Chương 100 - Hận Sinh 21-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100 - Hận Sinh 21- 3

Editor: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

~~~~~

Cầm huyền này quá nhỏ, còn được bôi thêm sắc liệu đặc biệt, mắt thường không thể nhìn thấy; Ngụy Vô Tiện lại đang thần trí lộn xộn, căn bản không có tâm tư chú ý việc khác nên mới để nó thắt lấy yếu điểm.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam trạm, đừng! Ngươi đừng lui!"

Mà Lam Vong Cơ lại không chút do dự lui năm bước. 

Kim Quang Dao: "Tốt lắm. Như vậy kế tiếp, thỉnh ngươi đem Tị Trần thu hồi lại vỏ."

Xoạch một tiếng, Lam Vong Cơ ngay lập tức làm theo. Ngụy Vô Tiện tức giận: "Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Kim Quang Dao nói: "Thế này mà kêu là được một tấc lại tiến một thước? Ta kế tiếp còn muốn mời Hàm Quang Quân tự mình động thủ phong bế linh mạch, thế thì gọi là gì?"

Ngụy Vô Tiện phẫn nộ: "Ngươi. . ."

Lời còn chưa dứt, cổ họng bị thít đến kịch liệt đau đớn, dịch thể tiết ra thuận theo cổ hắn trượt xuống, Lam Vong Cơ sắc mặt trắng bệch, Kim Quang Dao nói: "Hắn sao có thể không nghe ta đây? Ngụy công tử ngươi cũng không nghĩ lại xem, tính mạng của hắn  đang nằm trong tay ta a."

Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Ngươi đừng đụng hắn."

Kim Quang Dao: "Vậy Hàm Quang Quân biết nên làm như thế nào."

Thoáng chốc, Lam Vong Cơ nói: "Được."

Lam Hi Thần than một tiếng. Lam Vong Cơ nâng tay, điểm hai cái, khóa lại linh mạch của mình.

Kim Quang Dao khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Này thật đúng là..."

Lam Vong Cơ gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm: "Buông hắn ra."

Ngụy Vô Tiện lại kêu lên: "Lam Trạm! Ta, ta có lời muốn nói với ngươi."

Kim Quang Dao: "Có lời gì chờ lát nữa rồi nói đi."

Ngụy Vô Tiện: "Không được, rất gấp."

Kim Quang Dao: "Vậy cứ thế nói cũng được."

Hắn vốn dĩ chỉ là thuận miệng một câu, ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nói cũng đúng."

Nói xong, Ngụy Vô Tiện liền khàn cả giọng mà hét: "Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Ta, ta vừa rồi, là thật lòng muốn cùng ngươi lên giường!"

"..."

"..."

"..."

Kim Quang Dao buông tay thu lại cầm huyền. Cảm giác nhoi nhói trên cổ biến mất, Ngụy Vô Tiện liền gấp gáp đợi không được nhào tới Lam Vong Cơ.

Mới vừa rồi hắn bộc bạch một câu như sét đánh tới long trời lở đất, đánh cho Lam Vong Cơ không kịp phản ứng, hiếm khi khuôn mặt xưa nay không chút gợn sóng nào của y giờ lại hiện ra vài tia mờ mịt cùng ngây thơ. Y không phải lần đầu bị hai tay Ngụy Vô Tiện vòng qua mà liều mạng ôm như vậy, chỉ có điều lúc này, cơ thể Lam Vong Cơ giống như hóa thành tượng gỗ, cứng ngắc đến nỗi hai tay không biết nên để chỗ nào. Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, lời ta vừa nói, ngươi nghe rõ không?!"

Lam Vong Cơ môi giật giật, nửa ngày mới nói: "Ngươi..."

Y nói chuyện luôn luôn lời ít ý nhiều, thẳng thắn dứt khoát, chưa từng ngập ngừng, giờ phút này lại ngắc ngứ chần chừ. Lát sau mới nói: "Ngươi mới vừa nói..."

Y muốn lặp lại lần nữa để xác minh chính mình không nghe nhầm, nhưng câu kia đối với Lam Vong Cơ mà nói, quả thực quá khó để thốt ra. Ngụy Vô Tiện không chút do dự chuẩn bị lặp lại: "Ta nói ta là thật lòng muốn cùng ngươi..."

"Khụ khụ!"

Lam Hi Thần đứng một bên, tay phải nắm thành quyền để tới bên môi. Đắn đo một lát, Lam Hi Thần thở dài: "... Ngụy công tử, lời ngươi nói thật đúng lúc, cũng thật đúng hoàn cảnh."

Ngụy Vô Tiện chả có tí thành ý xin lỗi nào: "Thật là xin lỗi Lam tông chủ, nhưng ta thật sự một chút thôi cũng đợi không được."

Kim Quang Dao cũng một chút thôi cũng đợi không được. Hắn quay đầu hỏi: "Còn chưa đào được sao!"

Một tăng nhân nói: "Tông chủ, ngài lúc trước chôn quá sâu..."

Kim Quang Dao sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi. Tuy là như thế, hắn cũng không có quở trách thuộc hạ, chỉ nói: "Tăng nhanh tốc độ!"

Lời còn chưa dứt, chân trời bỗng nhiên xoẹt qua một tia chớp trắng lóa, sau một lát, sấm sét nổi lên. Kim Quang Dao nhìn trời, sắc mặt hơi trầm xuống. Chỉ trong chốc lát, không trung phiêu phiêu một làn mưa bụi. Ngụy Vô Tiện túm Lam Vong Cơ, hắn vốn muốn đem thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nói ra, lại bị mưa bụi lạnh băng bay tới mặt, khiến hắn thoáng chút bình tĩnh.

Kim Quang Dao đối Lam Hi Thần nói: "Nhị ca, mưa rồi, vào điện tránh một chút đi."

Cho dù Lam Hi Thần đang bị hắn quản chế, hắn đối với Lam Hi Thần vẫn lễ nghĩa chu toàn, không nửa phần hà khắc, giống như lúc trước ở cùng nhau, chỉ là phá lệ khách khí một chút, để cho người khó mà giận hắn. Đây gọi là thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân (không ra tay đánh người tươi cười), huống chi Lam Hi Thần nguyên bản cũng không phải người nóng tính. Kim Quang Dao dẫn đầu bước qua cửa vào trong điện, những người khác thuận theo đi vào. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cũng cùng nhau tiến vào. 

Tòa miếu điện này bên trong rộng lớn, có phần đại khí, hồng tường kim sơn đều hoàn hảo như mới, nhìn ra được có người thường xuyên tới dọn dẹp. Tu sĩ với tăng nhân phía sau đào đất, không biết đã đào sâu tới đâu, vẫn không thể đào được đồ vật Kim Quang Dao chôn lúc trước. Ngụy Vô Tiện trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, liền giật mình. Vị Quan Âm đang thờ trên đài khuôn mặt như hoạ, rất giống với Quan Thế Âm Bồ Tát, dù thiếu đi mấy phần hiền từ nhưng lại thêm mấy phần thanh tú xinh đẹp. Điều khiến hắn giật mình, là tượng Quan Âm này cư nhiên loáng thoáng có chút quen thuộc, giống một người. Còn không phải là Kim Quang Dao bên kia sao?

Mới nhìn còn bình thường, giờ so với Kim Quang Dao thì càng nhìn càng giống, cơ hồ có năm sáu phần tương tự. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Kim Quang Dao lại là thể loại tự luyến? Ngồi cái ghế bách gia chi chủ còn chưa đủ, còn muốn điêu một cái tượng giống mình để vạn người quỳ lạy, hương hỏa cung phụng? Vẫn còn nói không biết tu luyện tà thuật?"

Lam Vong Cơ bỗng ghé bên tai hắn: "Ngồi."

Suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện lập tức thu lại. Lam Vong Cơ tìm được trong miếu bốn cái đệm hương bồ, hai cái cho Lam Hi Thần cùng Kim Lăng, hai cái để lại cho y cùng Ngụy Vô Tiện. Chẳng biết vì sao Lam Hi Thần với Kim Lăng đều đem đệm hương bồ dịch ra thật xa khỏi bên này, hơn nữa không hẹn mà cùng nhìn về nơi xa xăm.

Đám người Kim Quang Dao đã vòng đến sau điện, xem xét tình hình đào bới. Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ, ngồi xuống đệm hương bồ. Không biết có phải hay không tinh thần còn có chút hoảng hốt, Lam Vong Cơ bị lôi kéo tới thân thể loạng choạng, lúc này mới ngồi vững. Ngụy Vô Tiện vừa bình ổn tâm trạng, liền đưa mắt coi nét mặt Lam Vong Cơ.

Y rũ mi mắt, nhìn không ra cảm xúc. Ngụy Vô Tiện biết, bằng mấy câu nói vừa rồi chỉ sợ Lam Vong Cơ còn chưa tin tưởng hắn. Bị một tên làm việc xấu còn không biết, đã thế lại còn cười cợt tra tấn lâu như vậy, y không tin mới là chuyện bình thường. Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện ngực rầu rĩ, đau lòng đến phát run, không dám nghĩ xa hơn. Chỉ biết là giờ phải cho y vài liều thuốc mạnh.

Hắn nói: "Lam Trạm, ngươi, ngươi nhìn ta."

Thanh âm hắn có chút khẩn trương, Lam Vong Cơ nói: "Ân."

Hít sâu một hơi, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: "... Trí nhớ của ta thật sự rất kém. Sự tình trước đây, có rất nhiều việc ta nhớ không ra. Bao gồm cả lần ở Bất Dạ Thiên, mấy ngày đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, ta một chút cũng không nhớ được."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ mở to mắt.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên vươn hai tay, nắm chặt hai vai y, nói tiếp: "Nhưng mà! Nhưng mà từ giờ trở đi, những lời ngươi nói với ta, việc ngươi làm cho ta, ta đều sẽ nhớ rõ, một việc cũng sẽ không quên!"

"..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi rất tốt. Ta thích ngươi."

"..."

"Hoặc đổi cách nói khác. Tâm duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi, vô pháp ly khai ngươi, ngươi muốn thế nào thì là thế đó."

"..."

"Ta muốn cả đời cùng ngươi đi săn đêm."

"..."

Ngụy Vô Tiện giơ lên ba ngón tay, chỉ thiên chỉ địa chỉ tâm đạo: "Còn muốn mỗi ngày cùng ngươi lên giường. Ta thề ta không phải nhất thời nổi hứng, cũng không phải giống như trước trêu đùa ngươi, càng không phải bởi vì cảm kích ngươi. Tóm lại cái gì loạn thất bát tao đều không có, chỉ là thực sự thích ngươi thích đến nỗi muốn cùng ngươi lên giường. Ngoại trừ ngươi ai ta cũng không muốn, không phải ngươi thì không được. Ngươi có thể đối với ta làm bất luận việc gì ngươi muốn, yêu thế nào liền như thế đó, ta đều thích, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một trận cuồng phong gào thét ập vào, dập tắt hàng loạt ánh nến trong miếu Quan Âm.

Bất tri bất giác, mưa phùn biến thành mưa to, đèn lồng lắc lư ngoài miếu Quan Âm từ lâu đã bị nước mưa dập tắt. Bốn phía bỗng dưng trở thành một màu đen kịt.

Ngụy Vô Tiện không phát ra được thanh âm nào. Trong bóng tối, Lam Vong Cơ đột nhiên đem hắn ôm chặt, ngăn chặn cái miệng của hắn.

Lam Vong Cơ hô hấp hỗn loạn lại gấp gáp, thanh âm y khàn khàn ở bên tai Ngụy Vô Tiện nói: "... Tâm duyệt ngươi..."

Ngụy Vô Tiện ôm chặt y: "Đúng!"

Lam Vong Cơ nói: "... Yêu ngươi, muốn ngươi..."

Ngụy Vô Tiễn lớn tiếng nói: "Đúng!"

Lam Vong Cơ nói: "Vô pháp ly khai ngươi... Trừ bỏ ngươi ai cũng không muốn... Không phải ngươi thì không được!"

Y lần lượt lặp lại những lời Ngụy Vô Tiện nói với y, thanh âm cùng thân thể đồng thời run rẩy, thậm chí cho Ngụy Vô Tiện một loại ảo giác là y sắp khóc.

Mỗi một câu nói, tay của y vòng bên hông Ngụy Vô Tiện lại chặt thêm một phân. Ngụy Vô Tiện bị siết đến phát đau, nhưng hai tay vòng qua lưng y cũng càng ngày càng gấp, cơ hồ chính mình đã thở không nổi nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, hận không thể càng dùng sức.

Thứ gì cũng nhìn không rõ nhưng lồng ngực hai người chặt chẽ tương dán, hai trái tim tránh cũng không thể tránh. Ngụy Vô Tiện cảm nhận rõ ràng trái tim Lam Vong Cơ đang điên cuồng loạn động, một phần nóng rực nào đó đang muốn phá tâm mà ra. Không biết có phải ảo giác hay không, có một giọt nước mắt rơi xuống cần cổ hắn, lặng yên biến mất không một tiếng động.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân nhanh chóng đi vào tiền điện, Kim Quang Dao vừa rồi ra sau điện xem xét tình hình đã mang theo vài tên tu sĩ quay trở lại. Hai gã tăng nhân chống lại gió lớn, một trái một phải, dồn hết khí lực mới đem cửa miếu đóng lại lần nữa, nặng nhọc cài then. Kim Quang Dao lôi ra một cái hỏa phù, nhẹ nhàng thổi cho cháy lên rồi dùng nó thắp lại nến, ánh nến yếu ớt lúc này trở thành ánh sáng le lói duy nhất trong miếu giữa đêm mưa. Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ vang lên thanh thúy.

Có người gõ cửa. Tất cả mọi người trong miếu hồi phục tinh thần, hướng ra phía cửa. Hai tên tăng nhân giữ cửa như gặp cường địch, vô thanh vô tức nhắm kiếm ngay cửa. Kim Quang Dao bất động thanh sắc hỏi: "Là vị nào?"

Ngoài cửa cất tiếng nói: "Tông chủ, là ta!"

Thanh âm của Tô Thiệp.

Kim Quang Dao ra hiệu cho hai gã tăng nhân rút then cửa, Tô Thiệp mang theo một trận mưa rền gió dữ đi vào.

Cả loạt nến suýt nữa bị gió mưa hắt tới, lúc sáng lúc tối, lay động không dứt, hai gã tăng nhân ngay lập tức đóng lại đại môn. Tô Thiệp thân đẫm nước mưa, sắc mặt lạnh lùng, môi lạnh đến tím ngắt, tay phải cầm kiếm, tay trái vác theo một người. Hắn vào cửa, vừa định đem người này ném xuống, lại thấy được Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ngồi trên hai cái đệm hương bồ còn chưa có tách ra.

Tô Thiệp trước đó không lâu mới vừa chịu thiệt từ hai cái người này, mặt biến sắc, lập tức rút kiếm nhìn Kim Quang Dao, thấy bộ dạng Kim Quang Dao làm như không có việc gì, trong lòng biết ngay hai người này nhất định đã bị áp chế, lúc này mới trấn định lại.

Kim Quang Dao: "Sao lại thế này?"

Tô Thiệp: "Ta ở trên đường gặp được hắn, nghĩ hắn hữu dụng, thuận tay bắt."

Kim Quang Dao đến gần cúi đầu xem xét: "Ngươi làm hắn bị thương?"

Tô Thiệp: "Không có. Dọa ngất đi thôi." Nói xong đem người trong tay ném trên mặt đất.

Kim Quang Dao: "Mẫn Thiện, ngươi xuống tay đừng nặng như vậy, đừng dọa nạt cũng đừng làm hắn ngã."

Tô Thiệp vội nói: "Vâng." Hắn lại đem người vừa mới ném xuống nhấc lên, động tác cẩn thận đặt cạnh Lam Hi Thần. Lam Hi Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm người này, gạt ra mớ tóc rối ướt đẫm trên mặt cái người bị dọa đến ngất xỉu này, quả nhiên là Nhiếp Hoài Tang. Hẳn là hắn ở Liên Hoa Ổ an dưỡng xong, trên đường trở về Thanh Hà thì bị Tô Thiệp bắt được.

Lam Hi Thần ngẩng đầu hỏi: "Ngươi vì sao phải bắt giữ Hoài Tang?"

Kim Quang Dao: "Trong tay có thêm một vị gia chủ, tổng lại có thể khiến kẻ khác ít nhiều thêm kiêng kị. Có điều Nhị ca xin yên tâm, ngươi biết ta lúc trước đối xử với Hoài Tang như thế nào, đến lúc thích hợp, ta chắc chắn thả các ngươi rời đi, không tổn hại một cọng tóc."

Lam Hi Thần nhàn nhạt nói: "Ta còn tin được ngươi sao."

Kim Quang Dao: "Tùy thôi. Tin tưởng hay không, Nhị ca ngươi cũng không có biện pháp nào khác."

Lúc này, Tô Thiệp đem ánh mắt lạnh lẽo chuyển hướng về phía Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ. Hắn hừ cười một tiếng: "Hàm Quang Quân, Di Lăng lão tổ, thật không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt, hơn nữa tình thế đã hoàn toàn đảo ngược. Thế nào, có tư vị gì hả?"

Lam Vong Cơ không nói lời nào, đối với dạng khiêu khích vô nghĩa như vậy, y trước giờ luôn không quan tâm. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, đảo ngược chỗ nào chứ?. Trên Loạn Táng Cương các ngươi chạy trối chết, hiện giờ không phải cũng đang chạy trối chết sao?

Tô Thiệp đại khái nhẫn nhịn nhiều năm, không cần người kích thích cũng có thể oán khí tận trời mà tự quyết định. Hắn nhìn Lam Vong Cơ đánh giá một lượt, châm chọc nói: "Đến lúc này, ngươi vẫn còn bày ra cái dáng vẻ lãnh tĩnh trấn định, còn muốn đoan chính đến lúc nào?"

Lam Vong Cơ vẫn như cũ im lặng không nói. Lam Hi Thần lại lên tiếng: "Tô tông chủ, lúc ngươi còn học ở Cô Tô Lam thị, chúng ta không có bạc đãi ngươi, hà tất phải nhằm vào Vong Cơ như vậy."

Tô Thiệp: "Ta đâu dám nhằm vào người từ nhỏ đã thiên tư kiêu ngạo như Lam nhị công tử? Ta bất quá không quen nhìn cái bộ dáng tự cho mình thật ghê gớm của hắn."

Tuy đây không phải lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện biết một tên thù hận mà chả vì lý do gì, vẫn nhịn không được một trận khó hiểu: "Hàm Quang Quân có nói qua là hắn tự thấy mình rất ghê gớm sao. Nhớ không lầm, gia huấn Cô Tô Lam thị không phải có một điều là 'cấm kiêu căng tự ngạo' sao?"

Kim Lăng hỏi: "Ngươi sao lại biết nội dung gia huấn Cô Tô Lam thị?"

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm: "Chép nhiều quá nên nhớ."

Kim Lăng thốt lên: "Không có việc gì sao ngươi lại đi chép gia huấn Cô Tô Lam thị, ngươi cũng không phải..." Hắn vốn định nói "Ngươi cũng không phải là người nhà bọn họ", lời còn chưa dứt liền cảm thấy không đúng, đen mặt im miệng.

Ngụy Vô Tiện cười: "Chẳng lẽ là vì Hàm Quang Quân từ nhỏ mang một gương mặt lạnh như băng, cho nên Tô tông chủ mới nghĩ như vậy? Nếu thế, Hàm Quang Quân thật đúng là oan uổng rồi. Hắn rõ ràng đối với ai cũng đều trưng ra một khuôn mặt như vậy. Tô tông chủ ngươi hẳn phải cảm thấy may mắn vì ngươi không tới Vân Mộng Giang thị để học mới đúng."

Tô Thiệp thanh âm lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Bằng không ngươi đã sớm bị ta tức chết rồi. Ta lúc nhỏ mỗi ngày đều từ tận đáy lòng cảm thấy chính mình là một kỳ tài kinh thiên động thế, thật con mẹ nó ghê gớm. Hơn nữa ta còn chả thèm để trong lòng, mang đi nói khắp nơi."

Tô Thiệp trán nổi đầy gân xanh: "Ngươi câm miệng!" Hắn muốn đánh tới một chưởng, Lam Vong Cơ lại đem Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng, dùng khuỷu tay đem hắn chặt chẽ bảo hộ. Động tác Tô Thiệp cứng lại, đang do dự xem có nên xuống tay không, Ngụy Vô Tiện lập tức ló cái đầu ra phía sau Lam Vong Cơ: "Vẫn là đừng hạ thủ a Tô tông chủ, Liễm Phương Tôn đối với Trạch Vu Quân có thừa tôn kính, ngươi nếu làm thương Hàm Quang Quân, ngươi đoán xem Liễm Phương Tôn có vui vẻ hay không?"

Tô Thiệp cơ bản cũng bận tâm tới chuyện này nên đang định thu tay, nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nói lại làm cho hắn đặc biệt uất nghẹn. Đến cùng vẫn không cam lòng chọc ngoáy thêm vài câu: "Không thể tưởng tượng được Di Lăng lão tổ trong truyền thuyết khiến âm dương lưỡng đạo nghe tiếng sợ vỡ mật lại cũng biết sợ chết!"

Ngụy Vô Tiện không chút hổ thẹn nói: "Nói hay lắm, nói hay lắm. Bất quá, ta không phải sợ chết, ta là không muốn chết."

Tô Thiệp cười lạnh: "Tỉa tót câu chữ, quá buồn cười đi. Sợ chết cùng không muốn chết, có cái gì khác nhau?"

Ngụy Vô Tiện dựa lên khuỷu tay Lam Vong Cơ, nói: "Đương nhiên là có khác nhau. Nói ví dụ, ta hiện tại không muốn từ người Lam Trạm đứng lên, cùng ta sợ hãi từ người Lam Trạm đứng lên, sao có thể là một chuyện?"

Nghĩ nghĩ, hắn lại nói: "Thực xin lỗi, ta rút lại. Ta cảm giác đích xác chính là một chuyện không sai biệt lắm."

Tô Thiệp tái mặt.

Ngụy Vô Tiện muốn chọc giận Tô Thiệp, lúc này phía trên đầu hắn lại nhẹ nhàng vang khẽ một tiếng cười.

Một tiếng cười rất nhẹ rất khẽ, cơ hồ khiến người hòai nghi là nghe lầm.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu, rõ ràng thấy nơi khóe miệng Lam Vong Cơ ẩn ẩn tiếu ý nhàn nhạt như ánh tuyết tinh quang, dấu vết còn chưa kịp tiêu tán. Chuyện này, không riêng gì Tô Thiệp, đến ngay cả Lam Hi Thần cùng Kim Lăng cũng đều ngơ ngẩn.

Ai cũng biết Hàm Quang Quân vĩnh viễn mang một bộ dạng lãnh nhược băng sương, nói năng cẩn trọng, nét mặt giống như không quan tâm thế sự, chưa ai thấy được lúc y cười rộ lên, ngay cả một cái nhếch miệng. Chả ai ngờ được là lúc gặp được y cười, lại là ở dưới tình huống thế này.

Tròng mắt Ngụy Vô Tiện lập tức mở vừa lớn vừa tròn.

Nửa ngày sau hắn mới nuốt ực một cái, hầu kết trên dưới nhấp nhô một lượt, nói: "Lam Trạm, ngươi..."

Đúng lúc này, ngoài điện Quan Âm lại vang lên tiếng gõ cửa.

Tô Thiệp rút kiếm nắm trong tay, cảnh giác hô: "Ai?!"

Không ai trả lời, đại môn đột nhiên bị đánh văng ra hai bên!

Trong mưa to gió lớn có người phá bay cánh cửa, Tử Điện mang linh quang lưu chuyển đánh thẳng vào ngực Tô Thiệp, đẩy hắn bay ra phía sau. Tô Thiệp đập mạnh vào một trụ gỗ, tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi. Hai gã tăng nhân canh giữ trái phải cửa miếu cũng bị vạ lây, dập mặt xuống đất không dậy nổi. Một đạo thân ảnh áo tím bước qua ngạch cửa, vững vàng đi vào trong miếu.

Ngoài miếu điện gió táp mưa sa, người này trên người lại chẳng ướt tí nào, chỉ là vạt áo tím hơi chút sẫm màu. Tay trái cầm ô, hạt mưa rơi lộp bộp lên mặt ô khiến bọt nước vẩy ra, lãnh quang Tử Điện bên tay phải vẫn còn bắn ra điên cuồng. Thần sắc trên mặt hắn, so với dông tố đêm mưa càng thêm âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro