Khi Lam Nhị Song Bích cùng phạm gia huấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản văn: Khi Lam nhị Song bích cùng phạm gia huấn!

Tác giả: Hoa Tâm Thiếu Chủ ( vâng, là tôi, hàng Việt Nam chất lượng tự sáng tác^^)

Thế loại: Đồng nhân Ma đạo tổ sư, con đẻ là của Mặc Hương đại tỷ, tui chỉ mượn nuôi hộ

Cặp đôi: Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ

Đôi lời: Thiệt ra định viết 1 huynh đệ văn về cặp này nhưng tui lại lập một nick liên quan tới hai người nên thôi! Thương Lam đại cực, biết đệ đệ của mình thích nam nhân thì lo đến tóc bạc trắng nhưng vẫn luôn tìm cách giúp đệ đệ giải toả! Anh trai quốc dân mà!

-----------------

Có người từng hỏi Hàm Quang Quân vì sao biết đến Long Dương đồ? Làm sao biết cách cùng Nguỵ Vô Tiện xx?

Thiệt ra mọi truyện bắt đầu từ lúc Hàm Quang Quân sau khi hết kì hạn chịu phạt ba năm trở ra thì nhận được tin Di Lăng lão tổ cuối cùng cũng nhận báo ứng, thân nát hồn tan! Lam Vong Cơ chạy đến Loạn Táng Cương ngoài việc thấy Ôn Uyển đang sốt cao nằm trong một gốc cây cháy đen ra cái gì cũng không tìm được! Ngay cả một mảnh xương cốt hay hồn phách của người kia...

Y về Cô Tô mua một vò Thiên Tử Tiếu, đây là bình rượu duy nhất y mua, cũng là bình diy nhất y uống... Đến khi tỉnh lại Lam Vong Cơ cái gì cũng không nhớ nhưng trên ngực đã có thêm một vết lạc ấn của Ôn thị, cùng với vết thương năm đó Nguỵ Vô Tiện phải chịu giống nhau như đúc

Lam Khải Nhân rất tức giận nhưng được Lam Hi Thần khuyên can cũng chỉ có thể thở dài đồng ý để Lam Vong Cơ đem Ôn Uyển lưu lại! Không trách phạt y nữa...

Tối đó tại Vân Thâm Bất Chi Xử-------

Lam Vong Cơ tay cầm quyển thư án, ánh mắt chăm chú đọc sách nhưng không dễ phát hiện y một tia xuất thần trong mắt. Lam Hi Thần bên ngoài gõ cửa mấy lần vẫn không thấy động tĩnh bèn thử kêu một tiếng:

- Vong Cơ?

Lam Vong Cơ bị tiếng kêu của hắn đánh thức tâm trí, nhanh tay bỏ quyển thư án xuống đi mở cửa:

- Huynh trưởng!

Sau đó hơi nghiêng người động tác hữu lễ, Lam Hi Thần cũng không ngại ngùng bước vào tĩnh thất của y, Lam Vong Cơ đóng cửa

Lam Hi Thần từ trong ngực lấy ra một lọ gốm nhỏ màu ngọc thạch: "Bị bỏng mà để vậy không tốt! Đệ thoa dược này vào!"

Lam Vong Cơ nhận lấy: "Đa tạ huynh trưởng"

Lam Hi Thần khẽ thở dài: "Đệ như vậy ta và thúc phụ đều đau lòng..."

Lam Vong Cơ rũ mi mắt, không lên tiếng. Không khí giữa hai người rơi vào trầm mặc, rốt cục cũng là Lam Hi Thần lên tiếng trước:

" Hảo, ta hôm nay không phải đến chỉ vì việc này"

" Huynh trưởng... Đây là?.."

Bình nhỏ này thân bằng gốm nâu nhẵn nhụi chỉ lớn bằng nắm tay có dán một chữ "Thiên" màu đỏ. Nhìn ngang ngó dọc rõ ràng là một vò "Thiên tử tiếu"! Trạch Vu Quân nhưng dám mang rượu vào Lam gia?!

Lam Hi Thần nhìn ra được Lam Vong Cơ kinh ngạc bèn cười nhẹ:

"Ta biết đệ rất khó chịu! Yên tâm cùng uống, thúc phụ nhất định không trách phạt đệ! Gia huấn ta đã chép đủ 100 lần rồi!"

Lam Vong Cơ khẽ mở miệng, thuỷ chung vẫn không nói, Lam Hi Thần lắc đầu cười nhẹ, rót rượu vào chén nhỏ trên bàn:

"Ta cũng có chút nhớ Nhiếp đại ca! Đệ coi như nể mặt cùng ta uống một ly đi!"

Lam Vong Cơ thấy hắn một ly cạn sạch, lại nhìn chén rượu trước mặt mình, tay nắm thành quyền, vẫn là cầm lên uống

Hai nam nhân đều là một thân bạch y như tuyết, dáng ngồi quy củ, dung mạo thiên tiên giống nhau đến 8 phần, ngồi đối diện nhau như thể soi gương. Bống nhiên Lam Vong Cơ nhíu mày, tay đỡ trán, nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng

Đến khi hắn mở mắt ( ngủ xong mới say) liền thấy Lam Hi Thần ngồi đối diện đầu hơi động đậy, Lam Hi Thần ngẩng mặt đối diện y, cười thật thanh tuý.

Bất quá, không phải loại tươi cười ôn nhu như mộc xuân tháng ba mà là nụ cười tinh nghịch xuân phong lại mang theo sủng nịnh giống như đám hậu bối kinh cuồng

"Tiểu Trạm~!" Lam Hi Thần chồm người qua, hai tay ôm mặt Lam Vong Vơ nhéo a nhéo, niết a niết, cười đến càng vui vẻ

(*khiếp sợ* Này là sao?)

"..." Lam Vong Cơ bị người khác niết nhéo một chút cũng không phản ứng, vẫn ngồi đến nghiêm trang, vẻ mặt càng chính trực

Lam gia gia quy rất nghiêm, trẻ con từ nhỏ dù đáng yêu thế nào cũng không được hôn má, niết nhéo, cười đùa làm trò. Lam Hi Thần từ nhỏ liền cảm thấy đệ đệ của mình rất đáng yêu nên vẫn luôn muốn thử niết niết đệ đệ một chút, nhưng vẫn là chỉ có thể ôm Tiểu Trạm, ngay cả hôn má cũng phạm gia huấn a! Rất nghiêm đó!

Bất quá năm lên 3 tuổi Lam Vong Cơ liền không cho hắn bế nữa, đến 5 tuổi hắn cũng không gọi "Tiểu Trạm", kì thật Lam Hi Thần trong nội tâm rất muốn thử niết đệ đệ như lúc trước a! ( Lam Hi Thần là đệ khống đi...-_-)

"Tiểu Trạm! Mau tới! Mau tới"

" Lam nhị Song bích chúng ta chính là vì dân trừ hại!"

"Đi, đừng ủ rũ như vậy! Chúng ta đi lục tàng thư các"

Lam Hi Thần rốt cục niết đủ, lưu lại vài mạt đỏ trên gương mặt trắng nõn của Lam Vong Cơ lập tức hào hứng kéo đệ đệ dậy, Lam Vong Cơ một câu cũng không nói nhưng vẻ mặt có chút biến đổi, mi mắt rũ xuống

Lam Hi Thần như vậy kéo Lam Vong Cơ một đường từ tĩnh thất tới tàng thư các, trên đường gặp vài môn sinh đi tuần cúi chào, Lam Hi Thần cười đến sảng khoái:

" Chăm chỉ là tốt! Chăm chỉ là tốt! Tuổi trẻ tài cao nên khinh cuồng chút! Đừng quá cứng nhắc! Ha ha ha"

Lam gia đệ tử hai mặt nhìn nhau, lại nhìn tay của Lam Hi Thần kéo Lam Vong Cơ, lại nhìn nhau. Đến khi cả hai đi qua, có người lên tiếng:

"Các ngươi có thấy Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân có điểm kì lạ không?"

"Đúng nha! Trạch Vu Quân tự nhiên hào sảng như vậy!"

"Không phải! Ý ta là cả hai người đều không xỏ dày!"

Đúng vậy, Lam nhị Song Bích gương mẫu chuẩn mực của tu chân thế gia hiện tại đều không xỏ dày, lôi lôi kéo kéo chân trần chạy một mạch đến Tàng thư các

" A! Khúc phổ này là đồ quý nha!"

" Mang xuống núi bán lấy tiền nhất định rất nhiều!"

"Gia huấn a! Đọc từ nhỏ tới lớn thật chán! Lấy ra gấp hạc giấy!"

"...."

Lam Hi Thần lục lọi tự chơi đùa nửa ngày rốt cục phát giác Lam Vong Cơ chỉ ngồi xổm một góc, tay ôm vào ngực, cái gì cũng không nói, Lam Hi Thần nói:

"Đệ sao vậy?"

Lam Vong Cơ khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, lại cúi đầu lẩm bẩm:

"Muốn Tiện Tiện...."

Lam Hi Thần nghe không rõ:

"Hả? Muốn gì cơ? Nhạc phổ sao?"

Lam Vong Cơ đầu hơi nghiêng sang 1 bên:

"Nhạc phổ.... Có thể ăn sao..?"

Lam Hi Thần: "...."

" Nhạc phổ không ăn được! Đệ muốn đói sao, muốn ăn?"

Lam Vong Cơ cúi đầu: " Muốn Tiện Tiện...."

Lam Hi Thần: "....." Không được rồi! Manh chết ta! Phải kiềm chế kiềm chế

"Tiểu Trạm, tới, ta cạp một cái!" ( Trạch Vu Quân tỉnh rượu rồi cũng không cần ra ngoài gặp người nữa....-_-|||)

Lam Hi Thần vò đầu Lam Vong Cơ đến mức đầu tóc chỉnh tề của y có chút rối loạn, Lam Hi Thần nghịch đủ liền từ sâu trong hộc tủ của tủ gỗ lôi ra một quyển sách, đưa cho Lam Vong Cơ, hào sảng cười:

"Đây đây! Cái này ta cũng từng thấy ở thư phòng của Nhiếp đại ca! Cho ngươi mang về hảo hảo nghiên cứu!"

Lam Vong Cơ nghiêng đầu cầm lên quyển sách đã gần như ngả màu vàng ố, đọc không hiểu chữ bên trên

Lam Hi Thần: " Đệ cầm ngược sách rồi!"

Lam Vong Cơ đổi ngược đầu lại chỉ thấy bên trên bìa sách viết ba chữ "Long Dương đồ"

"....."

Lam Hi Thần: "Thế nào? Có phải rất cảm động! Rất vui mừng không? Ha ha! Ta biết đệ nhất định thích!"

Hôm sau Lam Khải Nhân vừa vào thư Tàng thư các liền phát hiện các loại sách quý bị quăng đầy đất, Lam Hi Thần ôm chân Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ôm một Long Dương đồ ngủ đến an nhàn

Lam Khải Nhân "........" =•=++++++

"CÁC NGƯƠI ĐỀU GIỎI! GIA HUẤN ĐỀU QUĂNG HẾT RỒI!!!"

Sau đó....

Không có sau đó nữa.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro