Lôi Ảnh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến ngày thứ ba, một tiếng sấm vang rền bên tai Ngụy Vô Tiện hắn đột nhiên như bừng tỉnh trở lại. Trên trời mây đen cuồn cuộn, hàng trăm con vật vần vũ, sấm chớp ầm ầm như chung gọi hồn hắn quay về. Hắn ho khụ khụ nhìn mọi người, mà mọi người cũng nhìn hắn:"_Chuyện gì đã xảy ra?_"

Mọi người đều im lặng, Ngụy Vô Tiện nghi hoặc liếc nhìn hình như đang chuẩn bị bày trận:"_Huynh ấy làm sao? _"

Giang Trừng đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh, còn phát sốt nữa cơ thể có chút bài xích với thuốc. Nghe Ngụy Vô Tiện hỏi mọi người lại tiếp tục im lặng. Ngụy Vô Tiện điên đầu với thái độ này định nổi giận nhưng hắn chợt nhớ gì đó:"_Không phải ta làm đó chứ_"

Lần này mọi người lại cực kỳ hợp tác gật đầu với hắn.

Chuẩn bị xong trận pháp, tạo ra kết giới bảo vệ Giang Trừng bắt đầu đi tìm cái tên lượn vòng trên trời làm họ mất ăn mất ngủ mấy ngày trời kia. Mạnh Tiêu Dao bắn mũi thương băng lên trời, cao vút bay lên tạo ra một tiếng nổ cực lớn, mấy trăm con vật bay trên trời liền chạy loạn ra nháo một hồi lâu. Nghị Sơn trời đổi sắc mưa như trút nước, trời đất như bị bao phủ trong màn mưa đến quá nửa đêm, mây tan gió ngừng, vạn vật im lìm, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh sáng trăng rực rỡ. Sau một trận mưa gió chưa chắc đã có cầu vồng , nhưng nhất định rằng sẽ lại có hy vọng, sẽ lại có ánh sáng chiếu rọi. Lão bá thu hồi Giáp Huyền Vũ trong tay giết chết súc sinh kia nơi này dần yên bình như trước.

Nhẹ nhõm hẳn ra.... Lại thấy lão nhặt trường giáo, trường giáo hóa cánh tay từ từ liền lại vào cơ thể lão... nguyên vẹn như trước kì diệu vô cùng...

Mọi người giật mình, vội quay lại nhìn, chỉ thấy đó là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt cách hắn khoảng ba trượng. lão nhân chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn quần sơn đằng xa, nhẹ giọng nói: "Hai cổ thần chẳng phải cũng là vì tranh giành một bảo vật mà đã ra tay đánh nhau và cuối cùng chết chung với nhau. Trên đời này không ai có thể thoát khỏi ma lực của vật chất được, ngay cả thần tiên cũng không tránh khỏi Giáp Huyền Vũ này ta canh giữ đã lâu, nay đã đến lúc trao lại, các ngươi lấy đi _"

Mọi người"..." không tin được lão bá này trước đó còn khá bình thường thoáng đã ngập tràn cốt cách tiên nhân khiến họ thấy ba chấm

Ông lão dáng vẻ tiên phong đạo cốt như một cao nhân đắc đạo, Ngụy Vô Tiện kinh nghi một lúc, hắn không kìm nổi tính tò mò của mình liền hỏi: "_Ông có phải là một tu đạo giả?_"

Lão đen mặt....rồi cười:"_Ha ha , tu đạo giả rất đặc biệt sao?_"

"_Không phải, tôi chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, bởi vì tu đạo giả thường rất khó gặp huống hồ ông lại là người có tu vi cao thâm như vậy mà còn bị nó cắn đúng là quá bất cẩn_"

Lão bá chỉ biết cười khổ...:
"_Rốt cuộc các ngươi có lấy hay không? _"

Giáp Huyền Vũ và Thanh Long Cung là một cặp nếu có cả hai thì còn gì bằng. Trên đường xuống núi Ngụy Vô Tiện vừa cõng người vừa quan sát Giáp Huyền Vũ đã biến thành khối tròn nhỏ nhìn như con nhím:"_Thứ này có gì để chơi chứ?_"

Trần Khanh nói:"_Nhị ca không thích thì đưa cho A Nhật, không phải đệ ấy muốn tìm thần binh lợi khí sao? _"

Tiêu Nhất Nhật nhìn khối tròn đầy gai kia:"_Lợi hại thì lợi hại nhưng không thể dùng tấn công kẻ thù ta muốn tìm thứ có thể chiến đấu cơ, Tam ca huynh lấy đi_"

Thương Mộc Lâm co giật khóe miệng:"_Làm như đồ nhà mình vậy đá qua đá lại_"

Long Châu kè kè bên Ngọc Diện nói:"_Lão sư bá đã giao lại rồi thì ai lấy mà chả được, Ngọc Diện huynh lấy đi_"

Thương Mộc Lâm:"_Không được giao cho hắn đảm bảo không còn_"

Nguyên nhân tại sao thì chẳng cần nói ra rồi...Ngọc Diện a mấy tiếng:"_Đừng lôi ta vào, ta không muốn làm gì cả_"
----
Mệt mỏi ngã lưng dựa vào người Giang Yếm Li, người nào đó bắt đầu mèo nheo một hồi lâu nhưng chuyện gì cần tránh liền tránh hết. Chỉ cái đầu mình thành đầu heo:"_Hắn đánh đệ đến thảm_"

Chuyện đầu tiên Giang Trừng làm sau khi tỉnh lại chính là đánh Ngụy Vô Tiện thành đầu heo hầu như họ suốt ngày đánh nhau nên không ai thèm cản, mà lần này đánh đúng lắm ngã xuống thung lũng suýt nữa là không về được rồi. Giang Trừng dựa người một bên may là hắn tỉnh trên đường về nếu không tỷ tỷ lại lo lắng lại nhìn người nào đó chơi trò cũ khinh thường liếc một cái.

Giang Yếm Li lau vết thương trên trán của Ngụy Vô Tiện thoa thuốc lên:"_Đệ không gây họa gì thì sao bị đánh? _"

Ngụy Vô Tiện có chút chột dạ nhưng vẫn chối cãi:"_Đệ có gây họa gì đâu chứ? Tại hắn khi không nổi điên thôi_"

Tính hai người Giang Yếm Li còn không biết sao? Lau vết thương xong xuôi nàng nói:"_Được rồi không nói chuyện này nữa tỷ múc canh cho mọi người ăn_"

Hiểu Tinh Trần bưng canh cho Tiết Dương thấy hắn đang sờ trên vải băng vẻ mặt hết sức nghi hoặc. Y đi lại có chút lúng túng hỏi:"_Mắt ngươi đau à? _"

Đã lâu rồi đôi mắt của Tiết Dương không còn đau nữa tự dưng lại tái phát thật khiến người ta suy nghĩ bất an:"_Để ta xem_"

Thật ra chỉ thấy lạ lẫm thôi chứ cũng không gì nghiêm trọng:"_Không sao, gần đây cứ thấy nóng nóng chắc do mệt mỏi mấy ngày liền_"

"_Ngươi ăn đi để ta xem cho chắc_" cũng vì chuyện gần đây mà ai cũng mệt mỏi quá độ, nghĩ lại thêm hai ngày họ sẽ về thăm nhà nghỉ ngơi. Hiểu Tinh Trần tháo vải băng ra Tiết Dương đột nhiên nhíu mài che lại, Hiểu Tinh Trần hơi khó coi sắc mặt tính toán nguyên do.

Tiết Dương đột nhiên giữ lấy tay y, đầu hơi cúi xuống hồi lâu mới thích ứng động đậy:"_Hình như.... hình như... hình như ta nhìn thấy rồi_"

Hiểu Tinh Trần a một tiếng, để Tiết Dương thích ứng với ánh sáng dần dần:"_Thế nào rồi, ngươi có nhìn thấy ta không? _"

Tiết Dương chỉ lờ mờ nhìn thấy, đôi mắt này là của Hiểu Tinh Trần bị Lửa Quỷ Giới làm bị thương lần này còn bị Ác Điểu phun độc trúng nếu có thể hồi phục thì kỳ quái quá rồi.... Trước mặt mờ mờ hiện ra nụ cười hiền lương hắn có chút vui sướng gật đầu:"_Nhìn thấy_"

Ăn xong canh, Hiểu Tinh Trần giúp hắn xem xét kỹ hơn, thấy mắt đã ổn hơn trước chỉ là không hoàn toàn hồi phục nhưng tiếp tục thế này sẽ rất khả quan nghĩ thử châm cứu xem sao?
------
Trần Khanh suýt nữa làm rơi trà:"_Ca không nhận được thư của đệ sao_"

Nhiếp Minh Quyết lắc đầu:"_Ta không nhận được thì làm gì có chuyện báo tin mà đệ nói_"

"_Nhưng đệ đã nhận thư của người mới đến Lâm phủ_" Kí hiệu và chữ viết không thể sai được, thư hắn vẫn còn giữ lại, sau một hồi chụm đầu quan sát Nhiếp Minh Quyết nhíu chặt mài:"_Bút tích quá giống lại dừng bồ câu Nhiếp phủ huấn luyện đưa thư đến...rốt cuộc là ai muốn giả danh ta? _"

Giả danh? Tại sao người này còn chỉ hắn về Linh Điệu? Cho họ biết về Thương thành, Thanh Long Cung...kỳ trận? Rốt cuộc là ai đang ở phía sau quay họ vòng vòng:"_Ai có thể dùng bồ câu của Nhiếp phủ chứ_"

Hắn lại nhớ đến người thần bí xuất hiện gần đây.... nếu thật sự.....

Gió thổi tán loạn nơi này có chút hoang vắng. Ngọc Diện cùng Trọng Cơ im lặng ngồi đây bên cạnh bia mộ Nhiếp Hoài Tang im lìm giữa nơi rộng lớn bao la, tự do đón nắng gió. Ngọc Diện tưới lên đó li rượu nóng sờ trên bia mộ thấy đầu ngón tay rét lạnh:"_Kính người_"

Trọng Cơ có chút bất lực cùng thương tâm khó nói ra:"_Công tử người uống ít thôi_" công tử uống rượu không giỏi trước đây một chén là gục, sau đó nhiều chuyện không vui ập tới, người bắt đầu uống nhiều hơn dùng men rượu trấn an chính mình.

Ngọc Diện hơi ngả người, tóc bết phủ lên mặt hắn không ai rõ được sắc mặt tâm trạng của hắn. Trong cơn say hắn thấy đất trời như nhảy múa có người đang đi tới. Trọng Cơ thấy mình lén đến đây bị phát hiện có chút lúng túng:"_Xích Phong Tôn_"

Trọng Cơ muốn đưa Ngọc Diện về trọ nhưng Xích Phong Tôn không chịu, để hắn nán lại phủ nghĩ ngơi, Trọng Cơ nhìn bóng ông đưa Ngọc Diện về phòng không biết nên nói gì thôi cứ để hai người họ ở cạnh nhau. Nhiếp Minh Quyết vắt khăn lau mặt cho Ngọc Diện chuyện Ngọc Nghiên không đồn ra ngoài nhưng ông đã nghe qua lời Trần Khanh lại không biết đối diện với chuyện này như thế nào, càng không biết Ngọc Diện phải chấp nhận những chuyện này ra sao? Hiện giờ nó cứ lang thang khắp nơi như thế mãi sao?

Gương mặt Ngọc Diện trắng trẻo dù có men rượu phớt đỏ nhưng dưới ánh nến trong phòng có chút nhợt nhạt do với lần trước càng gầy gò hơn, tựa như một cành cây khẳng khiu giữ mưa to gió lớn vùi dập:"_Ngọc Diện đệ có thể về với ta không?_"

Cẩn thận lau mặt Ngọc Diện, mùi rượu thoảng trong phòng như một loại thuốc mê, ông không thích rượu bởi vì Trọng Sơn cũng không thích rượu nhưng giờ lại có chút thích thú, các đệ tử của Trọng Sơn không ai biết uống rượu không nghĩ Ngọc Diện lại dám uống:"_Ngọc Diện, nơi này vẫn chờ đệ_"

Trời gần sáng Nhiếp Minh Quyết lặng lẽ ra khỏi phòng. Ngọc Diện mở mắt nhìn gạch ngói trên trần nhà nối không dứt xa xa vọng đến những âm thanh của ngày mới, chỉ có tâm tư hắn lặng lẽ rơi nước mắt:"_Xin lỗi_"

---Tửu lầu---
Ngọc Diện đi đến nơi, trong phòng không có ai biết tên nọ hay đi trễ cũng không tính toán với hắn mà ngồi chờ. Giờ Trần Khanh giữ Giáp Huyền Vũ tên kia chắc đã tối mặt như lọ nồi, không chừng chút nữa sẽ trút giận lên mình. Chừng một khắc sau Tề Húc mới đi tới bộ dạng không được tốt lắm lạch cạch ngồi xuống. Ngọc Diện lấy trong tay áo ra Bạch Kỳ đẩy sang

"_Vẫn chưa tìm được cách phá phong ấn_" Bạch kỳ giờ chẳng khác gì que củi cả

Tề Húc nhìn Bạch Kỳ, Bá Vương Hắc Phong Kỳ hùng bá một vùng trời, còn lại là lục kỳ, xét ra thì hắn đã có ba cây,..nếu có cây của Ngọc Diện nữa là bốn, vẫn thiếu Lam kỳ trong tay của Thương Mộc Lâm và Chàm kỳ. Mà Chàm kỳ thì không một chút tin tức, mẫu thân lại hạn chế hành động của hắn. Lần trước hắn tuy bỏ xuống núi nhưng vẫn cố nán lại đợi cho đến khi thấy sát khí kinh thiên mới bất đắc dĩ bỏ về đến giờ vẫn thấy tiếc:"_Khó khăn lắm mới chọc Ngụy Vô Tiện nổi điên vậy mà lại để mất cơ hội. Thương thành mẫu thân ta tự có lo liệu nhưng chổ Ngụy Vô Tiện...._"

Ngọc Diện biết ngay tên này không cam tâm chuyện đó:"_Thì chọc hắn nổi điên lần nữa...._"

Nói đến đây lại có người gõ cửa trầm thấp khác nhau, sau đó mở ra lâu ngày không gặp Đào Liễu vẫn một cổ mùi hương khiến người ta cảm thấy nhức đầu:"_ Xích Phong Tôn đang đi đến_"

Mi mắt Ngọc Diện co giật:"_ Đến đâu?_"

"_Đến đây chứ đâu, hắn ta hình như đi theo ngươi_"

Tề Phàm thầm kêu không xong nói:"_Tự mình ứng phó, ta đi trước_" nói rồi kéo theo Đào Liễu phóng ra cửa sổ mà đi. Trong phòng chỉ còn Ngọc Diện hắn thấy ở yên không phải là cách nên chủ động đi ra.

"_Xích Phong Tôn_"

Nhiếp Minh Quyết được báo là thấy Tề Húc nên mới đến không nghĩ là gặp Ngọc Diện ở đây. Từ Nhiếp phủ đến đây khá xa, muốn uống trà cũng không nên đi xa như thế: "_Ngọc công tử cũng ở đây à_"

Xích Phong Tôn nhìn lướt qua trong phòng có hai chén trà, hình như có người vừa rời đi:"_Gặp ai à? _"

Ngọc Diện lắc đầu:"_Không có ở một mình thôi, vãn bối đi trước_"

Xích Phong Tôn muốn nói gì đó nhưng thôi hắn đi thám thính xem Tề Húc có ở đây không trước đã. Nơi nào tên Tề Húc xuất hiện cũng chẳng tốt lành gì cả Ngọc Diện đi trên đường có chút phiền toái:"_Ra đây_"

Long Châu gặm mấy xâu hồ lô nhảy ra sau lưng hắn lon ton theo sau:"_Huynh thật khó hiểu á_"

"_Thế thì đừng hiểu coi như không thấy gì là được_"

Long Châu cũng không muốn hiểu Ngọc Diện làm gì chăm chỉ trao đổi điều kiện:"_Ta muốn thêm mấy xâu nữa_"

Mấy ngày nay mắt Tiết Dương đã thấy được ít nhiều, đến Hiểu Tinh Trần cũng không ngờ chuyển biến có thể tốt như thế lấy làm vui vẻ.
---
Giang Trừng xem qua Ngụy Vô Tiện một lượt sắc mặt không còn ẩn đen u ám chứa ma khí nữa nhưng đôi lúc vẫn còn bị khống chế. Mà mà điều kiện của Trọng Sơn là mạng của Tề Tư, người này hành tung không rõ Nhiếp Hồn Thuật thả hồn khắp nơi muốn tìm bà ta thật rất khó, không lẽ truy đuổi Tề Húc suốt sao?

"_Thanh Long Cung, Giáp Huyền Vũ, có cả Bạch kỳ xem ra rất có thu hoạch_" so với trước kia khả năng chiến đấu của Phong Vân Thiếu Niên đã tăng hơn trước rất nhiều coi như cũng không uổng công mà mắt của Tiết Dương cũng hồi phục rất may mắn...

"_Trước kia nghĩ Ôn Nhược Hàn là khó nhai lắm rồi, không nghĩ bên ngoài còn nhiều người khó nhai hơn_" Ngụy Vô Tiện ngồi bẻ tay bẻ chân buồn bực lắc lư cơ thể mình đúng là mấy ngày liền mệt mỏi quá chừng...

Giang Trừng:"_Biết thế là tốt rồi_"

Vết thương của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều còn đâu nhưng không cho Yếm Li biết, dọc đường đều là Trần Khanh lén xem cho họ, hiếm khi trở về phải nghỉ ngơi cho lành lặn rồi mới theo tên kia tiếp được. Nghĩ lại thì xa nhà cũng lâu quá rồi....

Giang Trừng nói:"_Trong tay tên kia hiện đang có bao nhiêu lệnh kỳ?_"

Theo Ngụy Vô Tiện biết:"_Chỉ có thanh kỳ thôi? _"

Bạch kỳ, Hoàng kỳ Ngọc Diện đang giữ, Hồng Kỳ và Lam kỳ vẫn ở Lâm phủ và Thương thành tạm thời chắc không có vấn đề gì. Giờ họ cần tìm Chàm kỳ không để Tề Húc chiếm trước bây giờ hắn đang giữ Thiên Lôi Nhất Trận còn giải được trận pháp nếu để hắn bày trận thì...

Mà Ngọc Diện này Thiên Lôi Nhất Trận tổ tiên hắn giữ bấy lâu đúng là bị con cháu như hắn làm tức chế. Không biết trận pháp bày thế nào làm sao đối phó với nó.

Trên trời, ánh trăng sáng rực rỡ soi chiếu khắp mọi nơi. Ánh trăng như nước làm cho toàn bộ Thương thành trở nên mờ ảo, từ xa nhìn lại giống như được phủ một tấm lụa mỏng. Không phải họ muốn trở về đây đâu mà là nhận thư Tề Húc kéo người tấn công Thương thành. Tuy nhiên có vẻ đã thất bại bị Thương Mộc Lâm choảng (sml) tạm thời đình chiến...
--
Đ

êm sâu yên tĩnh Ngụy Vô Tiện vẫn không có ý định đi ngủ, hắn mở cửa ra nhẹ nhàng nhảy lên trên nóc nhà, hắn đem tấm chiếu trải lên các phiến ngói sau đó nằm xuống ngắm ánh trăng trên cao sáng. Trong đêm trăng tròn này trong lòng hắn dường như cảm thấy có chút bất an, hắn đối với loại linh giác này của bản thân rất tin tưởng, hắn bắt đầu nghĩ là sẽ có hung hiểm phát sinh, nhưng thời gian dần trôi qua đã phủ định sự nghi ngờ đó của hắn. Nếu nói là cảm giác bất an thà nói là do tâm linh run sợ, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang gọi hắn, là loại tiếng gọi đó cùng với tâm linh của hắn phát sinh sự cộng hưởng làm cho hắn cảm thấy hồn bất thủ xá không hiểu sao lại có chút phiêu lãng.

Giang Trừng vỗ vai hắn:"Nghĩ gì mà chuyên tâm? _"

Thời gian trôi qua, tiếng gọi ấy càng lúc càng mạnh mẽ cứ thúc giục hắn:"_Không biết nữa thấy bất an_"

Giang Trừng không nghĩ người kia cũng biết bất an đấy:"_Gần đây yên ắng quá đúng là lạ thật, mà khi không lại tấn công Thương thành, Tề Húc bị điên hay sao?_"

Đúng là chuyện này rất kỳ quái nhưng không biết kỳ quái ở chỗ nào. Ngụy Vô Tiện định nói gì đó đột nhiên im bặt mắt hướng xa xa, Giang Trừng nhìn theo nhất thời ngưng đọng, trên lối nhỏ có người đang đi tới bóng dáng quen thuộc... Gặp ma thật rồi...

"_Huynh có thấy gì không?_"

Giang Trừng khẽ gật đầu hai cái. Vội vàng nhảy xuống đuổi theo thật nhanh thế nhưng người kia đã biến mất khỏi tầm mắt tựa như chưa từng tồn tại Ngụy Vô Tiện:"_Là tứ đệ là tứ đệ đúng không?_"

Giang Trừng ngó xung quanh một lát:"_Ta... ta cũng nhìn thấy.._"

Là người giống người sao? Ngụy Vô Tiện nói:"_Người giúp chúng ta lâu nay có phải tứ đệ không? _"

"_Người là do chúng ta chôn cất đệ bảo người làm sao sống lại? Nếu thật là tứ đệ thì sao không về với chúng ta_"
Giang Trừng kiên nhẫn phân tích mọi chuyện:"_Chỉ sợ có bẫy tạm thời đừng nói cho ai biết chuyện hôm nay..._"

Ngụy Vô Tiện có chút mất mác miễn cưỡng gật đầu. Hai người đi trong hẻm lại có tiếng người.
---
Nửa đêm bộ dạng Ngọc Diện cực kì buồn ngủ nhìn người đối diện. Đào Liễu cảm thấy người kia đối với mình biểu hiện này cực kì khinh thường lại nhớ chuyện quan trọng cần nói:"_Bắt Giang Trừng về cho ta_"

Ngọc Diện chống tay ngáp một cái:"_Sao lại nhắc đến chuyện đó nữa rồi_"

Đào Liễu:"_Nếu không phải Tề Húc quản ta chặt quá ta cũng không cần tới ngươi, khó khăn lắm hắn mới đi xa một chút nhân cơ hội này.... _"

"_Ta không phải thuộc hạ của cô, sau này nếu không liên quan đến Tề Húc thì đừng gọi ta tới nữa_"

Đào Liễu trừng mắt với hắn:"_Ngươi đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi, chuyện của ngươi ta cũng biết_"

Ngọc Diện thầm rủa Tề Húc một tiếng, không biết nghĩ gì hắn nói:"_Được thôi, nhưng ta nói trước ta không chịu trách nhiệm trong chuyện này_"

Đào Liễu thoáng đã vui vẻ trước sự hợp tác của Ngọc Diện, gương mặt tuyệt diễm hé nụ cười:"_Ngươi mang người về là được... _"

"_Sau đó thì ngậm miệng lại, trước hết ta dụ hắn đến nơi cho cô chuyện còn lại cô tự mà xử lí_"

Đào Liễu gật đầu như búa bổ, mơn trớn:"_Ngoan_"

Ngọc Diện nổi da gà da vịt...

Tờ mờ sáng Ngọc Diện ngáp dài ngáp ngắn ra khỏi phòng hắn suy nghĩ một hồi trực tiếp kiếm Giang Trừng gọi:"_Giang huynh ta có chuyện muốn nhờ chúng ta ra phố đi_"

Trong đầu mọi người cư nhiên có dăm ba cái chấm hỏi, xuống cổng thành Giang Trừng hỏi:"_Có chuyện gì?_"

"_Huynh có còn nhớ Đào Liễu không gần đây ta có cảm giác như cô ta thấp thoáng đâu đây thì phải, sợ chết đi được_"

Giang Trừng xiếc chặt binh khí:"_Từ khi nào có cảm giác?_"

Ngọc Diện rùng mình:"_Hai ngày này thôi, ta từng bị cô ta bắt chỉ cần cô ta xuất hiện là ta nổi cả da gà da vịt cả lên, chắc chắn là cô ta không sai đâu. Huynh từng đấu với cô ta huynh cảm nhận xem có phải cô ta đang đi theo không?_"

Giang Trừng đi giữa dòng người không cảm thấy bất thường lắm thầm nghĩ nếu đi vào ngõ vắng hơn thì dễ dàng có kết quả hơn:"_Theo ta_"

Bước chân nhanh hơn hẳn thường ngày, đi một hồi phía trước quả nhiên có nơi vắng lặng hẳn, Giang Trừng cảm nhận thấy có người đang đi tới, cơ thể nhúc nhích đột nhiên thấy Ngọc Diện vô cùng mờ ảo như hai mà một bất ngờ bị thứ gì đó tấn công một cỗ mùi hương phảng phất. Đào Liễu nhìn người ngã xuống hài lòng:"_Ngươi định giải thích làm sao?_"

Ngọc Diện xua mùi hương kinh dị kia đi, ném khói mê sang một bên:"_Còn giải thích làm sao nữa nói bị bắt đi chứ sao?_"

Đào Liễu nhíu mày:"_Nói hắn đi đâu rồi không được sao?_"

Ngọc Diện:"_Cũng như nhau thôi, nếu đi thì phải báo chứ không tìm được người họ không sinh nghi mới lạ_"

Đào Liễu thấy tình hình không khả quan:"_Không có Tề Húc ở đây lỡ có chuyện gì thì sao? Ta nghe nói mấy tên đó ghê gớm lắm_"

Ngọc Diện gật gật:"_Ta chỉ gợi ý thôi, ta cũng không muốn mấy tên đó tìm đến mất công trong lúc hăng say cô lại nói gì đó không nên. Thôi ta đi đây...._"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro