Chương 102 - Hận Sinh 21 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102 – Hận sinh 21 - 5

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

---------------------

Tuy nói ngực chịu một kiếm, nhưng Giang Trừng cũng không đến mức như vậy liền mất mạng, chỉ là tạm thời không nên động đậy, không tiện điều động linh lực mà thôi. Hắn không thích người khác đỡ hắn nên nói với Kim Lăng: "Mau cút."

Kim Lăng biết hắn còn đang giận mình chạy loạn, tự giác đuối lý, không dám chống đối nữa. Tiếng hắc tông linh khuyển sủa như điên xa xa vọng lại, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Kim Lăng giật mình một cái, nhớ tới lời Kim Quang Dao lúc nãy liền hô lên: "Tiên Tử chạy mau, bọn hắn muốn giết ngươi!"

Lát sau, Tô Thiệp liều mưa lớn quay lại, giận không kiềm chế được. Kim Quang Dao nói: "Như thế nào không giết chết được sao?"

Tô Thiệp sắc mặt oán hận: "Thuộc hạ bất lực. Hắc cẩu này không có nửa điểm cốt khí, có người chống lưng lại dũng mãnh vô cùng, thấy tình thế không tốt đánh không lại liền lập tức chạy trốn, so với bọn ta còn chạy nhanh hơn!"

Kim Quang Dao lắc lắc đầu: "Sợ nó sẽ lại dẫn người tới. Chỗ này phải nhanh lên."

Tô Thiệp: " Cái đám phế vật này! Để ta đi vào thúc giục."

Kim Lăng nhẹ nhàng thở ra. Hắn thấy Giang Trừng ngồi dưới đất, sắc mặt xanh mét, do dự một lát mới nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, còn đệm hương bồ không?"

Ban đầu bốn cái đệm hương bồ bọn họ ngồi đều là Lam Vong Cơ tìm cho, nhưng trong điện Quan Âm này tổng cộng cũng chỉ tìm được mỗi bốn cái. Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ đứng lên, đem đệm hắn đang ngồi đẩy qua. Kim Lăng vội nói: "Cảm ơn! Không cần, ta đưa cái của ta..."

Lam Vong Cơ nói: "Không sao."

Nói xong liền tới bên Ngụy Vô Tiện ngồi xuống. Hai người nghiêm chỉnh ngồi trên một cái đệm hương bồ, muốn nhích cũng không được. Thấy chỗ ngồi nhường lại cho hắn, Kim Lăng gãi gãi đầu, kéo Giang Trừng qua ngồi.

Tự mình đè lại huyệt vị trên ngực để cầm máu, ngồi xuống xong, Giang Trừng nâng lên mi mắt, liếc nhìn hai người Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bên kia, thoáng cái lại rũ xuống, sắc mặt nặng nề không biết suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, sau điện truyền đến tiếng la mừng rỡ như điên: "Tông chủ! Đào tới rồi! Lộ ra một góc!"

Kim Quang Dao sắc mặt bình tĩnh, bước nhanh ra sau điện: "Tiếp tục đào! Hết sức cẩn thận. Thời gian không còn nhiều."

Chân trời xẹt qua bảy tám cái tia chớp tái nhợt, lát sau, sét đánh từng trận. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ngồi một bên, Giang Trừng ngồi một bên, Kim Lăng kéo cái đệm hương bồ của mình dịch qua. Tiếng mưa rơi ào ào, một mảnh lúng túng cùng tĩnh mịch, không ai nói năng gì.

Cũng không biết vì sao, Kim Lăng lại tựa hồ rất muốn bọn họ nói chuyện, nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên nói: "Cữu cữu, nhờ có cậu vừa rồi chặn đứng lại cầm huyền kia, bằng không thì nguy rồi."

Giang Trừng đen mặt: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Nếu không phải do cảm xúc của hắn bất ổn, không kiềm chế được bị tên Kim Quang Dao đáng chết kia bắt được khe hở mà đánh lén, hắn sẽ không đến nỗi rơi vào tay địch. Hơn nữa, kỳ thật Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hoàn toàn có thể tự mình tránh đi cầm huyền. Coi như hiện tại Lam Vong Cơ không có linh lực, Ngụy Vô Tiện linh lực thấp kém, nhưng thân thủ vẫn còn, cho dù vô pháp công kích, né tránh vẫn được đi. Kim Lăng vụng về muốn cho cậu hắn nói chuyện, dù cố gắng hết sức, ngược lại cục diện càng thêm xấu hổ.

Bị quát xong, Kim Lăng ngượng ngùng câm miệng. Giang Trừng nhếch miệng lên không nói gì nữa. Ngụy Vô Tiện cái gì cũng chưa nói.

Nếu đổi là trước kia, hắn ít nhiều muốn cười nhạo Giang Trừng một phen, bị người kích vài câu đã chịu không nổi, muốn giáo huấn hắn, nhưng hôm nay ngẫm lại mấy lời Kim Quang Dao nói, còn có cái gì không hiểu nữa đây.

Giang Trừng đã biết chân tướng.

Lúc này, Lam Vong Cơ lại vuốt vuốt lưng hắn, Ngụy Vô Tiện nâng mắt lên, thấy thần sắc y cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, có thể nói ánh mắt cơ hồ còn nhu hòa, trong lòng hơi động, nhịn không được thấp giọng hỏi: "... Ngươi biết?"

Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu.

Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài: "... Ôn Ninh."

Tùy Tiện ban đầu ở trong tay Ôn Ninh, hiện tại lại rơi vào tay Giang Trừng. Mà lúc trên đường rời khỏi Liên Hoa Ổ, Ôn Ninh cư nhiên không nhắc tới chuyện này.

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Hắn nói lúc nào?"

Lam Vong Cơ: "Lúc ngươi bất tỉnh nhân sự."

Ngụy Vô Tiện: "Chúng ta là như vậy rời đi Liên Hoa Ổ?!"

Nếu không phải Ôn Ninh còn chưa tìm được tới đây, Ngụy Vô Tiện lúc này nhất định đã trừng mắt lườm hắn.

Lam Vong Cơ nói: "Hắn rất áy náy."

Ngụy Vô Tiện mang theo tâm trạng buồn bực: "... Ta liên tục nhắc nhở, dặn hắn đừng nói!"

Không ngờ, Giang Trừng mở miệng: "Không muốn nói cái gì?"

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, cùng Lam Vong Cơ nhìn qua. Chỉ thấy Giang Trừng một tay che lại miệng vết thương, lạnh lùng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thật vô tư, thật vĩ đại. Làm hết chuyện tốt, còn nhẫn nhục không cho ai biết, thật khiến người khác cảm động. Ta có phải hay không nên quỳ xuống khóc lóc cảm tạ ngươi a?"

Nghe lời nói của hắn không chút khách khí, khẩu khí tràn đầy ý châm chọc, Lam Vong Cơ sắc mặt phát lạnh. Kim Lăng thấy thần sắc y không tốt, vội vàng nhào lên che phía trước Giang Trừng, sợ Lam Vong Cơ một chưởng đánh chết hắn, la lên: "Cữu cữu!"

Ngụy Vô Tiện sắc mặt cũng có chút khó coi.

Hắn chưa từng hy vọng việc Giang Trừng biết chân tướng rồi sẽ đối hắn tiêu tan hiềm khích lúc trước, lại cũng không nghĩ tới ngữ khí của Giang Trừng vẫn không dễ nghe như vậy, trầm mặc một lát liền rầu rĩ: "Ta không cần ngươi cảm tạ ta."

Giang Trừng "Ha" một tiếng, nói: "Đúng thật là làm việc tốt không cầu báo đáp, cảnh giới cao nha. Cùng ta đương nhiên không giống. Trách không được phụ thân ta lúc sống thường nói, chỉ có ngươi mới chân chính hiểu gia huấn của Giang gia, có phong độ của người Giang gia."

Ngụy Vô Tiện nghe không nổi nữa, ngắt lời: "Được rồi."

Giang Trừng lạnh lùng: "Cái gì được rồi? Ngươi muốn được rồi là được rồi sao? Ngươi biết mà! Ngươi cái gì cũng giỏi hơn ta! Thiên tư tu vi, linh tính tâm tính, các ngươi đều biết, ta kém hơn - ta đây là cái gì chứ?!?!"

Hắn đột nhiên duỗi tay, tựa hồ muốn đi nắm lấy cổ áo Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ một tay ôm lấy vai Ngụy Vô Tiện, đem hắn ra phía sau che chắn, tay kia gạt mạnh tay Giang Trừng, trong mắt ẩn ẩn lộ ra lửa giận. Một chưởng này của y tuy không chứa linh lực, kình lực lại cực lớn, khiến cho miệng vết thương trước ngực Giang Trừng lại nứt toạc, máu tươi điên cuồng tuôn ra. Kim Lăng cả kinh kêu lên: "Cữu cữu, thương thế của ngươi! Hàm Quang Quân, xin thủ hạ lưu tình!"

Lam Vong Cơ âm thanh lạnh lùng: "Giang Vãn Ngâm, khẩu hạ lưu đức*!"

(*Khẩu hạ lưu đức: Ý anh bảo em Trừng ăn nói có đc độ lại)

Lam Hi Thần cởi áo ngoài trên người mình đắp lên Nhiếp Hoài Tang đang lạnh run bần bật, nói: "Giang tông chủ, chớ kích động. Ngươi còn tiếp tục nói, thương thế càng nặng."

Giang Trừng vội đẩy ra Kim Lăng đang luống cuống đỡ hắn, tuy rằng mất máu, nhưng huyết khí lại kìm không được dồn hết lên đầu, sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ: "Dựa vào cái gì? Ngụy Vô Tiện, ngươi mẹ nó dựa vào cái gì?"

Ngụy Vô Tiện ở phía sau Lam Vong Cơ cứng rắn hỏi lại: "Cái gì dựa vào cái gì?"

Giang Trừng: "Giang gia chúng ta đối xử với ngươi thế nào? Rõ ràng ta mới là con của phụ thân, ta mới là người thừa kế Vân Mộng Giang thị, nhiều năm như vậy, đi đâu ngươi cũng áp đảo. Dưỡng dục chi ân, thậm chí là mệnh! Cha mẹ ta, tỷ tỷ của ta, còn có mạng của Kim Tử Hiên! Đều vì ngươi, nên mới tồn tại một Kim Lăng không cha không mẹ!"

Kim Lăng quanh thân chấn động, đầu vai gục xuống, biểu tình ủ rũ. Ngụy Vô Tiện giật giật môi, cuối cùng không nói được lời nào, Lam Vong Cơ quay người lại, cầm tay hắn. Giang Trừng vẫn chưa định buông tha liền mắng: "Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc người vi phạm lời thề của chính mình, phản bội Giang gia là ai? Chính ngươi đã nói, tương lai ta làm gia chủ, ngươi làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta, Cô Tô Lam thị có song bích, chúng ta ở Vân Mộng Giang thị liền có song kiệt, vĩnh viễn không phản bội ta, không phản bội Giang gia, lời này là ai nói?! Ta hỏi ngươi, lời này là ai nói?! Mẹ nó ngươi nuốt lời còn gì?!"

Hắn càng nói càng kích động: "Cuối cùng thì sao? Ngươi đi che chở ngoại nhân, ha ha! Còn là người Ôn gia. Ngươi là ăn của bọn hắn bao nhiêu?! Không chút do dự nói trốn chạy liền trốn chạy! Ngươi xem nhà ta thành cái gì?! Chuyện tốt đều do ngươi làm hết, lúc làm chuyện xấu lại đều tại thân bất do kỷ! Là bất đắc dĩ! Có cái khổ tâm gì khó nói! Khổ tâm sao?! Sao không nói cho ta, lại xem ta như kẻ ngốc!!!

"Ngươi nợ Giang gia nhiều như vậy? Ta không nên hận ngươi sao? Ta không thể hận ngươi sao?! Dựa vào cái gì hiện tại ta còn như đang có lỗi với ngươi?! Dựa vào cái gì nhất định ta phải cảm thấy mẹ nó như trò cười nhiều năm như vậy?! Ta là cái gì? Ta đáng bị ngươi chói lọi rực rỡ đến không mở được mắt sao?! Ta không nên hận ngươi sao?!"

Lam Vong Cơ đột nhiên đứng dậy, Kim Lăng sợ hãi che phía trước Giang Trừng, nói: "Hàm Quang Quân! Cậu ta bị thương..."

Giang Trừng tát Kim Lăng một cái tới sấp mặt: "Để hắn tới! Ta sợ Lam nhị hắn sao!"

Chính là, sau khi ăn một cái tát, Kim Lăng lại ngây ngẩn cả người.

Không riêng gì hắn, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần, tất cả đều bất động.

Giang Trừng, khóc.

Dòng lệ theo mắt chảy xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "... Dựa vào cái gì... Ngươi dựa vào cái gì không nói cho ta!"

Giang Trừng siết chặt nắm tay, như là muốn đấm người khác, như là muốn đấm chính mình, cuối cùng lại nện lên mặt đất.

Hắn rõ ràng vì nghĩa mà căm hận Ngụy Vô Tiện. Nhưng giờ này khắc này, viên kim đan đang ở trong thân thể của hắn vận chuyển linh lực lại khiến cho hắn không thể hợp tình hợp lý mà hận được nữa.

Ngụy Vô Tiện không biết trả lời thế nào.

Ngay từ đầu chính là bởi vì không muốn nhìn bộ dạng Giang Trừng như vậy, cho nên mới quyết định không nói cho hắn.

Hắn đã đáp ứng Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân cái gì, hắn đều nhớ kỹ trong lòng: Hảo hảo chiếu cố nâng đỡ Giang Trừng. Một người háo thắng tranh giành, cố chấp tới mức cực đoan như hắn, nếu biết được chuyện này, suốt cuộc đời đều sẽ buồn bực không vui, thống khổ khó chịu, vô pháp đối diện chính mình. Trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn tồn tại một cảm giác áy náy, luôn luôn nghĩ thành tựu ngày hôm nay là nhờ vào người khác hy sinh mới có. Không phải do tu vi của hắn cũng không phải thành tựu của hắn. Hắn thắng cũng như thua, đã sớm không có tư cách háo thắng cố chấp.

Về sau thêm chuyện Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly vì hắn mà chết khiến Ngụy Vô Tiện càng không có mặt mũi cho ai biết. Nếu sau đấy lại nói cho Giang Trừng, thật giống như đang trốn tránh trách nhiệm, giống như nóng lòng cho thấy mình cũng có công trạng, giống như nói Giang Trừng ngươi không cần hận ta, ngươi xem, ta cũng là nỗ lực vì Vân Mộng Giang thị.

Giang Trừng khóc trong im lặng, mà nước mắt đã lem nhem đầy mặt.

Trước bao nhiêu người khóc đến khó coi như vậy, đối với Giang Trừng mà nói, tuyệt đối là điều không thể. Nhưng mà, từ nay về sau mỗi thời mỗi khắc, chỉ cần viên kim đan này còn ở trong thân thể hắn, còn có thể vận chuyển linh lực, hắn liền vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác này.

Hắn nghẹn ngào nói: "... Ngươi đã nói, tương lai ta làm gia chủ, ngươi làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta, vĩnh viễn không phản bội Vân Mộng Giang thị... Đây là chính ngươi nói."

"..."

Trầm mặc một lát, Ngụy Vô Tiện nói: "Thực xin lỗi. Ta nuốt lời."

Giang Trừng lắc đầu, đem mặt chôn thật sâu vào lòng bàn tay, sau một lúc lâu, bỗng nhiên "Xuy" cười một tiếng.

Hắn buồn bực giễu cợt: "Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn nói thực xin lỗi với ta. Ta nào phải là cái người quý giá gì chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro