[Ma đạo tổ sư]Giấu Đi Nỗi Lòng-7 vị mỹ nhân (Ly,Diên,Tình,Tố,Miên,ThìHoa,Thiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình tìm không thấy link bài hát trên wattpad nên chỉ có thể ghi lời.
Lời :
[ Giang Yếm Ly - Trà La]
Bóng dáng mặc áo trắng đốt đèn dưới gốc cây già
Ống tay áo chẳng nhiễm phong nguyệt mà chỉ có hương trà ấm áp
Dung nhan chẳng cần phấn son, tay ngọc thắp lên ngọn nến
Chưa khóc mà giọng đã khàn
[ Ngu Tử Diên - Vạn Sư Bất Gan Ốc]
Năm tháng đông kết si niệm trong tim
Khi đó hoa hồng rơi đầy bên tóc mai
Nỗi hận quấn quanh xương cốt ngàn vòng như sương giá
Giấc mộng tựa như quẻ bói
[ Ôn Tình - Túy Kha]
Vui buồn lướt qua bờ mi , ôn nhu mà chấp nhất
May mắn gặp gỡ, năm tháng không tì vết
[ Tần Tố - Bỉnh Chúc]
Mối duyên kiếp trước hóa thành hư vô, lời đã dứt, mộng cũng tan
Không ngờ một ngày lại chết dưới tay hắn
[ Giang - Ngu - Ôn - Tần]
Ánh trăng sáng rực rỡ nhuộm đẫm bãi lau sậy bền đầm
Gió xuân mai táng bụi cỏ khô , lại thúc giục con quạ già
Hoa liễu rợp trời bên bờ đê năm ấy
Để rồi lưu lại mẹ góa con côi
Phần mộ rợp cỏ, đồng hoang vang tiếng gió rít gào
Giọng nói và dáng điệu ngày đó, vỡ tan thành mây ráng cuối chân
Hồn ơi về đi , đừng lưu lạc thiên nhai
Cùng người trở về nhà
[ Miên Miên - Nguyệt Linh]
Chín tầng trời, không còn gia tộc cũng chả sao
Vốn ta không quan tâm, cũng chẳng thể quản nổi
Cởi bỏ áo gấm, như hươu phóng về núi xanh
Ngạo nghễ như gió
[ Thì Hoa Nữ - Quai Quai Thảm Tử ]
Cành khô nẩy mầm, trong bàn tay tự có xuân hạ thu đông
Gió lùa khói mỏng qua mái ngói xanh
Đàn đứt dây, ngọc vỡ nát, kéo tỳ bà, tay tặng hoa cho người
Một câu chuyện cũ sao dám tự xưng là văn nhã
[ Miên - Thì ]
Nhìn chúng sinh trăm vẻ , vui thì cười , giận thì mắng
Tuyết rơi lả tả , tâm sự này chỉ đành gửi vào thi thư
Dung nhan chưa đổi, chỉ đem mực nước hắt đi
Tiêu tán cùng đóa hoa buổi sớm mai
Cửa ngọc lụa quý giờ chỉ còn lại dải lụa treo trên trần nhà
Mãi nhớ mong người, chấm mực cũ viết lên chiếc khăn mới
Mãi chấp nhất với một hình ảnh cả đời chỉ có hai người
Có điều chỉ là trong thoáng chốc
[ Giang - Ngu - Ôn - Tần - Miên - Thì - Thiến ]
Gió vén mành cửa ,trộm lẻn vào căn nhà đang say giấc
Trâm mây hộp phượng , châu ngọc rơi xuống vỡ tan tành
Vết nứt kinh tâm ,muốn đặt bút rồi lại chẳng dám
Buồn vui chỉ đành giấu trong lòng
[ A Thiến - Trì Sắc ]
Nguyện phản chiếu ánh sáng để hắn có thể phân biệt nhơ bẩn
Nguyện dùng thân này thay hắn ngăn cản kẻ ác
Muốn hỏi sương hoa về tình đời mà lưỡi lại chẳng còn
Mắt mù nắm thanh trúc
Chịu khổ hóa thành cát bụi ,ngơ ngẩn gọi hắn
Lại chẳng có hồi âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro