiện cảm nhận sự nóng bỏng trên khuôn mặt y, trái tim trong lồng ngực y cũng nhảy nhót vô cùng mạnh mẽ, không khỏi có chút buồn cười, chờ hai cánh môi ướt át tách ra, hắn thầm thì: "Sao vậy, lại thẹn thùng rồi?"

Lam Vong Cơ hô hấp dị thường nặng nề, không trả lời. Ngụy Vô Tiện nói: "Hay là... Xem đến cương rồi?"

Cùng lúc đó, ở bên thư án, cổ họng tiểu Ngụy Anh cũng truyền ra tiếng khóc nức nở nỉ non.

Cả người Lam Trạm phủ lên người hắn, hạ thân hai người dán chặt, hiển nhiên là đang trong quá trình xâm lấn. Cảm giác được vật cứng không thuộc về cơ thể mình đang từng chút xâm nhập, Ngụy Anh khó chịu đến nỗi hai chân cong lên, nhưng đôi tay hắn lại bị đai buộc trán chặt chẽ trói trụ, không thể cử động, chỉ có thể thống khổ đập gáy xuống nền đất, tạo thành từng tiếng cộc cộc. Lam Trạm đưa tay lót xuống phía dưới gáy hắn, đồng thời cắm toàn bộ vật dưới thân vào trong cơ thể Ngụy Anh.

Điểm hồng nhạt kia ban đầu chỉ nuốt một ngón tay cũng khó khăn, giờ còn bị nong ra, nuốt vào một vật nóng bỏng cứng rắn. Nếp uốn non mịn ở cửa động cũng bị kéo căng đến trơn nhẵn. Ngụy Anh hoảng hốt, giống như vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Lam Trạm dựa theo hình minh hoạ trên xuân cung, chậm rãi đẩy eo lên, hắn lại vô thức nhỏ giọng nức nở.

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, tuy rằng khi đó ngươi còn nhỏ, nhưng thứ kia thì chẳng nhỏ tí nào. Khi đó ta vẫn còn non tơ, xem ra trận này làm hơi quá sức rồi."

Hắn vừa nói vừa dùng đầu gối cố ý đụng chạm vào giữa hai chân Lam Vong Cơ. Tận mắt chứng kiến một màn đông cung sống mà mình còn đóng vai chính, hắn càng có hứng thú muốn lĩnh giáo sự lợi hại của thứ này.

Bị cọ tới cọ lui, Lam Vong Cơ không nhịn nổi xé rách quần áo hắn, Ngụy Vô Tiện cũng tự mở rộng hai chân quấn lên hông y. Lam Vong Cơ cầm vật cứng rắn của mình, phần đầu cương cứng ma sát ở lối vào.

Hai người ngày nào cũng điên loan đảo phượng, thể xác và tinh thần của Ngụy Vô Tiện sớm đã vô cùng quen thuộc với y. Hắn ôm cổ Lam Vong Cơ, hít sâu một hơi, hạ thể liền bị lưỡi đao sắc bén thần tốc đâm vào.

Tiến vào vô cùng thuận lợi, huyệt khẩu mềm mại, tràng đạo nóng ẩm, vô cùng dịu ngoan mà gắt gao bao lấy cự vật xâm lấn, giống như sinh ra là để giành cho người ở trên. Chỉ một lát sau, chỗ hai người kết hợp liền truyền đến tiếng nước dính nhớp cùng tiếng va chạm của cơ thể.

Vật dưới thân Lam Vong Cơ to lớn nặng trĩu, hơn nữa còn là hình trụ hơi hơi cong lên phía trước, mỗi lần luật động đều vô cùng chuẩn xác cọ qua điểm mẫn cảm yếu ớt bên trong Ngụy Vô Tiện, mà điểm kia mỗi lần bị cọ qua đều mang tới khoái cảm điên cuồng cho cả hai.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đỉnh đến thần trí choáng váng không biết trời đất gì, tràng đạo thít chặt, tê dại từ đỉnh đầu đến mũi chân. Hắn sảng khoái ngửa cổ, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy, Ngụy Anh mười lăm, mười sáu tuổi trong mộng của Lam Vong Cơ cũng đang chịu cảnh khổ sở cùng khoái lạc.

Ngụy Anh nằm trên mặt đất tán loạn đầy sách, hai cổ tay vô lực bị trói cố định trên đỉnh đầu, dây cột tóc màu đỏ không biết đã lạc đến chỗ nào. Tóc đen hỗn loạn, con ngươi hơi khép, hai mắt đẫm lệ mông lung, muốn khóc lại như không khóc. Lam Trạm đè trên người hắn thao một trận, cảm thấy hai chân hắn còn chưa đủ rộng, cầm lấy một chân hắn để lên vai, kịch liệt đưa đẩy. Chân kia của hắn chịu không nổi, rơi xuống khuỷu tay của Lam Trạm tạo thành một đường cong duyên dáng, cơ bắp bên trong đùi cũng run rẩy kịch liệt.

Ngụy Anh bị cây gậy trong cơ thể kia ra ra vào vào không ngừng nghỉ, cự vật nóng bỏng cọ cọ đến phát điên. Lần đầu trải nghiệm chuyện này, chân tay luống cuống giống như người sắp chết đuối, chỉ có thể bám chặt lấy vai Lam Trạm. Hắn giờ phút này còn chẳng biết mình đang ở đâu, chỉ biết có người đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, dày vò khó chịu.

Tận mắt nhìn mình mười lăm, mười sáu tuổi bị tiểu Lam Trạm thao đến mặt mũi ửng hồng, run run rẩy rẩy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy như thế vẫn chưa đủ. Tiểu Lam Trạm tốt nhất nên thô bạo cường hãn thêm chút nữa, khi dễ tiểu Ngụy Anh đến chết đi sống lại, khóc lớn thêm tí nữa mới tốt. Như bây giờ là còn chưa có được đâu.

Tàng Thư Các vốn là một chỗ nhỏ hẹp, giờ lại có hai cảnh xuân sắc vô biên. Ngụy Anh mới vừa rồi mơ mơ màng màng bị tiếng nước dâm mĩ đáng xấu hổ "bạch bạch" làm cho tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn nóc trần Tàng Thư Các, rùng mình một cái, lại liếc mắt nhìn xuống, giống như muốn xem hạ thể của mình rốt cuộc đã thành cái dạng gì, xong lại không đủ can đảm. Trùng hợp lúc này, Lam Trạm sau một hồi cày cấy, liền nâng hai đùi hắn đặt lên vai, tiếp tục ra vào. Vòng eo Ngụy Anh bị gập thành một vòng cung mềm mại, tình hình giữa hai đùi đập vào hai mắt đẫm lệ mơ hồ của hắn.

Điểm phấn hồng nhỏ nhắn sạch sẽ ban đầu hiện tại đã bị cự vật của Lam Trạm ma sát thành màu đỏ thẫm, sưng đến đáng thương. Hung khí vừa dài vừa nóng vẫn còn ở bên trong ra ra vào vào, bạch trọc nhũ sắc hoà vào máu tươi đỏ thắm, còn có một chút chất lỏng trong suốt, lẫn lộn ở nơi hai người kết hợp. Mà phân thân của Ngụy Anh cũng hơi ngẩng đầu, còn tiết ra một chút bạch trọc. (Có ai thấy người cũng nóng lên theo ko a ~~)

Thấy thảm trạng như vậy, Ngụy Anh cả kinh ngây người. Một lúc sau không biết hắn lấy đâu ra sức lực, đột nhiên giãy giụa trở mình, thoát khỏi Lam Trạm, dùng đầu gối bò về phía trước muốn chạy trốn.

Vừa rồi bị Lam Trạm đè ra thao một trận, cả người hắn đã sớm vô lực, đầu gối run run rẩy rẩy, bò được một đoạn liền chịu không nổi, trực tiếp nằm sấp xuống. Tư thế này khiến cho hai cánh mông đầy đặn trắng nộn của hắn nhếch cao, bạch trọc cùng máu tươi từ của động chảy ra, theo đùi uốn lượn chảy xuống. Phần bên trong đùi toàn dấu tay xanh đỏ đan xen, nhìn mà rợn người, nhưng lại khiến người khác nổi lên dục vọng mãnh liệt muốn làm hắn.

Mà tất cả hình ảnh này lại rơi vào trong mắt Lam Trạm ở phía sau hắn. Hai mắt y đỏ lên, không nói một tiếng liền đuổi theo. Ngụy Anh cảm giác bên hông bị người gắt gao kiềm trụ, nơi vừa trống rỗng ngay lập tức lại bị lấp đầy.

Hắn rên rỉ một tiếng, thấp giọng nói: "Đừng mà..."

Bị chà đạp một lúc lâu, hậu huyệt sớm đã mềm mại ẩm ướt, dễ dàng nuốt lấy cự vật đến tận gốc. Ngụy Anh quỳ bò trên chiếu, thân thể bị đỉnh đến dịch về phía trước, sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ. Ngày trước hắn vào rừng chơi, nhìn thấy tư thế giao phối của dã thú cũng như vậy, cho nên khi bị người tiến vào từ phía sau, hắn càng thấy hổ thẹn mà thít chặt hậu huyệt. Lam Trạm bóp chặt eo hắn, đỉnh lộng càng thêm hung mãnh. Một trận tàn sát như vậy rốt cuộc khiến Ngụy Anh không chịu nổi nữa.

Nửa bên mặt cùng thân thể của hắn dán trên mặt đất, bị ép tới biến dạng, hắn bắt đầu nói năng lộn xộn: "Tha, tha mạng, tha mạng... Lam Trạm Lam nhị công tử, tha mạng a..."

Tất nhiên loại cầu xin này không hề có tác dụng, ngược lại càng bị xâm phạm mãnh liệt.

Ngụy Vô Tiện ha ha cười: "Trời ạ, ta nghe thôi mà cũng cứng rồi. Ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ qua cho hắn, làm chết hắn mới là chính đạo... A..."

Lam Vong Cơ đem hắn ôm lên, để hắn ngồi trên người mình. Trọng lượng thân thể khiến cho Ngụy Vô Tiện nuốt cự vật càng thêm sâu, sâu đến mức mặt mày cũng phải nhăn lại, vội vàng chuyên chú cưỡi trên người Lam Vong Cơ, điều chỉnh tư thế, bất chấp nói thêm mấy lời càn rỡ.

Theo tiếng va chạm cơ thể cùng tiếng nước vang dội, Ngụy Anh bên kia cũng thảm thiết: "Lam Trạm... Lam Trạm... Ngươi... Ngươi có nghe hay không a... Quá sâu... Đừng vào hết... Bụng ta đau..."

Lam Trạm mỗi lần tiến vào chỉ hận không thể xuyên thủng cơ thể hắn, lực đạo cương mãnh lại cường ngạnh, so sánh với khuôn mặt y hiện tại hoàn toàn là hai thái cực khác nhau. Hai đùi Ngụy Anh bị đâm đến tê đỏ, toàn bộ nửa người dưới cơ mồ mất đi tri giác. Hắn cố gắng bò lên phía trước, nhưng mỗi lần đều bị cường ngạnh kéo trở về, đem cự vật của Lam Trạm ăn sâu vào cơ thể. Như thế lặp lại vài lần, hắn thở không nổi nữa, đứt quãng nói: "Ngươi... Ngươi nghe ta nói, bên ngoài, bên ngoài bên ngoài có người chờ ta, Giang Trừng bọn hắn... Còn ở bên ngoài chờ ta... A!"

Nghe vậy, Lam Trạm đột nhiên rời khỏi cơ thể hắn, đem hắn lật lại.

Ngụy Anh phát ra tiếng nức nở, lập tức cuộn tròn thành một đoàn, như muốn giấu mình đi. Phía trước đã cương đến tám phần, muốn đứng không nổi mà tiết cũng chẳng xong. Chất lỏng giàn dụa bên bắp đùi, chảy xuống tí tách, vô cùng xuân sắc. Hậu huyệt bị mạnh mẽ sử dụng đã sưng tấy, còn không ngừng khép mở phun ra bạch trọc cùng máu đỏ, giống như là vô cùng cơ khát, luyến tiếc cự vật vừa rời khỏi kia.

Cùng lúc ở bên kia, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm eo, nâng mông, hắn ở trên người y bừa bãi nhún nhảy. Đến tận lúc này, khuôn mặt Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng, ngoại trừ hô hấp có chút hỗn loạn. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt y lúc này, căn bản nhìn không ra hiện tại y đang làm cái gì, càng không đoán được là hai tay của y đang nâng cái mông Ngụy Vô Tiện mà mạnh mẽ vuốt ve, chẳng buồn khống chế lực đạo của mình, lưu lên hai cánh mông tròn trịa dấu tay xanh tím. Y cúi đầu ngậm lấy hồng châu trên ngực trái Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng cắn cắn. Ngụy Vô Tiện nhả nuốt dương cụ của y, cự vật ướt đẫm tím đỏ lúc ẩn lúc hiện ở kẽ mông, sung sướng đến tê cả da đầu.

Bên kia, Lam Trạm nhìn chằm chằm Ngụy Anh nửa chết nửa sống trong chốc lát, bỗng nhiên xé rách áo hắn, nhéo mạnh điểm hồng nhạt ở trước ngực hắn, sau đó thúc mạnh vào trong thân thể hắn.

Ngụy Anh vất vả lắm mới hít thở được, lúc này toàn thân trên dưới đều mẫn cảm vô cùng, làm sao chịu nổi đối xử như vậy, "Ô!" một tiếng, bí huyệt cùng tràng đạo thắt chặt muốn chết, nước mắt ào ào tuôn ra.

Lam Trạm giống như đang giận dỗi hai điểm trước ngực hắn, vừa nhéo vừa xoa, làm cho chúng sưng tấy dựng thẳng lên, đỏ thắm như máu. Mỗi một lần bị làm như vậy, vách bên trong cơ thể Ngụy Anh lại mạnh mẽ co rút, tràng đạo mềm mại ấm áp thít chặt lấy hung khí, đem hình dáng cự vật của Lam Trạm phác hoạ đến rõ ràng.

Ngụy Anh khóc lóc: "Lam Trạm, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi non, không nên nói ngươi không hiểu, ta không dám dạy ngươi. Lam Trạm, Lam Trạm ngươi có nghe hay không, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca..."

Nghe được tiếng gọi cuối cùng mang theo giọng mũi kia, động tác của Lam Trạm chậm lại, quả nhiên thủ hạ lưu tình, ánh mắt mê ly nhìn ngắm khuôn mặt Ngụy Anh, nhẹ nhàng ngậm lấy hai cánh môi mỏng đang khóc thút thít xin tha của hắn.

Nửa người dưới của Ngụy Anh giống như bị đá nghiền quá, tràng đạo vừa nóng vừa xót, eo bụng vừa trướng vừa mỏi, hai điểm trước ngực còn chịu đủ tra tấn, cả người mơ mơ màng màng. Cảm nhận hung khí phía dưới chậm lại, trán hai người chạm nhẹ, còn có hai cánh môi mát lạnh kề sát, nếm có chút ngọt ngào, hắn liền mở mắt. Ngụy Anh nhìn thấy lông mi nhỏ dài đen nhánh của Lam Trạm gần trong gang tấc, y đang chuyên chú hôn hắn khiến hắn thấy mình được an ủi một chút.

Vì thế, hắn cũng mở miệng, nhẹ nhàng mút vào cánh môi Lam Trạm, lẩm bẩm nói: "... Còn muốn..."

Ý của Ngụy Anh là còn muốn hôn môi, Lam Trạm lại hiểu sai ý, hạ thân gia tăng đưa đẩy. Ngụy Anh hút vội hai ngụm khí, mau chóng ôm lấy cổ y, chủ động hôn lên.

Ban đầu Ngụy Anh chỉ cảm thấy vật cứng rắn thô dài ở bên trong tràng đạo cọ tới cọ lui vô cùng đáng sợ, nhưng cọ như vậy nửa ngày xong, từ tư vị mỏi mệt dần dần tìm được chút hứng thú. Đặc biệt là khi dương vật cong cong của Lam Trạm hung hăng đỉnh tới điểm nào đó trong vách, toàn thân hắn giống như bị sét đánh, sung sướng đến run rẩy. Cự vật của hắn ở phía trước cũng càng lúc càng ngẩng cao, bạch dịch tiết ra càng nhiều, hắn nhịn không được tự mình vặn vẹo cái eo. Nếu Lam Trạm không đâm vào đúng chỗ, hắn còn tự đem hạ thân lên nghênh đón, tiếng cầu xin trong miệng cũng dần thay đổi.

Ngụy Anh: "... Ca... Nhị ca ca... Lam nhị ca ca... Ta... Ta cầu ngươi..."

Lam Trạm thở hổn hển một hơi, thanh âm vững vàng: "Chuyện gì?"

Ngụy Anh vừa xoa vừa hôn má của y, nhỏ giọng nói: "Đâm lên trên, giống như vừa rồi, đâm ta ở nơi đó, được không..."

Lam Trạm chiều theo ý hắn, đặc biệt đâm thật mạnh vào nơi hắn yêu cầu, Ngụy Anh rên một tiếng, tứ chi bỗng nhiên gắt gao cuốn lấy y, kêu lên: "A..."

Lam Trạm đã ngăn chặn bờ môi của hắn, vô cùng chuyên chú mà hôn môi.

Ngụy Vô Tiện cũng đang môi răng triền miên với Lam Vong Cơ, đầu lưỡi miêu tả cánh môi mỏng của đối phương, cùng nhau dây dưa. Nghe động tĩnh phía bên kia, Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, ngươi bên kia bắn rồi kìa."

Lam Trạm ướt đẫm mồ hôi ôm lấy Ngụy Anh cũng mồ hôi nhễ nhại, an tĩnh nằm trên mảnh chiếu đã bị làm cho nhăn nhúm. Ngực Ngụy Anh phập phồng không ngừng, ánh mắt còn có chút mông lung. Chỗ tương liên giữa hai người không tách rời, hạ thể Ngụy Anh vẫn gắt gao cắn chặt cự vật của Lam Trạm, tinh dịch bắn vào trong cơ thể bị ngăn lại, một giọt cũng không trào ra ngoài

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ngươi xem, bên này chúng ta có phải hay không cũng nên..."

Lam Vong Cơ gật đầu, để hắn nằm lên chiếu, vòng eo trầm ổn đưa đẩy thêm mấy cái, phóng thích bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra. Tuy nói thật sung sướng, nhưng eo mông hắn cũng không phải ván sắt, giống như hai tiểu bằng hữu náo loạn lâu như vậy, thể lực của hắn cũng bị tiêu hao gần hết. Ai ngờ, Lam Vong Cơ không rút ra, tiếp tục giữ nguyên như vậy trong thân thể hắn, chỉ đổi cho hắn một tư thế khác.

Ngụy Vô Tiện: "Hàm Quang... Quân?"

Lam Vong Cơ hơi mỉm cười, tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói mấy chữ.

Ngụy Vô Tiện: "... Ư, từ từ? Ta nói để ngươi làm chết ta, là nói cho tiểu Lam Trạm ở trong mộng này làm chết ta ở trong mộng a? Không phải là... Lam Trạm? Nhị ca... Ca? Tha mạng a!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro