Như tiêu đề:))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. VongTiện

Lam Vong Cơ: Ngụy Vô Tiện, Ngụy Anh, ta muốn cùng ngươi mỗi ngày♡♡♡.

Ngụy Vô Tiện: ......(vành tai lặng lẽ đỏ lên).

Lam Vong Cơ: Đi~ Ngụy ca ca~

Nửa canh giờ sau mới nghe được tiếng " ừm" nhỏ xíu. Lam Vong Cơ nghe vậy liền vui vẻ, thiếu điều muốn hét lên. Còn mặt của Ngụy Vô Tiện, đã đỏ lắm rồi. Lam Trạm bế Ngụy Anh lên, đặt xuống giường, cởi bỏ y phục của y. Ngụy Anh đỏ mặt vòng hai tay qua cổ Lam Trạm...
Và cả đêm đó, toàn bộ các môn sinh tại Vân Thâm Bất Tri Xứ không ngủ được.

{Ta: cảm thấy Hàm Quang quân băng lãnh vẫn tốt hơn đi...}

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
2. HiTrừng

                                         ♡
Giang Trừng: Hi Thần~__(:3L)__

Lam Hi Thần: Ngươi mau câm miệng lại cho ta, mau cút!!!!

Giang Trừng: Lam Hoán~

Lam Hi Thần: Hoán Hoán cái gì, có tin ta chặt gãy chân ngươi hay không (/ÒAÓ)/)))💔💕/(OwO/).

Giang Trừng: Phu quân~ Ta muốn~

Lam Hi Thần: Ngươi..khốn kiếp, mau cút cho ta!!!!(/////) Băng Nguyệt, ngươi mau đến cắn hắn!!!

Vừa nói xong, một con thỏ màu biển nhạt chạy tới. Sau lưng là đám thỏ khổng lồ đuổi theo.
Sau đó....à mà không sau đó nữa...

(Và hôm đó, đệ nhất sắc đẹp đứng đầu bảng tu chân giới Lam Hi Thần bị phạt vì phạm gia quy.
Thúc phụ đau lòng, tức đến phụt máu)

{Ta: thà bị đoạt xá còn hơn là thấy Trạch Vu quân như thế này😑😑😑}

~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~~▪~▪~▪~
3.TruyLăng

Lam Tư Truy: Kim Lăng, sao ngươi lúc nào cũng gây sự với Cảnh Nghi mãi vậy ???? Ngươi có biết là ta dù mệt mỏi đến thế nào cũng phải lết xác đến để giải hòa cho các ngươi hay không.

Kim Lăng: Tư Truy...là ta sai, ta xin lỗi. Ngươi tha lỗi cho ta đi. Ta hứa lần sau, tuyệt đối không cãi nhau với Cảnh Nghi nữa. Nha?

Lam Tư Truy: Hừ, tha lỗi cho ngươi? Dễ nghe nhỉ? ('Tính cách này...thật sự rất đỗi quen thuộc'🙄🙄🙄)

Kim Lăng: Là ta sai....Nhưng ta không thể để cho tên thúi đó tính kế lừa ngươi được.

Lam Tư Truy: Hừ, ngươi nghĩ ta là ai mà có thể dễ dàng bị lừ gạt được?!

Kim Lăng: "Rõ ràng là có mà"

Mặt dù là vậy nhưng không dám nói ra...

Lam Tư Truy: Hừ, ngươi còn ngồi đó làm cái gì? Mau đến dỗ ta hết tức.

Kim Lăng: A! Được, vậy giờ ngươi muốn gì? Ta cho.

Lam Tư Truy: Muốn cái gì cũng được sao?

Kim Lăng gật đầu một cái.

Lam Tư Truy: Vậy sao~ Vậy...

Tư Truy nở một nụ cười. Kim Lăng cảm nhận được nguy hiểm, tựa hồ muốn chạy nhưng không kịp.
Tư Truy đã nhanh chóng túm lấy tay Kim Lăng kéo vào trong phòng. Bỏ mặc tiếng hét thảm thiết của Kim Lăng. Chỉ loáng thoáng nghe được vài câu:

"Cho ta trinh tiết của ngươi..."

"Không! Aaaaaaa..."

Lại một đêm nữa, không ai ngủ được...

{Ta: Xin hãy trả lại cho ta một Truy củ cải ôn hòa trước kia và cả Kim Lăng kiều ngạo nữa😢😢😢🤣🤣🤣}

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
4. TangNghi

Nhiếp Hoài Tang: Cái tên Cảnh Nghiệp khốn kiếp kia, ngươi cút ở cái xó chó nào rồi?

Lam Cảnh Nghi: Ngươi gọi ta?

Nhiếp Hoài Tang: Á, aaaaaa...ngươi...ngươi đến từ khi nào??

Lam Cảnh Nghi: Ta đứng đây từ chiều.

Nhiếp Hoài Tang: Nhưng bây giờ là buổi sáng mà, đã đến chiều đâu.
.....

Cảnh Nghi cảm thấy vốn từ của mình bỗng nhiên không cánh mà bay😑😑😑

Lam Cảnh Nghi: Khụ, khụ...Ngươi kêu ta là có chuyện gì?

Dường như sực nhớ ra lí do mình đến đây, Hoài Tang tức giận hét lên.

Nhiếp Hoài Tang: Cái con mẹ nhà ngươi còn giả vờ? Ngươi coi Long Dương Đồ với Xuân Cung Đồ xong mà không thèm cất, để nguyên trên bàn ta. Báo hại ta phải chép phạt 50 lần gia quy, còn phải trồng cây chuối nữa. Giờ tay ta không còn cảm giác luôn đây nè!!!😡😡😡

Lam Cảnh Nghi: Thì ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, vừa giúp xương của ngươi chắc khỏe mà vừa nhớ được gia quy...

Nhiếp Hoài Tang: Ta đường đường là tông chủ của một gia tộc, tại sao phải chép gia quy nhà các ngươi cơ chứ?

Lam Cảnh Nghi: Nói nhỏ thôi, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào.

Nhiếp Hoài Tang: Ta không thích đấy, ngươi làm gì được ta...A!

Chưa kịp nói hết câu thì Hoài Tang bị một lực đạo đẩy mạnh vào tường. Bị đau, Hoài Tang tức giận muốn chửi nữa.
Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo như hầm băng của Cảnh Nghi thì lại nuốt hết vào bụng những lời kia.

Lam Cảnh Nghi: Nãy giờ ta đã nhịn ngươi đủ rồi đấy. Ngươi đừng nghĩ ngươi là đạo lữ của ta là ta không làm gì được ngươi.

Tuy rất sợ nhưng bản tính thiếu đòn vẫn không bỏ. Hoài Tang run rẩy trả lời:

Nhiếp Hoài Tang: Ta...ta không tin, ngươi nói xạo.

Lam Cảnh Nghi: Ngươi không tin sao?

Nhiếp Hoài Tang: ...đúng, ta không tin.

Lam Cảnh Nghi: Há, không tin...Thì ta sẽ khiến cho ngươi phải tin...

Nói xong, Cảnh Nghi túm lấy cổ áo của Hoài Tang ném lên giường, tay kia đóng cửa lại. Bỏ ngoài tai tiếng gào rú của ai kia và tiếng rách toạt của quần áo...
Gia nô đứng bên ngoài bất lực nhìn. Haiz, xem ra tối nay tông chủ chịu khổ rồi...(\ÓAÒ)\~

{Ta: Sau khi đổi tính cách, Cảnh Nghi rất giống công. Nhưng ta thích Hoài Tang công hơn nên mọi người cứ nghĩ theo hướng SM í :)))}

~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~
5. TốngNinh

Tống Lam: A Ninh, ngươi...muốn đi đâu?

Ôn Ninh: Ta muốn cùng ngươi đi hết đoạn đường còn lại.

Tống Lam: A Ninh, ngươi thích cái gì?

Ôn Ninh: Ta thích ngươi. Vậy ngươi thích cái gì?

Tống Lam: Ta cũng thích ngươi.

Rồi hai người họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào. Nắng chiều tỏa ra, nhuộm đỏ cả một vùng. Tiếng lá rơi xào xạc trong gió tạo nên một xảm giác yên bình. Bóng hai người in trên mặt đất gồ ghề dần khuất sau hàng cây...

(Viết văn dở lắm, thông cảm)

{Ta: Ôn Ninh đúng là tiểu thiên sứ thứ hai của cuộc đời ta💗💗💗. Ôn Ninh đối với ta lúc nào cũng dễ thương hết, cả Tống Lam nữa(/^♡^)/}

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
6. NhiếpDao

Sâu trong rừng, có một hung thi nhỏ đang nhìn chằm chằm vào một hung thi khác lớn hơn đang bắt bướm.
Chơi chán, vị hung thi lớn kia quay qua hỏi vị hung thi nhỏ bên cạnh:

Nhiếp Minh Quyết: Tam ca, ngươi đang làm gì đó?

Kim Quang Dao: Ngươi không thấy là ta đang canh chừng ngươi hay sao? Ngộ nhỡ ngươi giở trò gì thì ta cũng xử lí kịp chứ.

Nhiếp Minh Quyết: Vậy sao, làm phiền tam ca rồi *mỉm cười

Kim Quang Dao: *lẩm bẩm "Canh chừng ngươi ta chẳng thấy phiền chút nào"

Tuy Kim Quang Dao chỉ lầm bầm trong miệng nhưng thính lực của người tu tiên rất thính. Nên toàn bộ câu nói của vị đại ca kia lọt hết vào tai Nhiếp Minh Quyết. Trong lòng bỗng dâng lên một cỗ ngọt ngào...
{Ta: OOC quá nặng, hình tượng sụp con mẹ nó đổ}

Bản hiện đại:))))
~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~▪~
7. TiếtHiểu

Hiểu Tinh Trần: Tiết Dương, ngươi muốn ăn kẹo không? Ta cho ngươi một ít nè.

Tiết Dương: Không, ngươi để dành ăn đi.

Hiểu Tinh Trần: *bỏ một viên vào mồm Sao vậy? Ngươi không thích à?

Tiết Dương: Không phải là ta không thích, chỉ là...

Hiểu Tinh Trần: Là sao?

Tiết Dương: *cười mỉm ...chỉ là ta thích ăn ngươi hơn.

Giờ khuôn mặt của Hiểu Tinh Trần đã đỏ lắm rồi. Hét lên:

Hiểu Tinh Trần: Cái đồ...cái đồ vô liêm sỉ nhà ngươi. Cút mau (////).

Rồi Hiểu Tinh Trần lao vào đánh túi bụi, mặt cho A Thiến ngồi bên chửi đổng, cái bát gỗ trong tay đã vỡ nát từ khi nào...

A Thiến: ĐM mấy bọn cẩu nam nam nhà các ngươi coi ta là không khí đấy à???(/ÒAÓ)/.

{Ta: Không tệ, chỉ là cảm thấy tội A Thiến vl ra:)))}

~○~○~○~○~○~○~○~○~○~○~○~○~○~○~
Vậy là hết rồi, hay thì nhớ bình luận nha. [Để tiếp thêm động lực cho tui ra chap ở bên truyện kia nữa (TT^TT)]....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro