Tái tri nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta là Giang Trừng

- Ta là Lam Vong Cơ

- Thuở ấu thơ lần đầu gặp Ngụy Vô Tiện, vừa gặp ta đã mất đi Mạt Lỵ, Tiểu Ái, Phi Phi.

- Hơn 14 tuổi ta gặp phải Ngụy Anh, 3000 gia quy chỉ tiếc không thành.

- Ngày Liên Hoa Ổ bị giặc Ôn Cẩu xéo nát, ta mất đi kim đan. Ngụy Vô Tiện đưa ta cùng tỷ tỷ chạy một đường. Đào kim đan, Tùy Tiện bỏ, đoạn tuyệt tu tiên. Ta lại không hay không biết.

- Họ Ôn phóng hỏa Lam gia, một chân ta gãy. Thiếu niên thường chê ta tẻ nhạt kia bỗng cúi mình đòi cõng. Ta hoảng hốt quay đầu. Động Huyền Vũ sinh tư tưởng ly biệt, ta quyết định vì hắn hát một khúc Vong Tiện.

- Ba tháng hắn thất lạc trên Loạn Táng Cương. Ta lần đầu cô độc dựng cờ khởi nghĩa. Trả thù cho Giang gia, trả thù cho hắn.

- Nghe tin hắn bị Ôn gia bắt đi, không thể ngồi nhìn, dẫn Lam gia, tiến Xạ Nhật, đi khắp nơi tìm người mỏi mắt.

- Ngày hắn trở về, ta mừng vui khôn xiết, không cần cô độc nữa. Ta muốn hắn cùng ta gánh vác Giang gia.

- Ngày hắn trở về, lòng ta nặng trĩu. Sáo Trần Tình bên môi thiếu niên không ngừng thổi, che lấp nụ cười, chấp niệm một đời của ta. Ta muốn mang một người về Vân Thâm Bất Chi Xứ, mang về, giấu đi.

- Trước sau loạn Táng Cương tỷ tỷ mất phu quân, ta mất đi tỷ tỷ, vừa hận vừa đau. Một kiếm trước ta cùng hắn đoạn tuyệt, một kiếm sau ta cùng hắn chia lìa một kiếp.

- Ta muốn hắn nghe một khúc Tẩy Hoa, hắn một thân một mình đòi đi cầu độc mộc, vứt bỏ ta. Loạn Táng Cương ta vì hắn chém giết song phương, một đường chạy trốn. Hắn mơ hồ đáp lại ta nhiều lần chữ "Cút..."

- Không ai tin hắn

- Hắn không tin ta

- Nghe tin hắn vong. Giang gia lại mình ta. Hận không bỏ được, người cũng không.

- Hơn 200 vết giới tiên trên người, một vết bỏng trên tim, ba năm tê liệt, cũng không bằng nghe tin hắn chết. Ta không tin, muộn màng tìm kiếm, lại chỉ thấy một "Tư Truy". Tư Truy, tâm tư truy đuổi một người.

- 16 năm đi tìm người đoạt xá

- 13 năm vấn linh không bỏ.

- Cuối cùng cũng gặp.

- Thật may.

- Ta đối với hắn muôn phần không nỡ, chỉ tiếc kiêu ngạo cùng hận thù không thể tháo gỡ. Muốn giữ lại ngu ngốc lướt qua, muốn song hành lại chỉ thấy hắn cách xa. Đời này ta đủ khổ, nhân thân vong, tan cửa nát nhà. Hắn chẳng lẽ không đau? Ta nợ hắn hay là hắn nợ Giang gia. Giang gia của ta giờ không phải Giang gia trong lòng hắn. Kiếp trước tạo nghiệp, kiếp này trả đủ. Ta trả giá một đời cô độc, cầu hắn một đời bình an.

- Ta đối hắn muôn phần hối tiếc, kiếp trước truy đuổi, kiếp này không buông. Ta vì hắn hơn 20 năm đơn phương. Hắn phải vì ta trả lại một đời, không tách không rời. Cần hắn, sủng hắn, đời này hắn không cần cô độc nữa.

- Ta ghen tị với y đời này có thể bên Ngụy Vô Tiện, tiếu ngạo song hành.

- Ta đã từng ghen tị với y thuở thiếu thời cùng Ngụy Anh kề cận vui đùa, một nhà hạnh phúc.

Nhưng chúng ta đều mong hắn kiếp này sống thật vui vẻ, không đau không hối.

Vì vậy

- Ta sẽ âm thầm cầu chúc.

- Còn ta bảo hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro